Cuối cùng Bạch Diệc Phi lên tiếng: "Tuyết Nhi, em..."
Anh vẫn chưa nói hết câu thì Lý Tuyết đã nói: "Bọn họ đều nói chúng ta là vợ chồng, nhưng em thật sự không nhớ ra anh, vì thế cho tới bây giờ em vẫn chưa thể chấp nhận mối quan hệ của chúng ta".
Bạch Diệc Phi hơi sửng sốt, đồng thời anh cũng cảm thấy tim mình như bị một con dao cứa vào, vô cùng đau đớn.
Lý Tuyết thấy vẻ bi thương trong ánh mắt của Bạch Diệc Phi thì muốn nói gì đó.
"Anh...có ổn không?", Lý Tuyết dè dặt lên tiếng hỏi: "Em chỉ cảm thấy có hơi không quen thôi..."
"Anh biết", Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Em không cần phải thế, em cứ làm gì bản thân thấy thoải mái là được, anh không để ý đâu".
Sau khi anh nói xong lời này thì Lý Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cô cũng cười một tiếng.
Sau đó Bạch Diệc Phi đứng dậy bước lên lầu: "Anh lên phòng nghỉ ngơi trước đây".
Chờ khi Bạch Diệc Phi đã lên lầu thì Lý Tuyết mới tò mò nhìn phòng khách, sau cô đó đứng dậy đi một vòng quanh biệt thự.
Sáng hôm nay khi cô thức dậy thì đã thấy có một đám người đang vây quanh mình. Lúc đó cô cực kỳ sợ hãi, cô không nhận ra ai cả, hơn nữa cũng không biết mình là ai, mình đang ở đâu và tại sao lại như thế?
Sau đó Chu Khúc Nhi nói hai cô là bạn thân của nhau, nói cho cô nghe tên của mình, thân phận của cô, hơn nữa còn kể cho cô về cuộc sống của cô trong suốt hơn hai mươi năm qua. Cuối cùng còn nói cho cô biết rằng bản thân đã kết hôn.
Chu Khúc Nhi còn nói cho cô nghe những chuyện Bạch Diệc Phi đã làm vì cô, đối xử với cô rất tốt. Cô bắt đầu cảm thấy tò mò, Bạch Diệc Phi là người như thế nào?
Anh thật sự vì cô mà làm nhiều chuyện không thể tưởng tượng được như thế sao?
Cô luôn cảm thấy bản thân như đang ở trong thế giới cổ tích vậy.
Đến buổi chiều khi cô thấy Bạch Diệc Phi tỉnh dậy, Lý Tuyết tò mò quan sát anh, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của anh thì cô lại cảm thấy dường như không giống như những gì Chu Khúc Nhi đã nói.
Lúc này Bạch Diệc Phi lên lầu, anh ngả lưng xuống giường nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Những lời Lý Tuyết nói vừa rồi vẫn luôn quanh quẩn bên tai anh, khiến anh cảm thấy có chút khó thở.
Bạch Diệc Phi nghĩ một lát cũng đành chịu.
Lý Tuyết bị như thế cũng là vì anh.
Nếu đã như thế thì anh chỉ cần nghĩ thoáng hơn một chút là được.
Cũng vừa khéo giữa anh và Lý Tuyết chỉ là kết hôn theo hợp đồng, hoàn toàn không hề trải qua giai đoạn yêu đương. Anh sẽ nhân cơ hội này khiến Lý Tuyết thích mình lần nữa, có vẻ đây thật sự là chuyện đáng để mong chờ.
....
Buổi tối, chợ đêm tấp nập người qua kẻ lại, ánh đèn lập lòe.
Tại một cửa hàng thịt nướng, hai người Từ Lãng và Bạch Hổ đã gọi rất nhiều đồ nướng, vừa uống bia vừa ăn đồ nướng.
Hai người họ đều không phải là những người nói nhiều, trong suốt toàn bộ quá trình không ai nói với ai câu nào. Ngược lại cả hai còn rất ăn ý cụng ly với nhau, hình ảnh này trông vô cùng kỳ quái.
Chỉ một chốc lát sau, bàn của họ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khác.
Người đàn ông này trông vô cùng gầy yếu, sắc mặt cũng không được tốt lắm, trông như một người có bệnh.
Từ Lãng và Bạch Hổ đều ngừng lại, Bạch Hổ không có biểu cảm gì, còn Từ Lãng thì dừng lại một chút, gã hơi mím môi.
"Anh à!", tên ma ốm lên tiếng.
Từ Lãng ừ một tiếng, sau đó gã lại cầm một xiên nướng lên tiếp tục ăn.
Bạch Hổ thấy thế thì cũng làm như người này không hề tồn tại, anh ta tiếp tục ăn xiên nướng.
Tên ma ốm cảm thấy có chút mất mát: "Anh à, chuyện hôm qua, em..."
"Tôi biết rồi, cậu không cần phải giải thích", Từ Lãng trả lời.
Tên ma ốm sửng sốt một lát, sau đó hắn cười tự giễu: "Anh à, thật sự xin lỗi".
Từ Lãng khẽ run: "Cậu không cần phải xin lỗi tôi".
Hai người họ là người thân, cho dù cả hai đứng ở hai phía đối lập, hơn nữa còn đánh nhau một trận. Nhưng cả hai người họ đều là những người trung thành, vì thế cũng không cần phải xin lỗi.
Nhưng tên ma ốm kia lại không nghĩ như thế, Từ Lãng đã đối xử tốt với hắn như thế. Vậy mà hắn lại ra tay với Từ Lãng, trên nguyên tắc thì đúng là không có vấn đề gì, thế nhưng trên phương diện tình cảm thì hắn cảm thấy rất áy náy, vì thế mới vội vàng nói xin lỗi Từ Lãng.
Sau một lúc im lặng thì tên ma ốm kia lại nói: "Anh à, em có thể ăn không?"
Từ Lãng liếc mắt nhìn hắn: "Không thể, cơ thể cậu không tốt, không thích hợp ăn những thứ này".
Tên ốm yếu cười một tiếng: "Vâng, nghe lời anh”.
...
Chuyện Tôn Huy bị bắt đi có chứng cứ vô cùng xác thực, vì thế tập đoàn Cự Đỉnh nhanh chóng bị điều tra từ đầu tới cuối, sau đó đã tra ra rất nhiều vấn đề, vì thế tập đoàn Cự Đỉnh cũng bị ảnh hưởng vô cùng lớn.
Giá cổ phiếu nhanh chóng giảm xuống, chuyện hợp tác kết thúc, các tập đoàn khác rút vốn, một loạt chuyện rơi xuống khiến tập đoàn Cự Đỉnh tiêu đời.
Ban đầu Bạch Diệc Phi đã để cho Long Linh Linh và Trương Vinh đặc biệt thông báo cho những tập đoàn kia, để bọn họ mau chóng rút vốn, thế nhưng những tập đoàn kia lại không chịu nghe. Bây giờ thì tốt rồi, Cự Đỉnh đã tiêu đời.
Những tập đoàn không chịu rút vốn cũng bị ảnh hưởng theo, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Bọn họ thật sự vô cùng hối hận!
Nhưng trên đời này lại không có thuốc chữa hối hận.
...
Hai ngày sau, bên trong một phòng họp lớn của một tòa nhà mới ở khu Nam.
Diệp Ngải đang tổ chức một buổi họp.
Phòng họp này vô cùng lớn, sức chứa lên tới một trăm người.
Diệp Ngải đã mời tới hầu hết những chủ tịch của các tập đoàn trong thành phố Thiên Bắc này, bọn họ có vẻ ngồi kín hết cả phòng họp.
Chờ đến khi mọi người đã đến đông đủ thì Diệp Ngải mới xuất hiện ở trên vị trí chủ trì buổi họp.
Khi mọi người nhìn thấy Diệp Ngải thì vô cùng tò mò, tập đoàn giải trí Diệp Thị tập trung mọi người tới đây để làm gì thế?
Diệp Ngải cầm micro, âm thanh phát ra khắp phòng họp: "Mục đích hôm nay tôi mời mọi người tới đây là muốn hợp tác với mọi người, cùng nhau đối phó với tập đoàn Hầu Tước”.
Cô ta vừa nói xong thì phòng họp nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
"Cái gì?"
"Đối phó tập đoàn Hầu Tước sao? Tôi không nghe lầm đấy chứ?"
"Tập đoàn Hầu Tước là tập đoàn đứng đầu ở thành phố Thiên Bắc. Nếu chúng ta đối phó với Hầu Tước thì không phải là lấy trứng chọi đá sao?"
"Cô ta là ai thế? Nói muốn đối phó với tập đoàn Hầu Tước là có thể đối phó được hả?"
"Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ta chính là chủ tịch của tập đoàn giải trí quy mô nhỏ. Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với chúng ta, cậy mà lại nói ra những lời ngông cuồng như thế, còn muốn đối phó với tập đoàn Hầu Tước ấy hả?"
"Đúng là suy nghĩ hão huyền!"
"...."
Diệp Ngải bình tĩnh ngồi ở đó, chờ bọn họ thảo luận.
Năm phút sau, khi mọi người thấy Diệp Ngải không nói tiếng nào thì cuối cùng cũng yên lặng.
Lúc này Diệp Ngải mới tiếp tục nói: "Tôi biết mọi người thấy tập đoàn Hầu Tước là tập đoàn đứng đầu thành phố Thiên Bắc, vì thế mới nghĩ chúng ta không đấu lại được đúng không?"
"Đương nhiên một tập đoàn không thể đấu lại, nhưng nếu tất cả các tập đoàn ở thành phố Thiên Bắc này kết hợp lại với nhau, thì chẳng lẽ không đối phó nổi một tập đoàn Hầu Tước sao? Cho dù tập đoàn Hầu Tước có lợi hại đến đâu thì chẳng lẽ còn lợi hại hơn tất cả những tập đoàn cộng lại sao?"
Chương 272: Đòi lại tất cả tổn thất
Đám người nghe xong thì ngơ ngác nhìn nhau một lúc.
Diệp Ngải lại nói tiếp: “Hầu như mọi người ở đây đều có hợp tác cùng với Cự Đỉnh, nhưng bây giờ Cự Đỉnh đã sụp đổ, tôi tin mọi người cũng đã phải chịu tổn thất không nhỏ. Mà tất cả những thứ này đều do Hầu Tước gây ra, chẳng lẽ mọi người không muốn đòi lại tất cả tổn thất sao?”
Đòi lại được tất cả tổn thất sao?
Đương nhiên là muốn rồi!
Nhưng bọn họ thật sự có thể làm được sao?
Hơn nữa cho dù muốn liên kết lại với nhau thì tại sao bọn họ phải nghe lời một người phụ nữ chứ? Đúng hơn là tại sao phải nghe theo một công ty bé tí như thế?
“Chủ tịch Diệp chỉ là chủ tịch của một công ty cỏn con, cô tuổi gì mà muốn lãnh đạo chúng tôi?”
“Đúng vậy! Công ty giải trí Diệp Thị còn không lớn bằng công ty chúng tôi, tại sao chúng tôi phải nghe theo cô chứ?
“...”
Diệp Thị mở một công ty giải trí nhỏ ở thành phố Thiên Bắc, công ty này vẫn chưa có chỗ đứng ở đây, nên tất cả mọi người đều không phục.
Diệp Ngải nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của mọi người thì không hề cảm thấy tức giận, cô ta chỉ thản nhiên cười.
Chờ cho mọi người bình tĩnh trở lại thì thư ký đứng sau lưng Diệp Ngải mới đứng dậy.
“Mọi người, đúng là công ty giải trí Diệp Thị không tính là gì ở thành phố Thiên Bắc cả. Nhưng còn nhà họ Diệp ở thủ đô thì sao?”
“Nhà họ Diệp ở thủ đô?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ý là công ty giải trí Diệp Thị thuộc về nhà họ Diệp ở thủ đô sao?
Là nhà họ Diệp ở thủ đô đứng đầu trong top mười gia tộc có sản nghiệp hàng đầu cả nước sao?
Sau khi hiểu ra thì tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Nhà họ Diệp ở thủ đô không phải là thứ mà đám doanh nghiệp cỏn con như bọn họ có thể so sánh được. Đó mới thật sự là cây đại thụ che trời! Ngay cả tập đoàn Hầu Tước cũng không thể sánh bằng.
Đương nhiên đây là do bọn họ không biết đằng sau Hầu Tước chính là nhà họ Bạch ở thủ đô. Nếu không thì chắc chắn sẽ không nghĩ như thế đâu.
Diệp Ngải thấy bộ dạng khiếp sợ của mọi người thì lòng hư vinh được thỏa mãn, cô ta thản nhiên nói: “Đúng thế, tôi chính là người nhà họ Diệp. Nhưng dù sao chuyện lần này cũng không tính là lớn lắm. Tôi là người phụ trách ở thành phố Thiên Bắc, nên tôi sẽ không làm phiền đến công ty mẹ bên kia. Hơn nữa tôi tin rằng chỉ cần mọi người ở đây hợp tác với nhau thì có thể thuận lợi thu mua được Hầu Tước, đúng không?”
Sự tự tin trong lời nói, nụ cười tự tin, cộng thêm với bối cảnh hùng hậu phía sau nên khiến người khác không thể không tin tưởng và phục tùng.
Nhưng mà luôn có người lo lắng.
“Chủ tịch Diệp, nói thì nói như thế, nhưng không phải trước đó tập đoàn Liễu Thị đấu với Hầu Tước rồi cuối cùng cũng rơi vào kết cục kia sao…”
“Đúng vậy, tập đoàn Cự Đỉnh lớn như thế, vậy mà cũng sụp đổ dưới tay Hầu Tước?”
“Nghe nói lúc trước là do chủ tịch Bạch đổ bệnh không quản lý được, nên Hầu Tước mới bị Cự Đỉnh áp chế. Bây giờ anh ta khỏi bệnh rồi, chắc chắn sẽ không để chúng ta có cơ hội thừa nước đục thả câu đâu”.
“...”
Diệp Ngải nghe thế thì tự tin cười một tiếng: “Mọi người lo lắng thế cũng không sai, nhưng điều kiện tiên quyết là Bạch Diệc Phi phải khỏe lại đã”.
“Mà tôi đã nhận được một tin tức vô cùng chính xác, rằng bây giờ Bạch Diệc Phi…”
“Đã giống như đứa trẻ năm sáu tuổi rồi!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Tin tức này quả thật vô cùng chấn động.
Một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi lại không khác gì đứa trẻ năm sáu tuổi, như thế có phải chứng tỏ trí thông minh của Bạch Diệc Phi đã bị giảm sút, hiện giờ anh đã trở thành kẻ đần độn rồi không?
Nếu đây đúng là sự thật thì chẳng phải ngay cả ông trời cũng đang giúp bọn họ rồi sao?
Hầu Tước bị một thằng ngốc lãnh đạo thì có thể phát triển kiểu gì chứ?
Diệp Ngải cười nói: “Bây giờ Hầu Tước đang chia năm sẻ bảy, cộng thêm với những tổn thất trước đó, chúng ta hợp tác lại với nhau sẽ đối phó rất dễ dàng”.
“Mà Bạch Diệc Phi vì đã biến thành một đứa trẻ nên có lẽ sẽ không đến Hầu Tước. Anh ta hiện giờ hầu như lúc nào cũng ở trong nhà”.
Cả đám nghe xong thì lo lắng trong lòng cũng biến mất, nhao nhao đồng ý hợp tác.
Diệp Ngải thỏa mãn cười.
Cô ta biết rõ việc này như vậy là bởi vì đã cử người tự mình đi xem, xác nhận tình trạng bây giờ của Bạch Diệc Phi.
Hơn nữa chỉ cần là người có quan hệ thì đều biết tình hình hiện nay của Bạch Diệc Phi.
Không biết những tin tức này do ai truyền ra, nhưng tóm lại nó là sự thật.
…
Hai ngày trước.
Liễu Vô Cùng mặc vest đi vào Hầu Tước, hắn ta nói muốn tìm Bạch Diệc Phi.
Nhưng nhân viên lễ tân mỉm cười trả lời: “Thật xin lỗi, hôm nay chủ tịch không có ở công ty”.
“Không có ở công ty?”, Liễu Vô Cùng kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng sau đó hắn ta cũng cảm thấy hợp lý. Mất trí nhớ rồi thì đúng là không thích hợp đến công ty.
Thế là Liễu Vô Cùng cảm ơn một tiếng rồi đi thẳng đến khu biệt thự cảng Lam Ba.
Khu biệt thự cảng Lam Ba.
Một mình Bạch Diệc Phi ở trong phòng thể hình của khu biệt thự, anh lặp đi lặp lại động tác chống đẩy, mồ hôi trên trán chảy xuống dọc theo hai gò má, rơi xuống trên mặt đất.
Cuối cùng cũng đếm đến hai trăm, anh dừng lại rồi nằm bẹp xuống đất.
“Mình…đỉnh...thật sự”
Ngay cả anh cũng không ngờ nổi bản thân lại thực hiện được hai trăm cái chống đẩy.
Sau khi anh khỏe lại thì đã suy nghĩ một hồi, anh cảm thấy xung quanh mình lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, vì thế anh đã bảo Từ Lãng dẫn cả nhà Lý Tuyết đi tới thủ đô ngay trong đêm.
Cơ thể Lý Cường Đông đã tốt hơn rất nhiều, chỉ phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, cũng không có gì đáng ngại cả.
Sau khi Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông biết được tình huống của Lý Tuyết thì Bạch Diệc Phi không tránh khỏi việc bị mẹ vở quở trách một trận, sau đó bà ta đã hùng hổ đi đến bên cạnh Lý Cường Đông, dẫn Lý Tuyết đang mất trí nhớ rời đi.
Mới đầu Lý Tuyết còn rất sợ hãi, bởi vì cô không nhớ bất cứ gì cả.
Nhưng dù sao vẫn là người thân, là quan hệ máu mủ ruột già, vì thế Lý Tuyết có thể cảm giác được sự thân thiết, cô đã nhanh chóng đón nhận.
Nhưng lúc rời đi không biết tại sao cô lại cảm thấy có hơi lo lắng, cũng có chút không nỡ.
Sau khi Bạch Diệc Phi tiễn bọn họ đi thì anh lập tức tìm người tung tin ra ngoài, nói rằng hiện tại trí thông minh của anh chỉ đã giống như đứa trẻ năm sáu tuổi, anh không nhớ rõ bất cứ chuyện gì, những người nên biết đều đã biết hết rồi.
Tin tức này cũng giống như tin tức anh vượt ngục lúc trước, đều là tin tức giả, nhưng khi bị tung ra ngoài thì tất cả mọi người đều xem là thật.
Anh làm như thế là vì muốn trốn ở một nơi bí mật quan sát xem người đứng đằng sau là ai.
Bạch Diệc Phi nghĩ đến cuộc điện thoại trước đây không lâu thì cười lạnh một tiếng.
Nếu như không phải nhờ Lưu Đầu Trọc gọi điện báo cho anh biết, rằng em gái anh đi chơi với bạn học thấy được cảnh tượng kia, thì sợ rằng đến bây giờ anh còn không biết Liễu Vô Cùng vẫn chưa chết!
Càng không biết rằng vua của Linh Nam kia thật sự đã đến thành phố Thiên Bắc này.
Ha ha, bây gườ anh lại muốn xem thử, cuối cùng ai là người giết ai đây?
Nhưng mà cơ thể anh bây giờ đúng là rất kém cỏi, hơn nữa còn chẳng có tí võ nào, nhỡ may Bạch Hổ với Từ Lãng không thể đến kịp thì sao?
Vì thế Bạch Diệc Phi đã chân thành đề nghị Bạch Hổ dạy võ cho anh.
Bạch Hổ nói muốn học võ thì trước hết phải tăng cường thể lực trước đã.
Cho nên hạng mục thiết yếu mà ngày nào anh cũng phải tập chính là hai trăm cái chống đẩy, rồi chạy đường dài…
Bạch Diệc Phi đã nghỉ ngơi đủ, sau khi anh ngồi dậy thì điện thoại vừa khéo vang lên, là Trần Hạo gọi điện đến.
“Sếp à, vừa rồi Liễu Vô Cùng mới đến Hầu Tước, em đoán lát nữa hắn ta sẽ đến tìm anh thôi”.
“Anh biết rồi, cậu để ý thật kỹ phía Diệp Ngải, có động tĩnh gì thì báo cho anh ngay”.
Sau khi tắt điện thoại thì Bạch Diệc Phi nghe được tiếng chuông cửa.
Bạch Diệc Phi sắp xếp lại biểu cảm trên mặt, sau đó thi anh tỏ vẻ ngơ ngác đi ra mở cửa.
Người đến tất nhiên là Liễu Vô Cùng.
Chương 273: Không biết ai mới là kẻ ngu?
"Bạch Diệc Phi?", Liễu Vô Cùng gọi một tiếng thăm dò.
Bạch Diệc Phi "sợ hãi" từ đằng trước rụt một cái về phía sau: "Chú... quen cháu ư?"
Liễu Vô Cùng thấy vậy không nhịn được cười lớn: "Haha..."
Bạch Diệc Phi thế mà cái gì cũng không nhớ, thật là tốt quá!
Ánh mắt của Liễu Vô Cùng tràn đầy ác ý nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, mày cũng có ngày hôm nay à!"
Bạch Diệc Phi chớp mắt, không hiểu Liễu Vô Cùng đang nói gì.
Liễu Vô Cùng cười đã đời rồi, lại nói: "Bạch Diệc Phi, lần này là mày tự tìm đến cái chết, đừng có trách tao!"
Nói xong, Liễu Vô Cùng đem chiếc vòng ngọc trong tay đưa cho Bạch Diệc Phi: "Cầm đi, không bao lâu nữa, hắn sẽ tới lấy mạng chó của mày!"
Bạch Diệc Phi cầm chiếc vòng ngọc trong tay, ánh mắt hơi rũ xuống, sau đó đột nhiên ném chiếc vòng ngọc ra ngoài: "Chú là ai vậy? Cháu không thể tùy tiện nhận đồ của người lạ!"
Nụ cười trên mặt Liễu Vô Cùng đột nhiên tắt ngấm.
Chú?
Hắn ta mới có hơn ba mươi tuổi, so với Bạch Diệc Phi cũng chỉ hơn có bảy tám tuổi mà thôi, sao anh ta lại gọi mình là chú?
Đợi đã, Bạch Diệc Phi mất trí cũng không nên trở thành bộ dạng thiểu năng trí tuệ như thế này chứ?
"Mày gọi tao là cái gì?", Liễu Vô Cùng hỏi.
Bạch Diệc Phi vẻ mặt rất chi là vô tội: "Chú à, chú già như vậy rồi, lẽ nào cháu không gọi chú là chú sao? Hay chú muốn cháu gọi là chú là ông cố nội?"
Liễu Vô Cùng suýt chút nữa phát cáu, ông cố nội?
Liễu Vô Cùng hít một hơi sâu, hắn tạm thời bị sự khác thường của Bạch Diệc Phi làm rời đi sự chú ý, hắn còn nhớ Hồ Thiên Cẩm nói Bạch Diệc Phi mất trí rồi, nhưng chưa nói là Bạch Diệc Phi biến thành dáng vẻ như này đâu?
Con mẹ nó chứ anh ta mất trí rồi sao?
Anh ta biến con mẹ nó thành một thằng thiểu năng luôn rồi.
Liễu Vô Cùng hơi đảo tròng mắt, hắn suy nghĩ một chút rồi cười gian nói: "Bạch Diệc Phi, tao và mày chơi trò chơi được không nào?"
Không phải con nít đều rất thích chơi trò chơi sao?
Quả nhiên, Bạch Diệc Phi nghe thấy chơi trò chơi xong mắt sáng rực lên, gật đầu nói: "Vâng ạ!"
Liễu Vô Cùng cười nham hiểm một tiếng, lập tức giơ một chân lên, chống ở cánh cửa, sau đó chỉ chỉ dưới háng của mình nói với Bạch Diệc Phi: "Mày nhìn đi, đây có phải là một cây cầu không, mày có thể ở bên dưới cây cầu chui qua chui lại, chơi có vui không?"
"Ha ha..."
Liễu Vô Cùng vừa nghĩ tới Bạch Diệc Phi chui qua đũng quẫn mình, cười càng vui vẻ hơn, cơ hội có thể làm nhục Bạch Diệc Phi như vậy cũng không nhiều, đúng dịp cho hắn trút giận.
Bạch Diệc Phi dừng lại một chút, đôi mắt lóe lên tia sáng gần nhưng không thể nhận thấy, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ vô số tội nói: "Cháu không muốn chơi trò qua cầu, chơi chẳng vui tí nào!"
Liễu Vô Cùng ngưng cười, hắn quyết tâm làm cho Bạch Diệc Phi chui qua đũng quần mình, nên càng ngon ngọt khuyên nhủ: "Làm sao lại không vui, mày xem tao cười vui thế mà, mày phải biết ngay là chơi rất vui chứ!"
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Chính là không vui".
Liễu Vô Cùng có chút không nhịn được: "Vậy mày nói chơi trò gì vui?"
Bạch Diệc Phi cười hì hì, trông rất đần độn: "Chú bỏ chân xuống trước, sau đó quay lưng về phía cháu".
"Cái gì cơ?"
Liễu Vô Cùng không hiểu tại sao, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Bạch Diệc Phi, lại thật nghe lời bỏ chân xuống, quay lưng về phía Bạch Diệc Phi, đợi ngay sau khi hắn đứng ngay ngắn rồi mới chợt phát hiện ra, làm sao hắn nghe lời Bạch Diệc Phi như vậy?
Đang muốn quay người qua dọa Bạch Diệc Phi một chút, lại bị Bạch Diệc Phi từ phía sau lưng bổ nhào tới.
"A!"
Liễu Vô Cùng bất ngờ nên không kịp đề phòng, ngã sấp mặt, lỗ mũi và cằm chạm cắm thẳng xuống đất, trợn mắt nhe răng vì đau.
Đúng lúc đó, Bạch Diệc Phi đặt mông ngồi trên người Liễu Vô Cùng, trong miệng còn kêu: "Cưỡi ngựa... cưỡi ngựa..."
"Cha... Cha..."
Liễu Vô Cùng suýt chút nữa hộc máu.
Bạch Diệc Phi đáng chết, lại đem hắn thành con ngựa mà cưỡi.
Hơn nữa mỗi lần Bạch Diệc Phi ngồi, hắn đều có thể cảm nhận được cảm giác như bị vật nặng đè lên, nội tạng đều đau nhức âm ỉ.
Bạch Diệc Phi ngồi trên người Liễu Vô Cùng, chờ ngồi chán rồi, Liễu Vô Cùng không còn chút sức lực nào, Bạch Diệc Phi mới đứng dậy, còn nói với Liễu Vô Cùng bằng vẻ mặt ngây thơ vô số tội: "Chú, có phải cưỡi ngựa rất vui không?"
Liễu Vô Cùng chảy cả máu mũi, cả người dính đầy bụi bặm, nhếch nhác không thể chịu được, vẻ mặt u ám đáng sợ: "Bạch Diệc Phi! Con mẹ nó mày thật là ngu!"
"Mày cứ chờ đấy!", Liễu Vô Cùng để lại mấy câu rồi trực tiếp rời đi.
Liễu Vô Cùng cũng không phải là chưa từng nghĩ đến việc ra tay giải quyết Bạch Diệc Phi, nhưng mà anh ta vẫn chưa hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo.
Cảng Lam Ba là nhà của anh ta, cho dù anh ta hiện tại cái gì cũng không biết, nhưng cẩn thận vẫn hơn, hắn cũng không muốn lại sống cuộc sống bị người ta đuổi giết, hơn nữa, cảnh sát cũng không bỏ qua cho hắn.
Liễu Vô Cùng nghĩ là Hồ Thiên Cẩm lợi hại như vậy, nhất định sẽ để cho Bạch Diệc Phi chết một cách khó coi, đến lúc đó gã ra tay không liên quan gì tới mình, chuyện có bị bại lộ cũng chẳng sao cả.
...
Liễu Vô Cùng rời khỏi, Bạch Diệc Phi phủi quần áo mình một cái, cất giọng nói: "Không biết ai mới là kẻ ngu?"
Nói xong, Bạch Diệc Phi đóng kín cửa, vừa mới quay người, bị Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện ở phòng khách làm cho hết hồn.
"Mẹ kiếp! Anh vào đây lúc nào?"
Bạch Hổ chậm rãi mở ti vi, mở tới một bộ phim hoạt hình, vừa nhìn vừa trả lời: "Vừa mới đi vào, phải rồi, anh đã chống đẩy xong chưa?"
Bạch Diệc Phi khóe miệng co giật nói: "Làm xong rồi".
Bạch Hổ ừ một tiếng, nghĩ ngợi một chút, tắt ti vi: "Lên đi!"
Ngoài luyện tập thể lực bên ngoài ra, còn một hạng mục cần thiết nữa chính là bị Bạch Hổ đánh.
Bạch Hổ nói, nếu muốn đánh nhau với người ta thì phải chịu được đòn, đồng thời còn có thể rèn luyện phản xạ rất tốt.
Bạch Diệc Phi nghĩ đến hai lần trước bị đánh lên bờ xuống ruộng, anh rùng mình một cái: "Anh nhẹ tay một chút coi!"
"Kẻ thù sẽ không nương tay với anh", Bạch Hổ mặt không biến sắc nói.
Bạch Diệc Phi bị đánh một trận, cố nhịn cơn đau để đi tắm, lúc này mới nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hai ngày không thấy Tuyết Nhi, không biết bọn họ ở thủ đô như thế nào rồi?
...
Trong phòng đọc sách của một biệt thự ở thủ đô.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi khôi ngô đang ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là một cái máy tính, còn có một tập tài liệu.
Mà đứng ở phía sau lưng hắn là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi.
"Cốc cốc..."
"Vào đi", người đàn ông trẻ tuổi mở miệng nói.
Một người trợ lý đi vào, đeo gọng kính màu đen, che đi sự tinh nhanh trong ánh mắt
"Cậu chủ, thất bại rồi".
Người đàn ông trẻ tuổi ngừng lại một lát, khẽ cau mày: "Phế Vật!"
Chương 274: Tâm sự của Long Linh Linh
Trong phòng làm việc im lặng một lúc lâu, người đàn ông trung niên nói: "Ra ngoài đi!"
Sau khi người trợ lý rời khỏi, người đàn ông trẻ tuổi đập mạnh cây bút văng ra ngoài.
"Một lũ ăn hại!"
Người đàn ông trung niên mặt không cảm xúc, đi tới nhặt cây bút kia lên, sau đó đổi một cây bút mới đưa cho người đàn ông trẻ tuổi, đồng thời mở miệng nói: "Dù sao cũng là người họ Bạch, không thể bị giết dễ dàng như vậy được".
Người đàn ông trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng: "Ông già ấy không cho người bảo vệ thì hắn đã chết từ lâu rồi!"
"Vâng", người đàn ông trung niên gật đầu đáp lại.
Người đàn ông trẻ tuổi cầm lấy bút, khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh ban đầu: "Chỉ cần hắn không đến thủ đô, tôi có thể bỏ qua cho hắn, còn nếu hắn không yên phận..."
...
Lại một ngày huấn luyện trôi qua, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Trần Hạo.
"Anh, Diệp Ngải đã kích động những công ty khác liên kết với nhau đối phó với Hầu Tước".
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Anh biết, cậu đi thông báo với Long Linh Linh, cô ấy biết phải làm gì".
Ngắt điện thoại, Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, đám người này, người nào cũng muốn nuốt một miếng thịt béo bở, nhưng cũng phải xem anh có cho hay không?
Còn nhớ Lý Cường Đông trước khi đi có dặn: "Con hãy sắp xếp công việc cho tốt và cho Tuyết Nhi một mái nhà ấm áp".
Anh hiểu ý của Lý Cường Đông chính là mong cho anh hãy bảo vệ Tuyết Nhi để cho cô ấy có thể sống an nhiên dưới mái nhà ấm áp.
Bây giờ bốn phía của Thiên Bắc đều đầy rẫy nguy hiểm, trong thời gian này anh nhất định phải xử lý những đám sâu mọt này sạch sẽ thì Lý Tuyết mới có thể an tâm ở lại đây.
...
Long Linh Linh sau khi tan làm trở lại phòng trọ của mình, cô có thói quen ngâm mình trong bồn tắm để xua tan đi mệt mỏi của cả một ngày dài.
Bây giờ Bạch Diệc Phi không có ở công ty, cô ta cũng không thể tự mình gánh vác hết được, đồng thời trong lòng cô còn vô cùng bất an, luôn cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành.
Mà ngày đó Lưu Hiểu Anh có tặng cho cô một cái vòng bình an, cô vẫn luôn mang theo bên người.
Xả nước xong, Long Linh Linh ngồi vào bồn tắm, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm
Dáng người của Long Linh Linh rất đẹp, có lồi có lõm, da thịt trắng nõn mịn màng, ở trong nước lại càng nổi bật hơn.
Đột nhiên, Long Linh Linh nghe được một tiếng động.
"Ai?"
Long Linh Linh đột nhiên ngồi dậy.
Ngay sau đó, chiếc rèm trong phòng tắm bị kéo ra, xuất hiện một người.
Long Linh Linh trợn tròn hai mắt, vội vàng đứng dậy, dùng khăn tắm quấn quanh cơ thể: "Liễu Vô Cùng, anh vào bằng cách nào?"
Liễu Vô Cùng quan sát trên dưới cơ thể của Long Linh Linh, chậc hai tiếng nói: "Dáng người không tệ, chính là không biết "chơi" thì sẽ như thế nào?"
"Anh muốn làm gì?"
Liễu Vô Cùng nhún vai: "Cô yên tâm, tôi tạm thời sẽ không làm gì cô".
Nghe xong câu này, Long Linh Linh thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà, tôi tới cũng không phải để thưởng thức dáng người cô", Liễu Vô Cùng lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ rồi nói tiếp: "Trong đây, có một thứ có thể khiến cho người ta nghe lời, cô chỉ cần ăn ngay ở trước mặt tôi, tôi sẽ lập tức rời đi".
"Anh có ý gì?", Long Linh Linh siết chặt chiếc khăn tắm trong tay.
Nghe lời?
Nghe lời của ai?
Liễu Vô Cùng?
Liễu Vô Cùng không thèm giải thích: "Cô chỉ có sự lựa chọn này, nếu không, tôi cũng không ngại việc đêm nay sung sướng một chút đâu".
Long Linh Linh co rúm lại, sợ hãi nhìn chằm chằm vật ở trong tay Liễu Vô Cùng, bên trong đó là một con sâu nhỏ, con sâu còn thỉnh thoảng ngọ nguậy một chút.
Nhìn những thứ này, Long Linh Linh chán ghét tới mức suýt nữa thì ói ra ngoài, loại vật này làm sao có thể nuốt vào trong bụng?
Liễu Vô Cùng đem bình sứ nhỏ đặt ở trên bồn rửa mặt: "Đừng có chần chừ, cô chỉ có một sự lựa chọn".
Long Linh Linh nắm chặt chiếc khăn tắm của mình.
Làm thế nào đây?
Cô không muốn để một người đàn ông làm nhục mình, nhưng cũng không muốn nghe lời của ai đó.
Cô chỉ muốn nghe lời của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đang ở nơi nào? Anh ấy có biết hoàn cảnh của cô không?
Chắc chắn là không thể biết rồi, Liễu Vô Cùng tới đây, sẽ không để cho Bạch Diệc Phi biết được.
Long Linh Linh cười giễu cợt.
Liễu Vô Cùng nhăn mày: "Lựa chọn này khó đến thế sao?"
"Tôi biết, cô thích Bạch Diệc Phi có phải không?"
Long Linh Linh đột nhiên ngước mắt lên nhìn hắn.
Liễu Vô Cùng nói: "Cô không cần ngạc nhiên như vậy, biểu hiện của cô quá rõ ràng".
"Rõ ràng sao?", Long Linh Linh nỉ non nói.
Nhưng tại sao Bạch Diệc Phi lại không nhận ra?
Hay là, anh đã biết nhưng lại vờ như không biết.
Liễu Vô Cùng nhìn Long Linh Linh nói: "Trong mắt Bạch Diệc Phi chỉ có Lý Tuyết, cô cũng không cần hy vọng, hơn nữa, cô đi theo tôi, tôi có thể cho cô sống trong sung sướng, thậm chí còn có thể cho cô sự nghiệp tốt hơn bây giờ".
Long Linh Linh nhìn Liễu Vô Cùng, ánh mặt hiện rõ sự chán ghét, cuối cùng lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không phản bội anh ấy".
Liễu Vô Cùng vẻ mặt trầm xuống: "Vậy bây giờ cô muốn trở thành người đàn bà của tôi sao?"
Cơ thể mềm mại của Long Linh Linh không chịu được khẽ run rẩy.
"Có thể... cho tôi suy nghĩ một chút không...", Long Linh Linh không còn cách nào khác nói.
"Có thể, nhưng sự kiên nhẫn của tôi có hạn, cho cô một ngày để suy nghĩ", nói xong Liễu Vô Cùng lại cảnh cáo nói: "Đừng có nghĩ đến chạy trốn, cô không thoát khỏi bàn tay của tôi đâu".
Long Linh Linh không lên tiếng, nhìn Liễu Vô Cùng rời đi.
Nghe được tiếng cửa đã đóng lại, Long Linh Linh không còn chút sức lực nào ngồi trong bồn tắm đã nguội lạnh từ lâu, nước lạnh như băng thấm ướt toàn cơ thể, khiến cho Long Linh Linh cảm thấy lạnh tới cực điểm.
Không biết đã ngâm mình trong bồn nước lạnh bao lâu, Long Linh Linh đổi nước nóng, ngâm mình một lần nữa rồi mới đi ra ngoài.
Long Linh Linh gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi.
Nhưng mà điện thoại vang lên rất lâu mà vẫn không có ai nhấc máy.
Tại sao anh lại không nghe điện thoại?
Long Linh Linh trước giờ chưa từng cảm thấy hoảng sợ như vậy, cô còn cảm giác như bị tất cả mọi người bỏ rơi.
Lúc cô bị người xấu uy hiếp, không có một ai biết, không có một ai tới cứu cô, cho dù cô gọi điện thoại cầu cứu, vẫn không có người nào đến giúp.
Long Linh Linh đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Từ nhỏ, cha mẹ cô vốn trọng nam khinh nữ, luôn luôn đối xử rất phân biệt, cho tới bây giờ cũng không thay đổi, cô vất vả lăn lộn lắm mới có được vị trí như ngày hôm nay, cô còn thích một người đàn ông rất ưu tú.
Nhưng anh là người đàn ông đã có vợ, cô căn bản không dám bộc lộ tình cảm của mình.
Hôm nay, bởi vì người đàn ông vô cùng xấu xa kia tới uy hiếp cô, hắn muốn chiếm đoạt cô.
Tất cả những suy nghĩ trong đầu đều làm cho cô cảm thấy ngạt thở.
Ban đêm ở thành phố náo nhiệt sôi động làm cho Long Linh Linh cô đơn lẻ loi cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
Chương 275: Anh hùng cứu mỹ nhân
10 giờ sáng, Chu Khúc Nhi hồi hộp đứng ở cửa quán cà phê, nhìn khắp xung quanh.
Trước đây Tần Hoa đã không ít lần giúp đỡ mọi người, cho nên cô liền tìm cơ hội hẹn Tần Hoa đi ăn cơm để bày tỏ sự cảm ơn.
Đợi được mấy phút, Chu Khúc Nhi thấy Tần Hoa từ phía xa đi tới, Chu Khúc Nhi vẫy vẫy tay: "Tôi ở đây".
Tần Hoa thấy được cũng vẫy tay lại.
Tần Hoa đi tới trước mặt Chu Khúc Nhi, anh ta hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, để cô phải đợi lâu rồi".
Chu Khúc Nhi thẹn thùng cười một tiếng: "Không sao, tôi tới sớm hơn có mấy phút".
Tần Hoa gật đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện, ánh mắt sắc bén của anh đã thấy một người đàn ông ăn mặc quái dị, ôm một cây đao đi tới chỗ bọn họ.
Tần Hoa lập tức cảm thấy nguy hiểm, vội vàng kéo Chu Khúc Nhi bỏ chạy.
Chu Khúc Nhi còn chưa kịp phản ứng, suýt chút nữa bị Tần Hoa kéo ngã trên mặt đất.
"Ài da... sao vậy?"
Tần Hoa vừa chạy vừa nói: "Phía sau có người".
Chu Khúc Nhi đuổi theo bước chân của Tần Hoa, ngoái về phía sau nhìn một cái, cô bị dọa sợ hết hồn.
Có người ôm một cây đao đang đuổi theo bọn họ, hơn nữa khoảng cách giữa gã ta và bọn họ càng ngày càng gần, tốc độ của gã lại cực kỳ nhanh.
Chu Khúc Nhi kêu lên một tiếng: "Sắp đuổi kịp rồi".
Tần Hoa nghe vậy cau mày, sau đó anh ta lập tức dừng lại nói với Chu Khúc Nhi: "Cô chạy trước đi, tôi ở lại đối phó với gã!"
Nói xong, Tần Hoa chạy lại phía của người đàn ông cầm đao, chuẩn bị chiến đấu cùng với gã.
Người đàn ông chính là Đệ nhất Đao vương của Linh Nam, thấy Tần Hoa không biết tự lượng sức mình chạy tới, gã khinh thường cười một tiếng, ngay cả đao cũng không thèm rút ra.
Nhưng, một lúc sau, gã đã phải trợn tròn mắt rồi.
Gã chỉ thấy Tần Hoa bước nhanh về phía trước, gã còn không cả kịp nhìn rõ động tác, trong nháy mắt cổ tay đã bị anh ta nắm lấy, sau đó quật một cái qua bả vai, ngã xuống đất.
Không ngờ trông người đàn ông bình thường như vậy lại có thể dễ dàng khiến cho gã ngã trên mặt đất, điều này thực sự quá khó tin.
"Tao là Đệ nhất Đao vương Linh Nam, mày là ai?"
Tần Hoa không thèm nói nhảm với gã, thấy gã đứng lên anh lập tức đạp cho gã một cú.
Người đàn ông vẫn chưa kịp đánh trả, thậm chí là còn không kịp ngăn cản liền bị Tần Hoa một cước đạp bay.
"Bịch!"
Người đàn ông bay đến chiếc cột đèn đường, lại đập xuống đất.
Trong miệng phun ra một nhúm máu tươi.
Tần Hoa xì một tiếng: "Vô dụng!"
Nói xong, anh ta đang định quay người, liền nghe được giọng của Chu Khúc Nhi ở phía sau kêu lên.
"Cứu tôi với!"
Tần Hoa nhanh chóng xoay người nhìn, liền thấy có hai người lôi Chu Khúc Nhi vào một chiếc xe Van đỗ bên đường.
Thấy vậy, Tần Hoa ánh mắt lạnh băng, nhanh chóng tiến lên: "Thả cô ấy ra!"
Dứt lời, hai người trên xe Van bước xuống, trong tay cầm gậy, đi về phía Tần Hoa.
Tần Hoa vô cùng sốt ruột muốn tới cứu Chu Khúc Nhi nên đạp cho bọn chúng mỗi người một cú, bọn chúng bị đạp bay thẳng ra ngoài.
Đệ nhất Đao Vương nằm trên mặt đất không dậy nổi, trợn trừng cặp mắt, tại sao người này lại mạnh như vậy?
Tần Hoa giải quyết xong hai tên lắt nhắt, lại tiến lên trước lôi hai gã khác ra ngoài, tặng cho mỗi người một cú đá trời giáng, cuối cùng anh cũng đem Chu Khúc Nhi kéo vào trong lòng mình.
"Cút!"
Mấy người đó thấy Tần Hoa không dễ động vào cho nên vội vàng bò dậy đem Đao vương mang vào trong xe sau đó rời đi.
Chu Khúc Nhi tựa vào trong ngực Tần Hoa, khẽ run rẩy.
Quả thật vừa rồi suýt chút nữa dọa chết cô, hai tên kia không nói câu nào đã bắt cô vào trong xe, đây còn là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy.
