Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 815: Bạch Diệc Phi trên đảo hoang

Bởi vì cánh tay ông ta bị kéo đứt chứ không phải chị chặt đứt, các mạch máu ở miệng vết thương đều đã đứt hết.

Sư đệ Đạo Trưởng đau đớn lăn lộn trên đất: “Sư huynh… A… Đau quá… Sư huynh…”

Đạo Trưởng nhìn ông ta, lặng lẽ nhắm mắt lại, nói: “Sẽ hết đau ngay thôi”.

Sau đó bàn tay Đạo Trưởng đặt lên mi tâm ông ta.



Sư đệ Đạo Trưởng trừng hai mắt, còn chưa kịp thốt lên lời thì đã chết.

Hai gã cao thủ hạng 2 còn lại hiện tại cũng không dám coi thường Bạch Diệc Phi nữa. Cho đến bây giờ hai chân chúng vẫn còn phát run, sự sợ hãi trong lòng vẫn chưa rút đi.



Sắc xanh như mặt biển dần hiện lên trên nền trời, hướng mắt nhìn theo không thấy tận cùng.



Những đám mây bồng bềnh in bóng trên mặt biển, mà ngay dưới những đám mây ấy là một hòn đảo nhỏ khó phát hiện ra đang trôi nổi trên biển.

Lúc Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm dưới gốc cây, lá cây xum xuê che bớt ánh nắng mặt trời gay gắt.

Giọng nói của chị em nhà họ Lục vang lên cách đó không xa.

“Chị hai, chị… kéo hắn lên làm gì?”, Lục Dương nói thều thào, dường như đã bị thương.

Lục Miêu Miêu không biết đang làm gì, giọng nói của cô ta cũng có vẻ yếu ớt nhưng đỡ hơn Lục Dương nhiều: “Em có còn muốn sống nữa hay không?”

“Đương nhiên là muốn!”, Lục Dương trả lời, có lẽ chẳng có ai là muốn chết cả.

Lục Miêu Miêu bất đắc dĩ nói: “Vậy em cảm thấy dựa vào hai chúng ta thì có thể trở về đảo Lam chắc?”

Lục Dương im lặng một lát, giọng nói càng thêm yếu ớt: “Không thể…”

Đây là lần đầu tiên chị em họ ra khỏi đảo Lam, họ chưa từng thấy thế giới bên ngoài, làm sao biết cách để trở về đảo Lam đây?

Lục Miêu Miêu chua xót: “Anh ta hẳn là biết. Chỉ có dựa vào anh ta, chúng ta mới sống sót được, nhưng… không biết anh ta có thể tha thứ cho việc lúc trước chúng ta làm hay không?”

“Chị hai, hắn là kẻ thù của chúng ta, chúng ta sao có thể cứu hắn được?”, Lục Dương rất phẫn nộ.

Lục Miêu Miêu quay đầu nhìn cậu ta, sau đó khẽ nói: “Em còn nhớ chú Hoàng không? Lúc em ba tuổi không cẩn thận mà rơi xuống sông, chính chú ấy đã cứu em lên”.

“Chị nhắc chuyện này làm gì?”, Lục Dương hơi không vui.

Lục Miêu Miêu lại cười khổ: “Lúc đó, chú Hoàng dùng hết sức mình cứu em, em thì được cứu rồi nhưng chú ấy lại bị nước sông cuốn đi”.

“Lúc đó cô Hoàng nói cô ấy không trách em, đây không phải là lỗi của em, là do chú Hoàng mệnh khổ”.

“Tiểu Dương, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều cưng chiều em mới khiến em hoàn toàn không tiếp xúc với bộ mặt thật của thế giới này. Em có rất nhiều suy nghĩ không đúng đắn”.

“Trong suy nghĩ của em, em cho rằng anh ta là kẻ thù của chúng ta, vì thế mới hận anh ta như vậy”.

Lời của Lục Miêu Miêu càng khiến Lục Dương không vui, cậu ta tức giận nói: “Suy nghĩ của em có gì không đúng? Chẳng lẽ không phải hắn đã hại chết người thân của chúng ta ư? Còn nữa, nếu chị nói vậy thì lẽ nào chị cả cũng sai ư?”

“Tại sao chị lại nói đỡ cho kẻ thù? Chị có còn là chị của em, người của nhà họ Lục nữa hay không?”

Lục Miêu Miêu nghe vậy thì rất bất đắc dĩ, chỉ đành thở dài, không khuyên Lục Dương nữa.

Trên thực tế, cô ta cũng không rõ, họ nên hận Bạch Diệc Phi hay là nên cảm ơn anh.

Lục Miêu Miêu khẽ nói: “Em nghỉ ngơi, hồi phục thể lực đi”.

Nói xong thì dường như lại làm gì đó.

Bạch Diệc Phi quay qua nhìn thì thấy Lục Miêu Miêu đang cầm một cành củi, sau đó cọ nó vào một cành khác.

Rõ ràng là cô ta đang dùng củi khô nhóm lửa.

Trên biển lớn mênh mang này chỉ có một hòn đảo nhỏ, mà trên hòn đảo này lại không có gì cả.

Bọn họ có lẽ đã dùng hết vận may cả đời mình mới trôi vào hòn đảo này chứ không phải chết chìm trong biển hay làm mồi cho cá.

Nhưng bật lửa và điện thoại trên người Bạch Diệc Phi đều đã bị ướt nên không thể dùng được nữa.

Mà bọn họ muốn rời khỏi nơi này, trở về đảo Lam trong thời gian ngắn là không thể nào, vì thể chỉ đành tạm thời ở lại trên đảo.

Nếu đã ở lại thì nhất định phải ăn uống, như thế thì không thể thiếu lửa được.

Có lửa rồi thì không những có thể sưởi ấm, hơn nữa còn có thể nấu đồ ăn, buổi tối còn có thể xua đuổi những mối nguy hiểm chưa rõ.

Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ kiên trì đánh lửa của Lục Miêu Miêu thì đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Làm vậy mà có thể đánh được lửa thì Bạch Diệc Phi sẽ chuyển sang họ cô ta luôn.



Một tiếng đã trôi qua.

Lục Miêu Miêu đã đổ đầy mồ hôi nhưng ngay cả đóm lửa cũng chưa đánh ra được.

Mà Lục Dương ở bên cạnh đã ngủ rồi.

Lục Miêu Miêu hết kiên nhẫn mà vứt cành củi đi, nói: “Cọ lâu vậy mà còn chưa lên lửa, bỏ đi, mình đi tìm xem có quả dại không vậy”.

Trên đảo này có một số loài thực vật, có lẽ có quả dại.

Sau khi Lục Miêu Miêu xoay người đi vào chỗ sâu trong đảo Bạch Diệc Phi mới phát hiện ra vạt váy cô ta không hiểu sao lại có một vết rách lớn.

Anh nghĩ, có lẽ lúc trôi vào đảo này thì bị kéo rách.

Lục Miêu Miêu đi một mình nên hơi sợ hãi, lúc đi vào sâu trong thì rất cẩn thận.

Bây giờ gần tối rồi, không lâu nữa thì trời sẽ tối hẳn.

Bạch Diệc Phi nghĩ nghĩ, nếu đến lúc trời tối mà còn chưa có lửa thì e rằng bọn họ sẽ không chịu đựng được nữa.

Vì thế sau khi Lục Miêu Miêu rời đi, Bạch Diệc Phi miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng bụng anh lại đau đớn.

Anh cúi đầu nhìn, phát hiện con dao găm vẫn đang cắm trên bụng. May mà con dao không đâm vào quá sâu nên không khiến nội tạng bị tổn thương.

Nhưng cho dù vậy thì Bạch Diệc Phi vẫn đang chảy máu, đã thế còn ngâm trong biển một lúc, vết thương đã sưng phù cùng trắng nhợt rồi.

Anh nhìn con dao găm, cắn răng tóm chặt lấy chuôi dao, sau đó kéo mạnh, rút con dao ra.

Máu cũng theo đó mà tuôn ra rất nhiều.

Bạch Diệc Phi mau chóng xé rách một ống tay áo, sau đó băng lung tung lại, dùng nó để cầm máu tạm thời.

Xong xuôi, anh dựa vào cây nghỉ ngơi một lúc lâu mới đỡ dần.

Sau đó, anh từ từ đứng dậy, tìm kiếm củi cùng cỏ khô gần đó.

Rồi anh lại dùng con dao cắt một ít vải trên quần áo, phơi dưới ánh mặt trời.

Tiếp đó, anh lấy điện thoại ra, bởi vì đằng nào cũng không dùng được nữa nên đập luôn ra để lấy phần kính nho nhỏ chỗ camera, rồi dùng chiếc thấu kính đó mà tụ ánh mặt trời vào đống cỏ cùng vải khô trên đất.

Không lâu sau thì cỏ khô bốc cháy.

Đây là phương pháp anh từng thấy trên mạng, vốn chỉ định thử xem ai ngờ lại có tác dụng thật.

Tiếp đó, anh đem đống củi khô đặt lên đống lửa, chờ chúng từ từ bốc cháy.

Xong xuôi anh mới quay lại gốc cây, định nghỉ ngơi một lát.

Đúng lúc này lại có tiếng hét vang lên.

“A!”

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi thay đổi bởi tiếng kêu này là của Lục Miêu Miêu.

Một mình ở trong rừng thì rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, vì thế anh không hề do dự mà chạy đi tìm cô ta.




Đi không bao lâu thì anh đã phát hiện ra Lục Miêu Miêu đang ngã trên đất, một số quả dại rơi lên người cô ta.

Bạch Diệc Phi bước đến xem xét thì thấy trên chân Lục Miêu Miêu có một vết thương đang chảy máu.

Lại trông tư thế của cô ta thì anh hoàn toàn hiểu ra.

Hẳn là cô ta đạp lên rêu, không cẩn thận bị trơn ngã quệt vào cành cây rồi bị thương, đồng thời còn bị ngã mà ngất đi.

Bạch Diệc Phi thở phào, may mà không gặp thứ gì nguy hiểm.

Vì thế Bạch Diệc Phi lại xé rách ống tay áo còn lại băng bó vết thương trên chân cho cô ta.

Lục Miêu Miêu đã ngất đi, muốn đưa cô ta ra khỏi đây thì chỉ còn cách ôm cô ta dậy.

Nhưng nhìn thấy cảnh này lại khiến Bạch Diệc Phi nhớ đến việc mình từng cứu Kỳ Kỳ trên đảo Lam.

Mà nhớ đến cô ta, anh lại bắt đầu lo lắng.

Không biết tình hình hiện tại của Kỳ Kỳ thế nào rồi?

Mục đích của Mạnh Kình là gì?

Lúc đó Đạo Trưởng đã nói nếu anh giả vờ đồng ý hợp tác thì ông ta sẽ có cách khiến anh phải thật lòng đồng ý.

Chương 816: Các người cần phải trưởng thành

Bạch Diệc Phi không thể không nghĩ, lẽ nào chuyện này có liên quan đến Kỳ Kỳ?

Giờ phút này Bạch Diệc Phi cũng không biết, cũng không làm được gì, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, sau đó cõng Lục Miêu Miêu trên lưng, đi về chỗ cũ.

Sắc trời dần tối.

Thân thể Bạch Diệc Phi rất yếu, đây là triệu chứng thường xuất hiện sau mỗi lần anh cuồng hóa, hơn nữa anh đã ngâm mình trong nước biển quá lâu, lại thêm việc bị thương, giờ đây thể xác lẫn tâm hồn anh đều đã kiệt sức.



Cuối cùng Bạch Diệc Phi không chịu nổi nữa, ngất ở một bên rồi ngủ thiếp đi.

...

Không biết qua bao lâu, Bạch Diệc Phi bị cái lạnh đánh thức.

Ban ngày nhiệt độ rất cao vì có ánh nắng mặt trời, nhưng đêm xuống gió biển thổi qua sẽ rất lạnh, thế nên anh giật mình tỉnh giấc.



Sau khi tỉnh dậy, anh phát hiện ngọn lửa bên cạnh đã tàn, chẳng trách lại lạnh đến thế.

Nhìn Lục Miêu Miêu và Lục Dương bên cạnh, họ cũng đang run lên vì lạnh.

Bạch Diệc Phi ngồi dậy, nhìn một chút, thầm mừng: “May mà trời không mưa!”

Sau đó anh dùng những tia lửa nhỏ còn sót lại để nhóm một đống lửa mới.

Một lúc sau thì Lục Dương không còn run rẩy nữa.

Nhưng Lục Miêu Miêu thì vẫn run cầm cập, điều này khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh khó khăn đứng dậy đi đến chỗ cô ta, vươn tay sờ lên trán Lục Miêu Miêu.

Nóng!

Bạch Diệc Phi giật mình, đây là đang bị sốt sao?

Thể chất của con gái tương đối yếu, ngâm mình trong nước biển lâu như vậy, trước đó lại còn bị thương, dĩ nhiên sẽ không chịu được.

Bạch Diệc Phi không khỏi lo lắng, nếu chỉ đơn giản là bị lạnh thì rất dễ giải quyết, nhưng nếu vết thương bị nhiễm trùng thì ở trên hòn đảo không người này, sẽ rất khó xử lý.

Không biết có phải do vết thương bị nhiễm trùng gây nên hay không, Bạch Diệc Phi đưa tay vén váy của Lục Miêu Miêu lên.

Mà Lục Miêu Miêu nằm trên mặt đất vẫn còn chưa hoàn toàn ngủ say vì sốt, cô ta vẫn còn tỉnh táo, biết Bạch Diệc Phi ở bên cạnh, còn sờ lên trán mình nữa.

Cô ta muốn tỉnh dậy nhưng lại sợ, thế nên mới giả vờ ngủ tiếp.

Nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi lại nắm lấy váy cô ta lên, dường như muốn vén lên.

Tim của Lục Miêu Miêu đập thình thịch.

Cô ta sợ hãi và bối rối.

Cùng lúc đó, tiếng hét vang lên từ phía sau Bạch Diệc Phi.

“Anh đang làm gì thế? Đồ cầm thú, mau buông chị tôi ra!”

Là Lục Dương, không biết cậu ta tỉnh lại từ lúc nào.

Lục Dương thấy Bạch Diệc Phi muốn vén váy của Lục Miêu Miêu lên thì rất lo lắng, hoảng sợ bò lên, muốn xông tới đẩy Bạch Diệc Phi ra.

Nhưng Bạch Diệc Phi vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn Lục Dương, cậu ta liền sợ hãi đứng yên tại chỗ, không dám bước lên phía trước một bước.

Cảnh Bạch Diệc Phi giết chết hai cao thủ cấp 2 trên tàu, đánh gãy tay sư đệ của Đạo Trưởng vẫn còn hiện lên trong đầu Lục Dương, cảnh tượng đó đừng nói đến Lục Dương, ngay cả những cao thủ cấp 2 kia cũng bị dọa sợ.

Từ việc này Lục Dương cũng có nhận thức mới về thực lực của Bạch Diệc Phi.

Đối mặt với một Bạch Diệc Phi như vậy, chỉ cần một ánh mắt là đã làm cậu ta sợ đến phát run.

Nhưng Bạch Diệc Phi bây giờ đang bắt nạt chị gái cậu ta, cậu ta chỉ có thể cắn chặt răng, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào anh.

Lục Miêu Miêu cũng không dám thức dậy, vì sợ rằng sau khi tỉnh dậy sẽ phải đối mặt với điều gì đó mà cô ta không chấp nhận được.

Bạch Diệc Phi lườm Lục Dương xong bèn không thèm đếm xỉa đến cậu ta nữa, thay vào đó vén váy Lục Miêu Miêu lên, cởi sợi dây buộc ở vết thương ra.

“Tôi vẫn chưa làm gì cậu đã không dám bước tới sao?”, Bạch Diệc Phi vừa làm việc của mình vừa nói: “Nhìn chị cậu bị tôi ức hiếp, đến một chút dũng khí cũng không có à?”

“Chỉ dựa vào cậu, còn muốn tìm tôi báo thù? Cậu có tin được không?”

Lời nói của Bạch Diệc Phi câu nào câu ấy như xát muối vào vết thương của Lục Dương, đồng thời càng khiến cậu ta tức giận hơn, nhưng chân cậu ta như bị đông cứng, vẫn không dám động đậy.

Lục Dương hung hăng nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó nhìn thấy anh cởi miếng vải băng ra, trên bắp chân có một vết thương đầy máu khô.

Lục Dương sững sờ.

Lúc này cậu ta mới phản ứng lại, thì ra chị cậu ta bị thương, Bạch Diệc Phi chỉ là giúp cô ta xử lý vết thương mà thôi.

Ở đây cái gì cũng không có, Bạch Diệc Phi lại không phải là Lưu Hiểu Anh, căn bản không hiểu biết gì về thảo dược, vì vậy anh chỉ có thể lấy dao găm ra hơ qua lửa.

Vừa hơ anh vừa nói với Lục Miêu Miêu: “Tôi biết cô tỉnh rồi, lát nữa sẽ rất đau, cô cố nhịn một chút”.

Phản ứng của Lục Miêu Miêu đã bị anh nhìn thấy, đương nhiên biết là cô ta không ngủ.

Lục Miêu Miêu có chút luống cuống, không dám nhìn thẳng vào Bạch Diệc Phi, chỉ có thể nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng.

Lục Dương thì nhìn Lục Miêu Miêu với ánh mắt kì lạ.

Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đã hơ xong lưỡi dao, anh đặt dao vào vết thương hở của Lục Miêu Miêu.

“A!”

Lục Miêu Miêu biết là sẽ đau nhưng vẫn không nhịn được mà hét lên một tiếng.

Nghĩ cũng đúng, cô ta chỉ là một cô bé, được chiều chuộng từ bé đến lớn, nào đã từng chịu đau đớn như vậy bao giờ.

Hơn nữa, cho dù có là đàn ông, dù có chịu đựng đau đớn giỏi đến đâu thì cũng có khi không chịu được.

Lúc này, Bạch Diệc Phi ở một bên nói với Lục Dương: “Lại đây!”

Lục Dương đứng yên không dám nhúc nhích.

“Lại đây”, Bạch Diệc Phi nói lại lần nữa: “Đừng lãng phí thời gian”.

Lục Dương do dự một chút nhưng vẫn bước qua, có điều cậu ta luôn cảnh giác với Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Đưa tay của cậu cho chị gái cậu dùng”.

Lục Dương lập tức hiểu ý, ngồi xổm xuống đưa cánh tay đến bên miệng Lục Miêu Miêu, thở phào nhẹ nhõm nói: “Chị, chị cắn tay em”.

Lục Miêu Miêu bây giờ đau đến mức không còn quan tâm đến xung quanh nữa, ý thức của cô ta có chút mơ hồ, khi một bàn tay đưa ra trước mặt mình, cô ta chỉ có thể cắn theo bản năng.

Lục Miêu Miêu vừa cắn xuống, cả khuôn mặt của Lục Dương trở nên vặn vẹo, nhưng cậu ta kiên quyết nhịn đau mà không hét lên.

Bạch Diệc Phi tiếp tục dùng dao để làm nóng vết thương.

Để di dời lực chú ý của mình, Lục Dương cúi đầu nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi có thể phát hiện ra ánh mắt của cậu ta, anh khẽ nói: “Đau là đúng rồi”.

“Cậu vẫn còn nhỏ, mới 15 tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm, đầu óc còn non nớt, chỉ biết làm việc bốc đồng mà không tính toán đến hậu quả, vì vậy tôi không trách cậu”.

“Tôi cũng lười không muốn nói những đạo lý lớn lao với cậu, vì cậu căn bản nghe không vào tai, tôi chỉ có thể nói, bây giờ cậu muốn giết tôi báo thù, căn bản không thể làm được”.

Vừa dứt lời, Lục Miêu Miêu đã buông tay Lục Dương ra.

Bạch Diệc Phi thuận thế kéo tay Lục Dương, nhàn nhạt nói: “Cố nhịn”.

Nói xong, anh kề con dao vào vết thương trên tay Lục Dương.




“A!”

Lục Dương vốn dĩ không hiểu lời Bạch Diệc Phi nói, đột nhiên bị anh dí dao vào tay, không khỏi hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó, cậu ta cắn chặt răng không cho bản thân hét lên nữa.

Lời của Bạch Diệc Phi làm cậu ta rất khó chịu, cậu ta cũng biết mình không là gì cả so với Bạch Diệc Phi, bây giờ cậu ta càng không muốn Bạch Diệc Phi coi thường thêm nữa.

Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: “Tôi đi theo các người là muốn giải quyết hiểu lầm giữa chúng ta, nhưng bây giờ, tôi thấy không cần thiết nữa”.

“Các người cứ đến tìm tôi trả thù đi, nhưng trước đó, các người cần trưởng thành, phải biết phân biệt đúng sai, đừng ngu ngốc để người ta lợi dụng”.

Bạch Diệc Phi lúc này đột nhiên hiểu ra rằng, con người muốn sống tiếp thì phải có một lí do, không thì sống có khác gì với chết đâu?

Sau khi băng bó vết thương cho Lục Miêu Miêu, Bạch Diệc Phi bèn rời đi, ngồi ở một bên.

Lục Miêu Miêu cũng ngồi dậy, đưa tay sờ nhẹ lên vết thương đã được băng bó, sau đó nhìn Lục Dương đang im lặng, khẽ nói: “Lục Dương, anh ta nói đúng, chúng ta không quá ấu trĩ rồi”.

Lục Dương quỳ xuống trước mặt Lục Miêu Miêu, nắm chặt tay và khóc nức nở.

Chương 817: Xóa dấu vết

Bạch Diệc Phi dựa vào thân cây, nhìn về mặt biển tối đen trước mặt, đột nhiên rất muốn gặp Lý Tuyết, rất muốn về nhà, nhớ cái cảm giác ấm áp của tình thân.

Anh nghĩ, bọn họ ở trên hòn đảo không người này có khác gì đã chết đâu?

Anh thật sự phải kết thúc cuộc sống của mình ở trên hòn đảo hoang với cặp chị em này sao?

Không!



Anh không muốn!

...

Một tia nắng từ từ nhô lên ở phía xa, chiếu sáng cả mặt biển, cũng chiếu sáng hòn đảo nhỏ này.

Lục Miêu Miêu tỉnh lại, nhìn thấy Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi cũng đã tỉnh lại, đang ngồi trên một mỏm đá nhỏ.



Lục Miêu Miêu bước tới, trầm giọng hỏi: “Anh... biết cách trở về sao?”

Bạch Diệc Phi trầm mặc không nói gì.

Sắc mặt Lục Miêu Miêu tái nhợt: “Chúng ta... không thể quay về nữa sao?”

Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Điện thoại của tôi có định vị, khi bọn họ phát hiện ra tôi mất tích thì sẽ đi tìm tôi, sớm muộn gì cũng quay về được thôi”.

Nghe vậy, Lục Miêu Miêu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại thầm thở dài.

Bởi vì anh đang nói dối, lúc ở trên tàu, điện thoại của anh bị chặn mất sóng, Trương Hoa Bân bọn họ căn bản không biết vị trí của anh.

Sở dĩ Bạch Diệc Phi nói như vậy chỉ là muốn hai người nghĩ rằng có thể sống sót, như vậy thì trong lòng sẽ có hi vọng, một khi con người ta có hi vọng thì sẽ kích thích tiềm lực của bản thân.

Tiềm năng này sẽ cho phép họ kiên trì thêm vài ngày nữa.

Bạch Diệc Phi cảm thấy buồn bực: Lần này e rằng thật sự phải chết ở đây rồi.

Lần trước anh không bị độc chết, lần này lại bị mắc kẹt trên hòn đảo hoang cho đến chết.

Bạch Diệc Phi không khỏi tự giễu mà bật cười.

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Lục Miêu Miêu truyền tới: “Mau xem, kia là cái gì?”

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu, nhìn theo hướng mà Lục Miêu Miêu đang chỉ, anh phát hiện trên mặt biển có một đốm đen nhỏ, đang đi nhanh về phía họ.

Mười phút sau họ nhìn thấy rõ ràng đó là một con tàu.

Lục Miêu Miêu càng thêm kích động: “Là tàu, chúng ta được cứu rồi, thật là tốt, anh không lừa chúng tôi, bọn họ thật sự tìm đến đây rồi”.

Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi nghe vậy thì trong lòng hoảng hốt, không khỏi nhìn con tàu trên biển.

Đột nhiên, anh nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tốc độ của chiếc thuyền cực nhanh, đang lắc lư qua lại cực mạnh, phải biết rằng biển lúc này rất yên tĩnh, không hề có sóng.

Con thuyền dần dần đến gần.

Khi nhìn thấy rõ chiếc tàu, Lục Miêu Miêu có chút khó hiểu: “Hình như tôi nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải?”

Đã từng thấy?

Bạch Diệc Phi đột nhiên kinh ngạc, lập tức đứng lên, sau đó hét: “Hỏng rồi, mau trốn đi!”

Lục Miêu Miêu ngây ra tại chỗ hỏi: “Tại sao lại phải trốn?”

Cô ta vốn tưởng rằng ở hòn đảo hoang này, nếu không có ai tìm thấy thì sẽ bị mắc kẹt ở đây, nhưng những lời nói vừa rồi của Bạch Diệc Phi và thấy chiếc tàu đang đến đã cho cô ta hi vọng.

Bây giờ họ sắp được cứu rồi, lẽ nào không nên vẫy tay kêu cứu sao?

Tại sao lại phải trốn?

Lục Miêu Miêu choáng váng, cộng thêm bị sốt, trân chân có vết thương nên rất yếu, Bạch Diệc Phi cũng lười giải thích, trực tiếp vươn tay cõng cô ta trên lưng.

“A!”

Lục Miêu Miêu không nhịn được hét lên kinh ngạc.

Bạch Diệc Phi không quan tâm đến điều đó, cõng Lục Miêu Miêu nhanh chóng lùi vào rừng.

Chạy được một đoạn, cả hai nấp vào nơi ngược sáng, âm thầm quan sát con tàu đang đến.

Khi con tàu đến gần, Lục Miêu Miêu cũng hiểu vì sao Bạch Diệc Phi lại bảo cô ta chạy trốn rồi.

Bởi vì đó là con tàu của Đạo Trưởng, cũng là con tàu mà họ đã từ trên đó nhảy xuống biển.

Nhưng lạ một điều là, con tàu sắp cập bến nhưng tốc độ không hề chậm lại, cả tàu vẫn lắc lư nghiêng ngả, nhìn càng kỳ lạ hơn.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, bụi bay mù mịt cả một khoảng trời.

Con thuyền không giảm tốc độ mà đâm thẳng vào bờ.

Vì sự mất ổn định do tác động quá lớn, đã làm cho con tàu lật ngửa.

Sau khi lật lại, Bạch Diệc Phi và Lục Miêu Miêu mới nhìn thấy, trên thân con tàu có mấy vết vỡ cực lớn, nhìn có vẻ như bị thứ gì đó đâm vào đến biến dạng.

Con tàu sắp chìm thế nên nhìn thấy đất liền thì không do dự mà lao tới, không hề giảm tốc độ.

Bạch Diệc Phi rất kinh ngạc khi nhìn thấy thân tàu ở tình trạng như vậy, thân tàu được làm bằng thép, thứ gì có thể đâm con tàu thành dạng này.

Nhưng anh chỉ tò mò vậy thôi, ai mà biết được dưới biển rốt cuộc có cái gì chứ? Đến nhà nước còn chưa khám phá hết, anh chỉ là một người bình thường thôi, làm sao biết được.

Một lúc sau, khoảng hai ba mươi người bước xuống, bao gồm cả Đạo Trưởng và hai cao thủ cấp 2 còn lại.

Những người còn lại đều là thuyền viên và những người làm việc vặt trên tàu.

Sau khi bước xuống, có người trực tiếp ngã xuống đất, trong khi có những người bước đi khập khiễng, tìm một chỗ sạch sẽ rồi mới ngồi xuống.

Còn có vài người đang bàn luận gì đó, nhưng vì họ ở xa qúa nên không nghe rõ.

Bạch Diệc Phi nhanh chóng đưa ra quyết định, nói nhỏ với Lục Miêu Miêu: “Đừng phát ra tiếng động, muốn sống thì nhanh rời khỏi đây”.

Lục Miêu Miêu lập tức gật đầu.

Lúc ở trên thuyền bọn họ đã từng được chứng kiến sức mạnh của Đạo Trưởng, chỉ với 3 người bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta, thế nên chỉ có thể trốn đi.

Thế là hai người lặng lẽ trở về chỗ cũ, Lục Miêu Miêu đi đánh thức Lục Dương vẫn đang ngủ say.

Bạch Diệc Phi bắt đầu dùng tay đào đất.

Lục Dương tỉnh lại, Lục Miêu Miêu giải thích cho cậu ta, trong lòng cậu ta bối rối đồng thời không hiểu Bạch Diệc Phi đang làm gì liền hỏi: “Anh ta muốn làm gì vậy?”

Lục Miêu Miêu lắc đầu, cô ta cũng không biết.

Lúc này không phải là nên nhanh chóng chạy trốn sao? Còn đào đất làm gì?

Tuy nhiên rất nhanh họ đã hiểu ra.

Bạch Diệc Phi đào một cái hố nhỏ, sau đó chôn toàn bộ đống tro tàn họ đã nhóm lửa hôm qua vào trong hố.

Đây là phá hủy dấu vết của bọn họ, không thì Đạo Trưởng và người của ông ta chắc chắn biết ở đây đã từng có người.

Với đầu óc của Đạo Trưởng, không khó để đoán được người vừa ở đây chính là Bạch Diệc Phi.

Nhưng bây giờ Đạo Trưởng có khả năng đang nghĩ rằng bọn họ đã chết trên biển rồi.

Lục Miêu Miêu sau khi nhìn thấy thì vẫn có chút lo lắng mà hỏi: “Trên đất còn có vết chân của chúng ta, dấu vết đi lại rất rõ ràng, có thể giấu được không?”

“Hi vọng là được”, Bạch Diệc Phi nhà nhạt nói.




Lục Dương hiện tại biết Bạch Diệc Phi sẽ không làm hại bọn họ, dũng khí cũng tăng lên, không khỏi cười nhạo: “Anh làm vậy cũng vô ích, rõ ràng biết rằng hòn đảo nhỏ như vậy bọn họ chắc chắn sẽ tìm ra, có tác dụng gì chứ?”

“Còn hi vọng? Hi vọng cái gì? Hi vọng chúng ta không bị phát hiện à? Có khả năng không?”

Bạch Diệc Phi mặt không cảm xúc nhìn về phía Lục Dương nói: “Đừng có như mấy bà bán cá chanh chua nữa, nói chuyện kỳ quái, phải nhớ rằng cậu là một người đàn ông”.

Lục Dương bị nói như vậy thì trừng mắt tức giận lườm Bạch Diệc Phi: “Anh mới là đàn bà”.

“Bây giờ cậu càng giống hơn”, Bạch Diệc Phi thờ ơ nói.

Lục Dương: “...”

Bạch Diệc Phi không để ý đến Lục Dương nữa mà nói với Lục Miêu Miêu: “Chúng ta phải tiếp tục đi sâu vào bên trong, cô cố gắng chịu đựng một chút”.

Lục Miêu Miêu chỉ đành gật đầu.

Lục Dương tức giận nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi nhưng không nói gì nữa.

Sau đó Bạch Diệc Phi cõng Lục Miêu Miêu đang bị thương trên vai, để Lục Dương đi theo phía sau, bọn họ cùng nhau đi tới đầu bên kia của hòn đảo.

Chương 818: Trên đảo vẫn còn có người khác!

Bây giờ thực sự chỉ có thể hy vọng đám người Đạo Trưởng đừng tùy tiện đi lại, nếu không đây hoàn toàn không phải là một hòn đảo lớn, đi một lát là hết.

Bọn họ đi được hai mươi phút đã đi tới phía bên kia của đảo, bên này đã không còn loài thực vật nào nữa, có chăng cũng chỉ là một vài hòn đá kỳ quái cùng biển cả vô tận.

Nhưng trước khi có thời gian để quan sát xung quanh, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng động ầm ầm.

Trong nháy mắt, một đám mây đen đã tụ lại trên đầu bọn họ.



Thấy vậy, trong lòng Bạch Diệc Phi không khỏi vui mừng.

Sau đó ba người lập tức tìm được một đảng đá thật lớn và núp vào phía dưới, vừa trốn xong thì những hạt mưa lớn như hạt đậu đã rơi xuống.

Lục Miêu Miêu đột nhiên hiểu được, hi vọng mà Bạch Diệc Phi nói là gì.

“Anh Bạch, cơn mưa này có phải hi vọng mà anh nói không?”, Lục Miêu Miêu hỏi.



Lục Dương nghe vậy cũng lập tức hiểu ra, sau một trận mưa lớn, dù là dấu chân của bọn họ hay đám đất đã bị đào, cũng đều sẽ bị nước mưa che lấp.

Đồng thời, sắc mặt Lục Dương trở nên đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Bạch Diệc Phi.

Mặc dù vừa rồi có chút ngại vì đã chế giễu Bạch Diệc Phi, nhưng cậu ta vẫn không phục mà hỏi: “Tại sao anh biết trời sắp mưa?”

Đây là một số kiến thức cơ bản bình thường trong cuộc sống, Bạch Diệc Phi cũng không né tránh, dù sao thì bọn họ là con của Lục Viễn, dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ nuôi nấng 2 người, vậy thì những kiến thức tự nhiên này cũng sẽ nói cho họ biết.

“Mùa này trên biển sẽ thường xuyên có mưa”.

Lục Miêu Miêu vẫn có chút khó hiểu: “Đảo Lam cũng ở trên biển, tại sao lại không có chứ?”

Bạch Diệc Phi nhàn nhạt đáp: “Cũng như vậy thôi, chỉ là trước kia chưa từng gặp những chuyện nguy hiểm như vậy nên hai người mới không chú ý tới”.

Lục Miêu Miêu nghĩ lại, hình như là vậy.

Bạch Diệc Phi quay đầu liếc nhìn Lục Miêu Miêu, phát hiện sắc mặt cô ta tái nhợt, môi khô khốc.

Bạch Diệc Phi biết bây giờ cô ta rất khát.

Thế nên anh đưa tay ra, hứng một chút nước mưa, nhưng khi anh giơ tay ra thì phát hiện trên tay dính đầy máu.

Lục Miêu Miêu và Lục Dương nhìn thấy thì sợ hãi.

“Anh Bạch...”, Lục Miêu Miêu nhận ra thì gọi một tiếng.

Bạch Diệc Phi chỉ hơi nhíu mày, sau đó vén áo lên, lộ ra một vết thương đáng sợ trên bụng.

Hôm qua anh xử lý qua loa, chỉ cầm máu thôi, nhưng vì mồ hôi chảy vào vết thương nên bị sưng tấy, trước đó còn bị ngâm trong nước biển, giờ đây mép vết thương đã bắt đầu chuyển sang màu vàng, chảy mủ.

Trong lòng Bạch Diệc Phi hiểu rõ, vết thương không sâu, thể chất anh lại tốt, vấn đề không lớn lắm, nhưng so với Lục Miêu Miêu thì vết thương ở chân cô ta lại nghiêm trọng hơn.

Vì vậy, khi nhìn thấy vết thương của Bạch Diệc Phi, cả hai đều sững sờ.

Bọn họ bàng hoàng, không ngờ Bạch Diệc Phi lại bị thương nặng như vậy.

Đặc biệt là Lục Miêu Miêu, Bạch Diệc Phi bị thương nặng như thế nhưng vẫn cõng cô ta, trong lòng cô ta vừa cảm kích vừa áy náy.

Vết thương của anh chảy máu không phải do viêm nhiễm mà do đi lại quá nhiều, lại còn phải cõng một người, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Bạch Diệc Phi cởi miếng băng bó ra, sau đó lại buộc chặt lại một lần nữa.

Bây giờ không có cách nào đốt lửa khử trùng, chỉ có thể như vậy thôi.

Lúc này, Lục Miêu Miêu đã bắt đầu trở nên phụ thuộc vào Bạch Diệc Phi, vì cả đoạn đường nếu không có anh, nói không chừng bọn họ có lẽ đã không được nhìn thấy mặt trời vào sáng nay.

...

Mưa trên biển đến nhanh mà đi cũng nhanh, một lúc sau thì tạnh, đồng thời mặt trời cũng ló rạng sau màn mây.

Đột nhiên trong bụng Lục Dương phát ra tiếng ọc ọc.

Lục Dương có chút xấu hổ mà ôm bụng.

Bạch Diệc Phi vừa nhìn đã biết bọn họ đói, bởi vì từ hôm qua đến nay bọn họ chưa có cái gì bỏ bụng.

Anh định ra biển bắt mấy con cá về ăn.

Nhưng vừa mới đứng dậy, anh liền phát hiện ra một việc, sắc mặt lập tức đại biến.

“Hỏng rồi, chúng ta bị phát hiện rồi!”

Hai người họ ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế?”

Lục Miêu Miêu kinh ngạc: “Không phải vừa có mưa sao? Sao lại phát hiện ra chúng ta chứ?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Vẫn còn sót dấu vết, không kịp nữa, mau rời khỏi đây thôi”.

Đồng thời ở phía bên kia của hòn đảo.

Bởi vì cơn mưa đột xuất, tất cả mọi người lại trốn trong cabin.

Bây giờ mặc dù mưa đã tạnh nhưng tâm trạng của họ vẫn không được tốt, trên mặt vẫn mang nét buồn bã.

Trên tàu mặc dù có đồ ăn, có nước uống, nhưng một số người vẫn rất cẩn trọng nên sau khi tạnh mưa thì đã xuống kiểm tra môi người xung quanh.

Có người sầu não nói: “Sao lại gặp phải thứ to như vậy chứ, giống như cá mập trắng vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy, ở đây cũng không có điều hướng, biết gọi cứu viện kiểu gì?”

Một nữ thuyền viên không kìm được mà khóc lớn, bên cạnh là một người thuyền trưởng đã ngoài 50 tuồi, cô gái khóc nức nở nói: “Bố ơi, con muốn về nhà!”

Đạo Trưởng nhìn bọn họ mà không nói gì.

Không ai trong số họ có vẻ mặt bình tĩnh, ai ai cũng đều rất bối rối.

...

Người đi điều tra đã quay lại, trong tay anh ta cầm theo quả dại, nói với thuyền trưởng: “Thuyền trưởng, tôi đã kiểm tra rồi, hòn đảo này không lớn, khoảng 5km2 thôi, đứng ở chỗ cao nhất có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo”.

Nói xong bèn phát quả dại cho mọi người, vừa phát vừa nói: “Mọi người đến đây nếm thử đi”.

Có người nhận lấy rồi thở dài mà nói: “Thằng nhóc này khá đấy, còn hái cả quả dại nữa, không ngờ trên đảo này vẫn có thứ ăn được”.

“Có chứ, lúc đầu tôi không biết, nhưng khi đi sâu vào trong thì phát hiện trên mặt đất có cả đống quả dại, chắc là do mưa lớn nên bị rụng xuống, thế nên tôi tiện tay nhặt về”, người đàn ông đó cười ha ha nói.

Cả đám người nghe xong cũng không để ý, tùy ý lau xong rồi ăn.

Người đàn ông đưa một quả dại cho Đạo Trưởng, sau khi cầm lấy định đưa lên miệng thì hình như phát hiện gì đó, ông ta đột nhiên mở to mắt.

“Cậu nói những thứ này đều từ trên cây rơi xuống sao?”, Đạo Trưởng hỏi.

Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy, có chút kì lạ, thật ra những cây khác không có quả, chỉ có cây này mới có”.

Nghe vậy, Đạo Trưởng không khỏi nheo mắt lại.

Đạo Trưởng nhà nhạt nói: “Qủa này vẫn còn rất tươi và mềm, không bị sâu, có nghĩa là vẫn chưa chín, nó sẽ không tự nhiên mà rơi xuống, cho dù là trận mưa lớn vừa rồi thì cũng không thể bị rụng được”.

“Vả lại nó còn rụng cùng một chỗ, những cây khác đều không có...”

Ngồi bên cạnh ông ta là một cao thủ cấp 2, nghe xong hắn ta không khỏi nghĩ tới điều gì đó mà nói: “Chủ tịch, trên đảo này vẫn còn có người khác sao?”

Có người?




Mọi người kinh ngạc.

“Một hòn đảo nhỏ cách xa đất liền như vậy, ai sẽ đến đây chứ?”

“Đúng vậy, nơi hẻo lánh như vậy, đến đây làm gì?”

“Có phải bị chim chóc hoặc dã thú hái xuống không?”

“Dã thú? Không phải chứ, đừng có dọa tôi!”

“Đừng nghe anh ta nói bậy, các đảo và đá ngầm cách đây rất xa, lấy đâu ra dã thú? Cùng lắm thì chỉ có một vài loài lưỡng cư thôi”.

“Ở đây thật sự có người khác sao?”

Sau một cuộc thảo luận, mọi người đều cảm thấy rằng suy nghĩ có người khác là đúng.

Vì vậy, Đạo Trưởng nói với người nhặt quả dại: “Đưa tôi đến chỗ mà cậu nhặt được quả này”.

Tuy nhiên, người đàn ông đó ngồi xuống và nói: “Không được không được, tôi phải nghỉ ngơi một chút, mệt quá”.

Lời vừa dứt thì nghe thấy một tiếng rắc rắc.

“A!”

Say đó là tiếng hét thảm của người đàn ông kia.

Chương 819: Lấy đồ ăn

Sau khi người đàn ông từ chối Đạo Trưởng thì một tên cao thủ cấp hai lập tức ra tay, thoáng cái đã bẻ gãy cổ tay người đàn ông đó.

Người đàn ông lấy tay còn lại siết chặt cánh tay kia, cả khuôn mặt cứng lại.

Thuyền trưởng và những thuyền viên khác thấy vậy thì tức giận nhìn đám người Đạo Trưởng: "Mấy người làm gì vậy? Tiểu Lưu tốt bụng cho mấy người trái cây, mấy người không biết ơn..."

Nhưng người đó còn chưa nói xong thì đã bị một tên cao thủ cấp hai khác vặn cổ, chết ngay lập tức.



Lúc này tất cả mọi người đều bị dọa sợ đến ngây người, đồng thời theo bản năng nín thở, không dám phát ra một chút thanh âm nào.

Tên cao thủ cấp hai kia cười lạnh nói: "Mấy người nghe kỹ cho tao, bây giờ chúng ta không phải quan hệ thuê mướn, mà tất cả mấy người đều phải nghe và làm theo lệnh của ông chủ bọn tao, nếu không thì đều phải chết".

Do phải đối mặt với đám tùy tiện giết người này, nên mọi người không ai dám ho he tiếng nào.

Tên cao thủ cấp hai vừa bẻ gãy cổ tay người đàn ông kia nói: "Mau đứng lên dẫn đường đi!"



Người đàn ông vừa phải giữ cổ tay, vừa chật vật đứng lên dẫn đường.

Đạo Trưởng và một tên cao thủ cấp hai lập tức đi theo, tên còn lại nói với những người khác: "Mấy người cũng đi theo đi!"

Thuyền trưởng nghe vậy thì nói: "Ở đây còn có mấy người bị thương, phải có người ở lại để chăm sóc chứ?"

Lúc thuyền đâm vào bờ, có mấy người bị chao đảo không vững nên đã ngã bị thương.

Tên cao thủ cấp hai nhìn lướt qua mấy người bị thương đang ngồi dưới đất, có người bị thương ở chân, người là cánh tay, nhưng đều không có gì nghiêm trọng.

Tên đó nở nụ cười nhạt, sau đó đi về phía đám người kia, rồi đột nhiên rút ra một con dao giơ tay chém xuống.

"Á!"

"Á!"

Hai người bị thương kêu thảm một tiếng rồi chết, người còn lại thì đứng lên run rẩy nói: "Tôi đi, tôi có thể đi, đừng giết tôi!"

Người đó chỉ bị thương ở tay, chân không bị thương nên có thể đi theo.

Những người khác thấy vậy đều trợn tròn mắt.

Những thuyền viên này đều đến từ đảo Lam.

Cuộc sống của thuyền viên trên đảo Lam là tốt nhất, đãi ngộ cũng tốt nhất, nghề của bọn họ được mọi người tôn trọng nhất, ngay cả đám nhà giàu kia cũng không dám đắc tội với bọn họ, bọn họ đã bao giờ bị đối xử như vậy chứ?

Những tên giết người không chớp mắt này cứ mất hứng là giết người.

Thuyền trưởng căm hận nhìn tên cao thủ cấp hai kia, đồng thời cũng rưng rưng nước mắt, bởi vì những thuyền viên này phần lớn đều học trò và cháu của ông ta.

Nhưng có tức giận cũng không dám nói gì.

Vì lần này ra biển con gái ông ta cũng đi theo, nhưng không ngờ lại gặp chuyện này, nên ông ta không thể kích động, nếu không lúc ông ta chết thì những người này chắc chắn sẽ mất kiểm soát.

Đặc biệt là những thuyền viên nam, bọn họ giống như những con sói đói lâu ngày, sẽ 'ăn thịt' con gái ông ta mất.

Không còn ai phản kháng nữa, đoàn người lập tức đi về phía rừng cây.

Nhưng bọn họ không biết cảnh tượng này đều bị Bạch Diệc Phi nhìn thấy.

...

Lúc đó Bạch Diệc Phi vốn đang muốn tìm thức ăn cho đám Lục Miêu Miêu, sau đó mới chợt nhớ ra tối hôm qua lúc Lục Miêu Miêu ngã đã làm trái cây rừng rơi đầy mặt đất, anh cũng chưa thu dọn sạch sẽ.

Mặc dù vết máu trên đất đã được cọ sạch, nhưng đảo này cũng không lớn, với đầu óc của Đạo Trưởng thì chắc sẽ sớm phát hiện ra.

Vì vậy Bạch Diệc Phi lặng lẽ quay lại bên này, quan sát bọn họ trong bóng tối.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Đạo Trưởng đã cho người đi kiểm tra tình hình trên đảo, sau khi có người báo cáo lại thì ông ta chắc chắn sẽ tự mình đi kiểm tra, như vậy chờ lúc đám người Đạo Trưởng đi vào rừng thì Bạch Diệc Phi có thể lẻn vào khoang thuyền, sau đó trộm lấy một ít thức ăn và thuốc men.

Điều khiến Bạch Diệc Phi vui mừng là Đạo Trưởng đã bảo cho tất cả mọi người đều đi theo, nên Bạch Diệc Phi không cần phải lén lút nữa mà có thể trực tiếp đi vào lấy đồ.

Bạch Diệc Phi nói với Lục Miêu Miêu và Lục Dương: "Hai người trốn ở đây chờ tôi".

Anh nói xong thì nhảy khỏi cây đại thụ, nhanh chóng chạy về phía con thuyền đang bị hỏng.

Nhưng anh vừa vào đến khoang thuyền thì ngây người.

Trong khoang thuyền đậm mùi máu tanh, khiến người ta không khỏi cau mày.

Anh nhìn sang một chỗ khác, phát hiện trên đất có ba người chết.

Anh không có nhiều thời gian nên vội đi tiếp vào bên trong.

Nhưng anh vừa đi được mấy bước thì sau lưng truyền đến tiếng xé gió.

Bạch Diệc Phi thầm kinh hãi, anh nhanh chóng lui về phía sau một bước, vai anh chợt đụng vào người đánh lén.

"Á!"

Tiếng hét của một cô gái vang lên.

Bạch Diệc Phi vừa quay người lại thì thấy một cô gái nhỏ nhắn, chiếc mũ bị đụng rơi xuống làm tóc rũ ra, trên người cô ta đang mặc đồng phục.

Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc.

Cô gái kia vừa ngồi dậy thì Bạch Diệc Phi đã vọt tới bên cạnh rồi đưa tay bóp cổ cô ta, anh lạnh giọng nói: "Đừng kêu, nếu không tôi sẽ giết chết cô!"

Trong mắt cô gái tràn đầy vẻ kinh hoàng, vội lắc đầu.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì mới buông lỏng một chút, sau đó anh hỏi: "Thức ăn và thuốc ở đâu?"

Cô gái bị dọa run rẩy, không dám nói lời nào.

Bạch Diệc Phi thấy vậy lại uy hiếp: "Nói cho tôi biết ở đâu, đừng ép tôi phải giết cô!"

"Không, tôi không muốn chết", cô gái run lẩy bẩy, còn khóc nức nở.

Cô gái này chính là con gái của thuyền trưởng già kia.

Lúc đó tên cao thủ cấp hai nói với thuyền trưởng: "Đừng để con gái ông đi theo, tránh liên lụy đến mọi người".

Ý thuyền trưởng cũng vậy, nên đã để cô ta ở lại trên thuyền.

Bạch Diệc Phi dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, lạnh giọng nói: "Mau dẫn đường đi!"

Cô gái bị dọa đến mức không thể làm gì khác, cô ta đành dẫn Bạch Diệc Phi đi tìm thuốc và thức ăn trong nơm nớp lo sợ.

Sau khi Bạch Diệc Phi lấy đồ xong thì lại có chút rối rắm.

Nên xử lý cô gái này thế nào đây?

Thoạt nhìn cô ta không giống như đã làm chuyện xấu, không cần phải giết cô ta.

Nhưng nếu thả ra thì sau khi Đạo Trưởng về cô ta lại báo tin cho bọn họ thì phải làm sao?

Đúng lúc ấy bên ngoài khoang thuyền truyền đến một vài tiếng động.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn một cái, rồi nhỏ giọng nói với cô gái: "Đừng lên tiếng!"

Cô gái vội vàng gật đầu.

Lúc này bên ngoài truyền tới một tiếng quát tháo: "Người đâu rồi? Mau ra đây cho ông! Giúp ông đây vui vẻ nào!"

Cô gái nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, cô ta càng run hơn.

Anh biết đây là tên cao thủ cấp hai đã giết hai thuyền viên kia.

Tên cao thủ cấp hai kia đang ở bên ngoài đạp cửa: "Con ranh kia, chỗ nhỏ như này có thể trốn ở đâu chứ?"




"Ông đây đã cố ý để mày ở lại, là để mày giúp ông đây vui vẻ, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn ra đây đi, nếu không bố mày và đám thuyền viên kia đều sẽ phải chết!"

Cô gái nghe vậy không cầm được nước mắt, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Lúc này tên cao thủ cấp hai kia đã đến trước cửa phòng bọn họ.

"Bộp!"

Tên cao thủ cấp hai đạp cánh cửa ra, Bạch Diệc Phi nghiêng mình trốn ra sau cửa.

Cô gái kia lập tức xuất hiện trước mặt tên cao thủ cấp hai, cô ta sợ hãi không ngừng lùi về phía sau, nhưng mới lùi được mấy bước đã đụng phải kệ hàng.

Tầm mắt bị che khuất nên tên cao thủ cấp hai không thấy Bạch Diệc Phi, tên đó cười dâm đãng đi về phía cô gái kia: "Ồ, trốn kỹ quá, trốn cả đến mấy chỗ này, nhưng lại bị tao tìm được rồi".

Cô gái sợ hãi vừa khóc lóc vừa van xin: "Đừng mà, xin anh đừng như vậy..."

Tên cao thủ cấp hai cười dâm đãng, rồi đi từng bước về phía cô gái: "Nói thật với mày, ở đây không có định vị, còn lâu đội cứu viện mới đến, chúng ta không biết sẽ phải đợi ở đây bao lâu nữa".

"Mày thấy phải đợi lâu như vậy thì sao không an ủi nhau sớm hơn một chút?"

Tên đó nói xong thì vội nhào tới.

Chương 820: Đi theo tôi đi

"Á!"

Cô gái hét lên rồi ngồi xổm trên mặt đất.

Lúc này Bạch Diệc Phi đã nhúc nhích.

"Phập!"



Bạch Diệc Phi lao ra rồi dùng dao găm trong tay đâm vào lưng của tên đó.

Tên cao thủ cấp hai cảm thấy hoảng hốt khi cảm nhận được nguy hiểm, tên đó lập tức né sang một bên.

Bây giờ Bạch Diệc Phi chỉ là cao thủ cấp ba, đương nhiên không thể đánh bại cao thủ cấp hai được.

Nhưng bây giờ tên đó đã bị Bạch Diệc Phi làm cho sợ hãi.



Sau khi lùi về phía sau thì tên đó theo đà giơ tay lên tấn công, nhưng sau khi nhìn rõ là Bạch Diệc Phi thì cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau.

Khi trên thuyền Bạch Diệc Phi đã giết chết ba cao thủ cấp hai và cắt đứt cánh tay của sư đệ Đạo Trưởng.

Cảnh tượng lúc đó quá khủng khiếp, hai cao thủ cấp hai còn lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì chân tay mềm nhũn theo phản xạ.

Sau khi nhìn thấy là Bạch Diệc Phi thì hắn ta sợ hãi chỉ vào anh: "Sao...sao lại là anh? Không phải anh..."

Cô gái bị bắt nạt nghe thấy như thế thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, sau khi thấy phản ứng của hai người họ thì càng sốc hơn.

Cao thủ cấp hai kia thản nhiên giết chết đám người bọn họ, nhưng bây giờ đối mặt với Bạch Diệc Phi thì lại giống như nhìn thấy ma.

Bạch Diệc Phi không phải chỉ là một tên trộm thôi sao?

Lúc này Bạch Diệc Phi cũng rất căng thẳng, bởi vì anh không thể tùy tiện tiến vào trạng thái cuồng hóa được, với thực lực hiện tại của đối phương thì chưa biết chừng còn bị đối phương giết ngược lại.

Thế nên khi nhìn thấy cao thủ cấp hai không dám ra tay với mình thì anh cũng không vội ra tay, để tránh bị phát hiện ra. Anh cố ý biểu hiện trạng thái lúc cuồng hóa, sau đó lạnh lùng hỏi: "Có muốn sống không?"

“Muốn!”, cao thủ cấp hai gật đầu không chút do dự.

Chỉ cần không bị điên thì ai lại không muốn sống sót chứ?

Cao thủ cấp hai liếc mắt nhìn ra cửa, mà vừa khéo Bạch Diệc Phi lại đứng ở cửa, hắn ta muốn nhân cơ hội chạy thoát cũng không chạy được, nên chỉ có thể gật đầu lần nữa nói: "Tôi muốn sống".

Trông thấy thế thì Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra, chắc có lẽ tên đó đã bị bản thân anh trước kia dọa sợ: "Tên gì?"

“Tôi tên Lại Kha", hắn ta đáp.

Thấy dáng vẻ thật thà của hắn ta thì suy nghĩ của Bạch Diệc Phi lại thay đổi, anh nhẹ giọng nói: "Sau này hãy đi theo tôi".

“Hả?”, tên đó sửng sốt, cũng rất kinh ngạc: “Chuyện này...không phải cho lắm nhỉ?

Đạo Trưởng là chủ tịch liên minh doanh nghiệp, hơn nữa nếu như sau khi lấy được kho vàng thì sẽ phát tài hơn, đi theo Đạo Trưởng cũng sẽ được coi là công thần, đương nhiên sẽ có được đãi ngộ rất tốt.

Huống hồ thực lực của Bạch Diệc Phi còn kém hơn Đạo Trưởng, lại bị Đạo Trưởng coi như kẻ thù không đội trời chung, não hắn ta có vấn đề mới đi theo Bạch Diệc Phi?

Vậy nên Lại Kha mới sững sờ nhìn anh, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, một lúc lâu sau mới bình tĩnh hỏi: "Nếu tôi đồng ý thì anh sẽ tin tôi sao? Vậy nếu anh tin tôi, thì cũng thật sự nghĩ rằng tôi sẽ thật lòng muốn đi theo anh hả?"

Nghe vậy thì Bạch Diệc Phi hơi nhướng mày, anh bắt đầu từ tốn lý luận với hắn ta: "Đạo Trưởng tìm tôi nhất định không phải đơn thuần muốn giết tôi phải không?"

“Không phải", Lại Kha gật đầu, mục đích chủ yếu nhất của Đạo Trưởng là kho vàng.

Bạch Diệc Phi nói tiếp: "Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, Đạo Trưởng muốn hợp tác với tôi, nếu tôi đồng ý hợp tác với ông ta, nhưng tiền đề là giết anh thì anh nghĩ Đạo Trưởng sẽ làm thế nào?"

Sắc mặt Lại Kha đột nhiên tái nhợt.

Bạch Diệc Phi nói đúng, theo tính cách của Đạo Trưởng thì tuyệt đối sẽ không quan tâm đến sự sống chết của hắn ta, dù sao ông ta cũng không lộ vẻ buồn bã gì khi sư đệ của mình chết.

Đạo Trưởng là người có thể hy sinh mọi thứ để đạt được mục đích.

Cho nên sự không chắc chắn và vẻ sợ hãi đã lóe lên trong mắt Lại Kha.

"Cho nên khi Đạo Trưởng tìm được tôi, rất có thể tôi sẽ nêu ra điều kiện này".

Lại Kha nuốt nước bọt theo bản năng.

Bạch Diệc Phi lại nói: "Vậy thì cách duy nhất bây giờ là để cho Đạo Trưởng không nghi ngờ tôi đang ở trên hòn đảo này".

"Nếu anh có thể làm được điều này, thì cả hai chúng ta đều có thể sống sót, còn về cuối cùng anh muốn đi theo ai cũng không quan trọng nữa, thậm chí còn không cần để ý đến tôi, có lẽ sau khi các người đi, tôi sẽ bị mắc kẹt và chết trên hòn đảo này".

"Đương nhiên nếu như anh chọn tôi thì tôi cũng có thể quay về, đến lúc đó tôi có thể làm nhân chứng tẩy trắng cho anh".

"Nói chung đây là một gợi ý tốt cho cả hai chúng ta, tôi không cần chết, anh cũng chỉ cần yên lặng quan sát biến số, hoàn toàn không cần phải làm gì thêm".

Bạch Diệc Phi nói rất rõ ràng rành mạch.

Hắn ta giúp Bạch Diệc Phi cũng là giúp mình, cho dù hắn ta đưa ra quyết định gì thì cuối cùng vẫn là kết cục tốt, nếu như cuối cùng Đạo Trưởng thắng lợi thì hắn ta vẫn có thể đi theo Đạo Trưởng, nếu Bạch Diệc Phi thắng thì Bạch Diệc Phi sẽ giúp hắn ta tẩy trắng.

Lại Kha nghe xong thì im lặng.

Bạch Diệc Phi cau mày, anh trầm giọng nói: "Tốt nhất anh nên nhanh chóng quyết định, đừng để mất thời gian, nếu không thì tôi sẽ lựa chọn giết anh ngay khi Đạo Trưởng trở về".

Anh vừa dứt lời thì Lại Kha lập tức tái mặt, cuối cùng nghiến răng nói: "Được, anh nói tôi phải làm sao?"

Bạch Diệc Phi mỉm cười, sau đó đưa cho hắn ta mấy quả dại trong tay, nói vài câu với hắn ta.



Xử lý xong chuyện này thì Bạch Diệc Phi nhìn cô gái bên cạnh, anh lạnh lùng nói: "Tốt nhất cô nên coi như không nhìn thấy gì cả, nếu không hắn ta có thể ra tay giết cô bất cứ lúc nào".

Cô gái vội vàng gật đầu.

Sau đó Bạch Diệc Phi nói: "Còn có một việc cần phải làm, cho dù anh làm cách gì thì cũng phải giữ mạng cho cô ta, cũng không được để cô ta bị ức hiếp, anh cũng không được, hiểu không?"

Lại Kha cũng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Bọn họ giống như trao đổi, cô gái giúp bọn họ giữ bí mật, còn Lại Kha thì đảm bảo cô ta sẽ không bị bắt nạt.

Sau khi sắp xếp xong xuôi thì Bạch Diệc Phi mang thức ăn và thuốc men rời khỏi khoang thuyền, đi về phía nhóm người Lục Miêu Miêu.



Cùng lúc đó, nhóm người Đạo Trưởng đã đến được nơi mà Lục Miêu Miêu từng bị ngã.

Đạo Trưởng nhìn thấy rõ rêu xanh trên đá là vết trơn do bị chân giẫm lên.

Sau khi suy nghĩ thì có thể tưởng tượng là có người dẫm lên trên đó, rồi không cẩn thận bị ngã nên trái cây mới rơi vãi trên mặt đất.

Đạo Trưởng tất nhiên nghĩ tới Bạch Diệc Phi: "Mạng lớn thật!"

Tuy nhiên thuyền trưởng lại phát hiện có điều gì đó không ổn, bởi vì trong đám người thiếu một người, chính là cao thủ cấp hai đó, trong lòng ông ta bèn có dự cảm xấu.

Nhưng ông ta không dám nói ra, đành phải hỏi Đạo Trưởng: "Anh Lại đâu?"

Tuy nhiên Đạo Trưởng hoàn toàn phớt lờ đi, ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào dấu vết trơn trượt như đang suy nghĩ gì đó.

Thuyền trưởng già càng ngày càng sốt ruột, bây giờ nghĩ đến việc Lại Kha cố ý để con gái ở lại thuyền, mà hắn ta lại biến mất, e rằng…

Thuyền trưởng già rất sợ hãi, ông ta muốn quay trở về tìm con gái.

Những thuyền viên kia cũng nhận ra điều này, nên cũng muốn đi theo thuyền trưởng già.

Lúc này một tên cao thủ cấp hai đột nhiên hét lên: "Đứng lại, đi đâu đó?"

Thuyền trưởng già nôn nóng nói: "Tôi không yên tâm về con gái, muốn..."

Cao thủ cấp hai hừ lạnh một tiếng: "Tao xem ai dám rời khỏi đây, nếu như dám nhúc nhích thì tao giết ngay!"




Thuyền trưởng không quan tâm nhiều như vậy, ông ta sợ muộn một lúc nữa thì con gái mình sẽ bị ức hiếp, nên ông ta mặc kệ nói: "Mày giết tao thì tao cũng muốn trở về!"

Đúng lúc này Lại Kha đi tới.

“Đang làm gì thế này?", tên đó vừa đi về phía này vừa cầm đám hạt quả vừa ăn xong.

Thuyền trưởng sau khi nhìn thấy Lại Kha thì sững sờ.

Còn trong mắt cao thủ cấp hai kia lại rất kinh ngạc, giống như đang cười nhạo Lại Kha vậy, xong nhanh như vậy hả!

Lại Kha mặc kệ tên đó, hắn ta đi thẳng tới chỗ Đạo Trưởng rồi đưa hạt quả cho Đạo Trưởng: "Chủ tịch, tôi phát hiện cái này ở đằng kia".

Hắn ta vừa nói vừa chỉ tay vào rừng cây bên phải.

Đạo Trưởng lấy một hạt, sau đó cau mày lại: "Vừa ăn chưa được bao lâu? Phát hiện dấu chân nào không?"

Thoạt nhìn hạt này vừa mới bị vứt đi không bao lâu, có lẽ là sau khi mưa, nếu thế chỗ phát hiện những quả dại này nhất định sẽ để lại dấu chân.

Lại Kha gật đầu: "Chủ tịch đi theo tôi".

Sau đó một đoàn người đi theo Lại Kha đến bên kia rừng cây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK