Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào Chu Truyền Võ.
Chu Truyền Võ hừng lạnh một tiếng nói: “Đại ca sợ chúng tôi liên lụy đến ông ta nên muốn giết người diệt khẩu sao?”
“Nếu sợ bị liên lụy thì tại sao lại để anh ở lại đây?”, Hồ Phi Hồng chế nhạo: “Rõ ràng là muốn giết chúng tôi, tưởng chúng tôi là lũ ngốc chắc?”
Tiểu Thất nghiến răng, giãy dụa muốn chống trả nhưng trái tim của hắn ta đã bị đâm xuyên thủng, lúc này không còn sức để phản kháng nữa.
Cuối cùng, Hồ Phi Hồng thả tay ra, Tiểu Thất yếu ớt ngã xuống đất.
Lúc này, hắn ta chợt hiểu ra một chuyện.
Sau đó bật cười, một nụ cười làm người ta ớn lạnh.
Hồ Phi Hồng thấy vậy khó hiểu mà cau mày hỏi: “Anh đang cười cái gì?”
Tiểu Thất ôm ngực yếu ớt nói: “Các người... vẫn luôn là đàn em của ông chủ, ông chủ không hạ lệnh cho tôi giết hai người”.
“Chính vì vậy, ông ấy muốn hai người giết tôi, như vậy thì người khác sẽ nghĩ rằng việc này không liên quan tới ông ta, ông ta cũng có lí do chính đáng để bịt miệng các người lại”.
“Sau đó giết các người”.
Cùng lúc đó.
Một chiếc xe thương mại màu đen đậu trong một khu rừng nhỏ ở ngoại ô.
Một chiếc Mercedes-Benz dừng lại bên cạnh chiếc xe kia.
Châu Hồng từ trên xe bước xuống, vội vã chạy tới trước cửa xe Mercedes, gõ vào cửa xe.
Cửa sổ được mở ra, trong đó lộ ra khuôn mặt của một người, đó là Liễu Chiêu Phong.
Châu Hồng nhẹ giọng nói: “Mọi việc đã làm theo sự chỉ dẫn của anh, bây giờ phải làm gì ạ?”
Liễu Chiêu Phong gật đầu nói: “Châu Lâm đã về phe Bạch Diệc Phi, chuyện này để hắn ta làm”.
Châu Hồng nghe vậy thì sững lại, bởi vì ông ta không hề biết Châu Lâm đã gia nhập với Bạch Diệc Phi, trong mắt ông ta chợt lóe lên một tia sát ý.
Tuy nhiên, rất nhanh đã trở lại bình thường, Châu Hồng trầm giọng nói: “Được”.
Nói xong, ông ta quay lại xe thương mại và rời đi.
Sau đó Châu Hồng lập tức gọi điện cho Châu Lâm.
“A lô, chú”.
“Đến khách sạn Minh Thái đợi chú”.
Khách sạn Minh Thái là khách sạn trực thuộc nhà họ Châu.
Hơn mười phút sau, Châu Hồng gặp Châu Lâm ở sân sau khách sạn.
Sau khi nhìn thấy Châu Hồng, Châu Lâm lập tức hỏi: “Chú nhỏ có chuyện gì cần cháu đi làm sao?”
Châu Hồng không trả lời câu hỏi của Châu Lâm, chỉ nhìn vào cấp dưới của mình một cái, người đó biết ý, đem Chu Khúc Nhi ở cốp xe sau ném ra.
Châu Lâm sững sờ khi nhìn thấy Chu Khúc Nhi.
“Các người là ai? Muốn làm gì?”, Chu Khúc Nhi hét lên ngay khi vừa được thả ra.
Châu Hồng bước lên trước tự mình cởi trói cho Chu Khúc Nhi.
Lại còn ra vẻ nhẫn nại nói: “Thật là xin lỗi, năng lực của tôi có hạn, chỉ có thể cứu cô ra, còn về cô Lý, tôi thật sự cũng hết cách”.
Chu Khúc Nhi nghe vậy thì có chút khó hiểu, cô ta không rõ những người này là tốt hay xấu, thế nên im lặng mất một lúc.
Châu Lâm thấy vậy thì tim khẽ nhảy lên, hình như anh ta đã đoán ra gì đó.
Qủa nhiên, sau khi Châu Hồng cởi dây trói ra cho Chu Khúc Nhi thì nói với Châu Lâm: “Tiểu Lâm, chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi, chú biết cháu là người của Bạch Diệc Phi”.
“Không cần biết vì sao cháu lại gia nhập vào nhóm cậu ta, nhưng chú chỉ hi vọng cháu đừng quay lại hận là họ Châu”.
“Nhà họ Châu không muốn tham gia vào trận chiến giữa Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng, thế nên, cháu nói với Bạch Diệc Phi, Châu Hồng chú chỉ có thể làm đến đây thôi”.
Châu Lâm hai chân mềm nhũn, thân thể không kìm được mà run lên.
Anh ta căn bản không nghĩ tới chuyện mình dựa vào Bạch Diệc Phi lại bị nhà họ Châu phát hiện sớm như vậy.
Anh ta biết con người của Châu Hồng không từ thủ đoạn, hiện tại anh ta vô cùng nguy hiểm.
Anh ta phản bội nhà họ Châu mà giúp Bạch Diệc Phi, thân là gia chủ, đây chắc chắn là giới hạn không thể chạm đến của Châu Hồng.
Nhưng bây giờ anh ta có chút kinh ngạc, bởi vì Châu Hồng hoàn toàn không trách mình mà ngược lại còn cho anh ta một cơ hội để củng cố lòng tin trước mặt Bạch Diệc Phi.
“Cô Chu giao lại cho cháu nhé”, Châu Hồng nhìn Châu Lâm nói: “Bắt buộc phải đưa cô ấy an toàn quay về”.
“Cháu hiểu rồi chú nhỏ”, Châu Lâm lập tức gật đầu.
...
Đồng thời ở thủ đô lúc này, bất cứ ai tìm kiếm tung tích của Lý Tuyết đều tìm ra một manh mối chung, đó là, trước khi mất tích Lý Tuyết đang tìm một người tên Trần Lệ.
Nhưng Trần Lệ nhiều ngày trước đã bị người ta giết chết rồi phân xác, thi thể vẫn được giấu trong tủ lạnh.
Thế nên khi Bạch Vân Bằng nói với Bạch Diệc Phi tin tức này, Bạch Diệc Phi không thèm đếm xỉa đến mọi thứ mà hét lên: “Con mẹ nó đầu mối bị đứt rồi sao? Nhà họ Bạch các người làm ăn kiểu gì vậy? Có chút năng lực thế thôi à, chỉ tìm một người thôi mà cũng không làm được”.
Bạch Vân Bằng nghe thấy mấy chữ ‘nhà họ Bạch các người’ thì trầm lặng trong vài giây.
Sau đó ông mới nói: “Con yên tâm, cho dù phải lật tung cái thủ đô này lên, không cần biết là còn sống hay đã chết bố cũng sẽ tìm bằng được người về”.
Nói xong câu này bèn cúp máy.
Bạch Diệc Phi sững sờ.
Chính bởi vì câu nói không cần biết còn sống hay đã chết.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Lý Tuyết sẽ chết, thế nên hoàn toàn bối rối.
Trong chốc lát, cảnh tượng Lý Tuyết bị giết hiện lên trong tâm trí anh, trái tim anh đau đớn khôn cùng.
Sa Phi Dương và Trương Hoa Bân cũng đi cùng Bạch Diệc Phi, thấy vậy, Trương Hoa Bân vỗ vai anh an ủi: “Đừng lo lắng quá, em dâu sẽ không sao đâu”.
Lúc này, di động của Bạch Diệc Phi lại vang lên, là Châu Lâm gọi đến.
“Anh Bạch, tôi biết vợ anh đang ở đâu”.
...
Trong một căn biệt thự hào hoa ở ngoại ô.
Có vệ sĩ của mười gia tộc canh gác, thêm cả Lý Tuyết thì tổng cộng có khoảng 30 người.
Bọn họ đứng canh gác ở lối vào biệt thự, nhưng thật ra rất nhàm chán, thế nên họ tụ tập thành một đám, vừa tán gẫu vừa đọc tin tức trên mạng.
“Mẹ kiếp. Mọi người mau đọc tin tức trên mạng đi”.
“Thủ đô loạn rồi, rất nhiều tụ điểm bị người của bốn gia tộc lớn đập phá”.
“Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi đoán có khả năng liên quan đến chúng ta”.
“Không phải chứ? Cho dù là vậy, chỗ này của chúng ta cũng rất bí mật, cho dù bọn họ có lật tung thủ đô lên cũng không tìm ra đâu”.
“Đúng vậy thật”.
“Nhưng cho dù bọn họ có tìm đến đây, chúng ta nhiều cao thủ như vậy, sợ gì chứ?”
“Dĩ nhiên là không sợ rồi, đám ông chủ đó đều là người làm ăn, việc đánh nhau này đương nhiên phải dựa vào những người chuyên nghiệp như chúng ta”.
Đám vệ sĩ ai nấy đều dương dương tự đắc.
Thế rồi, vừa nói vừa chuyển chủ đề sang Lý Tuyết.
“Có điều người phụ nữ này thật là xinh đẹp”.
“Có xinh hơn nữa thì cũng không phải của anh, đừng nằm mơ nữa, người phụ nữ đó e rằng đang thờ hổn hển dưới thân của chủ nhà họ Hồ rồi cũng nên!”
“Ha ha....”
“Người phụ nữ này chúng ta không động tới được, nhưng người còn lại thì...”
“Thật đáng tiếc, cô ta bị người nhà họ Châu mang đi rồi”.
“Người anh em à, tôi đi mua ít bia, các người canh chừng giúp tôi chút nhé”.
Sau khi nói xong, người vệ sĩ đó rời khỏi cửa biệt thự.
Cách đó không xa có một ngôi làng nhỏ.
Cho nên sau khi người vệ sĩ kia rời đi, một người khác không khỏi chế nhạo: “Bia bọt mẹ gì, chắc chắn là đi tìm gái để giải tỏa rồi”.
Chương 736: Đường hầm bí mật
Đúng như lời bọn họ nói, người vệ sĩ kia đã đi về ngôi làng phía trước, nấp trong một góc chờ những người phụ nữ đi làm ca đêm về qua để giải quyết nỗi buồn.
Tuy nhiên đây chỉ là kế hoạch của hắn ta, bởi vì hắn ta mới đi được nửa đường thì nhìn thấy một tia sáng chiếu tới.
Ánh đèn chiếu thẳng vào mắt rất khó chịu, tên vệ sĩ lập tức dùng tay che mắt mà chửi: “Con mẹ nó, thằng khốn nào nửa đêm lái xe ra ngoài vậy?”
Sau đó, ánh sáng càng ngày càng mạnh hơn, bởi từ một chùm sáng nó biến thành hai chùm ba chùm, rồi sau đó ngày càng nhiều hơn.
Ánh sáng dày đặc chiếu vào tên vệ sĩ làm hắn ngây người ra.
Vì trước mắt hắn là hàng đoàn xe lớn.
Bọn họ đang lái xe tới phía hắn.
Ở đây chỉ có một căn biệt thự thuộc sở hữu chung của mười gia tộc lớn kia, vì thế tại sao bọn họ đến thì không cần nói cũng hiểu.
Tên vệ sĩ bất giác nuốt nước bọt, trong lòng đột nhiên sợ hãi.
Khi ánh đèn càng gần, tên vệ sĩ nhìn thấy người trong xe thì sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn.
Chỉ có xe thôi đã đếm không hết rồi, mà số người trên mỗi xe đều rất nhiều, trên khuôn mặt của bọn họ mang theo vẻ nghiêm nghị, vừa nhìn đã biết không thể chọc vào.
Vệ sĩ của mười gia tộc kia cộng lại cũng chỉ có 30 người, đứng trước mặt những người này chẳng khác nào một đám gà con yếu ớt đấu với một con gà trống oai vệ.
Tên vệ sĩ theo bản năng sợ hãi, nhưng cũng không dám chạy đi, cũng không dám dùng điện thoại báo tin cho đồng bọn, chỉ biết run rẩy nhìn những chiếc xe này lướt qua mình.
Ngay sau đó, đoàn xe tiếp cận biệt thự.
Vệ sĩ của biệt thự lập tức phát giác ra sự hiện diện của bọn họ.
“Có người đến, hình như nhằm vào chúng ta”.
“Sợ cái gì chứ? Cho dù nhằm vào chúng ta thì đã sao, chúng ta đại diện cho mười gia tộc lớn đấy”.
Đột nhiên có người hỏi: “Nếu bọn họ là người của tứ đại gia tộc thì sao?”
Có người trả lời: “Người của tứ đại gia tộc đến đây làm gì? Nhà họ Diệp và nhà họ Tùng đều có thù với Bạch Diệc Phi, nhà họ Lâm trước nay không bao giờ tham gia vào vũng lầy này, vả lại nghe nói nhà họ Bạch đang có mâu thuẫn nội bộ, cho dù nhà họ Bạch có phái người tới, mười gia tộc hàng đầu chúng ta đang ở đây, còn phải sợ sao?”
“Nói cũng đúng, chúng ta đông người như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, không phải vẫn còn có bên trên sao?”
“Cứ trực tiếp xông lên đánh là được!”
Nói xong những lời này, ánh đèn phía xa đã rọi tới.
Khi gần trăm chiếc xe đỗ ở cửa biệt thự, đám vệ sĩ kia chết lặng, chỉ biết đứng ngây ra mà nhìn.
Giống hệt như tên vệ sĩ đi ra ngoài kia, bọn họ bất giác trở nên cực kì sợ hãi.
Bọn họ chỉ có 30 người, nhưng đối phương lại có hàng trăm chiếc xe, chưa nói đến việc xe ngồi kín người, chỉ cần mỗi xe có một người thôi thì cũng hơn số người của họ.
Vô số chiếc xe hơi bao vây biệt thự lại.
Cửa xe mở ra, ai nấy cũng hằm hằm sát khí bước xuống xe.
Sau cùng, Bạch Diệc Phi và Bạch Vân Bằng cũng đi xuống, trực tiếp bước về hướng biệt thự.
Mà những tên vệ sĩ kia nhìn thấy điều này thì bất động, sợ hết hồn.
Tuy nhiên một số người trong bọn họ vẫn lên tiếng chặn lại: “Hai ông chủ này, xin hỏi đến đây có chuyện gì?”
“Người phụ nữ mà các người bắt đang ở đâu? Dẫn đường!”, Bạch Vân Bằng nói thẳng, ngữ khí lạnh lùng mang sát khí.
Giọng điệu này không phải là một câu hỏi, mà là một mệnh lệnh không thể cưỡng lại.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Bạch Vân Bằng, anh chưa từng thấy Bạch Vân Bằng nói như vậy bao giờ, có chút ngạc nhiên.
Một tên vệ sĩ run rẩy nói: “Ông chủ, ông hiểu lầm rồi... ở chỗ chúng tôi không có người phụ nữ...”
“Bịch!”
Tên vệ sĩ vừa dứt lời thì đã bị Bạch Vân Bằng tung ra một cú đấm, làm hắn bay ra ngoài.
Tên đó bay ra xa vài mét, đập vào tường biệt thự rồi ngã lăn ra, mọi người nhìn sang thì phát hiện trên tường có một lỗ thủng.
Thấy vậy ai nấy đều khẽ hít một ngụm khí lạnh.
Đám vệ sĩ vô thức che ngực mình lại, giống như thể quyền vừa rồi đấm vào ngực họ vậy.
Không chỉ có đám vệ sĩ bị chấn động mà người của tứ đại gia tộc và Bạch Diệc Phi cũng kinh ngạc.
Sức mạnh của Bạch Vân Bằng thật sự rất bá đạo, không những vậy, ông hoàn hoàn không cho đối phương cơ hội được giải thích.
Chỉ cần chống lại ông thì sẽ phải chết.
Đôi chân của đám vệ sĩ bắt đầu run rẩy.
Bạch Vân Bằng chỉ vào một người vệ sĩ và nói: “Dẫn đường cho chúng tôi”.
Người vệ sĩ đó bị dọa đến mức trực tiếp ngã xuống đất.
“Bịch!”
Bạch Vân Bằng không cho hắn cơ hội, nhấc chân đá tới, người đó giống như tên vệ sĩ vừa rồi, trực tiếp bay ra ngoài.
Những người khác không thể chịu được nữa, đồng loạt quỳ xuống đất.
Sau đó Bạch Vân Bằng lại chỉ vào một tên vệ sĩ.
Người vệ sĩ đó biết điều lập tức gật đầu nói: “Tôi dẫn ông đi, theo tôi nào!”
Hắn run rẩy đứng lên, cúi eo đưa Bạch Vân Bằng đến cổng biệt thự, đẩy cổng ra, làm độc tác mời vào.
“Mời ông!”
Đội vệ sĩ của Bạch Vân Bằng dẫn đầu, theo đó là Bạch Vân Bằng, Bạch Diệc Phi, Sa Phi Dương, và đám người Trần Ngạo Kiều, còn có Diệp Gỉa và Lâm Cuồng.
Bọn họ bước vào sân, ngay sau đó đám vệ sĩ trong đại sảnh nhìn thấy, bọn chúng xông ra ngoài, chỉ vào đám người mà quát: “Ai?”
“Tránh ra!”
Bạch Vân Bằng lạnh lùng nói một câu.
Người vệ sĩ kia chắc đã từng gặp qua Bạch Vân Bằng, bởi vì sau khi nhìn rõ là ai thì sắc mặt hắn đại biến, vội vã nhường đường.
Không có ai ngăn cản, cả đám người nhanh chóng xuống tầng hầm của biệt thự.
Cả quá trình này làm Bạch Diệc Phi không ít lần bị sock.
Sock trước thực lực và khí thế của Bạch Vân Bằng.
Cả đoạn đường đi, Bạch Vân Bằng rất bá đạo độc đoán, làm người khác nhìn vào mà sôi sục nhiệt huyết.
So với Bạch Vân Bằng hiện giờ, Bạch Diệc Phi cảm thấy mình quả thực quá mềm lòng, bởi vì cho dù đối phương có là kẻ thù, cũng sẽ cho họ một cơ hội giải thích, đương nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ.
Nhưng Bạch Vân Bằng thì không, bởi vì ông ấy không cần.
Không cần biết là lí do gì, không cần biết là ai, chỉ cần người đó ngăn cản ông hoặc chỉ cần ông ấy đạt được mục đích, hoặc là cút hoặc là chết.
Đơn giản và thô lỗ.
Sau khi đến tầng hầm, tên vệ sĩ choáng váng.
Bởi vì trong hành lang của tầng hầm, người đàn ông tên Tiểu Thất bị một con dao cắm trên ngực nằm giữa lối đi, mùi máu tanh nồng lan tỏa trong không khí.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông này, ai nấy cũng kinh ngạc.
Đặc biệt là Lâm Cuồng, cậu ta đi đến bên cạnh Tiểu Thất, quan sát kĩ càng sau đó nói: “Đây là vệ sĩ của chú ba, chết rồi”.
Diệp Gỉa khẽ gật đầu, suy nghĩ rồi nói: “Xem ra đã xảy ra mâu thuẫn nội bộ”.
“Nhà họ Hồ và nhà họ Chu được hỗ trợ bởi chú ba của tôi, việc này là do hai nhà đó làm, chú ba chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan”.
“Có điều theo như tôi thấy, có lẽ là nhà họ Hồ và nhà họ Chu bắt cóc chị dâu, nhưng chú ba không đồng ý, thế nên họ mới xảy ra tranh chấp, Tiểu Thất có lẽ đã bị Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ giết chết”.
Lâm Cuồng cẩn thận rút con dao từ trên ngực Tiểu Thất ra, sau đó đưa cho thuộc hạ của cậu ta và nói: “Kiểm tra dấu vân tay trên dao xem có phải bọn họ làm không”.
“Vâng”, người đó lập tức xoay người rời đi.
Sau đó đám người lại tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi cửa tầng hầm mở ra, tất cả mọi người cùng xông vào.
Nhưng bên trong đó trống rỗng không một bóng người.
Thấy vậy, tên vệ sĩ dẫn đường kinh hãi quỳ xuống nói: “Ông chủ, các ông chủ, tôi thật sự không dẫn đường sai, người phụ nữ đó bị giam ở đây, tôi xin thề tôi nói sự thật”.
Đột nhiên, tên đó lại nói: “Đúng rồi, tầng hầm có một lối đi khác”.
Còn có lối đi khác?
Chương 737: Cơ quan trong đường hầm
Ngay từ khi bước vào tầng hầm, Bạch Diệc Phi đã rất căng thẳng, bởi vì anh thật sự sợ Lý Tuyết đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên sau khi bước vào mà không tìm thấy ai cả, lòng anh càng hồi hộp hơn.
Bạch Diệc Phi bước tới bên cạnh chiếc ghế, sờ lên đó thì phát hiện trên ghế vẫn còn hơi ấm, có nghĩa là người vừa mới bị bắt đi không lâu.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt anh lập tức đỏ lên.
Trong đầu anh xuất hiện hình ảnh Lý Tuyết bị trói trên ghế và bị bạo hành.
Vừa nghĩ đến đây thì anh không kìm nén được cơn giận của mình nữa.
Lập tức đi tới trước mặt tên vệ sĩ, nắm lấy cổ áo hắn ta, anh tức giận nói: “Dẫn đường!”
Tên đó nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh liền sững sờ.
Hắn ta biết rằng có một số người bị xung huyết ở mắt, nhưng chưa bao giờ thấy đôi mắt nào đỏ đến vậy.
Tên vệ sĩ rùng mình một cái, chỉ vào bức tường phía Tây Bắc.
Bạch Diệc Phi ném hắn đi, chạy tới ấn vào bức tường.
Một lúc sau Bạch Diệc Phi ấn vào công tắc, bức tường từ từ mở ra như một cánh cửa.
Bạch Diệc Phi căn bản không nghĩ nhiều, thấy cở mửa thì liền xông vào.
Lúc này Bạch Vân Bằng xông lên trước giữ chặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vừa giãy dụa vừa hét lên: “Buông tôi ra!”
Bạch Vân Bằng không buông anh ra mà ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Sa Phi Dương: “Anh Sa, làm phiền anh rồi”.
Sa Phi Dương gật đầu, đồng thời lập tức lao đến, dùng một con dao đánh vào cổ Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lập tức ngất đi.
Trần Ngạo Kiều và những người khác nhìn thấy vậy thì vội vã tiến lên, muốn bảo vệ Bạch Diệc Phi.
“Các người muốn làm gì?”
Trần Ngạo Kiều vươn tay túm lấy Bạch Diệc Phi.
Sa Phi Dương lùi về sau hai bước, đồng thời đánh một chiêu về phía Trần Ngạo Kiều.
Trần Ngạo Kiều cũng lùi lại vài bước, cùng lúc đó rút dao trong người ra.
Không chỉ Trần Ngạo Kiều và còn có Bạch Hổ, Từ Lãng bọn họ, tất cả đều rút vũ khí ra.
Sau đó người của nhà họ Diệp và nhà họ Lâm cũng vậy.
Bạch Vân Bằng thấy vậy lập tức hét lên: “Dừng tay lại hết cho tôi?”
Trần Ngạo Kiều nhìn bọn họ lạnh lùng hỏi: “Ông có ý gì?”
Diệp Gỉa bước ra phía trước nói: “Bạch Diệc Phi bây giờ đã mất tỉnh táo, không thể để trạng thái này tiếp tục duy trì, nếu không cậu ta sẽ mất mạng!”
Trần Ngạo Kiều nghe vậy thì khẽ cau mày.
Bạch Vân Bằng thở dài nói: “Đây là bệnh di truyền của nhà họ Bạch!”
“Bởi vì tức giận, tâm trạng kích động sẽ làm cho nó thành như vậy, sau đó sẽ bởi vì không sợ hãi bất cứ thứ gì mà sức mạnh và tốc độ tăng nhanh đột ngột!”
“Trạng thái này nhìn bề ngoài thì có vẻ tốt, nhưng thật ra nó đang bóp chết tiềm năng của một người. Nếu tiềm năng bị vắt kiệt thì sẽ có hại cho cơ thể”.
Diệp Gỉa lại nói tiếp: “Ở đây rõ ràng là có vấn đề”.
“Sau khi Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ giết chết Tiểu Thất, họ để lại xác hắn ta và công cụ gây án tại hiện trường, bọn họ không phải đồ ngốc, làm như vậy nhất định có mục đích!”
“Tôi nghĩ họ muốn nói với chúng ta rằng, đây là do ông ba nhà họ Lâm ép họ”.
“Hơn nữa, khi bọn họ chạy trốn, tại sao lại phải đem theo Lý Tuyết mà không trực tiếp giết hoặc thả cô ấy đi?”
“Cho dù là thêm một lá bùa hộ mệnh, cũng sẽ không mang theo gánh nặng như vậy cùng chạy trốn, đương nhiên họ muốn chạy càng xa càng tốt”.
“Thế nên, tôi đoán họ muốn chúng ta đuổi theo mình”.
Sau khi nghe những gì Diệp Gỉa nói, mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Lời Diệp Gỉa nói rất có lý, nhưng dường như lại có gì đó không ổn.
Trần Ngạo Kiều cau mày nói: “Trong đường hầm này có mai phục?”
“Rất có khả năng”, Diệp Gỉa gật đầu.
Mà tên vệ sĩ kia nghe vậy thì lập tức hoảng hốt nói: “Hoàn toàn không có mai phục, tuyệt đối không có, tôi có thể vào trước”.
Tên vệ sĩ này đang nghĩ, nếu đường hầm thật sự có mai phục, đám người này sẽ tưởng là do hắn ta cố ý dụ họ đến đây, thế nên để chứng minh mình vô tội, hắn xông vào đường hầm trước.
Đi được một đoạn, hắn ta hét lên với những người phía sau: “Không có mai phục, sau khi ra khỏi đây...”
“Bùm!”
Đột nhiên có một tiếng động lớn.
Tên vệ sĩ còn chưa nói xong thì âm thanh càng ngày càng lớn.
Sau đó, toàn bộ biệt thự bắt đầu rung chuyển.
Mọi người đứng không vững, đồ vật rơi vỡ.
Bạch Vân Bằng hét lên một tiếng: “Rút lui”.
Mọi người cũng phản ứng lại, vội vã chạy nhanh ra ngoài.
Không lâu sau khi bọn họ chạy ra khỏi biệt thự, toàn bộ căn biệt thự đã sụp đổ.
Mọi người đều sững sờ.
Tất cả đều cho rằng có người phục kích trong đường hầm nhưng lại không ngờ rằng trong đó có cơ quan.
Và cơ quan này trực tiếp làm sụp đổ biệt thự, nếu bọn họ đi vào thì sẽ bị chôn vùi trong đó.
Phải biết rằng, ở đây ngoài Bạch Diệc Phi ra, còn có người của ba gia tộc lớn nữa.
Diệp Gỉa vỗ nhẹ vào lớp bụi trên người, hỏi Bạch Vân Bằng: “Anh có nghĩ rằng việc này là do Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ làm không?”
“Không thể!”, sắc mặt Bạch Vân Bằng âm trầm nói: “Bọn họ không có cái gan đó!”
Nếu chuyện này thành công, bọn họ sẽ trực tiếp tiêu diệt toàn bộ quân chủ lực của ba gia tộc lớn.
Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ không có gan này, đừng nói đến bọn họ, ngay cả nhà họ Tùng cũng không có cái gan ấy.
Sau đó ông lại nghĩ đến Đạo Trưởng.
Diệp Gỉa lắc đầu nói: “Đạo Trưởng từ trước đến nay làm việc gì cũng rất cẩn thận, vừa nhìn là biết đây không phải phong cách của ông ta, nhưng cũng không thể phủ nhận việc này có sự tham gia của ông ta”.
Bạch Vân Bằng cau mày khi nghe điều này: “Vậy nên phía sau việc này vẫn còn có người khác”.
Diệp Gỉa gật đầu: “Rất có thể chuyện này do Đạo Trưởng tính kế, nhưng mục tiêu của ông ta không phải chúng ta”.
“Cũng có thể nói, đây không phải mục tiêu chủ yếu”.
Bạch Vân Bằng trầm giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc là ai?”
Lúc này, Diệp Gỉa đột nhiên hỏi Bạch Vân Bằng: “Anh còn nhớ cái chết của Lương Minh Nguyệt không?”
Tim Bạch Vân Bằng đập thình thịch khi nghe câu hỏi này, sau đó ánh mắt lóe lên, lập tức gật đầu: “Đương nhiên là nhớ”.
Diệp Gỉa cũng không để ý tới ánh mắt của Bạch Vân Bằng mà tiếp tục nói: “Mục đích của Đạo Trưởng luôn là kho vàng!”
Sắc mặt Bạch Vân Bằng u ám, lông màu nhíu chặt hơn.
Ở một bên, Trần Ngạo Kiều với khuôn mặt đầy bụi nhìn vào Bạch Diệc Phi, bất giác cười khổ nói: “Đợi lát nữa anh ấy tỉnh, chúng ta biết ăn nói thế nào?”
Bởi vì lời nói của anh ta, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
...
Cùng lúc đó, trong một căn phòng đổ nát gần ngoại ô thủ đô, Lý Tuyết bị ném lên một chiếc giường lớn rách nát.
Khăn trải giường rất ẩm, toàn mùi ẩm mốc, chỉ cần ngửi thấy thôi đã thấy khó chịu, huống chi là nằm trên đó.
Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ đưa Lý Tuyết ra khỏi đường hầm, sau đó lái một chiếc xe không biển số đưa họ đến đây.
Trong lòng Lý Tuyết rất tuyệt vọng,
Bởi vì trong quá trình đến đây cô bị họ bịt mắt lại, thế nên khi nhìn thấy nơi đổ nát này, cô nghĩ Bạch Diệc Phi gần như không thể tìm thấy cô được.
Mà hai người này cũng không có chút gì kiêng nể, điều đó cho thấy cô nhất định phải chết, thế nên mới không sợ cô nhìn rõ mặt họ.
Lúc đi trên đường, Chu Truyền Võ lái xe còn Hồ Phi Hồng ngồi cạnh cô.
Hồ Phi Hồng luôn muốn có được Lý Tuyết. Cả đoạn đường nhìn cô chằm ch.
