Đại công tước sầm mặt không nói gì.
Bạch Diệc Phi nói thẳng: “Bởi vì ông không thể tự mình đi được, còn người đỡ ông thì đã chết rồi. Vì vậy, ông chỉ có thể đứng tại chỗ thôi”.
“Lúc ông nhìn thấy tôi đi lại phía ông, mặc dù ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng thực tế là ông đợi tôi đi vào khu vực mà ông có thể tấn công. Nhưng tôi không đến gần ông mà chỉ đi vòng qua thôi”.
“Ông muốn giết tôi vì ông không thể cử động được, hơn nữa không nằm trong khu vực ông có thể tấn công thì ông căn bản không thể ra tay với tôi được”.
“Còn những lời nói trước đó của ông chỉ là khích tướng khiến tôi và Y Vân phẫn nộ để chúng tôi chủ động lại tấn công ông”.
“Như vậy ông mới có thể đứng tại chỗ mà vẫn giết được chúng tôi”.
Những lời này của Bạch Diệc Phi khiến trên mặt đại công tước lộ ra vẻ hoảng loạn. Ông ta chỉ vào Bạch Diệc Phi, quát: “Nói bậy!”
“Nhìn thấy chưa? Ông ta căng thẳng rồi kìa”, Bạch Diệc Phi quay đầu nói với Y Vân: “Nhưng kể cả như vậy, ông ta cũng không xông ra luôn, điều đó chứng tỏ những gì tôi nói là đúng”.
Y Vân ngây người ra một lúc mới định thần lại. Trong ánh mắt của cô ta dường như có chút hy vọng. Cô ta dùng tay vịn vào tường, trong giọng nói có vẻ kiên định: “Chúng ta phải làm như thế nào mới giết được ông ta?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cười, nói: “Nếu cô chịu lộ mình để phản kháng lại đại công tước thì tôi nghĩ chắc cô đã nghĩ đường lui cho mình rồi chứ?”
Câu hỏi đột ngột này khiến Y Vân ngây người tại chỗ.
Y Vân nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó gật đầu nói: “Ông ta chết thì tôi có thể thay thế”.
Chứ cô ta lại không nói, đại công tước không chết thì cô ta chết.
Đại công tước nghe thấy vậy thì cười, nói: “Ha ha… Y Vân à Y Vân! Có phải cô ngây thơ quá không? Kể cả tôi không đi lại được nhưng dựa vào thực lực của hai người mà muốn giết tôi ư?”
Bạch Diệc Phi kiên định gật đầu, nói: “Có thể chứ!”
Tiếp đó, Bạch Diệc Phi nói với Y Vân: “Tôi cần một chiếc máy bay!”
“Được!”, trước tiên là Y Vân ngây người ra, sau đó gật đầu.
Nếu Bạch Diệc Phi đã dám nói như vậy thì chứng tỏ anh nắm chắc có thể giết đại công tước. Một khi ông ta chết thì cô ta có thể thay thế, vì vậy tất nhiên cô ta sẽ đáp ứng các điều kiện của Bạch Diệc Phi rồi.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Tôi muốn người lái chuyên nghiệp có thể thuận lợi về nước”.
“Được!”, Y Vân gật đầu.
Cả quá trình giao dịch này, dường như họ không để tâm đến đại công tước ở đây, dường như chắc chắn là ông ta sẽ bị giết.
Tất nhiên đại công tước vô cùng tức giận, quát: “Tưởng thực lực của hai người thật sự có thể giết tôi sao?”
“Kể cả tôi đứng bất động ở đây thì hai người vẫn không phải là đối thủ của tôi”.
Cảnh giới càng cao thì cách mỗi một cấp bậc, thực lực cũng cách biệt càng xa.
Đại công tước là cao thủ cấp 1 cao cấp, họ là cấp 1 trung cấp.
Nhưng họ lại nghĩ rằng có thể giết ông ta, thậm chí còn tiến hành giao dịch trước mặt ông ta nên khiến ông ta cảm thấy thật nực cười.
Nhưng cười thế thôi chứ biểu cảm trên mặt ông ta đã cứng đờ rồi.
Bởi vì Bạch Diệc Phi đã từ trong ngực lấy ra một gói thuốc nổ.
Y Vân sau khi nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, biểu cảm trấn tĩnh của đại công tước cuối cùng cũng không giữ được mà hoảng sợ nói: “Mày… Mày muốn làm gì?”
Bạch Diệc Phi không để ý đến ông ta mà nói với Y Vân: “Có thể chuẩn bị rồi!”
Thuốc nổ này là trước đây Di Trà đưa cho anh, lúc đó vì muốn nổ Liễu Tông Môn và để người khác nghĩ rằng họ ở thành phố Mang.
Nhưng lượng thuốc nổ mà Di Trà đưa cho Bạch Diệc Phi không ít, vì vậy anh nghĩ có lúc cần dùng tới, thế là tiện tay mang theo một gói. Hôm nay mới thấy đúng là có ích thật.
Đại công tước hoang mang cảnh cáo Bạch Diệc Phi: “Mau dừng tay! Tao và minh chủ của liên minh võ giả có mối quan hệ sâu nặng. Nếu mày giết tao thì minh chủ sẽ không tha cho mày đâu. Mày sẽ bị các võ giả ở liên minh truy sát đấy”.
Bạch Diệc Phi lại cười mỉa, nói: “Hai đứa con của ông ta đều do tôi giết, kể cả vì ông mà tôi bị truy sát thì tôi cũng không để ý đâu”.
“Mày!”, đại công tước kinh hãi trừng mắt nhìn.
Bạch Diệc Phi không thèm để ý mà bắt đầu bố trí thuốc nổ, còn anh vẫn giữ khoảng cách với đại công tước.
Sau khi bố trí xong, Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn ông ta, cười nói: “Lúc vào tôi đã nói, tôi đến lấy mạng ông mà”, sau khi nói xong, anh không quay đầu mà rời đi luôn.
Y Vân chỉ nhìn đại công tước với vẻ mặt lo sợ một cái rồi cũng xoay người rời đi.
Bạch Diệc Phi châm lửa, sau đó đi ra tòa nhà với Y Vân.
Đại công tước nhìn sợi dây đang bén lửa mà trong lòng hoảng sợ. Ông ta nhìn hai bên, định tìm thứ gì đó nhưng kết quả là không thấy gì.
Ở bên ngoài có rất nhiều cao thủ của liên minh chính nghĩa, họ đều cầm vũ khí rồi bao vây đám Bạch Diệc Phi.
Nhưng khi họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi đi ra cùng Y Vân thì tất cả mọi người đều đơ người ra.
Y Vân nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Đại công tước đã chết. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ thay thế. Nếu có kẻ nào không phục thì có thể đứng ra đây khiêu chiến với tôi”.
Mọi người cẩn thận nhìn nhau, mặc dù trong ánh mắt có chút không chắc chắn nhưng không ai dám phản đối.
Thấy vậy, Y Vân quay đầu nói với Bạch Diệc Phi: “Tôi sẽ sắp xếp máy bay cho anh ngay”.
Bạch Diệc Phi gật đầu. Nghĩ đến việc mình sắp được về thành phố Thiên Bắc, có thể về bên vợ con thì anh lập tức thấy vui mừng, khóe môi thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Một lát sau, anh đột nhiên kêu lên một tiếng: “Ôi mẹ ơi!”
“Sao mình lại quên cô ta nhỉ?”, sau khi kêu lên, anh vội chạy vào trong tòa nhà.
Y Vân sợ chết khiếp, sau đó nhìn thấy Bạch Diệc Phi xông vào trong thì cô ta nhắc nhở: “Bên trong có…”.
Nhưng chưa nói dứt lời thì đã truyền lại tiếng nổ lớn.
“Bùm!”, nhất thời tòa nhà của liên minh chính nghĩa tản ra toàn khói trắng. Mọi người đứng bên ngoài đều cảm thấy chấn động.
Tất cả mọi người đều hoảng loạn, vì tòa nhà không chống đỡ được, đang không ngừng rung lắc.
Y Vân định đi ngăn cản Bạch Diệc Phi nhưng cô ta bị thương nặng, vì quá sốt sắng lao về trước nên bị ngã sấp mặt.
…
Bạch Diệc Phi đã xông vào trong tòa nhà, còn bên trong tản ra mùi thuốc súng, những viên đá to trên cột chống đỡ lúc này đang không ngừng rơi xuống.
Bạch Diệc Phi không kịp nghĩ nhiều, anh xông về phía trước với tốc độ nhanh nhất. Thông qua hành lang dài đi đến phía trước rồi hét lớn: “Tùng Lệ Tư!”
Không phải anh quá quan tâm đến Tùng Lệ Tư mà anh chỉ không muốn vì sơ suất của mình mà cô ta phải chết. Như vậy anh sẽ tự trách mình suốt đời.
Hơn nữa, ân oán giữa anh và nhà họ Tùng không có liên quan gì đến Tùng Lệ Tư.
Lần này Tùng Lệ Tư gặp bao nhiêu vất vả, trước đó đều vì tại anh. Vì vậy, nếu vì chút sơ suất của mình mà quên mất cô ta rồi cô ta bị nổ chết thì làm sao anh chịu được?
“Cứu mạng!”
Lúc này, truyền lại tiếng kêu cứu.
Bạch Diệc Phi lập tức xông lại thì phát hiện ở vị trí lan can đã sập một nửa, Tùng Lệ Tư bị đá rơi xuống đè lên người.
Sau khi nhìn thấy cô ta, Bạch Diệc Phi vội chạy lại dùng sức lôi viên đá ra, sau đó kéo cô ta đứng dậy.
Nhưng vì không khống chế được lực của mình nên lúc Tùng Lệ Tư đứng lên đã bổ nhào về phía anh. Sau khi loạng choạng thì Bạch Diệc Phi ngã về sau. Tùng Lệ Tư cũng ngã theo và đè lên người anh.
Bạch Diệc Phi theo bản năng ôm chặt lấy cô ta.
Anh ôm chặt eo cô ta, trong lòng đột nhiên có cảm giác khác thường. Nhưng Tùng Lệ Tư không chú ý đến những điều này mà không ngừng kêu khóc.
Bạch Diệc Phi cũng ngây người ra, sau đó mới định thần lại.
Tiếp đó anh phát hiện tường bên cạnh sắp sập xuống nên không kịp nghĩ nhiều mà lật qua người Tùng Lệ Tư rồi lăn ra ngoài.
Cuối cùng, anh đè lên người Tùng Lệ Tư. Tùng Lệ Tư bị giật mình sau đó kêu một tiếng: “A…”.
Chỉ có điều, chưa lên tiếng hỏi thì tường bên cạnh đã đổ sập xuống.