Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231: Dự tiệc
Nửa tiếng sau, Bạch Hổ băng bó vết thương xong liền tự giác rời khỏi phòng làm việc.
Lưu Hiểu Anh ngồi xuống hỏi: "Các anh đi làm cái gì vậy? Vết thương này do bị dao chém phải không?"
Bạch Diệc Phi hướng mắt lên nhìn cô ta nhưng lại đánh trống lảng sang chuyện khác: "Buổi tối cô cùng Long Linh Linh tan làm sớm một chút, tôi có chuyện phải xử lý".
...
Từ Lãng sau khi chạy ra khỏi quán bar liền đi một mạch tới một chung cư nhỏ rồi ấn thang máy đến tầng 20.
"Cốc cốc cốc..."
Gõ cửa xong, chỉ trong chốc lát đã có người mở cửa.
Người mở cửa lại chính là tên ma ốm, người đi theo Diệp Ngải.
"Đại ca?"
Từ Lãng ừ một tiếng rồi cất bước đi vào.
Tên ma ốm dìu Từ Lãng đến phòng ngủ để cho gã nằm xuống.
"Anh lại đi làm nhiệm vụ à?"
Từ Lãng trả lời: "Không phải".
"Vậy đây là như thế nào?", tên ma ốm cầm hòm thuốc ngồi ở mép giường, xử lý vết thương cho Từ Lãng.
Vết thương của Từ Lãng là do mảnh chai thủy tinh cứa vào, trông thật dữ tợn.
Từ Lãng mím môi, kể sơ qua chuyện vừa xảy ra.
Tên ma ốm cau mày nói: "Thật không giống cách làm của anh".
Nếu là trước kia, Từ Lãng được giao nhiệm vụ tương tự đều sẽ giải quyết nhanh chóng, chứ đâu có kéo dài như vậy?
Đương nhiên, cũng không thể thiếu được nguyên nhân là do Từ Lãng đồng ý nhận nhiệm vụ của Bạch Diệc Phi, mặc dù chỉ cần Từ Lãng muốn thì hắn cũng có thể từ chối nhận nhiệm vụ này.
Từ Lãng không lên tiếng.
Tên mà ốm lại nói: "Anh dứt khoát từ chối nhiệm vụ này, trực tiếp giết hắn không được sao?"
Từ Lãng cau mày: "Không được".
"Vì cái gì không được? Cũng không phải chưa từng làm như vậy?"
Tên ma ốm nhớ trước kia Từ Lãng cũng đã từng gặp qua nhiệm vụ tương tự, nhưng Từ Lãng trước giờ đều không quan tâm, trực tiếp giết chết người đó.
Từ Lãng trừng mắt nói: "Bạch Hổ ở đó, tôi muốn ra tay cũng không có cơ hội".
"Bạch Hổ tương đối khó nhằn", tên ma ốm cũng gật đầu đồng ý: "Nhưng mà đại ca, anh có chắc nếu lúc đó không có Bạch Hổ thì anh thật sự có thể ra tay không?"
"Tại sao lại không?", Từ Lãng trả lời, nhưng trong lòng gã cũng có chút do dự.
Gã không khỏi nghĩ tới hình ảnh Bạch Diệc Phi đã cứu gã, còn Bạch Diệc Phi vừa mới nói coi gã như bạn, trong lòng gã càng không thể xác định được.
Tên ma ốm nhanh chóng xử lý xong vết thương, thu dọn hòm thuốc rồi nói: "Đại ca, em thấy anh nên mau chóng giải quyết nhiệm vụ này".
Nếu không, chuyện này có thể sẽ vượt qua khỏi tầm kiểm soát.
Từ Lãng khẽ cau mày: "Tôi biết rồi".
Nói xong, Từ Lãng móc một chai cao Tuyết Lê từ trong ngực mình ra, ném cho tên ma ốm.
Tên ma ốm nhận được, khẽ mỉm cười.
Tên ma ốm cũng bị ho khan một chút, phổi không được khỏe, nên đại ca của hắn thường xuyên mang Tuyết Lê Cao tới để chế biến mấy món bổ phổi hắn.
Gã ta ngoài miệng không nói gì, nhưng tấm lòng của gã, hắn có thể cảm nhận được.
"Đại ca, nếu như anh không nỡ ra tay, có thể tới tìm em".
"Không cần".
Từ Lãng cảm thấy hắn có thể ra tay được, đương nhiên, cũng chỉ là gã tự cảm thấy.
Tên ma ốm nghe vậy liền nhún vai: "Tùy anh".
...
7 giờ tối, Bạch Diệc Phi đúng giờ đi đến khách sạn Thiên Bắc.
Hôm nay anh đã bao toàn bộ hai tầng của khách sạn Thiên Bắc, anh đã bố trí mười bàn ăn, trừ mấy vị chủ tịch ngân hàng lớn cùng với Tôn Vĩ ra anh còn mời những vị chủ tịch của các công ty vừa và nhỏ khác ở Thiên Bắc.
Bạch Diệc Phi vừa đi tới, mọi người đều đứng lên rối rít chào hỏi anh.
Bạch Diệc Phi đáp lại từng người một, sau đó đi tới bàn của người chủ trì buổi tiệc, anh phát hiện mấy chủ tịch ngân hàng đã đến rồi mà Tôn Vĩ còn chưa tới.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã 7 giờ 2 phút rồi.


"Chủ tịch Tôn bị tắc đường sao?", Bạch Diệc Phi hỏi một câu.
Một vị chủ tịch ngân hàng có chút lúng túng đáp: "Cái này, có thể là như vậy..."
Khóe miệng Bạch Diệc Phi cong lên: "Ừ, vậy chúng ta cứ bắt đầu trước đi!"
Những người ở các bàn khác nghe vậy cũng rối rít hùa theo.
Thật ra có rất nhiều người hoàn toàn không biết tại sao chủ tịch Hầu Tước lại muốn mời bọn họ ăn cơm, nhưng đối phương là chủ tịch Hầu Tước, đương nhiên họ không thể từ chối.
Bạch Diệc Phi mời mọi người bắt đầu ăn uống.
7 giờ 10 phút, Tôn Vĩ mới tới.
Tôn Vĩ mặc bộ âu phục đắt tiền, tóc được chải chuốt bóng bảy, khuôn mặt vô cùng kiêu ngạo.
Chờ lát nữa ông ta sẽ nhân cơ hội này đưa ra điều kiện của mình với Bạch Diệc Phi, từ đó đạt được nhiều lợi ích hơn, thuận tiện để cho Bạch Diệc Phi biết rằng ở đất Thiên Bắc này, chủ tịch Hầu Tước có giỏi như thế nào cũng vẫn phải nghe lời ông ta.
Nhưng mà đến tầng thứ hai xong, vẻ mặt của Tôn Vĩ trở nên cứng đờ: "Cậu chắc chắn là ở đây?"
Người phục vụ bên cạnh phụ trách dẫn đường gật đầu: "Chắc ạ, chủ tịch Bạch hôm nay bao toàn bộ hai tầng".
Tôn Vĩ sửng sốt một chút, toàn bộ hai tầng ư?
Bạch Diệc Phi không chỉ mời ông ta mà còn mời những vị chủ tịch của ngân hàng khác nữa sao?
Tôn Vĩ nhìn xung quanh, những người ở hơn mười bàn này đều do Bạch Diệc Phi mời đến sao? Anh ta muốn làm cái gì chứ?
Chương 232: Dằn mặt Tôn Vĩ
“Chủ tịch Tôn bận rộn quá nhỉ!”, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Tôn Vĩ, liền nở nụ cười đi tới.
"Công việc cần phải xử lý ở bên ngân hàng rất nhiều”.
Bạch Diệc Phi trong lòng giễu cợt: ông đây chỉ đang châm chọc ông thôi mà ông cũng cho là thật à?
Tôn Vĩ làm sao mà không nghe ra sự châm chọc của Bạch Diệc Phi, mặc dù ông ta không hiểu vì sao Bạch Diệc Phi lại mời nhiều người như thế, nhưng có một điều rất rõ ràng đó là ông ta chẳng hề coi trọng Bạch Diệc Phi.
Tôn Vĩ ngồi vào chỗ trống, giả bộ thản nhiên hỏi: "Chủ tịch Bạch, không phải nói là mời chúng tôi ăn cơm sao? Không nghĩ tới chủ tịch Bạch lại mời thêm nhiều người như vậy?”
Bạch Diệc Phi giải thích: "Mọi người đều sống tại thành phố Thiên Bắc cả, nên qua lại hỏi thăm nhau nhiều hơn để giữ mối quan hệ bền vững, phải không?”
"Chủ tịch Bạch quả không hổ là chủ tịch của Hầu Tước, suy nghĩ cũng chu đáo hơn người”.
Sắc mặt Tôn Vĩ không được tốt lắm, nhiều người thế này lát nữa ông ta làm sao mà mở miệng ra điều kiện với anh được?
Hoá ra Bạch Diệc Phi mời nhiều người đến như vậy là có ý đồ!
Sau khi Bạch Diệc Phi nói chuyện với Tôn Vĩ xong, những giám đốc của ngân hàng khác liền lần lượt chào hỏi ông ta.
Tiếp theo sau đó, mọi người rôm rả trò chuyện, trên mặt ai ai cũng tươi rói vừa ăn vừa uống.
Khoảng nửa giờ sau, khi mọi người đã ăn uống đủ rồi.
Bạch Diệc Phi cũng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa nên nói thẳng vào vấn đề chính: “Chủ tịch Tôn, không biết ông cùng giám đốc của các ngân hàng đây đã bàn bạc với nhau ra sao rồi?”
"Chủ tịch Bạch, chiều nay tôi cùng mấy vị giám đốc đây đã ngồi lại với nhau để bàn bạc về dự án của cậu, như cậu cũng biết là dự án này tính rủi ro tương đối cao, chúng tôi quả thực khó có thể đồng ý cho vay được”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì hừ lạnh trong lòng, nói nghe có vẻ đường đường chính chính chẳng phải là muốn ra điều kiện hay sao?
"Vậy ý của chủ tịch Tôn là…”.
Tôn Vĩ không trả lời câu hỏi của Bạch Diệc Phi mà hỏi: "Chủ tịch Bạch hôm nay tới một mình sao? Sao không đưa trợ lý Long và cô Lưu cùng tới?”
Bạch Diệc Phi hơi nheo mắt, không trả lời.
Một giám đốc ngân hàng ngồi cạnh thấy vậy thì hiểu được ý của Tôn Vĩ nên nói: “Đúng đó chủ tịch Bạch, bình thường không phải trợ lý Long đều đi theo anh hay sao? Hôm nay sao lại không thấy cô ấy vậy?”
"Đúng vậy, chủ tịch Bạch, hôm nay chỉ đến một mình thì làm gì có ai giúp anh uống đỡ rượu, thế thì bất tiện quá!”
"Bọn họ hôm nay có việc đột xuất nên đang tăng ca ở công ty”.
Thực ra, bọn họ đã về nhà từ sớm rồi.
Bạch Diệc Phi cũng không ngốc, đương nhiên hiểu được ý của Tôn Vĩ nhưng mà người của Bạch Diệc Phi há lại dễ dàng bị người ta nhòm ngó như thế.
"Chủ tịch Tôn, chúng ta hãy nói về khoản vay đi!”
Tôn Vĩ nghiêm mặt nói: "Chủ tịch Bạch, trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, dự án này tính rủi ro quá cao chúng tôi không thể cho cậu vay được”.
Bạch Diệc Phi nghe được đáp án của Tôn Vĩ thì cũng không nói thêm gì nữa mà nhìn sang bên mấy vị giám đốc ngân hàng khác: “Các ông cũng nghĩ như vậy đúng không?”
Mấy vị giám đốc ngân hàng lấm lét nhìn sang bên phía Tôn Vĩ sau đó gật đầu.
Tôn Vĩ thấy vậy thì nói: "Chủ tịch Bạch, thực ra việc này cũng không phải là không thể bàn bạc, chỉ cần cậu mời hai vị trợ lý của cậu đến đây, tôi nghĩ là vẫn còn có thể bàn bạc lại”.
Mấy vị giám đốc đều cùng một giuộc với Tôn Vĩ nên khi vừa nghe thấy Tôn Vĩ nói vậy liền phụ hoạ theo.
"Chủ tịch Tôn của chúng tôi bình thường khá là bận, nếu như có được sự giúp đỡ của hai vị trợ lý thì sẽ bớt được rất nhiều việc”.
"Đúng vậy, chủ tịch Bạch cũng là người làm ăn hẳn là cũng hiểu được”.
"..."
Bạch Diệc Phi hờ hững nghe bọn họ nói chuyện nhưng ánh mắt anh thì lạnh dần: “Đầu tiên, vấn đề dự án, có phải thực sự là rủi ro cao hay không thì mọi người đều rõ hơn ai hết, không cần tôi phải nói thêm nữa”.
"Thứ hai, trợ lý của Bạch Diệc Phi tôi không phải là gái gọi để các ông thích là gọi đến phục vụ!”
Khi nói đến câu cuối cùng, Bạch Diệc phi kéo cao giọng lên để cho tất cả mọi người đang ngồi trên bàn và những người ở xung quanh đều nghe được rõ ràng.
Bởi vì âm thanh này mà tất cả mọi người đều dừng động tác của mình lại.
Những vị khách ở bàn khác cũng lần lượt yên lặng, không rõ bàn bên này xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Tôn Vĩ sa sầm: "Chủ tịch Bạch, mấy ngân hàng chúng tôi đều cho rằng việc vay vốn này có tính rủi ro khá cao, những gì cậu nói chúng tôi cũng đều hiểu, chẳng qua là cậu đang cho rằng chúng tôi không muốn cho cậu vay vốn nên mới tức giận mà thôi. Nhưng mà trên thực tế thì chúng tôi cũng đã quyết định không cho cậu vay vốn rồi”.
Vẻ mặt của Bạch Diệc Phi cũng không thay đổi mà anh chỉ di chuyển người sát lại gần Tôn Vĩ, dùng âm thanh vừa đủ để chỉ có hai người nghe thấy: “Tôi biết ông có ý đồ gì, nhưng ông cho rằng Hầu Tước dễ để bị ông bắt chẹt như vậy sao?”
"Quyết định của ông tôi đã rõ rồi, như vậy thì tôi sẽ tuyên bố quyết định của tôi”.
“Quyết định gì?”, Tôn Vĩ vô thức buột miệng hỏi, trực giác mách bảo ông ta đây không phải điềm lành, ít nhất là không phải điềm lành với ông ta.
Bạch Diệc Phi đứng dậy, tầm mắt của mọi người đều dán theo anh.
"Ở thành phố Thiên Bắc này không phải chỉ có mỗi mấy ngân hàng của các ông, nếu các ông không cho vay vốn thì chúng tôi có thể tìm những ngân hàng khác”.
Tôn Vĩ nghe vậy cũng chẳng quan tâm: "Chủ tịch Bạch, tất cả các ngân hàng tại thành phố Thiên Bắc này đều phải nghe lời tôi”.
“Thật sao?”, Bạch Diệc Phi chế nhạo: “Vậy tỉnh Bắc Hải thì sao? Ngân hàng của tỉnh Bắc Hải cũng phải nghe lời của ông sao? Chủ tịch Tôn quả là giỏi giang”.
Sắc mặt Tôn Vĩ sa sầm không nói gì nữa, tỉnh Bắc Hải rộng như thế, ngân hàng cũng nhiều, đương nhiên sẽ không nghe lời ông ta.


