Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 763: Đi tìm Lưu Hiểu Anh

Bạch Diệc Phi lại trở về hang động vàng nghỉ ngơi.

Sa Phi Dương lập tức đứng dậy đi về thủ đô.

Bởi vì hiện giờ Bạch Diệc Phi rất suy yếu, nên anh chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Chuyện tăng thực lực tạm thời gác qua một bên.

Buổi tối, Tử Y đi đến một hang động khác nghỉ ngơi, còn Tần Hoa canh giữ ở bên người Bạch Diệc Phi.



Bạch Diệc Phi không có việc gì làm nên trong đầu anh đã nghĩ rất nhiều chuyện.

Anh bỗng dưng hỏi Tần Hoa: "Anh, có phải chị dâu cũng mang thai không?"

Hai ngày trước lúc Tần Hoa và Chu Khúc Nhi nói chuyện qua video thì anh đã nghe được.

Tần Hoa nghe vậy thì trở mình một cái, khóe miệng hơi cong lên: "Ừ, hai tháng".



Bạch Diệc Phi cũng nghĩ đến vợ mình: "Lúc em và Tuyết Nhi gọi video, em cũng nhìn thấy bụng cô ấy lớn hơn rồi".

Tần Hoa cười nói: "Em dâu mang thai đôi nên đương nhiên sẽ lộ ra sớm".

Sau khi nói xong thì anh ta lại nghĩ tới điều gì đó, nên bèn an ủi Bạch Diệc Phi: "Cậu yên tâm, bây giờ em dâu đang là đối tượng quan trọng được nhà họ Bạch bảo vệ, mọi người nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo vệ em ấy".

Bạch Diệc Phi nhắm hờ mắt, nhất thời không mở miệng trả lời.

Không biết qua bao lâu anh mới nhẹ nói: "Bạch Vân Bằng cũng nói như vậy".

Tần Hoa dừng một chút, sau đó đồng ý nói: "Bạch Vân Bằng là cao thủ cấp cao cấp hai. Cộng thêm đầu óc cũng thông minh, chắc chắn không sẽ không sao".

Bạch Diệc Phi lại im lặng.

Lúc này Tần Hoa cũng không mở miệng nói gì nữa, anh ta nằm trong bóng đêm nhìn sang Bạch Diệc Phi. Phát hiện anh không có động tĩnh gì nữa nên cho rằng anh ngủ rồi, thế nên bản thân cũng chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Bạch Diệc Phi lại mở mắt ra.

Hiện giờ trong lòng anh đang nghĩ: Đầu óc Bạch Vân Bằng đúng là thông minh thật, nhưng trước giờ chưa từng nói cho anh biết sau khi cuồng hóa thì cần phải chú ý cái gì?

Còn nhớ mấy tháng trước, anh dẫn người của mình sống mái một trận với người của Đạo Trưởng và 10 gia tộc giàu có trong biệt thự liên minh doanh nghiệp. Lúc ấy đánh nhau một chọi một, Bạch Diệc Phi đã tiến vào trạng thái cuồng hóa, dùng đầu của mình cụng choáng luôn một cao thủ cấp hai.

Lúc đó đám Bạch Vân Bằng cũng đã biết rõ loại trạng thái này của anh rồi.

Thế nhưng Bạch Vân Bằng lại chưa nói cho anh biết cách khắc chế trạng thái này như thế nào.

Bạch Vân Bằng không nói là vì khi rơi vào trạng thái cuồng hóa này thì không có cách nào trị được hết.

Nếu vậy lúc Tử Y nói để Sa Phi Dương đi tìm Bạch Vân Bằng lấy thuốc, thật ra là đang gạt Bạch Diệc Phi.

Tử Y chỉ muốn Bạch Diệc Phi ở lại đây mà thôi.

Nhưng mà tại sao cô ta phải làm như vậy?

Chẳng lẽ Lưu Hiểu Anh gặp nguy hiểm gì sao?

Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Hoa vừa mở mắt ra đã phát hiện không thấy Bạch Diệc Phi nằm trên giường bên cạnh anh ta nữa.

Tần Hoa lập tức đi tìm Tử Y.

Mà lúc này hai người bọn họ đồng thời nhận được một tin nhắn đến từ Bạch Diệc Phi.

“Tôi biết mọi người không muốn tôi đi là vì tốt cho tôi, mà tôi cũng biết mọi người còn có trách nhiệm quan trọng hơn, đó là canh giữ kho vàng. Nhưng tôi phải đi tìm Lưu Hiểu Anh, tôi nhất định phải biết rõ chuyện đã xảy ra".

“Nếu như tôi làm tổn thương cô ấy, thì tôi nên gánh chịu trách nhiệm".

"Mỗi người đều có việc mình nên làm, nên gánh chịu trách nhiệm. Vì vậy mọi người không cần khuyên tôi, cũng đừng đi tìm tôi".

Sau khi Tử Y xem hết tin nhắn thì lập tức gọi điện thoại.

Tần Hoa thở dài một hơi nói: "Cậu ấy tắt máy rồi".

Lúc nghỉ ngơi Bạch Diệc Phi cũng đã gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Anh, nhưng mà Lưu Hiểu Anh đã cho anh vào sổ đen. Rơi vào đường cùng nên anh chỉ có thể gởi nhắn tin cho Lưu Hiểu Anh.

“Cô đang ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Khu số 4 đảo Lam. Ở một con đường nhỏ hẻo lánh, Lưu Hiểu Anh đang ngồi xổm tại đó. Cô ta cầm điện thoại trong tay, trên điện thoại hiển thị hình ảnh đang nhập tin nhắn.

Hiện giờ Lưu Hiểu Anh rất mơ hồ.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy nên Lưu Hiểu Anh cũng coi Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết như người thân nhất của mình.

Cô ta đã từng nói bản thân sẽ quên Bạch Diệc Phi, nhưng mà quên một người không phải dễ dàng. Cho nên hiện giờ trong lòng cô ta vẫn còn thích Bạch Diệc Phi, nhưng cô ta hoàn toàn không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào.

Và trong suy nghĩ của cô ta thì bọn họ sẽ là những người bạn thân. Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết và những đứa con của họ sẽ rất hạnh phúc. Vì cô ta là bạn thân của họ, nên thỉnh thoảng bọn họ sẽ gặp mặt một lần, cô ta sẽ mua cho con họ rất nhiều đồ ăn và đồ chơi.

Đây là một trạng thái vô cùng lý tưởng.

Nhưng mà mọi thứ đều đã bị chuyện ngày đó phá vỡ.

Lúc ấy Bạch Diệc Phi bóp chặt cổ của cô ta, cô ta hoàn toàn không phản kháng được.

Cô ta rất sợ hãi.

Cũng rất khó hiểu.

Đến cuối cùng Lưu Hiểu Anh cũng buông bỏ chống cự.

Cùng lúc đó cảm xúc bị che giấu ở đáy lòng cô ta cũng bại lộ lần nữa.

Vì vậy cô ta hoàn toàn không biết nên đối mặt với Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết như thế nào.

Cô ta nghĩ đến cái hôm Lý Tuyết tìm cô ta nói chuyện, chắc hẳn cũng muốn nói chuyện này.

Cô ta nhìn ra được hiện giờ Lý Tuyết rất quan tâm Bạch Diệc Phi. Cô ấy sợ sẽ mất đi Bạch Diệc Phi.

Lưu Hiểu Anh cũng sợ hãi, cô ta cũng sợ mất đi Bạch Diệc Phi.




Vì vậy khi Lý Tuyết muốn nói rõ mọi chuyện thì cô ta tìm cớ chạy đi. Bởi vì cô ta không muốn bóp chết một tia hy vọng cuối cùng.

Nhưng mà khi cô ta có hy vọng thì lại không nhịn được mà từ chối. Bởi vì cô ta không muốn tổn thương người khác.

Cô ta đang mâu thuẫn.

Cô ta rất mơ hồ.

Cô ta cũng là người nhát gan.

Vì vậy đã lựa chọn né tránh, né tránh hết mọi thứ.

Lưu Hiểu Anh đã ra khỏi kho vàng, cô ta rời đi hai ngày, cuối cùng cũng tới được thành phố khiến cho cô ta vô cùng chấn động.

Sau đó cô ta phát hiện ra chỗ này không phải giao dịch bằng tiền, mà là vàng.

Lưu Hiểu Anh rất đói bụng, đói tới nỗi không còn sức nữa rồi. Hai ngày này cô ta chưa ăn cái gì.

Nhưng trên tay không có vàng.

Cho nên cô ta chỉ có thể cuộn tròn lại ở trong góc nhỏ hẻo lánh này.




Lúc này đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc rất thời thượng, còn đeo một chiếc bông tai đi đến.

“Cô nhóc, sao cô lại ở đây một mình?”

Lưu Hiểu Anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi này. Gã ta đang cười tủm tỉm nhìn cô ta.

Lưu Hiểu Anh chỉ lạnh lùng hỏi: "Anh là ai?"

"Ọt ọt...”

Tiếng nói vừa mới dứt thì bụng Lưu Hiểu Anh kêu hai tiếng cực kỳ vang dội.

Người đàn ông hơi dừng một chút, sau đó lập tức cười nói: "Xem ra là đói bụng rồi. Đi theo tôi, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó".

Lưu Hiểu Anh rất cảnh giác, sau đó từ chối: "Không cần, tôi không đói bụng".

Vừa nói xong thì bụng cô ta còn kêu thêm một tiếng nữa.

Sau đó nơi hẻo lánh nhỏ bé này đột nhiên im lặng lại.

Lưu Hiểu Anh ngại ngùng cúi đầu.

Người đàn ông cười nói: “Cô cứ yên tâm đi, tôi không phải người xấu. Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó nhé".

Vừa nói gã ta vừa vươn tay ra đỡ Lưu Hiểu Anh.

Lưu Hiểu Anh muốn từ chối tiếp, nhưng cô ta thật sự quá đói rồi. Cho nên cô ta được người đàn ông này đỡ lên, sau đó đi cùng gã ta.

Chỉ chốc lát sau bọn họ xuyên qua một con phố, đi tới một quán gọi là quán bar “Huy Hoàng”.

Lưu Hiểu Anh thấy là quán bar thì lập tức cảnh giác, khi người đàn ông đi vào thì cô ta đã dừng lại.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô ta một cái, không khỏi nói: "Đi mau đi, vào đó rồi kiếm cái gì ăn".

Chương 764: Bị bỏ thuốc

Lưu Hiểu Anh hoảng hốt, bởi vì cô ta ý thức được có gì không đúng, muốn ăn thì nên đi quán ăn, chứ không phải quán bar.

Lưu Hiểu Anh lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Đừng tưởng tôi là con ngốc, ở đây là quán bar, không phải là quán ăn!”

Người đàn ông nghe thấy như vậy thì sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, hóa ra Lưu Hiểu Anh đã hiểu lầm, vì thế nên cười giải thích: “Cô nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, có quán ăn nào còn mở nữa không?"

Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm: “Cô yên tâm, quán bar này là do bạn tôi mở, gần đây mới thêm vài món mới, còn có hải sản nướng, đảm bảo cho cô ăn một bữa no”.



Lưu Hiểu Anh nhìn sắc mặt nghiêm túc của người đàn ông, cô chăm chú quan sát kĩ biểu cảm của gã ta, nhưng không phát hiện ra điều bất thường gì, vì thế có chút dao động.

Nhưng gã ta chỉ là một người đàn ông xa lạ, vậy mà lại muốn mời một cô gái không quen đi ăn cơm, xã hội bây giờ còn có người tốt như vậy sao?

Vì vậy Lưu Hiểu Anh trực tiếp hỏi: “Anh muốn chơi tôi đúng không?”

Lưu Hiểu Anh hỏi quá trực tiếp, người đàn ông sửng sốt rồi cười ngượng nói: “Quả thật cô là người con gái đẹp nhất tôi từng gặp, đúng là tôi có ý nghĩ như vậy với cô, nhưng cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc cô”.



“Tôi theo đuổi cô cũng giống như người đàn ông theo đuổi một cô gái, bây giờ chỉ là mời ăn một bữa cơm thôi, sau này sẽ làm quen dần".

Lưu Hiểu Anh thấy người đàn ông nói chân thành như vậy, sau khi suy nghĩ một lát cuối cùng cũng gật đầu.

Sau đó Lưu Hiểu Anh cùng người đàn ông tới quán bar, người trong quán bar không nhiều, chỉ có phục vụ và hai ba bàn khách.

Người đàn ông mang Lưu Hiểu Anh tới một cái bàn trống, rồi nói với cô ta: “Cô đợi một chút, tôi đi gọi đồ uống”.

Lưu Hiểu Anh gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm gã ta.

Người đàn ông đi tới quầy rượu rồi nói với gã pha chế cái gì đó, Lưu Hiểu Anh nhìn thấy ánh mắt của gã pha chế lướt qua đây.

Lúc đó Lưu Hiểu Anh không khỏi cau mày, bởi vì ánh mắt của tên đó khiến cô ta cảm thấy không thoải mái, đó là ánh mắt đê tiện, bỉ ổi.

