Mọi người nghe vậy thì sắc mặt đều thay đổi.
Ngay cả sắc mặt của Đạt Tư cũng trở nên khó coi.
Ngọn lửa bốc lên cao cùng với những cái vung tay của Sa Phi Dương, giống như một mảnh vải đỏ, cuộn về phía những người đó.
Đám đông bị dọa cho sợ hãi nhanh chóng lùi về sau.
Mà một số cao thủ cấp 3 phản ứng chậm trực tiếp bị ngọn lửa vây lấy.
“A!”
Tiếng kêu gào thảm thiết trong đám lửa khiến những người nghe thấy bất giác rùng mình.
Mặc dù Sa Phi Dương đứng bên trong ngọn lửa, nhưng ngọn lửa đó như có ý thức mà tránh ông ta ra, không có dấu vết của lửa ở xung quanh nơi Sa Phi Dương đứng.
Ông ta không khỏi nhớ lại 1 ngày cách đây 15 năm.
Lúc đó Thiên Hoa Sơn đang chuẩn bị chôn hạt cây Tùng xuống một hung mạch, ông ta ngăn Thiên Hoa Sơn lại, Thiên Hoa Sơn trừng mắt với ông ta và nói: “Cậu quên mất bố mẹ chúng ta chết như thế nào rồi sao?”
Lúc ấy Sa Phi Dương vẫn rất bình tĩnh mà nói: “Đương nhiên là em không quên, nhưng anh không thể làm như vậy!”
Thiên Hoa Sơn trong lòng uất ức nói: “Tại sao lại không thể?”
“Đây là một mạch hung, chỉ cần hạt giống này được gieo trồng, sẽ có thể gây ra một trận thảm họa, đến lúc ấy các quốc gia nhỏ cũng sẽ bị ảnh hưởng, động đất, lũ lụt và bệnh dịch sớm muộn gì cũng sẽ ập đến”, Sa Phi Dương nói với vẻ mặt trầm ngâm.
Thiên Hoa Sơn chế nhạo nói: “Cậu có biết tại sao khi sư phụ bảo chúng ta chọn lựa, tôi lại chọn học phong thủy không?”
“Đây chính là mục đích của tôi, tôi muốn trả lại tất cả mọi thứ mà dân làng chúng ta đã phải gánh chịu lại cho bọn họ, để đám người đó biết chúng ta đã phải gánh chịu những đau khổ như thế nào vào lúc ấy”.
Sa Phi Dương phản bác: “Làm việc ấy chỉ là một số ít người, những người khác đều là những người dân vô tội, điều này có liên quan gì đến họ chứ!”
Thiên Hoa Sơn lập tức hét lên: “Vô tội? Vậy người dân trong làng chúng ta không vô tội sao?”
Không ai trong số họ thuyết phục được ai, cuối cùng lao vào đánh nhau.
Xung quanh Sa Phi Dương bị bao vây bởi một ngọn lử cuồng nộ, ông ta lạnh lùng nói: “Sở dĩ Thiên Hoa Sơn thất bại là bởi vì bản thân ông ấy không biết mình làm vậy là đúng hay sai, cuối cùng ông ấy đã do dự và mềm lòng!”.
“Ông ấy còn nói là tôi đúng rồi, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng đến bây giờ, tôi mới biết là mình đã sai”.
“Các người vẫn giống như năm đó, cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua, các người vẫn sẽ làm ra những điều tương tự, phạm những tội lỗi như cũ”.
“Thiên Hoa Sơn nói đúng”.
Giọng nói của Sa Phi Dương lọt vào tại những người đó, nhưng vẻ mặt của họ như chết lặng.
Bọn họ không hiểu Sa Phi Dương đang nói gì, thậm chí còn không biết Thiên Hoa Sơn mà ông ấy nói là ai.
Nhưng cũng không sao, Sa Phi Dương căn bản không muốn cho họ biết.
Ông ta muốn đi làm những gì mà Thiên Hoa Sơn muốn làm năm đó.
Sa Phi Dương bước lên phía trước một bước, vẫy đôi tay lần nữa, ngọn lửa cuồng nộ lao nhanh về phía đám người.
Vì vậy một đám người đã chết chìm trong đám cháy.
Mà lúc này, cuối cùng cũng có một người phản ứng lại: “Chết tiệt! Đây không phải phù thủy, con mẹ nó là thầy phong thủy!”
Đó là một cao thủ cấp 1 hạ cấp, hắn ta hét lên với đám người: “Hắn ta đang dùng chính mình làm vật dẫn đường cho đám cháy!”
“Các người lùi lại, để tôi!”
Tất cả mọi người nhao nhao lùi lại, mà Đạt Tư, người đứng ở phía trong cùng nghe thấy lời này thì thần sắc cũng dịu đi, vẻ mặt hắn ta trở nên kiêu ngạo vào khinh bỉ: “Ông đây còn tưởng rằng trên đời này thật sự có phù thủy cơ, hóa ra là một thằng phong thủy!”
Người cao thủ cấp 1 kia nhảy sang trái lại nhảy sang phải, nhiều lần tránh được sự tấn công của đám lửa và lao về phía Sa Phi Dương.
Nhưng lúc này, đột nhiên có một tiếng động lớn truyền tới.
Bốn chiếc xe tải lớn lại lao vào dinh thự nhà họ Trương.
Vừa hay có một chiếc xe suýt nữa đụng trúng cao thủ cấp 1 kia, tên đó vội vàng đạp vào thùng xe, lui về phía sau vài bước rồi mới đứng vững.
Ngay sau khi chiếc xe dừng lại, Trần Ngạo Kiều trực tiếp mở cửa xe và nhảy xuống, con dao trong tay anh ta bay về phía đám cao thủ Nam Môn.
“Giết!”
“Lên!”
Bạch Hổ cùng những người áo đen còn lại cũng xông lên, đi thẳng về phía đám cao thủ của Nam Môn.
Hai bên ngay lập tức khai chiến.
Mặc dù lúc đầu họ có lợi thế, nhưng chỉ là khi đối phương chưa kịp phòng bị mà thôi.
Sau đó thì những người áo đen hoàn toàn không phải là đối thủ của đám cao thủ cấp hai cấp ba kia, một lúc sau đã chết mất vài người.
Chỉ có Bạch Hổ bọn họ là có thể miễn cưỡng đấu với đám người này.
Nhưng cho dù là như vậy, bọn họ vẫn không nao núng mà lao về phía trước.
Đạt Tư nhìn thấy cảnh này thì nhíu chặt mày, nói với Trương Chấn: “Không ngờ người phương Bắc các ông lại ngu ngốc như vậy!”
Trương Chấn đương nhiên cũng phụ họa theo: “Anh nói đúng ạ, vả lại đám người này là tất cả thuộc hạ của Bạch Diệc Phi, nếu giết hết được thì...”
Trương Chấn vẫn chưa nói xong thì đột nhiên có một tiếng hét lớn truyền đến.
“Giết!”
Tiếng hét này lớn hơn nhiều so với trước đây.
Sắc mặt của Đạt Tư và Trương Chấn thay đổi, đồng thời quay lại nhìn.
Một nhóm người lạ mặt khác xông vào dinh thự nhà họ Trương, trong tay bọn họ có nhiều loại vũ khí khác nhau, tất cả đều là cao thủ cấp 2 cấp 3.
Quan trọng nhất là, bọn họ có rất nhiều người, nhiều đến nỗi dinh thự nhà họ Trương chứa không nổi nữa.
Lợi thế về số người đã lật ngược lại tình thế.
Trần Ngạo Kiều và những người khác nhìn thấy cảnh này thì càng giết càng hưng phấn, càng dũng mãnh hơn.
Người miền Nam và miền Bắc dung mạo vẫn có chút khác biết, vừa nhìn liền nhận ra những người đột nhiên lao ra này đều là người phương Bắc.
Thậm chí còn có một vài gương mặt quen thuộc.
Ví dụ như Kinh La.
Kinh La là vệ sĩ của Bạch Khiếu nên thực lực của hắn ta đương nhiên không cần phải bàn cãi nữa.
Và còn rất nhiều cùng đẳng cấp với hắn ta.
Nhìn thấy người bên mình bị trấn áp, Đạt Tư lập tức nổi điên, túm lấy cổ của Trương Chấn nói: “Con mẹ nó, không phải ông nói người của Bạch Diệc Phi tất cả đều ở đây sao?”
Trương Chấn đương nhiên cũng không biết tại sao lại có nhiều người xuất hiện đến vậy, ông ta sớm đã bị dọa đến tái mét mặt đi rồi.
Đảo Lam tại sao lại xuất hiện nhiều cao thủ đến vậy?
Đương nhiên trên đảo không có nhiều cao thủ, bởi vì đám người này vừa mới đến đây thôi.
Trương Chấn run lên vì sợ hãi: “Tôi...tôi không biết... không biết.... chuyện gì đang xảy ra”.
...
Mặc dù bọn họ bị trấn áp, nhưng vẫn có 3 cao thủ cấp 1.
Lúc đầu, đám người Đạt Tư thật sự bị sock vì những người mới đến, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Bây giờ bọn họ đã quen với tình thế, một trong những cao thủ cấp 1 bắt đầu tàn sát bốn phương, không bao lâu đã giết mấy người cao thủ cấp 2 vừa mới đến.
Đạt Tư thấy vậy thì ném Trương Chấn đi và tham gia vào trận chiến.
Hắn ta lập tức đến phía sau Sa Phi Dương.
Bởi vì đột nhiên lao ra rất nhiều người, vả lại còn là người bên mình và sợ làm họ bị thương nên Sa Phi Dương đã làm nhỏ ngọn lửa lại.
Đúng vào lúc này, Đạt Tư đánh một trưởng về phía Sa Phi Dương.
Sa Phi Dương cảm thấy nguy hiểm, nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng Đạt Tư là một cao thủ cấp 1, Sa Phi Dương lại chỉ ở cấp 3, tốc độ của ông ta trong mắt Đạt Tư trở nên rất chậm.
“Bụp!”
“Phụt!”
Sa Phi Dương bị một trưởng này đánh bay ngược về phía sau và tông vào một chiếc xe tải, chiếc xe tải bị đập đến móp đi, sau đó ông ta rơi xuống đất rồi phun một ngụm máu lớn.
“Rầm!”
“Rầm!”