"Chúng ta làm bạn không tốt sao?"
Cô ta không có tình cảm gì với Phùng Thạch Đông, không thích cũng không ghét. Nếu như có thể thì cô ta thậm chí còn không muốn tiếp xúc nhiều với Phùng Thạch Đông.
Phùng Thạch Đông nghe cô ta nói thế thì mắt hơi rũ xuống : "Tại sao? Xem mắt là để làm bạn hả? Vậy thì xem mắt làm cái quái gì?"
"Phùng Thạch Đông, từ trước tới giờ tôi chưa từng đồng ý làm bạn gái anh, đó chỉ là một buổi xem mắt để tìm hiểu lẫn nhau thôi".
Vì nhà cô ta còn nợ tiền bọn họ, nên cô ta không dám nói gì nặng lời.
Nhưng đối với Phùng Thạch Đông mà nói thì lời này đã rất nghiêm trọng rồi.
"Con điếm thối tha nhà mày!", Phùng Thạch Đông đột nhiên mắng thẳng mặt Long Linh Linh: "Tìm hiểu lẫn nhau cái gì chứ, mẹ nó chỉ giỏi kiếm cớ mà thôi! Mày đã ngủ với đàn ông cả tỷ lần từ lâu rồi đúng không?"
"Trong đó còn có một tổng giám đốc tên Bạch Diệc Phi đúng chứ?"
Long Linh Linh nghe vậy thì cả người run rẩy, cô ta nghĩ đến việc Bạch Diệc Phi vì mình mà không chút do dự từ chối dự án mấy chục tỉ, trong lòng cô ta bỗng chốc hoảng hốt.
Phùng Thạch Đông thấy vậy càng chắc chắn: "Mày là con ả chế tiệt! Con điếm ngủ với cả tỷ đàn ông!"
Long Linh Linh tức giận:"Anh nói linh tinh gì đó? Tôi không có!"
"Không có?", Phùng Thạch Đông hoàn toàn không tin: "Tao đã nhìn thấy mày đi xuống từ trên xe thằng đó! Mày còn muốn ngụy biện à? Thư kí chủ tịch như mày đi theo sau tổng giám đốc, còn mặc bikini nữa, mày nói hai chúng mày không có gì hả, ai tin?"
"Phùng Thạch Đông! Anh im miệng ngay!", Long Linh Linh tức giận trừng mắt nhìn Phùng Thạch Đông.
Phùng Thạch Đông cười lạnh một tiếng: "Làm sao? Bị tao phát hiện một mặt bẩn thỉu của mày nên sợ hãi hả? Hừ! Không biết xấu hổ khi ngủ với đàn ôngnhưng lại xấu hổ khi bị người khác nói?"
Sắc mặt Long Linh Linh vô cùng tái nhợt, cô ta giơ tay lên muốn tát vào mặt Phùng Thạch Đông.
Phùng Thạch Đông nhanh tay bắt lấy cổ tay Long Linh Linh, sau đó nhìn chằm chằm cô ta: "Mày có biết không? Tao đã đặc biệt chọn chiếc nhẫn kim cương đắt nhất cho mày đấy. Người ta đều nói phụ nữ thích nhất là nhẫn kim cương, tao còn ngu ngốc tin theo. Kết quả thì thế nào, tao mua để làm mẹ gì chứ?"
"Tao thật sự không hiểu được Bạch Diệc Phi có gì tốt?"
"Thằng đó chẳng qua chỉ là một tổng giám đốc mà thôi, cũng chả phải con ông cháu cha gì cả!"
"Rốt cuộc thì tốt hơn tao chỗ nào chứ?"
Long Linh Linh cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực giữa phụ nữ và đàn ông chênh lệch quá lớn, căn bản cô ta không thể thoát ra được: "Phùng Thạch Đông, anh buông tôi ra!"
"Ông đây không buông đấy!", Phùng Thạch Đông đã mất đi lí trí: "Để có được vị trí như ngày hôm nay thì mày đã phải ngủ với rất nhiều người đúng không, thêm tao nữa thì có khác gì đâu?"
"Phùng Thạch Đông, anh muốn làm gì?"
"Làm gì hả?", Phùng Thạch Đông cười nham hiểm: "Làm mày!"
"Á!"
Long Linh Linh kịch liệt giãy giụa, cô ta muốn đẩy Phùng Thạch Đông ra nhưng sức quá yếu, chỉ tốn công vô ích.
Phùng Thạch Đông đè lên người Long Linh Linh, gã ta muốn hôn Long Linh Linh.
Lúc này Long Linh Linh đột nhiên nhấc chân đá vào đũng quần Phùng Thạch Đông.
Phùng Thạch Đông kêu á một tiếng, gã ta lùi về phía sau mấy bước rồi khom người che chỗ đó, khuôn mặt gã ta đau đớn trừng mắt nhìn chằm chằm Long Linh Linh: "Con điếm này, mày dám đá tao?"
Long Linh Linh thở hổn hển, trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi: "Phùng Thạch Đông, tôi khuyên anh không nên làm xằng bậy, đây là tập đoàn Hầu Tước! Không phải là công ty của các anh!"
Phùng Thạch Đông cười nhạt không quan tâm: "Hừ! Tập đoàn Hầu Tước thì làm sao? Ông đây ngủ với con đàn bà của mình còn phải báo cáo cho bọn họ sao?"
Long Linh Linh trầm mặt, cô ta căm tức nhìn Phùng Thạch Đông: "Phùng Thạch Đông, tôi đã nói rồi, tôi căn bản không đồng ý làm người yêu anh! Tất cả đều là do anh đơn phương tình nguyện! Chuyện này không hề liên quan gì đến Bạch Diệc Phi cả! Hơn nữa Bạch Diệc Phi đã có vợ rồi".
Phùng Thạch Đông nhịn đau đứng lên, gã ta nghe thấy câu cuối càng tức giận: "Con điếm này, Bạch Diệc Phi đã có vợ mà mày còn dám quyến rũ? Rốt cuộc thì nó hơn tao chỗ nào chứ?"
Long Linh Linh cảm thấy Phùng Thạch Đông thật sự rất vô lí, cô ta tức giận hít thở sâu một hơi: " Được rồi, anh muốn so sánh với anh ấy phải không? Vậy thì tôi nói cho anh biết, anh không sánh được với anh ấy, chỗ nào cũng kém hơn!"
Long Linh Linh cũng không muốn so sánh gã ta với Bạch Diệc Phi, nhưng mà Phùng Thạch Đông cứ ép cô phải so sánh.
Bạch Diệc Phi là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, là con trai Bạch Vân Bằng, chỉ riêng xuất thân thôi Phùng Thạch Đông đã không thể so sánh với anh ấy rồi, chứ đừng nói đến vấn đề tiền bạc.
Còn về tính cách, bây giờ đã có thể lập tức nhận định Bạch Diệc Phi tốt hơn gã ta gấp trăm nghìn lần!
Càng so sánh thì Long Linh Linh càng nghiêng về phía Bạch Diệc Phi.
Phùng Thạch Đông nghe Long Linh Linh nói vậy thì hoàn toàn bị chọc giận.
"Mẹ kiếp!", Phùng Thạch Đông điên lên, gã ta muốn tiếp tục đè Long Linh Linh xuống.
"Rầm!"
Lúc này bỗng có một tiếng động lớn vang lên, mặt Bạch Diệc Phi vô cùng âm trầm, anh dùng một chân đá văng cửa phòng làm việc.
Phùng Thạch Đông nghe thấy tiếng động thì dừng lại, gã ta thấy Bạch Diệc Phi đứng ở cửa.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Phùng Thạch Đông: "Thư kí Long, cô không biết là trong giờ làm việc tập đoàn Hầu Tước không tiếp đón người ngoài sao?"
Long Linh Linh nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì vừa kinh ngạc vừa cảm thấy yên tâm, nhưng khi nghe Bạch Diệc Phi chất vấn thì cô ta lập tức cúi đầu nhận sai: "Thật xin lỗi chủ tịch, là tôi sai".
Phùng Thạch Đông nghe vậy thì tức giận nói: "Tao là người ngoài sao?"
Gã ta nói xong định tiếp tục chất vấn Long Linh Linh, nhưng đột nhiên bỗng khựng lại: "Chờ chút, mày gọi hắn ta là gì cơ? Chủ tịch?"
Tên chó má này không phải là tổng giám đốc sao?
Bạch Diệc Phi bước tới bên cạnh Long Linh Linh, anh đứng đối diện với Phùng Thạch Đông.
"Mày…", Phùng Thạch Đông vừa mới nói một chữ thì đã bị Bạch Diệc Phi tát vào mặt, tiếng chát vang lên lanh lảnh.
Phùng Thạch Đông che mặt, trong mắt gã ta tràn đầy tức giận: "Bạch Diệc Phi! Mày dám đánh tao?"
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn gã nói: "Làm đàn ông nhưng lại ức hiếp phụ nữ thì có nên đánh không?"
"Còn nữa, tôi biết anh muốn hỏi gì? Tôi có thể nói cho anh biết, đúng thế, tôi chính là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước".
Phùng Thạch Đông lập tức chết lặng.
"Không thể nào, không thể như thế được?"
Bạch Diệc Phi cười nhạt: "Ngu xuẩn!"
Phùng Thạch Đông nghiến răng, gã bị lời nói của Bạch Diệc Phi chọc giận: "Mẹ kiếp! Tao không cần biết mày có phải chủ tịch hay không! Chưa có thằng nào dám đánh tao đâu!"
Phùng Thạch Đông nói xong thì trực tiếp nắm lấy cổ áo Bạch Diệc Phi, gã giơ tay lên muốn đấm anh.
Khuôn mặt Bạch Diệc Phi vô cùng bình tĩnh, không chút hoảng hốt hay sợ hãi gì, anh lạnh lùng nói: "Đánh đi! Nếu anh thật sự dám đánh thì tôi bảo đảm là hôm nay anh tuyệt đối không thể rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Hầu Tước đâu".
"Mày!", nắm đấm của Phùng Thạch Đông khựng lại trên không trung.
Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn nắm đấm của gã ta rồi nói tiếp: "Tôi tin là đồn cảnh sát rất phù hợp với những người kích động như anh".
Phùng Thạch Đông siết chặt nắm đấm, gã hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Diệc Phi. Nhưng cuối cùng Phùng Thạch Đông vẫn thả tay xuống, đồng thời cũng buông Bạch Diệc Phi ra.
"Hừ! Mày chờ đó!", Phùng Thạch Đông hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay là do tao sơ ý, nhưng mà tao nói cho bọn mày biết, chuyện giữa tao và bọn mày còn chưa xong đâu!"
Phùng Thạch Đông nói xong thì lại hừ lạnh một tiếng, gã xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Thấy Phùng Thạch Đông rời đi thì Bạch Diệc Phi mới xoay người hỏi: "Cô có bị sao không?"
Long Linh Linh không dám nhìn Bạch Diệc Phi, cô ta chỉ lắc đầu một cái.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng: "Không sao thì tốt, thật ra thì cô có rất nhiều lựa chọn, cần gì cứ phải là hắn ta".
Bạch Diệc Phi vốn không nên quan tâm tới mấy chuyện này, nhưng vừa xảy ra chuyện như vậy nên anh thật sự không nhịn được mới khuyên một câu.
Vẻ mặt Long Linh Linh dại ra, có rất nhiều lựa chọn?
Lời của Bạch Diệc Phi có ý gì?
Chắc cô ta suy nghĩ nhiều rồi phải không?
Long Linh Linh gật đầu một cái, cô ta nói: "Tôi cũng không muốn, nhưng mà trước đây gia đình tôi từng xây một trại chăn nuôi nên đã vay nhà bọn họ năm triệu tệ. Ba năm trước gặp phải dịch lợn nên năm triệu tệ mất sạch, tiền chúng tôi nợ bọn họ không trả nổi…"
Chương 90: Thằng đó có chỗ nào tốt hơn tôi?