Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Thu vừa nói vừa xoay người lại, đến trước mặt Nguyệt, nhìn vào người trước mặt bị đông thành tượng băng nở nụ cười đắc ý.

Lúc này, ông ta chỉ dùng một chiêu liền chế ngự được Nguyệt, không cần phải kiêng dè nữa nên ông ta nói ra mục đích thực sự của mình.

Cũng vào lúc này, ông ta mới trải nghiệm được cái gì gọi là vô địch chân chính.

Sau đó ông ta nhấc tay, duỗi một ngón tay chỉ thẳng vào giữa hai lông mày của Nguyệt.

Chỉ cần Tân Thu hạ xuống ngón tay nay, Nguyệt sẽ vỡ tan thành vụn băng.

“Dừng tay!”.

Vũ Mạt hoàn hồn, sắc mặt lập tức tái mét, bà ta quát to một tiếng rồi vội vã xông lên.

Nhưng Tử Y lại ngăn bà ta lại, cười lạnh nói: “Đối thủ của bà ở đây”.



"Tránh sang một bên!"

Vũ Mạt nhấc tay lên vung qua, muốn đẩy Tử Y ra.

Tử Y cùng lúc cũng ra tay.

“Bùm!"

Lại một tràng tiếng động lớn, hai người đồng thời rút lui.

Rõ ràng thực lực của hai người họ không phân cao thấp.

Tử Y kinh ngạc nhìn Vũ Mạt, bà ta không ngờ người phụ nữ này lại có thực lực ngang ngửa mình, hơn nữa Vũ Mạt trông như mới đôi mươi, vậy tuổi thực của bà ta tuyệt đối không vượt quá bốn mươi.

Tuổi còn trẻ như vậy đã có sức mạnh ngang ngửa với bà ta, có thể tưởng tượng được thiên phú của Vũ Mạt mạnh như thế nào.

Vũ Mạt lúc này đang rất lo lắng, căn bản không chú ý được nhiều, bà ta chỉ muốn nhanh chóng lao tới để ngăn Tân Thu lại.

Ngay sau đó Vũ Mạt lại một lần nữa xông lên.

Tuy nhiên, đã quá muộn.

Ngón tay của Tân Thu vừa vặn rơi xuống ấn đường của Tân Thu.

Ông ta lạnh lùng nói: “Sư đệ, ông quá tự tin rồi”.

"Kể từ bây giờ, người mạnh nhất trên thế giới này chính là tôi”.

“Ông chắc chắn chưa?”

Nói đoạn, một giọng nói bất ngờ vang lên.

Tân Thu giật mình thảng thốt.

"Bụp!”

Sau một tiếng nổ lớn, ngón tay vốn đang đặt giữa hai đầu lông mày của Nguyệt giống như bị thứ gì đó mãnh liệt đánh bật trở lại.

Cùng lúc đó, lớp băng bám ngoài mặt Nguyệt từ từ nứt ra.

“Bùm!"

Một ngọn lửa chói mắt từ những kẽ hở trên bề mặt băng nứt phả ra ngoài.

Nhiệt độ cao của ngọn lửa khiến nhiệt độ lạnh giá xung quanh tăng trở lại.

Không chỉ vậy, từng tầng hơi nóng dồn ép những người xung quanh phải không ngừng lùi lại do không chịu nổi nhiệt độ quá cao này.

Không chỉ họ mà ngay cả những chiếc thuyền đang dừng đỗ bên bờ cũng chịu không nổi, lần lượt dong thuyền rời khỏi bờ biển.

Chỉ có Tân Thu vẫn trụ vững.

Ông ta hạ hai tay xuống, dùng sức mạnh của bản thân chống cự lại, xung quanh cơ thể dần dần hình thành nên một tầng băng sương mỏng.

“Bùm!"

Lớp băng bao phủ Nguyệt ở bên trong không phải là bị ngọn lửa làm tan chảy mà là trực tiếp nổ vỡ.

Cùng với sự nổ tung của các tinh thể băng, một ngọn lửa khổng lồ bao quanh Nguyệt lao thẳng lên không trung.

Một màn này khiến Tân Thu kinh hãi không thôi.

“Chuyện này sao có thể?”

“Ông rõ ràng đã mất đi một nửa công phu, làm sao còn có thể đạt tới cảnh giới siêu thần?”



Không chỉ mình ông ta, mà Tử Y cùng Thiên Kỳ cũng vô cùng kinh sợ.

Vũ Mạt thấy vậy thì vô cùng hân hoan, sau đó khẽ hừ một tiếng: “Chồng của tôi mạnh như vậy, cho dù chỉ có 1/10 công lực cũng mạnh hơn mấy người!”

Ánh lửa ngút trời, lưu lại ở giữa không trung trong chốc lát, liền cấp tốc rủ thẳng xuống.

Thấy vậy, Tân Thu vội vã đến phía trước Tử Y cùng Thiên Kỳ, sau đó hai tay đảo động, nhanh chóng tạo ra lĩnh vực băng hàn tuyệt đối xung quanh người họ.

Lửa lao thẳng xuống, băng sương vô cùng nhanh chóng bị tan chảy.

Tân Thu vô cùng sợ hãi, ngay lập tức giăng lại lĩnh vực băng hàn tuyệt đối.

Mãi cho đến khi ông ta liên tiếp đặt xuống ba đạo lĩnh vực mới chặn được xung kích của ánh lửa.

Mà Nguyệt đã đáp xuống đất, đi đến chỗ Vũ Mạt , khuôn mặt ông ta đẫm mồ hôi, cơ thể cũng hơi run lên.

Vũ Mạt vội vàng đỡ lấy Nguyệt, lo âu hỏi: “Ông không sao chứ?”

Nguyệt cười khổ một tiếng đáp: “Khoác lác hơi quá".

Vũ Mạt vừa rồi nói cho dù chỉ có 1/10 công lực còn mạnh hơn so với họ, xem ra hiện tại không phải vậy.

Sau khi lĩnh vực băng hàn tuyệt đối tan biến, ba người Tân Thu hiện thân, tất cả đều mang dáng vẻ nhếch nhác không chịu nổi.

Thiên Kỳ càng kinh ngạc nói: “Ông vậy mà đã mạnh tới trình độ này!”

Tử Y và Tân Thu cũng đầy kinh hoàng, đồng thời cũng không cam tâm.

Đặc biệt là Tân Thu, ông ta rõ ràng tưởng rằng mình khắc khổ như vậy sẽ là người đầu tiên đạt tới cảnh giới siêu thần, nhưng không nghĩ tới Nguyệt đã sớm bước vào cảnh giới này, không chỉ như vậy, trong tình huống chỉ còn lại một nửa công lực vẫn là cảnh giới siêu thần.

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Vũ Mạt khiến trong lòng ông ta một lần nữa kinh hãi không thôi.

Vũ Mạt bất mãn nói: "Tôi sớm đã nói với ông rồi, một người là được rồi, ông lại khăng khăng không chịu, đã cứu Bạch Khiếu rồi còn tới cứu Bạch Diệc Phi, hai anh em họ đáng giá để ông dùng mạng tới cứu như vậy hay sao?”

Nguyệt lắc đầu cười khổ: “Không còn cách nào khác, chúng đều mang dòng máu của tôi mà!”

Sắc mặt ba người Tân Thu vô cùng khó coi, cũng chính là nói Nguyệt không chỉ cứu Bạch Diệc Phi, còn cứu cả Bạch Khiếu, vậy bây giờ Nguyệt nhiều nhất chỉ còn lại 2/10 công lực.

Chỉ còn lại 2/10 công lực lại vẫn là cảnh giới siêu thần!

Vậy nếu ông ta còn toàn bộ công lực, thực lực sẽ khủng bố cỡ nào đây?

Tử Y khàn giọng nói: “Thực lực của tiểu sư đệ vậy mà đã mạnh đến trình độ này, chẳng trách biết rõ đây là âm mưu đối phó với mình và vẫn tới cứu Bạch Diệc Phi”.

Mặt Tân Thu hiện vẻ đắng chát: “Xem ra thiên phú của một người đã quyết định tất cả rồi, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không theo kịp”.

Thiên Kỳ lại nói: “Đừng nói như vậy, ông ta hiện giờ không phải ở thời kỳ đỉnh phong, thế suy sức yếu, chỉ cần chúng ta hợp lực lại, nhất định có thể diệt trừ được ông ta”.

“Vả lại đây cũng là một cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ thì sau này sẽ không có nữa".

Mặc dù ba người có mạch suy nghĩ khác nhau, nhưng hiện tại đều rất đồng ý với lời này của Thiên Kỳ, giờ đây là thời điểm duy nhất Nguyệt suy yếu nhất, nếu bỏ qua cơ hội này, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa.

"Chúng ta cùng nhau lên!"

Sau khi Tân Thu kêu gọi hô lên thì nhanh chóng loé động cơ thể đến chỗ Nguyệt.

Thiên Kỳ theo sát, tung tới một cửa đấm.

Tử Y cũng liên tục nhảy lên, bay nhanh tới ra đòn.

Trong chốc lát, cát xung quanh bay mù trời, tinh thể băng nhảy múa điên cuồng.

Nguyệt hét một tiếng, ngăn lại cho Vũ Mạt, một ngọn lửa bùng cháy khắp cơ thể ông.

Những cường giả thuộc cảnh giới cảnh giới siêu thần đều sẽ làm chủ một lĩnh vực tuyệt đối, mà trong lĩnh vực đó, họ có thể tự mình kiểm soát, vì vậy cho dù bây giờ xung quanh họ lửa bốc ngùn ngụt. Vũ Mạt ở bên cạnh ông ta cũng không cảm thấy bất kỳ sự bỏng rát nào.

Ba luồng gió bão cùng ngọn lửa va vào nhau, các tinh thể băng nháy mắt tan chảy, những viên đá bị vỡ lìa đập thẳng vào người Nguyệt.

“Phụt!”

Sau khi Nguyệt nôn ra một ngụm máu lớn, không nhịn được phải lùi lại một bước.

Tiếp đó ngọn lửa cuộn tròn, đập tan tất cả các tinh thể băng và đá vụn, gió bão trong chốc lát tan biến.

“Bùm!"

Chưởng này của Tân Thu rơi xuống trước ngực Tân Thu.

Nắm đấm của Nguyệt cũng nện vào ngực Tân Thu.

Sau tiếng động lớn, ba người Tân Thu bị chấn động bay ngược ra ngoài, mà Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ, thậm chí không xê dịch lùi lấy một bước.
Máu trào ra từ khóe miệng ông ta, trên người có rất nhiều vết thương khiến người ta phải giật mình kinh ngạc, toàn bộ thân trên đều bị hạt băng bao lại.

