Chương 800: Mời rượu
Lục Miêu Miêu giật mình.
Lục Tây hung dữ nói: "Em và Lục Dương không được chấp nhận những gì anh ta đã làm, anh ta chẳng qua chỉ vì lợi ích cá nhân mà thôi, cũng có gì khác với nhà họ Hồng trước kia chứ? Những thứ này đều là giả dối để lừa gạt bọn em thôi!"
"Nếu trong lòng anh ta thật sự áy náy, vậy sao anh ta không đến tạ tội trước mộ bố mẹ?"
Lục Miêu Miêu nghe vậy vẻ mặt trở lên gấp gáp, nhất thời không biết nên nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ có lẽ lời anh ta nói là sự thật, anh ta vẫn còn
truyện quan trọng hơn phải làm.
Lục Dương bất đắc dĩ nói: "Chị cả, chị hận anh ta thì được ích gì? Ba chúng ta có thể đánh thắng bọn họ sao?"
"Em im đi!", Lục Tây quát to một tiếng chỉ trích: "Lục Dương, em là người đàn ông duy nhất trong nhà họ Lục chúng ta, em không thể cam chịu như vậy được, nếu không nhà họ Lục chúng ta còn có hy vọng gì nữa?"
Lục Dương nghe vậy thì sắc mặt hơi trầm xuống, sau đó quay đầu đi không dám nói nữa.
Lục Tây mắng hai đứa em không chút tiền đồ này một trận.
Lục Tây nói xong thì chậm rãi lấy một chai rượu vang đỏ trong tủ rượu ra: "Chị không thể trông cậy vào bọn em được nữa rồi, từ giờ bọn em không cần quan tâm nữa, chị sẽ tự báo thù".
"Chị, chị định làm gì vậy?", Lục Miêu Miêu và Lục Dương đều kinh ngạc nhìn Lục Tây.
Lục Tây cười lạnh một tiếng: "Chờ lát nữa chị tìm cơ hội mời rượu anh ta, trong rượu đã hạ độc, chỉ cần anh ta uống chắc chắn sẽ chết, chúng ta có thể báo thù".
"Vậy sau đó chị định làm thế nào?", Lục Miêu Miêu thầm khiếp sợ, vô thức hỏi.
Lục Tây cũng rất tự tin nói: "Các em yên tâm, chất độc này ít nhất cũng phải một tiếng sau mới phát tác, chúng ta sẽ có đủ thời gian để chạy trốn".
Lục Tây dứt lời, Lục Miêu Miêu nhìn dáng vẻ cô ta thì đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Lục Dương cũng có chút sợ hãi, nói chuyện không còn lưu loát nữa: "Chị cả, trốn...có thể trốn đi đâu chứ, thực sự có thể chạy trốn sao?"
"Trốn ở đâu cũng được, trên đảo Lam này chẳng lẽ chỉ có một khu số 4, chẳng lẽ anh ta có thể chiếm được hết những khu khác sao?", Lục Tây cười lạnh nói.
...
Lúc đúng chín giờ, trong phòng khách vang lên một tiếng chuông.
Quần chúng vốn đang náo nhiệt đều yên tĩnh lại.
Bọn họ lần lượt nhìn lên khán đài cao với ánh mắt mong chờ và kính trọng.
Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu dẫn theo những nhân viên cốt cán bên cạnh họ đi về phía khán đài.
Trong quá trình đó Bạch Diệc Phi cười nói với Trường Tiễu: "Anh nhìn vẻ mặt bọn họ kìa, nhìn cũng biết bọn họ rất biết ơn anh vì đã tạo ra những chính sách này, cho nên anh đã làm rất tốt".
"Không có tiền của anh thì sao có thể thực hiện được chứ?", Trường Tiễu lắc đầu một cái nói.
Bạch Diệc Phi chỉ cười cũng không phản bác lại.
Trường Tiễu đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi: "Có phải anh có ý tưởng gì khác rồi không? Nên mới để tôi tiếp quản thành phố Triều Dương?"
"Anh đoán đi", Bạch Diệc Phi tỏ vẻ mập mờ.
Trường Tiễu hơi nhíu mày, sau đó cười nói: "Khu vực tiếp theo là khu số 2 hay khu số 3?"
Bạch Diệc Phi chỉ cười một tiếng, cũng không đáp lại.
Đúng lúc bọn họ chuẩn bị đi lên khán đài thì Lục Tây đột nhiên xuất hiện.
"Gì vậy?", Bạch Diệc Phi hơi sững sốt.
Trường Tiễu cũng có chút khó hiểu nhìn Lục Tây.
Lục Tây áy náy cười nói: "Anh Bạch, em muốn xin lỗi anh".
"Xin lỗi?", Bạch Diệc Phi rất ngạc nhiên.
Lục Tây càng tỏ rõ vẻ áy náy: "Trước đây em đã sai, em cho rằng bọn anh sẽ không làm được điều đó, nhưng nhìn nụ cười trên mặt mọi người đến xem ngày hôm nay thì em biết em đã sai, em đã trách nhầm anh".
"Vì vậy em muốn xin lỗi anh Bạch tại đây, em kính anh một ly".
Lục Tây vừa nói vừa đưa ly rượu cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn ly rượu trong tay Lục Tây, trong lòng có chút phức tạp.
Từ đó đến nay ba chị em Lục Tây đã trở thành một vết thương trong lòng Bạch Diệc Phi, nếu không phải do anh thì nhà Lục Viễn sẽ không chết, ba chị em này cũng sẽ không mất đi bố mẹ.
Vì vậy đến bây giờ anh vẫn luôn rất áy náy với họ, hôm nay thấy Lục Tây hành động như thế, điều đó chứng tỏ bọn họ đã hiểu ra rồi sao?
Bản thân Bạch Diệc Phi cũng có thể vượt qua vết thương này rồi?
Mặc dù anh không thể chắc chắn, nhưng anh biết đây là một khởi đầu, nên anh đã không chút do dự nhận lấy ly rượu rồi uống cạn.
Thấy Bạch Diệc Phi uống rượu thì trên mặt Lục Tây nở một nụ cười rất chân thành, thậm chí còn có chút kích động.
Bạch Diệc Phi uống xong thì đưa cô ta ly rượu: "Cảm ơn cô đã có thể..."
Nhưng anh còn chưa nói xong cô ta đã rất kích động xoay người rời đi.
Trong lòng Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là một khởi đầu tốt.
Sau đó bọn họ tiếp tục đi lên khán đài, Trường Tiễu hắng giọng một cái rồi nói với mọi người: "Chào mọi người, tôi là Trường Tiễu, là người quản lý khu số 4".
"Mọi người chắc cũng khá quen với các quy định, chế độ mới được xây dựng ở khu số 4 rồi, hôm nay tôi chính thức thông báo, kể từ bây giờ khu số 4 sẽ được đổi tên thành thành phố Triều Dương, tượng trưng cho một khởi đầu mới".
“Đồng thời tôi cũng hứa với mọi người rằng thành phố Triều Dương sau này sẽ tràn đầy sức sống như ánh mặt trời vậy, hơn nữa nó sẽ là một thành phố không còn bóng tối, sẽ không còn áp bức nữa, bởi vì ở đây tất cả mọi người đều bình đẳng!"
Những lời này đã khiến người dân ở phía dưới vỗ tay khen ngợi không ngừng.
Những chính sách này đều có lợi cho người dân, nhưng lại không tốt đối một số tên quyền quý giàu có.
Nhưng bây giờ nhà họ Hồng đã bị lật đổ, tất nhiên sẽ không có tên nhà giàu nào dám đứng ra phản đối.
Tất nhiên trong số mọi người ở đây cũng có những người đứng ra phản đối.
"Nói thẳng ra không phải là muốn lấy lợi ích của người khác để bù đắp lợi ích của bọn họ sao?", một giọng nói đột nhiên vang lên.
Sau người thứ nhất, lại có người thứ hai, thứ ba.
"Đúng vậy, nói dùng tiền giấy, nhưng cuối cùng không phải là muốn vàng trong tay mọi người sao?"
"Có vàng mới có thể mua được vé thuyền, bây giờ chúng ta không còn chút hy vọng gì rồi!"
Trường Tiễu nghe được những lời này thì nhíu mày nhìn một cái, anh ta phát hiện những người này đều là những người trẻ khoảng hai mươi ba mươi tuổi, đây rõ ràng là cố ý tới để gây chuyện.
Người đàn ông đeo một khuyên tai đứng bên cạnh Trường Tiễu rất giận dữ bất bình: "Đây đúng là những thằng ngốc, con mẹ nó rõ ràng là có thể sống những ngày tốt đẹp, nhưng lại đến đây gây chuyện".
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhỏ giọng nói: "Anh không thể vơ đũa cả nắm như vậy được, đây cũng không phải ý kiến của tất cả mọi người",
"Sao anh biết?", người đàn ông đeo một khuyên tai có hơi không hiểu nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi chưa kịp mở miệng thì Trường Tiễu đã nói trước: "Những người quấy rối này đều là những người trẻ khoảng hai mươi ba mươi tuổi, bọn họ phần lớn hoặc là đến đảo Lam khi còn rất nhỏ, hoặc là sinh ra ở đảo Lam, bọn họ vốn chưa từng ra thế giới bên ngoài nên sao hiểu được chứ? Vậy tại sao lại muốn rời khỏi đây?"
Người đàn ông đeo khuyên tai nghe Trường Tiễu nói vậy thì trong lòng cũng đã tin bảy tám phần, sau đó nhìn xuống dưới, quả nhiên đều là những người trẻ tuổi.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nói: "Những người này có lẽ đã có mưu tính trước".
Bọn họ nói xong những lời đó thì cũng không nói thêm gì nữa.
Vì vậy Bạch Diệc Phi đứng ra đi về phía trước.
Do quá đột ngột nên tất cả mọi người đều nhìn qua.
"Anh ta là ai vậy?"
"Tôi không biết!"
"Cậu xem anh ta còn đứng trước mặt anh Trường Tiễu nữa!"
"Mấy người không biết sao?"
"Anh ta chính là người đã lật đổ nhà họ Hồng đấy!"
"Mẹ nó, là anh ta sao?"
...
Mọi người phía dưới khán đài nhất thời có chút bối rối, ai nấy đều bàn luận sôi nổi, nhưng Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm, anh đứng trên khán đài nhìn lướt qua từng người trong phòng khách.
Cuối cùng anh thấy được một người, sau đó nhìn chằm chằm anh ta lạnh lùng hỏi: "Là anh đang giở trò đúng không?"
Tiếng chất vấn này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bọn họ nhìn theo ánh mắt của Bạch Diệc Phi, sau đó phát hiện một người mặc áo choàng đen đang ngồi ở đó.
Nhưng từ dáng vẻ có thể nhìn được ra đây là đàn ông.
Người đàn ông kia nghe vậy thì không kiềm chế được run lên một cái, sau đó người đàn ông kia cũng không che giấu thân phận mình nữa mà cởi áo choàng ra.