Trong lòng họ đồng loạt chấn động, hơn cả đó là sự ngờ vực!
Đây chẳng phải là đứa con rể vô dụng ăn không ngồi rồi của nhà họ Lý sao?
Đúng lúc mấu chốt lại chạy tới đây, lẽ nào cố ý đến gây rối?
Nhưng tất cả mọi người nhìn khắp bốn phía, lại phát hiện lúc này ngoài Bạch Diệc Phi ra thì chẳng còn ai khác!
Không thể nào? Không thể có chuyện người này là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước được?
Lý Phàm và Liễu Chiêu Phong đều tỏ vẻ hoang mang.
Lý Tuyết thì không dám tin, bưng tay che kín miệng mình lại.
Nhưng cuối cùng, Bạch Diệc Phi cũng không đi lên sân khấu, mà chỉ đi đến bên cạnh Long Linh Linh.
Những người có mặt thấy vậy đều khẽ thở phào, nhưng trong lòng lại bắt đầu dậy sóng.
Nhìn dáng vẻ thầm thầm thì thì giữa Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh, xem ra mối quan hệ giữa họ cũng chẳng phải dạng vừa đâu!
Lý Phàm và Liễu Chiêu Phong cũng cảm thấy vậy, rốt cuộc Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh có quan hệ thế nào?
Long Linh Linh chính là thư ký của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước đấy!
Lý Tuyết sững sờ nhìn Bạch Diệc Phi, bất giác đi về phía anh từ lúc nào không hay, hỏi han: “Bạch Diệc Phi, cô ta là ai?”
Bạch Diệc Phi thấy vậy chỉ cười đáp: “Cô ấy là bạn học của anh”.
Trước đó Bạch Diệc Phi đã dặn dò trước rồi nên Long Linh Linh rất tự nhiên gật đầu: “Đúng vậy, tôi là bạn học của anh ấy, tôi tên Long Linh Linh, hiện đang làm việc ở tập đoàn Hầu Tước”.
Long Linh Linh khẽ liếc qua Lý Tuyết, cảm thấy nao nao.
Vẻ đẹp của Lý Tuyết mang đến cho người ta cảm giác hệt như đóa tuyết liên vậy, cảm giác đó thật dễ chịu, khác hoàn toàn vẻ gợi cảm của cô ta.
Nhìn thái độ của chủ tịch với cô gái này, chỉ cần liếc qua là thấy mối quan hệ giữa họ không tầm thường!
Lý Tuyết cũng nhìn Long Linh Linh. Long Linh Linh rất gợi cảm, nhất là bộ lễ phục trên người lại càng tôn lên thân hình nóng bỏng hoàn hảo của cô ta.
Nhìn Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh thân mật như thế, trong lòng cô thấy hơi ghen tị.
Cô liên tưởng đến chuyện ký hợp đồng lúc trước, Bạch Diệc Phi nói mình có một người bạn đang làm ở tập đoàn Hầu Tước, chắc hẳn chính là cô gái Long Linh Linh này rồi!
Dù rằng người ta đã giúp mình một chuyện lớn, bỏ số vốn đầu tư 100 triệu, đáng ra phải cảm ơn người ta mới đúng.
Nhưng cảm giác đố kỵ trong lòng cô lại càng lúc càng dâng trào.
Bạch Diệc Phi không hề chú ý thấy làn sóng ngầm giữa hai người, mà chỉ nháy mắt với Long Linh Linh.
Vừa nãy anh đã dặn dò kỹ lưỡng rồi, tạm thời anh sẽ không để lộ thân phận, thế nên mọi sắp xếp trước đó đều do Long Linh Linh đứng ra giải quyết.
Phía bên kia, ông cụ Lý bỗng nói: “Mời chủ tịch tập đoàn Hầu Tước lên sân khấu đọc lời phát biểu chào mừng”.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lẽ nào người ta cảm thấy công ty trái cây Lý Thị nhỏ quá nên chướng mắt, nên vốn không hề tới?”
“Tôi thấy có khi đúng đấy, chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, có phải ai cũng mời được đâu”.
Ông cụ Lý nghe thấy lời xì xào của đám người, lập tức tỏ ra lúng túng.
Long Linh Linh khẽ liếc Bạch Diệc Phi, sau đó xoay người đi lên sân khấu.
