“Sau khi kết hôn, họ đều bắt đầu cuộc sống của riêng mình”.
“Đối với họ mà nói, cuộc sống như này đúng là khổ sở dằn vặt”.
“Anh ta sống ở rể cũng rất tủi nhục, còn vợ anh ta thì cảm thấy mình gả cho người như này đúng là khổ tâm”.
“…”, Bạch Diệc Phi chậm rãi kể cho cô gái nghe về câu chuyện của anh và Lý Tuyết.
Câu chuyện rất dài, dài đến mức đủ để những người bên dưới bày trí xong đệm hơi, thậm chí cả thang mây nữa. Nhưng họ lại nhìn thấy, dường như Bạch Diệc Phi đang nói chuyện với cô gái, còn cô gái thì không còn kích động nên họ cũng không vội vàng lên cứu người.
Ban đầu cô gái kia chỉ vì chút tò mò nhưng sau đó càng nghe càng vào tai. Đến khi Bạch Diệc Phi kể xong, cô ta vẫn tò mò hỏi: “Thế sau đó thì sao?”
Bạch Diệc Phi chỉ xuống dưới tầng: “Đệm hơi đã chuẩn bị xong, tầng ở đây cũng không quá cao, nhảy xuống không chết được đâu”.
“Anh cố tình?”, cô gái lập tức nhận ra mình đã bị lừa.
Bạch Diệc Phi chỉ nhìn về xa xăm, hít một hơi thật sâu, nói: “Câu chuyện này có thật, và chuyện tôi kéo dài thời gian cũng là thật”.
“Nhưng, tôi đã kể cho cô nghe chuyện của tôi rồi… Vậy tôi có thể nghe câu chuyện của cô không?”
Cô gái ngây người ra, lúc này mới lộ ra nụ cười đau khổ: “Mặc dù chuyện của tôi không thảm như chuyện anh ‘bịa’ ra nhưng nó thật sự đã diễn ra và tôi không có dũng khí sống tiếp nữa?”
Bạch Diệc Phi hỏi: “Nhưng cô lại có dũng khí chết, chẳng phải thế sao?”
“Hơn nữa, câu chuyện của tôi đâu có bịa”.
Cô gái nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, nói: “Đoạn trước đó thì có chút đáng tin nhưng phía sau anh kể cứ như trong phim ý, trong cuộc sống này làm gì có ai có thể một quyền mà đánh bay người khác?”
“Anh như vậy là cố tình bịa chuyện để thu hút sự chú ý của tôi mà thôi”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cười, nói: “Nếu như câu chuyện của tôi không phải bịa thì sao?”
Cô gái cười khổ một tiếng, nói: “Nếu thật sự có người như trong câu chuyện của anh, vậy thì đúng là nghịch cảnh tạo nên dũng khí rồi. Vậy thì tôi nhất định sẽ coi người đó làm tấm gương và có dũng khí sống tiếp”.
“Nhưng… Người trong câu chuyện đó không thể tồn tại trong hiện thực được. Vì vậy câu chuyện này chỉ có thể là bịa, tôi không tin đâu”, cô ta vừa nói dứt lời thì bên dưới tầng đột nhiên có một nhóm xã hội đen xông vào.
Đây là đám người trước đó tìm đến vợ chồng ông Từ để đòi nợ lãi suất cao. Ngoài ra lần này còn thêm một người đàn ông trung niên tầm hơn ba mươi tuổi, trên mặt còn đeo kính râm màu đen.
Bạch Diệc Phi vừa nhìn đã biết đám này đến làm loạn. Còn tên đeo kính kia chỉ có trình độ trung cấp cấp bốn thôi.
Bạch Diệc Phi trong lòng khẽ động, anh quay đầu nói với cô gái: “Có muốn nhìn xem câu chuyện của tôi là thật hay giả không?”
Cô gái nghe thấy vậy thì vô cùng hào hứng.
…
Đám người này đi rồi quay lại, đã thế còn dẫn thêm người đến, rõ ràng là đến tìm Bạch Diệc Phi và vợ chồng ông Từ.
Mặc dù hiện giờ có người định nhảy lầu nhưng chúng vẫn không quan tâm mà đẩy đám đông rồi đi vào bên trong.
Nhưng đúng lúc này một tên đàn em phát hiện ra Lý Tuyết: “Đại ca! Đây không phải là cô gái ở trong phòng bệnh lúc đó sao? Cùng đám người kia đấy?”
Tên xăm người nhìn Lý Tuyết một cái, lập tức nhớ ra: “Phải rồi! Là cô ta… Nhưng chưa thấy ai đẹp như cô ta”, nói xong đám người này bao vây Lý Tuyết lại.
Lý Tuyết một tay xoa bụng bầu, một tay chắp sau lưng, trầm giọng hỏi: “Các người là ai?”
Tên đeo kính râm nhìn Lý Tuyết, có chút đáng tiếc nói: “Ôi chửa mất rồi…”.
Đám đàn em nghe thấy vậy thì hiểu rồi bật cười, tên đeo kính nói vậy là có ý gì bọn chúng đều hiểu.
“Dẫn cô ta lên bên trên”, tên đeo kính râm vẫy tay, nói. Sau đó hai tên đàn em lập tức đứng ra định bắt Lý Tuyết đi lên.
Bạch Diệc Phi tận mắt nhìn thấy cảnh này nên lập tức phẫn nộ, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Anh không có thời gian đi thang bộ, anh đứng lên rồi dùng lực từ mép sân thượng giậm ra một vết nứt, sau đó nhảy mạnh xuống.
“A…”.
“Nhảy lầu rồi, nhảy lầu rồi”, cú nhảy của Bạch Diệc Phi khiến mọi người đều sợ hãi hét toáng cả lên.
Còn cô gái định nhảy lầu ban nãy, giờ đây cũng hết hồn.
Lính cứu hỏa chạy đến cứu viện thì cũng ngây người ra, chẳng phải anh ta khuyên cô gái đừng nhảy lầu sao, sao anh ta lại nhảy trước rồi?
Bạch Diệc Phi nhảy xuống với tốc độ cực nhanh, kể cả nhảy xuống đệm hơi thì cũng sẽ bị thương. Mọi người theo bản năng nhắm mắt lại không dám nhìn.
Nhưng mà Bạch Diệc Phi không có trực tiếp nhảy xuống tận cùng, ngược lại anh đạp lên điều hòa tầng ba rồi lại nhảy xuống để làm giảm lực.
Có một số người không kìm được mà mở mắt ra, lúc này bị cảnh tượng đó làm cho đờ đẫn ngây dại.
Chưa đến mười mấy giây, Bạch Diệc Phi đã chạm đất ‘bịch’ một tiếng, còn xi măng dưới chân anh cũng bị nứt thành khe. Anh lập tức đứng dậy rồi xông ra ngoài.
Còn hai tên đàn em của tên đeo kính râm dường như sắp chạm tay vào vai của Lý Tuyết.
Nhưng lúc này ‘rầm’ một tiếng, Bạch Diệc Phi đã đến và đánh mỗi tên một cái khiến hai người lập tức bay ra ngoài.
Những người đứng xem cũng chấn động, đồng thời lúc này còn kinh hãi hơn là bên cạnh họ còn có một nhóm xã hội đen trong tay đang cầm gậy gộc.
Động tác ban nãy của Bạch Diệc Phi đúng là khiến người khác kinh hãi. Còn cô gái định nhảy lầu ban nãy, nhìn thấy cảnh này cũng trợn trừng hai mắt tự hỏi: “Đây… Lẽ nào là thật sao?”
Ở bên dưới tầng, tên đeo kính râm và tên xăm mình đều ngây người ra. Chúng gượng gạo nhìn lên tầng sáu rồi lại nhìn Bạch Diệc Phi.
Cao như vậy mà nhảy xuống nhưng lại không bị thương chút nào, kể cả hắn ta là cao thủ cấp bốn thì cũng không dám làm thế.
Đám đàn em của hắn ta cũng đều bị dọa chết khiếp, đờ đẫn đứng tại chỗ. Còn hai tên sau khi bị đánh bay ra ngoài, lúc này còn nôn ra ngụm máu tươi.
Lúc Bạch Diệc Phi ra tay không dùng hết sức lực, nếu không thì dựa vào sức khỏe của người bình thường, căn bản không đỡ nổi, sẽ bị một quyền của Bạch Diệc Phi đánh chết luôn.
Lý Tuyết thấy Bạch Diệc Phi như vậy thì trong mắt cô đều là sự kinh ngạc. Trước đây cô cũng biết Bạch Diệc Phi rất lợi hại nhưng chỉ là ngày trước. Không ngờ hiện giờ anh vẫn có thể đạt đến trình độ như này.
Trong lòng Lý Tuyết có chút hồi hộp nhưng cũng có phần tự hào.
“Vợ à, em không sao chứ?”, Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn Lý Tuyết, lo lắng hỏi han.
Lý Tuyết lắc đầu, khẽ cười nói: “Em không sao”.
…
Những người có mặt ở đây đều không dám lên tiếng. Còn tên xăm mình thì đột nhiên định thần lại, chỉ vào Bạch Diệc Phi, lớn tiếng quát: “Đại ca! Là nó đấy”.
Tên đeo kính râm có chút chột dạ với Bạch Diệc Phi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, phía hắn ta dẫn theo bao nhiêu người như vậy, Bạch Diệc Phi chỉ có một mình thôi. Vì vậy hắn ta to gan hừ lạnh một tiếng, nói: “Có chút bản lĩnh đấy, chẳng trách thích đi lo chuyện bao đồng”.
“Tao nói này thằng nhóc! Mày làm hỏng chuyện của ông Triệu nhà chúng tao, nghĩ xem giải quyết như thế nào chưa?”
Bạch Diệc Phi nhìn chúng rồi lạnh lùng nói: “Cút đi ngay”.
“Mày nói lại lần nữa xem”, tên đeo kính râm thấy kinh hãi bởi thái độ của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng quét nhìn chúng rồi nói: “Tôi nói là cút đi”.
“Mẹ kiếp”, tên đeo kính lập tức phẫn nộ. Chúng lăn lộn trong xã hội này, ghét nhất là bị người khác coi thường.
“Mẹ kiếp! Mày thật sự tưởng bọn tao không dám làm gì mày à?”, tên đeo kính râm phẫn nộ chỉ vào Bạch Diệc Phi, nói: “Kể cả mày là cao thủ cấp ba nhưng bọn tao nhiều người như này, chẳng lẽ còn không đánh nổi mày?”, lời nói vừa dứt, ở cổng bệnh viện đột nhiên xuất hiện rất nhiều xe màu đen.
Tiếp đó, từ trên xe có một đám người cầm gậy bước xuống. Sau đó chúng nhanh chóng xông vào bệnh viện bao vây tất cả mọi người lại.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này nhưng vẻ mặt anh không có gì thay đổi cả.