Một ông lão xông về phía Bạch Diệc Phi, rồi đập một quyền lại.
Bạch Diệc Phi không né tránh mà nghiêng người rồi nhanh chóng tung cú đấm đập lên ngực đối phương.
“Bịch!”, ông lão đó bị đánh bay ra ngoài rồi đập lên tường, lần này còn khiến tường thủng một lỗ lớn.
“Là bề trên mà bắt nạt rồi lại sỉ nhục vợ tôi”.
“Đánh cho mấy lão già các người!”
“Bùm!”
“Rắc rắc!”
“Bùm!”
Bạch Diệc Phi nhanh chóng lên trước, một quyền tát bay một lão già đang đến gần.
Sau đó, anh lùi về sau, nhấc chân lên đá gãy xương của một lão già khác khiến ông ta bay ra ngoài.
“Tôi nói cho các ông biết!”, trong lúc hai người đồng thời ra tay, một người dùng quyền, một người dùng kiếm ngắn cùng tấn công Bạch Diệc Phi.
“Tôi thật sự không hề coi các ông ra gì”.
“Rầm!”
Bạch Diệc Phi bị va vào người dùng kiếm ngắn kia. Một giây sau, ông cả tung quyền đập vào lưng Bạch Diệc Phi.
Anh hơi nghiêng người về trước rồi phụt ra ngụm máu.
Nhưng anh không để ý mà xoay người một cái, dùng đầu đập vào trán của ông cả.
Ông cả bị đập nên loạng choạng mấy bước, suýt nữa thì ngã xuống.
Tiếp đó, Bạch Diệc Phi lại xoay người rồi lại tung một quyền đánh bay một ông lão.
“Những bề trên luôn tự coi mình là đúng như các người thì căn bản không đáng để tôi tôn trọng”.
Cuối cùng ông cả cũng lấy lại tinh thần, trong mắt toát ra tia màu đỏ rồi tung quyền với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi dùng chiêu thức của Tử Y chặn được phần lớn lực của ông ta nhưng vẫn bị trúng một quyền.
Quyền đó có ám kình cực lớn, lập tức xông vào cơ thể anh khiến anh đau đến tê người.
Còn ông cả khi nhìn thấy mình đánh trúng Bạch Diệc Phi, trong lòng vui mừng, định tăng thêm lực nhưng trong lúc ông ta định giơ tay lên thì phát hiện tay của ông ta không rút ra được.
Sau đó ông ta kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Bạch Diệc Phi thì lập tức ngây người ra.
Bởi vì lúc này khóe miệng Bạch Diệc Phi có tia máu, đang cười với ông ta, nói: “Thời gian trước tôi mới lĩnh ngộ được kinh nghiệm của một vị đã lên được cảnh giới võ thần, đang định tìm người để thử nghiệm”.
Quyền này đánh lên vai của Bạch Diệc Phi. Thật ra anh không cố ý tránh nó mà lên trước, đồng thời lúc này, Bạch Diệc Phi vận động ám kình toàn thân, phát lực từ bả vai.
Đạo Trưởng trước đây có thể làm đến mức bất cứ vị trí nào trên cơ thể cũng có thể sử dụng ám kình.
Bạch Diệc Phi ban đầu không học được kinh nghiệm thật sự, nhưng sau khi nhìn thấy những kinh nghiệm võ thuật của Mạnh Lâm thì anh mới biết, phương thức này cũng tương tự với phương thức vận dụng ám kình trong cảnh giới võ thần.
Như vậy có thể thấy, Đạo Trưởng chỉ ở giai đoạn của cấp 2 cao cấp gần đến cấp 1 mà có thể lĩnh ngộ đến đây, tài năng thiên bẩm của ông ta thật sự khiến người khác khâm phục.
Ám kình trên vai Bạch Diệc Phi đánh toàn bộ trên vai ông cả. Ông cả kinh hãi, định rút lui nhưng đã muộn.
Bạch Diệc Phi tung trực tiếp hai quyền mà không cần dùng đến ám kình, đập lên ngực của ông cả.
“Phụt!”, ông cả lập tức phun ra ngụm máu tươi.
Do Bạch Diệc Phi nắm chặt lấy ông ta nên ông ta không bay ra ngoài mà vẫn đứng tại chỗ.
Bạch Diệc Phi dùng tay bóp chặt cổ ông cả, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông cả.
Tất cả những người có mặt ở đây, ngoài ông cả đang bị Bạch Diệc Phi xiết chặt cổ thì tất cả đã ngã xuống đất.
Trong phòng khách lập tức yên lặng như tờ, đến người phụ nữ trung niên kia cũng không dám kêu hét gì.
Ông cả toàn thân run rẩy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.
Cuối cùng ông ta cũng nhìn rõ thực lực thật sự của Bạch Diệc Phi.
“Sao có thể… Sao anh có thể đạt được…”, ông ta không dám tin Bạch Diệc Phi lại dùng được cách này để điều khiển ám kình. Cách này chỉ có người đạt đến cảnh giới võ thần mới có thể làm được.
Nhưng trên thực tế, Bạch Diệc Phi chưa đạt đến cảnh giới võ thần, anh chỉ nhìn thấy Đạo Trưởng dùng kỹ thuật sử dụng ám kình trên khắp cơ thể, đồng thời lĩnh ngộ được một số kinh nghiệm của Mạnh Lâm rồi làm được.
Vì vậy, hiệu quả hiện giờ khiến người khác nghĩ rằng anh đã đạt đến cảnh giới võ thần, là kẻ mà họ không dám với tới.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Đứng vững cho tôi!”
Bởi vì ông cả tưởng rằng Bạch Diệc Phi đã đạt đến cảnh giới võ thần trong truyền thuyết nên bị dọa chết khiếp. Bây giờ lời của Bạch Diệc Phi nói, ông ta đâu dám không nghe?
Vì thế, ông cả run rẩy gật đầu.
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta, lạnh lùng hỏi: “Có biết rằng phụ nữ trong thời gian ở cữ không được làm việc nặng, cũng không được động vào nước lạnh không?”
Ông cả vừa nghe thấy vậy thì toàn thân run rẩy hơn nhiều.
“Trả lời tôi”, Bạch Diệc Phi đột nhiên cất cao giọng.
Ông cả sợ đến mức run rẩy rồi gật đầu, đáp: “Tôi biết!”
Bạch Diệc Phi lại quát: “Có biết mà tại sao lại bắt vợ tôi phải làm những việc này rồi còn sỉ nhục vợ tôi?”
Ông cả không biết nên trả lời thế nào, vẻ mặt vô cùng khó xử.
Bạch Diệc Phi dùng sức nắm chặt cổ ông cả, quát: “Nói!”
Ông cụ lập tức hoảng loạn, nói: “Tôi nói tôi nói! Chú hai cũng vì suy nghĩ cho sự phát triển tương lai của gia tộc, vì vậy mới…”.
“Chú hai? Tương lai phát triển?”, Bạch Diệc Phi có chút nghi hoặc, quát lớn: “Mẹ kiếp! Ông đang nói cái méo gì vậy?”
Ông cả vội giải thích: “Là chú hai của tôi! Chú hai của tôi là gia chủ của nhà họ Bạch kỳ trước”.
“Ngoài ra, vì cậu giết con trai của nhà họ Tùng, đã kết thù với nhà họ. Nếu cậu kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Bạch thì sẽ bất lợi với nhà họ Bạch”.
“Vì vậy, chú hai muốn thông qua mấy bề trên của nhà họ Tùng thúc đẩy hôn sự của cậu và con gái nhà họ Tùng. Lý Tuyết không thể nào so sánh được với cô chủ nhà họ Tùng nên chúng tôi mới… Mới làm như vậy”.
“Khốn kiếp!”, Bạch Diệc Phi càng phẫn nộ hơn: “Các người tưởng các người là ai, dựa vào đâu mà sắp xếp thay tôi? Nhà họ Tùng thì đã làm sao? Trong mắt tôi chả là cái cc gì sất”.
“Vợ tôi là ai, chỉ tôi mới biết”.
Sắc mặt ông cả tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn ông ta, hít một hơi thật sâu rồi mới ổn định lại cảm xúc kích động của mình. Anh hỏi tiếp: “Ông bây giờ hãy nói cho tôi biết, ban đầu ai là người đã khiến bố mẹ tôi quyết định vứt bỏ tôi?”
Ông cả sắc mặt tái nhợt, ấp úng nói: “Lâu… Lâu quá rồi… Tôi… Tôi không nhớ nữa”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì không khỏi cười lạnh một tiếng, hỏi: “Không nhớ ư?”
Lúc nói trong mắt anh toát ra vẻ thù hận. Chỉ có tự mình trải qua nỗi đau bị bố mẹ vứt bỏ thì mới có nỗi hận ngút trời như thế.
Nhưng nỗi hận này bị bó buộc bởi đạo đức nên anh không thể trút hận lên bố mẹ nhưng trong lòng anh vẫn không thấy thoải mái.
Đặc biệt là khi anh biết sự tồn tại của Bạch Khiếu và lúc Bạch Khiếu định giết anh mà Bạch Vân Bằng vẫn cầu xin cho Bạch Khiếu.
Trên thực tế, tất cả đều do đám lão già tự cho mình là đúng và tự quyết định vận mệnh của người khác nên mới ra nông nỗi này.
Bạch Diệc Phi quét nhìn phòng khách thênh thang, cười mỉa nói: “Đúng là xa hoa thật”.
Đúng lúc này, Lý Tuyết ôm hai con từ phòng ngủ đi ra. Vừa mới nhìn thấy những người nằm trên đất và ông cả bị Bạch Diệc Phi xiết cổ thì cô ngây người tại chỗ.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Tuyết đi ra thì anh buông ông cả ra. Ông cả ngồi phụp mông trên đất, toàn thân run rẩy mà không dám nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt Lý Tuyết, bế một đứa con trong tay cô, khẽ nói: “Vợ à! Chúng ta đi thôi!”
Lý Tuyết gật đầu rồi cùng Bạch Diệc Phi đi ra khỏi nhà họ Bạch.
Chỉ có điều, lúc họ đi ra cửa lớn của biệt thự thì Bạch Diệc Phi đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy chồng?”, Lý Tuyết cũng dừng lại, hỏi.