“Chào mọi người, tôi là thư ký của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước. Hôm nay chủ tịch bận nhiều việc quá, nên lời phát biểu chào mừng sẽ do tôi đọc thay. Đồng thời, tôi cũng muốn tuyên bố một vài chuyện”.
Rất nhiều lãnh đạo cấp cao đều từng gặp qua Long Linh Linh, thế nên sau khi nhìn thấy cô ta bước lên bục, họ cũng bớt xì xào hơn.
Còn Lý Phàm và Liễu Chiêu Phong thì đồng loạt thở phào, cũng may tên họ Bạch kia không phải chủ tịch tập đoàn Hầu Tước mà chỉ là bạn học của Long Linh Linh.
Lý Phàm vẫn không quên châm chọc một câu: “Có người bạn làm thư ký thôi mà đã bợ đỡ thế kia rồi! Chỉ tiếc không dính chặt như sam với nhau ấy!”
Ông cụ Lý cũng cười cười, may mà vẫn có người đến, nếu không thì thể diện của ông ta cũng mất sạch, mặt khác, điều này cũng cho thấy sự coi trọng của chủ tịch đối với bọn họ, ít nhất người ta cũng cử thư ký riêng đến cơ mà.
Nhưng câu nói tiếp theo của Long Linh Linh đã khiến ông cụ Lý không thể cười nổi nữa, đồng thời cũng làm cho Lý Phàm và Liễu Chiêu Phong kinh ngạc bội phần.
“Lần này chủ tịch quyết định hợp tác với công ty trái cây Lý Thị, không phải vì giá trị đầu tư lớn đến mức nào, mà là bởi vì một người. Chủ tịch quyết định, số vốn 100 triệu lần này sẽ đổi lấy 10% cổ phần, tặng hết số cổ phần đó cho cô Lý Tuyết”.
Gì cơ?
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Hợp đồng 100 triệu mà chỉ đổi lấy 10% cổ phần của công ty trái cây Lý Thị?
Lại còn tặng tất cả cho Lý Tuyết!
Nhưng những người có mặt đều biết, cô gái Lý Tuyết kia đã kết hôn với một thằng nhà quê nghèo mà!
Chủ tịch làm vậy ý là coi trọng một người phụ nữ đã kết hôn ư, không phải đấy chứ?
Bàn tay ông cụ Lý cũng đang run lẩy bẩy.
Đưa 10% cổ phần cho Lý Tuyết, vậy thì Lý Tuyết chính là một trong số những cổ đông của công ty trái cây Lý Thị rồi.
Lúc này đây, ông cụ Lý nghĩ lại vụ lật lọng lần trước của mình, không khỏi hối hận cực độ. Sớm biết vậy thì ông ta đã để Lý Tuyết phụ trách dự án này rồi, cũng ước gì mình đã mời người nhà con bé tới tham dự tiệc rượu, nhưng mà, ông ta vốn không hề mời cả nhà Lý Tuyết!
Bảo sao lần trước Lý Tuyết lại thuận lợi giành được hợp đồng về tay tới vậy, thêm vào đó bên đối tác lại còn yêu cầu đích danh Lý Tuyết, thảo nào Lý Phàm còn chẳng thấy được mặt mũi người ta!
Nghĩ đến Lý Phàm, ông cụ Lý lại trừng mắt liếc Lý Phàm và Lý Đại Hải, tất cả đều do cái gợi ý chẳng ra đâu vào đâu mà thằng con trai và đứa cháu nội này của ông ta đưa ra!
Sắc mặt Lý Phàm cũng trắng bệch.
Trước đó gã còn sỉ nhục cô em họ Lý Tuyết, giờ thì hay rồi, sau này người ta chính là cổ đông của công ty trái cây Lý Thị, không còn là một nhân viên nhỏ nhoi nữa!
Vậy lúc trước gã vắt hết óc cố giành lấy vị trí phụ trách dự án còn có tác dụng khỉ gió gì nữa!
Liễu Chiêu Phong cũng kinh ngạc đến mức phát run.
Trước kia gã vẫn luôn theo đuổi Lý Tuyết, thầm nghĩ một ngày nào đó Lý Tuyết sẽ phát hiện ra, mình là người thừa kế tập đoàn Liễu Thị, sau lưng có chỗ dựa là cả một tập đoàn, đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đối với nhà họ Lý.
Nhưng hôm nay gã mới biết mình đã ngu xuẩn đến nhường nào!
Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước người ta sở hữu cả tập đoàn Hầu Tước đấy! Tập đoàn Liễu Thị dựa vào đâu mà đòi vượt mặt? Đây đúng là một cái vả mặt thẳng tay mà!
Hơn nữa, sao gã lại dám tranh giành phụ nữ với chủ tịch tập đoàn Hầu Tước kia chứ, gã điên chắc?
Bất thình lình, ánh mắt của Lý Phàm và Liễu Chiêu Phong đều dừng trên nguời Bạch Diệc Phi, bày tỏ sự đồng tình xen lẫn thương hại.
Cái đồ vô dụng này còn chẳng bằng cả một con chó, thế mà lại dám tranh giành phụ nữ với chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, chắc chắn kết cục sẽ thê thảm lắm đây!
Còn Lý Tuyết đã kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông cũng ngây sững cả người.
Chưa đợi bọn họ hoàn hồn thì Long Linh Linh đã nói tiếp: “Hôm nay là sinh nhật của cô Lý Tuyết. Bố ngài chủ tịch đã sai người chuẩn bị xong xuôi quà sinh nhật cho cô ấy từ mấy hôm trước, và đã đưa đến nhà họ Lý”.
“Mà món quà sinh nhật chính là… viên Dạ Minh Châu mà vừa nãy mọi người nhìn thấy!”
Ầm!
Tất cả những người có mặt đều trợn tròn mắt.
Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?
Viên Dạ Minh Châu này không phải quà mừng sinh nhật mà tập đoàn Liễu Thị tặng cho ông cụ Lý sao?
Bây giờ lại biến thành quà sinh nhật của bố chủ tịch tập đoàn Hầu Tước tặng Lý Tuyết?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Giờ phút này, cuối cùng ông cụ Lý cũng hiểu rõ, hóa ra viên Dạ Minh Châu này là người ta tặng cho Lý Tuyết!
Ông ta chỉ hận mình không tìm được cái hố nào để chui xuống, vừa nãy ông ta còn đắc ý lấy ra thưởng thức, nói là người ta tặng mình, đúng là quá mất mặt!
Nhưng nếu không phải Liễu Chiêu Phong thừa nhận thì ông ta đã chẳng cho là thế, lúc này đây, ông cụ Lý lập tức trừng mắt với Liễu Chiêu Phong.
Liêu Chiêu Phong cũng trợn tròn mắt.
Gã đâu có ngờ kết quả lại vậy đâu?
Không ngờ thứ đồ kia lại là quà mà bố của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước tặng cho người ta?
Nhưng gã lại nhận vơ là do tập đoàn Liễu Thị của gã tặng rồi!
Liễu Chiêu Phong kinh hãi tới độ đổ mồ hôi hột, lúng túng không thôi.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía gã ta.
“Rốt cuộc là thế nào vậy?”
“Không phải là đồ tập đoàn Liễu Thị tặng ư?”
“Tập đoàn Hầu Tước nói là bọn họ tặng kìa! Chắc hẳn bọn họ không nhầm đâu nhỉ?
Những câu này khiến Liễu Chiêu Phong hận không thể lập tức quay gót rời khỏi đây, nhưng vì ngại mặt mũi nên gã đành phải cười khan: “Dạ Minh Châu cũng đâu phải rất khó mua, thế nên nhà chúng tôi cũng tặng một viên”.
“Ra là vậy…”, mọi người tỏ ra là mình hiểu rồi, nói nghe cũng khá hợp lý đấy.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại đột nhiên hỏi: “Vậy viên nhà cậu tặng giá trị bao nhiêu? Mua ở nơi nào?”
Liễu Chiêu Phong lập tức ngớ người, sao mà gã biết bao nhiêu tiền, mua ở đâu cơ chứ?
Nhưng tầm mắt của những người kia lại đổ dồn về phía gã, khiến gã không trả lời không được: “Cũng chỉ tầm vài triệu thôi, cụ thể bao nhiêu tôi cũng không rõ lắm, món quà đó là bố tôi mua”.
Dứt lời, Long Linh Linh lập tức thốt lên: “Ông chủ của tôi nói viên Dạ Minh Châu này trị giá 80 triệu, giành được trong buổi đấu giá ở nước ngoài”.
Liễu Chiêu Phong ngây ngẩn cả người.
Má nó, viên Dạ Minh Châu này tận 80 triệu đấy, một viên mấy triệu bạc mà đòi so sánh sao nổi?
Ánh mắt của đám người lại bắt đầu tỏ vẻ xem thường, khiến Liễu Chiêu Phong vô thức mạnh miệng hơn: “Tôi thật sự không rõ giá cụ thể, đó là quà bố tôi chọn”.
Liễu Chiêu Phong lúng túng không biết nên nói gì.
Bạch Diệc Phi lại cảm thấy vẫn chưa đủ: “Theo tôi được biết, nhà họ Lý chỉ nhận được đúng một viên Dạ Minh Châu này, vậy viên Dạ Minh Châu mà cậu chủ Liễu nhắc tới đang ở đâu nhỉ? Hay là lấy ra cho mọi người cùng thưởng thức với?”
“Tôi…”, Liễu Chiêu Phong chỉ hận không thể đập chết tươi Bạch Diệc Phi.
Ông cụ Lý thấy tình cảnh này, trong lòng vô cùng chột dạ, không dám lên tiếng nói chuyện.
Cả đại sảnh lập tức trở nên im ắng, bầu không khí gượng gạo tới cực điểm.
Đúng lúc này, Long Linh Linh đang đứng trên sân khấu lại lên tiếng: “Còn một chuyện cuối cùng, chủ tịch muốn chúc mừng sinh nhật cô Lý Tuyết”.
Ông cụ Lý sững sờ, lại nghe thấy Long Linh Linh hỏi: “Ông Lý, không có vấn đề gì chứ?”
“Không…”, ông cụ Lý nào dám nói có, nói thế có khác gì tự rước lấy phiền phức đâu?
Nhưng vấn đề là, “Tuyết Nhi, con bé…”
Vốn dĩ ông ta có mời cả nhà Lý Tuyết đâu, giờ biết làm thế nào đây?
Long Linh Linh không quá chú ý đến ông cụ Lý, mà chỉ nói: “Tiếp theo đây, xin mời nhân vật chính của buổi tối hôm nay, cô Lý Tuyết”.
Giờ phút này, đám người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Lý Tuyết ở đâu vậy?”
“Lý Tuyết hạnh phúc thật đó!”
“Hâm mộ ghê!”
Lý Tuyết cảm thấy ngỡ ngàng, vô thức nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi mỉm cười gật đầu với cô: “Đi thôi!”
Lý Tuyết có dũng khí hơn, đột nhiên nghĩ tới câu nói kia của Bạch Diệc Phi: “Hôm nay anh muốn tổ chức cho em một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt”.
Trái tim cô đập thình thịch, bước từng bước lên sân khấu.
Giây phút Lý Tuyết bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay bên dưới lập tức vang rền.
“Rào rào rào…”
Lý Tuyết nhìn cảnh tượng này mà giật thót mình, ngay từ nhỏ cô đã bị người khác coi thường, lớn lên cũng chỉ giữ một chức vị nhỏ nhoi, còn phải chịu người ta châm chọc chế giễu đủ điều, nhưng cảnh tượng giờ phút này lại khiến cô có một loại cảm giác nở mày nở mặt.
Nhưng ngay chính cô cũng không biết nên nói gì, cô lại nhìn về phía Bạch Diệc Phi đang đứng bên dưới.
Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết ỷ lại mình như thế, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, liền sải bước đi tới chỗ cô, nắm lấy tay cô, nói vào micro: “Tuyết Nhi, sinh nhật vui vẻ!”
“Sinh nhật vui vẻ!”
“…”
Tất cả mọi người đồng loạt hô theo.
Lý Tuyết nghe thấy câu ‘sinh nhật vui vẻ’, trong lòng thấy hơi xúc động.
Cô nghĩ tới việc mình vẫn luôn bị người khác coi khinh và xem thường, nhưng bây giờ, họ lại đồng loạt chúc mừng sinh nhật cô, ai nấy đều hận không thể nhào đến nịnh bợ ngay!
Tình thế đảo ngược này ập tới quá nhanh!
Vốn là tiệc rượu làm ăn, giờ lại thành tiệc sinh nhật của Lý Tuyết!
Mãi lâu sau, tiếng vỗ tay và tiếng chúc mừng mới ngừng lại.