Thêm Trần Ngạo Kiều có sức mạnh tương đương như Từ Lãng giúp đỡ nữa thì thế lực của anh bây giờ giống như là hổ mọc thêm cánh!
Sau khi cơn hưng phấn qua đi thì Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Vậy sao mấy người lại tìm được tôi?”
Trần Ngạo Kiều giải thích: “Chỗ ở hiện tại của tôi chính là khu vừa rồi anh đi qua. Lúc tôi đi ra ngoài tình cờ nhìn thấy anh, nhưng không ngờ gõ cửa xe anh lại không mở”.
“Sau đó tôi lại phát hiện có người đang theo dõi anh, tôi đang muốn nói cho anh biết, ai ngờ anh lại quật ngã tôi”.
Khi đó Bạch Diệc Phi mới biết được tin có người đang muốn giết mình, cộng thêm việc Từ Lãng cũng phát hiện ra có người theo dõi anh nữa, mà quần áo của Trần Ngạo Kiều trông rất giống mấy gã xấu xa, vì vậy anh mới bảo Từ lãng lái xe đi. Ai mà ngờ người đó lại là Trần Ngạo Kiều chứ!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại: “Sao anh lại lái xe taxi vậy? Đừng nói là anh cướp xe của người khác nhé”.
Thực tế đúng là như vậy.
Bạch Diệc Phi khoát tay: “Cũng không phải chuyện to tát gì, chờ trốn thoát khỏi đây rồi nói”.
Trần Ngạo Kiều gật đầu. Ba người thay quần áo xong thì đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài bọn họ mới phát hiện ra, quần áo mà bọn họ đang mặc không phải đồng phục đầu bếp mà là đồng phục của nhân viên phục vụ.
Nhưng Bạch Diệc Phi thích ứng rất nhanh: “Đi thôi, tranh thủ thời gian”.
Lúc này người phụ nữ béo kia lại đến: “Thay quần áo xong thì đừng vội ra ngoài ngay. Bên chỗ chúng tôi đang cần hai người phụ giúp, chọn luôn hai người các cậu vậy. Còn cậu, ra ngoài bê thức ăn đi”.
Từ Lãng nhìn hai người Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều, anh khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều bị giữ lại làm phụ bếp. Nhưng lúc này bọn họ không biết làm thế nào cả, hơn nữa không phải một lát nữa bọn họ sẽ rời khỏi đây sao?
Nhưng bà cô béo lại không cho bọn họ cơ hội đó, bà ta nhanh chóng bê một giỏ tỏi tới: “Nhanh chóng bóc xong giỏ này. Bóc xong rồi thì ra ngoài kia bê đồ ăn”.
Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều nhìn giỏ tỏi to đùng trước mặt thì trợn tròn mắt.
Bóc hết toàn bộ, con mẹ nó chứ, bóc đến bao giờ đây?
“Bóc nhanh đi! Còn ngây ra đó làm gì?”, bà ta hét lên một câu.
Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều vừa định đứng dậy thì đã nhìn thấy mấy người áo đen đang tìm kiếm bốn phía trong nhà ăn. Hai người lập tức cúi đầu, bọn họ nhìn nhau một lượt, sau đó ngoan ngoãn bóc vỏ tỏi.
Mấy chuyện bóc tỏi này với Bạch Diệc Phi mà nói là chuyện cỏn con. Lúc anh còn nhỏ chuyện bếp núc đã không làm khó được anh rồi, huống chi là việc bóc vỏ tỏi cỏn con này.
Nhưng đồng chí Trần Ngạo Kiều lại không nói nên lời.
Anh ta cầm một củ tỏi lên, sau đó dùng tay bóc, và… củ tỏi nát bét.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì phì cười.
Trần Ngạo Kiều trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Tôi không khống chế tốt sức mạnh thôi”.
Nói xong thì anh ta lại cầm một củ khác, lần này đã giảm bớt sức mạnh đi một chút, củ tỏi không bị bóp nát nữa. Trần Ngạo Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh ta bắt đầu tự đắc bóc vỏ tỏi.
Bà cô béo kia nhìn thấy Trần Ngạo Kiều như thế thì cau mày: “Tôi bảo này, cậu đang làm gì vậy hả? Có bóc tỏi mà cũng không xong? Vậy thì cậu có thể làm được gì hả?”
Bà cô béo hầm hè tức giận một lúc rồi mới quay sang chỉ đạo những người khác.
Hai người Bạch Diệc Phi vừa cúi đầu bóc tỏi vừa nói chuyện phiếm, đồng thời cũng chú ý quan sát động tĩnh bên ngoài. Nếu như có động tĩnh bất thường nào đó thì bọn họ sẽ nhanh chóng trốn ngay.
Đúng là bọn họ khá may mắn, đám người mặc áo đen kia tìm quanh một vòng không thấy người thì định bỏ đi.
Nhưng đúng vào lúc này cửa bếp đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc trang phục quản lý bước vào. Cửa bị mở ra nên tình trạng đằng sau bếp bị nhìn thấy không sót một tí gì.
Đám người áo đen thấy những người ở sau bếp, nhưng bọn họ không rõ mục tiêu của mình ở đấy hay không, nên bọn họ đi vào.
“Chết tiệt!”, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại thì Bạch Diệc Phi đã nhìn thấy mấy người áo đen định đi ra sau bếp, trong đầu anh nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.
Trần Ngạo Kiều cũng nhìn thấy. Ánh mắt anh ta khẽ liếc xung quanh, vừa khéo nhìn thấy được một phòng chứa đồ nhỏ bên cạnh, anh ta cố ý nói to: “Ối da, mau đi lấy giúp tôi một đôi găng tay, mấy củ tỏi này cay quá”.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng hiểu ý, anh lập tức đứng dậy đi vào phòng chứa đồ bên cạnh.
Đúng lúc đó cửa bếp cũng bị mở ra.
Người quản lý đang đứng dạy bảo: “Nhanh tay nhanh chân lên cho tôi, sắp đến giờ ăn rồi!”
“Tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị đủ chưa? Đã rửa…”
Đang nói được nửa câu thì cửa bếp bị mở ra, thế nên quản lý cũng dừng lại, quay đầu nhìn.
“Mấy người là ai? Chỗ này là nơi rất quan trọng trong nhà bếp, người không phận sự miễn vào”, quản lý cau mày nói.
Một người áo đen mặt mũi khôi ngô lạnh lùng nói: “Đừng xen vào chuyện người khác!”
“Anh này, đây là bếp sau, phiền mấy người đi ra ngoài cho! Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ”, chỗ này là địa bàn anh ta quản lý, sao có thể để cho mấy người không rõ lai lịch xông vào làm loạn chứ?
Mấy người áo đen không thèm để ý đến quản lý, bọn họ cẩn thận quan sát tất cả những người trong phòng bếp. Sau khi xác định không có mục tiêu thì lập tức rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Những người trong bếp thấy mấy người này vô cùng kỳ lạ, vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Trong suốt quá trình đó Trần Ngạo Kiều đã biểu hiện rất tự nhiên, vẻ mặt và phản ứng không khác những người khác là mấy, cộng thêm việc anh ta xuất hiện muộn nên không ai biết anh ta đi cùng Bạch Diệc Phi.
Quản lý lại thấy không ổn lắm. Nhà bếp là nơi vô cùng quan trọng, sao mấy người không phận sự kia lại có thể vào được chứ? Thế là quản lý không cam lòng đi ra ngoài, anh ta tính dạy dỗ mấy tên bảo vệ một lượt.
Lúc này bà cô béo thấy quản lý đi rồi thì lại bắt đầu quát: “Đừng nhìn nữa, nhanh chóng làm việc đi! Đừng có nhân cơ hội lười biếng!”
Bị nói như vậy thì mọi người lập tức cúi đầu làm việc của mình.
Đúng lúc Bạch Diệc Phi cũng đi ra, anh cầm một đôi găng tay đưa cho Trần Ngạo Kiều.
“Chờ chút nữa chúng ta sẽ rời đi”, Trần Ngạo Kiều nhỏ giọng nói.
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Mấy phút sau người quản lý lại lại quay về, anh ta tiếp tục cằn nhằn. Sau khi nhìn thấy hai bọn họ đang mặc quần áo nhân viên phục vụ thì lại nói: “Hai người các cậu đừng bóc tỏi nữa. Mau đứng lên ra đằng trước phụ giúp đi”.
Bà cô béo liếc hai người một cái, cũng không nói gì.
Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều liếc nhìn nhau. Đây chính là một cơ hội tốt để bọn họ rời đi, vậy nên cả hai nhanh chóng đứng lên, vô cùng nghe lời đi ra ngoài.
Vừa đi ra đã nhìn thấy Từ Lãng cầm một chiếc khay trên tay, gã đang bưng bê thức ăn.
Nói thật thì Bạch Diệc Phi cũng không tưởng tượng được dáng vẻ bưng bê thức ăn của sát thủ bậc nhất thủ đô đâu, ừm, còn rất cố gắng thế này nữa. Nhưng nhìn trông có vẻ rất phù hợp.
Nhưng tên này định ở bên ngoài này bưng thức ăn luôn à? Chẳng lẽ không định tìm cơ hội trốn ra ngoài sao?
Từ Lãng hừ một tiếng: “Bọn họ vừa đi rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì đã hiểu, thế là anh và Trần Ngạo Kiều tự giác đi đến cửa sổ lấy đồ ăn, sau đó bưng thức ăn đến bàn ăn đã được chỉ định.
Tầm mười phút sau ba người Bạch Diệc Phi không thấy ai bên ngoài nữa thì định rời đi.
Nhưng mà mấy người kia lại quay lại.
Ba người Bạch Diệc Phi nhanh như chớp quay người lại. Luôn tay luôn chân bưng thức ăn, nhìn bọn họ không khác những nhân viên phục vụ bình thường chút nào.
Chương 332: Dai như đỉa
Lần này có thêm vài người mặc đồ đen đi vào nữa, bọn họ đứng rải rác ở các vị trí khác nhau rồi tra xét xung quanh.
"Mẹ kiếp! Dai như đỉa vậy!"
Lúc này Bạch Diệc Phi đang đi về phía cửa sổ phòng bếp phía sau, phía bên này có mấy người mặc đồ đen, nếu bị phát hiện thì nhất định không thể chạy thoát được.
Bạch Diệc Phi đang do dự thì nhìn thấy Trần Ngạo Kiều, anh lập tức đưa khay trong tay cho anh ta, rồi cầm đồ của anh ta vừa mang tới: "Của nơi nào vậy?"
"Của phòng riêng số 1 trên tầng 2."
Người mặc đồ đen cũng nhìn thấy hai người bọn họ, đúng lúc Trần Ngạo Kiều che cho Bạch Diệc Phi, cho nên chỉ nhìn thấy hai người đổi khay cho nhau, không có gì đặc biệt, thế nên người đó quay đầu nhìn về hướng khác.
Thật ra nếu gã nhìn thêm vài giây nữa thì sẽ phát hiện đó chính là mục tiêu của mình.
Đáng tiếc là lại không.
Bạch Diệc Phi thuận lợi lên đến tầng hai và vào trong phòng riêng.
Trong toilet, Bạch Diệc Phi ngồi trên bồn cầu, nhíu mày trầm tư.
Vừa ra ngoài đã gặp phải sát thủ mang theo súng, anh nghĩ chắc chắn không riêng gì đợt này, hôm nay vẫn còn nhiều thời gian, cơ hội để giết anh thật sự quá nhiều.
Anh phải luôn duy trì cảnh giác!
Quan trọng nhất là anh không thể về biệt thự! Một khi trở về biệt thự thì Lý Tuyết sẽ bị liên lụy, anh không muốn Lý Tuyết bị thương thêm nữa.
Bạch Diệc Phi đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa toilet, lòng anh lập tức căng như dây đàn.
Nghe giọng nói thì chắc là có hai người, giọng nói trầm ổn, có lẽ là một người là đàn ông trưởng thành.
Phán đoán của Bạch Diệc Phi không sai, đúng là hai người đàn ông trưởng thành, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi có vẻ bình thường nhưng cách ăn mặc lại không xoàng xĩnh, đều là hàng hiệu nổi tiếng.
Khi cánh cửa bị đẩy ra thì một người trong đó mở miệng nói: "Diệp Ngải này không có tích sự gì, lúc đó không nên nghe lời cô ta, đã lâu thế mà Hầu Tước vẫn chưa bị hạ gục".
"Hừ! Không biết cô ta còn chiêu trò gì nữa, anh vẫn phải cẩn thận lời nói đó", người còn lại nhắc nhở.
"Cẩn thận gì chứ? Nơi này không có ai nghe thấy đâu!"
"Cũng đúng, mà nói thật cũng đã lâu thế rồi, cho dù liên lạc với chủ tịch liên minh doanh nghiệp cũng vô dụng, anh thấy có phải người đứng sau Hầu Tước có thế lực lớn hơn không? Ngay cả Diệp Thị cũng không sánh được?"
"Cái này cũng có thể, vậy chúng ta có nên …"
"Tôi thấy…cứ tạm thời ôm cây đợi thỏ thì hơn".
Từ cuộc đối thoại này thì có vẻ đúng là Diệp Ngải đã tìm tới chủ tịch liên minh doanh nghiệp, nhưng bây giờ Diệp Ngải đã biết chuyện anh không ngốc, chắc chắn hành động tiếp theo sẽ rất cẩn thận.
Điều khiến anh khó hiểu là không ngờ Diệp Ngải lại không công khai việc này, chẳng lẽ cô ta sợ sau khi mọi người biết chuyện sẽ không hợp tác cùng cô ta nữa sao?
…
Sau khi người mặc đồ đen tìm một vòng vẫn không phát hiện Bạch Diệc Phi thì mới bỏ cuộc.
Từ Lãng lập tức nháy gọi Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi chậm rãi bước xuống.
Nhưng Bạch Diệc Phi vừa bước xuống đã bị người khác tố cáo.
Một người chàng trai khoảng hai mươi tuổi cũng mặc đồng phục nhân viên phục vụ như Bạch Diệc Phi, cậu ta chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi nói với quản lý: "Chính là anh ta, anh ta lười biếng, tôi nhìn thấy anh ta đi vào toilet, lúc bước vào là sáu giờ năm phút, bây giờ đã sáu giờ rưỡi rồi ".
Bạch Diệc Phi ngẩn ra, cái quái gì vậy?
Quản lý trừng mắt: "Anh lại đây".
Bạch Diệc Phi ngơ ngác đi qua đó.
"Có biết giờ làm việc không thể lười biếng không, hơn nữa hiện giờ đang là giờ cao điểm, tất cả mọi người bận rộn luôn đến chóng mặt, anh còn dám lười biếng hả? Có phải không muốn lấy lương nữa không?"
Cuối cùng Bạch Diệc Phi mới phản ứng lại: "Không phải, tôi không phải… nơi này"
"Không phải cái gì? Thái độ làm việc của anh có vấn đề rất lớn? Anh vào đây khi nào vậy? Lúc huấn luyện nhận việc không được dạy hả? Hay là căn bản anh không nhớ?"
"Là một người phục vụ thì nên có ý thức phục vụ tốt, khách hàng chính là Thượng đế, chúng ta không thể để Thượng đế đợi, biết không?"
"Đi vệ sinh lâu như thế là không đúng, anh tên gì? Để tôi ghi lại, tiền lương tháng này sẽ bị trừ theo quy định!"
Bạch Diệc Phi cạn lời: "Quản lý, tôi không phải phục vụ ở đây".
“Cái gì?”, quản lý tức giận: “Anh muốn từ chức phải không? Được, nhân viên lười biếng như anh cũng chỉ lãng phí chúng tôi tiền lương của chúng tôi thôi!"
Bạch Diệc Phi mở miệng giải thích: "Tôi không phải phục vụ trong quán các anh, tôi chỉ là ngẫu nhiên đi vào, không cẩn thận đến phòng bếp sau, kết quả là bị các anh kéo đến giúp đỡ…"
Khi lời nói dứt thì quản lý xấu hổ.
Vừa rồi đã dạy dỗ người ta từ đầu đến cuối, kết quả người ta căn bản không phải là người phục vụ trong quán, còn nói sẽ trừ lương, đúng là xấu hổ chết mất!
Cậu thanh niên kia cũng rất ngượng, ai biết mình đã nhận nhầm người chứ? Cậu ta chỉ muốn tố cáo người ta để thể hiện trước mặt quản lý thôi.
Sau chuyện này quản lý nhất định sẽ trách tội cậu ta, không chừng cậu ta chính là người bị trừ lương.
Sau khi ngượng ngùng thì quản lý lập tức cười: "Thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh, hay là buổi tối anh dùng bữa ở đây đi? Miễn phí, coi như là… thù lao".
Người ta bóc tỏi và bưng đồ ăn giúp, ăn một bữa ăn miễn phí cũng là hợp lý nhỉ.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không cần, chúng ta cũng hòa rồi".
Nhà hàng đã giúp anh tránh khỏi đám người muốn giết anh, còn anh đã giúp họ một lúc, coi như là hòa rồi!
“Hả?”, người quản lý sững sờ.
Bạch Diệc Phi không giải thích mà liếc nhìn Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều, hai người gật đầu rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Người quản lý kinh ngạc, vãi chưởng, còn hai người nữa cũng không phải người trong cửa hàng họ!
Mẹ nó, chuyện này là thế nào? Không bình thường, tuyệt đối không bình thường!
Khoan đã, không phải là sếp nào đó bên trên cố tình che giấu thân phận rồi đặc biệt xuống quan sát công việc đó chứ? Vậy có phải bản thân đã đắc tội với lãnh đạo rồi không?
Nhưng người quản lý thực sự là nghĩ nhiều rồi.
Sau khi ba người đi ra ngoài thì định tìm một chiếc taxi để về, dù sao xe đã đậu phía sau kia cũng không thể đi được nữa.
Nhưng vừa mới đi đến bên lề đường đã bị người mặc đồ đen đi quanh quẩn ở đó phát hiện.
"Vãi chưởng! Mẹ nó, đúng là dai như đỉa!"
Chương 333: Đám người áo đen
Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều phản ứng kịp thời, bọn họ đồng thời đè Bạch Diệc Phi nằm úp mặt xuống. Cùng lúc đó tiếng súng và tiếng thét chói tai vang lên.
"Á! Giết người kìa!"
Người qua đường nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.
Đám người mặc áo đen xông từ phía sau tới.
Bạch Diệc Phi đứng dậy chạy tới núp đằng sau chiếc xe gần đó. Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều nhanh chóng nằm xuống đất né đạn, sau đó bắt đầu tiếp cận đám người mặc đồ đen, chuẩn bị đánh giáp lá cà.
Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều mỗi người đứng một bên đánh rớt khẩu súng của gã áo đen kia, sau đó bọn họ rút vũ khí ra chiến đấu!
Lần này có tổng cộng sáu người mặc đồ đen, sau khi giải quyết xong hai người thì còn lại bốn. Mục tiêu của bọn họ chính là Bạch Diệc Phi, vì thế chỉ có hai tên bao vây Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều, hai tên còn lại đều tập trung tấn công Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi núp đằng sau xe nghe thấy hai tiếng súng vang lên thì tim đập bình bịch, con mẹ nó, có ngon thì bước ra đây solo coi! Dùng súng thì tính làm gì chứ?
Vì đã từng có kinh nghiệm chiến đấu nên Bạch Diệc Phi cảm thấy bản thân có khả năng đánh được đám người này, nhưng đối phương lại có súng, vì thế anh không còn cách nào khác là chạy đi núp.
Nhưng đối phương có nhiều người như thế, anh có nấp cũng vô dụng. Khi đám người kia thấy không thể bắn được Bạch Diệc Phi thì đã cất súng đi, sau đó chạy thẳng về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng nghe thấy tiếng súng, vì vậy anh đã lập tức đứng dậy. Cùng lúc đó một tên trong đám áo đen đã chạy tới bên cạnh anh, ánh mắt Bạch Diệc Phi co lại, anh phản ứng nhanh đưa tay lên đỡ, hơn nữa còn giơ chân đá vào phía dưới tên đó.
"Á!"
Tên đó kêu lên thảm thiết, theo bản năng dùng tay che kín chỗ đó của mình.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng chạy thoát, anh chạy tới bên cạnh Từ Lãng.
Lúc này có một tên áo đen khác đuổi theo anh, tên đó giơ tay nắm lấy bả vai Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lập tức cầm lấy bàn tay của tên kia, anh dùng sức kéo thật mạnh một cái khiến gã ta ngã xuống đất, sau đó ngồi thẳng lên người tên đó. Một tay anh chế trụ người mặc đồ đen, tay còn lại thì bóp mạnh vào cổ.
Tên đó không phản kháng nổi, đã bị Bạch Diệc Phi bóp chết.
Hai tên còn lại cũng nhanh chóng bị Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều giải quyết. Bây giờ chỉ còn lại tên áo đen ban nãy bị Bạch Diệc Phi đá vào chỗ đó thôi, cuối cùng tên đó cũng ổn lại, gã ta nhanh chóng rút súng ra.
Bạch Diệc Phi vừa mới bóp chết tên kia, lúc này anh vẫn đang ngồi trên người gã, anh không hề chú ý tới họng súng đang nhắm thẳng vào đầu mình.
"Cẩn thận!"
Bạch Diệc Phi đột nhiên quay đầu lại, anh nhìn thấy họng súng đen thui kia thì không khỏi giật mình.
Lúc này Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều vừa giải quyết xong hai tên áo đen kia. Lúc nhìn thấy cảnh tượng này thì muốn chạy tới cứu, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
"Bằng!"
Tiếng súng vang lên.
....
"Đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Đã xong cả rồi thưa cô chủ!"
Diệp Ngải mặc một bộ váy ngắn bó sát màu đỏ, đôi môi đỏ mọng nhanh chóng khẽ cười: "Tốt lắm, lên đường thôi".
Tên ma ốm kia gật đầu, sau đó hắn đi theo Diệp Ngải ra ngoài. Phía sau có một chiếc xe nhỏ màu đen chạy theo, bên trong chiếc xe đó là bốn người mặc đồ đen được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc.
Trong một phòng riêng ở tầng hai của một câu lạc bộ giải trí, Tô Đại Lưu đang ngồi trên ghế salon, trong tay ông ta cầm ly rượu vang, vẻ mặt tươi cười trông thô bỉ một cách lạ thường.
Lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm về phía cô nàng mặc đồ bó sát đứng ở cửa, cả người ông ta cũng nghiêng về phía trước, thật sự muốn sờ ẻm một cái.
Hiển nhiên Tô Đại Lưu vô cùng hưởng thụ cảm giác này, ông ta thích sự kích thích. Khi không sờ được thì trong lòng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, cảm giác này mới thật sự kích thích.
"Ôi, ôi, đôi chân này, vòng eo này, ngon ghê!", Tô Đại Lưu cười ha ha một tiếng.
Trương Vinh ngồi bên cạnh không muốn nhìn, tuy bọn họ đều là đàn ông, đều thích gái đẹp. Nhưng đi theo Tô Đại Lưu nhiều ngày thế này thì ông ta đột nhiên cảm thấy ngấy tận cổ.
Không biết Tô Đại Lưu nghĩ gì mà suốt ngày đắm chìm trong mấy nơi như thế này, ông ta không sợ lỡ như ngày nào đó xảy ra chuyện gì sao?
Tổng cộng có ba cô nàng, sau khi múa mua xong thì có hai cô nhanh chóng xuống ngồi bên cạnh Tô Đại Lưu, còn một người còn lại thì cầm ly rượu uống giao bôi với ông ta.
Hồn vía của Tô Đại Lưu đều bị ba cô nàng xinh đẹp này cướp đi mất rồi.
Lúc Tô Đại Lưu đang hưởng thụ sự phục vụ của mấy chân dài thì cửa phòng nhanh chóng bị ai đó đá văng.
Tô Đại Lưu đang hưng phấn lại bị cắt ngang, vì thế ông ta vô cùng bất mãn: "Mấy người là ai?"
Trương Vinh cũng nhìn về hướng đó, ông ta khẽ nhíu mày một cái. Trong những tình huống như thế này thì là đến trả thù hoặc là đặc biệt tìm có việc, nhưng ông ta nhớ bọn họ gần đây có đắc tội với ai đâu chứ?
Đúng như dự đoán, người đạp cửa chính là một tên mặc đô đen, đám người đó đều cao lớn hổ báo. Không những thế trong tay còn cầm một cây đao.
"Ai là Tô Đại Lưu?", người cầm đầu hét lên một câu.
Tô Đại Lưu còn chưa hiểu gì, trong lúc đang bực tức thì ông ta đã nhanh chóng đứng dậy: "Là tôi đây! Mấy người tìm tôi có chuyện gì?"
"Mấy người là ai? Sao lại dùng thái độ thế này để tìm người khác hả? Mấy người có biết tôi là ai không? Tôi mà nói ra mấy người sợ mất mật đấy!"
Không biết ai trong số bốn tên mặc đồ đen kia nhanh chóng lên tiếng: "Chính là ông ta. Mau bắt ông ta đi!"
Tô Đại Lưu sững sờ, lúc này ông ta cuối cùng cũng đã hiểu ra, bởi vì ông ta nhìn thấy thanh đao sáng loáng kia: "Mấy người muốn làm gì? Đây không phải nơi mấy người làm loạn đâu đấy!"
"Tôi là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, nếu mấy người dám động tới tôi thì mấy người chết chắc!"
Đám người mặc đồ đen kia không thèm quan tâm, bọn họ nhanh chóng bước tới trước.
Ba cô nàng xinh đẹp thấy thế thì hét lên một tiếng, sau đó rúc người vào góc tường.
Trương Vinh cũng nhanh chóng trốn vào góc tường, ông ta đang nghĩ xem có phải Tô Đại Lưu đã đắc tội với ai rồi không. Nhưng nghĩ một lúc thì cảm thấy cũng khả năng, mấy ngày gần đâu Tô Đại Lưu quá kiêu ngạo, thế nên có người không ưa ông ta cũng là chuyện bình thường.
Nhưng người có can đảm làm thế với Tô Đại Lưu thì chắc chắn cũng không phải dạng dễ động vào, vì thế Trương Vinh lựa chọn cách im lặng không lên tiếng.
Tô Đại Lưu gào lên, trong lòng ông ta vô cùng hoảng hốt, cộng thêm cơ thể mập mạp của ông ta thì có muốn trốn cũng không được.
Hai người mặc đồ đen nhanh chóng đè Tô Đại Lưu xuống, hai người còn lại thì cầm đao nhanh chóng đâm vào người Tô Đại Lưu.
Tô Đại Lưu đối mặt với cái chết thì cố gắng vùng vẫy, sức mạnh bộc phát một cách đáng kinh ngạc, ông ta nhanh chóng thoát được hai người đang đè mình, sau đó lại dùng cơ thể đẩy ngã hai người còn lại, ông ta lảo đảo chạy ra khỏi phòng rồi hô thật to: "Cứu tôi với! Có giết người! Cứu tôi với!"
Người mặc áo đen chửi thề một tiếng, sau đó vội vàng đuổi theo.
Trương Vinh do dự một lúc rồi vội vàng đuổi theo. Đồng thời ông ta cũng gọi điện thoại cho Long Linh Linh.
Lúc Long Linh Linh nhận điện thoại thì đang ở bên cạnh Trần Hạo. Sau khi biết tin Trần Hạo đã nhanh chóng cho người tới cứu Tô Đại Lưu, bây giờ Tô Đại Lưu chưa thể chết được, vì thế nhất định phải cứu ông ta.
Tô Đại Lưu vừa chạy trên hành lang vừa kêu to, mọi người nhìn thấy cảnh này thì có người sợ hãi bỏ chạy, có người quen rồi nên cũng không quan tâm.
Không bao lâu sau Tô Đại Lưu nhanh chóng bị bắt lại, ông ta bị đâm mấy đao nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, tất cả đều là nhờ vào cơ thể mập mạp của ông ta, ông ta uốn éo tới vẹo cả người, khiến mấy tên kia không giữ nổi.
Đúng vào lúc người mặc đồ đen kia chuẩn bị đâm một nhát chí mạng thì người mà Trần Hạo cử đến đã có mặt, người đó nhanh chóng đuổi đám mặc đồ đen kia đi. Người đó còn nhìn thấy được Diệp Ngải và tên ma ốm đang đứng chờ ở bên ngoài nữa.
...
Một giây trước khi tiếng súng vang lên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Tần Hoa đã nhanh chóng chạy tới, anh ta nhanh chóng móc súng ra bắn vào cổ tay người mặc đồ đen. Tên đó chưa kịp bóp cò nên tiếng súng kia là của Tần Hoa.
Thấy cảnh tượng này thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tần Hoa đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi nhanh chóng lên tiếng: "Mau đi thôi, cảnh sát sắp tới rồi!"
Chương 334: Tâm sự của Từ Lãng
Bạch Diệc Phi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa mà bắt một chiếc xe taxi đưa theo Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều rời đi.
Rất nhanh sau đó, ba người Bạch Diệc Phi đã về đến biệt thự cảng Lam Ba. Bạch Diệc Phi nói với Lý Tuyết là tối nay anh có việc bận nên sẽ không về, Lý Tuyết hơn ngẩn ra một lúc, không biết là đang nghĩ gì, chỉ gật đầu tỏ ý cô đã biết.
Bạch Diệc Phi sợ Lý Tuyết hiểu lầm nên cũng không giải thích nhiều, sau khi dặn dò xong thì Bạch Diệc Phi để Bạch Hổ ở lại bảo vệ Lý Tuyết, còn Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều vẫn đi theo Bạch Diệc Phi.
Trời tối dần...
“Đi đâu vậy?”, Từ Lãng hỏi.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: "Hộp đêm ở khu Bắc".
Khu Bắc là địa bàn của Lưu đầu trọc, để so sánh giữa các khu Đông Tây Nam Bắc, thì chắc chắn anh sẽ tin tưởng khu Bắc của Lưu đầu trọc nhất, dù gì thì giữa bọn họ đã từng hợp tác với nhau nhiều lần rồi, hơn nữa anh còn từng cứu mạng của em gái gã.
Từ Lãng không nói gì chỉ quay đầu xe lái thẳng đến hộp đêm ở khu Bắc.
Chẳng bao lâu sau, xe của bọn họ đã đến trước cửa hộp đêm.
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Diệc Phi đến hộp đêm này, khi anh vừa mới bước đến gần cửa hộp đêm thì có một nhân viên nam gác cửa lập tức tươi cười chạy đến đón tiếp: “Chào sếp, anh đến rồi ạ, xin mời vào bên trong”.
"Đại ca đang ở bên trong, để em đi gọi đại ca”.
Bạch Diệc Phi xua tay: “Không cần đâu, hôm nay tôi đến đây chơi thôi, không cần gọi anh ấy”.
Nhân viên gác cửa hơi khựng lại sau đó cười ha ha nói: “Vâng sếp, vậy để em báo nhân viên lấy một phòng cho anh nhé”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó đi theo nhân viên gác cửa đi lên một phòng VIP trên tầng hai.
Nhân viên gác cửa rất hiểu chuyện, sau khi lấy một phòng VIP cho Bạch Diệc Phi thì lập tức bảo nhân viên mang rượu và hoa quả lên, thậm chí còn gọi thêm ba em gái nóng bỏng vào tiếp khách.
Nhìn thấy mấy em gái đó, Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn sang Trần Ngạo Kiều và Từ Lãng đang ngồi bên cạnh, cười gian nói: “Đừng nói là tôi không đối xử tốt với hai anh nhé, tối nay các anh cứ việc hưởng thụ thoải mái đi!”
Nói xong, Bạch Diệc Phi đứng dậy, lại nói tiếp: “À, hẳn là nên đặt cho các anh mỗi người một phòng mới đúng, giờ tôi đi đặt đây”.
“Không được đi!”, Từ Lãng vội vàng đứng bật dậy, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nhưng nếu như nhìn kỹ thì sẽ nhận ra một chút mất tự nhiên trên đó.
Trần Ngạo Kiều liếc nhìn Từ Lãng, bình tĩnh nói: “Tôi không cần”.
“Tôi cũng không cần”, Từ Lãng nói theo.
Bạch Diệc Phi xua tay: “Đừng xấu hổ chứ, chúng ta đều là đàn ông, tôi hiểu mà, hơn nữa với tư cách là một ông chủ như tôi thì đây là một trong những chế độ mà các anh đáng được nhận”.
Ai mà thèm cái chế độ này.
Câu này mặc dù không nói ra miệng nhưng qua ánh mắt của hai người thì cũng không khác mấy.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Bạch Diệc Phi vang lên, cho nên anh quay ra nói với ba cô gái: “Phục vụ các anh ấy cho tốt vào”.
Nói xong anh đi thẳng ra ngoài, đầu cũng không thèm quay lại.
Để lại Trần Ngạo Kiều và Từ Lãng bốn mắt nhìn nhau.
...
Bạch Diệc Phi đi ra khỏi phòng VIP đi đến khu vực nhà vệ sinh của tầng hai, sau khi anh bước vào bên trong thì mới ấn nút nghe điện thoại.
Giọng nói của Tần Hoa ở đầu dây bên kia có vẻ rất nghiêm trọng: “Tôi phát hiện ra một vài thứ, tôi không biết có phải là thật hay không, cái này cần cậu tự xem xét và đưa ra phán đoán”.
