"Liễu Chiêu Phong, có phải công ty mày sắp đóng cửa rồi không?", Bạch Diệc Phi chậm rãi nói.
"Sao mày biết? Là mày ngầm giở trò đúng không?", Liễu Chiêu Phong chất vấn, gã suy nghĩ một lát rồi lại lắc đầu nói: "Không! Không thể như thế được! Mày không làm được!"
"Là ai? Mày đã nghe ai nói?"
Liễu Chiêu Phong nói ra tiếng lòng của mọi người, ai cũng không tin chuyện đó là do Bạch Diệc Phi làm, bọn họ chỉ cho rằng Bạch Diệc Phi đã nghe được tin tức gì đó.
Nhưng khi nghĩ kỹ lại thì loại chuyện này ngoại trừ các bên liên quan, thì người ngoài căn bản không thể biết được. Bạch Diệc Phi có thể biết, chứng tỏ…
Liễu Long trầm giọng hỏi: "Nói đi! Người sau lưng cậu là ai? Tập đoàn Hầu Tước sao?"
Mọi người ngay lập tức bừng tỉnh khi nghe câu nói này, đúng vậy! Nhất định là có người đứng sau lưng Bạch Diệc Phi! Nhưng mà tập đoàn Hầu Tước muốn đối phó Liễu Thị sao? Nói như vậy thì cũng không hợp lí?
Bạch Diệc Phi nhìn Liễu Long, anh không trả lời ông ta mà hỏi ngược: "Ông có biết tại sao không?"
Liễu Long nghe thấy thế thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, Liễu Chiêu Phong thấy vậy cũng không dám chen miệng vào.
Tập đoàn Hầu Tước đứng đầu ở thành phố Thiên Bắc, các tập đoàn khác không thể so sánh được, mà tập đoàn Liễu Thị chỉ đứng sau Hầu Tước, cho nên chỉ có tập đoàn Hầu Tước mới có thể đối phó được với Liễu Thị.
Nhưng nếu Hầu Tước đối phó Liễu Thị thì bản thân Hầu Tước cũng sẽ bị tổn hại, giống như tôi chết thì ông cũng hấp hối vậy.
Liễu Long âm trầm nhìn Bạch Diệc Phi, ông ta nói: "Tôi muốn nghe cậu nói".
Bạch Diệc Phi đột nhiên duỗi tay chỉ Liễu Chiêu Phong: "Tất cả là do hắn ta!"
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong tái mặt, gã lắc đầu nói: "Không thể nào! Mày vu khống tao! Tao và tập đoàn Hầu Tước thì có liên quan gì đến nhau chứ!"
"Đừng nói vì tao nói ra chuyện mày bị vợ cắm sừng, nên mày mới muốn đổ tội cho tao đấy chứ! Hơn nữa tập đoàn Hầu Tước là của ai chứ? Sao bọn họ có thể vì tao mà đối phó với Liễu Thị?"
Liễu Chiêu Phong nói xong thì mọi người không ngừng gật đầu, nói rất có lí!
"Mặc dù cậu Liễu là con trai của chủ tịch chúng ta, nhưng nói thật cậu ấy chả dính dáng gì đến chủ tịch tập đoàn Hầu Tước cả!"
"Đúng vậy! Chắc chắn không thể nào!"
". . ."
Liễu Long cũng gật đầu, ông ta không tin Liễu Chiêu Phong có thể chọc giận tập đoàn Hầu Tước?
Bạch Diệc Phi hừ nhẹ một tiếng, anh cười lạnh nói: "Vậy tôi hỏi mấy người, tại sao tập đoàn Hầu Tước chỉ công kích công ty dưới danh nghĩa hắn ta, mà không phải là sản nghiệp khác của tập đoàn Liễu Thị?"
"Cái này…"
Mọi người không biết phải nói gì.
Bởi vì đây là sự thật, đúng thật là chỉ có công ty và chuỗi cửa hàng dưới tên Liễu Chiêu Phong mới bị tập đoàn Hầu Tước đối phó.
Bạch Diệc Phi nhìn Liễu Long: "Bởi vì hắn ta đã xúc phạm chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, mặc cho chủ tịch cảnh cáo hết lần này đến lần khác, hắn ta vẫn đụng chạm đến giới hạn của chủ tịch, nếu không thì tại sao chủ tịch lại ra tay chứ?"
"Chủ tịch Liễu, chỉ vì Liễu Chiêu Phong mà Liễu Thị suýt bị phá sản, tôi thấy ông nên cho hắn ta mấy cái tát coi như một bài học, ông thấy có đúng không?"
Tay Liễu Long run rẩy.
Bạch Diệc Phi hỏi: "Sao vậy? Không nỡ ra tay à?"
Liễu Long cắn chặt răng, nói thật thì ông ta rất muốn đánh gã, cái thằng bất hiếu này suýt nữa thì hủy hoại cả Liễu Thị, đúng là không đánh không được!
Nhưng bảo ông ta đánh con trai mình trước mặt nhiều người như vậy, thì có khác nào mình tự làm mất mặt mình. Hơn nữa đó còn là lời một nhân viên quèn của Hầu Tước nữa!
Liễu Chiêu Phong lo lắng nói: "Bố! Thằng đó nói láo! Con không biết chủ tịch tập đoàn Hầu Tước! Càng không thể xúc phạm người đó! Là Bạch Diệc Phi nói láo thôi!"
"Hơn nữa cho dù nó là tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước, nhưng nếu muốn nói gì thì cũng nên là chủ tịch đích thân đến, chứ liên quan gì đến nó?"
Liễu Long nghe thấy vậy thì tạm ngừng lại, ông ta vốn tưởng rằng Bạch Diệc Phi chỉ là một nhân viên, không ngờ lại là tổng giám đốc, nhưng dù vậy thì tổng giám đốc cũng không có tư cách này!
Mà lúc này Liễu Tiêu Dao lại đang suy nghĩ đủ điều.
Nếu Liễu Chiêu Phong thật sự đắc tội với chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, vậy thì gã không cần lo lắng Liễu Chiêu Phong sẽ có chỗ đứng trong tập đoàn Liễu Thị, hơn nữa nếu như thế thì Liễu Thị sẽ trở thành của gã.
Rắc rối duy nhất bây giờ là nếu Liễu Chiêu Phong không hối cải sẽ khiến tập đoàn Hầu Tước tức giận, nếu Hầu Tước đối phó với tập đoàn Liễu Thị thì gã sẽ mất nhiều hơn được.
"Cậu chỉ là tổng giám đốc thì không thể quyết định chuyện lớn giữa hai tập đoàn được, trừ khi là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước tự mình tới đây".
Liễu Long cũng phản ứng lại, ông ta lạnh lùng nói với Bạch Diệc Phi: "Ân oán giữa tập đoàn Hầu Tước và con trai tôi chỉ là ân oán cá nhân, không nên để tổng giám đốc của công ty tới truyền lời, hơn nữa còn làm ầm ĩ cả lên. Ngoài ra, còn chưa chắc chắn rằng tập đoàn Hầu Tước muốn đối phó với Liễu Thị, nên cậu càng không tư cách đứng ở đây!"
Liễu Chiêu Phong vội vàng đồng ý: "Đúng vậy! Mày chỉ muốn nhân cơ hội lừa gạt Liễu Thị, nhân tiện phá hủy quan hệ giữa Liễu Thị và tập đoàn Hầu Tước đúng không? Đúng là loại bỉ ổi!"
Gã vừa dứt lời thì mọi người đều gật đầu đồng ý.
Bạch Diệc Phi chỉ nói miệng thôi, không có chứng cứ thì ai mà tin chứ?
Đột nhiên Liễu Tiêu Dao lấy điện thoại di động ra, gã nói: "Muốn biết cậu ta có nói thật không thì trực tiếp hỏi là được. Đúng lúc tôi có quen biết một cổ đông của tập đoàn Hầu Tước, bây giờ tôi sẽ gọi cho ông ta để xác nhận".
Mọi người nghe vậy thì cảm thấy vô cùng vui mừng.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh nghĩ đến Trương Vinh nên hỏi: "Anh chắc chắn là muốn gọi điện thoại chứ?"
"Ha ha…Bạch Diệc Phi, mày sợ sao?", Liễu Chiêu Phong lập tức đắc ý.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Ồ, vậy thì gọi đi!"
Liễu Chiêu Phong tiếp tục nói: "Bạch Diệc Phi! Mày chờ đó, chờ anh hai tao gọi điện thoại xác nhận xong, nếu mày không cho chúng tao được một lời giải thích hợp lý thì đừng hòng bước ra khỏi tòa nhà Liễu Thị này!"
Mặt Bạch Diệc Phi không hề thay đổi, anh rất bình tĩnh.
Liễu Tiêu Dao gọi điện thoại, vì muốn Bạch Diệc Phi bẽ mặt nên gã còn đặc biệt bật loa ngoài.
Ánh mắt mọi người đều tập chung lại, cực kì chăm chú.
Nhưng lời nói của đối phương tiếp đó lại khiến mọi người vô cùng khiếp sợ.
"Alo, lão Trương, tôi là Tiêu Dao".
"Liễu Tiêu Dao! Mày còn dám gọi điện thoại cho ông hả!", Trương Vinh tức giận nói.
"…Làm sao thế?"
"Làm sao ấy hả? Mẹ kiếp, ông suýt chút nữa bị mày hại chết rồi! Mày còn dám hỏi sao vậy?"
"Lão Trương, ông có ý gì? Tôi lừa ông khi nào chứ?"
"Mày đừng có giả ngu nữa? Là mày bảo tao sa thải người ta, kết quả thì người ta lại là chủ tịch. Mày bảo một cổ đông như tao đi sa thải chủ tịch! Đầu óc mày có vấn đề hả?"
Liễu Tiêu Dao sửng sốt: "Không đúng, tôi nhờ ông sa thải Bạch Diệc Phi mà, cậu ta chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Hầu Tước, liên quan gì đến chủ tịch chứ?"
"Mẹ kiếp, Bạch Diệc Phi không phải là chủ tịch thì là ai hả?"
"Tút tút tút. . ."
"…"
Liễu Tiêu Dao tức giận khi Trương Vinh cúp điện thoại: "Cúp điện thoại cái gì, không biết công ty có bao nhiêu người tên Bạch Diệc Phi, còn…"
Liễu Tiêu Dao chưa nói hết lời thì đã hoàn toàn sững sờ.