“Cậu là con lợn!”
Lý Phàm bị Diệp Ngải mắng cho một trận, lại thêm bị Bạch Diệc Phi sỉ nhục khiến gã hoàn toàn bùng nổ: “Đều là lỗi của tôi chắc? Mẹ nó, chị không nói rõ ràng, tôi đương nhiên tự làm theo ý của mình rồi!”
“Còn nữa, Bạch Diệc Phi căn bản không có cổ phần của Hầu Tước, chị con mẹ nó biết chuyện này không? Chị không biết còn ở đây cằn nhằn, có giỏi chị tự đi mà làm, tìm tôi làm gì?”
“Lúc đầu tôi đã nói với cậu rồi, tôi bảo cậu làm gì thì làm đấy, chuyện tôi không bảo thì tuyệt đối không được làm!”, Diệp Ngải lạnh lùng nhìn Lý Phàm.
“Chị không nói rõ ràng còn trách tôi?”, Lý Phàm trả lời.
Diệp Ngải nghe vậy hít sâu một hơi, không nên cãi nhau với một đứa ngu, nếu không sẽ tự hạ thấp IQ của mình.
“Cậu cút mau, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”.
Lý Phàm hừ lạnh, đi thẳng.
Gã ta thật sự điên tiết, nên cũng không nghĩ nhiều.
Đến khi gã ta rời khỏi biệt thự, đi trên đường mới hối hận.
Công ty Trái cây Lý Thị đã mất, nhà họ Lý cũng không còn, gã ta đã mất tất cả, không có sự giúp đỡ của Diệp Ngải thì đừng nói lấy lại công ty, gã ta muốn sống yên ổn cũng khó.
“Tiêu rồi…”. Lý Thị thực sự xong đời rồi.
Trong lúc Lý Phàm đang hoảng loạn thì đột nhiên bị một bao tải màu đen trùm đầu, sau đó bị bịt miệng đưa đến một hẻm nhỏ không người.
“Ưm, ưm…”, Lý Phàm giãy giụa.
Nhưng vô dụng.
…
“Sếp, nhiệm vụ hoàn thành”, Lưu đầu trọc gọi điện cho Bạch Diệc Phi, đồng thời còn gửi anh mấy tấm ảnh, toàn bộ đều là Lý Phàm.
Trong hình, Lý Phàm nằm trên đất, hai chân bày ra một tư thế kỳ dị, người bình thường thì không thể nào làm thế được, vì thế có thể xác định được, chân của Lý Phàm đã bị đánh gãy.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng: “Rất tốt, lát nữa sẽ chuyển 2 triệu cho anh”.
“Vâng, sếp”, Lưu đầu trọc cười trả lời, tiền này kiếm thật dễ dàng.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Các anh theo Lý Phàm đến đâu?”
Lưu đầu trọc cảm thấy đây là chuyện quan trọng vì thế thành thật trả lời: “Một căn biệt thự, không ở cảng Lam Ba mà ở một khu khác. Gã ta sau khi tiến vào khoảng 30 phút thì đi ra, trông có vẻ rất tức giận”.
Biệt thự?
Xem ra Diệp Ngải sống ở biệt thự đó.
Anh đang suy nghĩ thì Long Linh Linh gõ cửa.
“Vào đi”.
“Chủ tịch, cổ đông Trương muốn gặp anh”.
Bạch Diệc Phi cau mày: “Không gặp”.
Long Linh Linh gật đầu rồi ra ngoài.
Trương Vinh không gặp được Bạch Diệc Phi thì càng nôn nóng nhưng cũng không làm gì được, chỉ đành ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của mình.
Buổi trưa, Bạch Diệc Phi định về biệt thự thăm Lý Tuyết.
Anh vừa lái xe ra đường thì phát hiện một chiếc xe Limousine cứ đi theo mình. Anh lập tức cảnh giác.
Bởi lần trước anh và Từ Lãng từ bị theo đuôi xe nên anh nhạy cảm với xe đi phía sau hơn nhiều, cũng vì thế mà phát hiện ra người theo dõi.
Bạch Diệc Phi hơi cau mày. Anh cố ý đi loanh quanh một vòng, người kia cũng không có hành vi gì mà chỉ đi theo sau anh. Điều này khiến Bạch Diệc Phi không hiểu nổi rốt cuộc người đó là ai? Có mục đích gì?
Cuối cùng, anh vẫn quay về cảng Lam Ba.
…
Nhà họ Lý đã náo loạn hết cả lên.
Lúc bọn họ cho rằng Lý Thị được cứu rồi thì hành động của Lý Phàm lại đẩy bọn họ xuống đáy vực.
Ông cụ Lý, Lý Đại Hải cùng những bề trên khác đều đứung trước một cửa phòng bệnh.
“Haizz!”
Ông cụ Lý thở dài, trong chớp mắt đã già đi rất nhiều.
Lý Đại Hải lo lắng nhìn phòng bệnh: “Rốt cuộc nó chọc phải ai? Sao lại bị đánh thành thế này? Đôi chân này e là phải bỏ đi rồi…”.
Lý Nhị Sơn nghe vậy thì nói: “Anh cả, còn sống là may rồi”.
“Chú ăn nói kiểu gì đấy? Chú muốn nó chết có phải không?”, Lý Đại Hải trừng mắt nhìn Lý Nhị Sơn.
Lý Nhị Sơn nghẹn lời: “Em đang an ủi anh đấy, thái độ vậy là thế nào?”
Ông ta nói xong thì hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Lý Đại Hải cũng tuyệt vọng. Ông ta chỉ có một đứa con trai, ban đầu nó là đứa cháu mà ông cụ Lý yêu thương nhất, cũng là người thừa kết nhà họ Lý, người làm bố như ông ta đương nhiên kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ thì thế nào?
Lý Phàm làm chủ tịch rồi thì không coi những người bề trên như họ ra gì, vô cùng xấc láo.
Hôm nay lại bị người ta đánh gãy chân, sau này còn có tương lai gì nữa?
Đúng vào lúc này, Lý Hiểu thở hồng hộc chạy đến bệnh viện: “Ông, không xong rồi, không xong rồi!”
“Không xong cái gì, ông cụ vẫn khỏe đây này!”, Lý Thu Đường mắng.
Lý Hiểu lập tức lắc đầu: “Không phải, ý của cháu không phải vậy”.
Ông cụ Lý nhìn cậu ta: “Có chuyện gì? Cứ từ từ nói”.
Lý Hiểu rất vội vã: “Vừa rồi người của tập đoàn Hầu Tước đến, cầm theo một bản hợp đồng, nói là từ bây giờ công ty Trái cây Lý Thị đã thuộc về Hầu Tước, à không, thuộc về Bạch Diệc Phi”.
“Cái gì?”