Lưu Hiểu Anh chỉ chú ý tới gương mặt của hai người đó, mà không chú ý tới ly nước uống gã pha chế đưa cho người đàn ông, miệng cốc đã bị tên đó ấn nhẹ lên.

....

Không lâu sau, một nhân viên phục vụ mang lên một đĩa thịt chiên nhỏ.

Lưu Hiểu Anh quả thật rất đói, cô ta không kiêng dè gì nữa, lập tức cầm đũa lên gắp miếng thịt bỏ vào miệng.

Người đàn ông cầm ly nước đi tới trước mặt cô ta: “Cứ ăn từ từ, không ai tranh với cô đâu, cẩn thận kẻo nghẹn”.

Bây giờ Lưu Hiểu Anh cũng không để ý nhiều, cô ta đưa tay nhận đồ uống người đàn ông đưa tới rồi uống một ngụm lớn.

Sau khi ăn xong thì Lưu Hiểu Anh tùy tiện nói một tiếng: “Cảm ơn”.

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô ta, cứ thế nhìn Lưu Hiểu Anh ăn.

Chỉ trong chốc lát Lưu Hiểu Anh đã ăn sạch một đĩa thịt chiên nhỏ.

Bây giờ Lưu Hiểu Anh mới thấy bản thân sống lại một chút, cuối cùng cũng không vội vàng như lúc nãy nữa, sau đó cô ta lau miệng rồi nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông chú ý tới ánh mắt của Lưu Hiểu Anh, gã ta cười dịu dàng: “Sao vậy?”

Lưu Hiểu Anh ngượng ngùng nói: “Có, có thể gọi thêm một đĩa nữa không?”

Người đàn ông nghe thấy cô ta nói vậy thì cười phá lên, sau đó gật đầu: “Đương nhiên có thể”.

Người đàn ông lại gọi cho Lưu Hiểu Anh một đĩa thịt chiên nữa.

Lần này Lưu Hiểu Anh ăn ý tứ hơn một chút, không tùy tiện nhét vào miệng nữa, sau khi ăn mấy miếng thì cô ta cầm cốc nước lên nói với người đàn ông: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh”.

Người đàn ông cầm ly rượu của mình lên cụng ly với cô ta, rồi cười nói: “Vậy cô phải nhớ tôi tên là Đoạn Hằng”

Lưu Hiểu Anh nghe xong thì theo phép lịch sự cũng nói tên của mình, nhưng cô ta giấu họ thật: “Gọi tôi là Lưu Anh”.

“Lưu Anh?”, Đoạn Hằng lặp lại lần nữa, sau đó cười nói: “Thật dễ nghe, hơn nữa còn rất hợp với tên tôi nữa!”

Lưu Hiểu Anh: “...”

Cái tên Đoạn Hằng với Lưu Anh hợp nhau chỗ nào chứ?

Lưu Hiểu Anh lại cầm đũa gắp mấy miếng, sau đó nói với Đoạn Hằng: “Sao anh lại không ăn?”

Đoạn Hằng cười xấu xa: “Bởi vì tôi muốn để dành bụng ăn cô”.

“Cái gì?”, Lưu Hiểu Anh kinh ngạc.

Khi nhìn thấy nụ cười hiện giờ của Đoạn Hằng thì cô ta lập tức cảm thấy không đúng, cùng lúc đó trong mắt Đoạn Hằng xuất hiện vẻ khác lạ khiến cô ta cảm thấy không thoải mái.

Sau đó cô ta đột nhiên cảm thấy choáng váng, cả người lắc lư.

Lưu Hiểu Anh còn cảm thấy toàn thân vô lực, muốn ngất đi nhưng không thể ngất đi được, điều này khiến cô ta vô cùng khó chịu.

Lúc này cô ta cuối cùng cũng nhận ra hoàn cảnh của bản thân, cả người không còn chút sức nào, cô ta trừng mắt nhìn Đoạn Hằng: “Đồ đê tiện! Không ngờ lại bỏ thuốc vào trong nước!”

Đoạn Hằng cười nhếch mép, gã ta đứng dậy đi tới sau lưng Lưu Hiểu Anh, sau đó khom người xuống sát bên tai Lưu Hiểu Anh nói: “Có một câu tôi không nói dối cô, rằng cô là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp”.

“Kỳ thật tôi rất băn khoăn, một cô gái xinh đẹp như cô ở khu số 4 mà lại không biết ngụy trang một chút”.

“Nhưng nhìn bộ dạng cô như vậy thì tôi lập tức biết cô chính là cô gái vô cùng đơn thuần”.

“Không sao, rất nhanh thôi dưới sự dạy dỗ của tôi thì cô sẽ trở thành một con đàn bà dâm loạn, lẳng lơ”.

Lưu Hiểu Anh trợn tròn hai mắt.



Lưu Hiểu Anh vô cùng hoảng sợ.

Lúc này khách ở ba bàn bên cạnh đều đứng dậy đi về phía họ, đồng thời trên mặt bọn chúng mang theo nụ cười khiến người khác cảm thấy buồn nôn.

Đến cả gã pha chế cũng từ quầy rượu đi tới.

Bọn chúng tổng cộng có 6 người, cả đám mang Lưu Hiểu Anh lên một phòng ở trên tầng 2.

Lưu Hiểu Anh mặc dù cơ thể vô lực, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, vì vậy cô ta rất rõ ràng tiếp theo bản thân sẽ phải trải qua việc gì.

Lúc này Lưu Hiểu Anh càng hoảng loạn hơn, cũng càng sợ hãi hơn.

Mặc dù cô ta rất hoang mang, rất sợ hãi, nhưng cô ta nhất quyết không chịu khuất phục, vì vậy cô ta cố gắng để cho bản thân bĩnh tĩnh lại.

Lưu Hiểu Anh bị bọn chúng vứt lên giường, cô ta lập tức mở miệng nói: “Xin các anh có thể cho tôi một chút thời gian được không? Tôi biết hôm nay tôi chạy không thoát, vì vậy có thể cho tôi chút thời gian để tôi chuẩn bị tốt tâm lý”.

“Chuẩn bị tốt tâm lý thì tôi cũng có thể phối hợp với các anh tốt hơn, không phải sao?”

Là một người đàn ông, đương nhiên sau khi nghe thấy câu này sẽ càng thêm kích động, trong đầu xuất hiện toàn mấy thứ hạn chế độ tuổi.

Trong đó có một người đàn ông không khống chế được mà trực tiếp bổ nhào lên người Lưu Hiểu Anh, tên đó vội vàng nói: “Trì hoãn cái đéo gì, tao không nhịn được nữa rồi”.




Lưu Hiểu Anh bị dọa run lẩy bẩy, trong lòng nghĩ phải liều mạng giãy giụa, nhưng cả người hoàn toàn không có một chút sức lực nào, đến cả nhấc tay lên cũng không nổi.

Lúc này gã pha chế rượu đập lên người gã béo: “Thằng béo, đứng dậy trước đã".

Gã béo dường như rất kiêng dè gã pha chế, vừa nghe thấy thế đã đứng dậy khỏi người Lưu Hiểu Anh, tuy vậy gã ta vẫn cố nói một câu: “Người đẹp như vậy còn chờ cái gì nữa?”

Gã pha chế nhìn Đoạn Hằng, Đoạn Hằng cười nói: “Cho cô ấy chút thời gian, đừng để tới lúc đó không phối hợp lại giống như hiếp xác chết thì chơi sẽ không vui”.

Lưu Hiểu Anh hít sâu, đột nhiên cô ta hỏi: “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”

Đoạn Hằng không khỏi nhếch mày: “Lại còn biết hút thuốc nữa à".

Vừa nói gã ta vừa lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, rồi rút ra một điếu đưa cho Lưu Hiểu Anh, thuận tiện giúp cô ta châm lửa: “Phụ nữ hút thuốc luôn có một loại vẻ đẹp hoang dã, chơi sẽ rất hăng, tôi thật sự càng ngày càng mong đợi đấy".

Lưu Hiểu Anh không biết hút thuốc, nên sau khi hít một hơi thì cô ta lập tức bị sặc, ho không ngừng.

“Ha ha ha...”




Sáu người nhìn thấy bộ dạng cô ta như vậy thì đều cười phá lên.

Đoạn Hằng ngồi xuống bên giường cạnh Lưu Hiểu Anh, gã ta vuốt ve đùi cô ta: “Nếu như cô có thể chuẩn bị tâm lý thì đương nhiên là rất tốt, tới lúc đó cô có thể cảm nhận được càng nhiều khoái cảm hơn, đúng không?”

“Nói trước với cô, người ở khu 4 bị mấy anh em tôi nhìn trúng thì không có khả năng chạy thoát đâu, dù hôm nay không bỏ thuốc cô thì cô cũng thoát được”.

“Vì vậy cô phải chuẩn bị tốt tâm lý, đằng nào cũng chạy không thoát thì chi bằng chơi hết mình, đúng không?”

Lưu Hiểu Anh lại hút một hơi, lần này cô ta nhịn xuống cảm giác muốn ho, sau đó bình tĩnh nói: “Các anh đã làm hại rất nhiều cô gái rồi hả? Người nhà của họ không quan tâm sao?”

“Ha ha...”

Câu hỏi này của Lưu Hiểu Anh khiến sáu tên đàn ông không nhịn được cười phá lên.

Đoạn Hằng cũng cười theo, sau đó gã ta kiêu căng nói: “Ở khu 4 này người dám động đến tôi không có mấy người đâu”.

“Bớt mấy lời thừa thãi đi, nhìn qua là biết cô ta đang muốn kéo dài thời gian, ở địa bàn của bọn tao thì không ai có thể cứu được mày đâu!”, gã béo chen mồm vào nói.

Lưu Hiểu Anh lại hút thêm một hơi, sau đó thở ra một ngụm khói, cô ta nói: “Quả thật không có ai đến cứu tôi”.

Chương 765: Vào khu số 4

Bọn chúng thấy cô ta thức thời như vậy thì gật nhẹ đầu.

Nhưng lúc này Lưu Hiểu Anh đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi không biết đây là chỗ nào, cũng không biết mấy người là ai. Nhưng mấy người nói không ai dám động vào mình thì thật xin lỗi, tôi dám”.

Gã béo nghe cô ta nói vậy thì khinh thường bật cười một tiếng: “Chỉ dựa vào mày ấy hả? Mày không nhìn thử xem bản thân đang ở đâu à?”

Sau đó gã béo quay sang nói với Đoạn Hằng: “Đại ca, có phải bỏ thuốc hơi quá tay nên đầu óc choáng váng rồi không?”



Người bỏ thuốc chính là gã pha chế. Gã pha chế lập tức phản bác lại: “Nói cái mẹ gì đấy. Đây chỉ là lượng dùng bình thường thôi".

Đoạn Hằng hơi nhíu mày, gã ta vừa định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì nóng hổi chảy ra từ cánh mũi, gã ta thuận tay sờ lên một chút.

Máu!

Không chỉ có Đoạn Hằng, mà vài người khác cũng bắt đầu bị chảy máu mũi.



Bọn họ hoàn toàn chưa gặp phải tình huống này bao giờ, vậy nên lập tức hoảng hốt.

Rất nhanh Đoạn Hằng kịp thời phản ứng lại, gã ta lập tức nắm lấy tóc của Lưu Hiểu Anh rồi hét to: “Con mẹ nó, cô đã giở trò gì hả?”

Lưu Hiểu Anh nhíu mày, bởi vì Đoạn Hằng kéo tóc cô ta rất đau.

Còn Đoạn Hằng thì vừa nói câu đó xong lại có một dòng máu chảy ra từ khóe miệng gã ta.

Mấy người còn lại hoảng sợ nhìn Lưu Hiểu Anh, khóe miệng bọn họ cũng chảy máu, rồi sau đó tất cả đều ngã xuống đất.

Không bị Đoạn Hằng khống chế nên Lưu Hiểu Anh nhanh chóng lấy ra một viên thuốc từ trong ba lô nhỏ, sau đó đút vào miệng.

Lưu Hiểu Anh hít sâu mấy hơi, điều chỉnh tốt bản thân, rồi nhìn mấy người đang chảy rất nhiều máu nằm trên mặt đất bằng ánh mắt rất lạnh lẽo.

“Chỉ bằng mấy tên ngu đần như mấy người cũng đòi hạ thuốc tôi".

Lưu Hiểu Anh là bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ Trung y rất xuất sắc, làm gì có chuyện tý thuốc cỏn con này cũng không nhận ra chứ?

Cũng do Lưu Hiểu Anh may mắn, bởi vì đám người Đoạn Hằng đã quen chơi gái, bọn chúng không thích kiểu như chơi xác chết nên mới không đánh ngất Lưu Hiểu Anh.

Chính vì điểm này đã cho Lưu Hiểu Anh cơ hội.

Trong móng tay của ngón trỏ và ngón giữa Lưu Hiểu Anh có phẩm màu, nhưng thật ra đó chính là một loại thuốc. Ngón trỏ là thuốc độc, còn trên ngón giữa là thuốc giải.

Cô ta muốn hút một điếu thuốc, khi cầm tàn thuốc đã khẽ rắc độc trên ngón trỏ vào, sau đó lúc ho khan mượn việc che miệng để ăn thuốc giải ở ngón giữa.

Bên trong làn khói mà Lưu Hiểu Anh phun ra mang theo cả thuốc độc, lan truyền vào bên trong không khí, chỉ cần mấy người này hít thở sẽ lập tức trúng độc.

Thủ đoạn hạ độc như thế này so với bọn chúng thì cao minh hơn nhiều.

Viên thuốc giải cuối cùng Lưu Hiểu Anh đã ăn chính là do Phùng Trác làm, nó có thể giải hết phần lớn độc, vậy nên sau khi Lưu Hiểu Anh ăn xong không bao lâu thì thuốc mê trên người cũng được giải.

Lưu Hiểu Anh hoàn toàn không có cảm giác gì với mấy tên cặn bã này, chết thì chết.

Vậy nên chờ một lát sau Lưu Hiểu Anh lập tức vơ vét hết mấy mảnh vụn vàng trên người mấy tên này, sau đó thì rời khỏi đây.

Nhưng cuối cùng cô ta không biết rằng nơi này là khu số 4 ở đảo Lam, khắp nơi đều tràn ngập tội ác.

...

Bên phía Bạch Diệc Phi.

Nửa đêm anh đã bò ra khỏi hang, sau đó thì đi tìm Lưu Hiểu Anh.

Trên đảo này trời mưa là chuyện bình thường, vận may của Bạch Diệc Phi coi như không tệ, hai ngày trước trời vừa mới mưa, bùn đất vẫn còn ẩm ướt, cho nên rất dễ để lại dấu chân người.

Bạch Diệc Phi lần theo dấu chân tìm kiếm từng bước, chờ sau khi không tìm thấy thì lại trở về vị trí cũ, sau đó đi về một hướng khác.

Cuối cùng Bạch Diệc Phi tìm ròng rã ba ngày trời mới xác định được Lưu Hiểu Anh đang ở khu số 4.

Trước kia nơi Bạch Diệc Phi ở trên đảo Lam là khu số 3, anh chưa từng đi đến khu số 4, nhưng cũng có biết qua một chút.

Trước đây Dương Xảo đã nói với anh, khu số 4 kia còn hỗn loạn hơn khu số 3 rất nhiều. Ở khu số 4 dường như phụ nữ không hề có vị thế, thậm chí còn có thể bị xem như món hàng tùy tiện mua bán.

Bạch Diệc Phi đến khu số 4. Nhưng vừa vào khu số 4 thì đã là thành phố, nên không còn dấu vết Lưu Hiểu Anh để lại nữa.

Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, anh đành phải chọn bừa một nhà hàng vào dùng cơm.

Sau khi ngồi xuống thì một nhân viên phục vụ bước lên nói: “Chào anh, anh muốn ăn gì?”

Bạch Diệc Phi biết ở đảo Lam này phương thức thanh toán chính là vàng, vậy nên lúc đi từ kho vàng kia ra anh đã cầm theo một khối vàng. Sau đó anh lại nghĩ cách biến khối vàng này thành từng mảnh vụn.

Bạch Diệc Phi thẳng thừng lấy ra một viên vàng bằng móng tay út đặt lên trên bàn.

Hai mắt nhân viên phục vụ kia lập tức phát sáng.

Bạch Diệc Phi hỏi nhân viên phục vụ: “Có thể nói cho tôi biết mấy hôm nay trong thành phố đã xảy ra chuyện gì không?”

Nhân viên phục vụ kia cười híp mắt, cầm viên vàng lên rồi nói: “Đương nhiên có thể rồi. Thưa anh, anh muốn hỏi việc gì thì cứ hỏi, nếu tôi biết nhất định sẽ nói cho anh nghe".

Bạch Diệc Phi suy tư một lúc rồi hỏi: “Gần đây ở khu số bốn có xuất hiện một cô gái có dáng vẻ đặc biệt xinh đẹp không?”

Nhân viên phục vụ hơi dừng một chút, sau đó cười nói: “Anh à, nếu anh muốn tìm phụ nữ đẹp thì có thể đợi trời tối đi thẳng đến chợ đêm! Tôi nghe nói ông lớn khu chúng tôi gần đây có kiếm được một nhóm người đẹp từ khu khác về. Tối hôm nay sẽ tiến hành đấu giá".

Bạch Diệc Phi cau mày hỏi: “Chợ đêm ở chỗ nào?”

“Anh không phải người ở khu số 4 sao?”, nhân viên phục vụ hơi kinh ngạc.

Bạch Diệc Phi nhanh chóng phản ứng lại, anh gật đầu nói: “Tôi đến đây để làm ăn".

Nhân viên phục vụ nghe thấy anh nói đến đây để làm ăn thì hai mắt lập tức sáng lên: “Khó trách anh lại ra tay hào phóng như vậy, thì ra là ông chủ lớn".

Sáu khu trên đảo Lam này chẳng khu nào ưa nhau cả, nên người dân không thể tùy tiện đi sang khu khác. Dù sao thì ở chỗ này cho dù bị người giết chết cũng chả có ai chịu ra mặt giúp đỡ.

Nhưng mà người duy nhất được bọn họ chào đón ở đây chính là người buôn bán.

Bởi vì toàn bộ đảo Lam đều bị phong tỏa, người ở bên trong không ra ngoài được, nên có rất nhiều hàng hóa muốn vận chuyển vào thì nhất định phải nhờ người buôn bán ở bên ngoài.

Vậy nên những người buôn bán mới có thể tự do ra vào đảo Lam, cũng là kiểu người mà tất cả mọi người trên đảo Lam đều chào đón.

Thái độ của nhân viên phục vụ lại càng tốt hơn: “Sếp à, chợ đêm ngay ở đầu đường phía trước kia, nơi đấu giá phụ nữ là ở khu Lam Cư".

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Không còn gì nữa. Đem mấy món đặc sản ở cửa hàng lên đây".

Nhân viên phục vụ lập tức gật đầu, sau đó cung kính rời đi.

Ba ngày hôm nay Bạch Diệc Phi sống sót được cơ bản đều dựa vào mấy loại quả dại, mệt mỏi rồi thì dựa vào tàng cây để nghỉ ngơi.

Vốn dĩ anh đã rất suy yếu, cơ thể căn bản đã không chống đỡ nổi nữa, đến bây giờ anh cũng vẫn còn suy yếu.

Bạch Diệc Phi dự tính trước tiên ăn một bữa thật ngon, sau đó tìm một chỗ tắm rửa thay quần áo, đợi ban đêm đến khu nhà xanh xem thử.

Nhưng mà Bạch Diệc Phi không hy vọng nhìn thấy Lưu Hiểu Anh ở khu đó.

Nhưng anh cũng không biết đến nơi nào để tìm thấy Lưu Hiểu Anh, vậy nên chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi.

Đúng lúc này mấy lời nói của nhóm người ở bàn bên cạnh khiến Bạch Diệc Phi hơi chú ý.

“Mấy người đã nghe nói gì chưa? Đằng ngoại của nhà họ Hồng hai hôm trước bị người ta hạ độc chết".

“Tôi biết, tôi biết, là Đoạn Hằng".

“Đúng vậy, chính là Đoạn Hằng".

“Đây chính là em họ bên vợ của cậu út nhà họ Hồng đấy. Ai lại có gan lớn như vậy, dám hạ độc chết người ta".

“Sao lại như vậy chứ? Sao lại bị hạ độc chết?”

“Còn không phải vì tên đó háo sắc quá sao. Tôi nghe nói gã ta để ý một cô em vô cùng đẹp, sau đó bỏ thuốc rồi muốn lên giường với người ta. Ai dè người đẹp kia lại chính là một cao thủ dùng độc".




“Không những giải được thuốc tên Đoạn Hằng cho cô ta uống, mà ngược lại còn dùng độc của mình giết chết hết đám người Đoạn Hằng đó".

“Mẹ nó, lợi hại như vậy sao?”

“Mẹ nó, đúng là khiến lòng người hả hê!”

“Nhưng mà cũng thật đáng tiếc!”

“Sao vậy?”

“Nghe nói cô gái kia bị cậu út nhà họ Hồng bắt được rồi".

“Hả? Cái gì? Ôi chao, thật là quá đáng tiếc!”

“Nghe nói cậu út nhà họ Hồng còn biến thái hơn cái tên Đoạn Hằng kia nhiều”.

Bạch Diệc Phi nghe xong mấy lời này thì lập tức không giữ được bình tĩnh nữa.

Mẹ nó chứ, người bọn họ nói đến không phải là Lưu Hiểu Anh sao?

Tất cả tâm tư của Bạch Diệc Phi lúc này đều chú ý vào lời nói của mấy người ở bàn bên cạnh, anh chỉ tùy tiện gắp vài miếng lên ăn.

Nhưng mà mấy lời bàn tán của bàn bên cạnh kia nhanh chóng kết thúc, đã chuyển chủ đề sang một câu chuyện khác.

Bạch Diệc Phi vừa ăn cơm vừa nhìn thoáng qua mấy người đó. Sau đó phát hiện người đang nói chuyện là một người đàn ông, khoảng hai mươi tuổi, nhìn rất trẻ trung, còn đeo một chiếc kính màu vàng.

Chương 766: Giúp con gái tôi rời khỏi đây

Bạch Diệc Phi cảm thấy, bản thân có thể đi theo để hỏi người đàn ông đeo kính kia.

Sau khi có ý nghĩ này, anh mới yên tâm ăn cơm.

Khoảng hai mươi phút sau, những người ở bàn đó rời đi.

Đợi bọn họ đi ra ngoài, Bạch Diệc Phi lập tức lấy ra một cục vàng nhỏ, đặt lên bàn, sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Không cần trả lại”.



Người phục vụ vội vàng cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn anh, cảm ơn, xin anh đợi một lát, ông chủ của chúng tôi muốn nói chuyện với anh”.

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn phát hiện phía sau người phục vụ còn có một người đàn ông trung niên trạc 50 tuổi.

Người đàn ông trung niên cười với anh và nói: “Không biết anh có rảnh nói chuyện với tôi một chút không?”

“Không rảnh!”



Bạch Diệc Phi lúc này đang nóng lòng muốn tìm Lưu Hiểu Anh, làm gì có thời gian lãng phí với đám người này, nói xong liền rời khỏi nhà hàng.

Nhưng sau khi anh đi ra thì những người đó đã biến mất.

“Con mẹ nó”, Bạch Diệc Phi khó chịu chửi thề một câu.

Tuy nhiên ngay sau đó anh bình tĩnh trở lại, qua lời mấy người đó nói, khu vực số 4 có lẽ thuộc quyền quản lý của nhà họ Hồng, vậy thì người bị hạ độc chết chính là người nhà họ Hồng, có lẽ những người có chút thân phận đều biết chuyện này.

Vì vậy Bạch Diệc Phi xoay người quay lại nhà hàng.

Mà ông chủ nhà hàng lúc này đang rất bàng hoàng, ngại ngùng đứng yên tại chỗ.

Người phục vụ không ngờ Bạch Diệc Phi sẽ trực tiếp từ chối, sắc mặt cũng có chút khó coi

Đúng vào lúc này, Bạch Diệc Phi quay lại, cười nói với ông chủ: “Xin lỗi, tôi nói đùa ấy mà, ông đừng để bụng nhé”.

Thấy vậy, vẻ mặt khó xử của ông chủ đỡ hơn ít nhiều, sau đó lại mỉm cười mà nói: “Không đâu không có gì”.

Sau đó Bạch Diệc Phi được ông chủ mời ra sân sau của nhà hàng.

Sân sau rất yên tĩnh, có cảm giác cổ kính lâu đời, giữa sân có một mái hiên, trong đó có một chiếc bàn đá.

Ông chủ nhà hàng mời Bạch Diệc Phi đến đó ngồi.

Sau khi ngồi xuống, ông chủ đó mới nói: “Xin chào anh, tôi tên là Lục Viễn, xin hỏi anh họ gì?”

Bạch Diệc Phi có thể cảm thấy thái độ của Lục Viễn đối với anh vô cùng khiêm tốn, có lẽ do anh là thương nhân bên ngoài đến, đối với Bạch Diệc Phi, ai tốt với anh thì anh sẽ tốt với người đó.

Vì vậy thái độ của anh cũng rất ôn hòa, thản nhiên nói một cái tên giả: “Tôi tên là Bạch Nhất”.

Tiếp đó, Lục Viễn hỏi Bạch Diệc Phi một số câu hỏi đơn giản, ví dụ như anh làm việc ở đâu, đến đảo Lam kinh doanh cái gì, dự định ở lại bao lâu?

Bạch Diệc Phi nói dối một cách rất nghiêm túc.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.

“Bố, nhanh nhìn này!”

Bạch Diệc Phi nhìn qua nơi phát ra âm thanh đó, phát hiện đó là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, không biết đã vào sân từ lúc nào, cô gái duỗi một cánh tay ra đặt trước mặt Lục Viễn.

Trên tay là một chiếc vòng tay màu xanh lục bảo, đây có lẽ là thứ mà con gái Lục Viễn muốn cho ông ta xem.

Bạch Diệc Phi liếc nhìn cô gái nhỏ, sửng sốt một lát, bởi vì cô gái không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn mang đến cho người ta cảm giác thuần khiết như hoa sen, cảm giác này rất giống với Lý Tuyết.

Thế nên anh hơi ngây người.

Lục Viễn không nhìn mà đen mặt lại nói: “Mau đi qua một bên, không thấy bố đang tiếp khách quý sao?”

Cô gái rất không vui, khó chịu hừ lạnh một tiếng, còn trừng mắt với Bạch Diệc Phi rồi mới xoay người rời đi.

Bạch Diệc Phi nhìn cô gái đến thất thần.

Sau đó anh nghe thấy giọng nói của Lục Viễn bên tai: “Ông chủ Bạch?”

Bạch Diệc Phi lập tức hoàn hồn, nhận ra mình đã thất thố, có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó nhanh trí vội vã nói: “Ông chủ Lục, nghe nói đảo Lam này rất hỗn loạn, đặc biệt là với phụ nữ, con gái ông xinh đẹp như vậy, không sợ...”

Lục Viễn nghe xong thì thở dài: “Ông chủ Bạch nói đúng, có điều con gái tôi chỉ trang điểm khi ở trong nhà, ra ngoài đường sẽ làm cho mình xấu đi, để anh phải chê cười rồi”.

Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Đâu có”.

“Nói chuyện lâu như vậy rồi tôi rất tò mò, ông chủ Lục rốt cuộc muốn nói gì với tôi vậy?”

Lục Viễn nghe vậy thì sắc mặt có chút do dự, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lại im lặng một hồi, cuối cùng nghiến răng nói: “Nếu đã như vậy, tôi cũng mặt dày mà nói với anh”.

Bạch Diệc Phi nhẹ nói: “Ông cứ nói!”

Lục Viễn đột nhiên đứng dậy nói với Bạch Diệc Phi: “Ông chủ Bạch đợi một lát!”

Sau đó Lục Viễn rời khỏi sân sau đi sang một sân khác, một lúc sau bước tới, trên tay cầm một cái túi vải màu đen.

Khi ngồi xuống, ông ta đặt túi vải đen lên bàn, mở ra cho Bạch Diệc Phi xem.

Một túi vàng lớn xuất hiện trước mặt Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy thì cảm thấy rất kinh ngạc.

Anh không kinh ngạc vì trước mắt mình có nhiều vàng như vậy, anh chỉ ngạc nhiên rằng Lục Viễn chỉ mở một nhà hàng, tại sao lại có nhiều vàng đến thế? Vả lại còn lấy cho anh xem, đây là có ý gì?

Bạch Diệc Phi trực tiếp hỏi: “Ông chủ Lục, ông có ý gì?”

Lục Viễn lại thở dài mà nói: “Điều mà tôi hối hận nhất trong đời là đã đến đảo Lam này”.

“Sau khi đến đây thì không thể trở về được nữa, tôi chỉ có một đứa con gái là Miêu Miêu, tôi muốn đưa nó rời khỏi đây”.

“Ông chủ Bạch là người bên ngoài đảo, chắc chắn sẽ phải trở về, thế nên tôi muốn mong anh để con gái tôi cùng rời đi”.

“Số vàng này, coi như tôi trả tiền công cho anh”.

Bạch Diệc Phi cau mày, khó hiểu nói: “Ông chủ Lục, theo tôi biết thì số tiền này đủ cho ông và con gái mình rời khỏi đây rồi”.

Lục Viễn nghe vậy thì không khỏi lắc đầu, cười khổ nói: “Không giấu gì anh, tôi là một trong những người đầu tiên đến đảo Lam, đương nhiên hiểu biết nhiều hơn những người khác”.

“Cho dù có đủ vàng để mua vé tàu, liệu có thể quay trở về không?”

“Nếu truyền thuyết là thật, e rằng những người đó sớm đã bị ném xuống biển nuôi cá rồi!”

Bạch Diệc Phi hiểu ý gật đầu, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn ở đây.

“Ông chủ Lục, chúng ta mới gặp nhau lần đầu, sao ông chắc chắn rằng tôi không phải người xấu và có thể đưa con gái ông ra ngoài, ngộ nhỡ tôi có ý đồ khác với cô bé thì sao?”

“Tôi tin ông chủ Bạch”, Lục Viễn lắc đầu cười nói.

“Tại sao?”

Lục Viễn khẽ mìm cười, sau đó từ trong túi quần lấy ra một cục vàng nhỏ đặt lên bàn.

Bạch Diệc Phi nhận ra cục vàng này, đây là tiền bo mà anh đưa nhân viện phục vụ, nhưng anh không thấy có vấn đề gì cả.

Lục Viễn cười nói: “Ông chủ Bạch, nếu tôi đoán không nhầm thì anh là người của nhà nước, thế nên tôi tin anh”.

“Cục vàng này có một hoa văn đặc biệt ở dưới đáy, hoa văn này không thuộc về nơi này, vả lại tôi cũng có nói qua, chỉ có vàng của chính phủ mới có”.

“Lại nhìn dấu vết trên cục vàng, có lẽ vừa mới bị vỡ không lâu trước đây”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên, anh thật sự không chú ý đến sự khác biệt giữa những cục vàng này.

Có điều Bạch Diệc Phi vẫn có chút nghi hoặc: “Tại sao ông lại biết những điều này”.

Lục Viễn nghe xong không khỏi thở dài: “Trước đây tôi từng là người canh giữ kho vàng!”

Người canh giữ!

Bạch Diệc Phi đột nhiên mở to mắt, bất giác hỏi: “Người canh giữ kho vàng số 4?”




Lục Viễn nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt sáng sực, kinh ngạc hỏi: “Ông chủ Bạch biết chuyện này sao?”

Bạch Diệc Phi nhận ra có chút không đúng, anh rất đau đầu, nhưng nghĩ đến việc Lục Viễn nói những chuyện này với anh, anh cũng không có phải giấu cả nên nói: “Tôi có nghe qua”.

Lục Viễn im lặng không nói nữa.

Ông ta dường như có chút nghi ngờ Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nghĩ ngợi rồi nói: “Ông chủ Lục, tôi có thể đồng ý với ông, nếu tôi có thể quay về thì sẽ cố gắng giúp con gái ông”.

“Nhưng tôi sẽ không lấy số vàng này, tôi không thiếu tiền, vả lại, tôi có lẽ có thể giúp cả gia đình ông rời khỏi đây”.

Lục Viễn cười khổ nói: “Ông chủ Bạch, anh chỉ cần giúp tôi đưa con gái tôi rời khỏi đây là được, chúng tôi... chúng tôi không thể đi”.

Bạch Diệc Phi khó hiểu hỏi: “Tại sao không thể đi?”

Lục Viễn nghĩ đến gì đó, lại thở dài: “Thật... thật sự không biết phải nói thế nào, xin ông chủ Bạch đừng hỏi thêm nữa”.

Bạch Diệc Phi nhìn vẻ mặt khó xử của Lục Viễn, cũng biết ông ta có nỗi khổ riêng, thế nên không tiếp tục truy hỏi.

Anh chỉ nói mục đích và điều kiện của mình: “Được, tôi đồng ý với ông, nhưng ông phải đồng ý với tôi một điều kiện”.

Chương 767: Có tiền thì lấy mấy vợ cũng được!

“Chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ cố gắng hết sức”, Lục Viễn không do dự gật đầu.

Bạch Diệc Phi trầm tư một lát rồi nói: “Tôi muốn ông giúp tôi tìm một người”.

Vừa nói anh vừa lấy di động trong túi ra, là hình chụp chung của Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết trên du thuyền, anh đưa cho Lục Viễn, chỉ vào Lưu Hiểu Anh và nói: “Giúp tôi tìm cô ấy, cô ấy là bạn tôi, chúng tôi bị lạc nhau”.

Khi Lục Viễn nhìn thấy rõ bức ảnh thì vô thức kinh ngạc.



Bạch Diệc Phi nhìn thấy biểu cảm ấy, không tìm được mà hỏi: “Ông chủ Lục đã từng nhìn thấy cô ấy sao?”

Lục Viễn lập tức lắc đầu nói: “Không, tôi chưa từng gặp qua...”

Nói xong thì cảm thán: “Ông chủ Bạch thật là giỏi, hai cô này là người đẹp nhất mà tôi từng thấy”.

Nghe vậy Bạch Diệc Phi có chút thất vọng, anh tưởng rằng Lục Viễn đã từng gặp Lưu Hiểu Anh chứ.



Trong lúc tuyệt vọng, Bạch Diệc Phi kể lại tin tức vừa nghe được trong nhà hàng, cười khổ nói: “Tôi sợ rằng cô ấy thật sự ở Lam Cư, nhưng tôi không hi vọng cô ấy ở đó, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình đi tìm”.

Lục Viễn thấy vậy liền nói: “Ông chủ Bạch, hình như anh hơi mệt, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến buổi đấu giá buổi tối, anh đi nghỉ ngơi một chút đi”.

Bạch Diệc Phi nghe lời gật đầu, anh thật sự cần ngủ một giấc.

Say đó Lục Viễn đưa Bạch Diệc Phi đến một sân nhỏ khác.

Sân này hiện đại hơn nhiều bởi nó là một ngôi biệt thự nhỏ.

Có thể thấy Lục Viễn sống ở đảo Lam khá sung túc.

Nhưng cho dù là như vậy, ông ta vẫn phải chi một đống vàng lớn, cố gắng cho con gái mình rời khỏi đây.

Rất rõ ràng, dù có phát triển tốt đến đâu đi nữa, trên đảo Lam này nếu không có quyền lực thì nhiều tiền thế nào cũng vô nghĩa.

Lục Viễn chính là người như vậy, có tiền nhưng không có quyền.

Bạch Diệc Phi được xếp vào một trong những căn phòng dành cho khách, nhưng anh nằm trên giường mà không sao ngủ được.

Anh luôn nghĩ chiều hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Hiểu Anh rời đi như thế nào?

Lẽ nào anh đã làm việc gì rất quá đáng sao?

Ví dụ như...

Bạch Diệc Phi đột nhiên sợ hãi khi nghĩ đến điều này, không dám nghĩ lung tung nữa.

Sau đó suy nghĩ của anh lại chuyển sang hướng khác, nếu Lưu Hiểu Anh rơi vào tay thiếu gia nhà họ Hồng, vậy chuyện gì sẽ xảy ra với cô ta?

Tại khu số 4, phụ nữ là đồ chơi, Lưu Hiểu Anh e rằng lành ít dữ nhiều.

Nhưng còn anh, cho dù có có gặp được Lưu Hiểu Anh đi chăng nữa, cô ấy gặp nguy hiểm mà đám người đó rất đông thì phải làm sao?

Thân thể anh bây giờ rất yếu, không còn nhiều sức lực, sao đánh lại được bọn chúng đây?

Bạch Diệc Phi nghĩ hết cái này đến cái khác, dần dần ngủ thiếp đi.

...

Không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Bạch Diệc Phi chầm chậm tỉnh dậy, đứng lên mở cửa, phát hiện người ngoài cửa là Lục Miêu Miêu.

Lục Miêu Miêu chỉ liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái, sau đó cúi đầu xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Anh Bạch, bố tôi bảo tôi gọi anh dậy ăn cơm, ăn xong nhanh chóng đi chợ đêm”.

Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn mặt cô gái nhỏ trước mắt.

Anh thật sự có chút tò mò, tại sao Lục Miêu Miêu lại giống Lý Tuyết đến vậy, đặc biệt là khí chất trên người họ.

Lục Miêu Miêu đỏ mặt khi bị Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm, ngại ngùng xoay người bỏ chạy.

Bạch Diệc Phi: “...”

...

Họ không ăn tối ở trong nhà hàng mà ăn ở ngay trong sân.

Ngoài ra Lục Viễn và Lục Miêu Miêu còn có hai người khác.

Một người phụ nữ trạc 40 tuổi, ngoại hình trung bình nhưng có vóc dáng chuẩn, người kia là một cậu bé chỉ tầm 15 tuổi.

Lục Viễn giới thiệu: “Đây là vợ tôi, còn đây là con trai tôi Lục Dương”.

Lục Viễn không nói tên khi giới thiệu vợ mình, có lẽ vì phụ nữ ở khu 4 không có nhân quyền, giống như trong xã hội phong kiến cổ đại vậy.

Bạch Diệc Phi gật đầu chào hỏi.

Khi Bạch Diệc Phi nhìn Lục Miêu Miêu, Lục Miêu Miêu cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.

Lục Viễn phát hiện, nghĩ ngợi rồi nói: “Còn có một vấn đề tôi muốn hỏi ông chủ Bạch, không biết có tiện không?”

Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Có gì thì ông cứ hỏi”.

Lục Viễn đáp: “Không biết ông chủ Bạch đã kết hôn chưa?”

“Tôi kết hôn rồi, hơn nữa vợ tôi mới mang thai cách đây không lâu”, Bạch Diệc Phi gật đầu nói.

Lục Viễn nghe vậy thì có vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh đã thu lại vẻ mặt đó.

Sau khi ăn xong, Lục Viễn không đích thân đưa Bạch Diệc Phi đi chợ đêm mà để con trai Lục Dương dẫn anh đi.

Chỉ là bọn họ không ngờ rằng, lần đi chợ đêm này lại gặp phải một rắc rối lớn.

....

Trưới khi nhìn thấy chợ đêm, ấn tượng của Bạch Diệc Phi về nó giống như kiểu phố mở hàng quán vào buổi tối ở trên đất liền.

Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến anh mới phát hiện ra, chợ đêm ở đây hoàn toàn khác.

Cũng là các con phố đầy đủ mặt hàng khác nhau, nhưng không phải các loại quần áo vỉa hè rẻ tiền, tất hoặc đồ dùng hàng ngày như anh nghĩ.

Ở đây toàn những thứ quái đản, còn có vệ sĩ đứng thành hàng, trước mặt mỗi vệ sĩ đều có một tấm biển ghi giá bán hoặc mua lại họ.

Thậm chí còn có một số phụ nữ ăn mặc hở hang, trang điểm đậm đứng mời chào khách.

Bởi vì đơn vị tiền tệ của đảo Lam là vàng, nhưng không phải ai cũng có nhiều vàng ở đây, thế nên những người phụ nữ này nhìn thấy những người có cục vàng đo bằng hạt đậu, sẽ trực tiếp đi theo những người đó.

Bởi vì, rất dễ dàng phân biệt được người giàu và người nghèo ở đây.

Người có tiền thường mang theo nhiều vàng, càng nhiều vàng thì càng có tiền.

Chắc chắn sẽ có người muốn hỏi, ngang nhiên đeo vàng như vậy không sợ bị người khác cướp mất sao?

Đương nhiên là không sợ rồi.

Chợ đêm này cho người nhà họ Hồng quản lý nên nếu có người dám cướp giật hoặc trộm vàng thì sau khi bị bắt sẽ bị đánh đến chết.

Lúc Lục Dương và Bạch Diệc Phi đến chợ đêm, đã có rất nhiều người ở chợ rồi.

Bạch Diệc Phi khinh ngạc nhìn đủ các loại sản phẩm được bày bán.

Tuy nhiên anh chỉ vừa đi vừa xem chứ không có hứng thú khi thấy những thứ đồ đó, bởi vì mục đích của họ là muốn xem Lưu Hiểu Anh có ở Lam Cư hay không.

Bạch Diệc Phi bảo Lục Dương đưa anh đi thẳng đến đó.

Trên đường đi, Lục Dương đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi: “Ông chủ Bạch, chú cảm thấy chị hai tôi thế nào?”

“Rất xinh đẹp”, Bạch Diệc Phi thành thật trả lời.

Lục Dương lại hỏi: “Vậy ông chủ Bạch sẽ cưới chị tôi chứ?”




Bạch Diệc Phi sững sờ, sau đó lắc đầu nói: “Tôi đã kết hôn rồi”.

Lục Dương không quan tâm thậm chí còn nói ra một câu hết sức kì lạ: “Không sao, có tiền thì lấy mấy vợ cũng được”.

Bạch Diệc Phi nghe xong không khỏi lắc đầu cười khổ.

Đảo Lam là nơi nằm ngoài sự kiểm soát của nhà nước, ở đây không có luật lệ, chỉ có tiền và quyền lực, thế nên, một số khái niệm ở đây khác hẳn với bên ngoài.

Lục Viễn nói rằng ông ta là nhóm người đầu tiên đến đảo Lam, vì vậy có thể suy ra Lục Dương được sinh ra trên đảo này.

Thế nên mới có ý nghĩ, chỉ cần có tiền và quyền lực thì muốn bao nhiêu phụ nữ đều được.

Giống như xã hội phong kiến vậy.

Bạch Diệc Phi không biết phải nói như thế nào với cậu ta, nếu nói cho cậu ta biết luật lệ của xã hội pháp trị, cậu ta cũng không hiểu.

Vì vậy Bạch Diệc Phi chỉ có thể nói: “Tình cảm trao cho một người là đủ rồi, tôi không có tham lam như vậy”.

Trên thực tế con người rất ích kỉ.

Là một người đàn ông, bạn muốn có nhiều phụ nữ là điều rất dễ hiểu, nhưng chân tình chỉ có hạn, chỉ có thể trao cho một người, phụ nữ cũng vậy.

Chương 768: Buổi đấu gia ở Lam Cư

Nếu người đàn ông chia sẻ trái tim của mình thành nhiều phần cho những người phụ nữ khác nhau, nhưng những người phụ nữ đó lại trao trái tim duy nhất của mình cho người đàn ông đó, vậy thì, làm sao họ cam tâm mình chỉ là một trong những số đó đây?

Bạch Diệc Phi không phải thích cho Lục Dương, bởi vì cậu ta từ nhỏ đã sống trên đảo Lam, có giải thích thì cậu ta cũng không rõ ràng được.

Lục Dương cũng không hiểu mà hỏi: “Nếu chị hai của tôi thích chú thì sao?”

Bạch Diệc Phi bất giác nhíu mày.



Không phải vì Lục Dương nói Lục Miêu Miêu thích anh, mà bởi vì anh đột nhiên anh nhận ra rằng, Lục Dương gọi Lục Miêu Miêu là chị hai, cũng có nghĩa hai người họ vẫn còn một người chị cả nữa.

Nhưng hôm nay lúc ăn cơm, Bạch Diệc Phi không thấy ai khác ngoài họ.

Anh rất tò mò nên muốn hỏi, nhưng vừa định nói thì Lục Dương đã lên tiếng trước: “Ông chủ Bạch, chúng ta đến rồi”.

Lục Dương chỉ tay vào tòa nhà ba tầng trước mặt, đó chính là Lam Cư.



Phong cách trang trí của Lam Cư khá cổ, bên ngoài cổng có hai con sư tử đá, trên cửa gỗ có hoa văn trạm khắc, nhìn rất hoành tráng.

Mỗi bên cổng cũng có hai cửa nhỏ, giống như cửa chính và cửa phụ thời cổ đại.

Khi anh chuẩn bị bước vào thì Lục Dương nói: “Ông chủ Bạch, muốn vào thì phải mua vé, mỗi người một cục vàng cỡ hạt đậu”.

Sau khi nghe xong Bạch Diệc Phi rất kinh ngạc.

Nhìn vào trong lúc này quả nhiên có mấy người mặc quần áo in logo nhà họ Hồng đứng trước cửa thu vé.

Nhưng vàng trên người Bạch Diệc Phi, nhỏ nhất cũng cỡ móng tay, phải làm thế nào đây?

Loại đồ này không giống thừa thì sẽ trả lại tiền lẻ.

Đúng lúc này, Lục Dương từ trong túi xách lấy ra hai cục vàng, đưa cho người gác cửa thu vé.

Sau khi người đàn ông nhận vàng xong thì cười nói: “Xin mời hai vị vào trong, chúc hai người sớm ôm được người đẹp”.

Bạch Diệc Phi cũng không nghĩ nhiều, đi theo Lục Dương vào.

Nhìn từ bên ngoài Lam Cư không lớn lắm, nhưng sau khi bước vào, thật ra nó rất lớn.

Tầng 1 được coi là đại sảnh, nhưng cũng có bày nhiều gian hàng, các gian này phục vụ cho các dịch vụ, mỗi gian là một dịch vụ khác nhau, trên các quầy có các người đẹp, cao cấp hơn so với các cô trong chợ đêm.

Tầng 2 là khu bán đấu giá.

Cuộc đấu giá này là những người bị bắt về làm người hầu vì bố mẹ họ không trả được nợ, hoặc những người phụ nữ đẹp của những khu khác.

Mục đích của Bạch Diệc Phi rất rõ ràng nên anh đi thẳng lên tầng hai.

Vì là khu đấu giá nên tầng 2 có một hội trường lớn, ở giữa có một cái bệ cao để trưng bày, xung quanh đều có ghế ngồi.

Hai người đến rất đúng lúc, chỗ họ ngồi không quá xa cũng không qúa gần.

Sau nửa giờ, hội trường gần như đã chật kín, và không nghi ngờ gì, hầu hết người tới đều là nam giới.

Lúc này, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.

Phiên đấu giá ở đây không giống như bên ngoài, mời một người phụ nữ xinh đẹp làm người dẫn chương trình, mà lại mời một người đàn ông có vẻ ngoài tương đối đẹp trai, người đàn ông mặc một bộ vest và đeo kính gọng, nhìn rất đứng đắn.

Gã ta bước lên sân khấu, cầm micro, giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp: “Chào mừng mọi người đến với nhà đấu giá Lam Cư, tôi cũng không nói nhiều nữa, buổi đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu”.

“Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một người đẹp, thân hình của cô ấy phải gọi là đỉnh của chóp!”

“Mời mọi người thưởng thức!”

Nói xong, một vài người đàn ông mặc quần áo có logo của nhà họ Hồng đẩy một chiếc lồng sắt lên sân khấu, chiếc lồng đó được bọc bằng vải đen.

Sau khi những người này đẩy lồng sắt lên sân khấu thì xoay người đi xuống.

Người dẫn chương trình bước đến bên cạnh lồng sắt và vén tấm vải đen lên.

Bạch Diệc Phi nhìn cảnh này, trong lòng sững sờ.

Khoảnh khắc tiếp theo, tấm vải đen lộ ra thì anh cũng thở phào nhẹ nhõm, người phụ nữ bên trong không phải Lưu Hiểu Anh.

Tuy nhiên người phụ nữ đó thật sự là một bảo vật, chưa kể đến vẻ ngoài xinh đẹp, bộ đồ của người hầu càng làm nổi bật thân hình cực chuẩn của cô ta.

Hai tay người phụ nữ bị trói lại, miệng bị nhét một miếng vải, trong mắt ngập tràn vẻ sợ hãi.

Người dẫn chương trình vui vẻ lấy miếng vải khỏi miệng người phụ nữ, ngay lập tức người phụ nữ hét lên: “Cứu tôi vớ, thả tôi ra, xin hãy cứu tôi...”

Tuy nhiên những lời cầu xin ấy đều vô dụng, những người phía đưới khán đài không một chút đồng cảm, thậm chí còn có người cổ vũ và reo hò.

Về phần người dẫn chương trình, gã ta thậm chí còn lấy ra một chiếc roi dài quất vào người người phụ nữ đó: “Con mẹ nó im đi”.

“A!”

Người phụ nữ bị đánh một roi, trên người lập tức xuất hiện những vết đỏ, sau đó cô ta khóc lớn.

Nhìn cảnh này, Bạch Diệc Phi nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt phẫn nộ.

Anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Anh không thể hấp tấp giống như trước đây, vả lại đây không phải địa bàn của mình, kích động sẽ không có kết quả tốt, chưa nói tới việc anh còn phải tìm Lưu Hiểu Anh, bắt buộc phải nhẫn nhịn.

Không phải Bạch Diệc Phi lương thiện, mà là hành vi vô nhân đạo như vậy khiến anh nhớ đến Long Linh Linh, trước đây cô ta cũng suýt bị đòn roi đánh chết, và bản thân anh cũng bị Chu Truyền Võ đánh đập điên cuồng trên thuyền.

Người phụ nữ kia càng khóc, gã dẫn chương trình càng đánh mạnh hơn.

“Chát chát chát...”

Tiếng roi vang lên không dứt.

Bạch Diệc Phi vô cùng căm phẫn nhưng chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn.

Lục Dương ngồi bên cạnh nhận ra sự dị thường của Bạch Diệc Phi, nhanh chóng nói: “Ông chủ Bạch, ở chỗ chúng tôi những chuyện này rất bình thường, chỉ cần không đánh chết, những người phụ nữ đó sẽ bị đánh cho đến khi khuất phục”.

Bạch Diệc Phi nghiến răng hỏi: “Đàn ông thì sao? Cho dù đàn ông bị đánh như vậy thì họ vẫn cứ chịu đựng à?”

Lục Dương sửng sốt một chút, tựa hồ không hiểu ý của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi mím môi, hít sâu một hơi, sau đõ khẽ lắc đầu: “Không sao, không sao”.

Không biết đã mất bao lâu, tiếng khóc của người phụ nữ dần yếu đi, có vài người đàn ông không chịu được bèn lên tiếng nói: “Tôi nói này, đừng đánh nữa, nếu anh đánh chết cô ta thì con mẹ nó ai sẽ mua một cái xác chứ?”

Nghe thấy vậy, gã dẫn chương trình lập tức dừng lại.

Còn người phụ nữ trong lồng sắt thì cúi đầu thở dốc, nhưng không dám kêu khóc thành tiếng nữa.

Gã kia ném roi đi, cười nhẹ với đám người mà nói: “Các vị không biết rồi, người hầu không nghe lời thì phải đánh, nhỡ đâu khi mọi người mua cô ta rồi, cô ta không phục vụ thì chẳng phải là trách nhiệm của chúng tôi sao?”

“Chúng tôi phải làm cho bọn nó khuất phục trước, đợi khi mua về rồi thì mới ngoana ngoãn nghe lời quý khách được”.

Nghe điều này, một số người cho rằng có lý nhưng một số người lại phản bác: “Nếu đánh thành tàn tật hoặc gãy xương, vừa mua về đã chết thì sao? Như thế chẳng phải lừa đảo à?”

Gã dẫn chương trình nghe xong lời này thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo, vô cùng kiêu ngạo mà nói rằng: “Anh dám nói nhà họ Hồng chúng tôi lừa đảo?”

Lời vừa dứt, cả hội trường đều yên tĩnh.

Lam Cư là tài sản của nhà họ Hồng, thế nên dù có chuyện gì xảy ra thì có thể hiểu là vấn đề của bọn họ.

Nhưng nhà họ Hồng là người đứng đầu khu số 4, ai dám nghi ngờ họ thì chính là khiêu khích với người đứng đầu.




“Tại đây tôi muốn nói cho mọi người biết, nhà họ Hồng chúng tôi tuân thủ nguyên tắc trong làm ăn, thuận mua vừa bán, mẹ kiếp, nếu không muốn làm ăn với chúng tôi thì có thể cút, đừng có mà gây chuyện ở đây, bất kể là ai, kết cục sẽ rất khó coi đấy”, gã dẫn chương trình ngạo mạn nói.

Cả hội trường vẫn rất yên tĩnh.

Khoảnh khắc tiếp theo, gã ta lại nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Được rồi, chúng ta tiếp tục nào”.

“Về vật phẩm này, tôi không giới thiệu nhiều nữa, là vật phẩm đầu tiên của buổi đấu giá nên tôi để cái giá hữu nghị cho mọi người”.

“Một chỉ vàng”.

Ngón tay vàng có nghĩa là miếng vàng to bằng một đốt ngón tay, đây đã được coi là một lượng vàng rất lớn rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dùng nhiều tiền để mua người phụ nữ này về cũng không phải không có lợi.

Bởi vì khi mua về thì cô ta thuộc về anh, anh muốn làm gì cũng được, và người phụ nữ này tốt hơn những người phụ nữ bên ngoài.

Sau đó lập tức có người ra giá: “Một ngón tay 3 hạt!”

Hạt ở đây dùng để chỉ vàng to bằng hạt gạo.

“Một chỉ vàng tám hạt!”

“Một chỉ vàng một giáp”.

Giáp dùng để chỉ miếng vàng to bằng ngón tay.

“Một chỉ vàng 2 giáp!”

Chương 769: Cái giá phải trả

“2 chỉ vàng!”

Những tiếng trả giá không ngừng vang lên khiến cả hội trường trở nên náo nhiệt.

Lục Dương quay sang hỏi Bạch Diệc Phi: “Sao ông chủ Bạch không trả giá?”

Bạch Diệc Phi hít một hơi thật sâu lại chậm rãi thở ra.



Anh đến đây để tìm Lưu Hiểu Anh, mặc dù không chịu nổi cảnh này nhưng anh không phải thánh mẫu, anh cứu được cô gái này còn những cô gái khác thì sao?

Anh không có năng lực cứu được tất cả mọi người.

Trừ phi anh trở thành người thống trị đảo Lam.

Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu Bạch Diệc Phi, cuối cùng anh vẫn chỉ đành bất lực lắc đầu.



Đúng lúc này có tiếng trả giá vang lên bên cạnh anh.

“Một thỏi vàng!”

Bạch Diệc Phi và Lục Dương cùng quay sang nhìn.

Người đàn ông bên cạnh bọn họ tóc đã điểm bạc, hơn nữa còn ngồi trên xe lăn.

Một thỏi vàng to bằng một ngón tay.

Vì thế mọi người đều quay sang nhìn người ra cái giá này.

Lúc nhận ra ông ta là ai, có người thốt lên: “Là ông Khúc!”

“Ông Khúc đấy!”

“Ông Khúc đã ra giá này thì ai dám tiếp tục lên tiếng chứ?”

“Đúng thế, đúng thế”.

“Đúng là đáng tiếc”.

Có người không hiểu hỏi: “Đáng tiếc gì?”

“Cậu không biết à? Ông Khúc có sở thích đặc biệt, bao nhiêu năm qua ông ta đã chơi chết không ít cô gái”.

“Mẹ nó, nói nhỏ thôi, đừng để bị nghe thấy!”

Những người xung quanh lũ lượt im lặng, không dám nói chuyện.

Mà Bạch Diệc Phi lại kinh ngạc mà quay sang nhìn lão già đã đặt một chân vào quan tài ngồi ngay bên cạnh, trong lòng vô cùng tức giận.

Một lão già ngồi xe lăn còn xấu ma chê quỷ hờn mà lại biến thái như vậy, chơi biết bao nhiêu gái, lại còn hại chết họ!

Bạch Diệc Phi vô thức mà nhìn cô gái trong lồng sắt.

Khuôn mặt cô gái tràn ngập sự tuyệt vọng, dường như đã bị hút hết toàn bộ sinh khí.

Trái tim Bạch Diệc Phi run lên bởi anh chợt nhớ đến Lý Tuyết trước đây.

Lúc Lý Tuyết biết mình không thể mang thai, ánh mắt cũng tuyệt vọng như vậy.

Vì thế Bạch Diệc Phi mềm lòng.

Anh nói to: “2 thỏi vàng”.

Giọng nói của anh lại thu hút ánh mắt của mọi người.

Ai nấy đều mang vẻ mặt chấn động, lại nhìn anh như nhìn một tên ngốc.

Chỉ có Lục Dương là bất ngờ nhìn anh.

Lúc này, người đàn ông phụ trách đẩy xe lăn cho ông Khúc bên cạnh anh đột nhiên lạnh lùng nói: “Rác rưởi mà cũng dám tranh đồ của ông Khúc?”

Bạch Diệc Phi không thèm nhìn gã mà trực tiếp đứng lên, hỏi người dẫn chương trình: “Xin hỏi người phụ nữ này được đặt trước chưa?”

Người dẫn chương trình nhìn ông Khúc, sau đó mỉm cười: “Đương nhiên là chưa”.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Đây vốn là đấu giá công bằng, ai bỏ nhiều tiền hơn thì được, đúng chứ?”

“Đương nhiên rồi”, người dẫn chương trình gật đầu nói.

Được sự khẳng định của gã, Bạch Diệc Phi mới quay đầu sang lạnh lùng nhìn ông Khúc cùng gã đàn ông sau lưng ông ta, thái độ cực kỳ kiêu ngạo: “Nghe thấy chưa? Ai trả tiền nhiều hơn thì được, mẹ mày không có tiền thì cút!”

Anh nói xong, tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến há hốc mồm.

Ông Khúc chỉ dùng bàn tay nhăn nheo của mình đeo chiếc kính lão lên, sau đó nhìn Bạch Diệc Phi.

Người đàn ông sau lưng ông ta định đáp trả nhưng bị ông ta dùng một bàn tay còn lại run rẩy ngăn cản.

Ông Khúc bình thản hỏi: “Anh bạn trẻ, cậu thật sự muốn tranh với tôi?”

Bạch Diệc Phi hỏi ngược lại: “Đấu giá công bằng, lẽ nào tôi không được ra giá?”

Ông Khúc nghe xong thì cười lạnh: “Đương nhiên là được”.

“Vậy thì đừng có lắm lời!”, Bạch Diệc Phi cũng lạnh giọng.

Ông Khúc gật đầu liên tục: “Tốt, tốt!”

Ông ta không trả giá, vậy thì cô gái này bị Bạch Diệc Phi mua lại.

Sau khi anh ngồi xuống, Lục Dương khiếp đảm nhìn anh, sợ hãi hỏi thầm: “Ông chủ Bạch, chú không biết ông Khúc là ai à?”

“Không biết”, Bạch Diệc Phi lắc đầu.

Lục Dương thấy vậy thì thấp thỏm nói: “Ông Khúc là ân nhân cứu mạng của gia chủ nhà họ Hồng, bởi vì có nhà họ Hồng làm chỗ dựa mà ở khu số 4, không có ai dám động vào ông ta”.

Bạch Diệc Phi không quan tâm nhún nhún vai.

Nhưng Lục Dương rất sợ hãi. Hơn nữa ông Khúc ngồi ngay bên cạnh bọn họ, vì thế cậu ta vô thức mà dịch sang bên cạnh, muốn tách bạch quan hệ với Bạch Diệc Phi.

Sau khi người phụ nữ này được mua lại, người dẫn chương trình lại tiếp tục cho đấu giá vài “sản phẩm”, tất nhiên vẫn là phụ nữ.

Những người phụ nữ nơi này loại nào cũng có, có mười mấy tuổi, hai mấy tuổi, ba mấy tuổi.

Có lẽ bởi vì sự xuất hiện của người phụ nữ đầu tiên đã có ảnh hưởng không nhỏ đến bọn họ nên bọn họ rất ngoan ngoãn, ai cũng không dám kêu lên.

Bạch Diệc Phi không đấu giá phụ nữ nữa, bởi vì anh không có năng lực đó, hơn nữa đó cũng không phải là mục đích anh đến đây.

Cuối cùng, sau khi đấu giá xong mười mấy người phụ nữ, người dẫn chương trình mới đằng hắng, mỉm cười nói: “Đấu giá đã tiến vào đoạn kết, đầu tiên cảm ơn sự ủng hộ của các vị”.

“Tiếp theo là vật phẩm đấu giá cuối cùng, là “sản phẩm” áp chót nên khi nhìn thấy hẳn mọi người sẽ vô cùng phấn khích”.

“Tôi đảm bảo đây là người phụ nữ đẹp nhất mà mọi người từng gặp!”

Bởi vì lời của người dẫn chương trình mà người trong hội trường đều phấn khích không thôi.

Cho dù là những người đã mua được phụ nữ cũng không vội rời đi. Bọn họ đều muốn xem xem “món hàng” cuối cùng trông ra sao.

Dù sao cũng là “vật phẩm” cuối, chất lượng nhất định rất tốt, vì thế không ai rời đi.

Mà Bạch Diệc Phi lại căng thẳng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào sân khấu.

Một lát sau lại có đàn ông bê lồng sắt lên. Lồng vẫn bị vải đen che đậy, tạm thời không nhìn rõ bên trong.

Sau khi người đi xuống, người dẫn chương trình lập tức vén tấm vải đen ra.

“Mời mọi người nhìn!”

Khi tấm vải được vén lên, cả hội trường bùng nổ.

“Oa!”

“Đệt! Mẹ nó, quá đẹp!”

“Đúng là người phụ nữ đẹp nhất mà ông đây từng gặp!”

“Trời ạ!”




Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi đứng bật dậy.

Anh hy vọng biết bao sẽ không gặp Lưu Hiểu Anh ở đây nhưng càng hy vọng thì càng không xảy ra.

Bởi vì người trong lồng quả thực là Lưu Hiểu Anh.

Lúc ăn cơm, anh nghe thấy đám người đó nói cô ta nằm trong tay cậu chủ nhà họ Hồng, lại nghe nói gã là kẻ háo sắc, rơi vào tay gã, Lưu Hiểu Anh sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn lọt vào tay người nhà họ Hồng.

Lưu Hiểu Anh hai mắt vô hồn ngồi trong lồng, trên người không có sợi xích sắt nào. Cô ta vẫn mặc bộ quần áo ban đầu, cả người nhìn qua như thể xác sống.

Quả thực là mất hết hy vọng, không còn chút khát khao sống nào.

Bạch Diệc Phi vừa nhìn tim đã thắt chặt, vô cùng khó chịu.

Người dẫn chương trình rất hài lòng với biểu tình kinh ngạc của mọi người, vì thế cười nói: “Một nắm vàng!”

Một nắm vàng!

Chương 770: Tiền trao cháo múc

“Một nắm vàng” (*) là vàng nhiều như cả bàn tay.

(*) Đây là cách tính của người xưa, dùng bàn tay để tính lượng vàng.

Đám người kia kích động không ngừng. Khi nghe thấy giá cả như vậy thì đều hít một hơi lạnh và dục vọng cũng tăng lên cao hơn.

Đây không phải là con số nhỏ, ngay giá khởi điểm mà đã cao như vậy thì chắc phía sau càng không phải nói.



Mặc dù phần lớn mọi người đều có chút vàng trong tay nhưng chỗ đó chắc chắn không đủ cho họ hét giá.

Nhưng có một số người không cam lòng, vì vậy hét: “Cô gái kia không nhúc nhích gì, không phải kẻ ngốc đấy chứ?”

Nghe thấy vậy, những người khác cũng hùa vào. Còn người dẫn chương trình thì lạnh lùng nhìn về phía Lưu Hiểu Anh.

Tiếp đó gã cầm roi ở bên cạnh rồi quật lên người cô ta.



“Bốp”, dây đánh lên người, Lưu Hiểu Anh run rẩy, theo bản năng co rúm người lại. Dáng vẻ đó thật sự rất đáng thương.

Người dẫn chương trình lại lớn tiếng quát: “Mẹ kiếp! Dám giả bộ ngốc à, ông đây đánh chết mày”.

“Bốp”, vừa nói gã vừa quất roi.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì hận nỗi không thể xông lên đánh chết gã. Nhưng hiện giờ anh không còn sức xông lên, hơn nữa cứ coi như lên được thì đã sao? Không những không cứu được Lưu Hiểu Anh mà còn khiến họ rơi vào cảnh khó khăn hơn.

Nhưng điều này cũng không ngăn được anh, anh đứng lên hét lớn với gã: “Dừng tay”.

Người dẫn chương trình nhìn thấy vậy, đang định đánh roi thứ ba thì dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, lạnh lùng nói: “Mày là cái thá gì mà cũng dám bắt tao dừng tay?”

Bạch Diệc Phi sầm mặt lại nói: “Tôi muốn cô gái này, tôi trả hai nắm vàng”.

Lời này vừa dứt, mọi người đều huyên náo hẳn lên.

Hai nắm vàng, là hai nắm vàng đấy. Đây là giá cao nhất từ khi đấu giá đến nay chăng?

Người dẫn chương trình ngây người ra, sau đó cười kiểu lấy lòng: “Vậy thì được! Nếu như anh đây đã để ý đến cô ấy thì tôi không đánh nữa”.

Sau đó gã hô lớn với mọi người: “Còn ai có giá cao hơn không, nếu như không thì…”, gã cố ý kéo dài giọng, thật ra đây cũng là một thủ đoạn để đợi người khác thét giá nữa.

Quả nhiên như vậy, lúc này lập tức có người thét giá, hơn nữa còn là giọng già nua.

“Ba nắm vàng”, ông ta giơ tay lên nói.

Như vậy ông lão đó thét giá, mọi người đều trầm ngâm, còn người dẫn chương trình thì vui mừng khôn xiết.

Bạch Diệc Phi phẫn nộ nhìn ông ta, tiếp tục thét giá: “Bốn nắm vàng”.

Ông già tiếp tục giơ tay nói: “Năm nắm vàng”.

“What!”, nghe thấy giá này mọi người đều kinh ngạc, còn người dẫn chương trình thì cười không thấy mắt đâu.

Bạch Diệc Phi nghe như sấm bên tai, lập tức ngây người tại chỗ.

Năm nắm vàng tương ứng với hai cục vàng rồi, còn lần này Bạch Diệc Phi chỉ mang theo tầm đó thôi. Đây đã là giá kịch sàn của anh. Vì vậy anh mới đơ người ra.

Anh muốn trả giá cao hơn nhưng căn bản không trả tiếp được.

Còn người dẫn chương trình thì không quan tâm nhiều như vậy, gã hưng phấn tiếp tục hét: “Còn giá cao hơn nữa không? Năm nắm vàng, còn nữa không? Nếu như không còn thì cô gái thuộc về ông Khúc đây”.

Còn Lưu Hiểu Anh vốn đang sợ hãi vô cùng nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Bạch Diệc Phi thì cô ta lập tức phấn chấn tinh thần và ngồi thẳng dậy.

Cô ta khó tin nhìn xuống bên dưới, quả nhiên đã nhìn thấy Bạch Diệc Phi. Lúc nhìn thấy anh, tất cả cảm xúc như dâng trào.

Cô ta rất muốn khóc nhưng chỉ cười một cái rồi kìm chế không bật khóc thành tiếng.

“Hu hu hu…”, khi gặp phải nhiều khó khăn rồi bị ức hiếp và chịu uất ức, cô ta có thể không than thở hoặc không rơi một giọt nước mắt. Nhưng khi cô ta nhìn thấy người thân của mình thì tất cả mọi cảm xúc đều như bùng nổ. Lưu Hiểu Anh sớm đã coi Bạch Diệc Phi là người nhà của mình. Vì vậy khi nhìn thấy anh, cô ta đã không để ý gì mà bật khóc.

Bạch Diệc Phi nghe thấy tiếng khóc này mà lòng đau như cắt. Mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng anh cũng yên tâm hơn phần nào. Vì anh biết, Lưu Hiểu Anh đã sống lại rồi.

Đúng lúc này, người đàn ông đứng phía sau ông Khúc đột nhiên lạnh lùng nói: “Có biết tại sao ông Khúc không tranh giành đầu tiên với anh không?”

“Nói cho anh biết, ở khu số 4 này ngoài nhà họ Hồng thì không có ai nhiều tiền hơn ông Khúc đâu”.

“Có bản lĩnh thì ra giá tiếp đi”.

“Không trả được tiếp à? Hết tiền rồi đúng không?”

“Hừm! Hết tiền thì mau cút đi”.

Lời này là trước đây Bạch Diệc Phi từng nói, bây giờ câu này lại nói ngược lại anh.

Nếu so tiền với họ thì Bạch Diệc Phi có thể lấy ra một thùng vàng đập chết họ. Nhưng vấn đề là hiện giờ trên người anh không có nhiều tiền như vậy, nhưng vẫn phải chuộc được Lưu Hiểu Anh.

Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ chút, sau đó cắn răng xoay người giơ tay nói: “Mười nắm vàng”.

Lời vừa dứt, mọi người đều ngây người ra. Đến ông Khúc và người đàn ông phía sau cũng trừng mắt nhìn. Chỉ có duy nhất người dẫn chương trình là người cười lớn.

Mọi người thì đều náo động hết cả: “Mười nắm vàng, trời ơi là mười đó”.

“Có phải hắn điên không nhỉ?”

“Bao nhiêu tiền như vậy có thể vượt qua tất cả những đại gia lớn ở Đảo Lam rồi”.




“Vì một cô gái… Có đáng không?”

“Tên này là ai vậy? Trước đây chưa từng nghe nói?”

“Không biết nữa, hắn lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Người dẫn chương trình cười hì hì nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Thưa anh! Anh chắc chắn chưa?”, gã sợ mình nghe nhầm nên phải xác nhận lại.

Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Đúng vậy! Nhưng tiền nhiều quá, trên người tôi lại không mang nhiều vậy, vì vậy ông có thể cử vài người về lấy tiền với tôi”.

Nhưng khi nghe thấy vậy thì sắc mặt của người dẫn chương trình lập tức sầm lại.

Ông Khúc cười lạnh nói: “Hóa ra là không có tiền, thế mà còn khoa trương”.

“Thưa anh! Chúng tôi là tiền trao cháo múc, không thể cho nợ”, gã trầm giọng nói: “Hơn nữa đồ của nhà họ Hồng thì không ai dám nợ cả”.

Bạch Diệc Phi lập tức đáp: “Tôi thật sự không mang nhiều thế, các người đi về lấy cùng thôi mà. Hơn nữa, tôi có thể cho thêm các người tiền lộ phí nữa”.

Buổi chiều, Lục Viễn cho Bạch Diệc Phi túi vàng, chỗ đó chắc phải được hai mươi nắm vàng.

Thật ra hiện giờ trên Đảo Lam, họ dựa theo cách tính tiền đó thì không đc chuẩn lắm. Nếu như có công cụ tính thì còn được.

Chương 771: Cái giá phải trả khi chọc giận tao

Người dẫn chương trình sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Diệc Phi thì trầm tư suy nghĩ.

Gã vẫn chưa lên tiếng thì ông Khúc đã hừ lạnh nói: “Ai biết được có phải thật không, ngộ nhỡ người nhà họ Hồng đi theo anh mà không lấy được tiền thì chẳng phải nhà họ Hồng tổn thất lớn sao?”

Người dẫn chương trình nghe thấy vậy thì lập tức ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Thằng nhóc này, tưởng nhà họ Hồng chúng tao dễ lừa thế hả?”

Bạch Diệc Phi thấy sốt sắng, nói: “Nếu đi mà không lấy được thì tùy nhà họ Hồng xử lý”.



“Mày là cái thá gì?”, người dẫn chương trình cười lạnh: “Kể cả mày chết thì nhà họ Hồng được lợi gì?”

“Trước đây mày cũng đấu giá mua lại một cô gái hả? Như này đi, đấu giá sẽ ba ngày tổ chức một lần. Nếu mày có hứng thú thì ba ngày nữa đến đi, đến lúc đó cũng có cực phẩm như này”.

“Lúc đó, mày mang đủ tiền thì mày mua cô gái nào cũng được”.

“Vì vậy cô gái này thuộc về quyền sở hữu của ông Khúc”.



Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi càng sốt sắng, lớn tiếng quát: “Không được, tôi muốn cô gái này, tôi chỉ cần cô ấy thôi”.

Ông Khúc không khỏi cười lạnh nói: “Được thôi! Anh cứ lấy tiền ra. Chỉ cần bây giờ anh có thể lấy ra nhiều vàng thế thì tôi sẽ cho anh cô gái đó”.

Bạch Diệc Phi không nói được gì. Còn người dẫn chương trình lạnh lùng nhìn anh một cái, cũng không thèm để ý đến anh và trực tiếp tuyên bố đấu giá kết thúc.

Những người đấu giá được thì dựa theo biển số mình đấu giá ban nãy rồi đưa tiền ra để nhận hàng. Vệ sĩ của ông Khúc đẩy ông ta đến trước mặt Lưu Hiểu Anh.

Sau khi nhìn thấy vậy, Lưu Hiểu Anh điên cuồng giãy dụa, lớn tiếng hô lên: “Cứu tôi, cứu tôi với”.

Người dẫn chương trình tưởng Lưu Hiểu Anh bị làm sao nên lại lấy roi ra quất lên người cô ta.

“Bốp, bốp, bốp…”, tiếng hét của Lưu Hiểu Anh và tiếng roi quất khiến Bạch Diệc Phi định thần lại.

Anh nhìn lên bên trên, thấy Lưu Hiểu Anh đang bị roi quất rồi lại nghe thấy tiếng hét bất lực của cô ta và bàn tay nhăn nheo mà ông Khúc giơ ra định sờ lên người Lưu Hiểu Anh nên Bạch Diệc Phi phẫn nộ quát: “Dừng tay”.

Anh muốn xông lên nhưng bị Lục Dương ngăn lại.

Lục Dương không ngờ Bạch Diệc Phi lại đắc tội với ông Khúc, lại còn đắc tội với nhà họ Hồng nên kinh hãi ngăn anh lại: “Ông chủ Bạch, đừng manh động”.

Lục Dương mới mười lăm tuổi, sức lực cũng có hạn nhưng hiện giờ toàn thân Bạch Diệc Phi không còn chút sức lực nào nên Lục Dương có thể dễ dàng ngăn anh lại.

Đúng lúc này, bốp một tiếng, Bạch Diệc Phi bị người ta đánh bay ra ngoài.

Bởi vì Lục Dương ngăn Bạch Diệc Phi lại nên hai người cùng bị đánh bay ra. Trước đó Bạch Diệc Phi hét dừng tay, ông Khúc cũng nghe thấy cả. Sau đó khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi muốn xông lên thì vệ sĩ của ông ta lập tức lên trước. Sau khi xông lên sân khấu đấu giá thì một chân đá trúng bụng của anh. Vì vậy hai người bị đá tung ra ngoài.

Vệ sĩ cười khinh bỉ, nói: “Mẹ kiếp, tiền không có, thực lực cũng không mà còn dám tranh đồ với ông Khúc? Đúng là đồ rác rưởi”.

Nhưng một lúc sau, Bạch Diệc Phi lại đứng lên từ trong hàng ghế đó. Không chỉ vậy, ánh mắt của anh đỏ ửng, tóc cũng dần dần thành màu trắng.

Vệ sĩ nhìn thấy Bạch Diệc Phi lúc này thì ngây người ra. Một lúc sau, hắn cười lạnh nói: “Mẹ kiếp, định dọa ai hả? Tưởng rằng mày đeo kính áp tròng mà ông mày không nhìn ra hả?”, sau đó hắn xông lại phía trước mặt Bạch Diệc Phi rồi giơ tay lên định đấm anh một cái.

“Bụp”, cú đấm này đánh lên mặt Bạch Diệc Phi nhưng anh lại không hề bị tác động gì cả. Không chỉ vậy, thậm chí vệ sĩ còn cảm thấy đau tay.

Thấy Bạch Diệc Phi như vậy, vệ sĩ đột nhiên thấy sợ hãi. Một lát sau, hắn lập tức khom người, bụng đau đớn vô cùng. Hắn cúi đầu nhìn xuống cánh tay của Bạch Diệc Phi. Lúc này chỉ thấy cánh tay của anh đâm vào bụng hắn.

Vệ sĩ trợn mắt kinh hãi, mồm há hốc với vẻ khó tin.

Máu tươi thuận theo tay của Bạch Diệc Phi mà chảy xuống thành dòng. Vệ sĩ đó đã bị Bạch Diệc Phi đấm một cái thủng ruột.

“Rầm”, lúc Bạch Diệc Phi rút tay ra thì hắn cũng ngã sấp xuống đất. Đồng thời lúc này hắn tràn đầy vẻ sợ hãi, không nói ra được câu nào và chết trong tư thế không nhắm mắt.

Người dẫn chương trình và ông Khúc ở trên sân khấu vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn tưởng lúc vệ sĩ kia đánh Bạch Diệc Phi nên không cẩn thận cũng làm hỏng đồ của mình.

Ông Khúc thấy thế thì nói với vẻ bất mãn: “Đồ vô dụng! Có chút chuyện nhỏ mà cũng không làm nổi. Mau lôi thằng nhóc đó ra ngoài đánh đi, đừng làm hỏng đồ của nhà họ Hồng.

Người dẫn chương trình lập tức cười nói với ông Khúc: “Cảm ơn ông Khúc vẫn giữ gìn cho chúng tôi”.

Nhưng một lát sau họ đều đờ người ra. Vì Bạch Diệc Phi nhấc chân lên đá một cái nên vệ sĩ kia bay ra ngoài như quả bóng, còn lăn đến trước mặt người dẫn chương trình và ông Khúc.

Lúc này họ mới nhìn rõ, bụng của vệ sĩ bị thủng một lỗ bằng nắm đấm, hơn nữa còn có máu tươi chảy ra, thậm chí còn nhìn rõ cả ruột bên trong.

Hai người ngẩng lên, phát hiện tay phải của Bạch Diệc Phi toàn là máu.

“Các người… Đều phải chết”, Bạch Diệc Phi lại một lần nữa rơi vào trạng thái điên cuồng. Anh dường như mất đi lý trí, lúc này anh chỉ muốn giết người.

Trong mắt anh, tất cả mọi người đều như nhau. Còn đám người trước mặt anh giờ đây, giống như lũ quái vật khiến anh phẫn nộ uất hận mà muốn xé nát chúng. Anh từng bước tiến về phía sân khấu đấu giá.

Người dẫn chương trình nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt biến đổi, lập tức lớn tiếng quát: “Người đâu, mau lại đây, mau giết hắn đi”.

Ông Khúc cũng định thần lại, lúc này hoang mang vô cùng. Tiếp đó, hơn chục người đàn ông mặc áo của nhà họ Hồng đều nhảy lên xông về phía Bạch Diệc Phi.

Đám người này cũng chỉ là người thường, giỏi lắm thì cũng ở trình cấp bốn thôi.

Còn trạng thái hiện giờ của Bạch Diệc Phi… Đến cả Sa Phi Dương với thực lực cao thủ cấp hai cũng không đánh lại anh. Không nói cũng biết thực lực hiện giờ của anh kinh khủng đến mức nào.




Vì vậy, lúc tên đầu tiên cầm dao xông lại chém Bạch Diệc Phi, anh đã dùng nắm đấm đánh lại. Sau đó đầu của tên đó như vỡ vụn rồi đột nhiên rầm một tiếng, toàn thân hắn bay ra ngoài còn đập cả vào một người khác đang xông đến. Thế là cả hai tên đều bị đánh bay ra ngoài và đều chết cả.

Những người ở phía sau tiếp tục xông về trước, không ngoài dự liệu, cũng chết cả.

Người dẫn chương trình nhìn thấy cảnh này thì sợ đến nỗi mặt tái nhợt, hai chân run rẩy.

Ông Khúc cũng sợ hãi, ông ta lập tức di chuyển xe lăn của mình và định rời khỏi đây.

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào họ, nói: “Các người nói, bất luận là ai gây chuyện ở nhà họ Hồng đều phải chết rất thảm đúng không?”

Bạch Diệc Phi như mất đi lý trí, nhưng những việc mà chúng khiến anh phẫn nộ thì anh vẫn nhớ kỹ. Ví dụ như người dẫn chương trình dùng roi đánh phụ nữ hoặc là người dẫn chương trình dọa những người dám gây chuyện. Rồi cả việc gã đánh một người phụ nữ mà khiến Bạch Diệc Phi lo lắng. Mặc dù ấn tượng của anh về cô ta rất mơ hồ nhưng chuyện đó anh vẫn nhớ được.

Người dẫn chương trình trắng bệch mặt, hai chân run rẩy, nói với Bạch Diệc Phi: “Mày… Mày phải nghĩ cho kỹ. Đây là… Đây là khu số 4 đấy, là địa bàn của nhà họ Hồng. Mày… Mày dám gây sự ở đây thì nhà họ Hồng sẽ không tha cho mày đâu”.

Chương 772: Kẻ bất nghĩa đều phải chết

“Ngay cả người nhà của mày, nhà họ Hồng cũng không tha đâu”.

“Mày phải nghĩ cho kỹ xem mày có gánh nổi không?”, người dẫn chương trình nói xong dường như cảm thấy tìm lại được chút khí thế. Nhưng khi phát hiện Bạch Diệc Phi cứ như kiểu không nghe thấy mà vẫn từng bước tiến về phía gã thì gã mới hoảng sợ.

“Mày… Mày muốn làm gì? Chúng tao là người của nhà họ Hồng…”.

“Bụp”, gã vẫn chưa nói xong thì Bạch Diệc Phi đã đi tới trước mặt đấm một phát. Gã bay ra ngoài rồi đập lên vách tường phía sau.



“Phụp”, người dẫn chương trình rơi trên đất, cùng lúc đó còn phun ra máu tươi.

Bạch Diệc Phi lại đi đến trước mặt gã, từ trên cao nhìn xuống rồi lạnh lùng nói: “Những kẻ bất nghĩa thì đều phải chết”, nói xong anh nhấc chân lên rồi giẫm một cái.

Bạch Diệc Phi giẫm mà khiến người dẫn chương trình kia không có cơ hội nói thêm gì và chết luôn. Sau đó anh quay người lại nhìn về phía ông Khúc.

Ông Khúc đang di chuyển xe lăn của mình chạy ra phía ngoài. Bạch Diệc Phi không đuổi theo ông ta mà đến trước mặt Lưu Hiểu Anh, dùng sức bẻ vặn khóa sắt. Anh cố gắng hết sức, cuối cùng khóa sắt cũng được mở ra.





Lưu Hiểu Anh lại một lần nữa nhìn thấy trạng thái ‘hoang dã’ của Bạch Diệc Phi nên ngây người ra. Cảnh tượng xảy ra buổi tối hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô ta.

Bạch Diệc Phi giơ tay ra xiết chặt cổ cô ta. Chỉ cần dùng lực là Lưu Hiểu Anh sẽ tắt thở ngay. Nhưng lúc này, đột nhiên Lưu Hiểu Anh không thấy sợ.

Mặc dù cô ta cảm thấy Bạch Diệc Phi hiện giờ rất lạ lẫm nhưng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm. Cô trực tiếp thò cổ ra, nhắm mắt lại, chủ động cho Bạch Diệc Phi cơ hội ra tay.

Nhưng sau đó thì rầm một tiếng, Bạch Diệc Phi ngất lịm trên đất.



Bạch Diệc Phi lại nằm mơ. Anh mơ mình ở một nơi xa lạ giống như ở trong không gian, còn ở đó chỉ có anh và Lưu Hiểu Anh.

Sau khi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh thì anh kích động hỏi: “Rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi quên rồi”, Lưu Hiểu Anh nói.

Bạch Diệc Phi tiếp tục hỏi: “Sao lại quên được, tại sao cô lại rời đi”.

Lưu Hiểu Anh đỏ ửng mắt, hét lớn: “Tôi đã nói là tôi quên rồi”.

Bạch Diệc Phi như ngây người ra. Trong lúc anh vẫn muốn tiếp tục hỏi thì Lý Tuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, vẻ mặt tủi thân nhìn hai người họ.

Bạch Diệc Phi muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào. Bởi vì anh không biết là đã xảy ra chuyện gì? Anh muốn hỏi Lưu Hiểu Anh là đã xảy ra chuyện gì nhưng lại đờ người ra. Bởi vì nếu anh đi hỏi cô ta thì đồng nghĩa với việc anh ngó lơ Lý Tuyết, vậy thì Lý Tuyết nhất định sẽ rất đau lòng.

Vì vậy mà anh do dự, anh bối rối và sốt sắng.

Sau đó, Bạch Diệc Phi tỉnh lại. Anh ngồi bật dậy thì phát hiện mình nằm mơ.

Trong lúc anh dần lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh thì phát hiện mình ở trong một căn phòng nhỏ tối đen.

“Đây là đâu?”

“Anh tỉnh rồi à?”, đột nhiên truyền lại tiếng con gái có chút nhút nhát.

Bạch Diệc Phi sợ đến nỗi lùi về sau rồi lập tức đưa mắt nhìn lại. Anh phát hiện ra có một cô gái ngồi bên cạnh mình, rất xinh đẹp, thân hình thì bốc lửa nhưng sắc mặt thì tái nhợt. Cô ta đang cẩn thận cầm khăn mặt nhìn anh.

Bạch Diệc Phi cảm thấy cô ta có chút quen, liền hỏi: “Cô là ai?”

Đúng lúc này, cửa được mở ra. Lưu Hiểu Anh bê chậu nước đi vào, thản nhiên nói: “Cô ấy chẳng phải là người mà anh bỏ tiền ra mua sao?”

Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi lập tức phản ứng lại. Hóa ra đây là người anh đấu giá mua về.

Lúc này, anh đột nhiên giơ tay ra nắm chặt lấy cô ta.

Cô gái sợ đến mức bật dậy. Còn Lưu Hiểu Anh thấy thế thì khẽ chau mày.

Sau đó anh vén tay áo của cô ta lên thì nhìn thấy trên cánh tay toàn là vết roi quất. Anh biết ngay, tại sao sắc mặt cô ta lại nhợt nhạt như vậy.

Vì vậy Bạch Diệc Phi buông cánh tay cô gái ra, quay đầu hỏi Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh! Cô sao rồi? Không sao chứ?”

Lưu Hiểu Anh cũng hiểu được ý của anh nên lắc đầu nói: “Tôi không sao”.

Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lúc, vì anh không biết nên nói gì. Thật ra anh cũng có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nói từ đâu.

Anh nhớ lại những lời nghe được ở phòng ăn, họ nói cậu chủ nhà họ Hồng thích ‘đùa giỡn’ phụ nữ. Lưu Hiểu Anh từng bị gã bắt, không biết cô ta có…

Lưu Hiểu Anh dường như hiểu được ý của anh nên thản nhiên nói: “Trên người tôi có độc nên không ai dám động vào người tôi, anh đừng có nghĩ nhiều”, sau đó cô ta kể về chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Lúc đó, sau khi hạ độc chết đám người Đoạn Hằng, vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu thì cô ta bị người của nhà họ Hồng bắt được, sau đó bị dẫn đến trước mặt cậu chủ nhà họ Hồng.

Gã là tên hạ lưu, nhìn thấy Lưu Hiểu Anh xinh đẹp nên có muốn hãm hiếp cô ta.

Cô ta lập tức lên giọng uy hiếp: “Đám Đoạn Hằng định hãm hiếp tôi nên mới trúng độc mà chết, bởi vì tôi bẩm sinh đã mang độc trên người”.

Cậu chủ nhà họ Hồng sau khi nghe xong thấy không cam lòng, vẫn muốn thử. Nhưng mấy mạng của đám Đoạn Hằng bày ra trước mặt nên kể cả gã có muốn cũng không dám. Vì vậy, cuối cùng đành mang Lưu Hiểu Anh ra bán đấu giá. Mặc dù không chiếm được cô ta nhưng vẫn có thể kiếm được ít tiền.

Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong thì thở phào một cái, cười nói: “Nếu không sao thì phiền cô bôi cho cô ấy chút thuốc”. Người mà anh nói chính là cô gái được anh mua về kia.

Lưu Hiểu Anh trừng mắt nhìn anh một cái với ý ‘Thì ra anh muốn tôi bôi thuốc cho cô ta, chứ không phải thật sự quan tâm đến tôi hả?’

Mặc dù trừng mắt với anh nhưng Lưu Hiểu Anh dù sao cũng là bác sĩ. Mà đã là bác sĩ thì không thể không quan tâm bệnh nhân được.

Lưu Hiểu Anh kéo rèm trên giường để ngăn cách tầm nhìn của Bạch Diệc Phi, sau đó bôi thuốc cho cô gái kia.




Bạch Diệc Phi không nhìn thấy họ nhưng hiện giờ anh rất tò mò, vì vậy cất giọng hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Sao chúng ta lại ở đây? Đây là đâu vậy?”

Nghe thấy vậy, Lưu Hiểu Anh ngưng lại. Cô ta không biết nên nói thế nào. Bởi vì tối hôm đó Bạch Diệc Phi như một ác ma, giết người không chớp mắt.

Vì vậy, cô ta do dự một lát mới hỏi lại: “Anh không nhớ gì sao?”

Bạch Diệc Phi lập tức đáp: “Không! Giống như tối hôm lâu thôi, tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Hiểu Anh nghe thấy vậy thì cười khổ một tiếng nói: “Không nhớ cũng tốt”.

Sau đó cô ta thản nhiên nói: “Cuối cùng anh cứu tôi thì anh ngất đi. Đây là nhà của nhà họ Lục, là người con trai mà đến cùng với anh dẫn chúng ta đến đây”.

“Còn có cả cô gái này, nói là muốn đi theo anh, sau này là người của anh”.

Bạch Diệc Phi biết Lưu Hiểu Anh đang nói tránh, chứ chuyện không thể đơn giản như vậy được. Nhưng anh lại một lần rơi vào trạng thái điên cuồng nên lúc này rất yếu ớt.

Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ chút, hỏi: “Cô tên là gì? Sao lại không về nhà?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK