Lưu Quốc Trung nhìn cô ta lạnh lùng nói: “Con làm sao vậy? Bộ Đình đang biểu hiện thành ý của nó với con, sao con có thể phớt lờ như vậy chứ?”
Lưu Hiểu Anh xoay người lại, ánh mắt vô thần, cô ta nhàn nhạt nói: “Ngày kia là tổ chức hôn lễ rồi, còn cần thiết phải bày tỏ không?”
Nói xong cô ta cũng không để ý đến 3 người trong phòng khách nữa, trực tiếp trở về phòng của mình.
Ba người kia đều thấy xấu hổ khi nghe những lời này.
Lưu Quốc Trung lạnh lùng nói: “Đúng là chiều quá hóa hư rồi...”
Ngô Vân cười khan nói: “Ông bớt nói vài câu đi, Hiểu Anh không phải đã đồng ý gả cho Bộ Đình rồi sao?”
Phan Bộ Đình mỉm cười gật đầu, mặc dù rất xấu hổ nhưng Lưu Hiểu Anh cuối cùng cũng sẽ kết hôn với hắn ta, hắn vẫn rất hào hứng.
...
Sau khi Lưu Hiểu Anh quay trở về phòng thì trực tiếp ném mình lên giường.
Cô ta úp mặt vào chăn khóc nức nở.
Trong đầu cứ nghĩ đến những hồi ức giữa mình và Bạch Diệc Phi.
Không biết đã qua bao lâu, Lưu Hiểu Anh dường như cảm thấy không khí trong phòng có gì đó không ổn, dường như có một luồng hơi thở quen thuộc đang tiến gần về phía cô ta.
Cô ta sửng sốt, vô thức chống người đứng dậy, quay đầu nhìn.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả người cô ta bị Bạch Diệc Phi ôm từ phía sau.
Lưu Hiểu Anh trong tiềm thức muốn kêu lên, nhưng nhanh chóng bị Bạch Diệc Phi bịt miệng: “Ưm...”
Cô ta giãy dụa một chút rồi cũng từ bỏ, sau khi Bạch Diệc Phi buông cô ta ra, Lưu Hiểu Anh đẩy anh ra rồi từ giường trượt xuống.
“Anh đến đây làm gì?”, Lưu Hiểu Anh lạnh lùng hỏi.
Với thực lực hiện tại của Bạch Diệc Phi, ra vào khách sạn không ai biết là điều rất dễ dàng với anh.
Trước sự thờ ơ của Lưu Hiểu Anh, Bạch Diệc Phi cũng không buồn như trước kia, bởi vì anh biết, đây không phải là ý muốn của cô ta, cũng không phải suy nghĩ thật sự của Lưu Hiểu Anh.
Bạch Diệc Phi lại bước tới ôm lấy Lưu Hiểu Anh: “Anh đến thăm em!”
Lưu Hiểu Anh muốn vùng ra, nhưng không cách nào thoát được, bèn cúi đầu, thờ ơ nói: “Em đã nói rồi, chuyện của chúng ta đã kết thúc, không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
“Không!”, Bạch Diệc Phi ôm chặt Lưu Hiểu Anh: “Chúng ta có quan hệ, em là người phụ nữ của anh!”
“Anh...”, Lưu Hiểu Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, còn chưa kịp nói ra lời nào thì đã bị Bạch Diệc Phi hôn.
Lưu Hiểu Anh sững sờ, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Bạch Diệc Phi, trong lòng có cảm giác buồn bực không giải thích được, cô ta nhắm mắt, cuối cùng đẩy mạnh Bạch Diệc Phi ra.
Cô ta sắp kết hôn với Phan Bộ Đình rồi, sau này sẽ không có liên quan gì đến Bạch Diệc Phi nữa...
Tuy nhiên, sức lực của cô ta không đẩy được Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhấc bổng cô ta lên, khiến Lưu Hiểu Anh kinh ngạc.
“A!”
Ba người trong phòng khách nghe thấy âm thanh này, Ngô Vân lập tức gõ cửa hỏi: “Hiểu Anh, con sao thế?”
Bạch Diệc Phi vừa lúc đặt Lưu Hiểu Anh xuống giường, sau khi nghe thấy tiếng nói, anh và Lưu Hiểu Anh giật mình, sau đó Lưu Hiểu Anh bình tĩnh đáp: “Không sao, con không cẩn thận đụng vào bàn mà thôi!”
“Đụng vào bàn sao? Có nghiêm trọng không?”, Ngô Vân lo lắng hỏi.
Lưu Hiểu Anh tiếp tục trả lời: “Không sao, không nghiêm trọng, con ngủ đây!”
“Thật sự không sao à? Có cần mẹ lấy thuốc cho con bôi không?”, Ngô Vân vẫn không yên tâm.
Lưu Hiểu Anh đáp: “Thật sự không cần, con đi ngủ rồi!”
“Vậy được, về sau cẩn thận một chút, đừng có hấp tấp vậy nữa!”, Ngô Vân vừa nói vừa đi ra phòng khách.
Phan Bộ Đình thấy vậy hỏi: “Hiểu Anh không sao chứ?”
“Không sao, bị va chạm một chút thôi!”, Ngô Vân cười nói.
Lưu Quốc Trung khẽ hừ lạnh: “Lớn như vậy rồi còn không biết cẩn thận, thật khiến người ta lo lắng!”
“Được rồi, nói cứ như ông cẩn thận lắm ấy”, Ngô Vân không hài lòng nói.
Phan Bộ Đình mỉm cười cắt ngang: “Chú Lưu, chúng ta cùng uống một ly nhé”.
“Được”, Lưu Quốc Trung đồng ý ngay.
Trong phòng, sau khi xác nhận Ngô Vân đã rời đi, Bạch Diệc Phi lại tiếp tục vừa sờ soạng vừa hôn Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh cũng không kìm được, một lúc sau cô ta đã bị lột trần.
Trong lòng cô ta bỗng nhiên tức giận, nhéo nhéo cánh tay Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, anh coi em là gì?”
“Ha ha...”, Bạch Diệc Phi cười một tiếng nói: “Đương nhiên là người phụ nữ của anh rồi!”
Hai cơ thể cứ như vậy quấn lấy nhau, như củi khô gặp lửa.
...
Nửa tiếng sau, Bạch Diệc Phi vòng tay ôm Lưu Hiểu Anh nằm yên tĩnh trên giường.
Lưu Hiểu Anh nằm xoay lưng về phía Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi không nhìn thấy, đáy mắt cô ta nhàn nhạt vẻ buồn bã, khóe mắt còn có lệ.
Trong phòng chỉ có tiếng thở của hai người họ.
Một lúc lâu sau, Lưu Hiểu Anh khẽ nói: “Bạch Diệc Phi, cứ như vậy đi, từ nay về sau, đừng đến tìm em nữa”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Hiểu Anh và nói: “Hiểu Anh, anh biết, đây không phải ý của em!”
Cơ thể của Lưu Hiểu Anh khẽ run lên, sau đó cô ta cảm thấy Bạch Diệc Phi ôm mình chặt hơn, Lưu Hiểu Anh nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, nhưng em không thể cứ như vậy nhìn mẹ em chết...”
“Thật ra... em biết bà ấy đang diễn kịch, nhưng em không dám để bà mạo hiểm”.
“Anh biết không? Hôm đó bà đã thực sự uống thuốc an thần... Bây giờ em vẫn cảm thấy thật may mắn vì mình học y, mới có thể cấp cứu cho mẹ, không thì...”
“Còn có, lúc em nhỏ...”
Lưu Hiểu Anh nói rất nhiều, Bạch Diệc Phi ôm cô ta, yên lặng lắng nghe.
Mà bản thân anh cũng vô thức nghĩ đến Lưu Tú Cầm, bọn họ đều là người làm cha làm mẹ, bất kể đưa ra yêu cầu vô lý như thế nào cũng là muốn bảo vệ con cái mình.
Tình mẫu tử luôn cao cả.
Lưu Hiểu Anh nghe xong dừng lại nói: “Sau này, đừng như vậy nữa, nếu không, người chết sẽ là em!”
Bạch Diệc Phi nghiêng người, ôm chặt lấy Lưu Hiểu Anh, nói nhỏ bên tai cô ta: “Như vậy không được, sau này chúng ta thường xuyên làm thế này, vậy mới củng cố được tình cảm!”
Lưu Hiểu Anh kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi: “Sao anh lại...”
Bạch Diệc Phi mỉm cười hôn Lưu Hiểu Anh rồi nói: “Yên tâm, anh gặp cô hai rồi, bà ấy đã cho chúng ta một chủ ý”.
“Cái gì?”, Lưu Hiểu Anh vô thức hỏi.
Bạch Diệc Phi thì thầm vào tai cô ta vài câu, Lưu Hiểu Anh nghe xong hoài nghi nói: “Thật sao... có thể được sao?”
“Đương nhiên”, Bạch Diệc Phi mỉm cười và lại hôn cô ta.
Lưu Hiểu Anh cáu kỉnh trừng mắt với anh, nhưng bây giờ tâm trạng của cô ta đã tốt hơn rất nhiều rồi, cũng thoải mái hơn, cô ta bất giác bật cười.
Bạch Diệc Phi thấy cô ta cuối cùng cũng cười, trong lòng cũng yên tâm hơn, anh hôn lên trán cô ta một cái và nói: “Được rồi, em ngủ đi”.
...
Bạch Diệc Phi rời khách sạn ngay trước khi bình binh và trở về biệt thự cảng Lam Ba.
Anh muốn yên lặng trở về phòng, nào ngờ vừa mở cửa ra thì cảm thấy một trận gió thổi qua.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc, lập tức né tránh.
“Bùm!”
Một hạt đậu phộng chưa bóc vỏ bị mắc kẹt trên bức tường phía sau anh.
Vân Anh thấy vậy thì vỗ tay tiếc nuối nói: “Ai da, tránh được rồi!”
“Có điều không tồi, tôi còn tưởng anh thất tình nên thả lỏng cảnh giác!”
Bạch Diệc Phi quay đầu lườm Vân Anh, trong lòng không khỏi khó chịu: “Cô bị điên à? Không đi ngủ đi còn ở đây đánh lén tôi? Có vui không?”
Vân Anh từ trên sô pha đứng dậy, trên tay bốc một nắm hạt đậu phộng: “Đương nhiên không rồi, tôi muốn thử xem anh còn có thể tiếp tục thỏa thuận của chúng ta hay không thôi”.
Bạch Diệc Phi không để ý đến cô ta, sải bước về phòng mình.
Nhưng đúng lúc này, Vân Anh lại nói: “Thời gian chọn sẵn rồi, ngày kia bọn họ sẽ từ thủ đô đi Nam Môn, tối mai anh phải xuất phát, thế nên, việc cá nhân nhanh chóng giải quyết hết đi, đừng làm lỡ thời gian!"