“Con trai, để bố xem nào”, Tôn Minh Kiến vẻ mặt cực kỳ lo lắng kéo Tôn Hào dậy: “Để bố xem đánh vào đâu?”
“Bụng… còn có mặt”, Tôn Hào nói bằng giọng tủi thân.
Sắc mặt Tôn Minh Kiến lập tức sa sầm: “Hắn lại dám đánh vào mặt con, rốt cuộc là ai?”
“Hắn tên Bạch Diệc Phi, là một doanh nhân, cũng là chồng của Lý Tuyết”, Tôn Hào nói.
Tôn Minh nổi khùng quát ầm lên: “Loại chó má, lại dám đánh…”.
Chỉ là còn chưa kịp nói hết câu, Tôn Minh Kiến đã sững sờ mất một lúc mới phản ứng lại được, hỏi Tôn Hào: “Con nói lại lần nữa là ai?”
“Bạch Diệc Phi, chồng của Lý Tuyết”, Tôn Hào nhắc lại.
Sắc mặt Tôn Minh Kiến lại đổi như tắc kè hoa, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn gã: “Con dây vào ai không được, sao lại đi dây dưa với cái thằng điên đấy?”
Tôn Hào không biết, nhưng ông ta biết, hơn nữa Lý Tuyết tại sao có thể trở thành Phó chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp?
Bạch Diệc Phi chính là người mà chủ tịch Hứa Đạo Trưởng của Liên minh Thương mại thủ đô muốn giết, nhưng cho đến tận bây giờ ông ta cũng vẫn chưa thực hiện được.
Mà thân phận của Bạch Diệc Phi thì lại càng khỏi phải nói, là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Bạch, là người có thể ngồi ngang hàng với Chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp.
Tôn Hào vẫn chưa biết, nghe thấy câu nói này thì gật đầu: “Đúng, hắn đúng là như vậy”.
Nói xong thì lại gào khóc thêm một chặp nữa với bố gã: “Bố, bố không thể nhìn con trai mình khi không lại bị ăn đòn chứ!”
Tôn Minh Kiến nghe xong lời này thì lòng trầm hẳn xuống, cuối cùng nghiến răng nói: “Người này quả thực không thể dây được, nhưng nếu hắn đã chủ động chọc vào chúng ta, chúng ta cũng không việc gì phải nhẫn nhịn. Con trai con yên tâm đi, bố sẽ khiến cho hắn phải quỳ xuống trước mặt con để xin lỗi”.
Tôn Hào lập tức trở nên vui vẻ, đợi ông bố nhà mình đi xử lý Bạch Diệc Phi, rồi sau đấy Lý Tuyết không phải sẽ là của mình sao?
Lúc này, vệ sỹ lúc nãy đi ra ngoài đã trở lại.
“Ông chủ, tra được rồi, ở Bệnh viện thứ nhất Kim Thành, nhưng mà Bạch Vân Bằng và gã Tần Sơn gần đây rất nổi danh cũng đang ở cổng bệnh viện, giống như là đang canh chừng cho hắn vậy”.
“Ngoài ra bên đó còn có cả cậu chủ Lâm Cuồng, con trai của ông hai nhà họ Lâm”.
“Không chỉ vậy, người đi điều tra còn phát hiện ra có một đội ngũ thần bí đang ẩn nấp xung quan khu vực bệnh viện”.
Nghe vậy, vẻ mặt của Tôn Minh Kiến trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, cuối cùng đành phải thở dài nói: “Con trai, việc này chúng ta phải từ từ giải quyết, trước mắt người của hắn hơi đông, không dễ ra tay đâu!”
...
Bữa tiệc sinh nhật trong bệnh viện cuối cùng cũng kết thúc, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đưa Long Linh Linh trở về phòng bệnh.
Long Linh Linh vì chuyện này mà lại phát sốt lần nữa, nhưng mà cô ta rất vui, đây là sinh nhật khó quên nhất trong cuộc đời của cô ta.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết để cô ta nghỉ ngơi, nhưng trong lòng cô ta vẫn còn dư âm của buổi tiệc lúc nãy mà chưa thể bình tĩnh lại được.
“Chủ tịch, không, anh hai, sau này anh chính là anh hai của tôi, Tuyết Nhi chính là chị dâu của tôi”, Long Linh Linh kích động nhìn hai người họ, cười nói: “Hôm nay tôi thực sự cảm ơn hai người”.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều khẽ mỉm cười, sau đó Bạch Diệc Phi lại nói: “Yên tâm dưỡng bệnh, đợi khỏi bệnh rồi sau này chúng ta chính là người một nhà”.
Long Linh Linh gật mạnh đầu: "Ừm".
...
Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện đi đến một khách sạn gần nhất.
Đợi đến khi vào trong phòng, Bạch Diệc Phi không kiềm chế được ôm chặt lấy Lý Tuyết.
Mà Lý Tuyết lại đẩy anh ra, sắc mặt và ánh mắt có chút ai oán: “Em cũng muốn có một buổi tiệc sinh nhật như vậy”.
Bạch Diệc Phi: "...".
“Sinh nhật của em không phải cũng sắp tới rồi sao? Đến lúc đó anh chắc chắn sẽ tặng cho em một bất ngờ”, Bạch Diệc Phi vừa cười vừa nói.
Lý Tuyết sa sầm mặt hỏi: “Cũng là pháo hoa như vậy sao? Đã chẳng còn bất ngờ nữa rồi”.
Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút, đang định nói gì đó, Lý Tuyết lại hỏi: “Anh với Long Linh Linh có quan hệ gì? Vì sao lại tốn sức chuẩn bị tiệc sinh cho cô ta như vậy?”
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi mới lập tức phản ứng lại, Lý Tuyết đang ghen.
Quả thật, buổi tiệc sinh nhật như vậy đúng là rất hoành tráng, lại rất đặc biệt, tốn bao nhiêu tiền để bắn pháo hoa sáng rực cả một nửa thành phố chỉ vì một người bạn bình thường, nói ra có ai tin chứ?
Mà trong đó có một nửa là của Lý Tuyết, một nửa còn lại là của Long Linh Linh, nhìn thế nào cũng thấy không hợp lý.
Bạch Diệc Phi đành phải kể lại cho Lý Tuyết nghe những gì mà Long Linh Linh đã nói khi bọn họ đang trên đường đến thủ đô.
Hơn nữa, Bạch Diệc Phi còn đi mời Lý Tuyết cũng tham gia nữa, anh đã dùng hành động để thể hiện rằng, anh và Long Linh Linh chỉ là mối quan hệ bạn bè, đồng thời cũng muốn để cho Long Linh Linh biết, bọn họ đều là bạn của cô ta.
Kỳ thực Bạch Diệc Phi có thể cảm nhận được tấm lòng của Long Linh Linh dành cho mình, lần này ngoài việc để cho cô ta cảm nhận đám bạn bè như bọn họ đều đang tổ chức sinh nhật cho cô ta ra, còn muốn để cô ta cắt đứt tình cảm của mình với anh.
Bạch Diệc Phi vô cùng nghiêm túc giải thích sự việc thì đột nhiên Lý Tuyết lại bật cười.
Sau đó Lý Tuyết chủ động ôm lấy anh, cười nói: “Thật là ngốc!”
Bạch Diệc Phi lúc này mới phản ứng lại, sau đó liền bế Lý Tuyết rồi ném cô lên giường…
...
Bọn họ ở thủ đô tổng cộng năm ngày, năm ngày này mọi thứ trôi qua khá là êm đềm.
Chỉ có một điều, đó chính là dì hai của Lưu Hiểu Anh đã đến đây một chuyến và đưa cho Lý Tuyết một ít thuốc sau đó liền đi luôn.
Ngày thứ tư bọn họ ở lại thủ đô, bệnh của Long Linh Linh đã khỏi hẳn, sau khi xuất viện bọn họ cùng nhau xuất phát đi về thành phố Thiên Bắc.
Vì trên đường đến bọn họ đã gặp phải rất nhiều người đuổi giết, cho nên khi trở về Lâm Cuồng quyết định lái xe để để đưa bọn họ về.
Người thừa kế của nhà họ Lâm và nhà họ Bạch đều ngồi trên xe, như vậy thì Đạo Trưởng dù muốn lấy mạng của Bạch Diệc Phi cũng sẽ phải suy đi tính lại hậu quả của việc đồng thời đắc tội với hai đại gia tộc.
Khi quay về, bọn họ lái một chiếc limousine, trong xe có Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết, Long Linh Linh, Chu Khúc Nhi và Sa Phi Dương.
Lưu Hiểu Anh không hề về chung với bọn họ, cô ta nói là muốn ở lại thủ đô giải quyết chút chuyện.
Trên đường đi, Bạch Diệc Phi nói với Lâm Cuồng ý định của mình, Lâm Cuồng ngoài cảm thấy có chút đáng tiếc thì không còn phản ứng gì khác.
“Anh Bạch, nếu như anh không muốn thừa kế nhà họ Bạch, nhà họ Bạch rất có thể sẽ suy tàn”.
Bạch Diệc Phi không hề quan tâm đến những thứ này, lại nói: “Còn có Bạch Khiếu”.
Lâm Cuồng lắc đầu nói: “Người của nhà họ Bạch sẽ không để Bạch Khiếu thừa kế đâu, cho dù là Bạch Hạo cũng không được”.
Bạch Hạo là em trai của Bạch Khiếu, là con trai của bà cả nhà họ Bạch, mà trước đó Trương Hoa Bân đã từng điều tra người này, gã chính là một tên công tử nhà giàu ăn chơi trác táng.
Bạch Diệc Phi khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Lâm Cuồng thở dài, nhỏ giọng để chỉ có hai người nghe được nói: “Bạch Khiếu không làm ăn được”.
Bạch Diệc Phi: "...".
Bạch Diệc Phi đúng là đã từng điều tra về Bạch Khiếu, biết hắn từng bị tai nạn khiến cho nửa thân dưới bị liệt, không còn khả năng sinh sản nữa, nhưng mà Lâm Cuồng nói như vậy, không biết tại sao anh lại có chút thương hại hắn.
Lâm Cuồng nói tiếp: “Anh cũng biết nhà họ Bạch có tư tưởng lỗi thời, rất đặt nặng vấn đề truyền thừa hương hoả, bắt buộc phải là đời sau của nhà mình thì mới có quyền được thừa kế”.
“Anh nghĩ mà xem, bây giờ bốn đại gia tộc kỳ thực cũng chẳng khác gì với hoàng đế thời phong kiến cả. Nếu như không phải là một người thừa kế danh chính ngôn thuận thì làm sao có thể cho anh thừa kế vị trí gia chủ?”
“Nếu như anh không có khả năng sinh sản, sau khi thừa kế vị trí gia chủ xong, còn có thể đảm bảo được nhà họ Bạch tiếp tục mang họ Bạch không?”
Bạch Diệc Phi nghe xong thì lạnh lùng cười: “Đám lão già đấy còn thực sự coi mình là triều thần phụ tá bậc đế vương à? Việc gì cũng phải thò mũi vào quản, đợi sau vài chục năm nữa, ai thừa kế vị trí gia chủ thì còn liên quan gì đến bọn họ nữa không?”
Lâm Cuồng cũng châm chọc: “Bọn họ cho rằng bản thân mình đang suy nghĩ và lo lắng cho gia tộc thì sẽ được giống như những triều thần ngày xưa lưu danh thiên cổ hay sao, nực cười!”
Bạch Diệc Phi nói bằng giọng sao cũng được: “Mặc kệ đó là ai, chẳng liên quan gì đến anh cả”.
Lâm Cuồng mỉm cười, cũng không có ý định khuyên anh.
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Cuồng reo lên, anh ta liền kết nối bằng tai nghe bluetooth: “Alo?”
“Cái gì?”, mặt Lâm Cuồng biến sắc: “Anh gửi qua đây cho tôi”.
Sau đó, Lâm Cuồng phanh gấp xe tấp vào lề đường.
Bạch Diệc Phi biết là đã xảy ra chuyện bèn hỏi cậu ta: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lâm Cuồng hơi do dự một chút mới đưa ảnh chụp vừa nhận được qua cho Bạch Diệc Phi xem, hỏi: “Anh có quen người này không?”
Bạch Diệc Phi nhận lấy điện thoại, phát hiện người trong ảnh đang bị trói vào một cái thùng sắt, cả người bê bết máu me.
Đầu ông ta gục xuống, máu từ khoé miệng không ngừng chảy ra, nhìn có vẻ như vẫn còn thoi thóp.
Mà Bạch Diệc Phi đương nhiên quen người này, hơn nữa còn rất thân, ông ta chính là Ngưu Vọng, người đã bị Bạch Diệc Phi đuổi đi.
Bạch Diệc Phi sững sờ.
Lâm Cuồng nghiêm túc nói: “Không phải anh ở thủ đô đã đập cho Tôn Hào một trận sao? Bố của Tôn Hào là Tôn minh Kiến cực kỳ bênh người nhà, sau khi biết Tôn Hào bị anh cho ăn đập thì đi tìm anh trả thù. Nhưng ông ta chưa tìm thẳng đến anh ngay mà phát hiện ra một người làm việc cho anh nên bắt ông ta lại để xả giận”.
“Đây là thông tin do tình báo của nhà họ Lâm mới vừa gửi cho em”, Lâm Cuồng nói.
Bạch Diệc Phi yên lặng không nói gì.