Tìm chết!
Sa Phi Dương nghe thấy câu nói này thì thần sắc trên mặt có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm hắn ta.
Thực lực của Sa Phi Dương mặc dù không bằng được Đạo Trưởng, nhưng ít nhiều gì cũng là một cao thủ hạng hai cấp cao, hơn nữa ông ta còn có tuyệt kỹ đặc biệt về suy diễn và dự đoán.
Cho nên, Sa Phi Dương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm hắn ta hỏi: “Cậu thực sự cảm thấy tôi đến đây để tìm cái chết sao?”
“Không thì sao?”, tên cao thủ hạng hai cười lạnh: “Chỉ với đám rác rưởi các người, ông đây tiện tay cũng có thể giết chết một người, nhưng nhìn ông bình tĩnh như vậy khiến tôi có chút bất ngờ”.
“Nếu đã như vậy, thế thì tôi sẽ chơi với ông một chút vậy!”
Sa Phi Dương nghe thấy câu này, không khỏi nhíu mày.
Cũng không phải là do thái độ của hắn ta, mà là do lời nói của hắn ta giống như một chiếc chìa khoá, đã mở ra cánh cửa ký ức của ông ta, từng cảnh tượng quen thuộc ùa ra khỏi cánh cửa đó.
Sau đó, ông ta đã nhớ lại.
“Cuộc đại chiến của hai mươi năm trước, tôi cũng tham gia”, Sa Phi Dương từ tốn nói.
Tên cao thủ hạng hai kia đang định xông lên, nghe thấy câu nói này không khỏi ngẩn ra: “Cái gì cơ?”
Sa Phi Dương nghĩ đến những chuyện lúc trước, bất giác cảm thấy cảm khái vô cùng.
Lúc đó cuộc chiến không phải là ở đảo Lam, mà là ở một vùng đất tên Nam Cương nằm ngoài sự kiểm soát của pháp luật.
Cuộc chiến năm đó, đã chết rất nhiều người.
Sa Phi Dương từ tốn nói: “Chính vào lúc đó, nhà của tôi đã bị đám người Nam Môn các người huỷ hoại!”
Tên cao thủ hạng hai nghe vậy thì cười lạnh: “Đó là do các người không có bản lĩnh, quy tắc kẻ thắng làm vua, ai bảo các người yếu đuối thì đáng bị ngược đãi đến chết!”
Sa Phi Dương từ từ ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào tên cao thủ hạng hai đứng trước mặt, ánh mắt vốn lạnh nhạt giờ đây đã bị lấp đầy bởi ý muốn giết chóc.
Tên cao thủ hạng hai kia sau khi nhìn thấy ánh mắt của Sa Phi Dương liền bị doạ cho giật lùi lại một bước.
Đúng lúc này điện thoại của hắn ta rung lên, khiến cho hắn giật mình hoàn hồn.
Hắn ý thức được bản thân mình lại bị một tên sâu bọ doạ cho sợ hết hồn như vậy, trong lòng không khỏi trở nên bực bội, tiếp đó hắn ta nghe điện thoại, trong điện thoại truyền đến tiếng của một tên cao thủ cấp hai khác: “Anh làm sao thế? Sao mà lâu vậy vẫn chưa giải quyết xong, chúng tôi bên này sắp bắt đầu rồi!”
Tên cao thủ hạng hai nghe thấy câu này, lạnh mặt nhìn Sa Phi Dương nói: “Đợi một phút nữa tôi sẽ qua”.
Ngắt điện thoại xong, ánh mắt của hắn lại càng tỏ rõ sự khinh bỉ: “Chuẩn bị xong chưa? Sau một phút nữa, ông sẽ không còn được hít thở bầu không khí tươi mới này nữa đâu!”
Sa Phi Dương nhìn hắn ta thờ ơ nói: “Câu này trả lại cho cậu”.
Nói xong, Sa Phi Dương xông đến.
Tên cao thủ hạng hai vừa mới đút điện thoại vào trong túi áo của mình, mắt thấy Sa Phi Dương xuất hiện trước mặt mình thì khẽ giật mình.
Tiếp đó hắn còn chưa kịp hoàn hồn, bàn tay của Sa Phi Dương đã xuyên thẳng qua ngực của gã.
“Ông…”.
Hắn ta mới nói được một chữ, một tay khác của Sa Phi Dương đã tung thêm một đấm đánh thẳng vào đầu của hắn, phát ra một tiếng vang thanh thuý, đầu hắn lệch sang một bên, tắt tiếng.
Sa Phi Dương vứt hắn ra, giọng nói lạnh lùng: “Một đám sâu bệnh, còn nói chúng tôi là sâu bọ!”
Sa Phi Dương vì tên cao thủ hạng hai này mà lại khôi phục lại được một chút trí nhớ.
Hai mươi năm trước, ông ta mới hơn ba mươi tuổi, lúc đó ông ta vẫn còn đang sống trong thôn làng của mình.
Vừa hay gặp phải người của Nam Môn, cả thôn bị bọn chúng đồ sát, chỉ có ông ta và anh trai là trốn thoát được.
Sau đó, ông ta được sự phụ cứu.
Cùng lúc đó ông ta cũng nhớ lại sư phụ của mình, một người tên là Hanh Dực.
Ông ta cũng giống Tân Thu và Tử Y, đều là những nhân vật cực kỳ thần bí.
Sa Phi Dương và Thiên Hoa Sơn có thiên phú cực cao, ba mươi tuổi mới bước vào hàng ngũ võ giả, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã được ghi tên vào danh sách những cao thủ hạng hai.
