Lúc này Ngưu Đại đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa trong phòng khách, anh ta nghe thấy tiếng hét liền đứng thẳng dậy: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ba tên thuộc hạ nhìn về phía cửa, sau đó ai nấy đều thay đổi sắc mặt.
Ngưu Đại cũng chạy theo ra ngoài cửa, vào trong sân, trong phút anh ta chốc trợn tròn mắt.
Bạch Diệc Phi đang từng bước đi về phía anh ta.
Ngưu Đại sợ ngây người.
"Anh…sao anh lại ở đây?", sau khi Ngưu Đại kịp phản ứng thì vội chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi hét lớn một tiếng: "Con mẹ anh, anh không đến miếu Phúc Âm mà đến chỗ tôi làm gì?"
"Chờ một chút, sao anh biết là tôi? Còn nữa sao anh tìm được tôi?"
Lúc này anh ta dường như mới nhận ra được có gì đó không đúng.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm anh ta lắm, chỉ đi thẳng vào trong biệt thự.
"Này, con mẹ nó, kiêu ngạo thế sao!"
Bạch Diệc Phi nhìn thẳng thừng khiến một tên cao thủ cấp ba rất khó chịu, cao thủ có lẽ đều như vậy, không thích bị người ta nhìn chằm chằm.
Vì vậy tên cao thủ cấp ba ngăn Bạch Diệc Phi lại, mặt lạnh nói: "Dừng lại ngay!"
Tên đó nói xong thì đánh một quyền về phía Bạch Diệc Phi.
Hai tên cao thủ cấp ba còn lại đứng im tại chỗ, còn khoanh tay, vẻ mặt giống như đang xem trò vui.
Ba tên này đi theo Ngưu Đại, chưa từng gặp tên vệ sĩ nào lợi hại hơn bọn họ ở thành phố Thiên Bắc, hơn nữa đây chỉ là một thành phố Thiên Bắc nhỏ bé, nên bọn họ cho rằng ở đây không còn ai có thể lợi hại hơn bọn họ.
Thật ra thì bọn họ nghĩ như vậy cũng không sai, ở cái thành phố Thiên Bắc nhỏ bé này, cao thủ cấp ba quả thực rất mạnh, giống như lúc đầu Bạch Diệc Phi đi cạnh đám Bạch Hổ vậy.
Nhưng mọi chuyện đều không có tuyệt đối.
Bạch Diệc Phi chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, sau đó đưa một ngón trỏ ra, chặn nắm đấm của đối phương.
Vẻ mặt tên cao thủ cấp ba kia đầy sự khinh thường, ngay sau đó liền cứng lại rồi trở lên kinh hoàng.
Bởi tên đó cảm nhận được lực trên ngón tay kia rất kinh khủng, giống như một ngọn núi đang lao tới.
"Rắc rắc!"
"A!"
Tên cao thủ cấp ba kia kêu thảm một tiếng, sau đó bay thẳng ra ngoài, lúc này cửa sau lưng đang mở, nên sau khi bay vào còn đựng vào ghế sofa.
Tên cao thủ cấp ba nằm trên đất, không nhúc nhích, bàn tay cũng bị gãy hết xương.
Hai tên cao thủ cấp ba và Ngưu Đại thấy cảnh này liền trợn tròn mắt.
Bạch Diệc Phi thờ ơ liếc ba người kia một cái, rồi lạnh giọng nói: "Đừng chọc tôi!"
Anh nói xong thì không để ý tới bọn họ nữa, tiếp tục đi vào trong biệt thự.
Hai tên cao thủ cấp ba được tận mắt chứng kiến Bạch Diệc Phi chỉ dùng một ngón tay đánh bay tên kia ra ngoài, vì thế thầm hoảng sợ, bốn mắt nhìn nhau để mặc Bạch Diệc Phi tiến vào trong.
Bọn họ không tiếp tục ngăn cản Bạch Diệc Phi nữa, mà ngược lại đi đến trước mặt tên cao thủ cấp ba vừa bị đánh bay ra ngoài: "Cường Tử, cậu…cậu sao rồi?"
Sắc mặt tên cao thủ cấp ba tái nhợt, cả người rất khó chịu và đau nhức: "Chạy đi! Anh ta… anh ta... phải là cao thủ cấp hai trở lên..."
"Cái gì?"
Hai tên kia đều kinh hãi.
Bọn họ không ngờ Bạch Diệc Phi lại là cao thủ cấp hai!
Như vậy nếu ban đầu bọn họ làm khó anh, vậy có phải Bạch Diệc Phi sẽ không bỏ qua cho bọn họ không?
Trong tình hình hiện tại, Bạch Diệc Phi đương nhiên sẽ không quan tâm những tên này, mà đi thẳng lên thẳng hai.
Trên hành lang, Bạch Diệc Phi thấy người đàn ông đeo kính râm gây rối trong bệnh viện lần trước, bên cạnh tên đó là người đàn ông xăm trổ.
Hai người kia thấy Bạch Diệc Phi đều hơi sửng sốt, sau đó do sợ hãi Bạch Diệc Phi từ lần trước nên cả hai đều vô thức tránh sang.
Không những vậy, hai người kia còn mềm nhũn cả chân, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không nhìn bọn họ, mà đi thẳng qua rồi mở cửa.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh đang bình yên vô sự ngồi trên ghế sofa trong phòng, chỉ là nhìn qua có chút mệt mỏi mà thôi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Hai người trong phòng nghe được tiếng liền nhìn sang, phát hiện thấy Bạch Diệc Phi thì cả hai đều kinh ngạc vui mừng đứng dậy, đi về phía anh.
Nhưng Lý Tuyết vừa đứng dậy, còn chưa kịp bước đi thì đột nhiên ôm bụng ngồi lại lên ghế sofa.
Lưu Hiểu Anh phát hiện có gì đó không đúng, xoay người đỡ lấy Lý Tuyết, vẻ mặt đầy lo âu: "Tuyết Nhi, cô sao rồi?"
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền bước đến, nắm lấy tay Lý Tuyết, thấy dáng vẻ đau đớn của Lý Tuyết thì không ngừng lo lắng: "Vợ, em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
Lý Tuyết cắn chặt môi, dường như đã đau đến mức không còn sức để miệng nói chuyện.
Lưu Hiểu Anh ở bên cạnh lập tức hiểu, vội nói với Bạch Diệc Phi: "Anh mau gọi xe cứu thương, Tuyết Nhi sắp sinh rồi".
Bạch Diệc Phi nghe vậy hốt hoảng một trận, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện: "Phùng Trác, mau bố trí xe cứu thương đi, chị dâu cậu sắp sinh rồi, tôi gửi địa chỉ cho cậu, tôi đón xe đến bệnh viện, chúng ta gặp nhau ở đó".
Đầu bên kia lên tiếng đáp lại, sau đó lập tức cúp điện thoại, rồi nhanh chóng chạy đi bố trí xe cứu thương.
Trước kia Bạch Diệc Phi muốn để Lưu Hiểu Anh làm viện trưởng bệnh viện Ngọa Long, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi phải đến đảo Lam, nên chỉ có thể giao bệnh viện cho Phùng Trác.
Bạch Diệc Phi nói chuyện điện thoại xong liền bế Lý Tuyết đi xuống tầng.
Anh lao xuống, nhưng không một ai dám ngăn lại.
Sau khi thấy anh chạy đến sân, Ngưu Đại mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết sao lại đuổi theo, hô to một tiếng: "Mau lái xe của tôi!"
Mặc dù Bạch Diệc Phi không nói gì, nhưng anh đã lấy chìa khóa xe từ tay anh ta.
Bạch Diệc Phi mở xe, đặt Lý Tuyết ngồi ở phía sau, Lưu Hiểu Anh cũng đi theo lên để chăm sóc Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi nhảy lên chỗ tài xế, lập tức nổ máy xe, chạy như bay về phía bệnh viện.
...
Vừa đến bệnh viện, Lý Tuyết được đưa vào phòng sinh, Lưu Hiểu Anh cũng đi vào cùng để giúp đỡ.
Bạch Diệc Phi nhìn cửa phòng sinh đóng chặt, thở dài một hơi.
Lúc này anh mới có chút thời gian rảnh gọi điện cho Lý Cường Đông.
Sau khi cúp điện thoại, anh dựa người vào tường lo lắng chờ đợi.
Không bao lâu, đột nhiên có một đám người xông vào hành lang, người đi trước là Ngưu Đại.
Ngưu Đại đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Sao rồi? Không sao chứ?"
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta một cái, sau đó khẽ lắc đầu: "Không sao."
Ngưu Đại nghe vậy nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Bạch Diệc Phi mới thờ ơ nói: "Cậu có thể hỏi tôi những câu này, khiến tôi rất vui".
Ngưu Đại liền nhìn qua một bên, không nói nữa.
Bạch Diệc Phi lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, sau đó thờ ơ nói với Ngưu Đại: "Nếu cậu không đến, không nghe cậu hỏi như vậy, rất có thể tôi sẽ giết cậu".
Ngưu Đại nghe vậy không kìm được run một cái.
"Nói cho cùng bố cậu cũng vì tôi mà chết, cậu hận tôi cũng đúng, muốn tìm tôi báo thù cũng không sai, những cái này tôi đều không trách cậu, nhưng..."
"Cậu vì chuyện này mà bị kẻ thù thực sự lợi dụng, cậu chấp nhận để bọn họ lợi dụng, vậy thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!"
"Bố cậu cũng không phải lá bài miễn chết của cậu, tôi sẽ không vì vậy mà không giết cậu, chỉ cần cậu không vi phạm nguyên tắc, tôi sẽ nhắm mắt cho qua".
"Nhưng cậu chấp nhận để người khác lợi dụng, bắt vợ tôi ..."
Bạch Diệc Phi nói tới đây liền dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: "Cũng may cậu không làm tổn hại gì mấy cô ấy, chứng tỏ cậu cũng không xấu đến mức không có thuốc cứu chữa, chỉ là cậu quá ích kỷ mà thôi".
Sau đó Bạch Diệc Phi lại dừng lại một chút, quay đầu nhìn Ngưu Đại nói: "Còn nữa, cậu quá cặn bã!"
"Hả?", vẻ mặt Ngưu Đại đầy sự ngạc nhiên, không hiểu sao mình lại là cặn bã.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng: "Tối qua, có người nói cho tôi một chuyện".
Ngưu Đại vẫn không hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến việc anh ta cặn bã?
Bạch Diệc Phi không nói tiếp, mà lại hỏi ngược lại: "Có phải cậu rất tò mò tại sao tôi có thể tìm được cậu phải không?"
Ngưu Đại vô thức gật đầu một cái.
Chương 870: Tôi xin lỗi
Bạch Diệc Phi đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Không biết cậu có quen một người phụ nữ tên là Tố Tư Tư không?”
Ngưu Đại lập tức trợn tròn hai mắt.
Bạch Diệc Phi hít một hơi sâu, lạnh lùng nói: “Chính vào ngày hôm qua, trên sân thượng tòa nhà này, cô ấy muốn nhảy xuống dưới, kết thúc cuộc đời mình”.
Ngưu Đại sau khi nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, sau đó càng căng thẳng và hoảng hốt: “Cô...cô ấy nhảy chưa? Bây giờ cô ấy vẫn ổn chứ?”
Bạch Diệc Phi lặng lẽ nhìn anh ta không nói gì.
Ngưu Đại nhất thời cảm thấy không thoải mái, nhưng rất nhanh anh ta phản ứng lại, Bạch Diệc Phi nói tối qua có người kể cho anh một câu chuyện, vậy rất có thể là người phụ nữ kia, nếu cô ta nhảy rồi, vậy làm sao kể lại được?
Lúc này Bạch Diệc Phi lại cười lạnh: “Cậu lợi dụng tôi đòi tiền bồi thường, trắng trợn triệu tập thuộc hạ, ở thành phố Thiên Bắc tạo lên sóng gió lớn, có phải cậu cho rằng như thế có thể đối phó với tôi không?”
Ngưu Đại cúi đầu không nói.
Anh ta vẫn giống trước kia, lúc bình thường hung hăng càn quấy, cáu kỉnh như thế, nhưng đứng trước Bạch Diệc Phi thì vẫn tức giận nhưng không dám nói.
“Sao? Dám làm nhưng không dám nhận?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn anh ta: “Có phải vì tay tàn tật nên dẫn tới tâm lý của cậu cũng tàn tật luôn rồi không?”
“Ở thành phố Thiên Bắc tạo lên sóng gió lớn như vậy, có tiền có thế, còn biết lấy lòng phụ nữ và trẻ nhỏ, cậu có nhiều mặt tốt ha!”
“Rồi dùng những tin nhắn đường mật lừa bịp họ, sau đó lại bỏ rơi họ, như vậy có thể thỏa mãn được khoái cảm biến thái của cậu sao?”
Ngưu Đại vẫn cúi đầu như cũ, không dám nói gì.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Tư Tư nói với tôi tình cảm của cô ấy với cậu là chân thật, nhưng trong lòng cô ấy cũng vô cùng hổ thẹn, bởi vì cô ấy vốn dĩ đã có bạn trai rồi, thế nhưng vẫn không khống chế được sức hấp dẫn của cậu, thậm chí cô ấy còn mang thai”.
“Cô ấy vừa mang thai thì cậu đã hung hăng bỏ rơi cô ấy, mà bạn trai ban đầu của cô ấy lại không làm như cậu”.
“Cô ấy nói, là cô ấy tạo nghiệt không thể sống”.
“Cô ấy không còn mặt mũi để tiếp tục sống trên thế giới này nữa, cũng không có tư cách được sống tiếp”.
“Ngưu Đại”
“Tùy tiện hủy hoại một cô gái, hủy hoại tình cảm của cô ấy, lại gián tiếp giết chết cô ấy, tâm lý cậu vặn vẹo không hả?”
“A?”
Ngưu Đại nghe ngữ khí của Bạch Diệc Phi càng ngày càng lạnh, cơ thể cũng không ngừng run lên, anh ta vô cùng sợ hãi.
Thời gian Tư Tư bên cạnh Ngưu Đại khá dài, vì vậy mới có thể biết nhà của Ngưu Đại ở đâu, cũng vì vậy mà Bạch Diệc Phi lập tức biết được nguyên nhân nằm ở chỗ Ngưu Đại.
Bạch Diệc Phi có thể đoán ra là Ngưu Đại cũng rất đơn giản.
Bởi vì bây giờ ở thành phố Thiên Bắc, hận anh sâu sắc như vậy, nhưng không biết ẩn giấu cũng chỉ có hai người.
Một người là Liễu Chiêu Phong, người còn lại là Ngưu Đại.
Không lâu trước đây Liễu Chiêu Phong mới giao thủ với anh, Liễu Chiêu Phong nhất định sẽ không dùng thủ đoạn trình độ thấp như vậy.
Vì vậy chỉ có thể là Ngưu Đại.
Ngưu Đại cúi đầu, không có ai nhìn thấy viền mắt của anh ta đã đỏ lên.
“Xin lỗi!”
Bạch Diệc Phi nghe thấy tiếng xin lỗi này thì có chút ngạc nhiên: “Anh mà cũng biết bản thân làm sai hả?”
Ngưu Đại đột nhiên ngẩng đầu lên, duỗi đôi tay tàn tật của anh ta ra, hét lớn: “Phải! Tôi làm sai rồi!”
“Đều là lỗi của tôi!”
“Nhưng con mẹ nó tôi bây giờ là một người tàn phế, đến cả mấy cân hoa quả cũng không nâng được, mẹ kiếp tôi sống trên đời này còn có tác dụng gì chứ?”
“Tất cả đều là lỗi của tôi! Là tâm lý tôi méo mó, là tôi có lỗi với anh!”
Từng tiếng xin lỗi, căn bản không phải là thật tâm, mà giống như trút ra hết mọi oán hận
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta rồi lạnh lùng nói: “Người cậu nên xin lỗi không phải là tôi, mà là Tư Tư, còn cả bạn trai vẫn luôn không rời bỏ cô ấy nữa, và đáng xin lỗi nhất chính là bố của cậu”.
Ngưu Đại chết lặng, nước mắt từ khóe mắt lăn dài trên mặt.
Bạch Diệc Phi nhìn Ngưu Đại, lại hít một hơi thuốc, từ từ nhả khói ra, rồi mới nói: “Ai mới là kẻ thù giết bố chân chính của cậu, cái này cậu càng hiểu rõ hơn tôi!”
“Chỉ có thời gian ngắn ngủi mấy tháng, tôi chỉ đưa tiền cho cậu mà cậu đã mở rộng được thế lực như hiện tại, cậu cảm thấy có thể không?”
“Rất rõ ràng, có người ở trong bóng tối nâng đỡ cậu”.
“Nếu như cậu không ngốc, thì chắc chắn phải biết người trong bóng tối giúp đỡ cậu khả năng cao chính là chủ mưu giết hại bố cậu, nếu không thì cũng là đồng bọn với bọn chúng”.
“Chính là bởi vì cậu đoán ra, vì vậy sau khi cậu bắt Tuyết Nhi và Hiểu Anh đi mới không làm hại họ, mà cậu lại không biết bản thân nên chọn lựa như thế nào, có phải không?”
Ngưu Đại kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi, đồng thời có một tia sợ hãi lóe lên trong mắt.
Những lời này của Bạch Diệc Phi khiến anh ta quá kinh ngạc, giống hệt như tận mắt nhìn thấy tất cả vậy.
“Sao anh lại biết?”, Ngưu Đại sửng sốt hỏi.
Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói: “Tôi vốn dĩ cũng không biết, nhưng mấy ngày này không có việc gì, sau khi tâm tình bình tĩnh lại thì tôi đã nghĩ rất nhiều, có một vài việc cũng dần dần sáng tỏ”.
Ngưu Đại không biết nói cái gì.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Là Lương Minh Nguyệt?”
Ngưu Đại sửng sốt trợn tròn hai mắt.
Lại một lần nữa bị nói trúng, Ngưu Đại đã không biết dùng từ gì để diễn tả sự kinh ngạc của bản thân nữa rồi.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Xem ra không sai rồi”.
“Tôi muốn lên núi cứu Lưu Hiểu Anh, nhưng lại bị Mạnh Kình chặn lại, cũng không dám lên núi, vì vẫn nhớ trên đỉnh núi còn còn một người”.
“Người này chính là Lương Ngọc, con gái của Lương Minh Nguyệt”.
Lúc đó, sau khi Bạch Diệc Phi lên núi, Mạnh Kình cũng dừng lại cuộc truy đuổi, mà lúc đó trên núi chỉ có Lương Ngọc và Lưu Hiểu Anh, Mạnh Kình khẳng định sẽ không kiêng dè gì Lưu Hiểu Anh, nếu thế chỉ có thể là vì Lương Ngọc”.
Nhưng thực lực của Lương Ngọc bây giờ còn không bằng Bạch Diệc Phi, Mạnh Kình càng không cần sợ hãi gì mới đúng, điều này có thể chứng minh tên đó kiêng dè người đứng sau lưng Lương Ngọc.
Mà một thời gian trước Lương Ngọc mất tích, không ai biết cô ta đã đi đâu, sau đó cô ta đột nhiên xuất hiện trên đảo Lam, hành vi rất kỳ quái.
Hơn nữa những việc cô ta làm dường như không phải là việc cô ta muốn, mà là có người ép cô ta làm.
Nhưng lúc đó anh hỏi Tử Y, Tử Y cũng không biết Lương Ngọc đã đi đâu.
“Vì vậy Lương Minh Nguyệt căn bản chưa chết, mà chính là người coi giữ kho vàng thứ 3”.
“Mà từ trước đến nay, bất kể là Lương Vĩ Siêu, hay là Đạo Trưởng, ai trong số họ cũng muốn tôi nói ra vị trí kho vàng và cách tiến vào, nhưng trên thực tế, họ đã sớm biết rồi”.
“Mục đích của họ làm như vậy là muốn lừa bịp tôi, muốn tôi cho rằng họ không biết, sau đó lôi kéo sự chú ý của mọi người lên người tôi, đồng thời để mọi người chú ý vào kho vàng số 3”.
“Từ đó che đậy được mục đích thực sự của Lương Minh Nguyệt”.
“Mà mục đích chính là…”
Ngưu Đại nghe xong thì khuôn mặt trắng bệch, dường như anh ta không thể chịu đựng được, liều mạng lắc đầu hét lên: “Không! Tôi không biết! Tôi không biết...”
“Uỳnh”
Ngưu Đại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bạch Diệc Phi, van nài nói: “Cầu xin anh, đừng giết tôi, tôi không biết gì cả, cái gì cũng không hiểu, không nghe thấy gì cả…”
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta như vậy thì không khỏi thở ra một ngụm khí, bởi vì anh biết những điều anh vừa nói đều là sự thật.
Ngưu Đại bây giờ quỳ xuống cầu xin tha thứ, bởi vì anh ta sợ hãi.
Lương Minh Nguyệt chắc chắn không muốn Bạch Diệc Phi đoán được, mà anh đã nói ra thì Ngưu Đại cũng coi như là biết, Ngưu Đại lại tính như gián tiếp là người của bên Lương Minh Nguyệt.
Mà muốn một người ngậm miệng lại, vậy chỉ có cách giết chết người đó!
Bạch Diệc Phi lặng lẽ nhìn anh ta một hồi, rồi mới lắc đầu nói: “Tôi sẽ không giết cậu".
“Nhưng…thời gian này cậu vẫn nên ở lại đây thì hơn”.
Vừa nói xong những lời này thì cũng nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài bệnh viện, sau đó đột nhiên yên tĩnh lại.
Bạch Diệc Phi không rõ vì sao, anh lập tức đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Anh nhìn thấy trên đường ngoài cổng bệnh viện không một bóng người, nhưng cổng bệnh viện đã bị người ta chặn lại.
Sau đó một loạt xe hơi sang trọng từ xa đi tới, chiếm hết một đoạn đường.
Không lâu sau, một chiếc xe Toyoda phổ thông đi vào.
Chiếc xe hơi bình thường bỗng trở nên nổi bật giữa dàn xe sang xịn.
Chương 871: Ông hai
Nhưng không có bất cứ người nào dám khinh thường chủ nhân chiếc xe này, ông chính là người đứng đầu nhà họ Bạch, Bạch Vân Bằng.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này không nhịn được cười: “Phô trương lớn như vậy, sợ người khác không biết hả!”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng anh có thể hiểu được tâm trạng người lớn trong nhà Bạch. Dù sao thì đến đời anh cũng tạo một cảm giác sẽ không có người kế tục, thậm chí có người còn cảm thấy nhà họ Bạch sẽ tụt dốc.
Mà hai người có năng lực nhất trong nhà họ Bạch, một người là Bạch Khiếu, người còn lại là Bạch Diệc Phi.
Nhưng Bạch Khiếu vì trận tai nạn xe kia đã bị vô sinh.
Thế nên Bạch Diệc Phi biến thành hy vọng cuối cùng.
Lúc trước Lý Tuyết bị bỏ thuốc, khiến cho cô bị vô sinh, nhưng Bạch Diệc Phi lại kiên quyết không ly hôn. Người bên ngoài giới có thể không biết, nhưng là người trong bốn gia tộc lớn nhất thì đều biết đợi, ba gia tộc kia đều coi nhà họ Bạch không thể có người thừa kế dẫn dắt gia tộc tiếp tục phát triển.
Vậy thì khả năng nhà họ Bạch sẽ tụt dốc.
Nhưng mà trò hay bọn họ muốn xem lại không xem được, bởi vì Lý Tuyết đã mang thai, còn là thai đôi.
Bây giờ Lý Tuyết đang vào phòng sinh, vậy nên Bạch Vân Bằng làm việc phô trương thế này chính là để cho ba gia tộc lớn kia nhìn. Nói cho bọn họ biết, nhà họ Bạch sẽ không tụt dốc.
Nhìn thấy cảnh này Ngưu Đại cũng hoảng hồn, cảnh tượng này quá lớn, dọa anh ta run rẩy chân tay.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn anh ta một cái, lập tức hiểu, anh từ tốn nói: “Yên tâm, chỉ có mình tôi biết cậu là người bắt Tuyết Nhi đi".
Ngưu Đại nghe vậy thì quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, trong mắt chứa đựng vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
Không chỉ bởi vì anh, mà còn vì cảnh tượng phô trương trước mặt.
Lúc trước anh ta nghĩ Bạch Diệc Phi chẳng qua chỉ là một tên đại ca có chút thế lực thôi, giống như Lưu Đầu Trọc vậy.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến cho anh ta không thể không rung động.
Phô trương dạng này, thực lực thế này, khả năng cả đời này anh ta dốc hết sức cũng không đạt được.
Như vậy anh ta lấy tư cách gì mà đấu với Bạch Diệc Phi?
Trong lòng Ngưu Đại buồn bã, trong lúc nhất thời thấy hơi luống cuống: “Tôi...”
“Tự mình tìm một lý do chính đáng để ở lại, không được dùng điện thoại liên lạc với người bên ngoài, cho tôi thời gian một tháng", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Ở lại bệnh viện tốt nhất cậu nên thành thật một chút. Bệnh viện có người giám sát, có cả thiết bị chặn tín hiệu. Cho dù cậu gặp người nào, dùng thủ đoạn gì để liên lạc với người bên ngoài tôi cũng biết hết".
Sau khi nói xong thì Bạch Diệc Phi quay lại nhìn Ngưu Đại, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Muốn giữ lại mạng tốt nhất nên làm theo những gì tôi nói".
Ngưu Đại sững sờ nhìn anh: “Không còn gì nữa?”
Bạch Diệc Phi không hỏi anh ta những chuyện liên quan đến Lương Minh Nguyệt, cũng không cầu mong anh ta làm bất cứ chuyện gì. Đây cũng là một dạng bảo vệ, thậm chí đến cuối cùng còn làm việc tốt cho anh ta.
Vì anh ta ở lại bệnh viện, cắt đứt liên lạc với người bên ngoài, không nhúng tay vào bất cứ bên nào cả, đợi đến khi có kết quả tranh đấu giữa Bạch Diệc Phi và Lương Minh Nguyệt, dù là bên nào thì cũng sẽ coi anh ta là người một nhà.
Bạch Diệc Phi nhìn con đường bên ngoài qua tấm cửa sổ, lạnh lùng nói: “Cậu muốn đi con đường nào là chuyện của cậu, tôi sẽ không ngăn cản. Chẳng qua tôi nể mặt anh Ngưu, sẽ giúp cậu hết khả năng của tôi, về phần cậu có thể đi được đến đâu thì phải dựa vào chính mình".
Đã nói đến tận đây thì Ngưu Đại cũng không ngốc, tất nhiên là hiểu rõ ý tứ trong đó.
Cuối cùng Ngưu Đại mạnh mẽ nắm chặt nắm đấm, quay người đi về vị trí làm thủ tục nhập viện.
Nhưng khi anh ta đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy đóng chặt, lúc này anh ta hung tợn đấm một cú lên vách tường: “Mẹ nó! Sao lại vô dụng vậy chứ? Chẳng lẽ mày không biết phản kháng sao?”
“Vì sao mỗi lần nhìn thấy anh ta thì ngay cả chút dũng khí phản kháng cũng không có vậy?”
“Sao lại nghe lời như vậy?”
“Mẹ nó chứ!”
Mặt mũi anh ta đầy dữ dằn, ánh mắt hung ác, cho dù ai nhìn thấy đều sẽ có cảm giác không bình thường.
Nhưng lúc thang máy mở ra một lần nữa, anh ta lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường. Không chỉ là vì không muốn bị người khác nhìn thấy mà còn là vì đây là một đám người anh ta không trêu chọc nổi.
Bạch Vân Bằng dẫn mười người lên lầu, trong đó có một ông cụ tóc hoa râm.
Sau khi nhìn thấy đám người này, tất cả bác sĩ và y tá đều nhường lại đường theo bản năng.
Bọn họ đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, Ngô Quế Hương rất kích động nắm lấy cánh tay anh, vẻ mặt khẩn trương nói: “Bây giờ Tuyết Nhi thế nào rồi?”
Bạch Diệc Phi nhìn thấy nhiều người đi lên như vậy thì không khỏi nhíu mày.
Nhưng vì Ngô Quế Hương lo lắng hỏi thăm khiến cho anh giãn mày ra lần nữa. Đồng thời, vẻ mặt lo lắng như thế này của Ngô Quế Hương khiến anh cảm thấy một tia ấm áp và quan tâm đã lâu chưa được cảm nhận.
“Bên trong phòng phẫu thuật, đừng lo lắng", Bạch Diệc Phi trả lời.
Bạch Vân Bằng vừa nghe thấy anh nói vậy thì lập tức trầm giọng: “Xảy ra chuyện gì? Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại phải vào phòng phẫu thuật?”
Ngô Quế Hương thấy vậy, trừng mắt liếc nhìn Bạch Vân Bằng: “Không biết chuyện thì đừng hỏi linh tinh!”
“À...”, trong lúc nhất thời Bạch Vân Bằng không biết nên nói gì.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này đột nhiên có cảm giác như đang ở nhà, trong lòng lại thấy ấm áp.
Ngay sau đó anh giải thích với Bạch Vân Bằng: “Tuyết Nhi mang thai đôi, không sinh theo tự nhiên được".
Bạch Vân Bằng nghe xong mới kịp thời phản ứng lại: “Đúng đúng đúng, nhìn đầu óc của bố xem, đều...”
“Á! Đau...”
Bạch Diệc Phi: “...”
Vừa rồi Bạch Vân Bằng quá kích động, không nhịn được vỗ trán mình, nhưng mà do nhất thời hưng phấn nên trực tiếp dùng tay đập cho trán đỏ ửng lên.
Đây là lần đầu tiên Bạch Diệc Phi nhìn thấy dáng vẻ không đáng tin cậy thế này của Bạch Vân Bằng, anh cũng không biết nên im lặng hay là nên cười đây.
Lúc này Bạch Vân Bằng dường như nhớ ra gì đó, quay người đỡ một ông cụ tóc bạc trắng lên, nói với Bạch Diệc Phi: “Lại đây, giới thiệu một chút, đây là ông Hai của con".
Mặc dù tóc ông cụ đã bạc trắng, nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp, nhìn gương mặt của ông lập tức biết lúc còn trẻ nhất định rất đẹp trai. Nhưng mà bây giờ đã già rồi, không thể lôi mấy chuyện đẹp trai hay không đẹp trai như này ra nói được.
Sau khi nhìn thấy ông cụ, Bạch Diệc Phi lễ phép gọi một tiếng: “Chào ông Hai ạ!”
Người ông Hai này có khuôn mặt nghiêm túc, sau khi nghe được tiếng chào cũng chỉ lạnh lùng đáp “ừ” một tiếng.
Vốn dĩ Bạch Diệc Phi giữ tâm trạng rất tốt để chào hỏi ông ta, nhưng đối phương lại lạnh nhạt như vậy, thậm chí có chút kiêu ngạo, khiến cho tâm trạng của Bạch Diệc Phi lập tức không còn tốt.
Nhưng mà dù sao thì đối phương cũng là người bề trên, anh cũng không tiện nói gì.
Vẻ mặt của ông Hai kia vẫn nghiêm túc như cũ, kiêu ngạo nói: “Có đúng là cháu trai không?”
Lúc ông ta hỏi thăm thì một mực nhìn về phía phòng sinh. Có thể nhìn ra ông ta có sự quan tâm lớn thế nào với vấn đề này.
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta một cái, nhẹ nhàng nói: “Mấy lần kiểm tra trước nói ít nhất có một đứa là con trai".
Nhưng mà sau khi anh trả lời xong, người ông Hai này lại nghiêng đầu nhìn Bạch Vân Bằng. Rất rõ ràng vừa rồi người ông ta hỏi cũng không phải Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy hơi xấu hổ, ngay cả Bạch Vân Bằng cũng có chút mất tự nhiên: “Đúng vậy, đã làm kiểm tra ở thủ đô rồi, quả thật là bác sĩ đã nói như vậy".
Sau khi xấu hổ xong, Bạch Diệc Phi liền nhịn một bụng tức giận, mẹ nó chứ không tin lời anh nói.
Vẻ mặt của ông Hai kia hờ hững: “Tên thế nào?”
“Tạm thời vẫn chưa có", Bạch Vân Bằng trả lời.
Ông Hai khẽ gật đầu: “Nếu như là con trai hết thì đặt tên là Bạch Quang Tông, Bạch Quang Diệu. Nếu như có một con gái thì tùy tiện lấy một cái tên là được".
Nghe ông ta nói vậy, Bạch Diệc Phi lập tức mặc kệ tất cả.
Bạch Diệc Phi ngước mắt lên nhìn người gọi là ông Hai này, trên mặt anh mất hẳn ý cười, chỉ lạnh lùng nói: “Tên của con tôi thì sẽ do tự tôi đặt, không cần làm phiền ông Hai".
Bạch Vân Bằng nghe xong những lời này liền biết tình hình không ổn rồi.
Quả nhiên, ông Hai kia lập tức biến sắc, gào lên một câu: “Đồ nghịch tử! Tên của con cháu đời sau nhà họ Bạch có liên quan đến tương lai phát triển của nhà họ Bạch, sao có thể để cậu tự quyết định chứ?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy những lời này thì trong lòng càng thấy khó chịu.
Thật ra ngay từ lúc ban đầu anh đã rất khó chịu với những người lớn trong nhà họ Bạch.
Lúc trước vì anh giết Tùng Vưu Duy, nhà họ Tùng muốn trả thù. Lúc đó Lý Tuyết đi đến nhà họ Bạch Xin giúp đỡ, chính là những người này đã ngăn cản cô.
Nếu không phải vì thế, Lý Tuyết cũng sẽ không quỳ trước nhà cũ của nhà họ Bạch đến mức ngất xỉu.
Những lão già này từng người từng người đều sống vì lợi ích, lúc trước bản thân họ cũng không mang đến lợi ích gì cho gia tộc, tất cả đều lựa chọn bo bo giữ mình.
Lúc đó khi Bạch Diệc Phi biết chuyện này thì rất phẫn nộ. Coi như các người không có ý định trợ giúp thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải nói cho Lý Tuyết biết, Lý Tuyết cũng sẽ không quỳ đến mức ngất xỉu.
Nhưng bọn họ thì sao?
Không nói bất cứ thứ gì, không từ chối, để cho Lý Tuyết sinh ra hy vọng.