Bạch Diệc Phi lại nói: "Chúng tôi sở dĩ muốn tìm các ông hợp tác chẳng qua là vì lãi suất của các ông thấp mà thôi, dù sao cũng là làm ăn, có thể giảm được càng nhiều chi phí càng tốt”.
"Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tập đoàn Hầu Tước của chúng tôi thiếu tiền, nói thực chúng tôi không hề quan tâm đến chút lãi suất này”.
Tôn Vĩ hỏi: "Vậy ý của chủ tịch Bạch là muốn vay vốn từ ngân hàng của tỉnh Bắc Hải sao?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không, ý của tôi là, nếu như chủ tịch Tôn đây không muốn hợp tác với Hầu Tước chúng tôi, vậy thì Hầu Tước cũng không cần thiết phải hợp tác với các ông nữa. Do vậy, tôi quyết định, tất cả nguồn vốn mà Hầu Tước đang để ở mấy ngân hàng của các ông sẽ được thu lại hết”.
Hầu Tước là một doanh nghiệp dẫn đầu tại thành phố Thiên Bắc, nguồn vốn lưu động để tại các ngân hàng không hề ít. Nếu như rút về ngay một lúc thì sẽ là một tổn thất rất lớn cho các ngân hàng.
Bạch Diệc Phi cũng biết, nói dễ nghe chút thì ngân hàng là nơi để người ta gửi tiền, nhưng trên thực tế, bản chất của ngân hàng là cầm tiền của khách hàng để kiếm lợi cho mình mà thôi.
Nguồn vốn lưu động của Hầu Tước lớn như vậy mà bị thu về hết thì chắc chắn ngân hàng phải chịu tổn thất không nhỏ.
Tôn Vĩ trầm giọng hỏi: "Chủ tịch Bạch giải quyết vấn đề có vẻ hơi mạnh tay thì phải?”
Bạch Diệc Phi hừ mũi cười nhạt: "Còn phong cách làm việc của chủ tịch Tôn có vẻ hơi vô liêm sỉ thì phải?”
Mọi người thấy vậy thì đều im lặng, vỗn dĩ bọn họ cũng không biết gì về việc giữa Tôn Vĩ và Bạch Diệc Phi, nhưng theo cuộc đối thoại vừa rồi thì hình như là Hầu Tước muốn vay vốn ngân hàng nhưng mà ngân hàng không cho vay.
Còn cụ thể xảy ra vấn đề gì thì bọn họ đều không biết, cho nên lúc này khi nghe thấy Bạch Diệc Phi mắng thẳng mặt Tôn Vĩ là không biết xấu hổ thì vô cùng kinh ngạc, còn có chút hoang mang.
Chương 233: Lòng tự trọng
“Chủ tịch Bạch, tôi kính trọng cậu là chủ tịch Hầu Tước, cậu lại sỉ nhục tôi. Cậu thực sự cho rằng ở thành phố Thiên Bắc này cậu là nhất, muốn làm gì thì làm ư?”, Tôn Vĩ tỏ rõ sự bất mãn ra mặt.
“Vậy chủ tịch Tôn cho rằng ông hợp tác với mấy ngân hàng, nói không cho vay là có thể không cho vay ư? Cũng cho rằng ở thành phố Thiên Bắc này ông là nhất, muốn làm gì thì làm à?”
“À, đúng rồi, thậm chí còn khiến cho toàn bộ doanh nghiệp ở Thiên Bắc phải làm việc theo ý của ông đúng không?”
Tôn Vĩ nghe những lời này thì đắc ý: “Chủ tịch Bạch là người thông minh. Mấy doanh nghiệp các cậu, có ai là không cần tiền, có ai là không cần ngân hàng?”
“Cậu hỏi bọn họ xem, ai dám đắc tội với ngân hàng?”
Lời này quá thẳng thừng, mấy ông chủ tịch doanh nghiệp nghe vậy sắc mặt đều trầm xuống.
Nhưng Tôn Vĩ nói không sai, đặc biệt là với mấy doanh nghiệp nhỏ, phát triển công ty tất phải dùng đến vốn mới có thể xoay sở được. Không có nhiều tiền còn không phải chỉ có thể đến vay tiền ngân hàng ư?
Bạch Diệc Phi nhìn mọi người: “Lẽ nào chủ tịch Tôn muốn khống chế toàn bộ nền thương nghiệp của Thiên Bắc?”
“Cũng không phải không thể”, Tôn Vĩ hừ một tiếng.
Muốn làm được chuyện này thực ra cũng không khó, ai bảo bọn họ là ngân hàng chứ?
Nhưng ông ta không biết, cho dù mọi người đều hiểu điều này nhưng Tôn Vĩ thẳng thừng như vậy sẽ khiến mọi người không thoải mái, hơn nữa cảm giác này còn được phóng đại gấp nhiều lần.
Lúc này, chủ tịch tập đoàn Nguyệt Nha – Tiêu Đằng đứng dậy: “Chủ tịch Tôn quá coi thường những doanh nghiệp ở thành phố Thiên Bắc này rồi”.
“Đúng thế, mặc dù chúng tôi không bằng Hầu Tước nhưng dù sao cũng có doanh nghiệp của mình, dựa vào đâu mà phải làm theo ý của ông?”
“Chủ tịch Tôn không coi doanh nghiệp ở Thiên Bắc này ra gì, có phải quá coi thường chúng tôi rồi không?”
“…”
Mấy chủ tịch bị Liễu Vô Cùng khống chế được Bạch Diệc Phi cứu thi nhau đứng lên nói.
Tập đoàn của bọn họ không bằng Hầu Tước nhưng cũng chỉ xếp sau Hầu Tước mà thôi.
Mấy giám đốc ngân hàng nghe xong thì đều khó chịu ra mặt, lời này sẽ đắc tội với toàn bộ doanh nghiệp ở Thiên Bắc đấy!
Tôn Vĩ lại không quan tâm, ngược lại còn thấy thoải mái: “Tôi cũng muốn coi trọng mọi người lắm nhưng các người tự nhìn lại mình đi, công ty có tốt đến đâu, lúc thiếu tiền còn chẳng phải chạy đi vay ngân hàng à?”
“Nói một câu khó nghe thì ngân hàng là bố của các người, cho các người tiền!”
Mọi người nghe xong lời này thì biểu tình càng thêm gay gắt, chắc chắn rằng chẳng ai vui nổi khi bị người ta nói là bố mình cả.
Bạch Diệc Phi không nhịn được cười cười, Tôn Vĩ e là quá kiêu ngạo rồi!
Mọi người xung quanh bắt đầu rầm rì nghị luận.
“Chủ tịch Tôn nói vậy quá khó nghe rồi!”
“Chứ còn gì nữa! Chủ tịch Bạch vẫn còn ở đây mà còn dám nói như vậy!”
“Thật cho là làm ngân hàng thì giỏi lắm ấy!”
“…”
Lúc này, Tiêu Đằng nói to: “Lời này của chủ tịch Tôn thực khiến chúng tôi thất vọng. Nếu đã vậy thì tập đoàn Nguyệt Nha chúng tôi cũng chấm dứt mọi hợp tác với chủ tịch Tôn, rút lại tất cả tiền vốn”.
Tiền vốn mà Hầu Tước rút lại đã không còn là con số nhỏ rồi, lại thêm tập đoàn Nguyệt Nha thì càng khó mà chống đỡ nổi.
Huống chi ngân hàng có nhiều dự án tài chính như vậy, việc rút vốn càng gây tổn thất nghiêm trọng cho họ.
Tôn Vĩ nhìn Tiêu Đằng: “Chủ tịch Tiêu, ông suy nghĩ cho kỹ càng, rút vốn sẽ có tổn thất đấy”.
“Tôi không quan tâm”, Tiêu Đằng không hề gì nói: “Hơn nữa tiền vốn của Nguyệt Nha chúng tôi chẳng là bao nhiêu so với Hầu Tước, tổn thất hẳn cũng không đáng kể”.
Những chủ ngân hàng khác đều có phần lung lay.
Nhưng Tôn Vĩ cũng chỉ lo lắng trong một chốc. Tiền vốn của Hầu Tước quả thực rất nhiều, tổng cộng phải lên đến mấy tỷ nhưng đối với ngân hàng mà nói thì vẫn chấp nhận được.
“Xem ra chủ tịch Bạch và chủ tịch Tiêu đã quyết rồi. Nhưng không sao, với tôi mà nói đây cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, ngược lại, các người không có sự ủng hộ của ngân hàng thì hẳn là rất khó làm ăn đi?”
Ông ta nói xong, Bạch Diệc Phi và Tiêu Đằng không lên tiếng, người nói là chủ tịch Bất động sản Bách Gia – Đỗ Bách Quân.
“Lời của chủ tịch Tôn vừa rồi tôi cũng đã nghe. Bất động sản Bách Gia cũng quyết định rút vốn”.
“Tập đoàn Duy Nhất cũng quyết định rút vốn…”.
“Tập đoàn Thiên Duyệt cũng…”.
“…”
Rất nhiều chủ doanh nghiệp liên tiếp đứng lên, đây đều là những doanh nghiệp nằm trong top của Thiên Bắc.
“Mọi người có phải quá kích động rồi không? Chỉ vì một chủ tịch Bạch trẻ tuổi mà kéo cả doanh nghiệp của mình vào, đáng ư?”, Tôn Vĩ trầm giọng nói.
Tôn Vĩ dùng mắt ra hiệu cho chủ các ngân hàng khác, chỉ cần cứ cứng rắn mở miệng là được.
“Đúng thế, dù sao chủ tịch Bạch vẫn còn trẻ, dễ bị kích động nhưng mọi người đều là tay già đời rồi, hẳn không cảm tính như vậy mới phải?”
“Tôi cảm thấy nên suy xét kỹ càng hơn”.
“Chuyện gì cũng phải nghĩ đến có lợi cho đôi bên, rút vốn chỉ có hại mà thôi”.
Đỗ Bách Quân nói: “Mặc dù chủ tịch Bạch còn trẻ nhưng có sự quyết đoán, tôi tin tưởng vào sự phán đoán của cậu ấy”.
“Đúng, tôi cũng tin tưởng cậu ấy”.
Những chủ tập đoàn khác liên tiếp phụ họa.
Tôn Vĩ cắn răng cắn lợi: “Tôi thật không biết chủ tịch Bạch có bản lĩnh đến thế đấy”.
Bạch Diệc Phi thản nhiên: “Nào có, vẫn là chủ tịch Tôn tài giỏi hơn, dù sao ông cũng là người khống chế toàn bộ doanh nghiệp ở Thiên Bắc, tôi nào sánh được”.


Anh lại nói: “Chủ tịch Tôn, tôi biết ngân hàng quả thực rất quan trọng với doanh nghiệp, nhưng không có nghĩa là doanh nghiệp chúng tôi phải phục tùng ngân hàng, cũng không có nghĩa là vì tiền mà chúng tôi phải vứt bỏ lòng tự trọng của mình”.
Tôn Vĩ lạnh lùng: “Tự trọng? Đứng trước lợi ích, tự trọng chẳng là gì cả!”
“Cậu nhìn những doanh nghiệp này đi, không có lợi ích thì bọn họ sẽ làm theo Hầu Tước ư? Không có sự ủng hộ của ngân hàng, không có sự duy trì về mặt lợi ích, ai lại ngu ngốc làm theo cậu?”
“Hừ! Cậu vẫn còn quá trẻ, làm việc cảm tính, đợi đến khi cậu phải gánh chịu hậu quả thì cậu sẽ biết, quyết định hôm nay của cậu ngu ngốc đến nhường nào!”
Mọi người rất tức giận với lời Tôn Vĩ, cũng nhất thời bức xúc mà ra quyết định nhưng Tôn Vĩ nói không sai, không có ngân hàng giúp sức, những doanh nghiệp nhỏ như bọn họ quả thực không thể tồn tại được.
“Chủ tịch Tôn nói đúng, tôi quả thực còn trẻ nhưng người trẻ tuổi có chỗ tốt của mình. Bởi vì tôi có sự khảng khái, sẽ không vì lợi ích mà quên đi cái tôi”.
Lời của Bạch Diệc Phi khiến mọi người lũ lượt cúi đầu.
Bọn họ lăn lộn trên thương trường đã lâu, có lúc thực sự vì lợi ích mà không ngừng nhượng bộ, ngay cả tự tôn cũng không còn.
Tôn Vĩ thấy vậy thì biết Bạch Diệc Phi định làm gì: “Khảng khái có thể ăn được không? Khảng khái có thể đem lại lợi ích không? Không thể!”
“Cậu khảng khái thì được tích sự gì? Cậu xem những người này, có dám ho he gì không?”
Lời vừa dứt, không khí trong cả căn phòng như đóng băng lại.
Đột nhiên, một người vỗ bàn đứng lên: “Công ty Danh Thắng chúng tôi nguyện ý đứng về phía Hầu Tước, rút toàn bộ vốn”.
Chương 234: Ủng hộ
Mọi người nhìn theo hướng phát ra giọng nói, là chủ tịch công ty Danh Thắng.
Tôn Vĩ không để tâm, cười coi thường.
Mà đám người mà ông ta coi là ngu xuẩn ấy lại vì một tiếng này mà đồng loạt đứng dậy.
“Chúng tôi cũng đứng về phía Hầu Tước”.
“Công ty chúng tôi cũng vậy…”.
“Chúng tôi cũng thế…”.
“…”.
Nhất thời, gần như 90% doanh nghiệp trong phòng đều đứng lên, bày tỏ ý đứng về phía Hầu Tước.
Thực ra đây là hiệu ứng dây chuyền.
Mới đầu, lời của Tôn Vĩ khiến bọn họ bất mãn chỉ là không ai dám đứng ra mở đầu.
Nhưng một khi có người thứ nhất thì sẽ có người thứ 2, người thứ 3…
Nụ cười khinh thường của Tôn Vĩ cứng đơ trên mặt.
Mấy chủ ngân hàng cũng đã sững sờ.
Trong thoáng chốc sao toàn bộ lại ủng hộ Hầu Tước rồi?
Chỉ có Hầu Tước cùng vài doanh nghiệp thì bọn họ còn miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng nhiều doanh nghiệp như vậy, chiếm tới 70-80% doanh nghiệp ở Thiên Bắc, mấy ngân hàng bọn họ làm sao chịu nổi?
“Các người điên hết rồi à? Loạn hết lên theo cậu ta làm gì? Có biết việc này sẽ có hậu quả gì không?”
Tôn Vĩ cũng trở nên hoảng hốt. Nếu những doanh nghiệp này đều rút tiền thì ngân hàng bọn họ còn mở cửa kiểu gì nữa?
“Các người không phải Hầu Tước, không có nguồn vốn dồi dào để chống đỡ!”
“Những doanh nghiệp nhỏ mà tách khỏi ngân hàng thì phát triển kiểu gì?”
“Các người vì sĩ diện nhất thời mà kéo cả công ty vào, có đáng không?”
Tôn Vĩ rất sốt ruột. Nếu không khống chế được những người này thì hậu quả khôn lường.
Nói xong, mọi người đều cùng suy xét.
Đúng thế, không có sự giúp đỡ của ngân hàng, bọn họ phát triển kiểu gì?
Có một số người bắt đầu do dự, hối hận rồi.
Bạch Diệc Phi nhìn mọi người, mỉm cười. Lời của Tôn Vĩ quả thực không sai nhưng anh không quan tâm.
“Chủ tịch Tôn, ngân hàng ở thành phố Thiên Bắc thì thôi đi, nhưng những ngân hàng ở tỉnh khác thì không phải ông muốn gì thì muốn, lẽ nào chúng tôi nhất định phải hợp tác với ngân hàng ở Thiên Bắc ư?”
Tôn Vĩ nhìn Bạch Diệc Phi: “Chủ tịch Bạch, cậu nói không sai nhưng các cậu chọn chúng tôi, chẳng phải là vì lãi suất của chúng tôi thấp hơn các ngân hàng nhà nước ư?”
“Bây giờ các cậu đi vay ngân hàng ở tỉnh Bắc Hải thì lãi suất không thấp như vậy đâu”.
Tôn Vĩ nói đúng, bọn họ đều là ngân hàng tư nhân, lãi suất và ưu đãi đều tốt hơn nhiều so với ngân hàng nhà nước. Đối với các doanh nghiệp mà nói, điều này có thể tiết kiệm được một số tiền lớn.
Trong tình huống này, chọn ai thì không cần nói cũng biết, dù sao với thương nhân, lợi ích vẫn là quan trọng nhất.
Một số người cắn môi, cơ thể còn phát run, hối hận bản thân quá kích động.
Bạch Diệc Phi lại bình thản nói: “Đúng, chủ tịch Tôn nói không sai, nhưng Hầu Tước chúng tôi tuyệt không vì lợi ích cỏn con mà cho ông giẫm đạp lên tự tôn của mình, càng không dâng người phụ nữ của mình cho ông chơi!”
Lời này khiến những người vừa hối hận lung lay.
Hợp tác với Tôn Vĩ đồng nghĩa với việc phải làm theo ý của ông ta. Tôn Vĩ muốn gì thì phải cho cái đấy, thậm chí cả người phụ nữ của mình cũng phải chắp tay dâng lên.
Tôn Vĩ đen mặt, con mẹ nó, tên Bạch Diệc Phi này quá khó chơi!
“Hừ! Chuyện khác thì tôi không dám nói nhưng tại Thiên Bắc này, việc liên quan đến ngân hàng do tôi quyết định!”
Ý là ngân hàng ở Thiên Bắc đều nghe theo lời Tôn Vĩ, tuyệt đối sẽ không hợp tác với Hầu Tước. Nếu những doanh nghiệp nhỏ này đứng về phía Hầu Tước thì ngân hàng ở Thiên Bắc cũng sẽ không hợp tác với họ.
Ông ta dù sao cũng là chủ tịch của UnionPay, vẫn có tiếng nói nhất định.
Nhưng sự thật lại nằm ngoài dự đoán của ông ta.
“Đợi đã”, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn thấy một người đàn ông nhã nhặn, mặc vest, đeo kính đứng lên, từ từ nói: “Chào mọi người, tôi là Khương Quốc Đào của ngân hàng Quốc Tín. Chủ tịch Tôn, chuyện về ngân hàng, tôi cảm thấy tôi và chủ tịch Lý vẫn có quyền quyết định ngân hàng của mình”.
“Ông có ý gì?”, Tôn Vĩ sầm mặt nhìn Khương Quốc Đào.
Khương Quốc Đào trả lời: “Lúc trước tôi có vinh hạnh quen biết chủ tịch Bạch. Chủ tịch là một người có quyết đoán. Vì thế tôi thay mặt ngân hàng Quốc Tín ủng hộ chủ tịch Bạch và các vị. Ngân hàng chúng tôi sẽ hợp tác với mọi người, đồng thời nể mặt chủ tịch Bạch mà nguyện ý điều chỉnh lãi suất xuống thấp nhất”.
“Cái gì?”
Ngân hàng Quốc Tín mà Khương Quốc Đào nói không chỉ là một ngân hàng nằm trong top mà còn vươn ra được thị trường thế giới.
Khương Quốc Đào chỉ là giám đốc của ngân hàng Quốc Tín nhưng khởi điểm của người ta cao, cho dù chỉ là một giám đốc ngân hàng thì cũng lớn hơn Tôn Vĩ, về lực lượng chống lưng Tôn Vĩ càng không thể so được.
Anh ta nói mình quen biết Bạch Diệc Phi là bởi vì lúc mua xe, Bạch Diệc Phi đã dùng thẻ tín dụng đen, mà loại thẻ này rất ít người biết được.
Lúc đấy, vừa hay anhh ta có mặt ở đó nên nhìn thấy, cũng biết được Bạch Diệc Phi, nhưng anh không biết anh ta.
Sau này anh ta cho người đi điều tra, kết quả khiến anh ta giật mình.
Bởi vì anh ta tra ra được, Bạch Diệc Phi là người nhà họ Bạch ở thủ đô!
Thân phận này khiến anh ta không thể không coi trọng anh, cũng ý thức được rằng, Bạch Diệc Phi là đối tượng chỉ có thể kết bạn, không thể kết thù.
Hôm nay là cơ hội tốt, anh ta cũng không ngờ rằng Bạch Diệc Phi lại mời anh ta ăn cơm.
Anh ta có thể nhân cơ hội này giúp đỡ Bạch Diệc Phi, sau này cũng có thể thuận lợi qua lại.
“Giám đốc Khương, cậu nói thật?”, có người không nhịn được hỏi.


Khương Quốc Đào gật đầu: “Đương nhiên, ngân hàng Quốc Tín có thực lực, mà tất cả những điều này đều là vì nể mặt chủ tịch Bạch”.
Nếu có một ngân hàng như thế này thì những doang nghiệp nhỏ chọn đứng về phía Hầu Tước sẽ có thể bảo vệ được lợi ích ban đầu, đây không phải là kết quả tốt ư?
Mọi người vừa vui mừng vừa thêm kính trọng Bạch Diệc Phi.
Khương Quốc Đào đã nói rõ rồi, bởi vì Bạch Diệc Phi nên ngân hàng Quốc Tín mới nhượng bộ nhiều như vậy.
Bạch Diệc Phi lại cảm thấy kỳ lạ. Anh nhớ là mình không quen biết Khương Quốc Đào, mà lúc này anh ta lại giúp anh, rốt cuộc là vì sao?
Tôn Vĩ cắn răng: “Giám đốc Khương, quyết định này của cậu cũng quá bồng bột rồi. Hơn nữa, cậu chỉ là một giám đốc, chuyện này hẳn phải cần chủ tịch Lý quyết định chứ?”
Khương Quốc Đào cười nhạt: “Tôi tin chủ tịch Lý cũng sẽ đồng ý với quyết định của tôi”.
Bởi vì chủ tịch Lý biết được thân phận của Bạch Diệ Phi thì còn vội nịnh nọt chứ làm gì có chuyện không đồng ý?
“Được, vậy bây giờ tôi nói với chủ tịch Lý, xem ông ấy rốt cuộc có đồng ý hay không”.
Mọi người thấy vậy đều trông chờ.
Chủ tịch ngân hàng Quốc Tín – chủ tịch Lý hẳn sẽ không từ chối đâu nhỉ?
Khương Quốc Đào hoàn toàn không để tâm: “Được, tùy ông”.
Tôn Vĩ nhất thời tịt ngòi, hơi do dự, lẽ nào thật sự phải nói với chủ tịch Lý ư? Nhỡ đâu đáp án không phải như ông ta mong muốn thì sao?
Lúc này, vài chủ ngân hàng khác không nhịn được nữa.
“Ông Tôn, làm sao bây giờ?”
“Ông thực sự quen biết chủ tịch Lý ư?”
“Không phải là lừa nhau đấy chứ?”
Tôn Vĩ nhìn mấy người rõ ràng lộ ra vẻ sợ hãi, ánh mắt lóe sáng, ra quyết định.
Chương 235: Kết quả không ngờ
“Nói thật với mọi người, chủ tịch Lý từng là bạn học của tôi, chỉ cần một câu nói của tôi thôi, ông ấy nhất định sẽ lập tức từ chối!”
Nhưng Khương Quốc Đào không hề quan tâm: “Vậy thì chủ tịch Tôn cứ gọi điện thoại hỏi xem”.
Tôn Vĩ thấy đã không còn đường lui, chỉ đành cầm điện thoại ra gọi cho chủ tịch Lý, hơn nữa còn mở loa ngoài.
Thật ra ông ta vẫn tin với quan hệ bạn học giữa mình và chủ tịch Lý thì chủ tịch Lý hẳn sẽ không vì một tập đoàn Hầu Tước mà trở mặt. Đều làm ngân hàng cả, những việc khúc mắc, vòng vèo trong đó, ai ai cũng hiểu.
Nghe tiếng điện thoại đang chờ liên lạc mà ai nấy đều như nín thở, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Nhưng khiến mọi người không ngờ là không có ai nghe máy.
Ai nấy đều thấy khó hiểu, chẳng phải là bạn học ư? Sao lại không nghe điện thoại?
Tôn Vĩ tự giải thích: “Nhất định là đang bận”.
Nói xong, ông ta lại gọi lần nữa.
Lần này, sau khi tiếng chuông vang lên ba tiếng thì có người nghe máy.
“Alo, lão Lý, là tôi, lão Tôn đây!”, Tôn Vĩ cười chào hỏi với chủ tịch Lý.
Giọng nói của chủ tịch Lý vang lên qua loa ngoài: “À, lão Tôn! Có chuyện gì?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tập đoàn Hầu Tước cùng mấy doanh nghiệp ở Thiên Bắc muốn rút vốn khỏi ngân hàng tại thành phố này của chúng tôi. Tôi đã khuyên vài câu, kết quả giám đốc Khương Quốc Đào bên ông lại nói sẽ đứng về phía Hầu Tước, hợp tác với doanh nghiệp, hơn nữa còn hạ lãi suất xuống mức thấp nhất”.
“Lão Lý, ông thấy chuyện này thế nào?”
Đầu bên kia im lặng một lát mới trả lời: “Ông nói là tập đoàn Hầu Tước? Chủ tịch họ Bạch?”
“Đúng, họ Bạch”, Tôn Vĩ gật đầu.
Nhưng ông ta không biết, chủ tịch Lý hỏi họ Bạch là họ Bạch ở thủ đô.
Chủ tịch Lý cũng biết thân phận của Bạch Diệc Phi, hiện tại chỉ là muốn xác nhận mà thôi.
Ông ta nói: “Chuyện này tôi thấy giám đốc Khương xử lý rất tốt, tôi ủng hộ quyết định của cậu ấy?”
“Hả?”
Lời nói phụ họa của Tôn Vĩ mắc nghẹn trong cổ họng.
Mọi người thấy vậy thì kinh ngạc, hưng phấn, kích động.
Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?
Chủ tịch Lý ủng hộ quyết định của giám đốc Khương, vậy tức là, mấy doanh nghiệp nhỏ bọn họ có thể tiếp tục tồn tại rồi.
Khương Quốc Đào cười cười, Tôn Vĩ ngu ngốc, không biết thân phận thật sự của Bạch Diệc Phi cũng dám đối đầu với anh, thật sự khâm phục lòng dũng cảm của ông ta.
Bạch Diệc Phi hơi ngạc nhiên, khẽ nhướng mày.
“Lão Lý, tôi cảm thấy…”.
“Tút, tút…”.
Tôn Vĩ còn chưa nói xong, đối phương đã cúp máy.
Tôn Vĩ ngây ra tại chỗ, sắc mặt trắng bệnh, tay hơi phát run, điện thoại cũng cầm không chắc: “Không, không thể nào…”.
“Sao lại không thể?”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Mấy chủ ngân hàng kia đã có xu thế xoay theo chiều gió.
“Ờm, chủ tịch Bạch, vừa rồi chúng tôi hồ đồ, chủ tịch Bạch quân tử đừng chấp kẻ tiểu nhân, chúng tôi rất muốn hợp tác với Hầu Tước”.
“Đúng thế, đúng thế, chủ tịch Bạch, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Chủ tịch xin đừng chấp nhặt…”.
Tôn Vĩ nghe đến đây, ánh mắt thẫn thờ, cuối cùng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Chủ tịch Bạch, hiểu lầm… Chủ tịch Bạch là người rộng lượng, hẳn sẽ không để tâm đâu nhỉ?”
Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ của Tôn Vĩ, cười lạnh lùng: “Không, tôi rất nhỏ mọn”.
“Vừa rồi ông lắm lời như vậy, bây giờ chỉ dùng hai chữ “hiểu lầm” giải thích là xong à? Ông coi bọn tôi là lũ ngu chắc?”
“Nếu hôm nay chủ tịch Khương không ủng hộ chúng tôi vậy thì ông có còn coi đây là hiểu lầm nữa không?”
“Không! Ông sẽ không! Ông chỉ biết leo lên đầu lên cổ chúng tôi!”
Tôn Vĩ bị nói đến đỏ mặt, lúng túng vô cùng.
Mấy ông chủ ngân hàng đều xấu hổ cúi đầu.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Chuyện hôm nay, tôi sẽ để trong lòng, vĩnh viễn ghi nhớ mọi hành vi lời nói của chủ tịch Tôn”.
Tôn Vĩ nghe đến đây thì đã không chịu nổi nữa.
“Cậu!”
Ông ta hừ một tiếng, rời khỏi khách sạn một cách thảm hại.
Sau khi đi ra, ông ta vốn cho rằng mấy chủ ngân hàng kia cũng sẽ ra theo, quay về bàn đối sách với ông ta.
Nhưng ngoại trừ mình ông ta ra thì không còn ai khác.


Lúc này, mấy chủ ngân hàng đang khom lưng uốn gối xin lỗi Bạch Diệc Phi nhưng anh không chịu bỏ qua.
Tôn Vĩ đợi ở bên ngoài một lát, thấy bọn họ không ra ngoài thì đã đoán được một hai. Vì thế ông ta lấy điện thoại ra gọi cho một trong số họ.
“Các ông làm gì vậy? Ở lại trong đấy làm gì?”
Người nghe điện thoại đi đến một góc: “Chủ tịch Tôn, mọi chuyện đã thành ra thế này rồi, đương nhiên phải mau chóng sửa chữa lại!”
“Chủ tịch Tôn, hay là ông cũng quay lại đi? Mọi người cùng nhau chân thành xin lỗi, có lẽ chủ tịch Bạch sẽ bỏ qua”.
Tôn Vĩ tức giận: “Biến mẹ đi! Vừa rồi cậu ta đã nói rõ ràng là ghi nhớ chuyện này, các người còn nịnh nọt, dính lấy người ta thì được tích sự gì? Còn không bằng mau chóng ra đây, thương lượng cách ứng phó”.
“Chủ tịch Tôn, cậu ấy nói là sẽ ghi nhớ mọi hành vi lời nói của ông, không phải chúng tôi…”.
Tôn Vĩ nghẹn họng, tý nữa thì tức nổ phổi: “Tôi hỏi lại lần cuối cùng, các người thực sự muốn nịnh nọt cậu ta?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát rồi mới nói: “Chủ tịch Tôn, chúng tôi không đắc tội nổi với tập đoàn Hầu Tước”.
Tôn Vĩ nhìn điện thoại, bóp chặt, suýt chút nữa thì ném điện thoại đi.
“Được! Ông đi nịnh nọt đi! Tôi không tin một tên nhãi ranh như cậu ta thì có thể làm được gì!”
Tầng hai của khách sạn, mấy chủ ngân hàng nói hết nước hết cái Bạch Diệc Phi cũng không bỏ qua, thậm chí còn đuổi ra ngoài.
Bọn họ cảm thấy ngày tận thế sắp đến rồi.
Trong phòng chỉ còn lại nhóm người ủng hộ Bạch Diệc Phi, mọi người ăn ăn uống uống, vô cùng thoải mái.
Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt Khương Quốc Đào, nâng ly rượu nên nói: “Cảm ơn”.
“Chủ tịch Bạch khách sáo rồi”, Khương Quốc Đào cười: “Có thể làm bạn bè với người như anh là vinh hạnh của chúng tôi”.
Chương 236: Đi chơi
Bạch Diệc Phi không hỏi vì sao Khương Vinh Đào giúp anh, bởi vì địa điểm và thời gian không thích hợp, cho dù có hỏi cũng không đạt được đáp án mong muốn.
Đến tầm 9 giờ, mọi người mới giải tán.
Bạch Diệc Phi trở về biệt thự cảng Lam Ba, sau đó nhướn mày nhìn người đang đứng đợi trước cửa biệt thự của mình.
Tay Tôn Vĩ cầm một hộp quà to, ông ta hẳn đã đứng đợi ở đây rất lâu rồi.
Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, Tôn Vĩ cười giả lả: “Chủ tịch Bạch, chuyện tối nay là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu. Đây là quà mọn để tạ lỗi, mong chủ tịch Bạch nhận cho”.
Bạch Diệc Phi cười nhạt nhìn ông ta: “Chủ tịch Tôn hay quên thật đấy. Những lời lúc đó, tôi không muốn nói lần thứ 2”.
Khuôn mặt Tôn Vĩ cứng lại, sau đó cố cười: “Chủ tịch Bạch, truyện trước đây là tôi sai, tôi đang xin lỗi cậu đấy thôi, mong cậu nhận cho”.
“Tôi cảm thấy chúng ta không có gì để nói cả”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi dùng dấu vân tay mở khóa, chuẩn bị quay về xe.
Tôn Vĩ đi theo: “Chủ tịch Bạch, món quà này là tôi cẩn thận lựa chọn, cậu nhất định sẽ thích”.
Bạch Diệc Phi lại nhìn món quà, nghĩ đến Lý Tuyết ở nhà, trong lòng dao động: “Được, quà này tôi nhận, còn về những việc khác, miễn bàn”.
Bạch Diệc Phi cầm hộp quà của Tôn Vĩ bước vào biệt thự.
Sau khi tiến vào, anh phát hiện Chu Khúc Nhi cũng ở đây.
“Chú về rồi!”, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, người vui nhất là Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi đặt hộp quà lên bàn trà, thu hút sự chú ý của hai người.
“Đây là gì vậy?”, Chu Khúc Nhi hỏi.
“Quà Tôn Vĩ tặng”.
Cả Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết đều không biết người này.
Chu Khúc Nhi hỏi: “Ông ta tặng quà cho anh làm gì? Nịnh bợ anh?”
“Không hẳn”, Bạch Diệc Phi ngồi lên sô pha, nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi mở ra đi, nếu thích thì tặng em”.
Lý Tuyết không quan tâm nhiều vậy. Cô luôn rất tò mò cũng rất thích mấy món quà, dù sao cũng là trẻ con mà!
Vì thế dưới tầm mắt của hai người, Lý Tuyết mở hộp quà.
“Đây là…”.
“Ngọc Như Ý?”
Một khối ngọc Như Ý dài khoảng 30-40 cm nằm trong hộp. Viên ngọc mang màu xanh lục thuần khiết, gần như có thể nhìn thấy những tinh thể đang chuyển động trong đó, quả thực là cực phẩm.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc. Tôn Vĩ vậy mà có thể lấy được thứ này, ngọc Như Ý vừa quý vừa lớn như vậy, chắc chắn không rẻ.
“Nhiều tiền thật đấy!”, Chu Khúc Nhi cảm thán.
Lý Tuyết chớp chớp mắt, nhìn thấy vẻ mặt của hai người cũng biết ngọc Như Ý này rất quý. Là một đứa trẻ, cô không dám vuốt ve nó nhưng trong lòng rất tò mò.
Bạch Diệc Phi thấy dáng vẻ muốn sờ lại không dám sờ của Lý Tuyết quả thực rất đáng yêu, vì thế cười nói: “Em cầm chơi đi!”
Sáng ngày hôm sau, Bạch Diệc Phi đã đồng ý đưa Lý Tuyết đi chơi.
Hai người ăn cơm sáng xong, Bạch Diệc Phi hỏi cô: “Tuyết Nhi, em muốn đi đâu nhất?”
Lý Tuyết ngồi trong xe, nghiêng nghiêng đầu: “Ừm, cháu muốn đi công viên giải trí được không?”


“Được”, Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó khởi động xe, xuất phát đến công viên giải trí lớn nhất thành phố Thiên Bắc.
Nửa tiếng sau, hai người đứng trước của khu vui chơi.
Bởi vì phải mua vé nên Bạch Diệc Phi để Lý Tuyết ngoan ngoan đứng im tại chỗ.
Nhưng dù sao cuối tuần cũng rất nhiều nười, xếp hàng vô cùng lâu.
Lý Tuyết đang nhìn Bạch Diệc Phi mua vé thì bị một giọng nói đánh gãy.
“Lý Tuyết?”
Lý Tuyết quay đầu lại nhìn: “Chị?”
“Một mình chị đến đây à?”
Diệp Ngải vừa hỏi xong thì nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang đứng trước cửa mua vé, ánh mắt cô ta trầm xuống.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cùng nhau đến công viên giải trí hẹn hò.
Điều này khiến Diệp Ngải cảm thấy khó chịu.
Lúc trước cô ta lừa Lý Tuyết là vì muốn có được Bạch Diệc Phi nhưng ai ngờ anh lại quan tâm Lý Tuyết như vậy, làm loạn đến mức cả thành phố đều biết, cô ta hết cách mới phải thả Lý Tuyết ra.
Bây giờ Lý Tuyết lại đi hẹn hò với Bạch Diệc Phi!
Lẽ nào Lý Tuyết đã khỏi rồi?
Không thể nào, vừa rồi Lý Tuyết còn gọi cô ta là chị, hẳn là chưa khỏi.
“Em đến cùng với chú”.
Mặc dù Lý Tuyết từng bị Diệp Ngải lừa nhưng cô hoàn toàn không biết Diệp Ngải cố tình, chỉ cảm thấy Diệp Ngải không đưa cô đi chơi, ăn đồ ngon mà thôi.
“Ồ, vậy hai người chơi vui vẻ”.
Nói xong, Diệp Ngải quay đầu đi thẳng, bởi Bạch Diệc Phi sắp quay lại rồi.
Lý Tuyết chớp mắt, không hiểu vì sao Diệp Ngải lại rời đi nhanh như thế. Lẽ nào cô ta không phải đến đây để chơi ư?
Chương 237: Công viên trò chơi
Tất nhiên Diệp Ngải không đến đây để chơi, cô ta xuất hiện ở đây để giải quyết công việc mới tình cờ gặp được Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi đang hẹn hò.
Bạch Diệc Phi đã mua xong vé và quay trở lại bên cạnh Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, em đang nhìn gì vậy?”
Lý Tuyết nghe thấy liền trả lời: "Có một chị, vừa mới gặp ở đây”.
"Ồ, em có quen không?”
Lý Tuyết gật đầu, lại lắc đầu sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lần trước chị ấy nói đưa cháu đi ăn đồ ngon, rồi dẫn cháu đến chỗ chơi rất vui, còn nói sẽ giúp cháu tìm bố mẹ, nhưng mà chẳng giữ lời hứa gì cả, chị ấy nói dối gạt cháu…”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.
Diệp Ngải đến đây làm gì? Chẳng lẽ lại muốn làm gì đó hại Lý Tuyết?
Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Diệp Ngải nên đành thôi, dù gì thì có cả anh và Bạch Hổ ở đây, cũng chẳng lo Diệp Ngải sẽ làm được gì.
Hai người tiến vào công viên trò chơi.
Có rất nhiều trò chơi trong khu vui chơi này, nào là thuyền cướp biển, tàu lượn siêu tốc, bay lên mây xanh v.v…toàn những trò chơi mạo hiểm cảm giác mạnh.
Sau khi bước vào đây Bạch Diệc Phi ngẩn hết cả người.
Anh chỉ muốn đưa Lý Tuyết đên đây chơi thôi mà lại quên luôn là mình không thể chơi được những trò chơi này. Ở đây đều là trò chơi cảm giác mạnh, nó sẽ khiến cho tim đập rất nhanh, nếu thế thì chẳng phải anh sẽ ngất đến cả chục lần trên đó hay sao.
Cả một buổi sáng Lý Tuyết chơi rất nhiều trò chơi nhưng cũng may là Bạch Diệc Phi vẫn còn đủ nghị lực để trụ được chưa bị ngất.
Đến cuối cùng, Lý Tuyết đưa Bạch Diệc Phi đi chơi trò Bánh xe khổng lồ.


Trò Bánh xe khổng lồ này không tính là cảm giác mạnh nên Bạch Diệc Phi cũng không từ chối mà còn cảm thấy trò này rất là lãng mạn.
Ngồi trong khoang ghế của Bánh xe khổng lồ, Bạch Diệc Phi ngồi đối diện với Lý Tuyết.
Lý Tuyết nhìn khung cảnh bên ngoài đang từ dâng lên cao, khoé miệng cô vẫn luôn giữ nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Sau khi xuống khỏi Bánh xe khổng lồ, Lý Tuyết nói là mình có chút đói bụng, muốn ăn cá.
Vì vậy Bạch Diệc Phi định đưa Lý Tuyết đi ăn tối trước.
Cả hai cùng nhau rời khỏi công viên trò chơi nhưng lại phát hiện phía sau có một người đội mũ lưỡi chai đang theo dõi mình, trong tay gã còn đang cầm một cái máy chụp ảnh.
Sau khi ăn cơm xong, cơn buồn ngủ của Lý Tuyết kéo đến rất nhanh nên cả hai chỉ đành phải quay về biệt thự.
Thấy Lý Tuyết đã ngủ rất say, Bạch Diệc Phi để lại lời nhắn trên tấm giấy cho Lý Tuyết rồi đi đến Hầu tước.
...
Trong phòng họp của một ngân hàng nào đó, mấy vị giám đốc ngân hàng đang ngồi chung với nhau.
"Thế nào? Chụp được cái gì rồi?”
Lời vừa dứt, một người lấy ra một tập ảnh, mấy người đó liền mỗi người cầm vài tấm lên xem.
"Người phụ nữ này là ai?"
"Vợ của cậu ta".
"Chủ tịch Bạch lại đưa vợ đi chơi ở công viên trò chơi à?"
Chương 238: Tặng quà
“Đúng là khó hiểu”.
Chủ các doanh nghiệp rất bận rộn, ai rảnh mà cùng phụ nữ đến công viên giải trí chơi chứ.
“Nhưng như vậy cũng tiện cho chúng ta”.
Bọn họ muốn tiếp tục hợp tác với Bạch Diệc Phi nhưng anh vẫn luôn không chịu. Hết cách bọn họ mới đành cho người theo dõi anh, tra xem anh có nhược điểm gì để bọn họ có thể lợi dụng.
“Nếu cậu ta đã quan tâm vợ mình như vậy thì chúng ta cứ ra tay từ cô ta đi”.
“Được thì được nhưng đừng có ý định không hay ho gì khác, nếu để Bạch Diệc Phi biết được thì chúng ta sẽ cùng đường đấy”.
“Ông yên tâm, chúng tôi cũng không phải lũ ngốc!”
“Vợ của cậu ta chỉ để nịnh bợ, không thể động vào”.
“...”
Lý Tuyết tỉnh lại không nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cảm thấy lo lắng nhưng khi nhìn thấy tờ giấy còn lưu lại thì yên tâm.
Mặc dù trí não cô chỉ có 5 tuổi nhưng những gì từng học đều khắc ghi vào bộ não, vì thế mà cô có thể đọc được tờ giấy Bạch Diệc Phi để lại. Hơn nữa cô cũng biết một số thứ, chỉ là không thể hiểu được mà thôi.
Vừa thức dậy, Lý Tuyết cũng không biết phải làm gì, chỉ đành ngồi ngây ra trên giường.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Lý Tuyết đi dép lật đật xuống tầng mở cửa.
Ngoài cửa có vài người đàn ông đang đứng, bọn họ đều mặc vest, tay cầm hộp quà.
“Ông… Các ông là ai?”, Lý Tuyết rụt rè hỏi.
Mấy người đàn ông mỉm cười, đưa hộp quà ra trước mặt Lý Tuyết: “Cô Bạch, chào cô, chúng tôi là ông chủ của mấy ngân hàng, hôm nay đến đây là vì muốn thăm hỏi cô Bạch”.
“Đúng, đúng, đúng, đây là chút quà mọn chuẩn bị cho cô, bày tỏ lòng thành của chúng tôi”.
“Mong cô Bạch nhận cho”.
Lý Tuyết co người về phía sau: “Tôi không quen các người”.
Mấy người này chỉ muốn lấy lòng Lý Tuyết, hoàn toàn không phát hiện sự khác thường của cô.
“Phải, phải, chúng tôi đường đột quá”.
“Không sao, đây cũng là cơ hội tốt để làm quen”.
“Đúng thế, cô Bạch, không biết chúng tôi có vinh hạnh được vào ngồi một lát không?”
Lý Tuyết nghe vậy thì lắc đầu thật mạnh: “Không được”.
“Ây…”.
Bọn họ có hơi không biết làm sao.
Cho dù thế nào cũng nên ra vẻ khách sáo chứ, ai lại từ chối trực tiếp như vậy?
Lý Tuyết vừa căng thẳng, vừa sợ hãi, thấy bọn họ còn không đi thì trực tiếp đóng cửa lại.
Sau khi cô đóng cửa, lại nghĩ đến lời của Bạch Diệc Phi nên lập tức gọi điện cho anh.
“Chú, ngoài cửa có mấy người cầm gì đó đến tìm cháu”.
Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Lý Tuyết thì cho rằng cô xảy ra chuyện gì, trong lòng vô cùng căng thẳng, mà sau khi nghe cô nói thì anh cau mày: “Bọn họ cầm gì? Có bắt nạt em không?”
“Không có”, Lý Tuyết trả lời: “Bọn họ nói muốn tặng quà cho cháu, còn nói là quen chú”.
“Đợi anh, anh sẽ về ngay”.

Ngoài cửa, mấy ông giám đốc ngơ ngác nhìn nhau.
“Làm sao bây giờ?”
“Cô Bạch không thích thế này?”
“Liệu có phải cô ấy cố ý không?”
“Cũng có lẽ là Bạch Diệc Phi đã dặn dò vợ cậu ta”.
“Vậy phải làm thế nào bây giờ? Lẽ nào chúng ta thực sự phải ngồi nhìn bọn họ rút vốn?”
“...”
Bạch Diệc Phi về đến nhà thì thấy đám người đang đứng trước cửa, tay cầm quà, mặt mày âu sầu.
Bọn họ đã định đi rồi nhưng không cam lòng, vì thế cứ đứng đợi ở cửa, còn thử để Lý Tuyết mở cửa.
Nhưng sau khi Lý Tuyết gọi điện cho Bạch Diệc Phi thì không đi ra nữa.
“Mọi người thật trùng hợp!”
Giọng nói của Bạch Diệc Phi vang lên khiến đám người giật mình.
“Chủ tịch Bạch…”.
“Chủ tịch Bạch…”.
Bạch Diệc Phi đi đến, nhìn bọn họ, sau khi hiểu ra thì lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói rõ ràng rồi, mọi người còn không hiểu à?”
“Chủ tịch Bạch, trước đây quả thực là chúng tôi sai, nhất thời hồ đồ mà nghe theo Tôn Vĩ. Bây giờ chúng tôi đã tỉnh táo rồi, hy vọng chủ tịch Bạch cho chúng tôi cơ hội”.
“Đúng thế, chủ tịch Bạch, chúng tôi thực sự biết sai rồi, hy vọng cậu có thể cho chúng tôi một cơ hội!”


Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Cơ hội? Nếu tối qua tôi thua, các người sẽ cho tôi cơ hội ư?”
“Tôi vốn không quan tâm gì đến các người, dù sao thì gió chiều nào xoay chiều nấy, đâu đâu chả có, nhưng các người không nên đến tìm vợ tôi”.
Đám người nghe vậy thì toát mồ hôi hột.
“Chủ tịch Bạch, chúng tôi chỉ muốn được tiếp tục hợp tác với cậu, hoàn toàn không có ý gì khác”.
“Đúng, chủ tịch Bạch, chúng tôi thật sự không có ý gì khác”.
Bạch Diệc Phi biết ý tứ của bọn họ nhưng anh hoàn toàn không muốn cho người khác tiếp cận với Lý Tuyết của hiện tại.
“Không có lần sau!”, Bạch Diệc Phi nói xong thì đi thẳng vào nhà, đóng cửa.
Đám người chết đứng, đồng thời, cảm giác khủng hoảng dần dâng lên trong lòng.
Lúc này, Long Linh Linh gọi điện thoại đến.
“Chủ tịch, giám đốc Khương của ngân hàng Quốc Tín muốn gặp anh”.
“Khi nào?”
Long Linh Linh trả lời: “10 giờ sáng mai”.
“Được, cô sắp xếp đi”.

Ngày hôm sau, Bạch Diệc Phi gọi điện cho Chu Khúc Nhi đến trông nom Lý Tuyết.
Chu Khúc Nhi cạn lời: “Anh giai à, công ty bây giờ rất bận, hay là anh gọi cái cô Lưu Hiểu Anh đến đi?”
Chương 239: So đo
Chu Khúc Nhi thực sự rất bận, lúc trước bởi vì chuyện quyến rũ kia mà cô ta đã từ chức rời đi rồi.
Bạch Diệc Phi lại lừa được Lý Thị từ tay Lý Phàm, vốn định tặng cho Lý Tuyết nhưng cô lại biến thành đứa trẻ nên anh đành cho Chu Khúc Nhi tạm thời tiếp quản.
Sản nghiệp của công ty Trái cây Lý Thị cũng không tính là nhỏ, lại thêm trước đây bị Lý Cường Đông chèn ép đến mức nát be nát bét, muốn khôi phục lại quả thực là bận đến bù đầu.
Bạch Diệc Phi cũng hiểu được: “Hay là cô đưa cô ấy đến công ty?”
“Đến công ty? Tuyết Nhi khỏe rồi?”
“Không”, Bạch Diệc Phi trả lời: “Tôi không yên tâm để cô ấy ở nhà một mình, nếu ở công ty còn có cô trông”.
Mặc dù người ở công ty cũng không an toàn hơn bao nhiêu nhưng ít nhất còn có Chu Khúc Nhi, cô ta cũng sẽ không để Lý Tuyết chịu thiệt.
Chu Khúc Nhi đáp ứng: “Được!”

10 giờ, Khương Quốc Đào đúng hẹn đến Hầu Tước, Long Linh Linh đích thân đến tiếp đón, đưa anh ta đến phòng làm việc của Bạch Diệc Phi.
Hai người bắt tay nhau, sau đó cùng ngồi xuống sô pha trong khu nghỉ ngơi.
“Mấy hôm trước phải cảm ơn giám đốc Khương”.
“Nào có”, Khương Quốc Đào cười cười: “Bạn bè với nhau, giúp đỡ chủ tịch Bạch là điều hiển nhiên. Chúng tôi đã nhận được tư liệu rồi, đang xét duyệt, xong xuôi sẽ lập tức chuyển tiền”.
“Có anh Khương ở đây, tôi cũng yên tâm”, Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Phải rồi, anh Khương có hiểu gì về Cự Đỉnh không?”
“Cự Đỉnh?”, Khương Quốc Đào cười nhạt: “Tập đoàn Kiến trúc Cự Đỉnh rất lớn. Trước mắt xếp thứ 100 toàn quốc, nhưng ngân hàng Cự Đỉnh chỉ là một công ty nhỏ thuộc sở hữu tập đoàn thôi, không cần lo lắng. Tôn Vĩ không ho he được gì đâu, hơn nữa, ông ta không bị mắng là may rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì yên tâm. Thật ra anh không quá ghét Tôn Vĩ, cũng chỉ là công việc mà thôi. Nhưng hôm qua ông ta tặng quà khiến anh chú ý nhiều hơn.
Chỉ cần Tôn Vĩ ngoan ngoãn, anh cũng sẽ không so đo gì.
Mà lúc này, Tôn Vĩ đang ra sân bay của thành phố Thiên Bắc, chuẩn bị đón người.
Tôn Vĩ vốn muốn giấu chuyện này, đến khi ông ta giải quyết xong cũng coi như không có chuyện gì. Nhưng ai ngờ số tiền có liên quan lần này thực sự quá lớn, cả tập đoàn Hầu Tước cộng thêm các doanh nghiệp khác phải lên đến chục tỷ.
Chủ tịch tập đoàn Cự Đỉnh Tôn Huy rất nhanh đã biết được chuyện này, hơn nữa còn lập tức mua vé máy bay đến đây.
Tôn Vĩ bồn chồn không yên. Chuyện này Tôn Huy nhất định sẽ mắng ông ta, ông ta phải ăn nói cẩn thận.
Trong sân bay, Tôn Vĩ đã đón được Tôn Huy. Tôn Huy cao hơn Tôn Vĩ, bề ngoài cũng hơi dữ dằn, sau khi nhìn thấy người đồng hương Tôn Vĩ thì ông ta lập tức nổi giận.
“Ông làm việc kiểu gì thế hả? Chủ tịch Hầu Tước mà ông cũng dám trêu vào?”
“Rút nhiều vốn như vậy, mẹ nó, ông có nghĩ đến hậu quả không?”
“Đầu ông bị chập mạch à? Hay là úng nước rồi?”
“Nhiều tiền như vậy, ông bảo công trình phía Nam phải làm thế nào? Mẹ nó, bị ông phá hết rồi!”
Tôn Vĩ ngoan ngoãn nghe Tôn Huy mắng, không dám lên tiếng.
Đến chỗ để xe, Tôn Vĩ mới nói: “Chủ tịch, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này”.
“Ông giải quyết kiểu gì? Nếu ông giải quyết được thì con mẹ nó sẽ xảy ra chuyện này à?”
Tôn Vĩ đợi ông ta nói xong mới mở miệng: “Chủ tịch, lần này thực sự là lỗi của tôi đã coi thường Bạch Diệc Phi nhưng cho dù cậu ta có năng lực đến đâu thì cũng chỉ là một tên nhãi không có kinh nghiệm gì”.
“Chỉ cần cho cậu ta lợi ích, lại vẽ ra cho cậu ta một miếng bánh lớn, đảm bảo cậu ta sẽ bị thuyết phục, chuyện này cũng coi như xong”.
Tôn Huy hừ lạnh: “Ông tốt nhất hãy giải quyết chuyện này thật nhanh cho tôi, nếu không ông thu dọn đồ đạc mà cút đi!”
Tôn Vĩ gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, vâng…”.
Tôn Vĩ biết Tôn Huy lúc này đang tức điên, nhất định nghe không lọt tai bất cứ chuyện gì. Điều ông ta muốn là một kết quả mà mọi chuyện đã được giải quyết êm thấm.
Tôn Huy cuối cùng cũng bớt giận. Mặc dù tập đoàn Cự Đỉnh của bọn họ nằm trong top 100 toàn quốc nhưng người xưa có câu, phép vua còn thua lệ làng.
Tập đoàn Cự Đỉnh là phép vua, mà tập đoàn Hầu Tước là lệ làng.

“Chủ tịch, Tôn Vĩ đến rồi, nói là muốn mời anh ăn cơm”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu, nói với Long Linh Linh: “Không rảnh, không đi”.
Lúc trước bọn họ mời Tôn Vĩ ăn cơm bị ông ta từ chối, bây giờ đến lượt bọn họ đáp trả, đúng là hả giận.
Đến đại sảnh tầng một, Long Linh Linh nhìn thấy Tôn Vĩ: “Thật xin lỗi, chủ tịch của chúng tôi rất bận”.
Tôn Vĩ hơi híp mắt: “Tôi hiểu được, nhưng cơm thì vẫn phải ăn chứ?”
Long Linh Linh mặt không cảm xúc lắc đầu.
Khuôn mặt Tôn Vĩ cứng lại: “Trợ lý Long, chủ tịch Bạch cố ý không gặp tôi?”
“Chủ tịch thực sự rất bận. Ông cũng biết, anh ấy đang bận lo chuyện vay tiền ngân hàng nên thực sự không có thời gian”.
Đây chỉ là cớ mà Long Linh Linh dùng để chặn họng Tôn Vĩ, thực tế, cô ta hoàn toàn không biết tối đó xảy ra chuyện gì.
Mà lời này vào tai Tôn Vĩ thì thành chế nhạo.
Tôn Vĩ hơi không vui nhưng Long Linh Linh cũng là một người đẹp, ông ta không cần phải tức giận với người đẹp chứ, huống chi ông ta còn muốn “nếm thử” hương vị của cô ta nữa kia!


“Chủ tịch Bạch không có thời gian thì trợ lý Long hẳn là có chứ? Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?”
Long Linh Linh rất ghét ánh mắt của Tôn Vĩ, không kiên nhẫn nói: “Chủ tịch Tôn xin hãy về đi”.
Tôn Vĩ nhìn vẻ mặt của Long Linh Linh thì cũng không tự làm bẽ mặt mình nữa mà quay người rời đi.
Sau khi quay đi, khuôn mặt ông ta trở nên hung ác. Được lắm, từ chối ông ta, vậy thì đừng trách ông ta dùng thủ đoạn đặc biệt.
Nói nhẹ không nghe thì phải dùng biện pháp mạnh. Lúc trước ông ta đã tặng quà, Bạch Diệc Phi nhận rồi mà bây giờ còn từ chối lời mời ăn cơm của ông ta!
Nếu đã không muốn giải quyết mọi chuyện một cách hòa bình thì đành phải dùng biện pháp mạnh thôi.
Long Linh Linh quay về phòng làm việc: “Tôn Vĩ đã đi rồi”.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Nếu lần sau ông ta còn đến thì đồng ý”.
Long Linh Linh không hiểu: “Tại sao?”
“Không cần vì chuyện nhỏ như vay tiền mà đánh sập một ngân hàng, chuyện này đối với Hầu Tước chẳng khác nào làm to chuyện cả”.
Bạch Diệc Phi nghĩ rất đơn giản. Hiện giờ Hầu Tước phát triển bốn miếng đất nên cần tiền. Mà vấn đề này bây giờ đã được giải quyết rồi, anh cũng đã cho Tôn Vĩ một bài học nên không cần phải quan tâm nữa.
Nhưng anh không biết, có một số người, dù anh không so đo với họ thì họ cũng so đo với anh.

Tôn Vĩ về công ty của mìn, gọi điện thoại.
“Thanh Ngư, là tôi, làm theo như tôi đã nói”.
Đầu bên kia điện thoại trả lời: “Vâng sếp, nhưng tiền cọc…”.
Tôn Vĩ thầm mắng: “Đặt cọc 5 triệu, nhận được rồi thì lập tức đi làm cho tôi. 25 triệu còn lại sẽ được thanh toán khi xong chuyện”.
“Vâng, sếp”.
Tôn Vĩ lại không yên tâm dặn dò thêm một câu: “Các người không được động vào người phụ nữ tên Lưu Hiểu Anh đó!”
Chương 240: Kế hoạch của Tôn Vĩ
Lí do mà Tôn Vĩ quen biết với Thanh Ngư là do trước đây họ cùng chơi bời đàn đúm ở trong một câu lạc bộ, qua lại nhiều lần thành ra quen biết nhau.
Do ông ta biết rõ nguồn gốc của Thanh Ngư, thêm truyện Thanh Ngư thích tiền, vì vậy mới trả tiền thuê hắn làm việc, nhưng suy cho cùng, những đứa côn đồ thích tiền trong xã hội như thế này, ông ta thật sự không thích chút nào.
Có điều chỉ cần Thanh Ngư lần này hoàn thành nhiệm vụ, ông ta cũng coi như không lỗ.
Lại nghĩ đến Long Linh Linh cùng Lưu Hiểu Anh, ông ta lộ ra nụ cười dâm đãng: “Đợi ông đây bắt được hai đứa đó, xem Bạch Diệc Phi mày còn có thể kiêu ngạo được nữa không? Ông mày đến đàn bà của mày cũng chơi qua, mày cmn còn giám giở trò với tao à?”
...
Chuyện về khoản vay đã được giải quyết, và khi đã có tiền, 4 dự án kia đi vào hoạt động chính thức rồi thì Bạch Diệc Phi có thể dành hiều thời gian hơn ở bên cạnh Lý Tuyết.
Nghĩ đến Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi liền gọi điện cho Chu Khúc Nhi.
“Tuyết Nhi thế nào rồi?”
Chu Khúc Nhi liếc nhìn Lý Tuyết đang ngồi trên sofa vừa xem phim hoạt hình vừa ăn đồ ăn vặt nói: “Rất tốt!”
“Vậy thì được, sau khi xong việc tôi sẽ đến đón cô ấy”.
Sau khi cúp máy, Bạch Diệc Phi lại liên lạc với Lưu Hiểu Anh.
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
Lưu Hiểu Anh đáp: “Tôi đang ở văn phòng của Linh Linh! Sao vậy? Anh cảm thấy không khỏe à?”
“Không phải, tôi là muốn cô qua chỗ Tuyết Nhi, cô ấy hiện đang ở Lý Thị”.
Mặc dù Chu Khúc Nhi ở đó, nhưng Bạch Diệc Phi cảm thấy có Lưu Hiểu Anh ở bên, Lý Tuyết sẽ cảm thấy vui vẻ hơn, nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi lại nói: “Nếu cô muốn mua gì đó thì tính vào tài khoản của tôi!”
Lưu Hiểu Anh cười hi hi đáp: “Không thành vấn đề!”
Nửa tiếng sau, Lưu Hiểu Anh đến văn phòng của tập đoàn Lý Thị.
“Tuyết Nhi, chị đến rồi nè!”, Lưu Hiểu Anh nhao tới bên cạnh Tuyết Nhi.
Lý Tuyết cũng giang tay ôm cô ta vào lòng, cười ha ha rất vui vẻ.
Chu Khúc Nhi nhìn cảnh này thì có chút ghen tị, rốt cuộc ai mới là bạn tốt nhất của cậu chứ? Trầm mặc một hồi, lại hừ lạnh hai tiếng, Bạch Diệc Phi có ý gì đây? Để cô ta chăm sóc Tuyết Nhi, kết quả lại gọi cả Lưu Hiểu Anh đến nữa?
Là cảm thấy cô ta chăm sóc không tốt, thế nên mới gọi Lưu Hiểu Anh đến sao?
Lưu Hiểu Anh liếc nhìn Chu Khúc Nhi, cũng biết cô ta đang nghĩ gì liền nó: “Cô rất bận đúng không? Hay là để tôi đưa Tuyết Nhi đi ra ngoài chơi?”
Chu Khúc Nhi nghĩ ngợi một chút liền đồng ý, thật ra cô ta muốn đi cùng, nhưng còn nhiều việc bận, không dứt ra được.
Lưu Hiểu Anh khoác tay Lý Tuyết đưa cô ra ngoài, nhưng lúc đi đến đại sảnh thì nghe thấy vài tiếng bàn tán.
“Đây chẳng phải là Lý Tuyết sao?”


“Đúng là cô ta, sao cô ta lại đến Lý Thị nữa rồi?”
“Anh không biết à, đến từ sáng rồi, là giám đốc Khúc đưa cô ấy đến”.
“Giám đốc Khúc và Lý Tuyết là bạn thân”.
“Nghe anh nói vậy, tôi cảm thấy rất kì lạ! Lý Thị chẳng phải thuộc về Hầu Tước sao? Sao lại để bạn thân của Lý Tuyết quản lý? Có phải là....?”
“Anh đừng có nói bậy!”
“Nhỡ như đó là sự thật thì sao?”
“Ai biết được đấy! Những người có tiền, chả có ai trong sạch cả!”
Âm thanh ngày càng nhỏ dần khi hai người bước ra khỏi sảnh.
Lý Tuyết căn bản không hiểu gì cả nên cô ấy không quan tâm.
Mà Lưu Hiểu Anh thì khẽ chau mày, Bạch Diệc Phi là người như thế nào, cô ta hiểu rất rõ, không phải như những người này nghĩ, nhưng bọn họ lại không quản được cái miệng của mình, cứ thích đi buôn chuyện linh tinh.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Lưu Hiểu Anh bắt một chiếc taxi đưa Lý Tuyết đến nơi náo nhiệt nhất của thành phố, bọn họ dạo phố mua sắm thỏa thích cả buổi.
Ở đây gì cũng có, cửa hàng quần áo, đồ ăn thức uống, nhiều không kể hết.
Ở một góc khác, biết được ở đây có rất nhiều đồ ăn, Lý Cường Đông nghĩ đến con gái mình nên ghé vào định mua vài thứ cho Lý Tuyết, kết quả vừa mới mua xong định ra về thì nhìn thấy Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết.
Hai cô gái xinh đẹp khí chất nắm tay nhau cùng đi, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Rất lâu rồi ông chưa nhìn thấy Lý Tuyết cười hạnh phúc như vậy.
Sau khi nhìn một lúc, hình bóng Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đi xa dần, Lý Cường Đông bất lực lắc đầu, cũng không có dự định đi lên chào hỏi mà xoay người chuẩn bị đi về xe của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK