Hai người nói xong cùng nhìn về phía Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi cũng cười với họ.
Lý Tuyết bỗng nhiên cảm thấy hai má hơi nóng.
Lưu Tử Vân lại nói: “Lần này anh làm rất tốt! Tôi đã không ưa Lý Phàm từ lâu rồi, suốt ngày chỉ biết bắt nạt Tuyết Nhi, xả được cơn tức này ra trong lòng dễ chịu hơn nhiều rồi!”
Lúc này, Lý Cường Đông nói: “Tuy nói như vậy, nhưng hình như hơi quá rồi, cây to thì đón gió lớn…”
“Ông im miệng đi!”, Lưu Tử Vân hầm hầm trừng mắt nhìn Lý Cường Đông: “Ông không biết ngượng mà nói Bạch Diệc Phi người ta, ông nhìn lại mình đi? Người ta vừa đến là không dám hé răng, nếu không có Bạch Diệc Phi ở đây thì không biết hai mẹ con chúng tôi phải chịu bao nhiêu uất ức nữa!”
“Đặc biệt là con gái ông, hợp đồng vất vất vả vả mới đàm phán được, nhường cho bọn họ thì thôi lại còn bị sỉ nhục, người làm bố như ông thật vô dụng!”
Lý Cường Đông: “…”
Nhưng mới nói xong không lâu, Lưu Tử Vân lại bắt đầu lo lắng: “Hả giận thì hả giận, hợp đồng của Cảng Lam Ba thì làm sao đây? Chuyện này đã đồng ý với ông cụ rồi, nếu không thành…”
Lý Tuyết cũng hơi lo lắng, cô không nắm chắc.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết, cười nói: “Đi đi, không sao đâu”.
Lý Tuyết thấy vậy chợt cảm thấy rất yên tâm, cô hoàn toàn tin tưởng lời Bạch Diệc Phi nói.
Sáng sớm hôm sau, Lý Tuyết đến cao ốc văn phòng Cảng Lam Ba với tâm trạng thấp thỏm.
Thế nhưng không giống như trong tưởng tượng của Lý Tuyết, cô tưởng là sẽ rất khó để vào được, kết quả là vẫn như trước, cô được trợ lý tổng giám đốc tiểu Chu trực tiếp đón vào.
Tổng giám đốc cười ha ha lấy ra hợp đồng, nói: “Ký tên đi! Ký tên xong, công ty tôi sẽ chuyển khoản ngay lập tức.”
Lý Tuyết ngây người gật đầu và ký tên.
Đến khi ra khỏi văn phòng, về đến công ty Lý Tuyết mới thật sự tỉnh táo lại: “Đơn giản như vậy thôi sao?”
Cúi đầu nhìn hợp đồng đã ký xong, cuối cùng Lý Tuyết mới tin sự thật trước mắt mình.
Nhưng đồng thời cô cũng rất nghi ngờ, rốt cuộc bạn học của Bạch Diệc Phi có chức vụ gì?
Lý Phàm không tham gia vào chuyện hợp đồng cô cũng biết, cho nên khi đi cùng cô, hai người đối lập rất rõ ràng!
Nhưng Bạch Diệc Phi không nói, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ cầm hợp đồng đi tìm ông cụ Lý.
Ông cụ Lý trông thấy bản hợp đồng, vui mừng gật đầu: “Tuyết nhi làm tốt lắm! Hôm nay chắc là mệt rồi nhỉ? Hay là về sớm nghỉ ngơi đi?”
Lý Tuyết đáp vâng, rồi trở về nhà.
Ông cụ Lý thấy Lý Tuyết đã đi rồi, lập tức gọi Lý Nhị Sơn vào.
Lý Nhị Sơn là bố của Lý Thu Dĩnh, cũng là giám đốc bộ phận tài vụ, là một người đàn ông trung niên tương đối nhã nhặn.
“Bố, con cũng đang định tìm bố”, Lý Nhị Sơn nói một câu.
Ông cụ Lý hỏi: “Có việc gì?”
“Bên phía Cảng Lam Ba đã chuyển tiền sang rồi”, Lý Nhị Sơn trả lời.
Ông cụ nháy mắt kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: “Không hổ là công ty lớn!”
Lý Nhị Sơn gật đầu theo.
“Bố, bố tìm con có chuyện gì vậy?”
Ông cụ Lý thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Báo cho bạn bè trong giới kinh doanh rằng ngày kia chúng ta sẽ tổ chức tiệc rượu ở khách sạn Thiên Bắc”.
“Cái này, hình như không hay lắm? Bên phía Cảng Lam Ba…”, Lý Nhị Sơn ngập ngừng nói.
Ông cụ Lý khẽ cười một tiếng: “Sau lưng Cảng Lam Ba là tập đoàn Hầu Tước, họ sẽ không để ý đâu. Nhân tiện mượn cơ hội này để cho những người khác biết, sau lưng chúng ta chính là tập đoàn Hầu Tước!”
“Phải rồi, không cần thông báo với Cường Đông và gia đình nó đâu”.
Lý Nhị Sơn ngừng một chút, hiểu ý của ông cụ Lý: “Con hiểu rồi, bố”.
Hôm qua ông cụ Lý đã nhượng bộ nhưng cũng đã mất hết mặt mũi, làm sao ông cụ Lý có thể bỏ qua như vậy được chứ?
Đợi Lý Nhị Sơn đi rồi, ở phòng nghỉ trong phòng làm việc có hai người đi ra. Là Lý Phàm và Lý Đại Hải.
“Ông nội, hợp đồng đã ký được rồi, Lý Tuyết này chắc cũng hết tác dụng rồi! Hừ! Nhà bọn họ tự nghĩ mình là cái gì, dám đối xử với ông nội như vậy!”, khuôn mặt Lý Phàm vặn vẹo.
Lý Đại Hải gật đầu: “Bố làm như vậy là dạy cho họ một bài học nhỏ, nếu không cái đuôi của họ sắp vểnh hết lên trời rồi!”
Ông cụ Lý sắc mặt u ám nói: “Được rồi, trải qua chuyện lần này, tôi hy vọng anh hiểu được rằng bất kỳ việc gì cũng đừng quá bốc đồng!”
“Con biết rồi, ông nội”, Lý Phàm cung kính gật đầu.
…
Khi Lý Tuyết đi Cảng Lam Ba thì Bạch Diệc Phi phải tới công ty, dù sao anh cũng là chủ tịch của công ty, cũng không thể phủi tay hoàn toàn không làm gì được.
Ngồi trong phòng làm việc, cả ngày Bạch Diệc Phi đều xem tài liệu của công ty, mãi đến khi hết giờ làm việc mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm về nhà.
Đúng lúc này, Long Linh Linh đẩy cửa đi vào.
“Có chuyện gì?”, Bạch Diệc Phi mở lời hỏi trước.
Long Linh Linh đưa tới một tấm thiệp mời: “Ngày kia Công ty trái cây Lý Thị tổ chức bữa tiệc, mời anh đi”.
Bạch Diệc Phi hơi ngạc nhiên, mở thiệp mời ra xem một chút: “Bữa tiệc?”
“Ngày kia? Vừa khéo là sinh nhật của Tuyết Nhi?”
Đây là đã thông suốt rồi sao?
Không đúng, nếu như là tổ chức sinh nhật thì mời Tập đoàn Hầu Tước làm gì?
Bạch Diệc Phi chợt hỏi: “Ngoài chúng ta ra còn có công ty khác đi không?”
“Những công ty khác có qua lại thân thiết với Lý Thị đều nhận được thiệp mời”, Long Linh Linh trả lời.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, quả nhiên không phải vì Tuyết Nhi.
Long Linh Linh thấy thế muốn nói lại thôi.
Bạch Diệc Phi nhìn cô: “Còn không đi? Có chuyện gì nữa không?”
Long Linh Linh nghĩ một lúc, nói: “Chủ tịch, Công ty trái cây Lý Thị không phải lựa chọn tốt nhất, lần này đầu tư nhiều như vậy, có khi nào…”
Nếu như thua lỗ, đó chính là 100 triệu tệ đấy!
Bạch Diệc Phi nhìn cô thản nhiên nói: “Tôi biết”.
Long Linh Linh: “…”
Biết mà anh còn đầu tư nhiều như vậy, những 100 triệu tệ!
Nhiều tiền không có chỗ tiêu phải không?
Đây là một phú nhị đại điển hình, cái gì cũng không biết chỉ biết tiêu tiền, tập đoàn Hầu Tước trên tay anh ta sớm muộn gì cũng có ngày đi tong!
“Còn việc gì không?”, Bạch Diệc Phi lại hỏi.
Long Linh Linh cúi đầu trả lời: “Hết rồi ạ, vậy tôi đi xuống trước đây”.
Nói xong Long Linh Linh lắc mông đi ra ngoài.
Bạch Diệc Phi không bận tâm nhìn Long Linh Linh, anh biết ý của Long Linh Linh, nhưng mà anh có suy nghĩ riêng của mình.
Thu dọn đồ đạc xong, Bạch Diệc Phi lại trở về nhà.
Vừa về đến nhà, nhìn thấy đồ ăn trên bàn trong lòng liền ấm áp.
Lý Tuyết thấy anh đã về, cười nói: “Anh về rồi à, lại đây ăn cơm”.
Bạch Diệc Phi hơi xúc động, dịu dàng nói: “Em không cần vất vả vậy đâu, cơm tối có thể để anh làm, chuyện dự án còn cần em lo, sau này chắc chắn sẽ rất bận”.
“Chuyện dự án hình như ông nội còn chưa tuyên bố ai sẽ phụ trách?”, Lý Tuyết trả lời.
Bạch Diệc Phi dừng lại: “Còn chưa tuyên bố?”
Sau đó anh nói: “Vậy chắc là tuyên bố ở bữa tiệc ngày kia rồi”.
“Bữa tiệc gì?”
“Em không biết sao?”, Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết ngạc nhiên như vậy, nhất thời cũng ngạc nhiên.
Lý Tuyết lắc đầu: “Em chưa nghe về chuyện này”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy lập tức hiểu ngay, bọn họ vốn dĩ không thông báo cho nhà Lý Tuyết, cố ý không để họ đi!
Hừ! Xem ra ông cụ Lý này đúng thật là không biết hối cải, hết lần này tới lần khác đụng chạm tới giới hạn của anh.
Nếu đã như vậy, thì anh không ngại chơi một trò chơi lớn với họ!
Bạch Diệc Phi cười với Lý Tuyết, nói: “Ngày kia là sinh nhật của em”.
Lý Tuyết hai mắt sáng lên: “Anh nhớ sinh nhật của em?”
“Đúng vậy, anh muốn tổ chức cho em một bữa tiệc sinh nhật, kiểu cực kỳ sang trọng ấy. Đến lúc đó cả nhà chúng ta đều đi”, Bạch Diệc Phi cười nói.