“Hử?”, Mạnh Kình ngây ra: “Gì cơ?”
Bạch Diệc Phi mặc kệ anh ta, giơ ngón tay ra đếm: “Hứa Đạo Trưởng, Liễu Chiêu Phong, Mạnh Kình lại thêm Lương Vĩ Siêu hẳn có thể đánh được một trận với sư phụ nhưng muốn đối phó với Tân Thu thì chưa đủ”.
“Nếu thêm Lương Minh Nguyệt thì có lẽ còn được”.
“Nhưng nếu sư phụ xảy ra chuyện thì Tân Thu nhất định sẽ biết. Nhưng ông ta mạnh như vậy, lại còn sống lâu, không thể không có át chủ bài. Trước khi biết được con át chủ bài đấy là gì các anh không dám tùy tiện ra tay”.
“Vì thế các anh vẫn đang đợi”.
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Kình, bình tĩnh nói: “Các người đang đợi Tần Hoa!”
Cho dù là Lương Vĩ Siêu hay Mạnh Kình nghe anh nói xong cũng đều kinh ngạc.
Bọn họ nhìn anh với ánh mắt khó tin.
Hơn nữa từ lúc Bạch Diệc Phi nhận được Lương Minh Nguyệt bọn họ đã rất bất ngờ rồi.
Mạnh Kình hoàn hồn, lập tức phản bác: “Với bọn tôi mà nói, Tần Hoa quá yếu, sao phải cần anh ta ra tay? Hơn nữa anh ta còn đang nằm trong tay chúng tôi”.
Bạch Diệc Phi chỉ hờ hững lắc đầu: “Anh ấy ở trong tay các người nhưng tôi thì không”.
Biểu cảm của Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu nhất thời đều lộ vẻ khó chịu.
Bạch Diệc Phi hít điếu thuốc một hơi rồi vứt nó vào thùng rác, sau đó mới từ tốn nói: “Không có tôi các người không thể khống chế được Tần Hoa”.
“Điều các người coi trọng không phải là thực lực của anh ấy mà là thế lực phía sau anh ấy”.
“Tôi đoán rằng Liễu Chiêu Phong và Hứa Đạo Trưởng đều là người mà Lương Minh Nguyệt đã sắp xếp bên cạnh Tân Thu từ trước để làm nội gián”.
“Nhưng với thực lực của Tân Thu thì ông ta hẳn đã sớm biết rồi vì thế ngay từ đầu ông ta sẽ không để Hứa Đạo Trưởng và Liễu Chiêu Phong làm người đề cử”.
“Sau này tôi nghĩ các người cũng biết hai quân cờ đấy đã trở nên vô dụng vì thế mới muốn lợi dụng thế lực sau lưng Tần Hoa”.
“Cũng chính là thế lực của chính phủ”.
Mỗi câu nói của Bạch Diệc Phi như một mũi tên đâm thẳng vào tim Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu.
Lương Vĩ Siêu nhìn anh thở dài: “Có thể đoán được nhiều như vậy anh đúng là khiến người ta kinh ngạc”.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại nói: “Còn có một chuyện tôi không hiểu”.
Mạnh Kình hỏi anh: “Chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ đang ngây ra một bên, hỏi: “Các người thuyết phục cô ấy kiểu gì?”
“Hơn nữa cô ấy hẳn là một người đề cử khác, nếu đã vậy thì không bằng đợi cô ấy kế thừa kho vàng số 1 như vậy các người chẳng phải sẽ dễ dàng mà có được nó hơn à?”
Mạnh Kình nghe thấy thế thì cười tủm tỉm: “Sức mạnh của tình yêu rất vĩ đại”.
Bạch Diệc Phi: “…”
Lương Vĩ Siêu liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Tân Thu đã sống 90 năm rồi, với tình trạng hiện tại của ông ta thì sống thêm 90 năm cũng không vấn đề gì, chúng tôi không đợi được”.
90 năm!
Bạch Diệc Phi kinh ngạc, rõ ràng ông ta trông chỉ có 30 tuổi vậy mà đã 90 tuổi rồi!
Nếu như vậy thì Tử Y – sư muội của Tân Thu bao nhiêu tuổi đây?
Tử Y trông thì rất trẻ, hoàn toàn không giống người đã sống đến 80, 90 tuổi.
Bạch Diệc Phi cảm thấy kỳ quái, sau đó hỏi: “Tôi vẫn không hiểu”.
Bọn họ đã nói một phần chân tướng cho anh nhưng vẫn có những việc không nói.
Mạnh Kình cười nhạt: “Đừng hỏi nhiều như vậy, ý của thủ lĩnh chúng tôi là chỉ được nói với anh chừng này thôi”.
Bạch Diệc Phi lại càng tò mò, vì sao bọn họ lại cố ý đến tận đây kể cho anh những chuyện này?
Dù sao một phần chân tướng này, Bạch Diệc Phi cũng đoán được gần hết rồi, cũng không hẳn là thật muốn biết.
Anh chỉ tò mò vì sao bọn họ lại nói với anh? Hẳn không phải vì cho rằng lần này mình chết chắc rồi cho nên nói ra cũng không sợ đâu nhỉ?
Mạnh Kình lại không cho Bạch Diệc Phi thời gian suy nghĩ mà tự tin cười nói: “Nếu anh ngoan ngoãn chịu trói thì có thể miễn được đau đớn về thể xác nhưng nếu anh không chịu thì chúng tôi chỉ đành cho anh một trận rồi bắt lại”.
“Lẽ nào các người không để tôi thấy Tần Hoa trước, xác định sự an toàn của anh ấy rồi nói chuyện à?”, Bạch Diệc Phi bình thản trả lời.
Mạnh Kình cười nhạt: “Không cần thiết”.
Bạch Diệc Phi khựng lại một chút rồi lập tức hiểu ra, thực tế mục đích của họ là muốn lợi dụng anh để uy hiếp Tần Hoa rồi từ đó khiến Tần Hoa phải giúp đỡ họ, vì thế Tần Hoa đương nhiên là an toàn.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhìn hai người trước mắt, gật gật đầu: “Vậy được, tôi còn phải về thăm vợ và con gấp, các người cùng lên đi”.
Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu nhìn nhau, xác định bọn họ không nghe lầm.
Mà Kỳ Kỳ lúc này cũng kinh ngạc quay sang nhìn Bạch Diệc Phi.
Sau một khoảng yên lặng, Mạnh Kình cười vang: “Haha…”
“Ai cho anh tự tin vậy? Chẳng lẽ anh cho rằng đánh bại được Hứa Đạo Trưởng và Liễu Chiêu Phong rồi thì có thể đánh bại được chúng tôi?”
“Anh đừng quên không lâu lúc trước anh còn suýt chút nữa bị tôi dùng một cành cây đâm chết!”
Lương Vĩ Siêu cũng cười khinh thường, cười nhạo Bạch Diệc Phi kiêu căng không biết tự lượng sức!
Kỳ Kỳ cau mày nhìn anh.
Mạnh Kình cười xong rồi thì khởi động một chút: “Không cần đại boss phải ra tay, một mình tôi đã có thể đập anh gần chết rồi!”
Bạch Diệc Phi thấy bọn họ không tin thì thở dài: “Đến lúc đó đừng trách tôi”.
Vừa dứt lời thì xông lên.
Mạnh Kình thấy vậy thì không tránh mà cũng xông thẳng về phía Bạch Diệc Phi.
Hai người đồng thời vung nắm đấm.
Tốc độ của Bạch Diệc Phi cực nhanh, lực cũng mạnh nhưng không hề có một tý ám kình nào.
Mà cú đấm của Mạnh Kình lại mang theo tiếng gió, không cần nhìn cũng biết là mang theo ám kình vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng khi hai cú đấm sắp va vào nhau thì Bạch Diệc Phi lại rút nắm đấm lại, quay sang dùng khuỷu tay để tấn công.
Mạnh Kình thấy vậy thì vẻ mặt thay đổi, mặc dù đòn tấn công của Bạch Diệc Phi không hề có ám kình nhưng vẫn khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm.
“Rầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, Mạnh Kình bị Bạch Diệc Phi đánh bay.
Nhưng Mạnh Kình suy cho cùng cũng mạnh hơn Đạo Trưởng và Liễu Chiêu Phong nhiều. Anh ta đang bay trong không trung thì xoay người, vững vàng tiếp đất.
Nhưng anh ta vừa chạm chân thì Bạch Diệc Phi đã lập tức xông tới, lần này lại vung đấm liên tiếp. Rõ ràng anh không dùng ám kình nhưng lại khiến Mạnh Kình không dám đỡ đòn, ngược lại chỉ tránh với né.
Bạch Diệc Phi sớm đã đoán được anh ta sẽ né tránh nên khi không đấm trúng, cơ thể anh lại nghiêng về trước, bả vai nhắm thẳng vào ngực Mạnh Kình.
“Bộp!”
Mạnh Kình lại bị đánh bay lần nữa mà lần này anh ta đâm thẳng vào tường, còn tạo thành một vết nứt vỡ hình người trên đấy.
“Rầm!”
Sau đó lăn ra đất.
“Hộc!”
Sau khi Mạnh Kình phun ra một ngụm máu thì ôm ngực nhìn Bạch Diệc Phi, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hoảng.
Lúc này Lương Vĩ Siêu cũng vô cùng ngạc nhiên.
Ngay cả Kỳ Kỳ cũng đứng bật dậy.
Bọn họ đều cho rằng trong thời gian ngắn Bạch Diệc Phi sẽ không mạnh lên bao nhiêu nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn.
Không lâu trước Mạnh Kình tùy tiện vứt một cành cây cũng khiến Bạch Diệc Phi xém chết nhưng anh bây giờ lại có thể dễ dàng đánh bại Mạnh Kình.
Thậm chí anh còn không cần dùng ám kình.
Chẳng qua là Bạch Diệc Phi dùng loại quyền pháp mà Tần Hoa dạy anh, loại quyền pháp này lại tương khắc với ám kình nên nếu dùng ám kình thì sẽ tự hại chính mình, vì thế mới không thể đồng thời sử dụng cả hai.
Đó cũng là lý do vì sao mà Tần Hoa không dùng ám kình.
Hiện tại Mạnh Kình đã tiếp cận đến cao thủ cấp 1 hạng trung nhưng lại bị Bạch Diệc Phi đánh bay hai lần liên tiếp.
Mà tất cả còn chưa kết thúc.
Bạch Diệc Phi bước đến, Mạnh Kình đang định bò dậy thì Bạch Diệc Phi đã ấn đầu gối xuống.
Mạnh Kình kinh hãi, chống cơ thể, chật vật né tránh.
Chương 876: Nhìn thấy Tần Hoa
Bạch Diệc Phi đánh hụt liền nhanh chóng xoay người lại nhấc chân đạp thêm một cú nữa về phía Mạnh Kình.
Mạnh Kình chật vật né tránh, vừa lăn vừa bò, trông chẳng còn tí dáng vẻ đẹp trai ngời ngời nào nữa. Nhìn thấy Bạch Diệc Phi nhấc chân lên, Mạnh Kình hoảng hốt lăn về phía sau mấy vòng mới tránh được cú đạp này.
“Rầm!”
Mà nền đất chỗ bị bàn chân của Bạch Diệc Phi đạp trúng đã lõm thành một cái hố.
Thấy vậy, Mạnh Kình bất giác nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Bạch Diệc Phi vẫn còn muốn tấn công tiếp, bị doạ cho sợ hãi kêu toáng lên: “Đại boss, mau cứu tôi!”
Lương Vĩ Siêu vẫn đang chìm đắm trong trạng thái sững sờ, nghe thấy tiếng kêu cứu của Mạnh Kình mới hoàn hồn lại, chẳng nề hà gì nữa mà nhanh chóng lao đến trước mặt Bạch Diệc Phi, tung ra một chưởng.
Chưởng này khí thế dào dạt, cũng bao hàm cả một sức mạnh kinh khủng, có vẻ như đây là loại chuyên dùng để khắc chế võ công của Bạch Diệc Phi.
Gương mặt Lương Vĩ Siêu nghiêm nghị: “Hoá giải thử xem!”
Thấy vậy, hai mắt Bạch Diệc Phi loé sáng, tiếp đó anh nhấc cánh tay mình lên, nhẹ nhàng vung ra liền đẩy một chưởng này của Lương Vĩ Siêu sang hướng khác.
Sau đó, anh dùng một chiêu Nhất Dương Chưởng đánh thẳng về phía Lương Vĩ Siêu.
Mặc dù đây là cách đánh quen thuộc của Đạo Trưởng, nhưng bây giờ khi Bạch Diệc Phi dùng nó, uy lực đương nhiên mạnh hơn của Đạo Trưởng rất nhiều.
Lương Vĩ Siêu nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, hai tay nhanh chóng vung ra hoá giải hơn phân nửa sức mạnh của chưởng này, sau đó lập tức tung ra một cú đấm đánh mạnh vào lòng bàn tay của anh.
“Rầm!”
Hai người đồng thời bật lùi lại phía sau, từ khoảng cách của cả hai có thể thấy được, bọn họ là ngang tài ngang sức.
Mạnh Kình và Kỳ Kỳ thấy cảnh này thì kinh hãi không thôi.
Đến ngay cả bản thân Lương Vĩ Siêu cũng có chút ngạc nhiên.
Thực lực của Bạch Diệc Phi hiện tại đã vượt quá dự đoán của bọn họ, không những có thể đánh bại Mạnh Kình một cách dễ dàng, mà đến cả Lương Vĩ Siêu cũng chỉ có thể ngang tài ngang sức.
Sau khi Mạnh Kình nôn ra một ngụm máu, sửng sốt nói: “Sao có thể như vậy?”
Tâm trạng của anh ta lúc này giống hệt với Hứa Đạo Trưởng và Liễu Chiêu Phong lúc trước, đều là cảm xúc hoảng sợ và không thể tin nổi.
Sau khi Bạch Diệc Phi đứng vững lại, anh dửng dưng liếc nhìn bọn họ, anh không hề cảm thấy ngạc nhiên đối với biểu cảm của bọn họ lúc này, có thể nói là nằm trong dự đoán của anh.
Anh hờ hững nói: “Bây giờ có thể để tôi gặp mặt Tần Hoa chưa?”
Mạnh Kình vất vả bò dậy từ trên mặt đất, quệt vết máu bên miệng, liếc sang Lương Vĩ Siêu một cái.
Lúc nãy Lương Vĩ Siêu còn đang nhíu mày, nhưng bây giờ lại đột nhiên thấy thoải mái hơn, cô ta cảm khái nói: “Lần trước khi ở đảo Lam, thực lực của anh chẳng qua cũng chỉ ở hạng ba trung cấp, trong một thời gian ngắn như vậy mà đã bước chân vào trong hàng ngũ những cao thủ hạng nhất”.
“Tốc độ tiến bộ như vậy quả thực có hơi quá”.
“Chẳng lẽ thực ra anh vẫn luôn che giấu thực lực của mình?”
Bạch Diệc Phi thấy Lương Vĩ Siêu đột nhiên lại bình tĩnh như vậy, có chút ngạc nhiên: “Coi bộ dạng của cô, hẳn là vẫn còn con át chủ bài, nếu không bây giờ sao lại bình tĩnh như thế?”
Lương Vĩ Siêu khẽ cười, biểu cảm trên gương mặt thả lòng: “Còn nhớ lần đầu khi chúng ta mới gặp nhau, anh vẫn còn là một tên ngốc yếu đuối”.
“Nhưng đến nay đã trở thành một kẻ mạnh thực sự, quả đúng là vật đổi sao dời”.
Lương Vĩ Siêu vừa nói vừa đi đến gần Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi cảm thấy khoảng cách hơi gần, bất giác lùi lại phía sau hai bước: “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi”.
Nhưng Lương Vĩ Siêu lại lắc đầu nói: “Con người quả thực sẽ thay đổi, nhưng tốc độ thay đổi của anh quá nhanh, nhanh đến mức anh đã có chút đắc ý quên hình rồi!”
“Ý cô là gì?”, Bạch Diệc Phi nhíu mày.
Lương Vĩ Siêu lại khẽ mỉm cười: “Thực lực của anh quả thực vượt xa khỏi dự đoán của chúng tôi, nhưng trước mắt xem ra, trình độ của anh vẫn còn kém tôi nhiều, như vậy, nếu tôi và Mạnh Kình hợp sức với nhau, anh có chắc sẽ đánh lại được chúng tôi không?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy liền bật cười: “Không thử thì làm sao biết?”
Kỳ thực, trong lòng anh hiểu, mặc dù cảnh giới hiện tại của anh đã cao hơn, nhưng anh cũng chỉ miễn cưỡng đánh hoà nhau với Lương Vĩ Siêu mà thôi, nếu như cô ta và Mạnh Kình hợp sức thì chắc chắn anh sẽ không có phần thắng.
Nhưng bây giờ Tần Hoa còn đang nằm trong tay bọn họ, anh không thể không cứu, cho dù đánh không lại cũng chỉ đành cố mà đánh.