Tần Hoa thấy bọn chúng đã rời đi, mới chú ý tới Chu Khúc Nhi ở trong ngực, anh ta đột nhiên cảm thấy lúng túng, không biết nên để tay vào đâu.
"Cái đó, không sao, bọn chúng đi hết rồi".
Chu Khúc Nhi ừ một tiếng, ngượng ngùng từ trong ngực Tần Hoa đi ra: "Cảm ơn anh".
"Không có gì" Tần Hoa trả lời: "Đây là chuyện tôi phải làm mà".
Chu Khúc Nhi chính là bạn thân của em dâu, cứu cô là chuyện đương nhiên anh ta phải làm.
Nhưng những lời này lọt vào tai của Chu Khúc Nhi lại khiến cô ta hiểu nhầm thành ý nghĩa khác, cô ta ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt.
...
Ở nơi quanh năm không thấy được ánh sáng, trong một căn phòng tối tăm ẩm ướt dưới lòng đất.
Liễu Vô Cùng tiến vào.
"Chuyện như thế nào rồi?", giọng nói của Hồng Hâm vang lên ở phía sau lưng Liễu Vô Cùng, làm cho Liễu Vô Cùng đột nhiên run lên.
Liễu Vô Cùng vừa muốn quay người, tay của Hồng Hâm liền quấn quanh hông của Liễu Vô Cùng, hờn trách bên tai hắn: "Tại sao không nói chuyện thế?"
"Long Linh Linh bên kia không có vấn đề gì, chỉ là Chu Khúc Nhi, bên cạnh cô ta có người bảo vệ", Liễu Vô Cùng nén nhịn cơn buồn nôn nói.
Tay của Hồng Hâm đặt trước ngực Liễu Vô Cùng vuốt ve, nhẹ giọng nói: "A, vậy cũng không tệ, bên chỗ Chu Khúc Nhi, thầy sẽ nghĩ ra biện pháp".
Liễu Vô Cùng ừ một tiếng, hỏi: "Thật ra thì tôi có thể cung cấp cho các người rất nhiều chỗ ở tốt hơn thế này, tại sao ông Hồ muốn chọn nơi này?"
Hồng Hâm cười một tiếng: "Bởi vì con sâu ở trong cơ thể anh thích đó!"
Cơ thể Liễu Vô Cùng trở nên cứng đờ.
Hồng Hâm tiếp tục vuốt ve Liễu Vô Cùng: "Anh yên tâm, chỉ cần anh ngoan ngoãn, có thể coi như nó không làm gì anh cả".
Liễu Vô Cùng khẽ cau mày, không để cho Hồng Hâm ở phía sau lưng thấy: "Nếu như giết được Bạch Diệc Phi, có thể lấy con sâu đấy ra không? Dù sao thì nó ở trong cơ thể tôi, trong lòng tôi cũng khó chịu".
Lúc này, Hồ Thiên Cẩm đi ra, Hồng Hâm lập tức đẩy Liễu Vô Cùng ra.
"Sao rồi?", Hồ Thiên Cẩm nói.
Liễu Vô Cùng thành thật trả lời.
Hồ Thiên Cầm hừ một tiếng: "Có cao thủ bảo vệ? Người cao thủ kia? Tiểu Phùng cũng không đánh lại được?"
Tiểu Phùng chính là cái người mặc đồ võ sĩ, ôm cây đao Đệ Nhất Đao vương Linh Nam.
Hồ Thiên Cẩm lại nói: "Được rồi, dù sao cũng còn thiếu một người, anh tiếp tục đi sắp xếp, tôi sẽ để cho Bạch Diệc Phi nếm thử cảm giác bị từng người xung quanh phản bội, sau đó lại chết một cách đau đớn ở trước mặt anh ta!"
Liễu Vô Cùng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Ông Hồ, bây giờ Bạch Diệc Phi không chỉ mất trí còn trở nên đần độn, cho dù giết người bên cạnh anh ta, anh ta cũng không có tình cảm gì đâu?"
"Vậy thì thế nào?", Hồ Thiên Cầm không chút quan tâm nói: "Chết thì chết thôi".
...
Buổi tối, Bạch Diệc Phi gọi điện thoại cho Lý Tuyết, muốn hỏi bọn họ ở bên kia sống có tốt không.
Lúc Lý Tuyết nghe điện thoại, có chút căng thẳng, thở dồn dập: "Bạch Diệc Phi?"
Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút, phát hiện Lý Tuyết có biểu hiện khác thường: "Tuyết Nhi, em làm sao vậy?"
"Em hình như bị sốt rồi...", giọng nói của Lý Tuyết hết sức yếu ớt.
Chương 276: Lý Tuyết cảm cúm
"Em đã đi khám bệnh chưa? Từ Lãng đâu rồi? Để anh ấy đưa em đến bệnh viện", giọng Bạch Diệc Phi nghe có vẻ rất lo lắng.
“Không cần, em ngủ một giấc là được”, có lẽ do bị cảm cúm nên giọng của Lý Tuyết trở nên yếu ớt và nghèn nghẹt.
“Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, anh không quấy rầy em nữa”, Bạch Diệc Phi nói xong liền cúp máy, cũng không để cho Lý Tuyết kịp nói thêm câu gì.
Đầu dây bên kia, Lý Tuyết không chỉ cảm thấy nhiệt độ của cơ thể rất nóng mà cả trái tim cũng đang nóng dần lên, có lẽ chính cô cũng không nhận ra được rằng khoé miệng mình bất tri bất giác đang khẽ cong lên.
Bạch Diệc Phi cúp điện thoại sau đó lại gọi cho Bạch Hổ: "Lái xe, chúng ta đi thủ đô”.
Một lúc sau, Bạch Hổ lái xe đến đón Bạch Diệc Phi đi đến thủ đô.
Lý Tuyết bị bệnh nên Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng lo lắng.
Sau khi lên xe, anh lại gọi điện cho Từ Lãng, nhờ Từ Lãng đi mua thuốc cho Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi cũng không dám báo cho Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân, giữa đêm muộn thế này cũng không tiện gọi điện thoại cho họ.
Mặc dù đã dặn dò Từ Lãng, nhưng mà Bạch Diệc Phi vẫn không thể yên tâm được, anh không biết vì sao khi nghe thấy Lý Tuyết bị ốm, thì cảm xúc nhớ nhung cồn cào kia lại càng không thể kiềm chế được, cộng thêm sự lo lắng về sức khoẻ của cô cho nên Bạch Diệc Phi mới đưa ra một quyết định bốc đồng thế này, để Bạch Hổ lái xe đưa anh đến thủ đô ngay lập tức.
Quãng đường về đến thủ đô còn rất xa, bọn họ phải lái xe cả một đêm đến 5 giờ sáng hôm sau mới đến nơi.
Gia đình Lý Tuyết đến đây cũng coi như đi du lịch, vì vậy mọi người đều ở trong khách sạn.
Vừa đến nơi đã nhìn thấy Từ Lãng đang đứng trước cửa.
“Cô ấy đã uống thuốc chưa?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Từ Lãng gật đầu: "Uống xong thuốc là ngủ luôn rồi”.
Sau đó, Bạch Diệc Phi dùng thẻ mở cửa phòng ra, anh nhẹ nhàng cố gắng không gây ra tiếng động bước vào bên trong.
Từ Lãng và Bạch Hổ nhìn nhau không nói gì, rồi lặng lẽ đứng bên ngoài cửa.
Sau khi Bạch Diệc Phi đi vào, trong phòng không bật đèn, anh chỉ lờ mờ nhìn thấy có người đang nằm trên giường.
Sau khi đến gần, nhờ vào ánh đèn đường bên ngoài anh mới nhìn rõ được khuôn mặt của Lý Tuyết.
Làn da của Lý Tuyết dường như càng trắng hơn dưới sự phản chiếu của ánh đèn đường, nếu như bỏ qua đôi môi đang run run kia, thì dáng ngủ này thực sự đẹp đến mức khiến người ta khó lòng mà dời đi tầm mắt.
Bạch Diệc Phi phát hiện Lý Tuyết đang run rẩy, anh lập tức vươn tay sờ lên trán cô: "Sao lại lạnh băng thế này?"
Lúc này, giọng của Lý Tuyết yếu ớt truyền đến: “Lạnh quá…”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền đi tìm điều khiển điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ lên mức cao hơn, sau đó lại rón rén kiểm tra xem còn chiếc chăn nào khác ở đây hay không, nhưng kết quả lại tìm không ra chiếc chăn nào nữa.
Nhiệt độ đã được điều chỉnh cao hơn nhưng Lý Tuyết vẫn cảm thấy rất lạnh.
Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, đành nghiến răng cởi bỏ áo khoác bên ngoài, sau đó chui vào trong chăn ôm chặt Lý Tuyết vào lòng mình.
Nghe nói nhiệt độ cơ thể con người có thể truyền cho nhau, anh ôm cô thế này chắc hẳn cô sẽ không cảm thấy lạnh nữa nhỉ?
Lý Tuyết cảm nhận được sự ấm áp nên càng vùi sâu vào lòng anh, Bạch Diệc Phi không những không để ý mà lại còn vui sướng ôm thật chặt Lý Tuyết.
Dần dần, Bạch Diệc Phi cũng chìm vào giấc ngủ…
Buổi sáng, Lý Tuyết nằm mơ một giấc mộng, trong mơ cô lạc vào một vùng đất toàn tuyết trắng xoá lạnh lẽo, cô lạnh tới mức không bước nổi chân đi, nhưng vào lúc cô lạnh đến mất hết cả tri giác thì bỗng cảm thấy một luồng hơi ấm truyền đến.
Cô dốc hết sức mình để tiến về nơi đó, và cuối cùng cô cũng được chìm đắm vào trong thế giới ấm áp kia, cô cảm thấy cả người vô cùng thoả mãn.
Sau khi Lý Tuyết tỉnh lại, cô cảm thấy cơ thể đã dễ chịu hơn nhiều, đang định duỗi eo cho đỡ mỏi thì chợt nhận ra hai tay mình không thể duỗi ra được.
"Ý?"
"Aaaa!"
Lý Tuyết trông thấy khuôn mặt của Bạch Diệc Phi gần trong gang tấc thì giật mình hét ầm lên.
Bạch Diệc Phi bị tiếng hét chói tai làm cho giật mình tỉnh dậy, nhưng đầu óc vẫn còn đang ngái ngủ chưa tỉnh hẳn: “Sao thế? Làm sao vậy?”
Lý Tuyết ôm chặt chăn bông, chân thì đá Bạch Diệc Phi ra.
Bạch Diệc Phi còn chưa kịp chuẩn bị đã bị Lý Tuyết đá lăn xuống đất.
Lý Tuyết ôm chặt chăn bông ngồi trên giường, đột nhiên hốc mắt đỏ lên: “Anh… anh…”.
Bạch Diệc Phi vội vàng đứng dậy: “Tuyết Nhi, em đừng khóc mà! Anh chưa làm gì cả, thật đó!”
"Ngày hôm qua không phải em bị sốt sao? Anh không yên tâm nên chạy đến đây, sau lại phát hiện cả người em rất lạnh, nên… cho nên… như vậy… không tin em nhìn mà xem, quần áo của chúng ta vẫn đang mặc nguyên vẹn mà”.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, rồi lại nhìn chính mình, quả thực là quần áo vẫn mặc nguyên vẹn, lúc này cô mới thở phào một hơi.
Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết không hiểu lầm nữa thì cảm xúc căng thẳng lúc nãy mới dần bớt lại: “Tuyết Nhi, bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?”
Lý Tuyết có chút xấu hổ lắc đầu: "Em khoẻ hơn nhiều rồi".
"Vậy thì tốt quá... vậy… anh đi chuẩn bị bữa sáng”.
Bạch Diệc Phi chỉnh lại quần áo của mình rồi bước ra khỏi phòng.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi đột nhiên nở nụ cười: "Cảm giác thật là ngốc quá!”
Cô rất cảm động, chỉ vì cô bị cảm cúm nên phát sốt mà Bạch Diệc Phi lại đi cả một quãng đường xa như vậy để tới đây!
Lý Tuyết vừa nghĩ vừa mặc thêm quần áo cho mình, sau đó chậm rì rì đi đánh răng rửa mặt.
Bạch Diệc Phi sau khi đi ra ngoài, liền liếc mắt nhìn sang bên Từ Lãng đang đứng ngoài cửa.
“Bạch Hổ đâu rồi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Từ Lãng đáp: "Đi mua đồ ăn sáng rồi”.
Bạch Diệc Phi chợt nhớ ra tối hôm qua mình vội vàng quyết định chạy đến đây, Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân còn chưa biết chuyện, đợi chút nữa bọn họ đến tìm Lý Tuyết thì chắc chắn sẽ biết chuyện.
“Bố mẹ đã dậy chưa?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Từ Lãng đáp: "Dậy rồi, nói là nhờ cậu đưa cô ấy đi loanh quanh trong thủ đô, hai người bọn họ sáng nay có chút việc bận phải làm, tối nay mới về”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi không thể tin vào tai mình.
Từ Lãng liếc anh một cái: "Kém cỏi!”
Thực ra không phải là anh kém cỏi, mà là thái độ trước nay của Lưu Tử Vân với anh, không cần phải nói ra thì anh cũng đã tự cảm nhận được rồi. Bây giờ mặc dù đã thay đổi, tốt lên rất nhiều, nhưng mà lần này lại để cho anh đưa Lý Tuyết đi dạo loanh quanh, thì có khác gì là đang cố tình tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng với nhau đâu.
Bạch Diệc Phi cảm thấy những ngày tốt đẹp của mình sắp đến rồi.
Đúng vào lúc Bạch Diệc Phi đang đứng cười ngốc nghếch thì Lý Tuyết bước ra.
"Anh… đang cười cái gì vậy?”
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết bỗng cảm thấy trái tim mình ngọt như đường vậy: “Nhìn thấy em nên vui mà, đúng rồi, em có chỗ nào muốn đi không, anh đi cùng với em nhé? Bố mẹ đã đi ra ngoài rồi, phải tối nay mới về”.
Chương 277: Đến vườn bách thú
Lý Tuyết ngây ra, như vậy là muốn cô ở cùng Bạch Diệc Phi ư?
Nghĩ như vậy, Lý Tuyết lại căng thẳng nhéo tay mình: “Em… Em không biết… Đi đâu”.
“Vậy chúng ta đi ăn sáng đi!”
Sau khi bốn người đi ăn sáng, Bạch Diệc Phi cản Từ Lãng và Bạch Hổ lại.
Vợ chồng hai người khó khăn lắm mới có thời gian riêng tư, đương nhiên không thể để hai cái bóng đèn này làm phiền rồi.
Cuối cùng Lý Tuyết quyết định đến vườn bách thú, bởi vì cô rất hứng thú với các loài động vật, vừa hay có thể nhân cơ hội này đi xem sao.
Hai người cùng ngồi xe taxi đi.
…
Trong một căn biệt thự nào đó ở thủ đô.
Bạch Khiếu đang ngồi bên chiếc bàn trong phòng làm việc xử lý văn kiện. Một người phụ nữ mặc vest tiến vào.
“Cậu chủ, anh ta đến rồi”.
Bạch Khiếu nghe vậy thì ánh mắt trở nên hung ác, nham hiểm: “Anh ta thật sự dám đến?”
“Đi cho anh ta một bài học, cảnh cáo anh ta đây không phải là nơi anh ta nên đến”.
…
Sau khi Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đến vườn bách thú thì anh lại đi mua vé, còn cô đứng đợi tại chỗ như lần trước.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi đứng mua vé, không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc. Không lẽ trước đây cũng từng xảy ra chuyện này rồi? Nhưng Chu Khúc Nhi chưa từng nói với cô rằng cô đã đi chơi với anh.
Mua vé xong, hai người cùng tiến vào.
Vườn bách thú ở thủ đô là vườn bách thú lớn nhất cả nước, diện tích rất lớn, có nhiều loài động vật khác nhau, muốn xem hết cũng phải mất một ngày.
Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh, bởi vì đa phần đều tập trung vào động vật nên Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi ở riêng với nhau cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn vừa nói vừa cười, không khí cũng không tệ lắm.
Bạch Diệc Phi còn nhớ lần trước đến công viên giải trí, bởi vì anh trúng độc nên không thể cùng Lý Tuyết chơi cho tận hứng. Lần này anh nhất định phải bù đắp cho tiếc nuối lần trước, đi đến đâu cũng sẽ đi cùng cô.
Lúc này, hai người đến chỗ chuồng tinh tinh đen.
“Tinh tinh đen?”, Lý Tuyết chớp mắt.
Bạch Diệc Phi thấy cô có vẻ thích thú thì nói: “Vào xem thử?”
Lý Tuyết gật đầu.
Sau khi hai người tiến vào thì thấy bên trong rất rộng. Bởi vì tinh tinh đen và loài khỉ cần không gian sống rộng rãi nên được thả vào nơi này, cho bọn chúng cảm giác như được sống trong núi, nhưng thực tế chỉ là giả mà thôi.
Tinh tinh đen thấy có người tiến vào thì chỉ liếc bọn họ một cái rồi làm như không thấy mà tiếp tục việc của mình.
Con thì đang đu dây, con thì đi lang thang, có con thì ngồi túm tụm lại với nhau, bới lông bắt rận.
Lúc này lại có vài người tiến vào, ăn mặc trông rất nghiêm túc.
Bạch Diệc Phi ban đầu không chú ý đến, cho đến khi Lý Tuyết nói anh mới hơi nghiêng đầu qua, nhất thời cảm thấy không bình thường.
Người đến vườn bách thú hoặc là người lớn dắt trẻ con đi chơi, hoặc là các cặp người yêu, hôm nay lại là ngày đi làm, người vốn đã ít, lại càng không có ai ăn mặc như vậy, đã thế lại còn là 4-5 người tụ tập lại một chỗ.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ đến gì đó, tim đập thình thịch: “Không hay rồi!”
Bạch Diệc Phi lập tức kéo tay Lý Tuyết, giả vờ như không có gì nói: “Xem cũng được nhiều rồi, chúng ta đến khu khác xem đi”.
Lý Tuyết gật gật đầu nhưng vẫn có hơi luyến tiếc. Mặc dù đám tinh tinh này vừa đen vừa xấu nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của chúng lại có chút đáng yêu.
Bạch Diệc Phi biết cô không nỡ thì cũng không có cách nào. Bây giờ còn không đi thì lát nữa e là sẽ không đi được.
Nhưng hai người mới đi được vài bước, còn chưa đi đến cửa đã bị đám người vây lại.
“Muốn đi?”, tên đại ca đứng ra nói chuyện, trên mặt có một vết sẹo, trông rất đáng sợ.
Lý Tuyết bị dọa, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi mất trí nhớ cô phải đối mặt với loại chuyện này, cho nên sợ hơn nhiều lúc bình thường.
Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết ra sau lưng: “Mấy anh à, bọn tôi…”.
Anh còn chưa dứt lời thì tên cầm đầu đã hét lên: “Xông lên cho tao!”
Mắt Bạch Diệc Phi trầm xuống, đẩy Lý Tuyết: “Em mau đi đi! Đừng quan tâm đến anh!”
Mấy người này đến đánh Bạch Diệc Phi, hiển nhiên sẽ không để ý đến Lý Tuyết.
Trong đó có hai tên xông lên đánh nhau với anh.
Một tên xông đến trước mặt Bạch Diệc Phi, vung nắm đấm vào bên má phải của anh, một tên khác thì dơ chân, muốn đá vào bụng anh.
Bạch Diệc Phi đương nhiên không thể đứng im chờ chết. Anh nắm chặt tay một tên, lại tung cước ngăn cản cú đá của tên kia, đồng thời, cánh tay còn lại nắm chặt, cho tên định đánh anh một đấm, cuối cùng, dơ chân khác lên đạp trúng bụng tên còn lại.
Tất cả động tác đều lưu loát, trong chớp mắt Bạch Diệc Phi đã “đáp trả” hai tên kia, còn bản thân thì vẫn vô sự.
Đến anh cũng phải cảm thấy kinh ngạc, anh lại có thể né tránh đòn đánh của người khác, đã thế còn đánh trả thành công!
Đây đều là nhờ công lao huấn luyện 2 ngày của Bạch Hổ.
Mặc dù thời gian ngắn, nhưng người dạy là Bạch Hổ đấy!
Hơn nữa, anh ta mỗi ngày đều đánh Bạch Diệc Phi, đẳng cấp khác hoàn toàn so với đám người này. Cũng nhờ vậy Bạch Diệc Phi mới dễ dàng tránh thoát đòn đánh của một người bình thường, hơn nữa còn có thể trả đòn lại.
Ba người còn lại vốn đợi xem trò hay thì lúc này lại quát mắng: “Cái gì vậy? Thế mà cũng không đánh được?”
Hai tên bị đánh ngã vô cùng tức giận.
“Mẹ nó! Tao đã quá coi thường mày rồi!”
Chương 278: Bị đánh
“Tao sẽ đánh mày răng rơi đầy đất!”
Bạch Diệc Phi đã có kinh nghiệm nên cũng tự tin hơn, thậm chí còn muốn thử xem.
Nhưng Lý Tuyết đứng một bên nhìn lại cảm thấy kinh ngạc.
Cô cho rằng Bạch Diệc Phi sẽ bị đám người đánh bầm dập, nào ngờ anh không những ngăn cản được đối phương mà còn đánh lại bọn chúng, điều này khiến cô ngây ra.
Bạch Diệc Phi trong lời người khác nói với cô là một người không biết võ, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không phải như vậy.
Hai tên bị anh đánh thì biểu cảm trở nên dữ dằn, lại xông lên lần nữa.
Lần này Bạch Diệc Phi vẫn đứng yên bất động.
Bạch Hổ nói, lúc đối mặt với kẻ địch thì không được lơ là mà phải quan sát từng động tác của đối phương. Anh có thể dựa vào những cử động nhỏ nhất của cơ thể để đoán được đối phương sẽ làm gì.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào hai người.
Anh thấy vai phải của tên bên trái hơi hướng về phía trước thì lập tức đoán ra hắn sẽ dơ tay phải lên. Vì thế Bạch Diệc Phi phản ứng mau lẹ, không cho hắn cơ hội mà xông thẳng qua.
Người đó không ngờ rằng anh lại đột nhiên xông đến nên sững lại một chút.
Ngay lúc đó Bạch Diệc Phi đã cúi người, đẩy hắn ngã lăn ra đất.
Cùng lúc đó, tên còn lại cũng bị hành động đột ngột của anh làm cho sững ra.
Bạch Diệc Phi xử xong một tên thì quay người, vung cước đá vào người tên còn lại.
Hắn ta bị đạp một phát còn chưa đứng vững lại thì anh lại đạp thêm phát nữa khiến hắn ngã hẳn xuống.
Ba tên đứng xem lúc này sắc mặt đã xanh mét.
Bọn chúng đều cho rằng Bạch Diệc Phi không biết võ, ai ngờ hai tên kia lại bị anh đập không ngóc đầu lên được, hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Lúc này, Bạch Diệc Phi vô cùng hưng phấn. Anh mới học cùng Bạch Hổ được mấy ngày mà đã có hiệu quả như vậy, thực sự khiến anh rất vui mừng.
Nhưng anh biết, anh không thể vui mừng quá sớm, bởi vì anh chỉ phải đối phó với hai người, nếu cả đám cùng xông lên thì anh cũng không có cách nào.
Lý Tuyết ở bên cạnh cũng không chỉ đứng nhìn, cô định lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Nhưng có người nhìn thấy: “Đại ca, cô ta muốn báo cảnh sát!”
Tên đại ca nghe xong thì sầm mặt: “Ngăn cản cô ta cho tao!”
Sau đó, một tên lập tức chạy đến, cướp điện thoại của Lý Tuyết.
“A!”
Lý Tuyết phát hiện ra tên đó thì kêu lên, quay người bỏ chạy.
Bạch Diệc Phi lo lắng cô sẽ bị thương nên cũng mau chóng đuổi theo.
Lý Tuyết chạy được mấy bước thì bị tên kia túm lấy cổ tay rồi giật mất điện thoại của cô.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Anh tiến lên vài bước, tóm lấy cổ áo tên đó, giật về phía sau rồi cho hắn một đạp, cuối cùng xoay người, ấn hắn xuống đất, đánh thật mạnh.
Tên đó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị đánh cho lia lịa, không kịp chống trả.
Mà đồng bọn của hắn thấy vậy thì lũ lượt xông lên định cho Bạch Diệc Phi một bài học.
Bốn người ấn chặt Bạch Diệc Phi.
Tay đấm chân đá trút xuống như mưa.
Bạch Diệc Phi hoàn toàn không có sức đánh trả.
Lý Tuyết sợ hãi, vừa khóc vừa gào lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…”.
Nhưng không ai quan tâm đến cô.
Bạch Diệc Phi bị đánh rất lâu, trên trán cũng rớm máu, trên người không biết bao nhiêu là vết bầm tím. Dù sao anh bây giờ không còn sức lực gì nữa.
Mà người vừa bị anh ấn lên đất cũng đứng lên nhập bọn, ra tay còn độc ác hơn so với đám kia.
Cả đám cuối cùng cũng mệt rồi, lúc này mới dừng lại.
“Có người bảo tao cảnh cáo mày, ngoan ngoãn ở yên chỗ mày nên ở, đừng vọng tưởng đến thứ mà mày không thể có được!”, tên đại ca hung hăng nói.
Bạch Diệc Phi vốn đã không còn sức lực, lúc này lại ngẩng mạnh đầu lên, ngồi dậy: “Người mày nói là Bạch Khiếu?”
Mấy người đó ngây ra, sau đó nói: “Dù sao mày cũng chọc nhầm người rồi, ngoan ngoãn nghe lời đi, hỏi nhiều thế làm gì?”
Bạch Diệc Phi nhếch nhếch khóe miệng, lau vết máu bên mép rồi cười lạnh: “Vậy thì mày nói với cậu ta, từ trước đến nay Bạch Diệc Phi tao chưa từng chủ động gây sự với ai nhưng ai nếu ai dám đụng vào tao, tao nhất định sẽ không để yên!”
“Hừ!”, một tên khinh thường: “Nhìn lại mày là cái dạng gì đi, muốn đấu với người đó, mày nằm mơ đấy à?”
“Đúng thế, mày đừng không biết tự lượng sức, nếu không sẽ chết rất thảm đấy”.
“Hôm nay chỉ cho mày một bài học, mày còn không biết điều thì không đơn giản như thế này nữa đâu!”
Bạch Diệc Phi từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn đám người: “Tao cứ muốn đấu đấy!”
Anh không phải là người cam chịu, bị đánh thành thế này rồi còn phải nhát gan nghe lời đối phương chắc?
Không thể nào!
Nếu đã không muốn anh về thủ đô thì anh lại càng muốn đến!
Không muốn anh tranh thì anh lại càng muốn tranh!
Mấy người đó nghe xong thì sắc mặt càng thêm khó ở.
Tên đại ca nhổ nước bọt: “Rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt!”
“Đánh tiếp cho tao!”
“Đánh đến khi nó câm mồm!”
Mấy người kia thấy vậy lại tiếp tục muốn đánh Bạch Diệc Phi.
Lý Tuyết vốn đã sợ đến không biết trời đất gì lúc này lại đột nhiên xông đến chắn trước mặt anh.
Bạch Diệc Phi ngây ra một lát rồi lập tức kéo cô ra sau mình: “Đừng quan tâm đến anh, em đi đi!”
Tên đại ca cười đê tiện: “Bạch Diệc Phi, có phải mày rất quan tâm vợ mình không? Nếu bây giờ mày nói mày không đối đầu với người đó nữa thì tao sẽ bỏ qua cho vợ mày. Nếu mày còn không biết điều thì chúng ta sẽ chơi đùa với vợ mày đấy!”
Lý Tuyết dù đã mất ký ức nhưng tư duy của cô vẫn bình thường nên đương nhiên hiểu được lời của bọn chúng. Vì thế cô sợ hãi mà co người lại, tay nắm chặt lấy vạt áo Bạch Diệc Phi.
Đánh anh thì được nhưng dám động đến Lý Tuyết thì anh nhất định không cho phép!
“Bọn mày để cô ấy đi thì tao sẽ nghe lời”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Tên đại ca liếc Lý Tuyết. Nói thật, loại người như bọn hắn rất ít khi được động vào loại phụ nữ cao cấp này, vì thế hắn có hơi không muốn bỏ qua cho Lý Tuyết, thậm chí còn muốn giữ cô lại để dở trò.
“Mày cố ý để tao thả cô ta đi chứ gì? Cô ta đi rồi, mẹ nó, mày sẽ lại cứng đầu cứng cổ nói muốn đối đầu với người đó!”
Bạch Diệc Phi quả thực nghĩ như vậy.
Đương nhiên đây cũng là cái cớ tên đại ca nghĩ ra để giữ Lý Tuyết lại mà thôi.
Hắn không nói nhiều nữa, vung tay lên: “Đánh cho tao! Đánh đến khi nó không đứng dậy được nữa thì chúng ta sẽ có thời gian vui chơi với người đẹp!”
Chương 279: Có chết cũng phải bảo vệ được em
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lập tức kéo Lý Tuyết, xông qua đám người, chạy thẳng ra ngoài.
Hai người chạy ra khỏi khu nhốt tinh tinh đen nhưng vườn bách thú quá rộng, bọn họ không biết đường, chỉ đành thấy đường nào thì chạy luôn đường đấy.
Hai người cứ chạy, kết quả chạy nhầm đường đến một góc hẻo lánh.
Nơi này cách khá xa khu nuôi nhốt, có lẽ nằm ở viền ngoài của vườn bách thú.
Vì đã không còn đường để chạy nên rất nhanh, đám người kia đã đuổi đến.
“Haha…”.
“Chạy hay đấy! Tự tìm chỗ thích hợp để bị đánh!”
“Vừa hay nơi này hẻo lánh thế này, bọn tao làm gì cũng sẽ không ai biết”.
Bạch Diệc Phi che chở cho Lý Tuyết ở phía sau, lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Lúc này anh cũng thấy hối hận, trước khi học võ được hẳn hoi thì đáng lẽ anh nên đưa Từ Lãng và Bạch Hổ đi cùng, nếu không hôm nay cũng không đến nỗi bị đuổi đánh thế này.
Bạch Diệc Phi hơi nghiêng đầu nói với Lý Tuyết: “Lát nữa bọn chúng ra tay thì em đừng làm gì cả, khi bọn chúng không chú ý thì hãy nhân cơ hội chạy đi, nhớ là phải chạy thật nhanh, đừng để bị bắt được”.
Lý Tuyết lắc đầu: “Vậy anh phải làm sao?”
Bạch Diệc Phi nói: “Anh không sao, bọn chúng sẽ không giết anh, chỉ đánh anh một trận thôi”.
Nhưng Lý Tuyết thì không chỉ có vậy. Cô là phụ nữ, bọn chúng muốn làm nhục cô. Anh là chồng cô thì sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra?
Lý Tuyết lắc đầu, cô lo lắng cho anh.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi cắn răng. Mẹ nó, cùng lắm thì ông đây đập chết mấy tên, xem chúng nó còn vênh váo kiểu gì?
Bạch Diệc Phi đẩy Lý Tuyết vào bên tường: “Đừng qua đây, để anh giải quyết”.
Lý Tuyết biết mình không làm được gì: “Ừ, anh cẩn thận”.
Bạch Diệc Phi gật gật đầu, ánh mắt hung dữ mà nhìn chằm chằm đám người. Anh nhất định sẽ không để chúng động đến Lý Tuyết, trong lòng anh nổi lên ý nghĩ giết người.
Đám người thấy ánh mắt Bạch Diệc Phi thay đổi thì không hiểu sao lại cảm thấy e ngại, nhưng suy cho cùng bọn chúng lăn lộn đã lâu, không sợ điều này.
“Bạch Diệc Phi, tao khuyên mày lần cuối, làm người thì phải biết thân biết phận, đừng cứ đâm đầu vào chỗ chết”.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng: “Lắm lời!”
Nói xong, anh xông lên trước.
Anh muốn biến bị động thành chủ động nên ra tay trước.
Bạch Diệc Phi xông lên, nhắm thẳng vào tên đại ca mà tung một cú đấm móc bên trái. Tên đại ca còn chưa kịp phản ứng, cứ thế bị ăn đấm.
“Đệt!”
Tên đại ca nắm chặt tay đánh trả, mấy tên còn lại cũng đồng loạt xông lên.
Bạch Diệc Phi đã có kinh nghiệm nên cẩn thận quan sát, cũng đề phòng phía sau lưng mình.
Đáng tiếc là lúc trước anh đã bị đánh một trận, bởi vì cơ thể bị đau mà động tác trở nên khó khăn hơn, đối phương lại nhiều người, anh kiên trì lắm cũng chỉ được mười mấy giây rồi bị đối phương ấn xuống đất đánh.
Lý Tuyết vừa tự trách vừa sợ hãi. Cô sợ Bạch Diệc Phi bị bọn chúng đánh chết, còn sợ lát nữa bản thân sẽ bị làm gì đó, thực sự vô cùng bất lực.
Bạch Diệc Phi bị đánh một lúc lâu, cuối cùng đám người cũng dừng tay.
“Hừ!”, tên đại ca nhổ nước bọt: “Đồ rác rưởi”.
“Cái dạng này còn dám đối đầu với chúng ta!”
Bạch Diệc Phi nằm trên đất, trên mặt không nơi nào lành lặn, cơ thể thì càng không cần nói.
Lúc này, đám người thấy Bạch Diệc Phi không đứng lên được thì dời sự chú ý sang Lý Tuyết.
“Hê hê, chồng cô đã bị chúng tôi đánh gục rồi, bây giờ đã không còn ai làm phiền chúng ta nữa rồi”, tên đại ca cười dâm dê đê tiện.
Lý Tuyết thấy vậy thì từ từ lùi xuống: “Các người, các người muốn làm gì?”
Mấy người càng đến gần: “Cô nói thử xem? Nam nữ với nhau thì có thể làm gì?”
“Haha…”.
Tên đại ca không kiên nhẫn, dù sao đây cũng là nơi công cộng nên đánh nhanh thắng nhanh là tốt nhất. Vì thế hắn tiến lên định tóm lấy Lý Tuyết làm chút chuyện.
Lúc này, Bạch Diệc Phi bị đánh đến mức không đứng lên nổi nữa, nhưng nghe thấy giọng nói sợ hãi của Lý Tuyết khiến anh nhịn đau, cắn răng đứng lên rồi xông qua, tách đám người kia ra, đứng chắn trước Lý Tuyết, che chở cho cô.
Đám người bị tách ra thì vô cùng phẫn nộ.
“Mẹ kiếp!”
Tên đại ca dữ dằn nói: “Hôm nay ông đây phải đập chết mày!”
“Đại ca!”, tên đàn em đột nhiên kêu lên: “Đại ca, bên trên đã dặn là không được đánh chết”.
Tên đại ca nghe vậy thì cắn răng: “Mẹ nó!”
Hết lần này đến lần khác bị Bạch Diệc Phi nhảy ra ngăn cản, đập anh bao lần thế mà mẹ nó anh vẫn cứ dai như vậy, ai mà không tức giận cho được, thế nhưng lại không thể đánh chết anh!
Mấy tên đàn em cũng rất khó xử. Bọn chúng muốn đập chết Bạch Diệc Phi nhưng bên trên đã dặn dò rồi, nếu tự ý quyết định thì bọn chúng cũng không sống được.
Cuối cùng tên đại ca nhẫn nhịn: “Không thể đập chết thì đập cho tàn phế vẫn được chứ?”
“Hẳn là… được?”, tên đàn em không chắc lắm.
Tên đại ca hừ một tiếng: “Không quan tâm nữa, đánh cho nó tàn phế cho tao, tao không tin nó lại bò dậy được”.
Đám người nghe vậy thì cắn răng, xông lên bao vây.
Nhìn Bạch Diệc Phi che chắn trước mặt mình, Lý Tuyết vô cùng cảm động. Vào thời khắc này cô thực sự tin lời Chu Khúc Nhi nói, người đàn ông này thật lòng yêu cô.
Lúc này, đám người xông lên, muốn kéo Bạch Diệc Phi ra.
Bạch Diệc Phi lại sống chết bám chặt vào hai bên tường, đầu ngón tay chảy máu cũng không chịu buông ra.
Đám người thấy vậy thì hung ác đánh vào người anh.
Lý Tuyết ở phía sau thấy hết tất cả, cho dù đám người kia đánh thế nào, cơ thể Bạch Diệc Phi cũng không động đậy, liều chết bảo vệ cô ở phía sau.
Lý Tuyết cắm môi khóc nức nở, cuối cùng nhắm mắt lại: “Anh tránh ra đi, nếu không sẽ bị đánh chết mất…”.
Bạch Diệc Phi vẫn đứng yên: “Anh chết cũng không tránh!”
Chương 280: Cứu tinh xuất hiện
“Anh có chết cũng không tránh!”
Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lý Tuyết khiến lòng cô chỉ còn lại người đàn ông sừng sững bất động trước mắt.
Bạch Diệc Phi bị đánh đến thương tích khắp người, ngay cả đầu cũng bị đấm mấy phát, nhưng anh không thể tránh ra, cũng không thể ngã xuống.
Chỉ cần anh buông xuôi một chút thôi, Lý Tuyết sau lưng anh sẽ gặp chuyện.
Bạch Diệc Phi bị đánh đến mức đầu đầy sao.
Lúc này, ở khúc ngoặt xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông có diện mạo tuấn tú, mặc một bộ quần áo thoải mái, cả người đều lộ ra khí chất không tầm thường. Ông từ từ đi đến.
Lý Tuyết nhìn thấy ông như nhìn thấy hy vọng, cô hét to: “Cứu chúng tôi! Cứu chúng tôi!”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi và đám người cùng ngẩng đầu lên nhìn sang.
Trong lúc bọn họ ngây ra, người đàn ông trung niên lên tiếng.
“Người của nhà họ Bạch chúng ta, tuyệt đối sẽ không để người ngoài bắt nạt!”
Giọng nói của ông rất lạnh lùng, cũng rất trầm ổn.
Đám người nghe xong cũng hoàn hồn.
Tên đại ca vênh váo nói: “Mẹ nó, ông là ai? Chuyện của ông đây ai cho ông xen vào?”
“Đến từ đâu thì biến về đấy đi, đừng có lo chuyện bao đồng!”
Người đàn ông trung niên nhìn Bạch Diệc Phi bị đánh cho mặt mũi bầm dập thì cau mày, sau đó lạnh lùng nhìn đám người kia: “Dám đánh người của nhà họ Bạch thì kết cục chỉ có một chữ!”
“Chết!”
Lúc nói đến chữ này, khí thế trên người ông càng trở nên mạnh mẽ khiến cho đám người vô thức lui lại một bước, trong mắt ông toàn là sự giết chóc.
Đám người lăn lộn đã lâu, biết được có thể chọc ai, cũng biết được không nên dây vào ai. Bọn chúng vừa nhìn đã biết người đàn ông này thuộc vế sau.
Bọn chúng hoàn toàn không nhìn rõ động tác của đối phương, đến khi hoàn hồn thì người đàn ông đã ở trước mặt, một tay bóp chặt cổ tên đại ca.
Sau đó ông không cho hắn bất kỳ cơ hội lên tiếng nào mà bóp vỡ cổ họng hắn.
“Rắc…”.
Tên đại ca trợn trắng mắt, đi đời nhà ma.
Bốn tên còn lại thấy vậy thì thì vô cùng sợ hãi, bỏ chạy tán loạn.
Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Muốn chạy?”
Bốn người đó nào quan tâm nhiều đến vậy, chỉ biết chạy thục mạng.
Người đàn ông trung niên xoay người, bước nhanh lên trước, nhảy lên đạp trúng tên gần nhất, sau đó đá hắn đập thẳng vào tường.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy, nơi ông đạp trúng bị hõm xuống.
Thật mạnh!
Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên lại quay người, vung nắm đấm vào đầu một tên khác. Tên đó trợn trừng hai mắt, thẫn thờ ngã ra đất, lại thêm một tên ra đi.
Nếu Bạch Diệc Phi đoán không nhầm thì một đấm vừa rồi đã đập vỡ hộp sọ của tên đó.
Còn lại hai tên.
Người đàn ông lại nghiêng người, tóm lấy một tên, đánh thẳng lên đầu hắn.
Tên đó chưa kịp kêu lên đã ngã xuống, không còn thở nữa.
Người cuối cùng.
Người đàn ông không vội giết hắn mà là bắt lấy hắn, đạp xuống đất.
“Nhìn cho rõ ràng, đối phó với kẻ địch phải tàn nhẫn, độc ác, tuyệt đối không có một chút thương tình nào!”
Bạch Diệc Phi nhìn người nằm trên đất và Bạch Vân Bằng.
Không sai, người đến chính là bố ruột của anh, Bạch Vân Bằng.
Ông lại nói: “Nhớ kỹ, muốn trở thành kẻ mạnh thì phải vô tình!”
“Người nhà họ Bạch không nuôi kẻ yếu!”
“Cũng không thể để cho người ngoài bắt nạt!”
Lời vừa dứt, Bạch Vân Bằng giẫm chân, tên kia phun máu mà chết.
Bạch Vân Bằng thực sự quá mạnh.
Một quyền một cước là một mạng.
Bạch Diệc Phi khó mà tin được. Anh cứ nghĩ rằng ông chỉ là một thương nhân tài giỏi ở thủ đô.
Nhưng bây giờ toàn bộ nhận thức của anh bị đảo lộn.
Bạch Vân Bằng lại mạnh như vậy. Anh có thể cảm giác được, kể cả Bạch Hổ có đến cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông.
Quả thực khiến người ta sợ hãi.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng biết được mình có bao nhiêu yếu đuối.
Vào thời khắc này, anh khát vọng trở nên mạnh mẽ, chỉ có trở thành bậc vương giả, mới có thể bảo vệ người bên cạnh mình, mới không bị người khác bắt ép, xỉ nhục!
Lý Tuyết đã bị dọa đến ngây người.
Cô vốn đã mất trí nhớ rồi, sau đó lại bị người đuổi đánh, cuối cùng tận mắt chứng kiến cảnh giết người, cô đã không thể thốt lên lời nữa.
Bạch Vân Bằng từng bước tiến đến.
Bạch Diệc Phi còn chưa kịp gọi một tiếng đã ngất đi.
Sau khi xác nhận đã an toàn thì anh không chống đỡ nổi nữa.
Lý Tuyết lúc này mới hoàn hồn, lập tức đỡ lấy anh. Nhưng Bạch Diệc Phi rất nặng, cô suýt nữa cũng ngã xuống theo, may mà Bạch Vân Bằng tiếp được anh.
“Để bố”, Bạch Vân Bằng khẽ nói, hoàn toàn không còn vẻ đáng sợ như vừa rồi.
Lý Tuyết nhất thời cho rằng mình đã nhìn lầm.
“Ông…”, Lý Tuyết không biết thân phận của Bạch Vân Bằng, cô vốn bị mất trí nhớ nên cảnh giác với tất cả mọi người, đã thế lại còn chứng kiến cảnh ông giết người không chớp mắt nên càng khiến cô sợ ông hơn.
Bạch Vân Bằng mỉm cười: “Bố là bố nó”.
Lý Tuyết dường như không tin: “Thật ư? Chứng minh thế nào?”
Bạch Vân Bằng trả lời: “Con xem bố và nó có giống nhau không?”
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, mặt anh bị đánh bầm dập không thể nhìn ra được, nhưng trong ký ức của cô thì vẫn có khuôn mặt anh. Cô lại nhìn Bạch Vân Bằng, đúng là cũng khá giống.
“Vậy… Làm phiền ông”, Lý Tuyết rụt dè nói.
Bạch Vân Bằng cõng Bạch Diệc Phi lên, lúc này ông chỉ là một người bố.
Lý Tuyết chớp chớp mắt, có phần không thể tin nổi. Người này trước và sau khác biệt cũng quá lớn đi? Hơn nữa, đây đúng là bố của Bạch Diệc Phi ư?
Nghĩ đến Bạch Diệc Phi, trong đầu Lý Tuyết chỉ còn lại hình ảnh anh không chịu tránh ra. Tim cô lập tức thắt lại, trên thế giới này sao lại có người đàn ông ngốc nghếch như vậy?