Người phụ nữ nọ nghe xong câu này, hơi cắn môi, nhẹ giọng trả lời: “Tôi tên là Hứa Y Y, tôi không có nhà”.
Hơi ngập ngừng, Hứa Y Y lại nói: “Anh đã mua tôi, thì tôi chính là người của anh rồi”.
Bạch Diệc Phi nghẹn lời.
Lưu Hiểu Anh đột nhiên hừ mùi: “Anh cần nghĩ cách làm sao để giải thích với Tuyết Nhi về chuyện này”.
Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy đau đầu không thôi: “Cái đó, Hứa Y Y, không phải như vậy, tôi đã kết hôn rồi, có vợ rồi, cái đó, nếu không thì tôi giới thiệu anh đẹp trai khác cho cô quen nhé?”
Hứa Y Y cúi đầu không nói gì.
Bạch Diệc Phi đang nghĩ đến Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều, bọn họ cũng không có người bên cạnh chăm sóc.
Nhưng đúng vào lúc này, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Lục Dương đâu? Đứa bé trai đó”.
“Đã về nhà rồi”, Lưu Hiểu Anh thờ ơ nói.
Bạch Diệc Phi gật đầu, yên lặng một hồi rồi hỏi: “Hiểu Anh này, tối hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại rời đi?”
Đây là điều mà Bạch Diệc Phi muốn biết nhất.
Lưu Hiểu Anh nghe đến câu hỏi này thì khựng lại một chút, còn không kiềm được mà run rẩy.
Lưu Hiểu Anh yên lặng tiếp tục bôi thuốc cho Hứa Y Y, đợi sau khi băng bó xong xuôi mới trả lời bằng giọng đều đều: “Anh thực sự không nhớ gì nữa à?”
“Tôi thực sự không nhớ gì cả”, Bạch Diệc Phi đáp.
Lưu Hiểu Anh mím môi, nhẹ giọng nói: “Không nhớ cũng không sao”.
“Tại sao?”, Bạch Diệc Phi vừa sốt ruột lại vừa khó hiểu hỏi.
Lưu Hiểu Anh nói bằng giọng hờ hững: “Bởi vì tôi cũng không nhớ nữa rồi”.
Bạch Diệc Phi cạn lời, sau đó nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thà rằng gạt tôi cũng không nói sao?”
“Anh muốn tôi nói thế nào?”, Lưu Hiểu Anh hỏi.
Bạch Diệc Phi nói: “Xảy ra chuyện gì thì cô cứ nói thẳng chứ sao”.
“Được, tôi nói rồi anh đừng hối hận!”, Lưu Hiểu Anh đột nhiên nổi giận quát.
Lúc Bạch Diệc Phi đang định nói là mình sẽ không hối hận thì đột nhiên cửa bị bật mở ra.
Tiếp đó một cậu bé người bê bết máu lăn vào bên trong phòng.
Người này chính là Lục Dương.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lục Dương ngã xuống đất, nhưng lại lập tức bò dậy, nhào về phía bên cạnh Bạch Diệc Phi gào khóc: “Ông chủ Bạch, mau đến cứu bố mẹ tôi, còn có chị tôi nữa, mau đến cứu bọn họ!”
...
Khi Bạch Diệc Phi và những người khác đến nhà họ Lục, nhà hàng của nhà họ Lục đã bị đập phá tan tành.
Trong phòng ăn, ngoài sân, trên tường và dưới đất toàn là máu, chết rất nhiều người.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Diệc Phi sững sờ hồi lâu.
Nhưng Lục Dương lại xông thẳng vào bên trong sân, gào hét gọi: “Bố! Mẹ!”
Lục Viễn và vợ ông ta nằm trên đất trong chòi nghỉ mát.
Chính là chỗ t mà bọn họ từng tiếp đãi Bạch Diệc phi lúc trước.
Lục Viễn bị dao cứa rách cổ họng, trên cổ toàn máu là máu.
Mà vợ của Lục Viễn, cũng bị cắt cổ y như vậy.
Vợ của Lục Viễn đã chết, Lục Viễn vần còn sống, ông ta cố gắng dốc chút sức tàn nhìn Lục Dương một cái.
Bạch Diệc Phi lập tức chạy tới, ôm Lục Viễn hỏi: “Là ai? Ai làm?”
Lục Viễn sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì hai mắt sáng lên, bởi vì ông ta đã nhìn thấy hy vọng, ông ta vươn hai bàn tay nhuốm đỏ máu nói: “Cứu… mau cứu… Miêu Miêu”.
Đây cũng là nguyện vọng cuối cùng của Lục Viễn, bởi vì nói xong câu này thì ông ta đã tắt thở.
Bạch Diệc Phi lập tức hiểu được, Lục Viễn chống chọi được đến tận bây giờ là để đợi anh.
Trái tim Bạch Diệc Phi lại đột nhiên nhói đau.
Bạch Diệc Phi đến khu số 4 này đã nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của Lục Viễn, mặc dù Lục Viễn đối với anh là có điều cần nhờ vả, nhưng đối với Bạch Diệc Phi mà nói, đây không phải là một việc khó để thực hiện.
Hơn nữa, nếu như không có nhóm người nhà Lục Viễn, anh căn bản không thể cứu được Lưu Hiểu Anh.
Hơn nữa, gia đình Lục Viễn mặc dù sống ở đây nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ấm áp.
Cho nên Bạch Diệc Phi khó hiểu hỏi Lục Dương: “Tại sao lại thế? Là ai đã làm? Bố của cậu có kẻ thù nào sao?”
Nhưng Lục Dương lại gào khóc thảm thiết, bởi vì Lục Viễn đã chết rồi.
Khóc một hồi lâu, Lục Dương đột nhiên vươn tay đẩy Bạch Diệc Phi, hét lớn: “Đều là vì chú!”
“Chú còn ở đây làm bộ làm tịch đóng giả người tốt nữa à? Đều là tại chú, chú là ma quỷ!”
Bạch Diệc Phi ngẩn ra: “Vì tôi?”
Lục Dương hét lớn: “Nếu không phải vì chú xúc phạm ông Khúc và nhà họ Hồng thì làm sao mà bọn họ lại tìm đến đây?”
“Bởi vì chú đã náo loạn Lam Cư! Bọn họ đã nhìn thấy là tôi đưa chú đến Lam Cư, không tìm được chú, liền đến tìm chúng tôi!”
“Chú có biết không, nếu không phải bố tôi bảo tôi đưa mấy người đi về nhà cũ lúc trước thì chú chắc chắn sẽ không thể sống được đến bây giờ!”
“Chú chính là ma quỷ!”
“Chú không phải rất giỏi giết người sao? Chú đi giết hết bọn chúng đi! Giết sạch bọn chúng đi! Tại sao không đi giết chúng đi?”
Ma quỷ!
Trong đầu Bạch Diệc Phi nổ ầm một tiếng.
Anh không thể ngờ được, bản thân mình trong mắt đứa nhỏ này lại có hình tượng như vậy.
Nhưng những điều này không quan trọng.
Quan trọng là, Lục Viễn rõ ràng đã biết mình xúc phạm đến nhà họ Hồng, nhưng lại để Lục Dương đưa bọn họ đến nơi an toàn.
Nói cách khác, nhà họ Lục chính là ân nhân cứu mạng của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi trước giờ vẫn luôn có ân báo ân, có thù báo thù.
Trước khi chết, Lục Viễn cần Bạch Diệc Phi cứu Lục Miêu Miêu, cũng tức là nói, Lục Miêu Miêu bây giờ vẫn còn sống, nhưng hẳn là đã bị người nhà họ Hồng bắt đi rồi.
Cho nên, anh phải đi cứu Lục Miêu Miêu.
Anh phải đến nhà họ Hồng để báo thù cho nhà họ Lục.
Nhưng Bạch Diệc Phi biết mình bây giờ vẫn còn rất yếu ớt, đồng thời cũng không thể khống chế được bản thân rơi vào trạng thái hoá cuồng, anh cũng không biết bản thân mình sau khi hoá cuồng thì trông sẽ ra sao.
Tại sao trong mắt một cậu bé, anh lại là ma quỷ?!
Anh thực sự là ma quỷ hay sao?
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, tạm thời không nghĩ đến những việc này nữa, anh giữ lấy Lục Dương đang kích động, nói: “Cậu bình tĩnh chút, nghe tôi nói, việc này là do tôi, tôi sẽ không đùn đẩy trách nhiệm, cậu hận tôi, tôi cũng có thể hiểu được”.
