Lương Ngọc uống một hớp trà: “Về rồi, anh ta không sao”.
Nói xong, tâm trạng vốn đang căng thẳng của Bạch Diệc Phi cũng thả lỏng, nhưng anh vẫn nói: “Phiền cô đưa tôi ra ngoài! Sau khi ra tôi mời cô bữa cơm”.
“Không được”, Lương Ngọc lắc đầu, trước khi Bạch Diệc Phi nói thì cô ta đã than thở: “Lúc đầu tôi cũng không hiểu, thậm chí cảm thấy khó tin khi cô giáo tôi nhận anh làm trò”.
“Nhưng tình huống của anh hiện giờ không cần tôi phải nói nhiều nữa, anh nhất định phải trở nên mạnh hơn”.
Bạch Diệc Phi biết anh chỉ tạm có được sự an toàn mà thôi: “Có Bạch Hổ và Từ Lãng huấn luyện tôi là đủ rồi”.
“Thời gian không chờ đợi ai cả”, Lương Ngọc chậm rãi nói: “Cô dạy anh một tháng sẽ có hiệu quả hoàn toàn khác với bọn họ”.
Bạch Diệc Phi im lặng, người phụ nữ đó quả thực rất mạnh.
“Cô nói đúng, nhưng tôi muốn về”, anh vẫn cố chấp nói.
Lương Ngọc bó tay, đứng dậy nói: “Được, anh muốn về cũng được thôi. Đánh thắng tôi, tôi sẽ đích thân dẫn anh đi”.
“Được”, Bạch Diệc Phi cũng đứng dậy, đi theo Lương Ngọc ra khỏi căn phòng gỗ.
Hai người đứng đối diện cách nhau ba mét trên khoảng đất trống, không xa cũng không gần.
“Lên đi!”, Lương Ngọc ngoắc ngoắc tay với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cảm thấy bị khiêu khích. Anh đã huấn luyện với Bạch Hổ được mấy tháng rồi, cộng thêm kinh nghiệm thực chiến lúc trước khiến anh rất tự tin vào mình.
Lương Ngọc là phụ nữ, cho dù có là cảnh sát thì cùng lắm cũng chỉ biết một số chiêu cơ bản, hẳn không hiểu rõ mấy ngón võ giết người. Điều này khiến anh càng thêm tự tin có thể đánh bại cô ta.
Nhưng thực tế vả anh sấp mặt.
Bạch Diệc Phi xông lên, muốn mau chóng khống chế Lương Ngọc. Nhưng anh vừa dơ tay lên thì cô ta đã bắt lấy cổ tay anh. Bạch Diệc Phi hơi sững lại, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị cô ta ném bay.
“Rầm!”
Bạch Diệp Phi đâm sầm vào cây, sau đó ngã xuống.
“A…”.
Vết thương ngày hôm qua còn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại ngã thêm lần nữa, đã thế sau lưng anh còn là thân cây thô cứng gồ ghề, đâm thẳng vào như thế còn đau hơn cả đâm vào tường.
Lương Ngọc đi tới đứng bên cạnh anh: “Anh thua rồi”.
Bạch Diệc Phi không tin, cắn răng đứng dậy: “Không tính, thử lại lần nữa”.
Lương Ngọc đồng ý, nhưng kết quả vẫn vậy, chỉ khác ở chỗ, anh ngã thêm vài lần nữa, vết thương lại càng đau hơn.
“Chịu thua rồi chứ?”, Lương Ngọc từ tốn: “Anh còn không chịu thua thì tôi thật nghi ngờ anh có phải là đàn ông không đấy”.
Bạch Diệc Phi cũng không mặt dày như vậy, chỉ đành nói: “Tôi chịu thua”.
Anh thật sự không ngờ, Lương Ngọc bề ngoài thì nhỏ nhắn, nhưng bên trong lại vô cùng đáng gờm. Cô ta không cần khoa chân múa tay gì nhiều mà cứ thế ném bay anh.
Điều này khiến Bạch Diệc Phi lung lay. Nếu anh cũng mạnh như vậy thì tỷ lệ thắng khi đối đầu với người hai nhà Tùng, Diệp sẽ cao hơn.
Nhưng anh vẫn muốn trở về gặp Lý Tuyết.
Lương Ngọc kéo anh dậy, vỗ vỗ tay nói: “Vì thế anh vẫn nên ngoan ngoan mà đợi đi. Anh yếu quá đấy. Ăn cơm sáng đi, ăn xong thì luyện tiếp”.
Anh bị coi thường rồi.
Bạch Diệc Phi đứng lên đi ăn sáng nhưng vẫn không cam lòng: “Khoan đã, tôi có đồng ý mấy bài huấn luyện của cô đâu!”
“Anh thua rồi nên không được xuống núi, không xuống núi thì chỉ có thể luyện tập”, Lương Ngọc nói như thể đây là điều đương nhiên.
Bạch Diệc Phi cau mày: “Sao cô lại muốn huấn luyện cho tôi? Muốn tôi làm gì ư?”
Anh đã làm chủ tịch rất lâu rồi nên cũng hiểu trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí. Cô ta muốn huấn luyện anh, làm gì có chuyện không cần hồi báo?
Lương Ngọc lại cảm thấy rất khó hiểu: “Tôi cũng không biết. Tôi còn thắc mắc tại sao cô giáo lại nhận anh làm đồ đệ đây này. Anh đâu có gì đáng giá để cô nhận anh đâu?”
“Vậy cô giáo của cô muốn làm gì?”
Lương Ngọc sửa lại: “Bây giờ cũng là cô giáo của anh”.
“Tôi không thừa nhận!”, Bạch Diệc Phi cạn lời: “Đấy là cô đơn phương nói vậy, tôi hoàn toàn không muốn làm học trò của của cô ta”.
Lương Ngọc tặc lưỡi: “Biết bao nhiêu người muốn được học cô ấy mà cô ấy còn không đồng ý, anh có cơ hội thì nên vui mừng đi, còn ở đấy mà không muốn cái gì!”
Nói xong, cô ta không đợi Bạch Diệc Phi lên tiếng đã xua tay, không muốn tiếp tục đề tài này với anh nên chỉ nói một câu: “Dù sao bây giờ anh cũng phải ở đây tập luyện, một tháng sau mới được xuống núi”.
“Nếu anh còn thắc mắc gì thì đợi cô đến rồi tự đi mà hỏi”.
Bạch Diệc Phi không quan tâm đối phương có thân phận thế nào, anh chỉ muốn về nhà: “Khi nào cô ta đến?”
“Ngày mai”.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô dạy đi!”
Lương Ngọc chớp chớp mắt: “Sao lại muốn luyện tập rồi?”
“Cho không thì tội gì lãng phí”, Bạch Diệc Phi cũng không ngu, nếu người ta đã tự mò đến tận cửa lại còn tạm thời không có điều kiện gì thì đương nhiên phải trân trọng cơ hội rồi.
Lương Ngọc chán chả buồn nói, cứ thế ra tay luôn.
“Rầm!”
Anh còn chưa kịp phản ứng thì lại bị Lương Ngọc ném bay.
“Tôi bảo… Có thế dùng phương pháp huấn luyện nhẹ nhàng hơn không?”
Anh sợ người phụ nữ kia còn chưa đến anh đã bị Lương Ngọc đánh chết.
Lương Ngọc lắc đầu: “Sư phụ đã nói rồi, muốn có cơ thể cường kiện thì nhất định phải ăn đập”.
Mẹ, chân lý gì đây?
Bạch Diệc Phi còn chưa nghĩ xong thì Lương Ngọc đã đi đến ném văng anh thêm lần nữa.
“Rầm!”
“Bộp!”
“Bịch!”
Cả ngày này, Bạch Diệc Phi cứ thế liên tục bị ném đi ném lại, lúc đầu anh còn thấy đau đớn, cuối cùng thì đã chết lặng.
…
Đúng mười giờ tổ chức cuộc họp quản lý cấp cao.
Trong phòng họp, mọi người đều biết hôm nay có hai vị trí quan trọng cần đổi người, một là giám đốc nhân sự, một là tổng giám đốc của bọn họ.
Giám đốc phòng nhân sự đến từ chiều hôm qua, nên mọi người cũng đã làm quen, chỉ có tổng giám đốc hôm nay mới đến.
“Không biết tổng giám đốc là người thế nào? Đừng có là người ngang ngược, nếu không công ty đi đời chắc luôn”.
“Nghe nói là một người phụ nữ”.
“Cái gì? Nữ? Phụ nữ làm tổng giám đốc? Có kinh nghiệm không?”
“Biết đâu được!”
Mọi người bàn tán sôi nổi, chỉ có Ngưu Kim là vẫn bình thản, bởi ông ta là người duy nhất biết thân phận thật sự của tổng giám đốc.
Đó là vợ của chủ tịch Hầu Tước đấy!
Đáng tiếc ông ta không thể nói ra được.
Vương Đào ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc ngay bên cạnh chỗ của Lý Tuyết. Ông ta cũng rất tò mò: “Tôi thấy giám đốc mới mà đến thì thể nào cũng phải ra oai phủ đầu, lát nữa mọi người nhớ phải cẩn thận, đừng cho cô ta bắt được cơ hội”.
Nghe vậy mọi người đều gật đầu đồng tình, dù sao sếp mới đến thì thể nào thể hiện cái uy của mình.