Hoá ra lúc mà Tần Hoa chuẩn bị rời đi thì cái người tưởng là đã bị Bạch Diệc Phi bóp chết thực ra vẫn chưa chết, hắn chỉ là giả vờ chết mà thôi. Nhưng bởi vì lúc đó Bạch Diệc Phi đã đi rồi cho nên hắn nghĩ rằng nếu có thể bắt được Tần Hoa thì sẽ uy hiếp được Bạch Diệc Phi.
Ai biết được phản ứng của Tần Hoa lại nhanh như thế, quay người một cái đã khống chế được hắn ta, sau đó hắn bị Tần Hoa đưa về thẩm vấn một hồi rồi hỏi ra được một số chuyện.
Bọn chúng là sát thủ thuộc tổ chức R Sấm sét, mệnh lệnh giết Bạch Diệc Phi là do thủ lĩnh của chúng truyền đạt xuống, mà thủ lĩnh của bọn chúng chính là Từ Lãng!
Bạch Diệc Phi nghe vậy không khỏi vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: “Từ Lãng? Có khi nào đây là kế ly gián của bọn chúng không?”
“Cho nên mới phải cần cậu tự mình xem xét và phán đoán”, Tần Hoa trả lời: “Từ Lãng vẫn luôn ở bên cạnh cậu, hẳn là chỉ có mình cậu biết là thật hay giả”.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi ở lại trong toilet một lúc mới cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Hổ.
"Anh có biết tổ chức sát thủ R Sấm sét không?”
"Biết".
"Ai là thủ lĩnh của họ?"
"Từ Lãng".
"Tôi vừa gặp một sát thủ, hắn nhận được mệnh lệnh từ thủ lĩnh của tổ chức sát thủ R Sấm sét, anh có ý kiến gì không?”
"Không có ý kiến”.
Có thật là Từ Lãng không?
Nhưng mà có cần thiết phải làm vậy không?
Rõ ràng khi bọn họ ở cùng nhau, anh ta có bao nhiêu cơ hội để ra tay giết mình, nhưng mà anh ta không hề làm vậy, còn mất công ra lệnh cho sát thủ của mình ra tay sao? Không mệt à?
Bạch Diệc Phi không muốn nghi ngờ Từ Lãng, mối quan hệ của anh với Từ Lãng có thể nói là mối quan hệ đã từng trải qua sống chết với nhau, cho nên trước khi có được chứng cứ xác thực thì anh sẽ lựa chọn tin tưởng Từ Lãng.
Sau khi Bạch Diệc Phi điều chỉnh lại suy nghĩ của mình thì anh quay trở lại phòng VIP, nhưng khi vừa mới mở cửa ra thì anh ngây ngẩn cả người.
Ba em gái thân hình nóng bỏng lúc đầu bây giờ đang nằm vật trên mặt đất với một tư thế vô cùng mất hình tượng, ồ, nói đúng hơn là, ba em gái này đã bị người ta đánh ngất, ngã trên mặt đất.
Trần Ngạo Kiều và Từ Lãng mỗi người ngồi ở một bên ghế sô pha nghịch điện thoại.
“Tôi nói, các anh cũng… quá là không biết thương hoa tiếc ngọc đi?”, khoé miệng Bạch Diệc Phi giật giật.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái sau đó lại coi như không có chuyện gì cúi xuống tiếp tục nghịch điện thoại, không thèm để ý đến anh.
"Không phải, các anh thực sự không cần à? Thế những năm gần đây các anh sống thế nào vậy? Em gái Năm ngón? Cứ dùng mãi em gái Năm ngón cũng không ổn đâu hả?”
Sau đó, chẳng có ai thèm để ý đến Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhún vai: “Thôi được rồi!”, nói xong liền gọi nhân viên phục vụ vào dặn bọn họ khiêng ba em gái bị đánh ngất đi, sau đó rót ra ba cốc bia đưa cho bọn họ mỗi người một cốc.
“Không nói nhiều nữa, uống”, Bạch Diệc Phi cầm cốc bia lên.
Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó cả ba người ngửa đầu uống cạn cốc bia.
Bạch Diệc Phi đặt cốc bia xuống: “Haiz, nếu như có thể giống như những người bình thường khác thì tốt biết mấy, lúc cần làm việc thì làm việc, lúc cần đi chơi thì đi chơi”.
Từ Lãng nhìn Bạch Diệc Phi, mở miệng quăng một câu rất vô tình: “Anh nằm mơ à?”
Trần Ngạo Kiều tò mò nhìn Bạch Diệc Phi, thật ra anh ta cũng không biết nhiều về Bạch Diệc Phi, nhưng mà anh ta cũng cảm nhận được Bạch Diệc Phi không phải là một người bình thường cho nên mới lựa chọn gia nhập vào phe của anh.
“Chẳng thú vị gì cả”, Bạch Diệc Phi càm ràm một câu: “Chẳng lẽ các anh đều không muốn sống một cuộc sống bình thường hay sao? Suốt ngày đánh đánh giết giết, không được yên ổn”.
Từ Lãng siết chặt nắm tay, cụp mắt xuống che giấu đi suy nghĩ của chính mình.
Thành thật mà nói, những người như anh ta vốn dĩ đã quen với cuộc sống trong bóng tối, đã không còn nhớ được cuộc sống dưới ánh mặt trời là thế nào nữa rồi. Mà cuộc sống như vậy không phải anh ta cứ muốn là có thể đạt được.
Nhìn thấy bọn họ đều im lặng, Bạch Diệc Phi lực bất tòng tâm lắc đầu, anh cảm thấy tối nay mình cũng đa sầu đa cảm quá rồi, nhưng anh biết rất rõ bản thân mình cần làm cái gì, anh muốn cho Lý Tuyết một căn nhà vững chãi và yên ổn, để làm được điều này thì cho dù bắt anh phải làm gì anh cũng đồng ý.
“Khó có được cơ hội hôm nay, chúng ta cứ thư giãn trước đã, chút nữa thì sẽ chẳng còn nữa đâu”, Bạch Diệc Phi nói bằng giọng mang hàm ý sâu xa.
Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều nhìn sang Bạch Diệc Phi, cũng coi như đã ngầm hiểu hàm ý trong câu nói của anh.
Chương 335: Tin tưởng 1
Trương Hoa Bân nói là phải sống được qua ngày mai, bây giờ vẫn đang là buổi tối của ngày hôm nay, như vậy thì đám người kia chắc chắn sẽ đến để giết mình.
Ngồi được một lúc, Trần Ngạo Kiều đứng dậy đi vào toilet, trong phòng VIP chỉ còn lại mỗi hai người Từ Lãng và Bạch Diệc Phi.
Đặt ly rượu xuống, Bạch Diệc Phi đột nhiên hỏi: "Tại sao anh không giết tôi nữa?”
Từ Lãng nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt như nhìn một tên bị ấm đầu: “Tại ngu quá”.
Lúc này, Bạch Diệc Phi chuyển đề tài hỏi: “Anh có biết R Sấm sét không?”
Lời vừa dứt, Từ Lãng ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn Từ Lãng: "Hôm nay người đến giết tôi chính là sát thủ của R Sấm sét”.
Ánh sáng trong mắt Từ Lãng dần tối lại: "Cho nên, anh nghi ngờ tôi?”
Mặc dù đây là một câu hỏi nhưng giọng nói của anh ta lại vô cùng khẳng định.
Bạch Diệc Phi không tỏ ra yếu thế: “Tôi chỉ muốn biết sự thật, muốn biết rằng tôi có tin nhầm người hay không”.
Từ Lãng cố chấp hỏi: "Đây là nguyên nhân để anh nghi ngờ tôi?”
Nhất thời Bạch Diệc Phi cũng không biết nên nói gì, về mặt tình cảm thì anh không nên nghi ngờ Từ Lãng, nhưng về mặt lý trí, nếu đã xuất hiện một manh mối khả nghi thì cho dù là người bình thường cũng sẽ sinh nghi theo phản xạ.
Không, chính xác mà nói, cảm xúc này là bất an và thất vọng.
Nếu đó chỉ là một người xa lạ hoặc chỉ là một người quen rất bình thường thì anh sẽ không bao giờ cảm thấy thất vọng hay là có cảm giác bị phản bội cả.
Nhưng nếu người đó lại là một người mà anh vô cùng tin tưởng, thì cái cảm giác bị phản bội, bị đâm một dao từ sau lưng đó thực sự khiến anh không thể thở nổi.
Bạch Diệc Phi không muốn như vậy, bởi vì anh đã dùng sự chân thành của mình để đối xử với họ, cho nên anh hy vọng đối phương cũng đối xử chân thành với mình.
“Vậy thì anh nói cho tôi biết, thủ lĩnh của tổ chức này có phải là anh không?”, Bạch Diệc Phi trầm giọng hỏi.
Từ Lãng lạnh lùng hừ mũi: "Không phải anh biết rồi à còn hỏi lại tôi? Hơn nữa, anh không tin tôi thì tôi nói ra có tác dụng không?”
"Chỉ cần anh nói, tôi sẽ tin”.
Trong một lúc, cả hai đều im lặng, nhiệt độ trong phòng như tụt xuống đến 0 độ.
Không biết qua bao lâu, Từ Lãng mở miệng trước: “R Sấm sét do tôi sáng lập, tôi quả thực là thủ lĩnh của R Sấm sét, nhưng, tôi chỉ làm hai năm sau đó rời đi, bởi vì tôi không thích hợp để làm thủ lĩnh”.
“Không có thích hợp hay không thích hợp, chỉ có muốn hay không muốn”, giọng Bạch Diệc Phi nhàn nhạt, không có ai sinh ra đã thích hợp để làm lãnh đạo, chỉ có nếu bạn muốn làm thì bạn sẽ tìm mọi cách để khắc phục những chướng ngại mà mình gặp phải trên đường mà thôi.
Từ Lãng cũng không phản bác: “Tôi không muốn”.
Tính cách của anh ta là như vậy, không thích nói chuyện, không thích tiếp xúc với người khác, chỉ quen ở một mình, cho nên anh ta không hề muốn làm lãnh đạo gì hết.
Bạch Diệc Phi cũng hiểu được tính cách của Từ Lãng, làm lãnh đạo thực sự là… một lời khó mà nói được hết.
Nhưng mà Từ Lãng nói như vậy thì tức là anh ta không phải là người đưa ra mệnh lệnh, vậy thì tại sao anh lại nhận được tin người đưa ra mệnh lệnh này chính là Từ Lãng.
Là cố ý? Hay là…
Bạch Diệc Phi không tiếp tục suy nghĩ nữa mà quay sang xin lỗi Từ Lãng: “Xin lỗi anh”.
“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh”, Từ Lãng hầm hừ: “Anh nghi ngờ tôi”.
"Không phải, người anh em…”, Bạch Diệc Phi có chút bối rối: “Thực sự không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu, nếu như tôi nghi ngờ anh thì đã không hỏi thẳng anh rồi, mà tôi sẽ…”
Anh không nói hết câu nhưng cả hai đều hiểu ý của anh muốn nói gì.
Từ Lãng nhìn thẳng Bạch Diệc Phi: “Anh dám nói anh không nghi ngờ tôi, cho dù chỉ là một giây không?”
Bạch Diệc Phi im lặng không nói nên lời.
Sự thực, đã từng có một khoảnh khắc khi mà anh vừa mới biết được thông tin này, sau phút kinh ngạc đó thì anh quả thực đã nghi ngờ, đây cũng là điều bình thường mà. Nhưng ngay sau đó khi mà anh đã bình tĩnh lại thì anh đã không còn nghi ngờ Từ Lãng nữa.
Từ Lãng thấy thái độ của Bạch Diệc Phi thì cụp mắt nói: “Anh chắc chắn đã nghi ngờ tôi”.
Thật là con mẹ nó chứ, cái gã Từ Lãng đầu làm bằng đá này, đã nhận định việc gì là chắc chắn không đổi.
Bạch Diệc Phi tức giận đứng bật dậy: “Vậy tôi xin lỗi anh được chưa? Là do tôi không đúng, tôi đã dẫm nát sự chân thành của anh, tôi là kẻ lòng lang dạ sói, tôi xin lỗi anh, tôi…”.
Cánh cửa phòng Vip đã mở ra từ lúc nào, Trần Ngạo Kiều với vẻ mặt dại ra đứng như trời trồng ở cửa.
Bạch Diệc Phi và Từ Lãng đồng thời quay đầu nhìn anh ta.
“Làm sao vậy?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Trần Ngạo Kiều nhìn Bạch Diệc Phi, rồi nhìn Từ Lãng, biểu cảm trong mắt anh ta thực sự là một lời không thể nói hết, đầu tiên là kinh hãi, sau đó lại biến thành hiểu rõ, đến cuối cùng là trêu trọc.
“Không phải, anh hiểu lầm cái gì à?”, Bạch Diệc Phi vừa nhìn là biết Trần Ngạo Kiều đã hiểu lầm cái gì, chắc chắn không phải là do nhìn thấy bọn họ đang cãi nhau.
Trần Ngạo Kiều lắc đầu: "Không, tôi không có hiểu lầm, tôi chỉ là hơi sốc một chút”.
Cái khỉ gì vậy?
Sốc? Cãi nhau thôi cũng sốc?
Câu nói tiếp theo đã khiến cho Bạch Diệc Phi và Từ Lãng hiểu ra vì sao mà anh ta lại sốc, cả hai đều đen hết cả mặt.
“Hóa ra các anh lại biết chơi như vậy!”, vẻ mặt của Trần Ngạo Kiều như đang nói tôi có thể chấp nhận được: “Các anh cứ yên tâm, tôi sẽ không kỳ thị các anh đâu, nhưng mà nếu hai người các anh có hiểu lầm gì thì giải quyết cho sớm, dù gì hai người đàn ông ở bên nhau cũng không có dễ dàng”.
Trần Ngạo Kiều vừa bước vào liền nghe thấy Bạch Diệc Phi đang cãi nhau với Từ Lãng, vừa đúng lúc Bạch Diệc Phi nói những lời như vậy, lại ở trong một hoàn cảnh đặc biệt như thế này cho nên cũng khó tránh được anh ta có suy nghĩ lệch lạc.
Bạch Diệc Phi cáu cũng không xong, mà không cáu cũng không được, nhẫn nhịn mãi cuối cùng anh nhấc chân lên đi ra ngoài: “Tôi ra ngoài chút để bình tĩnh lại”.
"Rầm!"
Cửa đóng mạnh.
Trần Ngạo Kiều có chút xấu hổ quay đầu nhìn Từ Lãng: "Người anh em, các anh hồi nãy làm sao vậy?”
“Bớt lo chuyện bao đồng đi!”, Từ Lãng lạnh lùng hừ một tiếng sau đó cũng đi ra ngoài.
Bạch Diệc Phi đứng trên hành lang tầng hai một lúc thì nhìn thấy Từ Lãng đi ra, hơi ngẩn ra: “Anh có người mình thích không? Cũng đến lúc nên tìm một người phụ nữ rồi”.
"Anh chỉ có một mình, cũng không có ai lo lắng chuyện dựng vợ gả chồng cho anh, nhưng bây giờ thì khác rồi, anh đã có chúng tôi cho nên cũng đến lúc cần phải suy nghĩ về việc này rồi”.
"Đừng nói cái gì mà cần hay không cần, con người ấy à, rồi cũng phải cần có một người bạn đời đi cùng với mình, như vậy thì mới không cảm thấy cô đơn”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi cũng không định cho Từ Lãng cơ hội để mở miệng, anh xoay người đi thẳng, định xuống tầng dưới xem xét tình hình.
Chương 336: Tin tưởng 2
Từ Lãng sững sờ đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.
Khi thầy còn sống thì anh ta vẫn còn rất nhỏ, không cần phải lo lắng đến việc dựng vợ gả chồng của mình, sau đó khi thầy không còn nữa thì anh ta cũng không ở lại bên cạnh các anh em khác, từ đó trở đi anh ta vẫn một thân một mình đến tận bây giờ.
Chưa từng có ai quan tâm đến những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống của anh ta chứ đừng nói đến chuyện dựng vợ gả chồng, mà việc này đến ngay cả bản thân anh ta cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhưng bây giờ, lại có người để ý đến.
Từ Lãng nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi đang rời đi, trong lòng như có điều suy nghĩ.
...
Bạch Diệc Phi vừa đi đến đầu cầu thang, lúc đi ngang qua gian phòng VIP cuối cùng thì đột nhiên dừng lại.
Cửa của gian phòng này đang mở, có lẽ là do có người đi ra ngoài nhưng quên chưa đóng cửa lại mà người bên trong thì cũng không để ý đến nên cứ để cửa mở như vậy.
Bạch Diệc Phi vừa liếc mắt đã nhìn thấy hết tình hình bên trong gian phòng đó.
Trên ghế sô pha có tổng cộng năm, sáu người đàn ông và ba người phụ nữ. Trên tay những người đàn ông này đều đang cầm một cốc bia, nhưng mà không phải để bọn họ tự uống mà là để chuốc cho một người phụ nữ xinh nhất trong số đó uống.
Hai người phụ nữ còn lại không những không tức giận mà ngược lại còn cố sức nháy mắt với mấy người đàn ông bên cạnh để bọn họ chuốc rượu người phụ nữ kia.
Những việc thế này là chuyện rất bình thường, hơn nữa còn là trong hộp đêm nên nếu có nhìn thấy thì Bạch Diệc Phi cũng không muốn xen vào, nhưng mà hôm nay lại khác, bởi vì anh nhìn thấy một người quen.
Người phụ nữ đang bị chuốc rượu chính là Phan Tuệ Tuệ, người quen cũ của Bạch Diệc Phi.
Dù gì cũng từng quen biết, không thể không cứu.
Trong gian phòng, một người đàn ông vẻ mặt gian xảo cầm một cốc bia đưa đến trước mặt Phan Tuệ Tuệ: “Nào nào nào, uống thêm một cốc nữa, cốc này là anh Lý mời em, em không được từ chối đâu nhé”.
Gương mặt của Phan Tuệ Tuệ ửng hồng, cô ta đã uống rất nhiều rồi, lúc này cô ta đang khó xử nhìn vào anh Lý mà gã đàn ông kia nhắc đến. Đó là một người đàn ông trung niên tầm gần bốn mươi tuổi, béo ú và trên miệng còn có một chòm râu trông như mấy tên Hán gian.
"Tuệ Tuệ, không nể mặt anh à?"
Một câu nói này thôi nhưng Phan Tuệ Tuệ không còn cách nào để từ chối được nữa.
Với thân phận địa vị của người được gọi là anh Lý này thì cô ta không thể đùa được.
Phan Tuệ Tuệ chỉ đành phải đưa tay cầm lấy cốc bia.
Đột nhiên, một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên.
"Tuệ Tuệ?"
Phan Tuệ Tuệ hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt cô ta hơi loé lên lấp lánh, đang định mở miệng thì lại bị ánh mắt của Bạch Diệc Phi ra hiệu ngăn lại.
Bạch Diệc Phi đi tới, nhìn một vòng xung quanh: "Tuệ Tuệ, em say rồi, anh đưa em về”.
Đến lúc này thì đám người còn lại mới có phản ứng.
“Tuệ Tuệ, đây là ai?”, một trong những người phụ nữ cười hỏi: “Sao mà trước đây chưa từng gặp vậy?”
Phan Tuệ Tuệ đảo mắt: "Đây là anh trai tôi, tối nay anh ấy tìm tôi có chút chuyện, tôi xin phép đi trước nhé”.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, coi như xác nhận cái thân phận anh trai này.
Đột nhiên anh Lý đứng dậy: "Chờ đã, Tuệ Tuệ đang chơi với chúng tôi, sao có chuyện nói về là về được?”
"Đúng đó, Tuệ Tuệ, chúng ta mới bắt đầu chưa được bao lâu mà cô lại về như vậy à, mất hết cả hứng của mọi người! Anh Lý cũng sẽ không vui đâu”, người phụ nữ cuối cùng trong đám mở miệng vừa cười vừa khuyên.
Lại thêm một tên đàn em nữa đứng dậy mở miệng quát: "Cho dù có là anh trai thì cũng chẳng có quyền để quản lý cô ta như vậy, cô ta đi uống rượu với anh Lý của chúng tao, con mẹ mày cút càng xa càng tốt!”
Trên mặt của Bạch Diệc Phi chẳng có chút cảm xúc, chỉ quay qua nói với Phan Tuệ Tuệ: “Em có muốn đi cùng anh không? Hay là muốn ở lại?”
Phan Tuệ Tuệ cắn môi, đương nhiên là cô ta muốn đi, nhưng mà anh Lý là người mà cô ta không thể làm mất lòng, cô ta đang do dự.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cũng đoán ra được suy nghĩ của cô ta, lại thêm hai cô gái lúc nãy cũng chẳng có ý tốt gì bèn tự ý quyết định: “Đi theo anh đi? Không phải nói là có chuyện à?”
Phan Tuệ Tuệ thấy vậy thì trong một khoảnh khắc bỗng thấy lòng mình vô cùng hoảng hốt, sau đó liền gật đầu: “Vâng”.
“Tuệ Tuệ, em định đi thật sao?”, trên mặt anh Lý đeo một nụ cười nhưng lại mang hàm ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.
Phan Tuệ Tuệ gật đầu: "Anh Lý, em thực sự có việc, ngày khác em lại tiếp anh nhé!”
Đột nhiên gương mặt của anh Lý sa sầm lại: “Hôm nay tôi đến chẳng qua là nể mặt cô, nếu cô lại bỏ đi như vậy thì tôi sẽ rất không vui, mà nhỡ không vui một cái là không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu”.
Lúc này, tên đàn em mới bước lên trước đánh giá Bạch Diệc Phi từ trên xuống dưới rồi huênh hoang nói: “Biết anh Lý là ai không? Tuệ Tuệ là người đàn bà được anh Lý nhà chúng tao để mắt đến, tao khuyên mày biết điều chút, mau đi đi, nếu chẳng may làm anh Lý của chúng tao bực mình thì mày tự mà gánh hậu quả!”
Nghe vậy, gương mặt của Phan Tuệ Tuệ tràn ngập sự khiếp sợ: “Anh, hay là…”.
Bạch Diệc Phi chẳng để ý đến Phan Tuệ Tuệ mà quay qua nói với anh Lý: “Vậy anh biết tôi là ai không?”
“Mẹ kiếp tao thèm vào biết mày là thằng nào?”, tên đàn em bật cười: “Nói chung là mày không đủ trình để đụng vào anh Lý của chúng tao đâu!”
Bạch Diệc Phi hừ mùi cười lạnh, anh còn chưa kịp nói gì thì có một người khác tiến vào trong phòng.
Ngoại trừ Bạch Diệc Phi, tất cả những người có mặt ở đó đều trông thấy người nọ, hơn nữa trên mặt bọn họ người nào người nấy đều rất là kinh ngạc. Phan Tuệ Tuệ lại càng muốn nhắc nhở Bạch Diệc Phi nhưng lại bị doạ cho sợ đến nói không ra lời.
Con ngươi của Bạch Diệc Phi hơi co lại, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có một luồng khí lạnh lẽo.
...
Ở trong một gian phòng khác, vốn dĩ Trần Ngạo Kiều đang ngồi trong đó nhưng không biết đã đi đâu mất, khi nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào thì phát hiện ra người bên trong phòng đã đi đâu hết rồi.
Nhân viên phục vụ rất tự nhiên bước đến trước bàn, nhìn thấy trên bàn có ba cốc bia, sau đó lấy từ trong túi ngực ra một gói bột nhỏ màu trắng.
Gã không biết cốc nào là của người đó cho nên bỏ thuốc vào cả ba cốc.
Sau khi bỏ thuốc vào cốc xong, đang định đi ra ngoài thì căn phòng vốn dĩ trống không tự nhiên lại có một bóng người, anh ta đang đứng ở ngoài cửa phòng, yên lặng quan sát tất cả những hành động từ nãy đến giờ của nhân viên phục vụ.
“Chiêu này cũng cũ quá đi”, Trần Ngạo Kiều khinh thường buông một câu.
Gã nhân viên phục vụ thấy vậy thì con mắt sắt lại, liền sau đó lập tức rút từ trên eo ra một khẩu súng ngắm thẳng vào Trần Ngạo Kiều.
...
Cùng lúc đó, bãi đỗ xe của hộp đêm đang xảy ra một vụ đánh nhau.
Một người đàn ông cao gầy và một người phụ nữ thấp béo đang đánh nhau.
Người phụ nữ kia mặc dù vừa béo vừa thấp nhưng động tác và tốc độ của người đàn ông lại không bắt kịp được người phụ nữ. Động tác của cô ta vô cùng nhanh nhẹn khiến cho người ta nghi ngờ cô ta có thực sự là một người béo không.
Đúng vậy, người phụ nữ béo kia chính là Chung Liên, cô ta đã được xuất viện rồi.
Các chiêu thức của Chung Liên chiêu nào cũng tàn nhẫn, toàn chọn đúng chỗ hiểm của đối phương, chỉ cần đánh trúng thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Đối phương ra tay cũng tàn nhẫn không kém, hiển nhiên là biết Chung Liên rất mạnh.
Chỉ có điều, sau một hồi đánh nhau thì người đàn ông phát hiện ra, hắn còn không thắng nổi một người phụ nữ béo lùn, trong cơn tức giận hắn liền rút súng ra.
"Pằng pằng...".
...
Bạch Diệc Phi không quay đầu lại, chỉ là khoé miệng khẽ cong lên.
Lúc này, trong tầm nhìn của tất cả mọi người, người đứng phía sau đang giơ một khẩu súng lên, mà họng súng thì đang chĩa thẳng vào sau gáy của Bạch Diệc Phi, chỉ cần anh ta bóp cò thì Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ chết.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, sau lưng người đó cũng xuất hiện một người khác.
Anh ta không cầm súng, mà trong tay chỉ cầm một thanh đao cong cong.
Tất cả mọi người đều không biết người đàn ông này là ai, giờ phút này bọn họ hầu như đã không còn tâm trí đâu để mà suy nghĩ nữa. Anh ta là người của Bạch Diệc Phi hay là đồng bọn của kẻ đứng sau lưng Bạch Diệc Phi đây?
Sau vài giây thì mọi người đã có câu trả lời.
"Phập!"
Thanh đao cong cong đâm vào cơ thể của người nọ, sau đó móc cơ thể kéo về sau.
Trông thấy cảnh tượng này, cả đám người đều dại ra.
Con mẹ nó, thật là tàn nhẫn.
Muốn giết thì giết luôn đi, chứ làm cái trò này để làm gì?
Chỉ cần nhìn biểu cảm trên gương mặt của người kia đã đủ biết hắn ta đang phải chịu đau đớn đến mức nào. Mũi đao kia đâm vào tim, sau đó lại trượt qua, cuối cùng bị vướng vào xương bả vai, nhưng đao không cắt được xương cho nên cả người bị thanh đao kia treo lên.
Có thể tưởng tượng được, nếu như không có phần xương kia cản lại, thì có lẽ thanh đao này sẽ cắt đôi cơ thể kia ra.
Chương 337: Ai cho mày lá gan đó
“A….”.
“Giết người rồi”, hai người phụ nữ kia hét lên, họ hoàn toàn bị cảnh tượng này làm cho sợ chết khiếp. Những người khác thì sắc mặt cũng không tốt hơn là mấy. Thậm chí có người còn ngồi sụp xuống ghế sofa, thân người không ngừng run rẩy. Chỉ có duy nhất Bạch Diệc Phi là vẫn giữ được bình tĩnh.
Bạch Diệc Phi xoay người lại, kẻ cầm súng chỉ vào anh lúc này trợn trừng hai mắt, ngã sấp mặt xuống đất với kiểu không nhắm được mắt.
“Đến chậm vậy?”
Từ Lãng hừ lạnh một tiếng, nói: “Thời gian vừa khít”.
Bạch Diệc Phi nhún vai một cái, sau đó xoay người lại nhìn cái tên anh Lý kia, nói: “Giờ tôi có thể đưa cô ấy đi được chưa?”
Anh Lý sớm đã bị hù dọa chết khiếp, khi nghe thấy Bạch Diệc Phi hỏi thì run rẩy đáp: “Được… Được rồi”.
Phan Tuệ Tuệ sắc mặt tái nhợt, rõ ràng bị sợ hãi bởi cảnh tượng ban nãy. Hiện giờ cô ta không dám nhìn thẳng vào Bạch Diệc Phi nữa.
“Tôi… Tôi…”, Phan Tuệ Tuệ cũng không biết mình nên nói gì.
Bạch Diệc Phi nói với giọng an ủi: “Không sao, không có ai đến nữa đâu”.
Phan Tuệ Tuệ nghe thấy câu này thì khẽ gật đầu, coi như đồng ý đi theo Bạch Diệc Phi.
…
Bạch Diệc Phi dẫn Phan Tuệ Tuệ đến một phòng khác, nói: “Con gái con đứa không nên đến những nơi như này thì tốt hơn”.
Phan Tuệ Tuệ cố trấn tĩnh nói: “Tôi đến cùng bọn họ thôi”.
Bạch Diệc Phi biết cô ta đang nhắc đến hai cô gái kia, liền hỏi: “Mối quan hệ của các cô tốt lắm sao? Có những lúc cũng nên để ý một chút, có những người không tốt như cô nghĩ đâu”.
“Ý anh là gì?”, Phan Tuệ Tuệ hỏi với vẻ khó hiểu.
“Cô coi họ là bạn nhưng họ lại không thế”, Bạch Diệc Phi nói đến đây thì không nói gì thêm.
Phan Tuệ Tuệ cũng không phải kẻ ngốc, dựa theo lời Bạch Diệc Phi nói, cộng với việc xảy ra tối nay thì cô dần hiểu được rốt cuộc là chuyện gì nên lúc này lòng thấy nặng trĩu.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Sau này đừng đến những nơi như này nữa, cô về đi”.
“Thế anh thì sao?”, Phan Tuệ Tuệ theo phản xạ tự nhiên hỏi lại. Con gái thì quả thật không nên đến hộp đêm nhưng đàn ông đến đây làm gì, cô ta thừa hiểu… Lẽ nào Bạch Diệc Phi đến đây thường xuyên, thậm chí còn…
Bạch Diệc Phi có chút khó nói: “Tôi thỉnh thoảng mới đến thôi”, nói xong thì Phan Tuệ Tuệ không nói thêm gì, dường như cô đang đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng cô lấy hết dũng khí hỏi: “Bạch Diệc Phi! Anh có bạn gái chưa?”
Câu nói này ý tứ đã quá rõ ràng rồi. Bạch Diệc Phi ngây người ra một lúc. Anh và Phan Tuệ Tuệ quen biết không lâu, tiếp xúc cũng không nhiều. Cùng lắm là anh cứu cô ta hai lần, nhưng không ngờ cô ta lại thích anh từ lúc nào không hay.
Nhưng anh vẫn đáp lại rất nghiêm túc: “Tôi kết hôn rồi”.
Bạch Diệc Phi cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, Phan Tuệ Tuệ còn tưởng rằng anh cùng lắm là có bạn gái thôi, ai ngờ đối phương đã kết hôn rồi.
Trong đầu cô ta luôn là cảnh tượng anh cứu cô ta nhưng với câu nói ‘Tôi kết hôn rồi’ thì lúc này Phan Tuệ Tuệ cảm thấy vô cùng khó chịu. Khó khăn lắm mới tìm được người mà mình thích, ai ngờ người ấy lại kết hôn rồi.
Thế là cô ta không còn cơ hội gì nữa sao?
“Ồ… Vậy thì chúc hai người sống đến đầu bạc răng long”, Phan Tuệ Tuệ gắng gượng nói ra câu này rồi không quay đầu lại mà đi luôn.
Bạch Diệc Phi thấy thế cũng cảm thấy bất lực. Anh thật sự không nghĩ chuyện lại thành ra như này, anh cũng không cố ý đi trêu ghẹo ai cả, trong lòng anh chỉ có Lý Tuyết mà thôi.
Lúc này, anh lắc đầu rồi cũng đi luôn.
Chỉ có điều, vừa mới đi ra thì gặp phải hai nhóm người. Một nhóm là đám anh Lý ở phòng bao ban nãy, còn một nhóm là Lưu Đầu Trọc và anh em của gã.
Anh Lý nhìn thấy Lưu Đầu Trọc thì hô một tiếng: “Đại ca”.
Lưu Đầu Trọc ừm một tiếng rồi cũng không để ý lắm. Dù sao cũng là thằng em không đáng để bận tâm, vì thế mà gã đáp lại một tiếng rồi đi báo cáo cho Bạch Diệc Phi tình hình ban nãy. Nhưng sự việc lại không thuận lợi như mọi người nghĩ.
Anh Lý khi nhìn thấy bên cạnh Bạch Diệc Phi không có Phan Tuệ Tuệ và Từ Lãng thì lúc này hắn lại hống hách hơn.
Bao nhiêu lâu nay không có ai dám làm thế với hắn. Ban nãy không những cướp người con gái của hắn, còn coi khinh hắn như vậy. Cục tức này hắn không thể bỏ qua được.
“Đại ca, đại ca, ban nãy thằng này đến phá đám đấy. Mau bắt hắn lại đi, nó dám đến địa bàn của đại ca phá phách, chắc chắn không coi đại ca ra gì”, anh Lý nhanh bước đuổi theo Lưu Đầu Trọc rồi chỉ về phía Bạch Diệc Phi, nói.
Bạch Diệc Phi đứng đó, vốn không để ý đến hắn nhưng vì câu nói này nên anh mới nhìn lại. Lúc này anh bật cười, đúng là có người nếu không cho một bài học thì thật sự không biết trời cao đất dày là gì.
Lưu Đầu Trọc nhìn theo hướng chỉ của anh Lý, lập tức sợ hãi. Mẹ kiếp, sao đàn em của mình lại ngu ngốc đến vậy, lần nào cũng hại gã.
Lưu Đầu Trọc không nói gì mà giơ tay tát một cái.
“Bốp”, anh Lý sững người ra. Tên đàn em đi theo anh Lý kia cũng đơ người.
Chuyện gì vậy? Anh Lý đâu có làm sai chuyện gì?
Lưu Đầu Trọc nuốt nước bọt, nói: “Mẹ kiếp, đầu óc có vấn đề thì đi chữa ngay đi, đừng làm mất mặt người khác nữa. Ông chủ là người mà mày có thể nói sao? Lại còn dám chỉ tay về phía ông chủ? Ai cho mày lá gan đó?”
“Gì cơ?”, anh Lý khó hiểu, hỏi: “Ông chủ?”
Lưu Đầu Trọc không giải thích gì thêm mà chạy lại trước mặt Bạch Diệc Phi, nói với kiểu đền tội: “Ông chủ đừng giận, toàn là lũ không hiểu chuyện ý mà, ông chủ đừng để bụng nha”.
Bạch Diệc Phi quét nhìn anh Lý một cái, tiếp đó nói: “Đàn em của mình thì dạy dỗ cẩn thận vào, nếu không một ngày nào đó vì chúng không hiểu chuyện mà liên lụy đến mình thì không hay đâu”.
“Vâng, vâng, vâng! Ông chủ nói đúng ạ”, Lưu Đầu Trọc vội cúi đầu đáp lại.
Lúc này, anh Lý và đám anh em của mình cũng hiểu ra. Người con trai trước mặt mình không phải là người mà bọn họ có thể chọc vào được.
Đến đại ca của họ là Lưu Đầu Trọc còn phải cung kính như vậy, thế thì thái độ ban nãy của họ… Nghĩ đến đây, mấy người sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi.
Bạch Diệc Phi nói xong thì không quan tâm gì nữa, Lưu Đầu Trọc lập tức báo cáo: “Đã xử lý xong hết lũ người ở bên ngoài rồi ạ”.
“Ừm, vất vả cho các anh rồi”, Bạch Diệc Phi gật đầu, xoay người đi đến phòng của mình.
…
Ở trong phòng, Bạch Diệc Phi vào chưa được bao lâu thì có người mở cửa ra. Tổng cộng có bốn người bước vào, đó là Từ Lãng, Trần Ngạo Kiều, Chung Liên và người áo đen bị bắt.
Người áo đen có thân hình vạm vỡ, trên mặt để râu quai nón, mắt to, lúc này đang nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi.
“Sao cô cũng đến đây?”, Bạch Diệc Phi hỏi Chung Liên. Lúc này đáng lẽ ra cô ta nên ở bệnh viện dưỡng thương mới phải.
Chung Liên cười nói: “Không có việc gì lớn, ở bệnh viện chi bằng đi ra ngoài vận động một chút”.
Chương 338: Bản lĩnh của Trương Hoa Bân
Bạch Diệc Phi thấy cô ta như vậy thì cũng không nói thêm gì mà nhìn về phía người áo đen bị trói, hỏi: “Ông chủ của anh là ai?”
Người áo đen này rất có khí phách, gã nhất định không hé nửa lời.
Bạch Diệc Phi cũng không thấy buồn bực, chỉ bình tĩnh nói một câu: “Anh không nói cũng không sao, tôi sẽ có cách biết được ai là ông chủ của anh. Nhưng những điều này không quan trọng, dù sao thì cũng không ít người muốn giết tôi mà”.
Người áo đen trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi.
Anh thản nhiên nói với Từ Lãng: “Sát thủ các anh thường hành hạ người khác kiểu gì?”
“Sát thủ thì chỉ có giết người thôi”, Từ Lãng đáp.
“Vậy trong số các người, ai có cách hành hạ nào hay không? Ai có thể khiến người này mở miệng thì tôi sẽ thưởng một trăm ngàn tệ”.
Lời này của Bạch Diệc Phi khiến Trần Ngạo Kiều và Chung Liên đều sáng mắt lên. Mặc dù họ đều làm việc dưới trướng của ông chủ nhưng có ai kiếm được nhiều tiền đâu?
Từ Lãng lại không hứng thú lắm, ngược lại gã còn nhìn Bạch Diệc Phi với kiểu chê bai: “Tầm thường quá đi”.
Còn người áo đen thì ngây người ra. Chỉ vì hành hạ gã và khiến gã mở miệng mà đã được một trăm ngàn tệ rồi.
Chung Liên xung phong đi đến trước mặt người áo đen, nói: “Để tôi! Anh tôi nói rồi, cách hành hạ người khác tốt nhất chính là để hắn lúc nào cũng cảm nhận được nỗi đau sống không bằng chết”.
“Bạch Hổ từng nói thế sao?”, Bạch Diệc Phi tưởng tượng ra cảnh Bạch Hổ nói câu này, cảm thấy có gì đó sai sai.
Chung Liên cười hì hì nói: “Câu nguyên văn không phải như vậy, tôi chỉ biểu đạt một chút ý của anh mình thôi”.
“Được rồi”, Bạch Diệc Phi nhún vai nói: “Vậy thì cô thử đi”.
Bây giờ là buổi tối, dù sao thì cũng không có gì làm, coi như cái này để giết thời gian vậy.
Người áo đen thấy thế thì sợ hãi nhìn Chung Liên, lắc đầu nói: “Tôi sẽ không cho cô cơ hội đó đâu”.
Nói xong, người áo đen nhúc nhích, dường như định tự sát. Nhưng tiếc rằng người gã bị trói chặt nên muốn cắn lưỡi tự sát là điều không thể. Vì cắn lưỡi thì không chết được.
Chung Liên thấp người xuống, cười hì hì hai tiếng, giơ tay lên cầm một cánh tay của người áo đen, dùng tay véo chặt một ngón tay của gã, cuối cùng dùng sức kéo căng ra.
“A…”, người áo đen kêu lên đau đớn.
“Đừng thế mà, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, mới đầu đã thế thì sau anh chịu thế nào được?”, nói xong Chung Liên tiếp tục, một ngón tay kéo căng một ngón tay khác. Đợi lúc kéo xong thì người áo đen kêu khàn cả giọng rồi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới cảm nhận được rõ, nhất định đừng chọc vào phụ nữ. Khi phụ nữ hung dữ thì đàn ông không là gì cả.
Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Tiếp theo, Chung Liên ra tay với cả cánh tay, sau đó là chân, tóm lại là ở đâu có khớp xương thì cô ta đánh gãy chỗ đó. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là, người áo đen bị hành hạ đến mức đó nhưng vẫn không mở miệng.
Bạch Diệc Phi chau mày, xem ra kẻ đứng phía sau người này không hề đơn giản. Người áo đen này được qua rèn luyện rồi nên mới nhẫn nhục được thế.
“Thôi bỏ đi”, Bạch Diệc Phi khoát tay, nói: “Tôi không muốn biết nữa”.
Chung Liên đành phải đứng lên, ánh mắt có chút tiếc nuối.
Người áo đen toát hết mồ hôi, ánh mắt có chút trống rỗng. Nếu như không phải ý chí mạnh mẽ chống đỡ lại thì chắc gã đã khai ra từ lâu rồi.
Bạch Diệc Phi cũng không có hứng thú với người này, anh quay sang nói với Từ Lãng: “Giết đi”.
Người áo đen nghe thấy câu này thì hai mắt toát lên vẻ sợ hãi: “Tôi… Tôi nói… Đừng giết tôi…”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì bật cười: “Hóa ra cũng sợ chết à”.
Hành hạ đau đớn thì không sợ, nhưng lại sợ chết. Cũng đúng thôi, con người mà, có ai mà không sợ chết. Vì người chết rồi thì chẳng còn gì nữa.
Người áo đen cứ nghĩ rằng đối phương muốn biết ông chủ sau lưng mình là ai nên hành hạ thế nào cũng sẽ không giết mình. Vì vậy mà gã cứ kiên quyết không nói, vậy thì gã cũng không phải chết. Ai ngờ, Bạch Diệc Phi lại không theo lẽ thường, không có được đáp án thì cũng diệt khẩu luôn.
Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên nhìn Từ Lãng, Từ Lãng lập tức hiểu được luôn.
Gã đi lại, từ trên cao nhìn xuống người áo đen, nói hai từ ‘Ngu xuẩn’. Nói xong, dao của Từ Lãng chém xuống cổ của người áo đen. Người áo đen vẫn chưa kịp nói một chữ thì đã chết trợn trừng hai mắt.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Chẳng có gì thú vị cả, xử lý cho sạch sẽ vào”.
Đám người Từ Lãng kéo ra ngoài xử lý. Còn Bạch Diệc Phi vốn định quay lại phòng để nghỉ ngơi nhưng ban nãy có người chết nên không được thoải mái cho lắm. Anh liền đứng lên, đổi sang một phòng sạch sẽ hơn rồi nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
…
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vươn cao ngọn sào, Bạch Diệc Phi tỉnh giấc day day ấn đường. Anh đến nhà tắm tắm rửa một chút rồi tìm đám người Từ Lãng lái xe rời khỏi hộp đêm.
Bọn họ không về biệt thự ở cảng Lam Ba mà đến bệnh viện Bạch Diệc Phi mới xây: Bệnh viện Ngọa Long.
Ở đây là căn cứ điểm để anh xây dựng thế lực. Vừa đến đây, sắp xếp ổn thỏa cho đám người Trần Ngạo Kiều để cho họ đi nghỉ ngơi, Bạch Diệc Phi nhấc máy lên gọi cho Trương Hoa Bân.
“Alo, tôi vẫn còn sống đây”.
Trong điện thoại, nghe thấy giọng nói của Bạch Diệc Phi, Trương Hoa Bân dường như không lấy gì làm lạ, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến tìm anh”.
Bạch Diệc Phi cúp điện thoại, anh không nói cho Trương Hoa Bân biết anh đang ở đâu nhưng anh biết là Trương Hoa Bân có bản lĩnh này. Nếu như điều này mà còn không làm được thì gã không phải làm tình báo gì nữa.
Nửa tiếng sau, Trương Hoa Bân đến nơi. Bạch Diệc Phi dẫn gã đến văn phòng của mình.
Văn phòng rất đơn giản. Bởi vì mới trang trí xong, chỉ có bàn ghế, máy tính và ghế để nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Diệc Phi tự mình rót nước cho Trương Hoa Bân, nói: “Tôi làm được rồi, vậy còn anh thì sao?”
Trương Hoa Bân ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Tôi nói lời giữ lời và cũng sẽ làm được. Sau này tôi sẽ chỉ thu thập tình báo cho anh thôi”.
“Tốt lắm, tôi muốn biết sát thủ tối qua là ai phái đến?”
Tối qua, tên sát thủ đó đến lúc cuối cùng định mở miệng rồi nhưng Bạch Diệc Phi không còn hứng thú nữa. Dù sao thì cũng không phải là không biết được, vì Trương Hoa Bân là chuyên gia tình báo lợi hại như này, chắc chắn gã sẽ cho anh đáp án, vừa hay có thể thử năng lực của gã.
Trương Hoa Bân đáp lời một cách chắc chắn: “Bạch Khiếu”.
Bạch Diệc Phi chau mày, hỏi: “Nói như vậy thì anh biết thân phận thật sự của tôi?”
Trương Hoa Bân gật đầu, nói: “Thật ra, thông tin này cũng không phải khó điều tra cho lắm”.
Tập đoàn Hầu Tước sờ sờ ở đó, Bạch Diệc Phi lại họ Bạch, rất dễ điều tra được mối quan hệ giữa Bạch Diệc Phi và Bạch Vân Bằng.
“Cũng phải! Vậy tối qua chỉ có người đó thôi sao? Hay còn người khác?”
“Đúng thế”, Trương Hoa Bân đáp: “Có rất nhiều người muốn giết anh nhưng họ không kịp ra tay”.
“Ngoài em trai Bạch Khiếu của anh, còn có bốn phó chủ tịch hiệp hội thương mại thành phố muốn giết anh, trong đó có ba người chuẩn bị ra tay nhưng chậm một bước”.
“Người còn lại chính là Tùng Vưu Duy, gã ta định lợi dụng anh, cuối cùng sẽ giết anh”.
Bạch Diệc Phi chau mày hỏi: “Thế là thế nào?”
“Chẳng phải anh đã giết Vương Hải rồi sao? Trong hiệp hội thương mại, ngoài Tùng Vưu Duy còn có ba phó chủ tịch nữa, tổng cộng bốn phó chủ tịch. Ai giết anh thì người đó có thể ngồi lên chức chủ tịch rồi”.
“Hiện giờ chẳng phải anh vẫn sống yên ổn sao, điều đó chứng tỏ giết anh là chuyện không dễ. Vậy thì đợi đến lúc ba người kia không giết được anh, hoặc nói cách khác là họ bị anh giết, lúc đó Tùng Vưu Duy mới ra tay, chẳng phải vừa có thể giúp ích cho gã ta, vừa có thể thuận lợi diệt trừ anh sao?”
Bạch Diệc Phi nghe thế thì liền hiểu được. Anh ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ nói: “Vì vậy, những thông tin này là gã ta cố ý để lộ cho anh biết, mục đích là để tôi cố gắng tránh sự truy sát của họ?”
Chương 339: Thủ đoạn của Bạch Khiếu
“Đúng vậy”, Trương Hoa Bân gật đầu đáp.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Nghĩ cũng hay đấy nhưng cũng phải xem tôi có cho gã ta cơ hội đó không chứ?”
“Anh điều tra được gì ở chỗ Bạch Khiếu?”
Trương Hoa Bân đáp: “Anh ta cũng biết người của hiệp hội thương mại muốn ra tay với anh nên đã giết anh trước để tăng thêm tội danh lên đám người kia. Còn về những thông tin khác thì có chút khó khăn”.
Bạch Khiếu ở thủ đô, hơn nữa còn khó đối phó hơn đám người ở hiệp hội thương mại nhiều. Vì thế, muốn điều tra ra được gì, quả thật có chút khó khăn.
Bạch Diệc Phi cũng không gò ép, đợi sau này anh xây dựng được thế lực mạnh rồi, có khả năng rồi, anh không tin là không giết chết được Bạch Khiếu.
Nói xong tình hình, Bạch Diệc Phi dẫn Trương Hoa Bân đến ký túc xá dành cho nhân viên của bệnh viện.
Gọi là ký túc xá dành cho nhân viên nhưng chỉ có tổng cộng sáu tầng, đều dùng làm nơi làm việc của họ.
Tầng bốn anh giao cho Trần Ngạo Kiều để anh ta tổ chức thành một đội. Tầng năm tạm thời vẫn chưa dùng làm gì, tầng sáu dành cho Trương Hoa Bân để làm nơi chuyên thu thập thông tin tình báo.
Lúc này, Long Linh Linh gọi điện đến. Cô ta nói cho Bạch Diệc Phi, một tuần sau người của hiệp hội thương mại sẽ đến triệu tập cuộc họp tất cả doanh nghiệp của thành phố Thiên Bắc.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo đến báo cáo tin tức cho Bạch Diệc Phi.
“Anh à, ba mảnh đất đó đã qua kiểm duyệt rồi”.
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, nói tiếp: “Tốt lắm, có thể khởi công rồi. Ngoài ra, trong vòng một tuần phải điều tra một lượt tài liệu về những doanh nghiệp đó, sau đó chỉnh sửa lại”.
…
Rất nhanh, một tuần đã qua đi. Bạch Diệc Phi đã hoàn toàn hồi phục, vì vậy mọi chuyện cũng tiến hành vô cùng thuận lợi, ngày mai là cuộc họp hiệp hội thương mại tỉnh rồi.
Trước lúc đó, Bạch Diệc Phi phải đi gặp một người.
Nửa tiếng sau, Bạch Diệc Phi dừng ở bên cạnh một nhà hàng lẩu. Nhà hàng này vốn là quán bar Liễu Thị nhưng từ sau khi quán bar này đóng cửa thì đổi thành nhà hàng lẩu.
Lúc xuống xe, Bạch Diệc Phi đi thẳng vào trong, sau đó anh được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng vip đã đặt sẵn.
Bên ngoài phòng, một người đàn ông cao to mặc vest đen đứng nghiêm, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ.
Bạch Diệc Phi chau mày, thầm nghĩ ‘Vương Lâu dạo này đời sống cao quá đi’
Chương 340: Bạn cũ
“Cậu cuối cùng cũng tới rồi, bạn cũ”, sau khi Vương Lâu nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cậu ta chủ động chào hỏi.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại không hề đáp lại, anh đi thẳng vào phòng.
Sau khi ngồi xuống thì Vương Lâu lại chào Bạch Diệc Phi một lần nữa, cậu ta cười nói: “Chúng ta đã lâu không gặp rồi nhỉ?”
“Đúng là đã lâu không gặp”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Vương Lâu cười ha ha hai tiếng: “Để tôi gọi người bưng đồ ăn lên”.
Một lát sau nhân viên phục vụ đã bưng một nồi lẩu uyên ương lên, sau đó là một loạt các món khác. Đủ loại thịt cá, rau quả, bọn họ muốn ăn gì cũng có.
Cả hai người trò chuyện rất thoải mái, nhưng không thể nào tìm lại được cảm giác giống như trước đây, có lẽ là vì cả hai đều đã thay đổi rồi.
Mới ăn một nửa thì Bạch Diệc Phi đã buông đũa: “Cậu phát triển tốt thế này khiến tôi rất ngạc nhiên đấy, cậu đúng là một nhân tài”.
“Làm gì có?”, Vương Lâu trả lời: “Nếu như không có cậu thì làm sao có được tôi ngày hôm nay chứ?”
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi rất lạnh nhạt: “Không, tôi chỉ dẫn cậu đi bước đầu tiên thôi, còn con đường sau này thì không phải nhờ tôi”.
Sắc mặt Vương Lâu biến đổi, anh nói mấy câu này nghĩa là con đường phía sau đều nhờ người khác chỉ dẫn cậu ta.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng mà tập đoàn Thủy Tinh của Vương Lâu đã vươn lên làm tập đoàn đứng thứ hai ở thành phố Thiên Bắc, sánh ngang với tập đoàn Hầu Tước. Nếu như nói không có ai giúp đỡ thì làm sao có thể chứ?
“Thật ra chuyện này cũng không liên quan đến tôi. Cậu cứ tự mình phát triển, chỉ cần không cản trở tôi là được”, sau khi nói xong thì Bạch Diệc Phi xoay người muốn rời đi.
Vương Lâu cũng đứng lên theo: “Còn chưa ăn xong mà?”
“Tôi no rồi. Nhớ kỹ giao kèo của chúng ta”.
Nói xong thì Bạch Diệc Phi đi ra khỏi phòng.
Vương Lâu lại ngồi xuống. Không bao lâu sau có một người bước ra từ nhà vệ sinh bên trong phòng riêng.
“Giữa hai người có giao hẹn gì?”, Liễu Chiêu Phong ngồi xuống.
Vương Lâu nhún vai: “Châm ngòi ly gián mà thôi”.
Liễu Chiêu Phong im lặng nhìn cậu ta: “Thật không?”
“Có lẽ cậu ta đoán được trong phòng này còn có người”, Vương Lâu trả lời “Bởi vì chính tôi cũng chả biết có giao kèo nào nữa”.
Liễu Chiêu Phong nghe thế thì dùng ánh mắt đầy ý tứ nhìn Vương Lâu. Sau đó thì tự mình cầm đũa lên chậm rãi ăn uống.
…
Bên trong câu lạc bộ giải trí, Tô Đại Lưu đang vô cùng phấn khích nhìn những người đẹp nhảy múa thì đột nhiên Trương Vinh chạy đến: “Chủ tịch, ngày mai có một hội nghị quan trọng cần anh tự mình tham gia”.
“Hội nghị nào?”, Tô Đại Lưu không quan tâm.
Trương Vinh trả lời: “Hội nghị ngày mai rất quan trọng, tất cả những doanh nghiệp ở thành phố Thiên Bắc đều tham dự, người của liên minh doanh nghiệp tỉnh thành phố cũng đến”.
Lần này Tô Đại Lưu đã hoàn hồn: “Tất cả đều tham gia? Vậy thì phải đi rồi!”
Là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, doanh nghiệp đứng đầu ở thành phố Thiên Bắc thì tất nhiên ông ta phải đi chứ!
Trương Vinh gật đầu: “Vậy sáng mai tôi đi đón anh”.
“Được, anh đi sắp xếp đi!”, Tô Đại Lưu nói xong thì tất cả chú ý lại chuyển lên người đám người đẹp xung quanh.
…
Một ngày mới nhanh chóng lại đến.
Khách sạn thành phố Thiên Biên.
Hơn chín giờ sáng, ở bãi đỗ xe đã bắt đầu lục tục xuất hiện nhiều chiếc xe sang trọng. Đều là những giám đốc doanh nghiệp ở thành phố Thiên Bắc đến tham dự hội nghị lần này.
Rất nhanh trong phòng họp đã chật kín người.
Tô Đại Lưu và Trương Vinh cũng đến.
Bởi vì tính chất của hội nghị này nên mỗi người đến đây đều có địa vị, bọn họ được sắp xếp vị trí theo thứ hạng hiện tại ở thành phố Thiên Bắc. Xếp hạng càng cao thì chỗ ngồi cũng càng gần.
Mà doanh nghiệp hàng đầu giống như tập đoàn Hầu Tước thì tất nhiên sẽ ngồi ở hàng thứ nhất, ngay tại vị trí chính giữa.