"Nhưng trước khi bố cậu qua đời, ông ấy bảo tôi đi cứu chị của cậu, cậu cũng nghe thấy rồi, chị của cậu vẫn còn sống, tôi phải cứu chị của cậu về”.
“Bất kể ra sao, tôi xin thề, cho dù phải liều mạng mình, cũng sẽ cứu chị cậu ra khỏi nhà họ Hồng”.
“Chú cút đi!”, Lục Dương giãy dụa đẩy Bạch Diệc Phi ra, sau đó ôm lấy bố mẹ mình gào khóc.
Bạch Diệc Phi bất lực nhắm mắt lại.
Cũng cùng lúc đó, cái suy nghĩ muốn thống trị đảo Lam xuất hiện trong cuộc đấu giá kia lại nhảy ra trong đầu anh.
Khi mở mắt ra, Bạch Diệc Phi nhìn về phía Lục Viễn, đột nhiên phát hiện trong tay Lục Viễn đang nắm chặt một thứ gì đó.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, ngồi xổm xuống, gồng sức bẻ mở bàn tay của Lục Viễn ra, phát hiện bên trong lại là một mảnh giấy, chẳng qua đã bị máu nhuộm đỏ cả rồi.
Bạch Diệc Phi mở tờ giấy ra, nét chữ trên đó rất rõ ràng.
“Thằng nhãi chết tiệt, dám giết người của nhà họ Hồng tao, lá gan không nhỏ, cho mày thời gian ba ngày, nếu như trong ba ngày này mà mày không đến nhà họ Hồng thì đừng trách bọn tao không lưu tình với con nhỏ này”.
Bạch Diệc Phi đọc xong, liền siết chặt nắm tay theo bản năng.
Lục Viễn đến chết vẫn không hề bán đứng Bạch Diệc Phi, thậm chí cả nhà đều bị giết hết rồi cũng không nói ra chỗ Bạch Diệc Phi ở.
Bạch Diệc Phi không biết tại sao lại như vậy?
Ân tình như vậy của Lục Viễn quả thực quá nặng.
Nặng đến mức khiến anh sắp không thể thở nổi.
Đồng thời, ý tưởng về việc thống trị đảo Lam cũng càng ngày càng trở nên mãnh liệt
Chương 774: Châm cứu hồi phục sức mạnh
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trước mắt việc anh cần làm chính là báo thù cho nhà họ Lục, anh muốn tiêu diệt hết nhà họ Hồng để làm lễ tế cho nhà họ Lục.
Lưu Hiểu Anh vẫn đứng yên lặng ở bên cạnh liền đi đến phía sau lưng Bạch Diệc Phi, vỗ vỗ lên vai anh, nhẹ giọng nói: “Hay là đưa Lục Dương và Hứa Y Y đến kho vàng trước?”
Lưu Hiểu Anh hiện tại hiểu Bạch Diệc Phi rất rõ, nhìn biểu cảm của Bạch Diệc Phi, cô ta đã biết Bạch Diệc Phi định làm gì rồi.
Bạch Diệc Phi yên lặng một lúc, mới nói: “Cô biết tình trạng hiện tại của tôi”.
Lưu Hiểu Anh gật đầu.
Bạch Diệc Phi bèn hỏi: “Trong một thời gian ngắn có thể chữa khỏi được không?”
Lưu Hiểu Anh nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Có lẽ có thể thử”.
Bạch Diệc Phi hiện tại vẫn rất yếu, thậm chí còn chẳng bằng một người bình thường, cho nên anh buộc phải hồi phục lại, sau khi nghe thấy lời của Lưu Hiểu Anh, gật đầu nói: “Được”.
Sau đó anh đứng dậy đi đến phía sau lưng Lục Dương, nhân lúc cậu ta không để ý liền đánh ngất cậu ta.
Đánh ngất người khác cũng là một kỹ năng mà không cần phải sử dụng quá nhiều sức lực.
Sau khi Lục Dương ngất đi, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Sau khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ đích thân an táng cho bố mẹ của cậu, nhưng bây giờ, buộc phải đảm bảo an toàn cho cậu trước”.
Bạch Diệc Phi nói xong, cõng Lục Dương trên lưng.
Anh không hề đưa Lục Dương và Hứa Y Y đến kho vàng, mà vẫn về khu nhà cũ lúc trước của nhà họ Lục.
Sau đó Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh cùng đi đến một gian phòng.
Lưu Hiểu Anh bắt mạch cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi yên lặng nhìn Lưu Hiểu Anh, nhìn thấy cô ta thỉnh thoảng nhíu mày, lại thỉnh thoảng tỏ vẻ lo lắng, Bạch Diệc Phi cũng nhíu mày và lo lắng theo.
Nhà họ Hồng chỉ cho anh thời gian ba ngày.
Mặc dù ba ngày không phải là dài nhưng đối với Lục Miêu Miêu mà nói, có thể sẽ phải chịu sự dày vò không phải dành cho người.
Cho nên, anh buộc phải nhanh chóng chữa trị khỏi cơ thể của mình.
Một lúc lâu sau, Lưu Hiểu Anh buông tay ra, Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Thế nào?”
Lưu Hiểu Anh nghe vậy liền cúi đầu, trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ.
“Có thể chữa được, nhưng mà…”.
Bạch Diệc Phi bỗng rất sốt ruột, anh hầu như không hề để ý đến biểu cảm của cô ta, thấy cô ta ấp a ấp úng, bèn vội vàng nói: “Không có nhưng nhị gì cả, tôi buộc phải chữa khỏi, bây giờ phải chữa”.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy liền từ từ thở dài một hơi, cắn răng nói: “Được, vậy thì bây giờ anh cởi bỏ quần áo ra”.
Bạch Diệc Phi sững sờ.
Lưu Hiểu Anh nghiêm túc nói: “Anh là do khí huyết quá vượng, hình thành máu tụ, từ đó khiến cho kinh mạch bị tắc nghẽn, cho nên phải dùng cách châm cứu vào các huyệt đạo để làm lưu thông mạch máu”.
“Nhưng khi mạch máu lưu thông, cần phải tìm được vị trí chính xác nhất của huyệt đạo, phải xoa bóp chỗ tích tụ đó đồng thời châm cứu, mặc quần áo thì sao có thể làm được?”
Nghe vậy Bạch Diệc Phi lập tức yên tâm: “Vậy còn được, tôi cứ tưởng phải cởi hết chứ”.
“Anh nghĩ đẹp quá nhỉ!”, Lưu Hiểu Anh trợn mắt lườm Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vốn nghĩ mình sau khi tiến vào trạng thái hoá cuồng, sức lực gia tăng nhanh chóng, giống như là bị tiêu hao quá độ, nhưng trên thực tế, như Lưu Hiểu Anh nói, khí huyết quá vượng khiến cho kinh mạch bị tắc nghẽn rồi.
Bạch Diệc Phi cởi áo lộ ra cơ bắp cùng với đủ loại sẹo ngang dọc khắp người.
Khi Lưu Hiểu Anh nhìn thấy những vết sẹo này một lần nữa, cô ta vẫn không nhịn được mà thấy đau lòng.
Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi quen biết nhau cũng tính là từ rất sớm, nhìn anh một đường đi đến ngày hôm nay, từng bị thương vô số lần, cho dù có là một người bạn bình thường cũng sẽ cảm thấy đau lòng thay anh đúng không?
Mà hơn nữa, Lưu Hiểu Anh lại còn có loại tình cảm khác với anh.
Lưu Hiểu Anh không kiềm được nhấc tay lên chạm vào vết sẹo to nhất trên người Bạch Diệc Phi, hỏi anh: “Còn đau không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Không, bắt đầu đi”.
Sau đó Lưu Hiểu Anh lấy kim bạc của mình ra rồi cắm từng chiếc kim này lên người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhắm mắt không nhìn.
Kỳ thật Bạch Diệc Phi vẫn có chút sợ đau.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy không kiềm được mỉm cười.
Lưu Hiểu Anh vừa xoa bóp châm kim vừa tìm một số chủ đề nói chuyện, phân tán lực chú ý của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng rất hợp tác, nhưng anh lại nhớ đến việc lúc nãy đang nói, cho nên chủ động hỏi: “Hiểu Anh, tối hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cô nói cho tôi biết đi”.
Lưu Hiểu Anh nghe vậy hai tay run lên, kim cắm lệch đi.
“Xì!”
Bạch Diệc Phi bị đau hít mạnh một hơi.
Sắc mặt Lưu Hiểu Anh trầm xuống, lạnh giọng nói: “Tôi nói là tôi không nhớ rồi, đừng hỏi nữa, còn hỏi nữa tôi sẽ châm anh”.
Bạch Diệc Phi không dám nói nữa.
Hơn một giờ sau, Lưu Hiểu Anh đã châm xong nên rút hết những cây kim kia ra, Bạch Diệc Phi khẽ thở phào một hơi, hỏi: “Thế nào?”
“Làm sao mà nhanh thế được, vừa rồi mới chỉ làm lưu thông xong, cần một khoảng thời gian sau mới có thể từ từ hồi phục, hẳn là ngày mai sẽ đâu vào đấy”, Lưu Hiểu Anh trả lời.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại rất sốt ruột, anh sợ thời gian một đêm này, Lục Miêu Miêu sẽ phải chịu đựng sự sỉ nhục khó nói thành lời.
Nhưng có sốt ruột nữa cũng vô dụng, bởi vì không gấp được.
Cho nên, Bạch Diệc Phi chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy được”.
Lưu Hiểu Anh đột nhiên nói: “Để tôi nhuộm tóc cho anh đi”.
“Nhuộm tóc?”, Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút.
Lưu Hiểu Anh lấy chiếc gương nhỏ của mình ra, đưa cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại nhìn thấy mái tóc đã bạc nửa đầu của mình trong gương.
...
Cho nên, Lưu Hiểu Anh đi nhuộm tóc cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi ngồi trên ghế, còn Lưu Hiểu Anh đứng phía sau lưng anh.
Đây là một khoảng cách rất gần, gần đến nỗi khiến cho Bạch Diệc Phi có thể ngửi thấy mùi thơm trên người của Lưu Hiểu Anh.
Ngửi mãi ngửi mãi, Bạch Diệc Phi liền cảm thấy có một luồng lửa nóng tà ác dâng lên từ chỗ bụng dưới.
Lúc Lưu Hiểu Anh đi bê nước để xả, cô ta khom người, lưng quay về phía Bạch Diệc Phi, nhìn thì không thấy có gì, nhưng Bạch Diệc Phi lại càng không thể bình tĩnh được.
Bạch Diệc Phi nhìn bóng lưng của Lưu Hiểu Anh, ngọn lửa tà ác kia càng lúc càng thêm sôi trào.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên bừng tỉnh sau đó véo mạnh vào đùi mình một cái.
Bởi vì đau đớn, Bạch Diệc Phi đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trong lòng Bạch Diệc Phi thầm chửi rửa chính mình, bây giờ nhà họ Lục vừa mới bị diệt môn, Lục Miêu Miêu còn bị người ta bắt đi, bản thân mình lại ở đây nghĩ đến những thứ này, đúng là uổng công làm người.
Hơn nữa, Lý Tuyết lại quan tâm anh như vậy, còn vì anh mà phải chịu nhiều đau khổ như thế, bây giờ lại đang có bầu, anh làm sao có thể làm chuyện gì có lỗi với cô được chứ?
Cho nên, sau khi Lưu Hiểu Anh múc xong nước quay lại, Bạch Diệc Phi lập tức nói: “Tôi tự làm, tôi tự làm được”.
Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi có chút quái lạ: “Mặt anh sao lại đỏ thế?”
“A, cái này, do ánh đèn, do ánh đèn”, Bạch Diệc Phi không dám nhìn Lưu Hiểu Anh thêm nữa mà cúi thẳng đầu vào trong chậu nước.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy, trong lòng xẹt qua một cảm xúc thất vọng.
Bạch Diệc Phi tắm rửa xong lập tức rời khỏi phòng.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy lại càng thất vọng hơn, cô ta đứng yên tại chỗ, cảm thấy rất buồn bã.
Lưu Hiểu Anh khẽ lẩm bẩm một mình: “Tôi khiến anh không thích như vậy sao?”
Kỳ thực, Lưu Hiểu Anh vẫn biết lý do.
Bởi vì cô ta dùng châm để làm thông kinh mạch đang bị tắc nghẽn, trong thời gian ngắn, đan điền sẽ khôi phục rất nhanh.
Mà sau khi hồi phục, khí huyết sẽ càng vượng hơn, cũng tức là nói, sẽ có một luồng lửa dục vọng sản sinh tại đan điền.
Lúc này, đàn ông sẽ không thể làm chủ được chính mình.
Cho nên Lưu Hiểu Anh biết chuyện gì đang xảy ra với Bạch Diệc Phi, nhưng Bạch Diệc Phi lại cố gắng kiềm chế rồi dập tắt dục vọng của chính mình, cho nên Lưu Hiểu Anh mới thất vọng như vậy.
Đồng thời, cô ta cũng cảm thấy có chút may mắn.
Chương 775: Hồi phục sức mạnh
Buổi tối, Lưu Hiểu Anh do dự đến trước cửa phòng Bạch Diệc Phi, sau đó lặng lẽ đẩy cửa đi vào.
Bởi vì Lưu Hiểu Anh không muốn anh khó chịu như vậy.
Kỳ thực, Bạch Diệc Phi như vậy được coi như là vừa mới khỏi bệnh, cơ thể rất mệt mỏi, cho nên sau khi anh lên giường đi ngủ thì hầu như không còn chút ý thức nào nữa, anh đã ngủ rất say.
Buổi sáng sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại, anh không hề biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ cảm thấy cơ thể anh bây giờ đang tràn trề sức lực.
Mà Lục Dương cũng đã tỉnh lại, cậu ta lại bắt đầu gào khóc nói muốn về nhà.
Bạch Diệc Phi ngăn Lục Dương lại, nói: “Lục Dương, bây giờ cậu là người đàn ông duy nhất của nhà họ Lục, cậu phải có trách nhiệm gồng gánh cả gia đình, sau này còn phải chăm sóc cho chị của cậu, cho nên, bây giờ cậu nên chín chắn một chút”.
Lục Dương lại muốn đẩy Bạch Diệc Phi ra, nhưng cậu ta phát hiện hôm nay mình không đẩy được.
Cho nên Lục Dương đành đứng tại chỗ gào lên với Bạch Diệc Phi: “Chú muốn tôi phải chín chắn thế nào, bố mẹ tôi đều bị giết hết rồi, thi thể vẫn còn đang ở trong vườn, chẳng có ai đến xử lý, có phải vì họ không phải là bố mẹ chú cho nên chú mới ở đây nói lời châm chọc không?”
Trong lòng Bạch Diệc Phi vô cùng áy náy.
Anh nghĩ đến bố mẹ của mình, nhưng bố mẹ của anh vẫn còn, người không còn nữa là em gái của anh.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến cảm giác áy náy trong lòng anh.
Bạch Diệc Phi đè vai Lục Dương nói: “Vậy được, cậu có dám đi theo tôi không, nhìn tôi đi cứu chị gái cậu, rồi diệt cả nhà họ Hồng?”
Lục Dương trợn hai mắt, hét lớn: “Tôi đương nhiên dám!”
Lục Dương lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn đả kích bị mất đi bố mẹ, cậu ta đã không còn tâm tư đi nghĩ đến Bạch Diệc Phi định cứu như thế nào và định tiêu diệt nhà họ Hồng như thế nào?
Bởi vì, cậu ta phẫn nộ với Bạch Diệc Phi, với cả nhà họ Hồng, cho nên cậu ta muốn báo thù, bất kể là có thể làm được hay không, cậu ta cũng sẽ đi, cậu ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ này.
Bạch Diệc Phi thấy vậy gật đầu: “Được!”
Nói xong, Bạch Diệc Phi xoay người rời đi, Lục Dương thấy vậy cũng lập tức đi theo.
Sau khi Bạch Diệc Phi và Lục Dương đi, Lưu Hiểu Anh từ trong phòng bước ra, nhìn về phía cửa nơi bọn họ rời đi, ngẩn ngơ.
Hôm qua cô ta đến phòng của Bạch Diệc Phi, châm cho Bạch Diệc Phi một châm, Bạch Diệc Phi liền ngủ say như chết.
Sau đó, Lưu Hiểu Anh chỉ ngồi bên giường của Bạch Diệc Phi, nhìn ngắm anh cả đêm.
Cả một đêm, Lưu Hiểu Anh suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành lắc đầu mà thôi.
Mà vì cả đêm không ngủ, nên quầng mắt của Lưu Hiểu Anh hiện tại đã đen xì.
Hứa Y Y không biết từ lúc nào cũng đi ra khỏi phòng, sau khi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh liền nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy là muốn đi tìm nhà họ Hồng để báo thù sao?”
Nghe thấy giọng nói của Hứa Y Y, Lưu Hiểu Anh mới hoàn hồn, yên lặng một hồi rồi trả lời: “Đúng”.
Hứa Y Y rất lo lắng nói: “Nhưng mà… nhà họ Hồng rất đáng sợ…”.
Lưu Hiểu Anh quay đầu lại liếc nhìn Hứa Y Y, sau đó đột nhiên cười lạnh nói: “Nhanh như vậy đã chấp nhận thân phận của mình rồi à, đúng là khiến người ta ngạc nhiên”.
Hứa Y Y không hiểu lắm ý nghĩa trong lời nói của Lưu Hiểu Anh nên nghi hoặc nhìn cô ta.
Lưu Hiểu Anh không hề giải thích, dù gì thì một người phụ nữ giống Hứa Y Y sống trong môi trường như vậy, thì sẽ không thể hiểu được logic suy nghĩ của bọn họ.
Cho nên Lưu Hiểu Anh chỉ nói bằng giọng hờ hững: “Nhà họ Hồng, trong mắt anh ấy, chẳng là cái gì cả!”
“Hơn nữa, anh ấy không chỉ đến để báo thù, mà càng muốn phá vỡ quy tắc ở đây, thay đổi thế giới ở đây”.
Hứa Y Y càng không hiểu.
...
Vị trí của nhà họ Hồng nằm ở trung tâm của khu số 4 và chiếm diện tích khá lớn.
Gia chủ của nhà họ Hồng tên là Hồng Phạm, là một ông già đã ngoài thất tuần.
Ông ta có hai người con trai và một người con gái, tương đối mà nói, con trai cả và con gái thứ hai có cuộc sống khá là kín tiếng, con trai út tên là Hồng Kỳ thì ở khu số 4 này không ai không biết.
Hồng Kỳ tuy là con trai út của Hồng Phạm nhưng đã ngoài 30 tuổi, trong mắt những người bình thường ở khu số 4, Hồng Kỳ là một tên biến thái, một tên ác ma.
...
Lúc này, trong sảnh chính của nhà họ Hồng, Hồng Phạm đang tiếp đón một vị khách vô cùng tôn quý.
Theo lý mà nói, với thân phận như vậy của Hồng Kỳ ở khu số 4 thì không cần thiết phải đích thân tiếp đón ai, nhưng ông ta không những đích thân ra đón mà còn cúi đầu khom lưng giống như một tên đàn em vậy.
Chỉ bởi vì vị khách này chính là Đạo Trưởng.
Đạo Trưởng là Chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, mà đảo Lam này lại do Hiệp hội khai phá ra, như vậy nghĩa là, Đạo Trưởng chính là cấp trên của bọn họ.
Đạo Trưởng nghe xong sự việc xảy ra gần đây, lạnh lùng cười một tiếng: “Bạch Nhất? Tôi nghĩ đó hẳn là Bạch Diệc Phi?”
Hồng Phạm không hề biết Bạch Diệc Phi là ai, nhưng khi nghe thấy Đạo Trưởng có quen với người này lại tưởng Bạch Diệc Phi là người của Đạo Trưởng, cho nên có chút hoang mang nói: “Nếu như Chủ tịch đã quen với người này, vậy thì tôi bảo người thả con gái của nhà họ Lục đi vậy”.
Xong, Đạo Trưởng chỉ lắc đầu, lạnh lùng cười nói: “Đúng là có quen biết, nhưng sự quen biết của chúng tôi, không phải anh chết thì chính là tôi chết!”
Hồng Phạm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta cứ tưởng là người của Đạo Trưởng, ngộ nhỡ bắt nhầm, xúc phạm đến người ta thì biết làm sao?
Giờ thì không cần lo lắng nữa rồi, nếu như đã là kẻ thù vậy thì dễ giải quyết.
Cho nên Hồng Phạm lập tức đập bàn đảm bảo với Đạo Trưởng: “Vậy Chủ tịch cứ việc yên tâm, bất kể hắn ta là ai, ở trong khu số 4 của đảo Lam này, ở trước mặt tôi, thì cũng chỉ là một con kiến không đáng để mắt đến mà thôi”.
“Nếu hắn ta dám đến, tôi chắc chắn sẽ khiến hắn ta phải chết không có chỗ chôn thây”.
“Chỉ là không biết người phụ nữ kia có thể khiến hắn ta đến đây hay không”.
Đạo Trưởng nghe xong câu này liền bật cười lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, hắn ta sẽ đến”.
“Đối với loại người ngu xuẩn như hắn ta, lựa chọn tốt nhất cũng chỉ có một cái này mà thôi”.
Trong mắt của Đạo Trưởng, tất cả những việc mà Bạch Diệc Phi đã làm đều chỉ có thể dùng hai chữ ngu xuẩn để hình dung, còn về việc Bạch Diệc Phi có thể sống được đến ngày hôm nay chẳng qua là do may mắn mà thôi.
Lúc trước khi ở thành phố Thiên Bắc, Đạo Trưởng đã có thể giết chết Bạch Diệc Phi rồi, nhưng mà do Bạch Diệc Phi quá may mắn, thành phố Thiên Bắc lại có một vị đại thần ở đó.
Mà lần ở Hiệp hội trước đó, cũng là do Bạch Diệc Phi may mắn, bởi vì anh là con trai của Bạch Vân Bằng, cho nên có rất nhiều người giúp đỡ cho anh.
Nhưng lần này thì khác.
“Lần này, thì không có may mắn như vậy nữa đâu”.
Đạo Trưởng hờ hững nói: “Theo như tôi được biết, Sa Phi Dương đã quay về thủ đô rồi, bây giờ trong kho vàng chỉ có Tử Y và Tần Hoa”.
“Mà Tử Y và Tần Hoa thì hầu như không dám ra khỏi kho vàng, chỉ cần bọn họ ra khỏi đó, đại boss sẽ lập tức đi vào, cho nên, Bạch Diệc Phi bây giờ không có người giúp đỡ hắn ta”.
Nghe vậy, Hồng Phạm lập tức bảo đảm: “Vậy chủ tịch yên tâm, loại ngu xuẩn như vậy, không cần anh phải ra tay, người của nhà chúng tôi sẽ giải quyết hắn ta luôn”.
Đạo Trưởng khẽ gật đầu, sau đó lại như nhớ ra cái gì, hỏi: “Nghe nói con trai của ông thích chơi phụ nữ, đứa con gái của nhà họ Lục kia có vẻ ngoài không tệ, sao lại không thấy cậu ta có ý đồ gì với người phụ nữ này?”
“Thật không dám giấu diếm, lần này diệt nhà họ Lục, con trai lớn và con trai nhỏ vì việc này mà nảy sinh mâu thuẫn”, Hồng phạm nở nụ cười bất đắc dĩ.
Đạo Trưởng nhìn sang: “Ồ?”
Hồng Phạm bất đắc dĩ nói: “Lục Miêu Miêu sau khi bị bắt, lập tức bị con dâu kia của tôi đón về chỗ nhà nó rồi”.
Vừa dứt lời, đột nhiên có người xông vào nói với Hồng Phạm: “Gia chủ, gia chủ, người đó đến rồi!”
Người đó không cần phải nói ra cũng biết là ai, đương nhiên là chỉ Bạch Diệc Phi rồi.
Bạch Diệc Phi bây giờ đang có sức mạnh của một cao thủ hạng ba cấp cao, nếu đánh với người bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng nếu cùng lúc phải đánh với mấy chục người bình thường thì cũng khá và chật vật.
Tuy nhiên, nếu như anh rơi vào trạng thái hoá cuồng thì chưa chắc.
Có điều Bạch Diệc Phi không hề muốn mình rơi vào trạng thái đó, bởi vì anh sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.
Nhưng nếu anh không hoá cuồng thì với thực lực hạng ba cấp cao hiện tại của mình, có thể cứu được Lục Miêu Miêu ra không?
Bạch Diệc Phi không biết, trong lòng anh không dám chắc chắn.
Cho dù như vậy, Bạch Diệc Phi vẫn phải đến đây, bởi vì có một số việc, không phải cứ đợi đến lúc mình chắc chắn thì mới đi làm được.
Nếu như bên cạnh Bạch Diệc Phi còn có nhóm người của Trần Ngạo Kiều, thì nhà họ Hồng trong mắt anh chẳng đáng là gì, nhưng mà bây giờ anh lại chỉ có một mình.
Mặc dù khó khăn, nhưng anh bắt buộc phải đi.
Mà Lục Dương còn đang đi theo phía sau anh, Bạch Diệc Phi cũng biết trong lòng cậu ta đang tràn ngập thù hận, cho dù không để cho cậu ta đi theo thì cậu ta cũng sẽ tự chạy đến đây, nếu đã như vậy, còn không bằng đưa cậu ta đi theo anh.
Trước khi đến, Bạch Diệc Phi lấy vàng mua hai thanh mã tấu.
Lục Dương giơ tay lên muốn lấy một thanh, nhưng lại bị Bạch Diệc Phi tránh đi, anh nói: “Cậu chỉ được đứng nhìn cho tôi, đưa dao cho cậu chính là lãng phí”.
“Chú cầm thì không lãng phí sao?”, Lục Dương không cam tâm hỏi.
Chương 776: Lại được giúp đỡ
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Đương nhiên là không”.
“Tôi hiểu rồi, chú lại sắp biến thành ma quỷ rồi đúng không?”, Lục Dương tỏ vẻ biết tuốt, lạnh lùng hừ mũi một cái.
Theo như Lục Dương thấy, bộ dáng của Bạch Diệc Phi ngày hôm đó giống y như ma quỷ vậy.
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì bất đắc dĩ thở dài: “Nếu như có thể, tôi cũng hy vọng mình không biến thành bộ dáng như vậy”.
Lục Dương nghe xong không khỏi bật cười châm chọc: “Nếu không biến thành bộ dáng đó, chú có khác gì tôi đâu?”
Trong lúc đấu giá, khi Bạch Diệc Phi muốn xông lên, Lục Dương đã ngăn anh lại một cách dễ dàng, mà Bạch Diệc Phi thì không thể giãy ra được.
Nhưng Bạch Diệc Phi bây giờ đã khác với Bạch Diệc Phi lúc đó.
Bạch Diệc Phi không nói cụ thể tình hình với cậu ta, chỉ hờ hững nói: “Cậu vẫn còn chưa thành niên, không thể cầm đao”.
Lục Dương lớn lên trong môi trường như vậy, đương nhiên không thể hiểu được lý do.
Nhưng mà, sau này Lục Dương sẽ hiểu được, không phải hiểu được vì sao bản thân không thể cầm đao mà là hiểu được vì sao Bạch Diệc Phi cầm đao thì sẽ không lãng phí.
...
Cách sử dụng đao của Bạch Diệc Phi không giỏi bằng Sa Phi Dương, nhưng sau khi học được hai tháng, cũng coi như có chút thành tựu.
Lục Dương nhìn hai tay Bạch Diệc Phi, mỗi tay cầm một thanh mã tấu xông thẳng về phía cửa chính của nhà họ Hồng.
Ở cửa có mười mấy tên vệ sĩ, thấy Bạch Diệc Phi cầm dao xông tới, lập tức có người chạy vào thông báo cho người ở bên trong, đồng thời, cũng lấy vũ khí của mình ra.
Lúc đến trước cửa chính, đầu Bạch Diệc Phi cũng không hề quay lại mà nói với Lục Dương: “Đứng ở chỗ này, đừng chạy lung tung”.
Sau đó anh lao về phía đám vệ sĩ.
Đội trưởng đội vệ sĩ đang định hỏi anh làm cái gì, vừa mới mở miệng thì Bạch Diệc Phi đã xông đến trước mặt gã, tên vệ sĩ lập tức hét lên: “Đứng lại, mau ngăn anh ta lại!”
Không thể ngăn được.
Bạch Diệc Phi nâng thanh mã tấu trong tay lên, đội trưởng vệ sĩ kinh ngạc trợn to hai mắt, rồi cứ thế mà tắt thở.
Tiếp đó, Bạch Diệc Phi cầm mã tấu, động tác nhanh thoăn thoắt chui vào giữa đám người, bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng của anh mà chỉ nhìn thấy ánh đao loé sáng, máu me văng tung toé.
“Choeng!”
“Phụt!”
“Aaa!”
Tiếng đao va chạm nhau, tiếng đao chém vào người, cùng với những tiếng hét thảm thiết của đám vệ sĩ hoà lẫn vào nhau.
Đám vệ sĩ của nhà họ Hồng người nào người nấy đều ngã sóng soài ra đất.
Có người hét vào bộ đàm: “Yêu cầu cứu viện, yêu cầu cứu viện!”
Lục Dương đứng cách cửa chính không xa, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cả người ngây ngẩn.
“Ông chủ Bạch hoá ra lại giỏi như vậy!”
Trong lòng vừa sửng sốt mà đồng thời cũng cảm thấy rất kích động.
Chẳng qua chỉ mới mấy phút, đã có bảy tám người ngã gục xuống đất, chỉ còn lại mấy tên vệ sĩ lần lượt lui về phía sau, không dám tiến lên thêm một bước nào nữa.
Giống như Sa Phi Dương trước đây, Bạch Diệc Phi ung dung đi về phía trước, thanh mã tấu trong tay vung lên một cách tuỳ ý, nhưng nếu như có người tiến lên phía trước thì thanh mã tấu này ắt sẽ chém thẳng vào cổ của đối phương, nhìn có vẻ như bọn họ đang chủ động tìm đến cái chết vậy.
Nhìn thấy Bạch Diệc Phi sắp bước vào bên trong cửa chính, bỗng cửa chính đột ngột mở ra.
Thoáng chốc, có khoảng bốn năm mươi người từ bên trong xông ra, bao vây lấy Bạch Diệc Phi.
Mặc dù trên đảo Lam cũng có cao thủ, nhưng dù gì trên đảo cũng phân thành mấy khu vực, các cao thủ phân tán khắp nơi trên đó, khiến cho cao thủ của mỗi khu vực đều rất ít.
Ở khu số 4, cao thủ hạng hai có lẽ chỉ có một hai người, còn về cao thủ hạng ba thì nhiều nhất là năm người.
Mà nhà họ Hồng mặc dù không có nhiều cao thủ, nhưng lại có rất đông người.
Sức lực của con người là có hạn, cho dù anh có giỏi hơn thế nữa mà bọn họ dùng chiến thuật lấy thịt đè người thì chắc chắn anh sẽ bị kiệt sức, mà đến lúc đó, anh sẽ không còn sức để phản kháng nữa.
Lúc trước Bạch Diệc Phi đã chém được bảy tám người, bây giờ đột nhiên lại xông ra mấy chục người, anh vừa nhìn thấy số lượng người này thì trong lòng liền nặng nề.
Với thực lực hiện tại của anh mà phải đối mặt với nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không thể chống chọi được.
Bạch Diệc Phi không khỏi nghĩ, chẳng lẽ mình lại phải rơi vào trạng thái hoá cuồng hay sao?
Mà đúng vào lúc này.
“Vèo!”
Đột nhiên có một mũi nỏ bay vèo qua cắm thẳng vào cổ họng của một người trong số đó, sau đó do tác dụng của lực bắn nên cả người gã nọ liền bay ra va mạnh vào ba bốn người đứng ở phía sau.
Thấy cảnh này, Bạch Diệc Phi bất giác quay đầu lại nhìn về phía sau lưng.
Sau lưng anh không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông đầu trọc, trong tay gã đang cầm một chiếc nỏ, vừa đi về phía bọn họ vừa nhanh chóng nạp tên vào nỏ rồi bắn ra.
Mà mỗi lần bắn là bách phát bách trúng.
Bạch Diệc Phi sửng sốt, anh dường như không hề quen biết người đàn ông đầu trọc này, mà xem ra người này đến là để giúp đỡ cho anh.
Mấy chục vệ sĩ thấy vậy, lập tức xông ra ào ào như ong vỡ tổ, lao về phía Bạch Diệc Phi.
Mà đúng vào lúc này, đột nhiên có một cái bóng trắng xẹt qua, đầu của một người trong số đó liền rơi xuống đất.
Ngay sau đó, một người đàn ông đeo cặp bông tai hình tròn rất to, trong tay cầm một thanh đao hai lưỡi bước đến, mà những nơi gã đi qua thì đầu người liền rơi xuống đất.
Bạch Diệc Phi đứng ngẩn ra.
Bạch Diệc Phi nghĩ: đây là có người đến tìm nhà họ Hồng trả thù, vừa hay bị Bạch Diệc Phi gặp được.
Nghĩ đến đây, lại nhìn thấy mấy cao thủ hạng ba cấp thấp, bọn họ cầm vũ khí của mình trong tay xông thẳng về phía đám vệ sĩ, gia nhập vào trận chiến.
Bạch Diệc Phi đứng tại chỗ, bị cả đám người này bỏ quên.
Bạch Diệc Phi càng thêm sững sờ, anh quay ra nhìn gã đầu trọc cầm nỏ đang bắn không ngừng, Bạch Diệc Phi hơi do dự hỏi: “Cái đó, xin hỏi mấy người là…”.
Đầu trọc vừa bắn nỏ vừa quay đầu lại mỉm cười nói: “Đến giúp cậu đó!”
Bạch Diệc Phi rất khó hiểu hỏi: “Nhưng mà… hình như tôi… không hề quen với mấy người”.
Đầu trọc nghe xong câu này bèn đáp lại: “Ông chủ của chúng tôi quen cậu”.
Bạch Diệc Phi nhìn gã bằng ánh mắt kinh ngạc: “Ông chủ của mấy người, là ai?”
Nói xong câu này, một người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh lam xuất hiện trước cửa.
“Là tôi”.
“Trường Tiễu”.
Bạch Diệc Phi vô cùng sửng sốt, anh có nghĩ nát cả óc thì cũng không thể nghĩ ra được người đó là Trường Tiễu.
Lại càng không thể ngờ được là, anh ta lại có nhiều đàn em có thực lực tốt như vậy.
Bản thân Trường Tiễu cũng là một cao thủ hạng ba cao cấp, mà đàn em của anh ta tổng cộng có năm người, lần lượt là hạng ba cấp trung và cấp thấp.
Tính ra, bên phía bọn họ có tổng cộng bảy cao thủ hạng ba, như vậy, muốn giết nhà họ Hồng thì cũng sẽ không quá khó khăn rồi.
Cho nên Bạch Diệc Phi bắt đầu thấy kích động và hưng phấn.
Trường Tiễu tiện tay tung một đấm vào người một tên vệ sĩ, sau đó đạp bay gã, đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi nói: “Lần này, thì biến thành anh nợ tôi rồi”.
Trường Tiễu này là một người khá háo thắng, bất cứ việc gì cũng đều tính toán rất rõ ràng.
Kỳ thực lần trước, lúc bọn họ đánh nhau với Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, Trường Tiễu đi ngăn đội xe của nhà họ Chu, lúc đó giữa bọn họ đã hoà nhau không ai nợ ai nữa rồi, cho nên Trường Tiễu mới nói, lần này biến thành Bạch Diệc Phi nợ anh ta.
Bạch Diệc Phi lúc này rất tò mò, Trường Tiễu sao lại ở đây, lại làm sao mà có mấy đàn em giỏi như vậy, đương nhiên, cho dù có tò mò hơn nữa thì bây giờ cũng không phải là lúc để nói chuyện này.
Bạch Diệc Phi mỉm cười, vỗ vai Trường Tiễu nói: “Được, sau chuyện này chúng ta lại uống với nhau một ly”.
“Được”.
Sau đó, hai người đồng thời xoay người tham chiến.
Mặc dù đối phương có mấy chục người, nhưng đều chỉ là những vệ sĩ bình thường, đối mặt với bảy cao thủ hạng ba sẽ chẳng chịu nổi một đòn.
Cho nên rất nhanh, bọn họ đã xông vào bên trong nhà.
Đám vệ sĩ kia chỉ còn lại khoảng hơn chục người, bọn chúng đều bị mấy người này doạ cho sợ chết khiếp, hầu như không dám xông lên phía trước nữa.
Tiếp đó, lại có mấy chục vệ sĩ khác của nhà họ Hồng kịp thời chạy đến.
Bạch Diệc Phi rống lên về phía bọn họ: “Không muốn chết thì tránh ra!”
Mấy chục vệ sĩ nhà họ Hồng bao vây xung quanh bảy người bọn họ, khí thế xem ra còn cao hơn bọn họ một chút, nhưng trên thực tế, nhìn thấy đám vệ sĩ ngã đầy trên đất, bọn chúng người nào người nấy đều rất sợ hãi, hầu như không dám xông lên.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Chương 777: Không biết tự lượng sức mình
"Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí cũng gớm nhỉ!"
Giọng nói vừa cất lên, râu quai nón và người đàn ông mặt sẹo từ trong đám người đó đi ra.
Bạch Diệc Phi đưa mắt lên nhìn, lạnh lùng hỏi: "Mày là ai?"
"Tao là cậu út nhà họ Hồng, Hồng Kỳ", râu quai nón vênh váo nói.
Bạch Diệc Phi lập tức nheo mắt một cái, giọng nói càng lạnh hơn: "Mày chính là Hồng Kỳ?"
Nếu gã là Hồng Kỳ, chỉ cần bắt được gã thì bọn họ sẽ nắm trong tay một con bài để yêu cầu thả Lục Miêu Miêu ra.
Nhưng lúc này, vẻ mặt của Hồng Kỳ vẫn cực kỳ vênh váo: "Ai cho mày có cái lá gan gặp cậu út mà không quỳ lạy thế?"
Bạch Diệc Phi nghe xong liền cười khẩy một cái.
Ngay sau đó, anh trực tiếp xông lên.
Trường Tiễu thấy động tác của Bạch Diệc Phi liền hiểu ý, lập tức cùng anh xông lên.
Mấy tên sĩ bên cạnh Hồng Kỳ thấy vậy cũng lập tức bao vây chung quanh để khiêu chiến.
Vệ sĩ bên cạnh Hồng Kỳ vốn không phải là hạng "xoàng", bọn chúng cũng phải là cao thủ hạng ba.
Tất cả năm tên cao thủ hạng ba đồng thời lao về phía của Bạch Diệc Phi chỉ trong nháy mắt.
Thế nhưng năm tên đó đã bị Trường Tiễu và những người khác cản lại.
Không có ai ngăn cản, Bạch Diệc Phi trực tiếp lao tới trước mặt Hồng Kỳ.
Nhưng khi Bạch Diệc Phi chỉ còn cách Hồng Kỳ ba mét, anh chợt sửng sốt.
Lẽ ra, Hồng Kỳ nên sợ hãi và nhanh chóng lùi lại phía sau, hoặc là kêu vệ sĩ tới ngăn cản anh mới phải.
Nhưng Hồng Kỳ lại không hề lùi bước, thậm chí gã còn lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lập tức biết được có vấn đề, nhưng anh đã lao lên phía trước, bây giờ dừng lại cũng đã muộn.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi vẫn giơ tay lên đấm một cú về phía Hồng Kỳ.
Đúng lúc này, Hồng Kỳ cũng giơ nắm đấm lên đáp trả, nắm đấm của hai người va vào nhau.
"Bụp!"
Tiếng động cực lớn truyền tới, Bạch Diệc Phi ngay tức khắc cảm nhận được một cỗ sức mạnh khổng lồ tấn công về phía mình.
Sau đó, cả người anh liền bay ra ngoài.
"Bịch!"
Bạch Diệc Phi rơi xuống đất rồi lập tức bò dậy.
Trường Tiễu và những người khác trông thấy màn này, trong lòng vô cùng kinh hãi, nhanh chóng xử lý gọn mấy tên cao thủ hạng ba rồi quay lại bảo vệ Bạch Diệc Phi.
Hồng Kỳ vặn vẹo cổ tay, khinh thường nói: "Chỉ dựa vào một mình mày mà cũng đòi đấu với tao à?"
"Phụt!"
Bạch Diệc Phi không chịu được phun ra một búng máu, sắc mặt đông cứng lại nhìn Hồng Kỳ.
Cao thủ hạng hai của Đảo Lam chỉ có một hai người, nhưng không ngờ một trong hai người đó lại là Hồng Kỳ.
Dẫu sao Hồng Kỳ cũng là một cậu ấm nổi danh háo sắc và mê gái, nhưng người này thực sự chính là cao thủ hạng hai.
Bạch Diệc Phi cực kỳ cảnh giác nói với đám người Trường Tiễu: "Gã là cao thủ hạng hai, cẩn thận một chút".
Mấy người Trường Tiễu gật đầu, bọn họ cũng đã nhìn ra điều ấy.
Hồng Kỳ chỉ thờ ơ liếc bọn họ một cái, vẫn tinh tướng như cũ nói: "Hôm nay, lũ chúng mày đều sẽ phải chết ở chỗ này, nhưng, tao là người coi trọng nhân tài".
"Tao thấy tài năng của chúng mày cũng không tệ, hay là thế này, chúng mày gia nhập vào nhà họ Hồng, tao có thể xin bố không truy cứu chuyện này nữa, nhưng sau này chúng mày sẽ phải theo tao và trở thành người của tao".
"Chúng mày cứ yên tâm, sau khi trở thành người của tao, chúng mày có thể nghênh ngang đi lại ở khu bốn".
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này, không khỏi chế nhạo: "Bọn tao náo loạn nhà họ Hồng, giết chết không biết bao nhiêu người thế mà mày không thèm để ý chút nào sao".
"Có thể đánh giá được rằng, làm đàn em của mày mặc người ta muốn chém muốn giết như thế nào mày cũng không để ý, cho nên tao con mẹ nó ngu mới đi theo mày!"
Lời nói của Bạch Diệc Phi khiến cho những tên vệ sĩ kia người người cũng phải cúi đầu.
Bởi vì Bạch Diệc Phi nói đúng, ở trong mắt của Hồng Kỳ, tính mạng của đám thuộc hạ như bọn họ vốn không hề đáng giá.
Nhưng ở Đảo Lam chính là như vậy, cho dù không cam tâm cũng chẳng còn cách nào khác, bởi vì khu bốn là là thiên hạ của nhà họ Hồng, ai có thể đấu lại với bọn chúng cơ chứ?
Hồng Kỳ chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, dường như đã nhìn thấu tâm tư của anh, gã hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu đã như vậy thì chúng mày chỉ còn một con đường, đó là chết!"
"Lên đi, để hôm nay tao xem ai mới phải chết!", Bạch Diệc Phi ưỡn ngực hét lên.
Bạch Diệc Phi vừa mới nói xong, một người khác đột nhiên xuất hiện, ông ta vọt ra khỏi đám người, trong nháy mắt đã tới gần Bạch Diệc Phi.
Ngay sau đó, ông ta nói một câu.
"Vậy mày có thể nhìn cho kỹ!"
Một giây sau, ông ta đã xuất hiện bên cạnh Trường Tiễu, lấy ra một con dao găm nhanh chóng đâm về phía của Trường Tiễu.
"Cẩn thận!"
Bạch Diệc Phi và đàn em của Trường Tiễu đồng thời hoảng sợ kêu lên.
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, đầu trọc bên cạnh Trường Tiễu vội vã đẩy anh ta đó ra, ngay sau đó con dao găm xuyên qua cơ thể của đầu trọc.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới nhận ra người vừa tới là ai.
Người này chính là sư đệ Đạo Trưởng.
Sư đệ Đạo Trưởng cười chế nhạo Bạch Diệc Phi, ông ta nắm chặt con dao găm rồi đột nhiên rút mạnh.
Bụng của đầu trọc đã bị đâm thủng.
Trường Tiễu trông thấy cảnh này không khỏi phẫn nộ.
"Mẹ kiếp!"
Trường Tiễu vội vàng lao tới.
Trong lòng Bạch Diệc Phi hiện tại không muốn nghĩ đến chuyện tại sao sư đệ Đạo Trưởng lại ở đây, cũng hoàn toàn không muốn biết Đạo Trưởng có ở đây hay không?
Anh chỉ biết sư đệ Đạo Trưởng cũng là một tên cao thủ hạng hai, trông thấy Trường Tiễu vọt tới, anh cũng vội vã lao lên.
Sư đệ Đạo Trưởng và Hồng Kỳ đều là cao thủ hạng hai, nhưng Trường Tiễu và Bạch Diệc Phi lại không phải, ai mạnh ai yếu, không cần nói cũng biết.
Đây là kết quả mà ai cũng biết.
Bạch Diệc Phi trong lòng cũng hiểu rất rõ.
Cho nên dưới tình huống này, mắt của anh dần chuyển sang màu đỏ.
Bạch Diệc Phi muốn mình trở nên điên cuồng, nhưng đây không phải là điều mà bản thân anh có thể khống chế được, nhưng gần đây số lần rơi vào trạng thái ấy ngày càng nhiều mặc dù điều kiện tác động rất ít.
Trước đây, anh chỉ rơi vào trạng thái điên cuồng khi cực kỳ tức giận, nhưng bây giờ lại khác, anh chỉ cần một điều kiện nào đó tác động liền có thể tự mình tiến vào trạng thái điên cuồng.
Lúc này, đầu trọc vì cứu mạng Trường Tiễu đã bị sư đệ Đạo Trưởng đâm xuyên qua bụng.
Trường Tiễu hai mắt đỏ rực, nhưng anh ta không giống như Bạch Diệc Phi, anh ta cực kỳ lo lắng và phẫn nộ, cho nên mới liều mạng xông lên phía trước đấm một cú giáng trời về phía sư đệ Đạo Trưởng.
Sư đệ Đạo Trưởng đột nhiên dùng dao găm đâm tới.
Nếu như sư đệ Đạo Trưởng không né ra thì sẽ "ăn" một cú đấm giáng trời của Trường Tiễu, nhưng đồng thời Trường Tiễu cũng phải chịu nhát dao chí mạng của sư đệ Đạo Trưởng.
Như vậy, Trường Tiễu chắc chắn sẽ bị thương.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đột ngột xông lên đẩy Trường Tiễu ra bằng một tốc độ kinh người, sau đó giơ cùi chỏ đánh vào cánh tay của sư đệ Đạo Trưởng.
"Bùm!"
"Leng Keng!"
Sư đệ Đạo Trưởng bị một lực lớn đánh trúng, cánh tay trở nên tê dại, vội buông tay, con dao găm liền rơi xuống đất.
Khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt sư đệ Đạo Trưởng nghiêm túc nhìn về phía Bạch Diệc Phi, trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Nhưng, Hồng Kỳ không nhận ra Bạch Diệc Phi đã khác xưa, gã chỉ cười nhạo nói: "Không biết tự lượng sức mình, đúng là ngu xuẩn!"
Nói xong, Hồng Kỳ tung chưởng.
Mà Bạch Diệc Phi cũng đáp lại bằng một cú giáng trời.
Hai nắm đấm mạnh mẽ ấy lại một lần nữa đối đầu với nhau.
Chương 778: Trạng thái cuồng hóa
Nhưng không giống với lần đầu tiên, sau lần va chạm này thì Bạch Diệc Phi không bay ra ngoài giống như tưởng tượng của Hồng Kỳ.
Bạch Diệc Phi đứng im, đồng thời Hồng Kỳ còn cảm thấy bản thân không phải đánh nhau, mà giống như đang đánh vào bọt biển vậy.
Hồng Kỳ vô thức ngây ra.
"A!"
Bạch Diệc Phi đột nhiên rống lên.
Ngay sau đó một luồng sức mạnh mà Hồng Kỳ không thể tưởng tượng được lao thẳng về phía gã, như thể một ngọn núi lớn đột nhiên xuất hiện và đè lên người gã vậy.
"Á!"
Hồng Kỳ hét lên một tiếng, sau đó bay thẳng ra ngoài.
"Ầm!"
Tình huống lần này hoàn toàn trái ngược với lần trước, bay lộn ngược ra ngoài và ngã xuống đất lại là Hồng Kỳ.
Nhìn thấy cảnh này thì sư đệ của Đạo Trưởng biết ngay tình huống không ổn, tên đó phản ứng cực kỳ nhanh chóng, vội xoay người bỏ chạy.
Nhưng lúc này tốc độ của tên đó làm sao có thể so với Bạch Diệc Phi được chứ?
Cho nên khi sư đệ của Đạo Trưởng vừa xoay người thì đã bị Bạch Diệc Phi đá vào lưng một cái.
"Ầm!"
Sư đệ của Đạo Trưởng cũng bay ra ngoài, rồi rơi xuống đất.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều chết lặng.
Trường Tiễu ngây người nghĩ: Đây là Bạch Diệc Phi sao? Trước đây không phải chỉ đánh hòa với anh ta thôi sao?
Anh bây giờ thật sự quá mạnh rồi?
Hồng Kỳ bò lên từ dưới đất, gã vừa lùi lại vừa kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi: "Thứ quái quỷ gì đây?"
Trước kia khi Bạch Diệc Phi chiến đấu với Đạo Trưởng thì đã tiến vào trạng thái cuồng hóa, anh dùng đầu đập ngất một cao thủ cấp hai, sư đệ của Đạo Trưởng còn nhìn thấy tận mắt.
Khi đó ông ta không để ý lắm, bởi vì ông ta cũng có thể đánh bại được cao thủ cấp hai đó.
Nhưng một lần nữa nhìn thấy Bạch Diệc Phi tiến vào trạng thái này thì lại hoàn toàn khác với lần trước, bởi vì thực lực của anh lại cao hơn.
Đồng thời ông ta cũng chú ý đến tóc của Bạch Diệc Phi, tóc anh đột nhiên trở nên bạc trắng.
Cho dù Bạch Diệc Phi có nhuộm tóc cũng không che được mái tóc chuyển sang màu trắng của anh.
Sư đệ của Đạo Trưởng ngạc nhiên nói: "Má nó đây là biến thân sao?"
“Cái quái gì vậy?”, Hồng Kỳ càng thêm sững sờ: “Biến thân gì chứ? Tưởng mình là Ultraman sao?"
Nhưng khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng của Bạch Diệc Phi thì Hồng Kỳ lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Má nó, thật sự biến thân rồi? Có phải quá ảo diệu rồi không?"
"Mẹ kiếp, mặc kệ đi, lên hết cho tao!"
Khi nói câu này thì Hồng Kỳ thật sự đã sợ hãi.
Hồng Kỳ là một cao thủ cấp hai, những vệ sĩ này chỉ là vệ sĩ bình thường mà thôi, muốn lên thì Hồng Kỳ có thể lên một mình, nhưng gã lại không làm thế.
Bởi vì vừa rồi gã cảm giác được thực lực của Bạch Diệc Phi thật sự rất mạnh.
Cho nên Hồng Kỳ mới kêu bọn họ lên, là để bọn họ đi chặn Bạch Diệc Phi lại.
Còn đám vệ sĩ kia có lẽ là vì đã sống ở đảo Lam quá lâu, nên cho dù rất sợ hãi, thậm chí sợ chết khiếp thì cũng không thể không nghe theo mệnh lệnh của Hồng Kỳ, vì thế bọn họ hét lớn lên rồi xông về hướng Bạch Diệc Phi.
Mà giờ phút này Bạch Diệc Phi đã hoàn toàn tiến vào trạng thái cuồng hóa.
Trong mắt anh mọi người đều là quái vật, quái vật muốn giết chết anh.
Vì vậy suy nghĩ của anh chính là giết chết tất cả những con quái vật này!
Người thứ nhất lao lên, Bạch Diệc Phi khẽ xoay người đấm vào ngực người đó.
"Phụt!"
Ngực của người đó trực tiếp trũng xuống và lồi một khối ở sau lưng.
Rất rõ ràng người đó đã bị Bạch Diệc Phi đánh thẳng vào tim, suýt chút nữa tim của tên đó cũng bị bay thẳng ra ngoài từ sau lưng.
Sau đó Bạch Diệc Phi quay người lại bắt lấy người thứ hai đang lao tới, anh đấm một cú vào đầu tên đó.
Đầu người đó trực tiếp nổ tung.
Bọt máu tung tóe.
Nhìn thấy cảnh này thì tất cả mọi người đều chết lặng.
Ngây ngẩn.
Dù có hiểu biết đến mấy thì họ cũng chưa từng thấy chiêu thức giết người như vậy.
Thực sự quá tàn nhẫn quá.
Trước sức mạnh đáng sợ ấy thì nỗi sợ hãi đã bắt đầu dâng lên.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Thế nên không ai dám tiến tới nữa, bọn họ hết người này đến người khác lùi về phía sau rồi bỏ chạy tán loạn.
Hồng Kỳ và sư đệ của Đạo Trưởng cũng run lên vì sợ hãi.
Hồng Kỳ kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi: "Rốt cuộc hắn ta là thứ gì vậy?"
“Má nó làm sao tôi biết được?”, sư đệ của Đạo Trưởng lắc đầu, giọng nói run run.
Người đàn ông đeo đôi bông tai vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nói: "Anh ta mạnh quá!"
Bây giờ nhóm người Trường Tiễu hoàn toàn quên mất cái chết bi thảm của Đầu Trọc, bởi vì họ bị sốc trước sức mạnh của Bạch Diệc Phi.
Đột nhiên có người nói: "Anh ta như thế này có phải hơi không ổn không?"
"Chúng ta có cần ngăn cản anh ta không?"
Trường Tiễu tỉnh táo lại, anh ta lập tức hiểu ra, thế nên đã đi tới bên cạnh Bạch Diệc Phi, dùng tay vỗ vai Bạch Diệc Phi rồi nói: "Bạch Diệc Phi, bình tĩnh lại".
Bạch Diệc Phi lập tức quay người lại, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Trường Tiễu.
Trường Tiễu bị sốc nặng khi nhìn thấy đôi mắt mang đầy oán khí và máu tanh này.
"Đại ca, cẩn thận!"
Tiếng kêu vang lên từ phía sau Trường Tiễu.
…
Bạch Diệc Phi tiến vào trạng thái cuồng hóa thì không còn lý trí, cũng không phân biệt được địch ta.
Trường Tiễu bây giờ chỉ là một con quái vật có vẻ ngoài xấu xí trong mắt anh, một con quái vật muốn lấy mạng của anh.
Nhưng anh lại cảm nhận được một thứ cảm xúc mà anh không hiểu được truyền tới từ tay Trường Tiễu, nhưng chính bởi vì không hiểu nên anh rất cáu kỉnh, không thể nghĩ ra được thì chỉ có một cách.
Đó chính là giết chết!
Tất cả mọi thứ mà anh không thể nghĩ ra, toàn bộ đều phải chết.
"A!"
Bạch Diệc Phi hét lên, anh nhìn chằm chằm vào Trường Tiễu, sau đó đập đầu mình vào đầu anh ta.
Tốc độ của Bạch Diệc Phi rất nhanh, Trường Tiễu phản ứng lại ngay, tuy rằng anh ta có thực lực cấp cao cấp ba, nhưng dưới tình huống như vậy anh ta đành phải ôm tay lại để bảo vệ đầu mình.
Nhưng cho dù như vậy thì khi đầu của Bạch Diệc Phi đâm tới đã đập trúng cánh tay anh ta, anh ta nghe thấy tiếng vỡ giòn tan, sau đó thì bị một sức mạnh cực lớn đánh văng ra ngoài.
"Đại ca!"
Đám đàn em của Trường Tiễu lập tức bước tới để bảo vệ anh ta.
Hồng Kỳ và sư đệ của Đạo Trưởng sững sờ.
"Chết tiệt, tình huống gì thế này?”
"Hắn ta còn đánh cả người phe mình sao?"
Đám vệ sĩ nhà họ Hồng cũng chết lặng.
Nhưng rất rõ ràng, đối với bọn Hồng Kỳ thì đây là một chuyện rất tốt, bởi vì bọn họ không cần phải phái người phe mình đi nạp mạng nữa.
Theo tình trạng hiện tại của Bạch Diệc Phi, thì không ai trong số những người có mặt ở đây có thể đánh lại được.
Trường Tiễu cố gắng đứng dậy, một vết máu chảy ra từ khóe miệng anh ta, có lẽ cánh tay phải của anh ta cũng đã bị gãy.
Nhìn thấy Trường Tiễu như vậy thì người đàn ông đeo hoa tai đột nhiên hét lên với Bạch Diệc Phi: "Mẹ kiếp có phải anh điên rồi không? Đại ca của chúng tôi tới đây để giúp anh đấy!"
Số người còn lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi cũng đều phẫn nộ và oán hận.