Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mọi người đã từng đến rồi à?”, Lý Đại Hải kinh ngạc hỏi.
“Tút, tút…”.
Lý Cường Đông cứ thế cúp máy.
Mọi người chỉ biết nhìn nhau.
Ông cụ Lý ánh mắt trầm ngâm nhìn qua một lượt mọi người, không nói gì.
Lý Đại Hải hiểu rõ ý tứ của ông cụ Lý, lập tức hô lớn: “Cả nhà họ đã từng đến đây rồi, có ai gặp không? Ai là người đuổi họ đi? Lại còn nói những lời như vậy nữa?”
Lý Phàm nghe xong, tim đập thình thịch, cúi thấp đầu xuống, cố gắng để mọi người không nhận thấy sự tồn tại của mình nữa.
Nhưng gã thực sự không hiểu, vậy là ông đã thực sự mời gia đình Lý Cường Đông đến, dựa vào cái gì chứ?
Trên bàn ăn, Lý Hiểu liếc mắt nhìn Lý Phàm, do dự một lát rồi nói: “Vừa rồi cháu đã nhìn thấy…”
Lý Phàm nghe vậy thì vội vàng nhìn Lý Hiểu, trong lòng có chút sợ hãi.
“Là cháu đuổi họ đi hả?”, Lý Đại Hải hỏi.
Lý Hiểu vội vàng xua tay: “Không, không phải cháu, là anh họ. Vừa rồi cháu thấy anh họ đuổi họ về”.
Sắc mặt của Lý Phàm vô cùng khó coi.
Những người khác trong nhà đều nhìn về phía gã.
Ông cụ Lý vì nghĩ tới tương lai phát triển của nhà họ Lý, khó khăn lắm mới gạt bỏ sĩ diện để định thừa nhận gia đình Lý Cường Đông. Nhưng giờ thì hay rồi, Lý Phàm đã một tay gạt đổ cả rồi.
Lý Phàm thấy vậy thì đứng phắt dậy đập bàn: “Là cháu đuổi đi! Cả nhà bọn họ đều là con hoang, dựa vào đâu mà được bước vào cửa nhà ta, bọn họ không đủ tư cách!”
Lý Đại Hải tức đến run người: “Thằng ngu này! Câm miệng!”
Lý Phàm không phục: “Con nói có gì sai? Cả nhà đó không được chúng ta chấp nhận thì không có tư cách bước vào nhà họ Lý, mãi mãi không phải là người nhà họ Lý!”
“Bốp!”
Lý Đại Hải vung tay tát mạnh.
“Mày có biết là mày đang nói cái gì không?”, Lý Đại Hải tức giận trợn mắt nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm tay bưng mặt, ngỡ ngàng như không tin vào chuyện vừa xảy ra: “Bố, bố đánh con sao? Bố vì cái gia đình con hoang đó đánh con sao?”
“Bốp!”
Lý Đại Hải lại bồi một cái tát nữa: “Tao mày đánh mày thì sao? Mày có biết không, vì sự ngu ngốc của mày mà gia đình ta sắp tới sẽ phải đối diện với vấn đề lớn như thế nào?”
Lý Phàm không quan tâm đến điều đó, nói: “Tập đoàn Tân Tây của Lý Cường Đông liệu có mạnh hơn tập đoàn Hầu Tước được không? Chúng ta có thể tìm Hầu Tước giúp đỡ mà!”
Lý Đại Hải nghe xong, xém chút nữa thì tức đến ngất xỉu. Nói nó ngu cũng không hề quá lời. Tập đoàn Hầu Tước có dễ nói chuyện như thế không? Nghĩ rằng tập đoàn Hầu Tước sẽ giúp vô điều kiện chắc?
Những người khác cũng nhìn Lý Phàm mà thấy cạn lời.
Lúc này, ông cụ Lý thở dài: “Được rồi, ăn cơm đi!”
Vừa dứt lời, không khí bỗng trở nên nặng nề.
Mọi người nhìn ông cụ Lý, gương mặt vốn đã nhăn nheo vì tuổi tác, giờ lại càng trở nên già nua hơn, có cảm giác vô cùng tang thương.
“Bố…”, Lý Đại Hải mở miệng gọi.
Ông cụ Lý vẻ mặt bình thản, lạnh lùng nói: “Ăn cơm”.
Cả nhà nhìn nhau, rồi nhìn cả một bàn đồ ăn.
Đều nguội lạnh rồi.
Lý Đại Hải thấy vậy, đành ngồi vào vị trí của mình.
Còn ông cụ Lý tuy nói ăn cơm, nhưng thực ra cũng không buồn động đũa.


Về phần Lý Phàm, mọi người cũng chẳng buồn nhìn gã nữa. Đây là cơ hội duy nhất của nhà họ Lý, vậy mà đã bị một tay Lý Phàm làm hỏng hết, chẳng ai buồn để ý đến gã.
Lý Phàm cũng về chỗ rồi thả người ngồi xuống: “Uỵch” một tiếng, đã thấy gã ngã bệt xuống sàn.
Không biết ghế của gã đã bị người các lấy đi từ lúc nào. Không chỉ có vậy, gã ngã ngồi dưới sàn nhà mà cũng chẳng ai buồn nhìn, cũng chẳng ai hỏi đến.
Lý Phàm cảm thấy rất uất ức, gã đâu có sai. Là do cả nhà Lý Cường Đông đều là con hoang, làm gì có tư cách vào nhà họ Lý.
Vì sao lại đối xử với gã như vậy?
Gã không sai!
Cũng vì vậy, mà trong lòng Lý Phàm ngày càng hận gia đình Lý Cường Đông.

Biệt thự cảng Lam Ba.
Bạch Diệc Phi không hiểu ý của Lý Cường Đông là gì. Lý Cường Đông liền đổi chủ đề: “Ngày trước, gả Lý Tuyết cho con không phải là chuyện ngẫu nhiên đâu”.
Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi hơi bất ngờ, vừa rồi Lý Cường Đông nói vậy là có ý gì? Lẽ nào những gì ông ấy biết nhiều hơn Bạch Diệc Phi nghĩ sao? Nếu là như vậy, thì thực sự Lý Cường Đông thật đáng sợ.
“Đối xử với Tuyết Nhi cho tốt nhé, nếu không thì dù phải trả bằng bất cứ giá nào, bố cũng sẽ không để con được yên đâu”, Lý Cường Đông nhìn xa xăm, khẽ nói.
Bạch Diệc Phi căng thẳng gật đầu: “Bố cứ yên tâm, con sẽ đối xử thật tốt với Tuyết Nhi”.


Khi Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết về đến nhà riêng, anh mới ngồi trên sô pha trong phòng khách, một mình trầm tư.
Vừa rồi Lý Cường Đông nói phải gấp rút thu mua Lý Thị, còn nói bão táp sắp đến nên cần có sự chuẩn bị sớm, những lời này rốt cuộc là có ý gì?
Ý nói không lâu nữa, sẽ có người đối đầu với tập đoàn Hầu Tước. Trước mắt, chỉ có tập đoàn Liễu Thị là có năng lực ấy. Nhưng tạm thời thì tập đoàn Liễu Thị chưa đủ để gây áp lực.
Còn về tập đoàn Thủy Tinh, có Vương Lâu thì anh ta có thể yên tâm, cũng có thể tin tưởng. Vương Lâu chắc chắn sẽ không phản bội anh em.
Vậy thì, gần đây anh ta chỉ đắc tội với tập đoàn Diệp Thị thôi, nhưng mục đích của tập đoàn Diệp Thị là gì? Chắc không vì lý do lần trước mà thực sự đối mặt với Hầu Tước chứ?
Thôi bỏ đi, ngày mai vẫn nên tìm Long Linh Linh để thương lượng một chút.
Sau một hồi suy nghĩ, Bạch Diệc Phi nhìn đồng hồ, thế mà cũng đã 11 giờ rồi.
Bạch Diệc Phi đứng dậy quay về phòng.
Buổi sáng, khi Bạch Diệc Phi tỉnh giấc, đột nhiên bật dậy khỏi giường, đập tay vào trán.
Tối qua có phải mình lại bỏ lỡ rồi không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK