"Có lẽ anh ta điên thật rồi", Trường Tiễu đột nhiên nói một câu.
Tuy Trường Tiễu không biểu hiện gì ra mặt, nhưng có thể nhận ra anh ta rất nghiêm, trong giọng nói cũng không có chút tức giận hay oán trách nào.
Vì vậy khi mấy người kia nghe được câu này thì cũng có chút bất ngờ.
Sau đó bọn họ lập tức để ý thấy Bạch Diệc Phi có gì đó không đúng.
"Đại ca, tóc anh ta màu trắng".
"Cả mắt anh ta nữa!"
Bạch Diệc Phi nhìn bọn họ, dường như phát hiện được ánh mắt khác thường của họ, điều này càng khiến anh thêm phiền não.
Anh muốn giết bọn họ!
Giết hết những thứ khiến anh phiền não!
Vì vậy anh lại xông về phía bọn Trường Tiễu.
Lúc này thực lực của Bạch Diệc Phi rất mạnh, vì vậy đám người Trường Tiễu đều vô cùng sợ hãi, lúc Bạch Diệc Phi tiến tới thì cả đám vô thức lùi về phía sau.
Chỉ có Trường Tiễu là không lùi lại.
Anh ta bước về phía trước một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, sau đó hét lên một tiếng: "Bạch Diệc Phi! Anh mau tỉnh lại cho tôi!"
"Ầm!"
Trong đầu Bạch Diệc Phi đột nhiên vang lên một tiếng ầm.
Anh cảm giác đầu mình như đang bị sét đánh, cả người chợt run lên, anh nhắm hai mắt, sau đó lại mở mắt ra.
Anh nhìn thấy một ánh mắt kiên định sáng ngời xuất hiện trước mặt mình.
Không ngờ trong thế giới quái vật này anh lại nhìn thấy được một tia sáng khác.
Bạch Diệc Phi ngây người.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu.
Hai người họ đứng đối diện nhau, cùng nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.
...
Sư đệ Đạo Trưởng vừa thấy tình hình này thì dường như hiểu ra gì đó, sau đó ông ta đột nhiên hét lên: "Mau giết hắn ta, giết hắn ta đi! Giết hắn ta thì anh mới được an toàn!"
Lời của sư đệ Đạo Trưởng đột nhiên xuyên vào tâm trí Bạch Diệc Phi, phá vỡ giây phút yên tĩnh này.
Giết!
Giết người!
Không đúng, không phải mình đang giết quái vật sao?
Sao lại thành giết người rồi?
Đầu Bạch Diệc Phi có chút hỗn loạn, đồng thời cũng bắt đầu đau dữ dội.
"Á!"
Mãi đến lúc anh không chịu được nữa thì mới đột nhiên ngửa đầu hét lên một tiếng.
Mọi người thấy cảnh này đều bị dọa cho sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
Mấy tên đàn em của Trường Tiễu lấy lại tinh thần thì vội kéo Trường Tiễu rút lui.
"Đại ca, mau đi thôi!"
Hồng Kỳ thấy bọn họ định rút lui thì nhanh chóng hô: "Mau ngăn bọn họ lại!"
Đám vệ sĩ nhà họ Hồng nghe thấy thế vội cầm đao đuổi theo mấy người Trường Tiễu.
Nhưng lúc bọn họ vừa đi ngang qua Bạch Diệc Phi, thì anh đột nhiên hét lên một tiếng.
"A!"
Sau đó anh xoay đầu lại, những vệt đỏ vốn đang tan dần tụ lại.
Ngay sau đó Bạch Diệc Phi đưa tay túm lấy tên gần mình nhất rồi dùng tay không xé nát cánh tay của tên đó.
Sau đó anh đấm một cú khiến tên kia bay thẳng về phía bảy tám tên phía sau.
Bạch Diệc Phi xông về phía trước, giơ tay đấm vào đầu một tên khác.
Sau đó mọi người lại được thấy cảnh đầu óc nổ tung.
Đám vệ sĩ nhà họ Hồng nhìn cảnh này thì bị dọa cho sợ chết khiếp, tất cả đều xoay người chạy về phía sau, không dám đuổi theo bọn Trường Tiễu nữa.
Đúng lúc này.
Trong không trung truyền đến một tiếng xé gió.
Sau đó Đạo Trưởng mặc áo đạo sĩ bay từ trên trời xuống sau lưng Bạch Diệc Phi.
Ông ta đánh một chưởng vào lưng Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lập tức xoay người đưa tay đỡ đòn đánh của Đạo Trưởng.
Hai bên va chạm với nhau.
"Bốp!'
Tạo ra một tiếng vang rất lớn.
Sau đó dường như có thể cảm nhận được sự dao động của không khí, giống như thả hòn đá xuống nước khiến từng đợt sóng bị đẩy ra, quần áo Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng đều tung bay.
Với thực lực của Bạch Diệc Phi thì quả thật không thể đánh lại Đạo Trưởng.
Mà một chưởng này của Đạo Trưởng cũng không thể đánh chết Bạch Diệc Phi.
Nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi đang trong trạng thái cuồng hóa.
Đạo Trưởng không những không thể đánh chết Bạch Diệc Phi trong một chưởng, mà còn phải đỡ một đấm của Bạch Diệc Phi, sau đó cả người ông ta lui về phía sau một bước.
Tất nhiên Bạch Diệc Phi cũng vì một chưởng này mà bị đẩy lùi về phía sau.
Sau đó mắt Bạch Diệc Phi càng đỏ hơn, tóc trắng cũng ngày càng nhiều.
Nhưng thực lực Đạo Trưởng quả thật rất mạnh, sau khi Bạch Diệc Phi đánh với Đạo Trưởng ba chiêu thì đã bị đánh bay thẳng ra ngoài.
"Bịch!"
Bạch Diệc Phi đập vào cửa, sau đó rơi xuống đất.
"Phụt!"
Bạch Diệc Phi xoay người phun ra một ngụm máu.
Sau khi nôn ra máu thì tóc anh dường như lại đen trở lại, màu đỏ trong mắt cũng từ từ biến mất.
Có lẽ do anh sắp thoát khỏi trạng thái này nên đã lấy lại được chút lý trí, anh lập tức cảm thấy được nguy hiểm.
Vì vậy anh đứng dậy, không chút do dự xoay người bỏ chạy.
"Mau đuổi theo!", Đạo trưởng nhíu mày rồi kêu lên một tiếng.
Nhưng không ai động đậy.
Con mẹ nó, vừa rồi Bạch Diệc Phi đáng sợ như thế, giờ mà đuổi theo thì chẳng khác gì đi chết?
Vì vậy đám vệ sĩ nhà họ Hồng đều đứng im tại chỗ nhìn nhau.
Hồng Kỳ thấy vậy thì cắn răng nói: "Hắn ta đã bị thương nặng nên không còn đáng sợ nữa, tôi hứa hôm nay nếu ai giết được hắn ta thì sau này người đó sẽ được tự do đi lại ở khu số bốn, chỉ cần không đắc tội với nhà họ Hồng là được!"
Đối diện với cám dỗ lớn như vậy, những người vốn sống như nô lệ ở khu số bốn không khỏi do dự.
Vì vậy tất cả mọi người đều cầm đao lên, liều mạng đuổi theo Bạch Diệc Phi, tất cả là vì cuộc sống tốt đẹp sau này.
...
Bạch Diệc Phi cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng chạy vào một con hẻm nhỏ mờ tối, sau đó anh chạy không nổi nữa, vừa ngồi xuống đất đã ngất đi.
Mặc dù trong trạng thái cuồng hóa anh có thể đối đầu với cao thủ cấp hai trung cấp, nhưng đấu với Đạo Trưởng cấp hai cao cấp thì vẫn có chút mệt mỏi.
Huống chi bây giờ anh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cộng thêm việc mỗi lần anh thoát ra khỏi trạng thái cuồng hóa thì cơ thể sẽ rất yếu, hoàn toàn không có cách nào tiếp tục đối đầu Đạo Trưởng.
Vì vậy sau khi lấy lại chút lý trí, Bạch Diệc Phi đã không chút do dự mà bỏ chạy.
...
Không biết qua bao lâu, trong con hẻm mờ tối có một người đi đến.
Người này rất gầy, trong tay cầm một thanh đao rất to.
Người đó không phải ai khác mà chính là người đã đi theo Bạch Diệc Phi đến nhà họ Hồng, Lục Dương.