Trên thực tế, Nguyệt có thể thối lui, nhưng một khi ông ta tránh, Tân Thu sẽ đánh trúng vào Vũ Mạt đang đứng phía sau ông.

Vì vậy, ông buộc mình phải đối đầu với ba người kia, gánh lấy tất cả công kích của bọn họ.

Vũ Mạt kinh ngạc, sau khi định thần lại liền nhanh chóng đỡ lấy Nguyệt: “Ông thế nào rồi?”

Ba người bị chấn động bay ra ngoài kia sau khi lồm cồm đứng dậy cũng nôn ra một búng máu lớn.

Người bị thương nặng nhất là Tân Thu, người chính diện đối đầu với Nguyệt, chịu lấy một đòn của ông ta.

Sau đó là Tử Y và Thiên Kỳ, dù vậy, cơ thể họ lúc này cũng đang lung lay sắp đổ, ngay cả đứng cũng không vững.

Sức mạnh của cảnh giới siêu thần không phải là thứ người thường có thể chống đỡ được, cho dù là cùng cấp bậc, cũng không dám cứng rắn nhận một đòn của đối thủ.



Vì vậy, kết quả cuối cùng chính là cả hai cùng thua thiệt.

Đây chính xác là những gì Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc nhìn thấy.

Do đó khi họ nhìn thấy một màn này, đều hơi run lên vì phấn khích.

Cùng lúc đó, phía sau một tảng đá lớn phía xa xa, vẫn có một người đang ẩn nấp, là Vân Anh.

Thực lực của bản thân cô ta cũng đã nửa chân bước vào cảnh giới siêu thần, không phải là yếu, nhưng khi chứng kiến cuộc chiến giữa những người thuộc cảnh giới siêu thần, mới sâu sắc nhận ra thực lực của mình chẳng là gì cả.

Cô ta thực sự khó mà tưởng tượng được sức mạnh của một người lại có thể mạnh mẽ tới mức điều khiển được vật chất trong không khí, sau đó chuyển hóa thành lửa và băng.

Điều này khiến cô ta vô cùng chấn động.

Vào lúc này, lại có người tham gia vào trận chiến.

Ba người bước xuống từ một con thuyền.

Ngoài Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc, còn có một ông già lưng gù.

Vũ Mạt cảnh giác nhìn họ.

Khóe miệng Nguyệt giờ vẫn còn đang rỉ máu, nếu không có Vũ Mạt dìu, e rằng ông đứng còn không vững, ông lúc này cũng không còn sức lực để đối phó với họ nữa.

Ba người Tân Thu cũng đứng ở một bên lảo đảo, xem bộ dáng này dường như cũng không thừa bao nhiêu sức để ra tay nữa.

Trong số năm người họ chỉ có Vũ Mạt là không bị ảnh hưởng.

Lúc này, Lương Minh Nguyệt cùng Cát Tắc bước tới, hành lễ với Tân Thu: “Sư phụ”.

Tân Thu nhàn nhạt nhìn họ, không đáp lại.

Lương Minh Nguyệt đứng thẳng người nói: "Sư phụ, bây giờ có phải là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn hay không?”

Cát Tắc cười khúc khích: “Thực ra chúng tôi mới đoán được kế hoạch của sư phụ cách đây không lâu, nhưng có lẽ sư phụ đã biết kế hoạch của chúng tôi từ sớm rồi đi?”

“Trong tình huống biết rõ mà vẫn tiếp tục thực hiện, có vẻ sư phụ không coi chúng tôi ra gì phải không?”

“Nhưng hiện giờ cục diện đã sáng tỏ rồi, chúng tôi mới là chim sẻ chân chính”.

Ông lão lưng gù không nói gì, chỉ cười nhìn những người này.

Sắc mặt Thiên Kỳ vô cùng u ám: “Các người muốn làm gì?”

“Phụt!”

Vừa dứt lời, liền không khống chế được mà nôn ra một ngụm máu.

Lương Minh Nguyệt nhìn ông ta nói: “Đương nhiên là tiễn các vị tiền bối lên đường rồi, sau đó ba người chúng tôi sẽ tiến hành chia đều kim khố”.

“Đừng mơ!”, Thiên Kỳ phẫn nộ quát.

Tiền bạc và quyền lực sẽ luôn là dục vọng không thể xóa nhòa của con người, mấy người Lương Minh Nguyệt cũng muốn độc chiếm kim khố, giết chết những người bảo hộ kim khố là họ.

Tân Thu và những người khác cũng muốn sở hữu kim khổ, vì vậy họ muốn diệt trừ kẻ uy hiếp là Nguyệt.

Một người muốn giết một người, đến cuối cùng mục đích vẫn là chiếm giữ một mình kim khố mà thôi.

Nhóm người Thiên Kỳ đương nhiên là căm tức, nhưng giờ phút này họ đã không còn lực chiến đấu nữa.

Nguyệt và bọn họ đều bị tổn hại, mấy người Lương Minh Nguyệt liền trở thành chim sẻ thu hoạch cuối cùng.

“Bùm!"



Vừa rồi Thiên Kỳ phẫn nộ gầm lên chọc tới sự tấn công của ông lão gù.

Chưa tới một cái nháy mắt lão ta đã xuất hiện trước mặt ông ta, tung tới một quyền, sắc mặt của Thiên Kỳ trở nên ngưng trọng, đồng thời cũng giương nắm đấm tới đón.

Nhưng đáng tiếc ông ta không ở trạng thái đỉnh cao, mà đang bị thương nặng, một quyền này của ông ta còn chưa đụng tới trên người ông lão gù thì bản thân đã không kìm được lại nôn ra một ngụm máu lớn.

Sau đó, nắm đấm của ông lão gù rơi xuống cơ thể ông ta, trực tiếp đánh bay Thiên Kỳ ra ngoài.

“Bụp!”

Sau khi Thiên Kỳ ngã xuống đất cũng không gượng dậy được nữa.

Lúc này, Tân Thu bỗng nhiên mở lời: "Ta quả thực đã biết kế hoạch của mấy đứa từ sớm, nhưng không phải quá tự tin mà xem thường mấy đứa”.

“Bởi ta muốn giết các người thì quá dễ dàng, cũng có rất nhiều cơ hội, nhưng…”

Tân Thu đột nhiên lắc đầu cười khổ một tiếng: “Các con là con của ta a!”

Dứt lời, Lương Minh Nguyệt cùng Cát Tắc không khỏi sửng sốt.

Họ đồng thời nhớ lại lúc hợp lực để giết Tân Thu trên núi lần trước, Tân Thu quả thực giống như đang tiếp đãi những đứa trẻ trở về nhà, mời họ uống trà.

Hồi tưởng lại cảnh tượng đó, bây giờ cả hai dường như đều có chút không đành lòng.

Ngay cả những kẻ phạm tội ác tày trời cũng khó tránh khỏi việc bị ràng buộc bởi thân tình, dù sao đó cũng là điều đã in sâu vào xương tủy.

Ông lão lưng gù thấy hai người họ lộ ra ánh mắt do dự, không nhịn được mà nhắc nhở một tiếng: “Hai người, lúc này sẽ không nuốt lời đó chứ?”

"Đây là cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ thì chẳng thể có lại được nữa, đến lúc các người bị họ đè ép cả đời, nói không chừng còn bị họ giết chết!”

Vừa nghe được lời này, vẻ mặt hai người liền trở nên nghiêm nghị, sau đó trong mắt xẹt qua tia sáng kiên quyết.

Cát Tắc nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư phụ, phàm là những người làm việc lớn đều không câu nệ tiểu tiết, ngay cả mạng của con trai tôi tôi cũng đã ném cả vào rồi, huống hồ là sư phụ!”

Nói xong liền muốn tấn công về phía Tân Thu.

Đúng lúc này, một bóng người nhỏ gầy từ xa chạy tới, ngăn lại trước người Tân Thu: “Dừng tay! Ông không lẽ muốn giết sư phụ sao?”

Khi thấy Kỳ Kỳ đột nhiên lao tới, mọi người đều ngẩn ra.

Không phải do nhiều thêm một người có lực chiến đấu, mà là do ngoài ý muốn, Kỳ Kỳ hiện giờ chỉ có thực lực cấp hai, đối với những người lão luyện như họ mà nói thực sự là quá yếu ớt.

Nhưng cô ta lại lao tới bảo vệ trước người Tân Thu.

Dường như Kỳ Kỳ chẳng mảy may sợ hãi bọn họ, còn chỉ vào Lương Minh Nguyệt cùng Cát Tắc mà mắng to: “Các người là lũ súc sinh! Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, các người vậy mà muốn giết chết sư phụ!”

"Sư phụ trước kia còn hay nhắc tới các người, còn bảo tôi phải học tập các người, kết quả thì sao?”

“Các người chính là thứ súc sinh vong ân phụ nghĩa, sói mắt trắng!”

“Ông là Lương Minh Nguyệt phải không? Ông là sư huynh của tôi, nhưng tôi chưa từng gặp qua ông, tôi biết ông là vì mỗi lần nghe sư phụ nhắc tới, ngày 3 tháng 7 hàng năm người sẽ bày ra một bộ ấm trà trên bàn, sau đó pha một ấm nhân sâm”.

Trong lòng Lương Minh Nguyệt khẽ động.

Người khác không biết nhưng ông ta thì hiểu rõ.

Vào ngày 3 tháng 7 bốn mươi năm trước, chính là ngày ông ta bái Tân Thu làm thầy, mà trước đó ông ta đã gần như lìa đời vì bệnh tim.

Thậm chí đến nay, căn bệnh tim của ông ta vẫn chưa được trừ tận gốc.

Khi đó, Tân Thu mỗi ngày sẽ yêu cầu ông ta uống nhân sâm bởi loại trà này tốt cho tim mạch.

Khi ông ta đã học tập có thành tựu muốn rời đi, Tân Thu đã rất không nỡ, bởi ông ta là đồ đệ đầu tiên của Tân Thu, nhưng cũng không ngăn cản đồ đệ của mình rời đi.

Lúc đó ông chỉ nói: “Nếu nhớ sư phụ thì mỗi năm vào ngày 3 tháng 7 hãy trở lại đây”.

Ông ta tưởng rằng Tân Thu chỉ nói miệng, không ngờ Tân Thu thực sự mỗi năm đều đợi ông ta.

Ông ta chưa từng quay trở lại.

Lần duy nhất trở về là khi cùng Cát Tắc lên núi muốn giết Tân Thu vào lần đó.

Kỳ Kỳ nói xong Lương Minh Nguyệt lại quay đầu nói Cát Tắc: “Ông! Ông cũng vậy! 18 tháng 2, ông còn nhớ không? Mỗi năm vào ngày đó, sư phụ đều sẽ nấu một đĩa thịt rang cháy cạnh!”

Cát Tắc cũng sửng sốt.

“Sư phụ nói ông thích ăn nhất là thịt rang cháy cạnh, người nói, lúc đầu ông xém chút đã chết đói, ngày đó nhặt ông về, đã làm cho ông một đĩa thịt rang cháy cạnh”.

Cát Tắc cúi gằm mặt, trong đầu hồi tưởng lại đoạn ký ức đó.
Ông cụ lưng gù thấy Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc bắt đầu dao động, không nhịn được chửi đổng lên: "Con bé này thật sự con mẹ nó cám dỗ mà, ông đây phải làm thịt cô trước mới được!"

Vừa nói ông ta vừa lách mình xông đến trước mặt Kỳ Kỳ, giáng cho Kỳ Kỳ một cú đấm.

Nắm đấm kia nhắm ngay đầu Kỳ Kỳ, một người với sức mạnh của cảnh giới võ thần mà đánh thẳng vào đầu của một cao thủ chỉ ở nhị đẳng thì kết cục chỉ có một là vỡ nát đầu mà thôi.

Nhưng, lúc này lại nảy sinh biến cố.

Lúc nắm đấm của ông cụ lưng gù sắp chạm vào đầu Kỳ Kỳ, cô ta vẫn không nhúc nhích mà chỉ đứng tại chỗ.

Ông cụ lưng gù kia lại gào hét thảm thiết.

"A!"



Ngay sau đó, ông cụ lưng gù lùi về sau mấy bước, trán ông ta đột nhiên lõm xuống một lỗ rồi hộc máu lăn đùng ra đất.

Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng này đều đồng loạt giật mình.

Ngay cả Kỳ Kỳ đang hoảng sợ cũng bất ngờ không kém.

Sau cơn sửng sốt, Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc mới cùng lúc hoàn hồn, vốn dĩ còn đang dao động thì giờ đã tỉnh táo hẳn.

Lương Minh Nguyệt nhìn Tân Thu với vẻ mặt bất thiện, cười nhạt nói: "Sư phụ à, đúng là cái gì sư phụ cũng làm được nhỉ! Suýt nữa đã bị sư phụ gạt rồi!"

Cát Tắc cũng sầm mặt, lạnh giọng nói: "Thật sự phải cảm ơn bài học trước khi chết của sư phụ!"

Tân Thu thấy vậy không khỏi cảm thấy thất vọng.

Lúc Kỳ Kỳ còn nhỏ, Tân Thu đã từng đặt lên người cô ta một cái bùa hộ mệnh.

Bùa hộ mệnh này thật ra chính là một loại trận pháp, ngay lúc nguy cấp sẽ bảo vệ được tính mạng của Kỳ Kỳ, không chỉ thế, nó còn có thể giết chết đối phương.

Ban đầu, Bạch Diệc Phi cũng từng gặp phải, chỉ là bởi vì Bạch Diệc Phi còn chưa đạt tới cảnh giới võ thần thế nên mới không kích hoạt được tác dụng phản đòn kia, nếu không anh đã mất mạng từ lâu rồi.

Mà hôm nay, nguyên do Tân Thu dẫn theo Kỳ Kỳ đến đây là có ý định lợi dụng Kỳ Kỳ để đối phó với Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc.

Nói trắng ra là Kỳ Kỳ cũng chỉ là một quân cờ trong tay Tân Thu mà thôi.

Tân Thu khẽ thở dài: "Con bé nói không sai, các người chính là hai đồ đệ mà ta tự hào nhất, ta cũng thường xuyên nói với nó như vậy, năm nào ta cũng trông đợi các người về thăm ta".

"Nhưng mà, tham vọng của con người càng chưa thực hiện được thì lại càng tăng lên, cũng sẽ không quên dần đi theo năm tháng".

"Cho nên ta không thể không đề phòng".

Sau khi Nguyệt xem xong vở kịch này liền cười nói: "Sư huynh à, anh không thấy mệt à?"

Tân Thu hơi sửng sờ, sau đó liền cười nhạt đáp: "Con người sống trên cõi đời này vốn đã rất mệt mỏi rồi".

Nguyệt không thèm để ý đến ông ta nữa mà nói với Kỳ Kỳ: "Cô bé, bây giờ cô đã nhìn thấu ông ta chưa? Sư phụ cô cũng chỉ đang lợi dụng cô mà thôi".

Kỳ Kỳ khó tin quay đầu nhìn Tân Thu.

Thấy biểu cảm Tân Thu không mảy may thay đổi.

Trong lòng Kỳ Kỳ đau đớn không thôi.

Lúc này, Lương Minh Nguyệt nói: "Tiểu sư muội, cô vẫn nên nhanh chóng tránh xa ông ta thì hơn, ông ta không đáng để cô bảo vệ đâu!"

Cát Tắc hừ lạnh, nói: "Có tránh hay không cũng không có vấn đề gì, giết thêm một người cũng chẳng sao!"

Sau khi Kỳ Kỳ do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn bảo vệ Tân Thu, cô ta xoay người đối mặt với đám Lương Minh Nguyệt, nhắm mắt quyết tâm nói: "Bị lợi dụng thì sao? Tôi được sư phụ nuôi lớn, nếu không có ông ấy thì tôi cũng đã chết từ lâu rồi".

"Bây giờ, tôi cũng chỉ trả lại cho mạng cho sư phụ thôi, mấy người muốn giết cứ giết!"

Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc hai mắt nhìn nhau, chuẩn bị đồng loạt tấn công.

Nhưng vào lúc này, Tử Y đột nhiên lên tiếng: "Mục đích của mấy người không phải là kho vàng sao?"

Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc bỗng khựng lại.

Tử Y nói tiếp: "Dù mấy người có giết bọn tôi thì cũng vô ích, chúng tôi cũng chỉ là người bảo vệ kho vàng mà thôi, còn Nguyệt mới là người giám sát, cho dù mấy người giết hết chúng tôi thì ông ấy vẫn còn ở đây, mấy người cũng không thể đạt được mục đích đâu!"

Cát Tắc hừ lạnh: "Hôm nay những ai có mặt ở đây cũng đừng hòng sống sót mà rời khỏi!"

Vẻ mặt Tử Y lạnh tanh: "Vậy trước tiên mấy người bước qua xác Nguyệt đi đã".

Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt lại nhìn nhau, rõ ràng nhìn thấy được tia do dự trong mắt đối phương.



Lúc này, Tử Y nói tiếp: "Thực lực của người đàn bà đứng kế Nguyệt tương đương với tôi đấy, mấy người có chắc đánh thắng được bà ta không?"

Lời này vừa dứt, đã thành công khiêu khích được ý chí chiến đấu của hai người kia, bọn họ đồng loạt quay về phía Vũ Mạt.

Vũ Mạt thấy vậy nhất thời hoảng sợ, vội yểu điệu nói: "Mấy người đừng có nghe mụ yêu quái kia nói bậy, người ta vẫn còn là một cô gái trong sáng đó, mụ yêu quái kia đánh tôi giống như đánh một con dế vậy, tôi vốn không phải đối thủ của mấy người đâu".

"Nếu muốn giết thì giết bọn họ trước đi, chúng tôi sẽ đứng đây chờ, bảo đảm không chạy đâu cả".

Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt nhất thời sầm mặt.

Lời bà ta nói có khác gì xem bọn họ là kẻ ngu đâu?

Bọn họ vừa chứng kiến rất rõ ràng cảnh tưởng thông qua camera giám sát trong khoang tàu, khi bà ta và Tử Y đối chưởng, rành rành là hai người họ cùng lui về sau, điều đó chứng tỏ thực lực hai người họ tương đương nhau.

Lương Minh Nguyệt hừ lạnh, nói: "Người đàn bà này thật dối trá, giết bà ta trước đi!"

"Được!"

Vũ Mạt thấy vậy bèn luống cuống, oang oang giọng nói: "Này, không phải mấy người không hiểu tiếng người chứ? Tôi không nói xạo mà, tôi thật sự không phải đối thủ của mấy người đâu!"

"Mấy người đừng tới đây mà! Thật chẳng lẽ mấy người nỡ lòng ra tay với một cô gái mong manh như tôi sao?"

"Có biết điều không hả? Đàn ông đàn ang mà muốn đánh phụ nữ sao, à đánh một cô gái chân yếu tay mềm chứ, đúng là không có lý lẽ mà!"

Cát Tắc nghe bà ta nói thế thì tức muốn bể phổi, gào lên: "Mẹ kiếp, người đàn bà này thật khó ưa, giết bà ta trước đi!"

Dứt lời bèn lách người vọt đến chỗ Vũ Mạt, định giáng cho bà ta một chưởng.

Vũ Mạt bị dọa liên tục xua tay với Cát Tắc, cùng lúc đó, bà ta cũng đánh ra một chưởng.

Hai lòng bàn tay vừa chạm nhau.

"Ầm!"

Hai người họ đồng thời lùi về sau 7-8 mét.

"Phụt!"

Vũ Mạt ôm ngực ói ra một ngụm máu tươi, cố gắng đè không cho khí huyết dâng trào.

Khí huyết của Cát Tắc cũng đã cuồn cuộn, có điều ông ta vẫn kiềm chế được nên không có hộc máu, vẻ mặt ông ta nghiêm túc hẳn lên, nhắc nhở Lương Minh Nguyệt: "Sư huynh cẩn thận, bà ta thuộc cảnh giới võ thần trung cấp!"

Lương Minh Nguyệt gật đầu nhanh chóng vụt về phía Vũ Mạt.

Vũ Mạt thấy vậy vừa né tránh, vừa kêu lớn: "Bới làng nước ơi, mau ra đây mà xem hai gã đàn ông ức hiếp một cô gái yếu đuối đây này, không biết xấu hổ gì cả..."

Sắc mặt Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc càng khó coi khỏi phải bàn.

Đám người Tử Y cũng nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.

Vũ Mạt này có chỗ nào giống kẻ mạnh ở cảnh giới võ thần chứ? Trông chẳng khác gì một cô gái ăn nói ngang ngược cả!

"Đi chết đi!"

Lương Minh Nguyệt thẳng tay tung ra một chưởng.

Vũ Mạt bèn nhấc hai tay lên cản lại chưởng pháp của Lương Minh Nguyệt.

"Ầm!"

Một tiếng động thật lớn lại vang lên, cả người Vũ Mạt té bay ra ngoài đập thẳng xuống đất.

"Phụt!", Vũ Mạt lại hộc máu, nhưng miệng vẫn không ngừng lải nhải: "Cái đồ xấu xa... Ức hiếp một cô gái yếu đuối... Không biết xấu hổ!"

Bà ta vừa mắng vừa lồm cồm bò dậy, lại đi đến trước mặt Nguyệt đứng, ngăn cản Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc.

Nguyệt thấy vậy bèn cười khổ nói: "Bà đi đi, đừng để ý đến tôi nữa".

Vũ Mạt không đáp ngay, vừa lau máu trên khóe môi vừa mắng Nguyệt: "Đầu đất, ông im miệng cho tôi!"

Thực lực Vũ Mạt và hai người Lương Minh Nguyệt, Cát Tắc tương đương nhau, nhưng nếu như hai người họ cùng xông lên thì chắc chắn Vũ Mạt không phải là đối thủ của bọn họ.

Bây giờ, Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc chỉ cần giết được Nguyệt và Vũ Mạt, sau đó là đến đám người Tân Thu, vậy thì bọn họ có thể thành công ẵm trọn cả kho vàng kia rồi.

Nhưng ngay tại lúc này, ông cụ lưng gù vốn dĩ đã bị bùa hộ mệnh phản kích đang nằm lăn dưới đất thì nay lại đứng lên.

Trên trán của ông ta vẫn lõm một lổ trông rất kinh dị.

Đầu ông ta lắc lư, gắng gượng đứng dậy, vừa thấy được Kỳ Kỳ thì lửa giận ngút trời: "Mẹ kiếp con bé kia, hôm nay ông đây phải làm thịt cô cho bằng được!"
Ông cụ lưng gù nhanh chóng xông về phía Kỳ Kỳ.

"Ầm!"

Dưới mặt biển bỗng vang lên tiếng nổ lớn.

Từng con sóng lớn đang cuồn cuộn vỗ vào bờ, ngay cả những con tàu đang neo cạnh bờ cũng bị sóng nâng lên một độ cao nhất định. Đồng thời, chúng lắc lư sang hai bên như thể mở ra một con đường.

Ngay thời điểm bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì có một cái bóng đen vụt qua trước mắt bọn họ.

Mà ông cụ lưng gù kia chỉ thấy trước mắt mình chợt lóe lên rồi cả người ông ta lập tức bị ném lên không trung, ông ta ngơ ngẩn nhìn bản thân đang dần bay lên cao, thậm chí có thể nhìn thấy hơn phân nửa đảo san hô.

Đến tận lúc này ông ta mới ý thức được mình đang bị người ta ném lên trời.



Có điều, ông ta vừa định bày ra biểu cảm hoảng sợ thì trên mặt đất lại vang lên thêm một tiếng nổ lớn, giữa lúc đá ngầm bay tứ tung thì có một cái bóng đen vụt bay lên cao.

Ông cụ lưng gù liền hết hồn vội vàng phản công.

Tuy nhiên, bàn tay ông ta rõ là sắp đánh trúng đầu người nọ, thì người nọ như biến thành một làn khói mà tản ra tứ phía.

Ông cụ lưng gù kinh hoàng trợn to hai mắt.

Trong khoảnh khắc kế tiếp, ông ta chợt nhận ra sau lưng mình có người.

Đây là độ cao hơn 10 mét đấy, cho dù là người hùng mạnh ở cảnh giới võ thần như Nguyệt và Tân Thu cũng không thể bay cao đến vậy đâu?

Chưa đợi đến khi ông ta nghĩ được nhiều thì cổ của ông ta đã bị người nọ bóp chặt từ sau lưng.

"Đùng!"

Từ trên trời, ông cụ lưng gù lao thẳng xuống cắm đầu vào đá ngầm.

Va chạm vừa rồi làm đá ngầm bay tứ tung, mà người vừa bóp cổ ông ta khi nãy lại một lần nữa tan thành làn khói.

...

Toàn bộ quá trình xảy ra chỉ trong chớp mắt và cũng rất đột ngột.

Tất cả những người có mặt tại đây bao gồm cả Nguyệt và Tân Thu cũng không kịp phản ứng.

Vẻ mặt đám người Tử Y lại tràn đây hoảng sợ.

Đây chính là thực lực của cảnh giới siêu thần!

Bọn họ khó mà tin nổi, ngoại trừ Nguyệt và Tân Thu ra thì vẫn còn người thuộc cảnh giới siêu thần sao!

Khi làn khói mù dần tan, có một bóng người cao lớn thẳng tắp xuất hiện.

Người nọ để lộ ra một khuôn mặt trẻ trung mà bọn họ rất quen thuộc.

Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy rõ mặt mũi của người nọ bèn khiếp đảm không thôi, theo bản năng mà đánh một cái rùng mình.

Hai mắt Nguyệt trợn to vì bất ngờ rồi lại chợt thở dài nói: "Cậu muốn phung phí một nửa phần công lực của tôi sao?"

Không sai, người vừa đến chính là Bạch Diệc Phi.

Đương nhiên Bạch Diệc Phi cũng hiểu ý của Nguyệt.

Nguyệt đã dùng một nửa phần công lực của mình để giúp anh sống sót, đồng thời cũng đã giúp anh đả thông kinh mạch toàn thân, giúp anh giảm bớt phải đi đường vòng khá nhiều. Vì thế, vừa tỉnh lại Bạch Diệc Phi đã tiến vào cảnh giới võ thần.

Bạch Diệc Phi cũng chỉ vừa hoàn thành được một nửa đoạn đường, nhưng nửa phần công lực kia vừa vào cơ thể đã giúp anh tiến vào trước thời hạn.

Nói cách khác, anh thật sự đã sống sót và lãng phí nửa phần công lực kia, anh cũng không tiến vào cảnh giới võ thần, mà nếu muốn tiến vào được chỉ còn có cách là phải dựa vào chính mình tự tìm tòi ra con đường đột phá mà thôi.

Dù sao muốn đột phá cửa ải để tiến vào cảnh giới võ thần đều rất khó khăn, mà hầu hết người khác có cố cả đời cũng không thể nào làm được.

Đây cũng là nguyên do người đạt được cảnh giới võ thần rất thưa thớt.

Nói như vậy, hiện tại trong người Bạch Diệc Phi có một nửa công lực của Nguyệt, nên sức mạnh của anh tạm thời ở cảnh giới siêu thần, chứ vẫn chưa phải cảnh giới siêu thần đích thực.

Bạch Diệc Phi rất biết ơn vì Nguyệt đã cứu anh, cho nên anh nói: "Cháu không thể trơ mắt nhìn ông chết vì cháu".

Nguyệt bất lực lắc đầu: "Tại sao cậu lại hấp tấp thế hả? Chẳng giống tôi chút nào cả!"

Bạch Diệc Phi cười nói: "Còn lại cứ giao cho cháu đi".


Anh vừa dứt câu, bỗng một con dao với lưỡi cong sắc bén đâm thẳng vào cơ thể Bạch Diệc Phi từ phía sau, mũi dao thì đang trồi ra từ giữa bụng anh.

Bạch Diệc Phi chầm chậm cúi đầu xuống nhìn.

"Hahaha..."

"Cũng chỉ là con tốt thí mà vọng tưởng thay đổi cả ván cờ sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Con dao đâm vào bụng của Bạch Diệc Phi chính là của Cát Tắc.

Nét mặt Cát Tắc vô cùng hung ác và tàn bạo, ông ta gằn giọng nói: "Hôm này tôi sẽ trả thù cho hai đứa con trai của tôi!"

Tử Y thấy vậy liền biến sắc: "Bạch Diệc Phi!"

"Đừng mà!"

Kỳ Kỳ cũng hoảng hốt hét lên, cả khuôn mặt đã trắng bệch.

Vũ Mạt giật mình, nắm tay cũng đã siết chặt.

Cát Tắc vẫn còn đang hả hê đắc ý cười to: "Tôi còn tưởng rằng cậu mạnh đến cỡ nào? Nhưng cũng chỉ đến đó thôi! Hừ! Dù cho Nguyệt cứu cậu thì đã sao chứ, sau cùng vẫn bỏ mạng trong tay tôi!"

Vào giờ phút này, Cát Tắc trông cực kỳ điên loạn, có lẽ bởi vì ông ta cho rằng mình đã báo thù được cho con trai, hoặc có khi nghĩ nhờ vào một mình ông ta mà kết cục lại một lần nữa thay đổi.

Ông ta hung hãn rút con dao ra khỏi bụng Bạch Diệc Phi, sau lại ác độc đâm vào thêm lần nữa.

Rồi lại rút ra, đâm vào.

Rút ra, đâm vào.

...

Ông ta điền cuồng lặp lại loạt động tác này.

Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây ngẩn.

"Nổi điên xong chưa?"

Vào lúc này, một giọng nói rét lạnh thấu xương vang lên từ sau lưng ông ta.

Giọng nói này cũng khiến tất cả mọi người khựng lại.

Ngoại trừ Cát Tắc, tất cả mọi người vô thức ngừng thở ngẩng đầu lên nhìn, họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi thế mà đang đứng sau lưng Cát Tắc.

Mà người Cát Tắc đang điên cuồng đâm dao trước mặt ông ta cũng chính là Bạch Diệc Phi.

Mọi người chứng kiến cảnh tượng này cũng vô cùng khó tin.

Thậm chí còn vô thức dụi mắt cứ ngỡ là mình đã nhìn lầm.

Ngay cả Nguyệt cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Cát Tắc vẫn không ngừng tay mà chầm chậm quay đầu lại, vừa thấy Bạch Diệc Phi đứng ở sau lưng liền bị dọa sợ đến mức liên tục lùi về sau, cả kinh kêu lên: "Tại sao cậu có thể ở đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Ông ta vừa dứt câu, Bạch Diệc Phi mà ông ta đang điên cuồng đâm vào người bỗng tan biến như sương mù.

Mà Bạch Diệc Phi đang đứng sau lưng ông ta thì không một chút tổn hại nào.

Bạch Diệc Phi cười lạnh: "Ông nói đúng lắm, đối với mấy người tôi chỉ là một quân tốt thí".

"Trước ngày hôm nay, mỗi một sự kiện xảy ra với tôi đều do mấy người sắp đặt sẵn, tôi luôn luôn đi theo con đường mà mấy người đã vạch ra".

"Nhưng, kể từ giờ về sau, sẽ không bao giờ có chuyện như thế xảy ra nữa".

"Ngay hôm nay, tôi sẽ cho mấy người nếm trải sự tức giận của một quân cờ mà mấy người đã vứt đi!"

"Ầm!"

Một tiếng động cực lớn vang lên, Cát Tắc bất chợt bị bay ngược về sau, mà những người có mặt không một ai nhìn thấy Bạch Diệc Phi cử động.

"Phụt!"

Cát Tắc ngã xuống đất ói ra một bãi máu lớn.

Cùng lúc đó, Bạch
1626412250150.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK