Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, tại khu VIP của một bệnh viện nào đó ở thủ đô, người vừa cúp điện thoại chau mày. "Thật không ngờ, lại bị Bạch Diệc Phi gài bẫy".

Bên giường bệnh, Lương Vĩ Siêu đang rót nước nghe vậy thì ngẩn ra: "Sao thế? Bây giờ Bạch Diệc Phi không phải đang ở đồn cảnh sát à?”

Đúng vậy, người trên giường bệnh lúc này chính là Lương Minh Nguyệt, người mà lúc trước từng được Bạch Diệc Phi cứu, Lương Vĩ Siêu đang ở bệnh viện chăm sóc ông ta.

Lương Minh Nguyệt cười khổ: "Bạch Diệc Phi bảo Tiểu Ngọc chuyển lời cho anh, nói cậu ta đã biết thân phận của Tiểu Ngọc”.

Lương Vĩ Siêu đang rót nước liền dừng lại: "Bạch Diệc Phi đang đe dọa anh à? Nếu không thì anh ta đang muốn lôi chuyện Vương Hải bị giết ra, mà cái chết của Vương Hải sẽ lại lôi chuyện anh ra lệnh giết Bạch Diệc Phi ra, như vậy thì việc Tùng Vưu Duy giết Bạch Diệc Phi khiến cho một nhân viên cảnh sát bị thương nặng cũng không thể giấu được nữa, đến lúc đó thì sẽ lôi ra thêm nhiều vấn đề hơn nữa”.

Lương Minh Nguyệt cười khổ gật đầu: "Điều quan trọng hơn nữa là cậu ta lại để Tiểu Ngọc chuyển lời cho anh".

Lương Vĩ Siêu giật mình: "Anh ta đã điều tra anh rồi!"

Lương Minh Nguyệt gật đầu: "Nếu như chỉ lôi ra một số việc này thì anh cũng không cần lo lắng gì, nhưng quan trọng là cậu ta biết được điểm yếu của anh là Tiểu Ngọc cho nên mới để Tiểu Ngọc chuyển lời cho anh”.

Lúc đầu, bởi vì cái chết của mẹ Lương Ngọc mà mối quan hệ giữa cô ta với Lương Minh Nguyệt đã rạn nứt nghiêm trọng. Sau Lương Minh Nguyệt phải mất rất nhiều công sức mới giải toả được hết hiểu lầm giữa cả hai, cuối cùng mới nịnh được Lương Ngọc quay về nên đương nhiên sẽ cực kỳ để tâm đến cô ta.

Lương Ngọc hầu như không biết những việc này, Lương Minh Nguyệt cũng không muốn để Lương Ngọc biết quá nhiều chuyện.

Nếu như việc này bị Bạch Diệc Phi lôi hết ra thì Lương Ngọc nhất định sẽ biết những việc này có liên quan đến ông ta, đến lúc đó nói không chừng hai bố con sẽ lại hiểu lầm nhau thậm chí Lương Ngọc sẽ hận ông ta.

Đây rõ ràng là do Bạch Diệc Phi đã điều tra từ trước cho nên mới lựa chọn thời điểm và đối tượng chuẩn xác như vậy.

Lương Vĩ Siêu không khỏi thở dài cảm thán: "Quả thực không thể coi thường Bạch Diệc Phi”.

“Nhưng anh ta làm như vậy thì có nghĩa lý gì?”, Lương Vĩ Siêu không hiểu: “Cho dù là chúng ta muốn giúp anh ta thì nhân chứng vật chứng đã đầy đủ rồi, chúng ta không thể xen vào thì anh ta vẫn phải chết mà thôi”.

"Cho dù lôi ra những chuyện kia thì nhiều lắm cũng là cả hai bên cùng tổn thất, nói như vậy thì anh ta là đang trả thù anh?”

Lương Minh Nguyệt lắc đầu: “Không đơn giản như vậy đâu! Bạch Diệc Phi bảo Lương Ngọc chuyển lời cho anh, tức là cậu ta đã có đối sách nhưng cụ thể là cái gì thì anh cũng không đoán được”.

Ông ta cũng nghĩ không ra, đây rõ ràng là một nước cờ chết, vậy thì hoá giải thế nào?

“Vậy tiếp theo đây cần phải làm gì?”, Lương Vĩ Siêu đưa cốc nước cho Lương Minh Nguyệt.

Lương Minh Nguyệt uống một ngụm nước sau đó thở dài một tiếng: “Cứ bình tĩnh quan sát tình hình đã, đợi khi thời cơ thích hợp thì hãy ra tay vậy!”

...

Biệt thự cảng Lam Ba.

Sau khi Lý Tuyết biết tin Bạch Diệc Phi đã bị bắt vì tội giết người, cô gần như ngây dại, không, phải nói là cả bầu trời của cô như đã sập xuống vậy.

Bạch Diệc Phi muốn đi trả thù cho Tần Hoa nhưng cô không ngăn được cũng không khuyên được, cho nên cô đã không can ngăn anh, nhưng đến bây giờ thì cô cảm thấy vô cùng hối hận, cô hối hận lúc đầu nên ngăn cản anh.

Nhưng bây giờ hối hận thì có ích gì đâu? Bạch Diệc Phi đã bị bắt đi rồi, chẳng bao lâu nữa chắc sẽ bị phán tội tử hình, là tử hình đó!

Lý Tuyết ngồi một mình trong phòng cả buổi chiều cho đến tận lúc xế chiều thì cô mới đột ngột hoàn hồn: “Không, mình nhất định phải nghĩ cách để cứu anh ấy!”

Vì vậy, Lý Tuyết đi đến một biệt thự cách đó không xa để tìm Lý Cường Đông.

“Tuyết Nhi, con đến đấy à”, Lý Cường Đông không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lý Tuyết, ông còn rót cho Lý Tuyết một ly trà nóng.

Trông Lý Tuyết có vẻ vô cùng lo lắng: "Bố, có cách nào có thể cứu được Bạch Diệc Phi không?”

Lý Cường Đông thở dài, nhẹ giọng nói: "Không có cách nào cả".

Đúng vậy, bởi vì khoảng cách giữa thân phận và địa vị cho nên ông không có tư cách để xen vào.

Ánh sáng trong mắt của Lý Tuyết tức khắc tối đi: “Như vậy thì phải làm sao? Anh ấy sẽ chết…”.

Lý Cường Đông vỗ vai Lý Tuyết an ủi: "Tuyết Nhi, con phải tin tưởng Bạch Diệc Phi, cũng đừng quá lo lắng, trước giờ nó làm việc gì cũng đều có chừng mực cả”.

Lý Tuyết lắc đầu bất lực: "Việc đã thế này thì con phải tin tưởng thế nào đây? Cảnh sát đều tận mắt chứng kiến rồi…”.

“Được rồi, Tuyết Nhi, có lẽ chuyện này sẽ có cơ hội lật ngược tình thế”, Lý Cường Đông dù gì cũng không nhẫn tâm cho nên đành phải nói câu này.

Lý Tuyết ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên: "Ý của bố là gì? Có cơ hội lật ngược tình thế? Cơ hội gì vậy?”

Lý Cường Đông không nói là cơ hội gì mà chỉ nói: “Bố cũng chỉ đoán thôi, mọi việc đều không có gì là tuyệt đối”.

Lý Tuyết hơi ngẩn ra, sau đó lập tức đứng dậy nói: “Con biết rồi, vậy con cũng không làm phiền bố nghỉ ngơi nữa, con về nhà trước đây”.

Lý Cường Đông gật đầu, không nói thêm gì nữa mà chỉ nhìn Lý Tuyết đi về.

Lúc này, Lưu Tử Vân vẻ mặt rầu rĩ đi ra: “Những gì ông vừa mới nói là thật hay giả? Việc này thực sự có thể thay đổi không?”

“Cũng không biết nữa”, Lý Cường Đông nhẹ giọng trả lời.

Lưu Tử Vân nghe vậy thì nhìn chằm chằm Lý Cường Đông: "Tôi chẳng biết ông đang nói nhảm cái gì nữa? Ông nói thế chẳng phải là cho Tuyết Nhi hy vọng hay sao? Rồi sau này khi có kết quả và cũng không thể thay đổi được thì tôi xem ông làm thế nào để an ủi Tuyết Nhi”.

Lý Cường Đông bất lực cười khổ.

...

Trên đê kè bên bờ sông ở thủ đô, một người đàn ông dáng vóc to cao và một người đàn ông ngồi trên xe lăn đứng song song với nhau.

Lâm Cuồng ngồi xổm xuống, nhặt hòn đá dưới chân ném xuống mặt nước, viên đá trượt trên mặt nước vài cái rồi mới dừng lại và chìm hẳn xuống sông.

Bạch Khiếu ngồi trên xe lăn yên lặng quan sát, thấy Lâm Cuồng không có ý định nói gì bèn chủ động nói chuyện: “Gọi tôi đến đây chỉ để nhìn cậu ném đá thôi sao?”

Lâm Cuồng lại ném một viên đá khác: “Không phải”.

“Vậy thì để làm gì?”, Bạch Khiếu hỏi.

Lâm Cuồng đứng thẳng người dậy nhìn Bạch Khiếu: "Bạch Diệc Phi bây giờ chỉ còn con đường chết, có phải cậu thấy rất vui không?”

Bạch Khiếu không ngờ cậu ta lại hỏi như vậy nhưng hắn lại rất vô tư và thẳng thắn gật đầu: “Đúng, tôi rất vui”.

Lâm Cuồng chau mày, không khó để nhìn ra, cậu ta cực kỳ không vui.

Bạch Khiếu thấy vậy liền nói: "Bạch Diệc Phi cho cậu uống bùa mê gì à? Anh ta chết hay không thì liên quan gì đến cậu? Hay là mới gặp nhau vài lần thì cậu đã coi người ta là bạn rồi?”

Vẻ mặt Lâm Cuồng nghiêm trọng nói: "Bạn bè không phải là dựa trên số lần gặp mặt để định nghĩa”.

“Nói như vậy thì cậu thực sự đã coi Bạch Diệc Phi là bạn rồi à?”, Bạch Khiếu bật cười: “Cậu nên biết, cậu và Bạch Diệc Phi khác nhau, anh ta cũng không chắc đã coi cậu như bạn”.

Lâm Cuồng lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi và anh ấy vừa giống nhau, lại cũng không giống nhau, còn về việc có phải là bạn hay không thì tôi chẳng quan tâm”.

Bạch Khiếu khó hiểu nhìn cậu ta.

Lâm Cuồng bèn hỏi: "Nếu là cậu, thì cậu sẽ làm thế nào?”

Bạch Khiếu nghe xong thì từ tốn nói: "Tôi ấy à? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cho những người đã sỉ nhục tôi biết hậu quả của việc đắc tội với tôi”.

Lâm Cuồng dường như đã đoán được câu trả lời: "Nhìn đi, đây chính là sự khác nhau giữa con người, nếu như là tôi thì tôi sẽ lựa chọn giống Bạch Diệc Phi”.

“Ngu ngốc”, Bạch Khiếu nói mà không nể nang gì.

Lâm Cuồng cười nhẹ: "Đúng là ngu ngốc, nhưng lại không thẹn với lòng mình”.

Bạch Khiếu quay đầu lại: "Cậu là cậu, anh ta là anh ta, anh ta làm như vậy là bởi vì không có ai có thể ngăn cản anh ta, nhưng cậu thì khác, cậu còn có cả một gia tộc họ Lâm, cậu cho rằng nhà họ Lâm sẽ cho phép cậu làm như vậy hay sao?”

“Đúng vậy!”, Lâm Cuồng hít một hơi thật sâu: “Cậu nói đúng, đây cũng chính là điểm khác biệt giữa tôi và anh ấy”.

Bạch Khiếu không đáp lời.

Lâm Cuồng trịnh trọng nói: "Ngày kia, mời cậu tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của bố tôi”.

Bạch Khiếu ngẩng đầu: "Mời tôi? Cậu chắc chứ?”

“Không cần phải nghi ngờ, đúng là mời cậu”, Lâm Cuồng liếc Bạch Khiếu: “Bạch Diệc Phi đã không còn đường để đi nữa rồi, cũng đã bị nhà họ Bạch từ bỏ rồi, mà cậu thì sẽ trở thành người thừa kế duy nhất rồi”.

Bạch Khiếu nghe vậy hơi nhướng mày: "Vậy thì đã sao? Nhỡ chẳng may thì sao?"

“Không có chẳng may”, Lâm Cuồng trả lời.

Việc này sẽ không còn chẳng may nữa rồi, bởi vì chứng cứ quá xác thực, sẽ chỉ có duy nhất một kết quả mà mọi người đã dự đoán mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK