Mắt Lý Tuyết lóe lên vẻ xúc động, trong lòng cũng rất kích động.
Thật ra trong khoảng thời gian này cô đã thay đổi bản thân, cô muốn bản thân mạnh mẽ hơn để giúp đỡ Bạch Diệc Phi, trong quá trình này cô đã gặp phải rất nhiều gian khổ.
Trong mắt người khác Lý Tuyết là một người phụ nữ mạnh mẽ thông minh, lại điềm đạm và rất kiên cường.
Nhưng trong mắt Bạch Diệc Phi thì cô vẫn chỉ là một cô gái, chưa kể bây giờ Bạch Diệc Phi còn vì Lý Tuyết mà đốt pháo hoa trên nửa thành phố, việc này khiến cho Lý Tuyết hoàn toàn đắm chìm trong pháo hoa.
Cô dường như đã trở thành cô gái yếu đuối, khao khát tình yêu.
Cùng lúc đó trên các con đường trong thành phố, trong công viên, trên quảng trường đều nổi lên những tiếng hoan hô rung trời, tiếng thét chói tai.
Chắc hẳn mọi người đều rất tò mò Tuyết Nhi là ai?
Bọn họ chắc chắn sẽ hâm mộ người phụ nữ tên Tuyết Nhi này.
Nhưng vẫn chưa hết.
Bạch Diệc Phi đột nhiên giơ tay lên rồi nắm thành nắm đấm.
Ngay sau đó pháo hoa lại nổ vang trời.
Lần này là phía bên kia thành phố cũng kéo dài không ngừng như vừa rồi.
Lần này bầu trời cả thành phố đều bị nhuộm trong màu sắc rực rỡ của pháo hoa.
Cuối cùng tạo thành mấy chữ.
"Linh Linh, sinh nhật vui vẻ!"
Long Linh Linh hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Cô ta kích động đến mức từ xe lăn đứng thẳng lên, nhìn mấy chữ trên bầu trời, tâm trạng hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Giống như cô ta từng nói, người xung quanh cô ta đều ở xa, đã lâu rồi không có ai tổ chức sinh nhật cho cô ta, vì không ai nhớ, cũng không ai quan tâm.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại nhớ.
đam mỹ hài
Cho nên tối hôm qua anh đã lén lút liên lạc với Lâm Cuồng, bảo cậu ta giúp mình chuyện này.
Bạch Diệc Phi nói: "Anh muốn để cho tất cả mọi người biết, anh yêu vợ anh".
"Anh cũng muốn để cho tất cả mọi người biết, ngày mai là sinh nhật của Long Linh Linh, tất cả mọi người đều chúc mừng sinh nhật cô ấy".
Đồ anh đặt mua trên mạng tối hôm qua chính là cái này.
Long Linh Linh và Lý Tuyết đều ngây người.
Tim bọn họ đập dữ dội, hoàn toàn đắm chìm trong trận pháo hoa nhuộm kín bầu trời này.
Lúc này Bạch Diệc Phi đi tới trước mặt Tôn Hào, thản nhiên nói: "Không phải anh bảo anh có tiền sao? Hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền sao? Vậy tôi sẽ nói cho anh biết, tôi muốn một trăm triệu".
Tôn Hào hoàn hồn, gã nghe anh nói như vậy nhưng vẫn không tin: "Anh nói thật sao?"
Có thể bắn pháo hoa toàn thành phố, tên chết tiệt này vốn không thiếu tiền, sao còn nói với gã là muốn 100 triệu?
Chẳng lẽ thực sự muốn ly hôn với Lý Tuyết sao?
Nhưng nếu quả thật muốn ly hôn với Lý Tuyết thì sao lại làm cái này?
Tôn Hào hoàn toàn không hiểu nổi.
Rất nhanh Bạch Diệc Phi đã nói cho gã biết.
"Một trăm triệu để mua mạng của anh thì thế nào?"
Tôn Hào đột nhiên kịp phản ứng lại: "Anh dám?"
"Mẹ nó, anh xem nhiều phim quá rồi, còn muốn giết tôi sao? Anh có biết đây là địa bàn của liên minh doanh nghiệp thủ đô không? Một tên nhà giàu mới nổi từ nơi khác đến như anh phách lối cái gì?"
"Tôi nói cho anh biết, ở thủ đô, tôi..."
"Bốp!"
Gã còn chưa nói xong thì Bạch Diệc Phi đã đá bay người ta ra ngoài.
"Á!"
Tôn Hào bay ra ngoài mấy mét, gã ôm bụng cái bụng vừa bị đạp của mình kêu rên.
Bạch Diệc Phi bước tới mấy bước, anh đạp lên đầu gã rồi cười nhạt nói: "Tôi đã chán ghét cái cuộc sống đấu đá này, cũng chán ghét những cuộc đấu đá ngầm trên thương trường, nên hôm nay muốn chấm dứt những thứ này".
"Hết lần này tới lần khác anh muốn gây sự với tôi, nhưng mẹ nó anh còn muốn động đến người phụ nữ của tôi nữa hả?"
"Về nói với bố anh, một trăm triệu này một đồng cũng không được thiếu, nếu không tôi sẽ lấy mạng chó của anh!"
Bạch Diệc Phi nói xong lời này lại ngồi xổm xuống, anh vỗ vào mặt Tôn Hào hai cái rồi cười nói: "Nhắc anh một chuyện, người khác đều nói tôi là kẻ điên, làm việc rất điên cuồng, hãy nhớ kỹ những lời này".
Bạch Diệc Phi sau khi nói xong thì hừ lạnh nói: "Cút!"
Cả Lý Tuyết và Long Linh Linh dường như đều không nhìn thấy cảnh này, các cô vẫn đang đắm chìm trong màn pháo hoa rực rỡ.
Màn màn pháo hoa rực rỡ kéo dài suốt mười phút mới kết thúc.
Tất cả lại trở lại sự yên tĩnh, bầu trời tối đen, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc.
Lúc này cửa bệnh viện đột nhiên vang lên một tiếng nổ, ruy băng bay phất phới.
Sau đó một đám người đẩy một cái bánh ngọt ba tầng đi về phía bọn họ.
Lý Tuyết kịp thời phản ứng trước, xoay người kích động nói với Long Linh Linh: "Linh Linh, sinh nhật vui vẻ!"
"Sinh nhật vui vẻ!"
Mọi người đồng thanh nói.
Lâm Cuồng cũng ở trong đám người này, bận rộn giúp đỡ.
Long Linh Linh thấy cảnh này thì xúc động, tay không kìm được run rẩy, khóe mắt cũng ửng đỏ, sau đó cô ta không nhịn được òa lên khóc, nước mắt tuôn như mưa.
Đây là sinh nhật đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô ta.
Tiếng mọi người cười nói, chúc phúc không ngừng, nhưng đang ở bệnh viện nên có chút không thích hợp lắm.
Không ai để ý tới trong góc trước của bệnh viện, ngoài Tần Sơn thì còn có một người nữa.
Tần Sơn phát hiện ra ông nên đi tới cười nói: "Không yên tâm về con trai à?"
Người kia hơi xoay người, khuôn mặt nghiêm túc nhưng lại có chút điển trai, người này chính là Bạch Vân Bằng.
Bạch Vân Bằng nhìn kỹ Tần Sơn một hồi, rồi nói một câu: "Đúng là rất giống."
Tần Sơn cắt ngang: "Giống cái rắm!"
Tần Sơn nói xong lời này thì cũng không quan tâm đến Bạch Vân Bằng nữa, xoay người muốn rời đi.
Bạch Vân Bằng lại lạnh nhạt nói: "Không phải cậu muốn báo thù cho anh ta sao?"
Tần Sơn không quay đầu lại, anh ta tiếp tục đi về phía trước, hờ hững nói: "Tôi không rảnh, hơn nữa không phải con trai ông đã báo thù rồi sao?"
"Tùng Vưu Duy chỉ là một kẻ vứt đi mà thôi, anh ta không phải kẻ giật dây phía sau, cái này cậu biết mà", giọng Bạch Vân Bằng vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tần Sơn nghe vậy thì hơi ngẩn người ra, sau đó xoay người chỉ vào Bạch Vân Bằng lạnh giọng nói: "Tôi cảnh cáo ông, đừng kéo tôi vào, nếu không tôi sẽ đánh ông!"
Bạch Vân Bằng thờ ơ nhún vai.
Tần Sơn hừ lạnh nói: "Có thời gian rảnh như vậy thì hãy quản lý con trai ông đi, anh ta đắc tội với Tôn Hào, chuyện này sẽ không trôi qua đơn giản như vậy đâu".
"Tôn Minh Kiến rất bảo vệ hắn ta, sau khi biết chuyện này chắc sẽ không bỏ qua".
Lần này Bạch Vân Bằng cũng chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì.
...
Lời Tần Sơn không sai.
Sau khi Tôn Hào bị Bạch Diệc Phi đánh thì ngay cả xe thể thao của mình cũng không dám lái, gã chạy ra cửa sau, bắt xe về tìm bố mình.
Về đến nhà thì khóc lóc ầm ĩ một trận.
Tôn Minh Kiến chừng năm mươi tuổi đang mặc đồ ngủ, nghe tiếng con trai khóc thì vội vàng đi xuống tầng, sau lưng ông ta còn có một người vệ sĩ xinh đẹp đi theo.
Tôn Minh Kiến quan tâm hỏi: "Con trai, sao vậy?"
Tôn Hào nhào vào lòng Tôn Minh Kiến, kêu rên một trận: "Bố, con trai bố bị người ta đánh, bố phải trả thù cho con!"
Sau khi Tôn Minh Kiến nghe vậy thì nổi giận: "Ở thủ đô này còn ai dám đánh con trai Tôn Minh Kiến của ta hả? Diêu Diêu đi điều tra xem, ai dám động vào con trai ta?"
"Vâng", cô gái vệ sĩ xinh đẹp sau lưng Tôn Minh Kiến đáp lại sau đó xoay người rời đi.