Nếu như Bạch Diệc Phi không có trạng thái cuồng hoá thì tài năng thiên bẩm của Sa Phi Dương và Thiên Hoa Sơn cao hơn của anh rất nhiều.
Chẳng qua là, Hanh Dực dạy bọn họ thuật phong thuỷ.
Sau khi ông ta nhớ lại những chuyện này, lại liên tưởng đến những sự việc xảy ra gần đây, cho nên nảy ra một câu hỏi: nhóm người Tân Thu còn sống, vậy sư phụ của mình hẳn là cũng vẫn còn sống, nhưng bây giờ ông ta đang ở đâu?
Trong giới võ giả cấp cao, có người biết đến Tân Thu và Tử Y, nhưng hầu như không có ai biết đến Hanh Dực, điều này rõ ràng rất kỳ lạ.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để ông ta nghĩ về những thứ này.
Sa Phi Dương xoay người, nhấc chân đạp bay cánh cửa sắt của phòng giam.
“Rầm!”
Sau một tiếng rầm vang lên, mấy người phụ trách trông coi phòng giam đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Sa Phi Dương.
Mà Sa Phi Dương vừa mới bước chân vào đã nhìn thấy Ngô Cường bị treo trên dây xích sắt, nhìn thấy anh ta đã không còn chân tay gì nữa, trông giống như một cây gậy người.
Tức khắc nỗi giận trong lòng Sa Phi Dương bốc lên ngùn ngụt.
Cảnh tượng này so với cảnh tượng của hai mươi năm trước đây càng khiến ông ta phẫn nộ hơn!
Bởi vì, quả thực quá là tàn nhẫn.
Một người trong đó quát ầm lên: “Mẹ kiếp, mày là ai? Đến làm gì?”
Vừa nói vừa cầm thanh đao bên cạnh xông về phía Sa Phi Dương.
Mà thanh đao đó vẫn còn đang nhuốm máu của Ngô Cường.
“A!”
Sa Phi Dương tức phát điên, hét ầm lên rồi cũng xông về phía tên nọ, tên nọ hầu như chưa kịp nhìn rõ thì bóng của Sa Phi Dương đã xuất hiện trước mặt hắn ta, mà thanh đao của hắn cũng đã rơi vào trong tay của Sa Phi Dương.
Lại sau đó, Sa Phi Dương vung thanh đao trong tay lên, chém một nhát, đầu của tên nọ lìa khỏi thân, bay ra ngoài.
Người còn lại nhìn thấy cảnh này thì lập tức có phản ứng, Sa Phi Dương là kẻ địch.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp có động tác gì, Sa Phi Dương đã cầm lấy thanh đao trong tay, thoăn thoắt xuyên qua đám người, sau đó dừng lại phía trước mặt Ngô Cường.
Mà mấy người phía sau lưng ông ta thì đến cả cơ hội hét lên cũng đã không còn.
Chỉ nghe thấy bộp bộp vài tiếng.
Là tiếng đầu của bọn họ rơi trên nền đất.
…
Sa Phi Dương nhìn Ngô Cường, Ngô Cường cũng cúi đầu, yếu ớt nhìn ông ta, miễn cưỡng lộ ra nụ cười nói: “Ông Sa… hãy để tôi… chết một cách sảng khoái đi…”.
Sa Phi Dương siết chặt thanh đao trong tay, không thể kiềm chế được sự run rẩy.
Ngô Cường bị chặt đứt hai chân hai tay nhưng đám người này lại không cầm máu.
Anh ta còn chưa chết nhưng lại phải chịu đựng sự dày vò vô biên vô tận.
Sa Phi Dương khó mà tưởng tượng được loại đau đớn này nó như thế nào.
Ngô Cường đã tái nhợt đến mức không còn nhìn thấy sắc máu, anh ta đã đau đến mức thậm chí có chút tê dại: “Ông Sa… xin ông… giúp tôi… tôi không thể chịu thêm được nữa… đau quá rồi…”.
“Tôi…”.
“Phập!”
Thanh đao trong tay Sa Phi Dương đã đâm vào trong ngực của Ngô Cường.
Cuối cùng, trên mặt Ngô Cường lộ ra một nụ cười được giải thoát, sau đó an yên khép mắt lại.
Sa Phi Dương vứt thanh đao trong tay đi.
Tay của ông ta đang run dữ dội.
Từ lúc ông ra được thả ra ngoài, do mất đi ký ức cho nên ông ta chưa từng để tâm đến điều gì.
Ông ta chỉ phụ trách bảo vệ cho Bạch Diệc Phi.
Ông ta với nhóm người áo đen này hầu như không có giao tình gì.
Nhưng trong một khắc này, ông ta đã đưa ra một quyết định.
Sa Phi Dương từ từ nhắm mắt lại, vài giây sau, một lần nữa mở mắt ra, ý muốn giết chóc trên người tràn ra ào ạt, ông ta từ tốn nói: “Từ giờ trở đi, tôi là Thiên Hoa Sơn”.
…
Bên trong chiếc xe tải đỗ ở ngoài toà nhà họ Trương.
Bộ đàm trong tay Trương Hoa Bân truyền đến âm thanh, anh ta lập tức hỏi: “Cứu được người ra chưa?”
Mục đích lần này của bọn họ chỉ có một, đó chính là cứu Ngô Cường ra, mà không phải là lấy mạng đổi mạng.
- ------------------