Lương Vĩ Siêu mỉm cười, đưa ánh mắt đặt lên người Kỳ Kỳ đang đứng bên cạnh: “Xem ra anh đã quên mất sự tồn tại của cô ta rồi, hầu như không cần phải thử, anh thua chắc rồi”.
Lời này vừa nói xong, ánh mắt của bọn họ đều rơi lên người Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ khẽ sửng sốt, tự nhiên bị bọn họ nhìn như vậy, có chút bực mình: “Nhìn tôi làm cái gì? Tôi chẳng đánh nổi bất kỳ ai trong mấy người!”
Nói ra câu này, cô ta kỳ thực có chút không cam tâm, bởi vì trước đó Kỳ Kỳ vốn có thể tuỳ ý bắt nạt Bạch Diệc Phi, nhưng bây giờ, Bạch Diệc Phi tiến bộ quá nhanh, nhanh đến mức cô ta không theo kịp, chỉ có thể ngóng theo mà ngưỡng mộ.
Sự chênh lệch này đến quá nhanh, đoán chừng cho dù là ai đều sẽ cảm thấy có chút khó mà chấp nhận được.
Mà lúc này, Bạch Diệc Phi chỉ hờ hững nói: “Kỳ Kỳ, chúng ta không nên đối địch”.
Kỳ Kỳ nghe thấy câu này chỉ thờ ơ đáp: “Sai rồi, chúng ta vốn là đối địch”.
Bạch Diệc Phi nhíu mày.
Mạnh Kình đi đến bên cạnh Kỳ Kỳ, sau đó nắm chặt tay cô ta, cười nói: “Anh là người được Tử Y lựa chọn làm ứng cử viên của người bảo vệ kho vàng, mà Kỳ Kỳ là người được Tân Thu lựa chọn, trong hai người chỉ có một người được giữ lại, cho nên ấy à, hai người đã định trước là mối quan hệ đối địch rồi”.
“Tôi không hiểu”, Bạch Diệc Phi nói.
Kỳ Kỳ không khỏi hỏi: “Còn có cái gì không hiểu?”
“Tôi cho rằng, cô quan tâm đến anh trai của cô hơn chứ không phải là cái thân phận Người bảo vệ kho vàng gì đó”, Bạch Diệc Phi nói.
Nghe thấy câu này, Kỳ Kỳ bật cười lạnh lùng, trong ánh mắt còn mang theo một tia bất đắc dĩ cùng một tia oán hận: “Nhưng điều này không phải đều do anh ép tôi sao?”
Bạch Diệc Phi khó hiểu hỏi: “Ai ép cô?”
“Anh có biết mấy tháng gần đây tôi từng bị người ta ám sát bao nhiêu lần rồi không? Nếu như không phải lần nào cũng có Mạnh Kình bảo vệ cho tôi, anh cho là hôm nay anh còn có thể nhìn thấy tôi không?”, Kỳ Kỳ nói xong liền dừng lại vài giây rồi lại hỏi: “Anh có muốn biết người giết tôi là ai không?”
Bạch Diệc Phi hỏi theo phản xạ: “Ai?”
Ánh mắt Kỳ Kỳ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, còn lôi ra mấy tấm ảnh từ trong túi áo của mình, ném mạnh về phía Bạch Diệc Phi, sau đó gào lên: “Nhà họ Bạch các người, tứ đại gia tộc, còn có Tử Y!”
“Là bọn họ hết lần này đến lần khác phái người đến ám sát tôi!”
Những tấm ảnh không hề nện lên người Bạch Diệc Phi, nhưng lại rơi lả tả đầy xuống dưới chân anh.
Bạch Diệc Phi cúi đầu, nhìn thấy trong các tấm ảnh này toàn là hình chụp thi thể, mà khuôn mặt của mỗi một thi thể đều rất rõ ràng.
Trong mắt Kỳ Kỳ ngập sự phẫn nộ nói: “Đám người này anh có thể tự mình đi điều tra, xem xem bọn họ là người của ai!”
“Tôi vốn chỉ muốn được sống yên ổn, cũng chẳng ham hố gì cái thân phận Người bảo vệ kho vàng, nhưng mà, đám người bảo vệ cho anh, ủng hộ anh kia, bọn họ lại không nghĩ như vậy!”
“Bọn họ muốn giúp anh loại bỏ chướng ngại vật là tôi, cho nên mới hết lần này đến lần khác muốn giết tôi!”
“Là anh, và đám người đứng phía sau anh kia, đã đẩy tôi phải đứng về phía đối địch với anh!”
Nghe xong những lời này, Bạch Diệc Phi chỉ yên lặng không nói.
Giờ phút này, anh rất hiểu được suy nghĩ và cảm xúc của Kỳ Kỳ, bởi vì anh cũng đã từng như vậy, không phải sao?
Anh trước đây cũng đã từng như vậy, có rất nhiều việc anh hầu như không muốn làm, nhưng đều là do người khác ép buộc anh phải làm.
Anh cũng đã từng trải qua việc bị người ta ám sát hết lần này đến lần khác, thậm chí đến cả em ruột của mình cũng cho người đi ám sát anh, bất kể là chuyện gì, chỉ cần số lần xảy ra nhiều thì ắt hẳn trong lòng sẽ rất khó chịu.
Lương Vĩ Siêu thấy vậy thì cười nói: “Cho nên, ba người chúng tôi liên thủ thì anh sẽ chẳng có phần thắng nào!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lắc đầu cười khổ: “Quả thực là không có”.
“Kỳ thực, cho dù anh có thể đánh bại được cả ba người chúng tôi, chúng tôi cũng có thể lấy Tần Hoa để uy hiếp anh, cũng giống như việc lấy anh ra để uy hiếp Tần Hoa vậy, bất kể ra sao, cục diện này anh đều sẽ thua”.
Bạch Diệc Phi cũng ý thức được, đây quả thực là một thế cờ chết.
Bạch Diệc Phi yên lặng suy tư, trong đầu anh xoay vòng thật nhanh các cách giải quyết vấn đề.
Rất nhanh, sau vài giây, Bạch Diệc Phi nói: “Tôi muốn nhìn thấy Tần Hoa”.
Mạnh Kình nghe vậy lạnh lùng hừ một cái: “Nói thật với anh, Tần Hoa đang ở đây, cũng có thể cho anh gặp mặt”.
Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ bèn xoay người đi vào phòng khách, sau đó đi đến phía sau một bức tượng phật, dường như chạm phải một thứ gì đó, có tiếng máy móc ầm ầm dịch chuyển.
Ngay sau đó, tượng Phật từ từ xê địch sang hai bên.
Mà ở chỗ chính giữa tượng phật, lộ ra Tần Hoa đang bị một đống dây xích sắt khoá chặt người anh ta lại.
Nhìn thấy Tần Hoa như vậy, Bạch Diệc Phi theo phản xạ muốn chạy lên phía trước nhưng lại bị Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu đồng thời vươn tay ra ngăn lại.
“Cho anh nhìn đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn đi lên cứu anh ta nữa à?”, Mạnh Kình cười vặn vẹo.
Lương Vĩ Siêu cũng nở nụ cười: “Sợi xích trói chặt anh ta không phải là loại xích bình thường, muốn chặt đứt nó là điều không tưởng, cho dù là Tân Thu cũng không làm được”.
-------------------
Chương 877: Rơi xuống dốc
“Chỉ có thể mở nó bằng chìa khoá, cho nên anh cũng đừng có nghĩ đến việc cứu anh ta nữa đi!”
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì đột nhiên bật cười.
Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu thấy thế đều ngẩn ra: “Anh cười cái gì?”
“Tôi đang cười, mấy người bị lừa rồi”, Bạch Diệc Phi hờ hững nói.
Lời vừa dứt, giọng nói của Kỳ Kỳ từ phía sau Lương Vĩ Siêu và Mạnh Kình truyền tới: “Sư phụ từng nói cho tôi biết, ứng cử viên của Người bảo vệ kho vàng, từ đầu đến cuối chỉ có một người duy nhất”.
Hai người nghe thấy câu này thì giật mình kinh hãi, lập tức quay đầu lại nhìn.
Kỳ Kỳ đã lấy chìa khoá ra đồng thời cắm nó lên mắt khoá, vừa mở khoá vừa nói: “Tôi chỉ là một tấm bình phong mà thôi”.
Mặt hai người biến sắc.
Mạnh Kình chạy như bay về phía Kỳ Kỳ: “Mau dừng tay!”
Mà đúng lúc này, tiếng ổ khoá được mở ra vang lên “lạch cạch”.
Tần Hoa vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở bừng mắt ra, cũng đồng thời, Mạnh Kình đã đến bên cạnh Kỳ Kỳ, vươn tay muốn kéo cô ta.
Mà sợi xích sắt hơn năm mươi kg trên người Tần Hoa liền bay về phía Mạnh Kình.
Mạnh Kình thấy vậy buộc phải thu tay lại, lập tức né người tránh.
Tần Hoa nhảy xuống, vung mạnh một quyền về phía Mạnh Kình.
Mạnh Kình vội vàng nhấc cánh tay lên chặn đòn.
“Rầm!”
Sau một tiếng động lớn, Mạnh Kình bị đánh lui về phía sau mấy bước.
Mà lúc này, Lương Vĩ Siêu đã biết tình hình không ổn, muốn đi cứu Mạnh Kình nhưng lại bị Bạch Diệc Phi vươn tay chặn lại.
Bạch Diệc Phi nở nụ cười: “Đại boss, chúng ta đến thử sức với nhau một chút”.
Mặt Lương Vĩ Siêu sa sầm, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi rồi không ngừng ra chưởng.
“Ầm ầm ầm!”
Tốc độ ra chưởng cực nhanh, nhanh đến mức khiến người ta nhìn không rõ cách đánh của cô ta.
Mà Bạch Diệc Phi lại vẽ vòng tròn trong không khí lần nữa, sau đó đẩy hết chưởng đòn của cô ta ra.
Nhưng cả hai đều ngang tài ngang sức, nên cũng chẳng có ai chiếm được lợi thế cả.
Trong lúc này, Mạnh Kình đã đi đến bên cạnh Lương Vĩ Siêu, Tần Hoa và Kỳ Kỳ thì đến bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Mạnh Kình nhìn thấy Kỳ Kỳ đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi thì sắc mặt trở nên rất tệ, phẫn nộ quát: “Kỳ Kỳ, tôi thực lòng với cô, mà cô bây giờ thì tính là gì?”
Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi suýt chút nữa là tin rồi”.
Lương Vĩ Siêu nhìn sắc mặt của Bạch Diệc Phi, nhíu mày hỏi: “Anh đã biết từ lâu rồi?”
“Không tính là lâu”, Bạch Diệc Phi nói.
“Trước đó khi các người gọi điện thoại cho tôi hẳn là để cho Kỳ Kỳ gọi, còn bảo cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn”.
“Trước khi đọc được tin nhắn, tôi không hề biết là ai, nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tôi đã đoán được rồi, bởi vì người của tôi khi nhắn tin đều có một đặc điểm, tất cả các ký hiệu dấu trong tin nhắn đều dùng dấu chấm để thay thế”.
Lương Vĩ Siêu và Mạnh Kình sửng sốt, sau đó sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Bọn họ đúng là không thể nghĩ ra được, còn có thể dùng ký hiệu dấu trong tin nhắn để truyền đạt thông tin.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Hơn nữa, vào lúc mà tôi sắp đến nơi, tôi lại nhận được một tin nhắn khác, nội dung chỉ có bốn chữ”.
“Chữ gì?”, Mạnh Kình hỏi.
Bạch Diệc Phi khẽ cười nói: “Tần Hoa không sao”.
Lý do mà Kỳ Kỳ dùng phương thức nhắn tin này là để nói cho anh biết, cô ta đứng về phía anh, nếu không thì cũng không cần thiết phải phiền phức như vậy.
Lúc này, Kỳ Kỳ cười lạnh lùng nói: “Đám người đến ám sát tôi kia, các người nói là người của nhà họ Bạch, tứ đại gia tộc và sư thúc của tôi phái tới, thực sự cho là tôi sẽ tin sao?”
“Sư thúc của tôi hầu như không cần dùng đến loại thủ đoạn này, mà gia chủ nhà họ Bạch lại càng hiểu rõ tôi chính là người đi theo bên cạnh của Bạch Diệc Phi, bọn họ không có lý do gì để phái người đến ám sát tôi!”
Mạnh Kình nghẹn họng, nhưng vẫn cố chấp cãi lại: “Nhưng cô cũng là một trong các ứng cử viên, cho dù cô có đứng về phía Bạch Diệc Phi, cũng khó tránh được nhà họ Bạch sẽ không nghĩ nhiều, mà nhà họ Bạch trước giờ đều không nghe lời của Bạch Diệc Phi”.
Kỳ Kỳ lại cười lạnh lùng giễu cợt: “Tôi tin tưởng vào mắt nhìn người của tôi”.
Mạnh Kình nhíu mày: “Ý gì?”
“Tôi đã từng gặp Bạch Vân Bằng”, Kỳ Kỳ nói.
Mạnh Kình ngẩn người, cuối cùng cũng yên lặng không phản bác lại nữa, chỉ đành nhìn về phía Lương Vĩ Siêu.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn theo, sau đó nhíu mày lại hỏi: “Cho nên, mấy người rốt cuộc vì sao lại nói với tôi những thứ này?”
Bạch Diệc Phi đoán rằng Lương Minh Nguyệt chưa chết, nhưng mục đích của bọn họ lại là do Mạnh Kình tự nói ra, nhưng điều này thực sự không cần thiết!
Lúc này, Lương Vĩ Siêu đột nhiên bật cười: “Cho nên anh tin rồi?”
Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Theo tình hình trước mắt thì không hề có điều gì bị lộ ra, cũng không có điểm nghi vấn nào, cho nên tôi đã tin”.
Nghe vậy, nụ cười của Lương Vĩ Siêu càng sâu hơn.
Mà cả ba người bên phía Bạch Diệc Phi đều không hiểu, tại sao cô ta lại cười như thế.
Cục diện hiện tại, ba người Bạch Diệc Phi, Tần Hoa và Kỳ Kỳ liên thủ với nhau chắc chắn sẽ đánh thắng được Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu, nhưng cô ta cười như vậy là có ý gì?
Cho nên cả ba người đều rất nghi ngờ và khó hiểu.
Mà đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên.
“Rắc!”
Ngay sau đó, Bạch Diệc Phi liền cảm thấy chân mình bị hẫng một cái, chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã rơi thẳng xuống dưới.
Hoá ra nền của phòng khách đột nhiên tách ra hai bên, vừa đúng ở chỗ mà nhóm người Bạch Diệc Phi đang đứng.
Cả ba người cùng lúc rơi thẳng xuống dưới.
Lúc đầu không gian còn tương đối rộng, nhưng càng về sau thì lại càng hẹp lại, mà ba người đều chen vào nhau sau đó trượt xuống một cái lỗ dốc của hang động.
Ba người đồng thời bị mắc kẹt lại, sau đó không tiếp tục rơi xuống nữa.
Bạch Diệc Phi lập tức ngẩng đầu nhìn lên, phía trên là trần của ngôi chùa còn phía bên dưới lại đen thui.
Lúc này, có bốn người đang đứng trong phòng khách, lần lượt là Lương Vĩ Siêu, Mạnh Kình, Hứa Đạo trưởng và Liễu Chiêu Phong.
Tất cả đều đang thò đầu nhìn xuống bên dưới này, nhưng bọn họ lại chẳng nhìn thấy được cái gì, chỉ thấy mọi thứ tối thui bên dưới.
“Cao năm mươi mét, kiểu gì cũng sẽ bị ngã chết!”
“Nếu không ngã chết thì ít nhất cũng bị ngã cho gãy xương tàn phế, dù sao thì bọn họ cũng sẽ không thoát ra được”.
“Muốn để Bạch Diệc Phi mắc bẫy, quả thực là không hề dễ dàng!”
Lời bọn họ nói với nhau đã bị Bạch Diệc Phi nghe thấy gần hết.
Cùng lúc đó, lại vang lên một tiếng “cạch”.
Bạch Diệc Phi phát hiện sàn nhà đang từ từ khép lại phía trên, chẳng bao lâu sau chỗ bọn họ đã hoàn toàn chìm hẳn vào trong bóng tối.
Cả ba người họ giờ đang nhồi hết lại với nhau, tư thế cực kỳ quái dị, do lúc nãy rơi xuống nên cả người đều bị thương nhưng không giống nhau.
Kỳ Kỳ lập tức hỏi: “Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Tần Hoa nói: “Độ dày của tấm nền trên kia khoảng năm mươi centimet, nếu muốn mở ra từ phía dưới là điều không thể”.
Bạch Diệc Phi liền hỏi: “Vậy bên dưới thì sao? Bên dưới là cái gì?”
Kỳ Kỳ và Tần Hoa đều đáp: “Không biết”.
Bạch Diệc Phi cân nhắc lên tiếng: “Bên trên không đi được, vậy thì chúng ta đi xuống dưới, dù sao thì cũng không đến mức không đi được đến hết đường!”
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Giờ chúng ta đi xuống bằng cách nào?”
Cả ba người vẫn còn đang bị nhồi chung vào một chỗ, cũng chẳng có chỗ nào để bám vào làm điểm tựa, con dốc thì dựng đứng, cửa hang thì cũng chỉ to như vậy, muốn từng người đi ra được cũng khó.
Lúc này, Tần Hoa lại nói: “Hai người ép chặt vào với nhau một chút, tôi kéo hai người lên trên, sau đó tôi lách người xuống trước”.
“Hả?”, Kỳ Kỳ sửng sốt, vẫn có chút mất tự nhiên.
Bạch Diệc Phi thì lại không nghĩ phức tạp như vậy, vòng tay ôm luôn eo của Kỳ Kỳ, một tay khác thì chống lên vách tường nhích người lên phía trên một chút.
Sau khi có một khoảng trống, Tần Hoa liền lách người trượt thẳng xuống dốc.
Nhưng Kỳ Kỳ lại có chút bực mình: “Tôi nói, anh còn không buông tay ra à!”
Tần Hoa đã trượt xuống dưới rồi, không cần thiết phải ôm lấy cô ta nữa, hơn nữa, cô ta cũng tự dùng tay mình chống lên tường nên hầu như không cần đến Bạch Diệc Phi đỡ hộ.
Chương 878: Mục đích thật sự
Bạch Diệc Phi nghe xong không khỏi xấu hổ, cười nói : “Thật ngại quá”
Nói những lời này, anh theo bản năng thả lỏng tay, cơ thể cũng vì thế mà trượt xuống, Kỳ Kỳ cũng trượt xuống theo anh, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần hơn.
“Bạch Diệc Phi”, Kỳ Kỳ tức giận hét lớn
Bạch Diệc Phi thấy vậy lại cười ngượng, nhưng anh chưa kịp mở lời, phía dưới có tiếng của Tần Hoa.
“Xuống đi!”
Giọng của anh ta rất nhẹ, từ đó có thể thấy, Tần Hoa đã đi được một đoạn khá dài.
Nghe thấy tiếng Tần Hoa, hai người lần lượt buông tay rồi trượt xuống dưới.
Rất lâu sau mới đến đáy.
Xuống đến dưới, bọn họ không ngờ rằng nơi họ đang đứng là một nơi vô cùng rộng rãi, mà toàn bộ đều được ánh đèn thắp sáng rõ như ban ngày.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh tượng này liền giật mình, chạy đến quan sát bốn phía.
Anh ngẩn ngơ hồi lâu, ngỡ như được quay về kho vàng ở đảo Lam ngày trước.
Kỳ Kỳ cũng ngây người theo anh.
Tần Hoa nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng im lặng hồi lâu.
Dưới đền Phúc Âm ở thành phố Thiên Bắc, vậy mà lại cất giữ một kho vàng.
Qua một lúc lâu sau Kỳ Kỳ mới định thần lại, nhỏ giọng nói: “Hóa ra, kho vàng số 2 ở đây!”
Nơi này không khác kho vàng ở đảo Lam là bao, bốn phía đều được bao bằng các tấm sắt, trên tường còn lắp đèn chiếu sáng, mà ở giữa động còn còn xếp rương cao như núi.
Chiếc rương được làm từ gỗ, có lẽ vì đã để ở đây khá lâu nên bắt đầu mục rữa.
Tùy ý mở một chiếc rương cũng có thể nhìn thấy bên trong toàn là tiền vàng.
Kỳ Kỳ kiểm tra mấy chiếc rương khác, kinh ngạc quay đầu nói với Bạch Diệc Phi: “Đây đúng là kho vàng số 2 rồi, chúng ta thật là may mắn”.
Thế nhưng, Bạch Diệc Phi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Kỳ Kỳ không hiểu nổi anh, hỏi: “Anh như vậy là sao?”
Bạch Diệc Phi nghiêm túc nói: “Sự việc càng phức tạp hơn rồi”.
“Làm sao vậy?”, Tần Hoa không nhịn được quay lại hỏi.
Bạch Diệc Phi nhăn mày, trầm giọng nói: “Có gì đó không bình thường”.
“Có gì không bình thường?”, Kỳ Kỳ hỏi anh.
“Cái gì cũng không bình thường”, Bạch Diệc Phi đáp.
Tần Hoa và Kỳ Kỳ nghe vậy nhất thời cũng không biết nói sao.
Bạch Diệc Phi dạo quanh một vòng kho vàng, nơi này không khác gì nhiều so với kho vàng số 3, điểm khác biệt duy nhất chính là nơi này không có những căn phòng như kho vàng số 3.
Nơi này chỉ là một căn phòng lớn bày cơ man là những rương vàng.
Bạch Diệc Phi dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt chợt trở nên nghiêm trọng: “Tôi biết vì sao Mạnh Kình lại nói với tôi những chuyện đó rồi”.
“Tại sao”, Kỳ Kỳ và Tần Hoa đồng thanh hỏi.
Có lẽ vì thực lực của Bạch Diệc Phi đã tiến bộ, cảm ngộ mau lẹ, đầu óc nhanh nhạy, tư duy cũng sắc bén hơn, anh nói: "Sở dĩ tôi đoán ra Lương Minh Nguyệt chưa chết, là bởi vì Lương Ngọc".
Anh vừa nói, vừa ngồi xổm xuống, tùy ý cầm một mảnh vụn gỗ vừa viết vừa vẽ trên sàn nhà đầy tro bụi: “Nhưng mà tôi vẫn quên đi một chuyện".
“Chúng ta đều biết rằng Lương Minh Nguyệt là người ở thủ đô, ông ta không có họ hàng nào ở thành phố Thiên Bắc, cũng không có bạn bè thân thiết, nhưng ông ta lại sắp xếp Lương Ngọc làm việc ở đây”.
“Tại sao lại như vậy?”
Tần Hoa và Kỳ Kỳ nhìn nhau, vẫn chưa hiểu ra điều gì.
Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Là vì kho vàng này”.
Vừa nghe đến lời này, hai người liền lập tức hiểu ra.
Bạch Diệc Phi còn nói: "Ông ta sắp xếp Lương Ngọc đến thành Thiên Bắc làm việc, vậy sẽ có lý do chính đáng để thường xuyên từ thủ đô đến đây, từ đó che giấu chuyện ông ta biết vị trí của kho vàng số 2".
“Tôi nghĩ có lẽ ông ta đã sớm biết được vị trí của kho vàng số 2, chỉ là luôn luôn giấu mọi người, sở dĩ ông ta giả chết chắc hẳn cũng là muốn giấu tin tức về kho vàng số 2 này”.
Bạch Diệc Phi nói xong lại vẽ một vòng tròn trên mặt đất: "Đám Lương Vĩ Siêu hẳn là chỉ biết nơi này toàn cạm bẫy, mà không biết rằng phía dưới là kho vàng số 2".
“Sở dĩ bọn chúng lựa chọn dụ dỗ chúng ta đến chỗ này, chắc cũng là chủ ý của Lương Minh Nguyệt, nhưng bọn chúng không nghĩ đến, năng lực của ta nhạy bén, ngay lúc không còn cách nào lại có thể mở ra được nơi này”.
Tiếp theo, Bạch Diệc Phi lại vẽ một vòng tròn, ý nói Lương Minh Nguyệt: "Nhưng là, người đứng sau bày ra tất cả, chắc chắn đã sớm liệu đến điều này."
"Cũng bởi vậy, hắn mới để Mạnh Kình nói cho tôi biết, mục đích của bọn chúng là kho vàng số 1, do đó chúng làm cho chúng ta đi nhầm hướng".
Cuối cùng, anh nối ba vòng tròn lại với nhau, ở giữa lại vẽ một vòng tròn, nhìn Tần Hoa và Kỳ Kỳ nói: “Hai người đã hiểu chưa?”
Tần Hoa ngu ngơ lắc đầu.
Kỳ Kỳ cũng chẳng khác gì.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền trực tiếp nói thẳng: "Vòng tròn giữa này chính là thể hiện tổng hợp của bốn kho vàng, lượng vàng ở bốn kho vàng này có lẽ không khác kho vàng số 1 là bao.
“Cho nên, mục đích thật sự của Lương Minh Nguyệt không phải kho vàng số 1 mà là bốn kho vàng khác”.
Kỳ Kỳ và Tần Hoa nghe xong, ngơ ngác nhìn nhau.
Không chỉ như vậy, Kỳ Kỳ nhìn thấy ánh mắt của Bạch Diệc Phi, không giấu được sự kinh ngạc, cô ta không nhịn được hỏi: "Trong đầu anh chứa những gì vậy?"
Năng lực phân tích sự việc của Bạch Diệc Phi khiến cô ta chấn động.
Qua sự phân tích của Bạch Diệc Phi, rõ ràng Lương Vĩ Siêu không phải người coi giữ kho vàng số 2.
Vậy đặt ra câu hỏi: Ai mới là người coi giữ kho vàng số 2?
Tuy nhiên vấn đề này hiện không quan trọng, bởi vì trước mắt Lương Minh Nguyệt là người coi giữ kho vàng số 3, đồng thời ông ta lại nắm giữ kho vàng số 2.
Về phần kho vàng số 4, Bạch Diệc Phi đoán rằng có lẽ kho vàng nhỏ trên kho vàng số 3.
Như vậy, rõ ràng tất cả mọi người đều nghĩ mục đích chính của Lương Minh Nguyệt là kho vàng số 1, đến lúc đó Tử Y cùng Tân Thu đều sẽ trở lại để bảo vệ kho vàng số 1.
Hơn nữa trong đó còn có Tần Hoa cùng thế lực sau lưng anh ta, đều sẽ hỗ trợ nhóm Tử Y cùng bảo vệ.
Như vậy sự chú ý của mọi người cũng sẽ đặt ở kho vàng số 1, ông ta liền có đủ thời gian đi tìm kho vàng số 5 cuối cùng.
Chỉ cần tìm được kho vàng số 5, cùng với ba kho vàng kia, đến lúc đó ông ta liền có thể có thực lực để đánh nhau với bất kì tiểu quốc nào trên thế giới.
Tần Hoa cũng đã suy nghĩ rất nhiều, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Kỳ Kỳ gật đầu, nói: "Vấn đề bây giờ là chúng ta làm thế nào để đi ra ngoài?"
Bạch Diệc Phi liếc nhìn hai người nói: "Vẫn là xử lý vết thương trước đi."
Bọn họ rơi từ trên xuống, trên người đều xây xước hết cả, đơn giản xử lý vết thương một chút sẽ tốt hơn
Bọn họ đều không có ý kiến, vì thế liền ngồi xuống xử lý miệng vết thương.
Bởi vì Kỳ Kỳ là phụ nữ, cho nên cô ta tránh ở phía sau rương, cởi bỏ quần áo, lau khô máu trên người, sau đó tùy tiện kéo một mảnh vải băng bó lại.
Tần Hoa và Bạch Diệc Phi cũng làm như vậy, dù sao bọn họ cũng không mang thuốc theo người.
Thế nhưng khi hai người họ đã xử lý vết thương xong xuôi, Kỳ Kỳ vẫn chưa xong, cô ta thậm chí còn hét lớn: “Bạch Diệc Phi, anh có thể qua đây giúp tôi được không?”
Bạch Diệc Phi ngây người ra một lúc, Kỳ Kỳ lại hô một tiếng: "Tôi không nhìn thấy vết thương ở sau lưng mình”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy đành phải đi qua xem sao, sau đó liền ngây người.
Kỳ Kỳ đã cởi bỏ quần áo, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót, đưa lưng về phía Bạch Diệc Phi.
“Cô...”, Bạch Diệc Phi nói không nên lời.
Kỳ Kỳ không nhìn thấy Bạch Diệc Phi, chỉ nói: “Mau giúp tôi băng bó vết thương lại đi”.
Bạch Diệc Phi lúc này mới nhìn thấy trên tấm lưng bóng loáng của Kỳ Kỳ lại có một vết xước dài bảy tám mi li, rất rõ ràng.
Đối với việc này Bạch Diệc Phi cảm thấy có một chút không thích hợp, tuy nhiên anh cũng không nghĩ nhiều, tiện tay xé một mảnh vải trên bộ quần áo của mình xử lý miệng vết thương.
Lúc này, Kỳ Kỳ đột nhiên hỏi: “Vợ anh sinh con rồi đúng không?”
“Ừ!”, Bạch Diệc Phi dừng lại một chút, lên tiếng trả lời.
Chương 879: Lối ra
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Trai hay gái vậy?”
“Ừm…”, Bạch Diệc Phi suýt nữa không phản ứng kịp: “Sinh… sinh đôi, một trai một gái”.
“Oa!”, Kỳ Kỳ kinh ngạc hô lên một tiếng, trong giọng nói còn mang theo tia hâm mộ: “Vậy anh không phải là trai gái song toàn sao?”
Bạch Diệc Phi nghe được lời này thì mỉm cười, lúc này mới nhớ tới việc băng bó vết thương, nhưng bởi vì vết thương nằm trên lưng, muốn băng bó thì phải quấn về phía trước.
Bạch Diệc Phi tạm dừng: “Hay là cô…”
Điều mà anh muốn nói chính là anh phải vòng miếng vải về phía trước, Kỳ Kỳ tự mình cầm miếng vải cuốn lại, sau đó đưa lại cho anh, như vậy có thể băng bó rồi.
Thế nhưng Kỳ Kỳ lại đột nhiên quay người lại, Bạch Diệc Phi giật nảy mình, trực tiếp ngây người.
Kỳ Kỳ lại cười mà nói: “Thế nào? Anh còn ngại ngùng à? Trước kia cũng không phải là chưa từng băng bó qua cho tôi!”
Bạch Diệc Phi ngừng một lát, bất giác nhớ tới: Kỳ Kỳ không phải là ghét nhất chuyện này sao?
Sau đó Bạch Diệc Phi nhanh chóng lui về sau một bước.
Kỳ Kỳ thấy vậy thì tiến lên phía trước một bước.
Bạch Diệc Phi bất thình lình duỗi tay đánh ngất Kỳ Kỳ, sau đó lập tức đỡ lấy cô ta, đồng thời hét lớn với Tần Hoa đang ở bên kia chiếc hộp: “Anh, cẩn thận, ở đây có độc!”
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Bạch Diệc Phi tùy tiện dùng quần áo bọc Kỳ Kỳ lại rồi ôm cô ta đi ra ngoài, phát hiện Tần Hoa đang đứng tại một nơi cách bọn họ không xa, nhưng khuôn mặt của anh ta âm trầm, đôi mắt tỏa ra tia sắc bén, dáng vẻ như sắp đại khai sát giới.
Trong lòng Bạch Diệc Phi khẽ thót lại, xoay người chạy về hướng ngược lại.
Hướng phía sau là khu vực để rất nhiều rương vàng, vì quá nhiều rương nên vật cản cũng theo đó gia tăng, vô hình tạo thành một mê cung.
Nhưng ngay sau đó truyền tới một tiếng động cực lớn.
“Ầm!”
Chiếc rương theo tiếng động đó cũng nổ tung, những thỏi vàng lấp lánh bay khắp bầu trời.
Một thỏi vàng bay vụt tới, đánh trúng vào người Bạch Diệc Phi, cơ thể anh không giữ được thăng bằng liền ngã bổ nhào về phía một chiếc hộp khác.
Vừa đập người xuống, còn chưa kịp đứng dậy, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Hoa không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh anh, đầu gối sắp dồn sức nện xuống.
Bạch Diệc Phi theo bản năng ôm Kỳ Kỳ lăn qua một bên.
“Bụp!”
Đầu gối Tần Hoa đập xuống sàn, lực mạnh tới nỗi tạo nên một lỗ thủng trên đất.
Bạch Diệc Phi tránh thoát đòn này trong gang tấc, nếu không thì e rằng một khi đầu gối kia đập xuống, vật bị đập thành cái hố chính là anh.
Chất độc trong phòng phát tán trong không khí có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, dẫn tới suy nghĩ bị trì trệ.
Loại độc này rất giống với các thành phần trong nhiều loại thuốc gây mê.
Trước đó Bạch Diệc Phi nhận thấy sự khác thường của Kỳ Kỳ, đã có chút cảnh giác.
Mà khi bọn họ đang trò chuyện, Bạch Diệc Phi đáng ra phải rất nhanh nhạy, nhưng có vài lần phản ứng đều chậm mất một nhịp.
Anh lập tức phát giác ra tình hình không ổn, liền tiến vào trạng thái cuồng hóa, sau đó tỉnh táo lại, đoán được trong phòng có lẽ có sương độc ảnh hưởng tới con người
...
Một đòn kia không trúng, Tần Hoa lại một lần nữa tấn công tới, anh ta trực tiếp tung một quyền về phía Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ.
Bạch Diệc Phi lần này căn bản không thể né tránh, bởi nếu anh tránh thì đòn này sẽ đánh lên người Kỳ Kỳ, mà cô ta thì hoàn toàn không chịu nổi.
Thế là, trong lòng hạ quyết tâm, anh tựa lưng vào Tần Hoa mà nhao tới.
Sức mạnh của Bạch Diệc Phi khi đã tiến vào trạng thái cuồng hóa nhỉnh hơn Tần Hoa một chút, bởi vậy sau khi anh đụng phải liền phát ra một phát ra tiếng động lớn, sau đó hai người đều rút lui cực nhanh.
Nhưng Bạch Diệc Phi không xuất chiêu, mà dùng lưng đón lấy cú đấm ấy, bởi vậy sau khi ổn định lại cơ thể, anh nôn ra một ngụm máu.
Sau đó anh không chút do dự cõng Kỳ Kỳ trên lưng, xoay người bỏ chạy.
Tần Hoa hình như cũng bị thương, khóe miệng tràn ra một vệt máu, nhưng anh ta dường như không để ý đến thương tích của bản thân, sau khi ổn định lại liền một lần nữa lao về phía Bạch Diệc Phi.
Trong cuộc rượt đuổi, Bạch Diệc Phi phát hiện mình hoàn toàn không thể cắt đuôi được Tần Hoa, chỉ đành đặt Kỳ Kỳ sang một bên, sau đó quay lại lao thẳng về phía Tần Hoa.
“Rầm!”
“Bụp!”
Hai người anh đến tôi đi bắt đầu đánh nhau.
Tuy rằng Bạch Diệc Phi hiện giờ mạnh hơn so một chút so với Tần Hoa, nhưng hai người họ đều sử dụng quyền pháp của Tần Hoa, kết quả tất nhiên cũng không giống nhau.
Quyền pháp của Tần Hoa đã luyện 20 năm, khả năng không biết cao hơn Bạch Diệc Phi gấp bao nhiêu lần, bởi vậy trận đánh này hai người cũng ngang tài ngang sức.
Song sau khi đánh hơn mười phút, hai người vẫn bất phân thắng bại, Bạch Diệc Phi cảm thấy cứ kéo dài như vậy hoàn toàn không ổn, hai người họ sớm muộn cũng sẽ cùng bị thua thiệt.
Vì vậy Bạch Diệc Phi đã sử dụng chiêu số mà anh đã đối phó với Lương Vĩ Siêu, nâng tay vẽ nửa vòng tròn giữa không trung, nắm đấm của Tần Hoa chệch hướng, đập thẳng vào vách hang.
“Bùm!”
Vách hang trực tiếp bị xuyên thủng, mảnh vụn đất bên trong và lớp lá sắt trên bề mặt đều rơi ra.
Tiếp đó, một lối đi đen thui hiện ra trước mặt họ.
Một mùi bụi bặm bốc lên phả ra từ trong con đường đó, Bạch Diệc Phi cảm thấy bản thân trong giây lát nhẹ nhõm hơn rất nhiều, não bộ cũng theo đó mà thư thái hơn.
Tần Hoa lúc này đồng thời nhíu chặt mày.
Thấy vậy Bạch Diệc Phi nắm lấy cơ hội, vung tới một quyền bức Tần Hoa thối lui, sau đó nhanh nhẹn nhấc lên Kỳ Kỳ đang bất tỉnh lên lao về phía con đường tối đen kia.
Không biết lối đi tối tăm này dẫn đến đâu, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đi về phía trước, so sánh với việc cùng Tần Hoa đánh nhau trong đại sảnh trống trải khiến hai người đều tổn thương vẫn tốt hơn.
Đoạn đường rất tối, Bạch Diệc Phi cũng không dùng điện thoại chiếu sáng, anh không dám dùng cạn kiệt pin điện thoại, do đó cứ như vậy chạy về phía trước.
Anh không biết đoạn đường này dài bao nhiêu, nhưng dường như nó là một đường thẳng, phía trước cũng không có bất kỳ tia sáng nào.
Sau khi đi được khoảng một giờ, Bạch Diệc Phi không nghe thấy tiếng bước chân phía sau nữa, có lẽ Tần Hoa vẫn còn ở đó, hoặc cũng có thể đang đuổi theo nhưng chậm hơn.
Mà Kỳ Kỳ ở trên lưng không biết khi nào sẽ tỉnh lại, cô ta nằm sấp trên lưng anh, hít thật sâu mùi hương trên người anh.
Bạch Diệc Phi liền biết, Kỳ Kỳ vẫn đang trong tình trạng trúng độc
Vì vậy, anh chọn cách im lặng, để tránh khi vừa mở lời lại khiến bản thân đau đầu thêm.
Nhưng anh còn chưa nói chuyện, thì Kỳ Kỳ đã lên tiếng: "Đây là đâu?"
“Mật đạo”, Bạch Diệc Phi đáp.
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Là con đường thoát ra ngoài sao?”
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc vậy”.
Kỳ Kỳ tiếp tục: “Nếu có đường đi ra, vậy tại sao bọn họ lại cho chúng ta vào?"
Bạch Diệc Phi suy tính, nói: “Có lẽ là cố ý, nói không chừng phía trước có người đang đợi chúng ta”.
Cả con đường bỗng nhiên an tĩnh trong chốc lát, Kỳ Kỳ hỏi: “Tôi có phải là trúng độc rồi hay không?”
“Đúng vậy”, Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó lại nói: “Nhưng hiện tại trông cô có vẻ vẫn bình thường”.
Kỳ Kỳ lại rơi vào trầm mặc, sau đó đột nhiên cao giọng: “Vậy anh còn cõng tôi làm gì?”
“Ừm…”, Bạch Diệc Phi ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, quả nhiên Kỳ Kỳ không bị thương nặng, căn bản không cần cõng cô ấy như vậy.
Bạch Diệc Phi đặt cô xuống: “Đi được không?”
“Ừ”, Kỳ Kỳ gật đầu, sau đó hai người cùng nhau tiếp tục đi về phía trước.
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Vừa rồi tôi bị sao vậy? Tại sao tôi lại muốn thân cận với anh?"
“Trúng độc”, Bạch Diệc Phi đáp.
Kỳ Kỳ nghe vậy liền trở nên nóng nảy: “Là độc gì? Không lẽ chỉ cần là đàn ông ở trước mặt tôi thì tôi đều sẽ như vậy sao? Cái này cùng thuốc kích dục có…”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì kinh ngạc, trong lòng anh bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
Lúc này, trước mặt họ có một tia sáng.
Kỳ Kỳ vui mừng kêu lên: “Là lối ra!”
Bạch Diệc Phi đột nhiên tỉnh táo lại, anh cũng nhìn thấy tia sáng đó.
Sau đó hai người nhanh chóng chạy về phía lối ra, còn về phần Tần Hoa, có lẽ đợi ở nơi đó mới an toàn, bởi anh không biết rốt cuộc có điều gì đang đợi họ ở lối ra.
Chương 880: Một giấc mộng
Bạch Diệc Phi thấy ánh sáng càng ngày càng gần thì vô cùng hưng phấn, không bao lâu nữa anh sẽ có thể ra ngoài và nhìn thấy vợ cùng hai đứa con vừa chào đời của mình.
Vì vậy anh càng tăng nhanh bước chân, ánh sáng cũng càng ngày càng mạnh.
Cuối cùng họ cũng đi đến cuối ánh sáng, nhưng lại chỉ thấy xuất hiện trước mặt một cánh cổng sắt.
Tia sáng mà họ nhìn thấy chính là hắt ra qua các khe hở trên cánh cổng sắt này.
Hai người nhìn nhau, sau đó Kỳ Kỳ nói: "Lối ra có lẽ ở bên ngoài”.
Bạch Diệc Phi gật đầu đồng ý, sau đó nói: "Cô lùi lại đi”.
“Anh muốn làm gì? Không phải là định trực tiếp dùng tay đấm xuyên cổng sắt đấy chứ?”, Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn anh mà hỏi.
Bạch Diệc Phi không để ý tới Kỳ Kỳ, mà trực tiếp vung một đấm tới cửa sắt.
“Rầm!”
Sau một tiếng động lớn, cánh cổng sắt thực sự bị một quyền này đục thủng.
Kỳ Kỳ chết lặng khi nhìn thấy màn này.
Kỳ Kỳ còn đang sửng sốt, băn khoăn Bạch Diệc Phi làm sao có thể tiến bộ nhiều vượt bậc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy? Và anh ta đã trải qua những gì trong quãng thời gian đó?
Bạch Diệc Phi quan sát lỗ hổng, sự kích động càng ngày càng lộ rõ trên khuôn mặt anh, sau đó anh lại liên tiếp tung ra vài cú đấm để mở rộng cái lỗ, cuối cùng cũng có thể đủ cho một người chui qua.
Bạch Diệc Phi vui mừng cực độ, sải chân bước thẳng ra ngoài từ cửa động.
Khi bước ra, cả người anh đều mờ mịt.
Bởi anh xuất hiện trong phòng bệnh, bên trong còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Ngô Quế Hương và Lưu Tử Vân đang ôm đứa con của anh, họ vừa nhìn đứa bé vừa cười nói gì đó.
Còn có một người đàn ông ngồi bên cạnh giường bệnh, Bạch Diệc Phi không hề nhìn thấy anh ta là ai, mà người nằm trên giường bệnh tất nhiên là Lý Tuyết vừa sinh xong.
Cô suy yếu nằm trên giường bệnh nhưng lại đang mỉm cười vô cùng hạnh phúc.
Bạch Diệc Phi thấy cảnh tượng này thì sững sờ hồi lâu.
Bởi vì tất cả những người ở đây đều đang có mặt, chỉ thiếu một người làm bố là anh.
Tuy nhiên, người đàn ông ngồi bên cạnh giường lúc này đang nắm tay Lý Tuyết nói điều gì đó, khuôn mặt cô vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Ngô Quế Hoa và Lưu Tử Vân thấy một màn này lại giống như rất bình thường, không hề nói gì.
Mà Bạch Diệc Phi lại phẫn nộ không thôi.
Anh trực tiếp lao tới và lôi người đàn ông kia lên, khi anh ta quay người, anh mới thấy rõ khuôn mặt của người đó.
Khuôn mặt người đó tràn đầy ngạc nhiên nhìn anh: “Bạch Diệc Phi?”
Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, não anh vang ầm một tiếng, sau đó lửa giận ngút trời quát: “Liễu Chiêu Phong!”
Lúc này, Lý Tuyết- người đang nằm trên giường bệnh sau khi thấy Bạch Diệc Phi lại giống như đang nhìn một người xa lạ, tò mò hỏi Liễu Chiêu Phong: "Chồng à, anh ta là ai vậy?"
Bạch Diệc Phi lú người.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Tại sao Lý Tuyết lại gọi Liễu Chiêu Phong là chồng?
Liễu Chiêu Phong quay đầu cười với Lý Tuyết: “Đừng lo lắng, chỉ là một người bạn mà thôi”.
Bạch Diệc Phi nghe được lời này đột nhiên đứng hình.
Bạn?
Anh và Liễu Chiêu Phong làm sao có thể là bạn bè?
Tiếp đó đầu của Bạch Diệc Phi bỗng nhiên bắt đầu đau nhói, giống như sắp vỡ tung.
“A!”
Hai tay anh che lấy đầu, thống khổ gào to.
Ngay sau đó một đoạn hồi ức bất ngờ hiện lên trong đầu anh.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh tới công ty nhà họ Lý tìm công việc, tiếp đó vừa gặp Lý Tuyết đã đem lòng yêu mến, nhưng do thân phận của bản thân thấp kém, anh chưa từng chủ động theo đuổi cô, cuối cùng Lý Tuyết gả cho Liễu Chiêu Phong.
Chìm đằm trong sự hối hận ấy, anh không thể chấp nhận một cái kết như vậy nên đã tự tạo nên một giấc mộng đẹp cho mình.
Trong giấc mơ ấy, anh trở thành chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, rồi cùng Lý Tuyết kết hôn và có con.
Giờ đây anh trở lại hiện thực, giấc mơ tan thành mây khói.
Bởi vì tất cả những chuyện này đều là do Liễu Chiêu Phong trải qua, anh chỉ là thay thế của gã ta.
Bạch Diệc Phi đột nhiên cúi đầu, nhận ra bộ quần áo mình đang mặc hóa ra lại là đồng phục bảo vệ của sản nghiệp Lý Thị.
Bạch Diệc Phi sững lại.
Liễu Chiêu Phong nhìn Bạch Diệc Phi cười nói: “Cảm ơn anh đã tới thăm vợ của tôi”.
Dứt lời gã đón lấy giỏ hoa quả trong tay Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi có phần bừng tỉnh, trong tay anh từ lúc nào lại cầm một giỏ hoa quả rồi?
Bởi vậy anh hiện giờ chỉ đến đang đây để thăm Lý Tuyết và Liễu Chiêu Phong sao?
Anh giống như bỗng nhiên bị rút cạn sức lực, cảm thấy chỉ cần một cái đẩy nhẹ là có thể ngã quỵ.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt mang theo nét cười của Liễu Chiêu Phong, lại quay sang biểu cảm như đang nhìn người xa lạ của Lý Tuyết, anh chợt run lên.
“Không đúng!”
Liễu Chiêu Phong có phần khó hiểu hỏi: “Bạch Diệc Phi, anh sao thế? Cái gì không đúng?”
Bạch Diệc Phi nhìn Liễu Chiêu Phong chằm chằm, ánh mắt rét lạnh: “Trong đoạn hồi ức này, tôi với anh căn bản không xuất hiện cùng nhau, Lý Tuyết cũng không biết tôi tên là gì, vậy làm sao anh biết tên tôi là Bạch Diệc Phi? Tại sao hai chúng ta lại trở thành bạn bè?”
Liễu Chiêu Phong dừng lại, hai mắt trừng lớn.
Bạch Diệc Phi lập tức ra tay, trực tiếp bóp chặt cổ Liễu Chiêu Phong: “Một thân võ công này của tôi làm sao có được?”
Hai tay Liễu Chiêu Phong giữ chặt lấy cổ tay Bạch Diệc Phi, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, gã ta không ngừng giãy dụa muốn Bạch Diệc Phi buông tay.
Nhưng hắn hoàn toàn không vùng ra được.
Lý Tuyết nhìn thấy cảnh này thì liều lĩnh vùng vẫy, đập vào tay Bạch Diệc Phi, còn giận dữ gầm lên: “Anh làm gì đó? Thả chồng tôi ra! Nhanh buông tay!”
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì tim như bị dao đâm.
Nhưng anh biết rõ đây không phải là sự thật, và ký ức trong đầu anh cũng không phải là sự thật.
Lúc này, Lưu Tử Vân cùng Ngô Quế Hương cũng hét lớn: “Mau buông nó ra!”
Bạch Diệc Phi lập tức quay đầu nhìn lại, lớn tiếng hỏi Ngô Quế Hương: “Mẹ! Mẹ không nhận ra con sao?”
Ngô Quế Hương sững sờ.
Bạch Diệc Phi cũng bật cười.
Phải biết rằng Ngô Quế Hương là mẹ ruột của anh, mà đứa con Liễu Chiêu Phong và Lý Tuyết sinh ra, một người không liên quan như bà ta tại sao lại xuất hiện ở đây?
Thậm chí bà còn giúp Lý Tuyết và Liễu Chiêu Phong gầm thét lên với anh.
Bạch Diệc Phi lập tức tỉnh táo lại, anh nắm tay thành quyền ngắm ngay vào đầu Liễu Chiêu Phong, nói: “Độc của các người quả thực rất lợi hại, nhưng vẫn chưa đủ đối với tôi đâu!”
Bạch Diệc Phi dựa vào nhận thức của mình về những sự vật xung quanh để nâng cao cảnh giới, bởi vậy cho dù ý thức anh bị đầu độc, cũng có thể duy trì một tia thanh tỉnh, do đó có thể nhanh chóng phát hiện ra chỗ sơ hở.
“Bùm!”
Bạch Diệc Phi tung ra một cú đấm giáng thẳng vào đầu của Liễu Chiêu Phong.
Trên mặt Liễu Chiêu Phong đầy vẻ kinh hãi.
Lý Tuyết thì thét chói tai: “A!”
Cặp song sinh trai gái trong phòng cũng òa khóc.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng vang giòn giã truyền tới.
“Pằng!”
Nắm đấm của Bạch Diệc Phi không đánh trúng Chiêu Phong, mà bị người khác nắm cản lại.
Anh ngẩn người trong giây lát.
Ngay sau đó, một người bước ra từ cơ thể Liễu Chiêu Phong, là người đã ngăn lại tay của Bạch Diệc Phi.
Người này chính là Tân Thu.
Ông ta nhìn anh ta với vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Cậu thực sự có thể xuống tay sao?”