Chó ngao dường như nghe hiểu lời ông lão nói nên ngoan ngoãn quay về chuồng.
Tiếp đó ông lão nói: “Chỉ có cao thủ trên cấp một trung cấp mới khiến trận pháp ảo giác bên ngoài có hiệu lực thôi”.
Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ý, đồng thời lúc này anh cũng cảnh giác và đề phòng hơn. Dù sao thì không phải ai cũng bình tĩnh thản nhiên khi đối mặt với một cao thủ cấp một trung cấp như vậy.
Điều này chứng tỏ thực lực của đối phương đủ để không sợ thực lực của mình. Hơn nữa Bạch Diệc Phi còn không nhìn ra nổi đối phương có cảnh giới gì.
Bạch Diệc Phi chỉ hỏi: “Vương Gia Tuấn đâu?”
Ông lão cười đáp: “Anh Bạch! Đúng là cậu chủ sống ở đây nhưng tối nay cậu chủ lại không ở đây”.
Bạch Diệc Phi thấy kinh ngạc, hỏi: “Ông biết tôi?”
Ông lão chỉ cười nói: “Anh Bạch đừng hiểu nhầm! Tôi chỉ đoán thôi”.
“Đoán?”
Ông lão cười đáp: “Thực lực cấp một trung cấp cũng không là gì nhưng cũng vô cùng hiếm gặp ở thành phố Thiên Bắc. Theo như tôi biết thì hình như chỉ có anh Bạch mới có thực lực như vậy”.
Nghe ông lão nói như vậy, Bạch Diệc Phi có cảm giác như bị người khác nhìn thấu.
Nhưng hiện giờ anh không có quá nhiều hiểu biết về nhà họ Vương mà đối phương lại hiểu tường tận mình đến vậy.
Hiện giờ đành phải tạm thời gác chuyện này sang một bên, bởi cứu Long Linh Linh quan trọng hơn.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Hiện giờ hắn ở đâu?”
Loading...
Ông lão lại lắc đầu nói: “Anh Bạch! Trở thành bạn vẫn tốt hơn thành kẻ thù chứ. Huống hồ đây là chuyện kết hôn, qua bao nhiêu lâu rồi… Chuyện gì đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi”.
Bạch Diệc Phi vừa nghe thấy lời này thì phẫn nộ quát: “Kết hôn cái con khỉ”.
Anh nắm chặt cổ áo của ông lão, nói: “Rốt cuộc ông có nói không?”
Trước đó Long Linh Linh đã sống khổ sở và đáng thương quá rồi.
Bố mẹ cô ta có tư tưởng trọng nam khinh nữ ở mức nghiêm trọng. Trong mắt bố mẹ chỉ có em trai cô ta, làm bất cứ chuyện gì cũng đều vì em trai đó. Ban đầu, vì tiền đồ của em trai mà định gả cô ta cho một nhà giàu.
Sau khi Bạch Diệc Phi nhúng tay vào thì anh như muốn thay đổi cuộc đời của Long Linh Linh.
Sau đó, Long Linh Linh luôn tin tưởng và dựa dẫm vào anh, nếu so với Liễu Chiêu Phong thì cô ta thậm chí còn nguyện hi sinh tính mạng vì anh, chỉ muốn anh có thể đổi đời.
Vì vậy, hiện giờ anh thật sự không thể chấp nhận được việc cô ta bị người khác ức hiếp.
Thật ra trong lòng anh cũng hiểu, đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, đúng như lời ông lão nói, chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra rồi. Nhưng trong lòng mình nghĩ thường khác với những gì người khác nói ra.
Vì vậy anh không kìm chế được cảm xúc của mình.
“Anh Bạch! Hãy bình tĩnh”, ông lão vừa nói vừa dùng tay đặt dưới cổ tay của anh.
Bạch Diệc Phi lập tức thấy kinh ngạc, anh cảm thấy mình như bị một vật gì đó trên tay ông lão kéo lên, sau đó khẽ đẩy ra. Lúc này, toàn thân anh không giữ thăng bằng được mà lùi về sau mấy bước.
Đợi sau khi anh đứng vững thì mới kinh hãi nhìn ông lão.
Ông lão thần sắc thản nhiên, nói: “Anh Bạch! Nhà họ Vương chúng tôi không muốn xung đột với anh, chẳng qua chỉ muốn hợp tác với anh thôi”.
“Dù sao thì mối quan hệ hợp tác cũng khiến người ta yên tâm hơn. Và cách hợp tác tốt nhất chính là liên hôn”.
“Hơn nữa, cậu chủ nhà chúng tôi để ý đến cô Long, đó là phúc mấy đời của cô ta. Cô ta vui mừng cảm kích còn không hết, sao anh cứ phải gây rối làm gì?”
Mặc dù Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc với thực lực của đối phương nhưng những lời ông lão nói, Bạch Diệc Phi cảm thấy như ông ta đang sỉ nhục Long Linh Linh. Chính điều này khiến anh không thể chấp nhận được.
Anh cũng không quan tâm cách biệt về thực lực với đối phương mà xông lại quát lớn: “Liên hôn cái con khỉ gì! Long Linh Linh căn bản không thích tên chó chết như Vương Gia Tuấn. Chỉ cần Long Linh Linh không đồng ý thì tôi có chết cũng không đồng ý”.
Khi Bạch Diệc Phi xông lại, ông lão chỉ khẽ giơ khuỷu tay lên chặn lại, sau đó Bạch Diệc Phi bị lùi về sau bảy tám mét.
Bạch Diệc Phi cảm giác như mình đang đánh lên một cục bông, bất lực vô cùng.
Ông lão thản nhiên nói với Bạch Diệc Phi: “Anh Bạch có tư cách gì không đồng ý? Anh và Long Linh Linh có mối quan hệ gì? Chẳng qua cũng chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, có thể can thiệp vào hôn nhân của nhau không?”
“Huống hồ, kể cả cậu chủ nhà chúng tôi không có thực lực bằng anh nhưng có một điểm mà anh Bạch không bằng được cậu ấy”.
“Cậu chủ nhà tôi thật lòng với cô Long, hơn nữa cậu chủ còn chưa kết hôn lần nào. Còn anh, không chỉ kết hôn có vợ con rồi mà còn có một người phụ nữ khác”.
“Nói một câu khó nghe thì… Anh là đồ tra nam của đời thực”.
Lời nói vừa dứt, toàn thân Bạch Diệc Phi không ngừng run rẩy.
Ông lão nói rất đúng, Bạch Diệc Phi có vợ con rồi mà còn có mối quan hệ mập mờ với một người con gái khác, đây đúng là đồ cặn bã rồi.
Nhưng…
Bạch Diệc Phi đột nhiên cởi áo ngoài ra, lộ ra áo bên trong làm từ những mảnh sắt, sau đó anh tháo những mảnh sắt này ra ghép lại với nhau.
Anh vừa ghép vừa nói: “Đúng, tôi là loại trai đểu”.
“Nhưng tôi chưa từng cưỡng ép người khác, càng không làm gì trái ý nguyện của người khác trong lúc họ vẫn đang tỉnh táo về nhận thức”.
Ban đầu khi anh có mối quan hệ mập mờ với Lưu Hiểu Anh là trong lòng anh không muốn. Nhưng tình cảm là thứ mà đâu phải bạn nói không muốn là không muốn?
Giống như Lưu Hiểu Anh yêu Bạch Diệc Phi cũng do bản thân Lưu Hiểu Anh không thể kìm chế được. Kể cả cô ta đã cố gắng giữ khoảng cách với anh nhưng cuối cùng, vì sự xuất hiện bất ngờ của anh mà cô ta mất đi lý trí và mới dẫn đến việc hai người cứ xoắn lấy nhau.
Đúng là ‘một bước sai vạn dặm đau’, sự việc càng lúc càng khó thoát ra.
Vì không muốn anh khó xử nên Lưu Hiểu Anh có bầu cũng không nói ra. Chính vì đỡ cho anh một quyền nên sau khi sảy thai Lưu Hiểu Anh không thể sinh con được nữa.
Cô ta vốn định giả chết để rời xa anh nhưng Lý Tuyết lại rộng lượng, rộng lượng đến nỗi khiến Lưu Hiểu Anh lại dao động.
Bạch Diệc Phi cũng biết anh làm như vậy là không công bằng với hai người phụ nữ nhưng anh có thể làm gì?
Anh không thể nhìn Lưu Hiểu Anh gả cho người đàn ông khác, đặc biệt là người đó sẽ vứt bỏ cô ta khi biết cô ta không thể sinh con được nữa.
Anh càng không thể ly hôn với Lý Tuyết để lấy Lưu Hiểu Anh.
Hai việc này anh đều không làm được, vì vậy anh chỉ có thể làm một ‘tra nam’ chính hiệu mà thôi.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “Tôi cũng thấy mình tồi thật nhưng trước nay tôi chưa từng cưỡng ép bất cứ người con gái nào cả. Còn Vương Gia Tuấn thì sao, hành vi của hắn còn tồi hơn cả những loại trai đểu”.
“Còn nói cái gì mà liên hôn để hợp tác với tôi?”
“Cách hợp tác của các người là cưỡng ép người của tôi hả?”
“Hợp tác khỉ gió!”
“Nếu Long Linh Linh thật sự bị Vương Gia Tuấn ức hiếp thì kể cả Bạch Diệc Phi này có chết cũng bắt nhà họ Vương phải trả giá đắt”.
Lời nói vừa dứt thì đao lớn trong tay Bạch Diệc Phi đã ghép xong. Anh chém đao về phía ông lão.
Ông lão vẫn thản nhiên, ung dung dùng tay khẽ lùi người về sau. Nhưng khi ông ta định lùi thì đột nhiên ngưng lại, hai mắt trợn trừng.
“Bùm, bùm…”, tiếng nổ lớn vang lên, thân người ông lão không khống chế được mà lùi về sau.
Lùi tận hơn chục mét, cuối cùng đập lên tường, đến tường của biệt thự cũng bị lõm thành một lỗ.
Đợi sau khi ông ta đứng vững thì vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Trong tay anh là cái gì vậy?”
Đừng nói là ông lão kinh ngạc, ngay cả Bạch Diệc Phi cũng có chút kinh ngạc.
Trong đao của anh chứa chín loại lực đạo giống như đao này chém ra chín nhát vậy. Lực đao chém ra chỉ e cao thủ cấp một cấp cao cũng bị thương.
Nhưng ông lão trước mặt chỉ lùi về sau chứ không bị thương. Vì vậy Bạch Diệc Phi mới kinh ngạc.
Lẽ nào ông ta đã là cao thủ cảnh giới võ thần rồi?
Sau khi chém đao này ra, mảnh sắt trên thân đao lại xuất hiện vết đứt gãy. Thêm một lần chém nữa là mảnh sắt sẽ không trụ nổi.
Bạch Diệc Phi phẫn nộ nói: “Ông không nói thì tôi sẽ tự đi tìm”, nói xong anh xoay người định đi.
Hiện giờ anh không đánh lại được ông lão này nên không thể cứ lãng phí thời gian ở đây mãi được. Nếu không thì, kể cả có cơ hội cứu Long Linh Linh thì cũng muộn mất.
Nhưng hiện giờ anh quá sốt sắng mà quên đi, mình vẫn còn Trương Hoa Bân nữa.