Bạch Diệc Phi suy nghĩ thật nghiêm túc… Anh có thích Lưu Hiểu Anh không?
Từ khi đi theo anh, Lưu Hiểu Anh đã vì anh mà làm biết bao việc, thậm chí còn hết lần này đến lần khác cứu mạng anh. Bạch Diệc Phi cũng biết được tình cảm của cô ta dành cho mình. Còn tình cảm của anh dành cho cô ta phần nhiều là sự cảm kích, còn về thích thì…
Bạch Diệc Phi thở dài một hơi. Anh không muốn nói dối Lý Tuyết và cũng không có lý do gì nói dối cô. Giống như tình yêu mà anh dành cho cô, là từ tận đáy lòng chứ không phải giấu diếm dối trá.
“Tuyết Nhi!”, Bạch Diệc Phi gọi một tiếng rồi nói tiếp: “Thật ra anh cũng không biết là mình có thích không, chỉ có điều hôm đó anh tưởng cô ấy đã chết nên anh rất buồn”.
Nếu là Lý Tuyết của trước đây thì có lẽ cô sẽ hỏi thêm vài câu nữa nhưng bây giờ lại khác.
Lúc đó Bạch Diệc Phi ngất đi, Lương Ngọc gọi điện thoại cho Lý Tuyết, cô lập tức đến bệnh viện thì Bạch Diệc Phi đã nằm trong phòng bệnh rồi.
Còn Lưu Hiểu Anh ngồi bên giường bệnh trông Bạch Diệc Phi nhưng cũng đang đợi Lý Tuyết đến.
Lý Tuyết thấy Lưu Hiểu Anh có vẻ thất thần, chỉ mấy tháng không gặp mà cô ta dường như biến thành người khác, hoàn toàn không còn dáng vẻ năng động của ngày nào.
Sau đó Lưu Hiểu Anh kể cho Lý Tuyết nghe việc Bạch Diệc Phi trúng độc suýt chết.
“Đến lúc chết mà trong lòng anh ấy cũng chỉ có cô thôi, cũng chỉ nghĩ đến cô”, sau khi nói xong, Lưu Hiểu Anh không đợi Lý Tuyết phản ứng lại, cô ta đã rời đi luôn.
Lưu Hiểu Anh cố tình đợi ở đây để nói cho Lý Tuyết. Thật ra lần đó chỉ là chút ‘sơ suất’ chứ trong lòng Bạch Diệc Phi mãi mãi chỉ có một mình Lý Tuyết mà thôi.
Cô ta muốn trong lòng Lý Tuyết cảm thấy dễ chịu hơn và có thể cảm thông cho Bạch Diệc Phi một chút. Nhưng cô ta làm như vậy lại khiến Lý Tuyết càng khó chịu hơn.
Lý Tuyết khẽ nói: “Em không làm được gì cho anh cả, cũng không làm tốt như cô ấy nên em sẽ phải càng đối tốt với anh hơn”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì trong lòng run rẩy. Câu này có ý gì đây?
“Cô ấy đã giải thích với em rồi. Em biết, cô ấy không muốn em khó xử và cũng muốn em hiểu cho anh”, Lý Tuyết thản nhiên nói.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì ôm chặt Lý Tuyết, trong lòng như hiểu ra. Anh khẽ thở dài một tiếng, nói: “Vợ à! Trong lòng anh, em lúc nào cũng là tốt nhất, em không cần phải đi so với người khác đâu”.
“Mặc dù anh không thể chắc chắn là mình có thích người ta không nhưng có một điều anh chắc chắn được, anh rất yêu em”.
“Chuyện này nói thế nào thì cũng là lỗi của anh. Em có thể trừng phạt anh, trách mắng anh, anh đều nhận hết”.
Nghe thấy lời này, Lý Tuyết nhìn anh cười, nói: “Đây là anh nói đấy nhé! Vậy thì anh để việc cho em xử lý, bất luận cuối cùng quyết định thế nào thì anh đều phải nghe em”.
“Được!”, Bạch Diệc Phi lập tức gật đầu, nói: “Bất luận em bảo anh làm gì thì anh đều bằng lòng”.
Lý Tuyết thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh mà không khỏi bật cười nhưng rất nhanh cô thu lại nụ cười, hờn dỗi nói: “Đồ dẻo miệng”.
Bạch Diệc Phi cười hì hì nói: “Anh nói toàn là thật mà”.
Lý Tuyết chỉ trừng mắt nhìn anh một cái mà không nói gì thêm. Bạch Diệc Phi thấy thế thì ôm chặt cô, trong lòng đột nhiên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đúng vậy! Chỉ cần chúng ta chuyên tâm làm một việc thì việc có khó đến mức nào cũng trở nên đơn giản hơn.
Mấy ngày nay tâm trạng vẫn luôn buồn bực, giờ đây cuối cùng cũng được thả lỏng người rồi.
Nhưng đúng lúc này…
“Mau nhìn kìa! Có người nhảy lầu rồi”.
“Cái gì? Ở đâu?”
“Ở kia kìa? Trời ơi! Cao như vậy…”, những tiếng kêu từ trong phòng lớn truyền ra.
Sau khi nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi theo bản năng chau mày lại. Đây là bệnh viện của anh mà. Vì vậy hai người liếc nhìn nhau rồi đứng lên đi vội về phía đó.
Họ đi ra phòng lớn rồi đi về vị trí cửa chính thì phát hiện đã có rất nhiều người vây ở đó và nhìn lên trên. Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cũng nhìn theo.
Bệnh viện có tổng cộng sáu tầng, trên sân thượng có một người phụ nữ mặc đồ bệnh viện. Mặt cô ta không chút biểu cảm, hai mắt đờ đẫn dường như chỉ một lát sau là sẽ nhảy xuống luôn được.
Bạch Diệc Phi vừa nhìn đã nhận ra đây là cô gái ở trong phòng bệnh của họ.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết, Lý Tuyết cũng nhìn anh, nói: “Anh đi đi, đừng lo cho em”.
Bạch Diệc Phi nói thêm một câu: “Em cẩn thận đấy nhé”, sau đó anh chạy về phía tòa cao tầng đó.
Nhưng đi chưa được bao lâu thì nhìn thấy vợ ông Từ ngồi ở một bên khóc thút thít, dường như không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Bởi vì chuyện cô gái kia muốn nhảy lầu quan trọng hơn nên Bạch Diệc Phi cũng không nghĩ nhiều mà vào thang máy để lên sân thượng.
Sau khi anh chạy lên đến đó thì nhìn thấy người đàn ông trẻ cùng phòng ban nãy đang quỳ bên cạnh người con gái, vẻ mặt đau khổ khuyên ngăn cô ta: “Anh xin em đấy, em đừng làm chuyện dại dột”.
“Tư Tư! Em đừng kích động”, người con trai khổ sở van nài: “Hắn không cần em nhưng anh cần em! Anh không để ý đâu, chỉ cần em đừng làm chuyện ngốc nghếch”. Nhưng cô gái kia vẫn không thay đổi gì, dường như không nghe thấy.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên ở dưới tầng.
Cô gái đột nhiên nói: “Không phải như vậy đâu”.
“Anh không hiểu đâu”.
“Để em chết đi! Kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy cuộc đối thoại của họ mà lắc đầu. Nếu như trước đây mà anh thấy những chuyện như này thì anh sẽ khinh thường họ. Theo anh thấy, làm như này là vô trách nhiệm với bố mẹ, cũng là không tôn trọng tính mạng mình.
Nhưng bây giờ suy nghĩ của anh đã thay đổi. Bởi vì mỗi người đều có nỗi khó xử của riêng mình, bản thân mình không ở trong hoàn cảnh đó thì không thể nói gì được.
Có những người còn quá trẻ, chưa trải sự đời nhiều nên tâm lý chưa vững vàng. Vì vậy, khi gặp phải chuyện gì đó, họ đều nghĩ giải quyết theo hướng tiêu cực.
Bạch Diệc Phi bước lại, nói với người con trai: “Anh đứng lên trước đi”.
Người đó nhìn Bạch Diệc Phi một cái, trước tiên ngây người ra, sau đó quát lớn: “Anh cút ra”.
Có lẽ là anh ta hiểu nhầm Bạch Diệc Phi, tưởng Bạch Diệc Phi muốn anh ta trơ mắt nhìn cô gái tên Tư Tư kia nhảy lầu.
Còn cô gái trẻ sau khi nghe thấy vậy thì chỉ quay đầu nhìn một cái rồi lại quay đi.
Bạch Diệc Phi chỉ khẽ nói: “Người muốn chết thì muốn ngăn cũng không được”.
Lời nói vừa dứt, người con trai ngây người tại chỗ, còn cô gái thì cúi đầu khóc thút thít.
Sau khi định thần lại, người con trai dường như định nói gì nhưng lại không nói ra. Bạch Diệc Phi cũng không để ý gì mà đi về phía sân thượng.
Cô gái kia sau khi nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, kích động hét: “Đừng có lại đây! Nếu không bây giờ tôi sẽ nhảy xuống”.
Bạch Diệc Phi không đến gần cô ta mà giữ một khoảng cách nhất định. Anh ngồi ở mép sân thượng, hai chân vắt vẻo.
Mọi người ở dưới nhìn thấy vậy thì lập tức hét lớn: “Ôi! Lại có người định nhảy lầu kìa”.
“Hôm nay làm sao vậy?”
“Sao nhiều người nhảy lầu thế?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy giọng nói dưới tầng, mặc dù có chút cạn lời nhưng hiện giờ anh không quan tâm. Anh chỉ quay đầu cười nói với cô gái kia: “Trước khi chết hãy nghe tôi kể câu chuyện đi”.
Cô gái ngây người ra nhìn Bạch Diệc Phi.
Anh quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía xa, nói: “Trước đây có một người, anh ta đến từ nông thôn. Để chăm sóc cho em gái mình mà anh ta đi làm chàng ở rể cho một gia tộc hào môn”.
“Điều khiến anh ta cảm thấy may mắn là vợ anh ta rất xinh đẹp, người khác có nằm mơ cũng không có được”.
“Nhưng bất hạnh là vợ anh ta không bao giờ cho anh ta động vào người”.
Nghe thấy lời mở đầu này, cô gái kia bắt đầu thấy tò mò, hỏi: “Vậy người kia chẳng phải là cóc ghẻ định ăn thịt thiên nga sao?”
Bạch Diệc Phi không đáp lại câu hỏi đó mà chỉ nói tiếp: “Hôn lễ của họ rất hoành tráng nhưng hai bên kết hôn mà không vui vẻ chút nào”.
- ------------------