Lý Tuyết rất sợ hãi, trong bụng cô có đứa con của Bạch Diệc Phi, cô không muốn cứ như vậy mà mất đi đứa trẻ, không muốn bị người này làm nhục, cô chỉ muốn thuộc về một mình Bạch Diệc Phi.
Bây giờ bị ném lên giường, bên cạnh lại không có người, dù có giãy dụa thế nào cũng vô dụng
Chương 738: Mất trí nhớ
Viền mắt Lý Tuyết phiếm hồng, nước mắt lăn dài trên má sau đó lặng lẽ rơi xuống.
“Khóc cái gì mà khóc?”, Hồ Phi Hồng trừng mắt hung dữ nhìn Lý Tuyết: “Mẹ nó, tôi còn chưa động vào cô mà đã khóc rồi! Đợi đến khi tôi chạm vào cô thật thì lúc đó cô mới nên khóc chứ!”
Ông ta nói xong thì cởi quần áo trên người xuống.
Sau đó còn quay lại nói với Chu Truyền Võ: “Anh Chu, chơi chung không?”
Chu Truyền Võ nhìu mày, sắc mặt không tốt, ông ta lạnh lùng nói: “Anh làm một mình đi, tôi đi gọi điện cho bên phía tàu ra biển một chút”.
Chu Truyền Võ nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.
Hồ Phi Hồng cười dâm một tiếng, ông ta đi về phía Lý Tuyết
Lý Tuyết nhìn thấy Hồ Phi Hồng bước tới càng ngày càng gần thì trong lòng tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Miệng Lý Tuyết bị dán băng dính, không thể hét lên được.
Cô chỉ có thể không ngừng lắc đầu, trong miệng phát ra những tiếng ưm ưm.
Mà lúc này, sau khi Hồ Phi Hồng đi tới trước mặt Lý Tuyết thì ông ta đột nhiên dừng lại, ông ta đứng ở đó một lúc, sau đó quay người lại khóa cửa từ bên trong.
Lý Tuyết nhìn thấy hành động của Hồ Phi Hồng thì trong lòng cảm thấy rét lạnh, cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Hồ Phi Hồng lại bước tới, ông ta nắm chặt lấy vai Lý Tuyết, Lý Tuyết giãy giụa không ngưng, cô muốn dùng hai chân đạp vào người ông ta, nhưng căn bản chân cô không với tới được.
Lúc này trên mặt Hồ Phi Hồng không còn nụ cười xấu xa, sắc mặt ông ta trầm xuống nói nhỏ với Lý Tuyết: “Cô Lý, yên lặng một chút, cô nghe tôi nói đã, tôi sẽ không làm hại cô đâu...”
Hồ Phi Hồng vừa nói vừa cắt đứt dây thừng cho Lý Tuyết.
Lý Tuyết kinh ngạc.
Sau đó Hồ Phi Hồng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Tuyết.
Lý Tuyết thấy vậy thì bị dọa sợ co rụt lại vào trong góc giường.
Hồ Phi Hồng nói: “Cô Lý, đừng hét lên, trước tiên nghe tôi nói xong đã”.
Lý Tuyết cũng không định hét lên, cô nhìn thấy bộ dạng như vậy của Hồ Phi Hồng thì cũng bình tĩnh lại, sau đó cảnh giác nhìn Hồ Phi Hồng.
Hồ Phi Hồng lập tức nói: “Chúng tôi đều bị người ta tính kế. Ban đầu chúng tôi chỉ muốn bắt cô để làm con bài bảo vệ tính mạng, nhưng không ngờ lại liên lụy vào một bí mật lớn”.
“Chúng tôi là người của ông ba Lâm, nhưng đã bị ông ta bỏ rơi, ông ta lấy chúng tôi làm vật thế tội”.
“Thật ra chúng tôi có thể thả cô ra, mặc dù chúng tôi có thù với Bạch Diệc Phi nhưng chuyện này có thể hòa giải được, tuy nhiên Chu Truyền Võ không cho chúng tôi thả cô đi, ông ta nói cô biết vị trí của kho vàng số 3”.
“Ông ta còn nói bản thân đã biết vị trí của kho vàng số 2, chỉ cần moi được vị trí của kho vàng số 3 từ cô, vậy thì hắn ta đã có hai kho vàng rồi, tới lúc đó ông ta muốn tiêu diệt ai sẽ dễ như trở bàn tay”.
“Đợi đến khi tiêu diệt được bốn gia tộc lớn và liên minh doanh nghiệp thủ đô, thì ông ta hứa sẽ cho tôi làm trợ thủ đắc lực”.
“Mẹ kiếp, ông ta thật sự coi tôi là kẻ ngốc sao?”
“Người giống như ông ta mà biết được vị trí của kho vàng số 3, thì cũng là lúc tôi phải đi chầu Diêm Vương rồi”.
“Sợ rằng không chỉ mình tôi, mà toàn bộ nhà họ Hồ đều sẽ bị ông ta giết chết”.
“Cô Lý, vì vậy bây giờ tôi chỉ muốn cầu xin cô, cô hãy nhờ Bạch Diệc Phi bảo vệ nhà họ Hồ, tôi sẽ dùng cả mạng sống để giúp cô chạy thoát”.
Lý Tuyết nghe xong những lời này của Hồ Phi Hồng thì vẫn không hiểu gì.
Mặc dù Bạch Diệc Phi từng nói đã phát hiện được hang vàng trên đảo Nam, nhưng Lý Tuyết thật sự không biết nó ở đâu.
Hơn nữa Hồ Phi Hồng nhắc tới kho vàng số 2 và số 3, như vậy đồng nghĩa với việc còn có kho vàng thứ nhất phải không?
Hồ Phi Hồng nhìn thấy bộ dạng không hiểu gì của Lý Tuyết thì cắn răng nói: “Cô Lý, tôi biết bây giờ cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng tôi không có cách nào giải thích cho cô hiểu được, cô chỉ cần nói với Bạch Diệc Phi rằng Chu Truyền Võ đã biết vị trí của kho vàng số 2, ông ta bây giờ còn đáng sợ hơn cả Đạo Trưởng”.
Hồ Phi Hồng nói xong thì dập đầu xuống đất: “Cầu xin cô Lý đồng ý với tôi, cầu xin cô Lý đồng ý”.
Lý Tuyết bị dọa sợ, cuối cùng dịu dàng nói: “Ông cứ đứng lên trước đã”.
“Nếu như thật sự có thể chạy thoát được, thì tôi đồng ý với ông”.
Hồ Phi Hồng không tin nói: “Thật sao?”
Lý Tuyết gật đầu: “Yên tâm, bây giờ tôi đang mang thai đứa con của Bạch Diệc Phi, nếu như ông cứu tôi ra ngoài thì có nghĩa là cứu lấy cốt nhục của nhà họ Bạch, tới lúc đó không chỉ là Bạch Diệc Phi, mà cả nhà họ Bạch đều sẽ bảo vệ nhà họ Hồ ông”.
Hồ Phi Hồng nghe xong thì sửng sốt, sau đó ông ta lập tức phản ứng lại, không nói hai lời mà đứng lên mở cửa sổ ra.
Sau đó cầm dây thừng vừa trói Lý Tuyết lên buộc lại, rồi thả xuống cửa sổ.
Bởi vì Lý Tuyết đang mang thai, nên nếu như để Lý Tuyết nhảy từ tầng hai xuống thì cũng không thể bảo đảm có thể an toàn không bị thương tổn gì.
“Cô Lý, cẩn thận một chút”.
Ông ta dùng dây thừng buộc Lý Tuyết lại, sau đó để Lý Tuyết trèo từ cửa sổ xuống.
Sau khi Lý Tuyết chạm chân xuống đất thì lập tức quay đầu bỏ chạy.
Mặc dù trời tối nhưng cô vẫn có thể xác định đại khái phương hướng.
Cô vừa chạy đi được không bao lâu thì nghe thấy tiếng đánh nhau.
Cô nhìn về phía sau, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó cũng không quay đầu lại mà tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng trong lúc cô đang chạy ra ngoài thì lại gặp phải một người.
Tưởng An đứng ở trên đường dẫn vào thành phố, hai tay khoanh trước ngực nói: “Cô chủ, đã lâu không gặp”.
Trước kia khi Lý Tuyết tới nhà họ Bạch cầu xin bọn họ giúp đỡ Bạch Diệc Phi thì cũng đã gặp quản gia Tưởng An của nhà họ Bạch.
Lý Tuyết đứng ở đó cảnh giác nhìn Tưởng An, cô không tin Tưởng An tới đây một mình để cứu cô.
...
Mà lúc này sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì Trần Ngạo Kiều đã kể với anh mọi chuyện.
Sau đó Bạch Vân Bằng thông qua mạng lưới tin tức của nhà họ Bạch và nhà họ Diệp, biết được vị trí của Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ.
Trong lúc bọn họ đang vội vàng chạy tới thì bên kia đã xảy ra biến cố, Hồ Phi Hồng đã chết, vẫn chưa xác định được có phải do Chu Truyền Võ giết chết hay không.
Trần Ngạo Kiều nhìn anh, sau đó trầm giọng nói: “Vẫn chưa tìm thấy cô ấy”.
“Cũng không có tin tức của Chu Truyền Võ”.
Tin này không phải tin tốt, nhưng cũng không thể nói là tin xấu được.
Trần Ngạo Kiều biết Bạch Diệc Phi đang rất lo lắng nên an ủi nói: “Chí ít thì cũng chứng minh được Lý Tuyết vẫn còn sống”.
Bạch Diệc Phi đang nằm trên giường ở biệt thự nhà họ Bạch, trong phòng chỉ có anh và Trần Ngạo Kiều.
Bạch Diệc Phi ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt chán nản.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.
Sau đó Bạch Diệc Phi nhăn mày nói: “Tôi không nhớ được”.
Trần Ngạo Kiều nghe xong thì trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng, anh ta do dự nói: “Trước đó ông Sa đã từng khám cho anh, ông ta bảo tôi chuyển lời với anh rằng phải khống chế tâm trạng của mình”.
“Nhà họ Bạch có một loại bệnh di truyền, do tức giận tới cực điểm mà dẫn tới adrenaline trong cơ thể tăng cao, từ đó làm năng lực và tốc độ của anh cao hơn gấp mấy lần bình thường”.
“Nhưng cơ thể anh sẽ phải chịu đựng sự quá tải”.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì cười lạnh: “Không chỉ có mất đi kí ức đúng không?”
Trần Ngạo Kiều hít vào một hơi, sau đó lấy gương ra đưa cho anh xem: “Tự anh xem đi”.
Bạch Diệc Phi quay đầu lại nhìn bản thân trong gương, sau đó vẻ mặt tràn đầy chán nản, khuôn mặt không có biến hóa gì, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện tóc của anh đã chuyển thành màu xám rồi.
Bạch Diệc Phi chỉ nhìn một lát rồi không để ý vứt gương sang một bên, anh lạnh lùng nói: “Tôi muốn một mình yên tĩnh”.
Trần Ngạo Kiều đang muốn nói gì đó, nhưng đến miệng lại nói không lên lời, cuối cùng anh ta chỉ có thể bất lực thở dài, bước ra khỏi căn phòng.
Không lâu sau lại có người đi vào, là Chu Khúc Nhi.
Sau khi Chu Khúc Nhi đi vào nhìn thấy bộ dạng của Bạch Diệc Phi thì những lời muốn nói đột nhiên mắc lại cổ họng, lúc sau cô ta mới giật mình nói: “Tóc của anh sao vậy?”
Bạch Diệc Phi hơi lắc đầu nói: “Không có gì”.
Chu Khúc Nhi thấy vậy thì hít sâu một hơi: “Anh đừng lo lắng, tôi nghĩ rằng bọn chúng sẽ không làm gì Lý Tuyết đâu, hơn nữa chúng ta nhất định có thể tìm thấy cậu ấy”.
Bạch Diệc Phi chỉ lạnh lùng nói: “Tôi muốn một mình yên tĩnh”.
Nói xong thì anh lập tức nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Nhìn thấy Bạch Diệc Phi như vậy thì Chu Khúc Nhi không khỏi tức giận.
“Bạch Diệc Phi, anh có ý gì hả?”
“Lẽ nào anh không cần vợ anh nữa hả?”
Chương 739: Cảng Tị Vân
“Anh có biết rằng Tuyết Nhi lần này vì giúp anh nên mới...”
“Ra ngoài!”
Chu Khúc Nhi muốn mắng Bạch Diệc Phi một trận, cô ta không muốn nhìn thấy bộ dạng suy sụp này của anh.
Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi không muốn nghe gì cả, còn muốn đuổi cô ra ngoài.
Chu Khúc Nhi ngây ra, sau đó cô ta nghe được Bạch Diệc Phi nói: “Cô ra ngoài đi, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ”.
Chu Khúc Nhi nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt phức tạp, sau đó nghiến răng nói: “Bạch Diệc Phi, tôi khinh thường anh!”
“Người phụ nữ của chính mình mà cũng từ bỏ, thật con mẹ nó vô dụng!”
“Anh không cứu thì tôi cứu!”
Nói xong câu này, Chu Khúc Nhi tức giận bỏ đi, trước khi đi đóng cửa thật mạnh.
Nhưng sau khi đi ra khỏi nhà họ Bạch, cô ta lại cảm thấy mờ mịt.
Cô ta không biết mình nên đi đâu tìm Lý Tuyết, cũng không biết phải làm sao, bản thân có thể làm gì.
Chu Khúc Nhi đến thủ đô để làm trợ lý cho Lý Tuyết.
Nhưng bây giờ Lý Tuyết bị người ta bắt đi, cô ta muốn đi cứu cô ấy nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Chu Khúc Nhi thất thần đi trên phố, không biết mình sẽ đi về đâu?
Chu Khúc Nhi đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Nhớ trước đây khi cô ta và Lý Tuyết quen nhau, lại nghĩ đến bọn họ đã là bạn thân lâu như vậy, sau đó bất giác nghĩ đến Tần Hoa.
Sau cùng lại nhớ tới Tần Sơn.
Chu Khúc Nhi vô thức lấy điện thoại ra gọi cho Tần Sơn.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Sao vậy em yêu, nhớ anh rồi à?”, giọng điệu trêu đùa của Tần Sơn truyền đến.
Chu Khúc Nhi sửng sốt, bởi vì trong tưởng tượng của cô ta chính là giọng nói trầm thấp an ủi của Tần Hoa.
Nhưng chỉ là thoáng chốc, bởi vì cô ta không quan tâm đến những thứ này nữa: “Anh ở đâu? Tôi...”
Tần Sơn nghe giọng nói của Chu Khúc Nhi qua điện thoại, dường như cô đang rất bất lực thì không khỏi im lặng một hồi.
Sau đó anh ta mới hỏi Chu Khúc Nhi: “Cô đang ở đâu? Tôi qua chỗ cô”.
Chu Khúc Nhi nhìn chung quanh, sau đó nói: “Hình như đang ở quảng trường...
...
Sau khi cúp máy, Chu Khúc Nhi ngồi trên băng ghế bên cạnh, chậm rãi chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, cảm thấy thời gian thật dài.
Cô ta ngồi đó, nhìn những người đi bộ qua lại, ánh mắt vô hồn, dường như đã ngồi đó hàng thế kỉ vậy.
Tần Sơn vừa đến đã nhìn thấy bộ dạng vừa bất lực vừa hụt hẫng của cô ta, lập tức đi tới nói: “Cô sao vậy?”
Chu Khúc Nhi ngẩng đầu lén nhìn Tần Sơn, vẻ hụt hẫng đó kéo dài một giây, sau đó lập tức cảm thấy có tinh thần, kích động nói: “Anh giúp tôi được không? Giúp tôi tìm Tuyết Nhi”.
Tần Sơn nhìn vào Chu Khúc Nhi, im lặng một hồi mới nói: “Tôi biết chuyện này, nhưng nó không đơn giản như cô nghĩ, cô đừng tham gia vào, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô”.
Chu Khúc Nhi hưng phấn nói: “Cảm ơn anh”.
Tần Sơn đột nhiên nở nụ cười nói: “Người đẹp, nếu như tôi có thể tìm thấy cô ta, vậy cô...”
Chu Khúc Nhi đột nhiên không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi sẽ nhớ anh”.
Tần Sơn ngây ra rồi hỏi: “Cô nói gì cơ?”
Chu Khúc Nhi lắc đầu, trong mắt hiện lên ý cười đáp: “Không có gì”.
Nói xong bèn rời đi.
Tần Sơn nhìn bóng lưng của Chu Khúc Nhi, im lặng một hồi đột nhiên hét lớn: “Cô gọi tôi ra chỉ nói hai câu thế thôi à?”
Chu Khúc Nhi quay người lại, nhìn Tần Sơn nhàn nhạt nói: “Đúng vậy”.
Sau đó quay người tiếp tục bước đi, vừa cười vừa khóc.
Bởi vì vừa rồi cô ta mới biết một chuyện.
Mà Tần Sơn nhìn bóng lưng của Chu Khúc Nhi đột nhiên có dự cảm không lành.
Khi đối mặt với Đạo Trưởng và sư phụ Tân Thu của gã ta, anh ta không sợ hãi, nhưng hiện tại có chút lo lắng.
...
Người nhà họ Bạch, nhà họ Diệp, nhà họ Lâm và người của Bạch Diệc Phi, toàn bộ đều đang tìm tung tích của Bạch Diệc Phi.
Nhưng không tìm ra chút manh mối nào.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi nhốt mình trong phòng tại biệt thự nhà họ Bạch, không gặp ai.
Mọi người đều tưởng rằng anh không chịu được và đã gục ngã.
Bỏ cuộc rồi.
Cũng nghĩ rằng anh bị bệnh nên tâm tính thay đổi.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại không cảm thấy như vậy.
Tóc anh chỉ hơi trắng, trí nhớ có chút mờ nhạt mà thôi.
Anh tự nhốt mình để bản thân bình tĩnh lại, để biết rằng mình có thể làm gì, nên làm gì.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, Bạch Diệc Phi lập tức từ tên giường bò dậy, cầm lấy điện thoại trên bàn.
“A lô!”
Bạch Diệc Phi vừa nói một tiếng liền nghe thấy tiếng thở dốc của một người, qua hồi lâu người đó mới nói: “Một mình anh đến cảng Tị Vân”.
Giọng nói rất khàn, giống như dùng máy đổi giọng, rõ ràng đã được xử lý qua.
Bạch Diệc Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, híp mắt nói: “Tôi muốn bảo đảm vợ tôi bây giờ vẫn an toàn”.
“Cô ta rất an toàn”.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “Tôi muốn nghe giọng cô ấy”.
Sua đó bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh, tiếp đó là giọng của Lý Tuyết.
“Buông tôi ra, các người là ai? Mau buông tôi ra”.
Sau đó lại là giọng của người kia: “Anh chỉ có một cơ hội, một mình tới, nếu không tôi sẽ giết cô ta ngay lập tức”.
“Được”, Bạch Diệc Phi trả lời, sau đó cúp điện thoại.
Tiếp đó anh thay cho mình một bộ quần áo đen của tổ chức Cuồng Sa, lấy một con dao găm, cuối cùng một mình chuồn ra ngoài khi mọi người không chú ý.
Bởi vì anh biết, nếu như những người khác biết bọn họ không bao giờ cho phép anh đi một mình.
Và anh biết rằng Lý Tuyết luôn là cuộc sống của anh, thế nên anh sẽ không để Lý Tuyết gặp bất kì nguy hiểm nào.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Bạch, Bạch Diệc Phi bắt một chiếc taxi đi về phía cảng Tị Vân.
Xung quang thủ đô không có biển, cảng Tị Vân thuộc một thành phố tên Tân bên cạnh thủ đô, cách thủ đô không xa.
Hai tiếng rưỡi sau, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng đến nơi.
Cảng Tị Vân rất nhỏ, do thành phố Tân có ý định phá bỏ cảng này, và một cảng lớn hơn đã đang được xây dựng.
Vì vậy trong cảng vẫn còn rất nhiều container nhưng ít người qua lại.
Bạch Diệc Phi chậm rãi bước vào sau khi xuống xe.
Anh lao vào giữa các container, cảnh giác nhìn xung quanh.
Nhưng anh tìm rất lâu cũng không thấy ai.
Vì vậy anh chỉ có thể dùng di động bấm số gọi lại, nhưng quả nhiên không liên lạc được.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên phía sau anh.
“Đi theo tôi”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc quay đầu lại, phía sau là một người đàn ông đội mũ lưỡi chai, cùng chiều cao với anh,
Người đàn ông nói xong liền xoay người rời đi, Bạch Diệc Phi lập tức đi theo.
Họ lại đi qua giữa những container, sau cùng đến bãi biển.
Bãi biển có một con tàu lớn dừng ở đó.
“Lên tàu!”
Chương 740: Kẻ chủ mưu lộ diện
Sau khi người đàn ông kia nói với Bạch Diệc Phi, hắn ta nhảy lên tàu trước.
Bạch Diệc Phi đi theo hắn ta lên tàu, thấy trên boong tàu vẫn còn bảy tám người, trong đó đứng giữa là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, râu ria xồm xoàm.
Người đàn ông đó lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Tôi là Chu Truyền Võ”.
Bạch Diệc Phi khẽ cau mày.
Anh đương nhiên đã từng nghe đến tên Chu Truyền Võ, người đứng đầu gia tộc nhà họ Chu, nhưng anh chưa từng gặp qua.
Chu Truyền Võ nhìn Bạch Diệc Phi, trong mắt lóe lên tia khinh thường, châm chọc nói: “Người khác nói Bạch Diệc Phi cậu thế này thế kia, hôm nay gặp mặt, thì ra cũng chỉ có vậy thôi”.
Bạch Diệc Phi bỏ ngoài tai những gì ông ta nói, anh nhìn xung quanh và hỏi: “Vợ tôi đâu?”
“Bây giờ cậu còn tư cách mặc cả sao?”, Chu Truyền Võ cười lạnh nói.
Bạch Diệc Phi thu lại ánh mắt, di chuyển sang người Chu Truyền Võ: “Nếu chỉ có ông, e rằng vẫn chưa có cái gan đó”.
“Tôi đoán ông đang làm việc cho người khác, thế nên gọi ông chủ của ông ra đây, bởi vì ông không có tư cách nói chuyện với tôi”.
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy lại làm Chu Truyền Võ vô cùng tức giận!
“Con mẹ mày!”
Chu Truyền Võ tiến lên bai bước, nhấc chân lên đá mạnh vào bụng Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lui về sau mấy bước.
Chu Truyền Võ bị lời nói của Bạch Diệc Phi chọc giận, bởi anh đang xem thường ông ta: “Mày con mẹ nó còn dám kiêu ngạo trước mặt tao à? Mày có tin chỉ cần tao ra lệnh thì vợ mày sẽ chết không có chỗ khôn không?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Tôi không tin”.
“Bởi vì ông không có cái quyền này!”
Đối phương bắt được Lý Tuyết, dùng cô dụ anh đến, nhất định không đơn giản chỉ muốn giết cô, phải biết rằng Lý Tuyết là điểm yếu của Bạch Diệc Phi.
Nếu Lý Tuyết bị giết, Bạch Diệc Phi e rằng sẽ thật sự phát điên.
Bình thường đã rất điên cuồng rồi, nếu Lý Tuyết chết anh thật sự điên lên thì sợ rằng không mấy người chịu được.
Bạch Diệc Phi lúc này rất bình tĩnh.
Nhưng Chu Truyền Võ thì không như vậy.
“Mẹ kiếp!”
Chu Truyền Võ rút dao từ tên vệ sĩ bên cạnh, trực tiếp chém thẳng vào đầu Bạch Diệc Phi: “Được, ông đây giết mày trước, sau đó giết đến con vợ mày!”
Nhưng ngay sau khi con dao của ông ta vung lên, cả người ông ta liền bay ra ngoài.
“Bịch!”
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, với tốc độ cực nhanh một quyền đánh bay Chu Truyền Võ ra ngoài.
“Anh ta nói không sai”.
Chu Truyền Võ ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, trợn mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện kia.
Bạch Diệc Phi nhìn kĩ người ấy thì cũng lập tức sững sờ.
Bạch Diệc Phi từng nghĩ tới rất nhiều khả năng với người đứng sau chuyện này, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng người đó lại là Tần Sơn.
Tần Sơn đứng ở đó, mặc dù vẫn với bộ dạng luộm thuộm đó, nhưng lúc này anh ta đã không còn dáng vẻ vô tư như trước nữa, anh ta trở nên bình tĩnh và lãnh đạm hơn rất nhiều.
“Không phục sao?”, Tần Sơn nhìn Chu Truyền Võ nhẹ giọng nói.
Người của Chu Truyền Võ thấy vậy cũng không dám nhúc nhích gì.
Chu Truyền Võ từ dưới đất bò dậy tức giận nói: “Tần Sơn, cậu con mẹ nó là vệ sĩ của ông chủ, còn không bằng ông đây, dựa vào cái gì àm đánh tôi?”
“Tại sao không được đánh ông?”
Một giọng nói lạnh lùng phát ra.
Chu Truyền Võ nghe vậy thì sợ hãi lập tức quỳ trên mặt đất, kinh hãi: “Ông chủ, tôi sai rồi, ông chủ, là tôi sai!”
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn vào bên trong cabin, một bóng người quen thuộc bước ra.
Người này là bố của Lâm Cuồng, ông hai nhà họ Lâm, Lâm Dụ Xương.
Lâm Dụ Xương bước đến trước mặt Chu Truyền Võ.
“Bốp!
Một cái tát rơi xuống mặt Chu Truyền Võ.
Chu Truyền Võ trực tiếp ngã xuống đất nhưng hoàn toàn không phản kháng, ngay sau đó bò dậy quỳ trước mặt Lâm Dụ Xương.
Ánh mắt Lâm Dụ Xương lạnh lùng nhìn Chu Truyền Võ nói:” Ai cho ông dũng khí cho rằng thân phận của mình cao hơn người khác? Cậu ta không chỉ là vệ sĩ của tôi mà còn là anh em của tôi nữa!”
“Tại sao lại không thể đánh ông?”
Vẻ mặt Chu Truyền Võ méo mó nhưng vẫn cúi đầu xuống không dám phản bác.
Lâm Dụ Xương hừ lạnh nói: “Tôi hỏi tại sao ông không trả lời? Câm hay là điếc rồi?”
Câu này chính là câu mà Tần Sơn đã hỏi trước đó rằng ông ta có phục hay không.
Chu Truyền Võ run lên lập tức nói: “Phục phục phục rồi ạ”.
Sau đó Lâm Dụ Xương không còn nhìn ông ta nữa mà đến bên cạnh Tần Sơn cười nói: “Dù sao cậu cũng quen biết cậu ta, nói chuyện trước đi!”
Nói xong thì quay người đi vào bên trong cabin.
Chu Truyền Võ và những người khác cũng hiểu ý của ông chủ, liền theo ông ta bước vào.
Trên boong tàu chỉ còn lại Tần Sơn và Bạch Diệc Phi.
Tần Sơn liếc nhìn Bạch Diệc Phi, đi tới lan can, đôi tay nắm lấy lan can nhàn nhạt hỏi: “Kinh ngạc như vậy sao?”
Bạch Diệc Phi cũng liếc anh ta momotj cái, sau đó đi tới, dựa mình vào lan can.
Lúc này anh chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.
Cà nhà họ Chu và nhà họ Hồ đều được nhà họ Lâm ủng hộ, họ đều cho rằng Chu Truyền Võ và Hồ Phi Hồng là người của ông ba nhà họ Lâm, nhưng không ngờ rằng người thực sự giúp đỡ hai nhà hó lại là ông hai.
Ông ba nhà họ Lâm tự cho mình tài giỏi, ông ta tưởng rằng mình có hai thuộc hạ đắc lực, e rằng đến bây giờ cũng không biết mình đang gánh tội thay cho ông hai.
Lúc này nghĩ kĩ lại, khi Lý Minh Nguyệt bị giết, đổ tội cho Bạch Vân Bằng, lúc đó điều tra ra là ông ba họ Lâm, nhưng xem ra, có lẽ là Lâm Dụ Xương.
Bạch Diệc Phi cũng hiểu rằng mục đích của Lâm Dụ Xương e rằng là kho vàng của Lý Minh Nguyệt.
Vệ sĩ của ông Ba là Tiểu Thất chết rồi, điều này cho thấy rằng ông Ba không có tham vọng lớn đến vậy, thậm chị cũng không có đủ can đảm để lập kế hoạch về một kho vàng.
Chắc ông ta không ngờ rằng nhà họ Bạch lại có phản ứng quyết liệt như vậy, biết là nguy hiểm thế nên tìm cách thoát thân.
Họ bắt Lý Tuyết và uy hiếp Bạch Diệc Phi chỉ với một mục đích.
Tần Sơn không đợi Bạch Diệc Phi nói xong, anh ta nhìn lên trời đột ngột nói: “Bây giờ thì biết tại sao tôi tiếp cận Chu Khúc Nhi rồi chứ?”
Bạch Diệc Phi hoàn hồn, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tần Sơn.
Tần Sơn nhếch miệng cười, thậm chí có chút tự đắc cùng khinh thường: “Càng buồn cười hơn là, các người tưởng rằng tôi là ht”.
“Anh biết không? Sáng nay Chu Khúc Nhi tìm tôi, nhờ tôi tìm giúp tung tích của Lý Tuyết, còn nói sẽ nhớ tôi, thật là buồn cười, haha...”
Tần Sơn bật cười.
Những lời này khiến Bạch Diệc Phi tức giận, theo như suy nghĩ của Bạch Diệc Phi, Tần Sơn dường như đã lừa đi sự trong trắng của Chu Khúc Nhi.
Anh tức giận hét lên.
“Con mẹ nó!”
Bạch Diệc Phi nhanh như chớp tung ra một đấm vào mặt Tần Sơn.
Tần Sơn chỉ khẽ nghiêng đầu thoát khỏi cú đấm đó, sau đó nhún vai nói: “Anh quá yếu, căn bản không đánh lại tôi, thôi đi”.
Thôi đi?
Không thể nào!
Bạch Diệc Phi không thể ngờ rằng, Chu Khúc Nhi vì Lý Tuyết nên mới tiếp cận Tần Sơn.
Thế nên, chỉ vì cứu Lý Tuyết mà làm Chu Khúc Nhi mất đi sự trong trắng, anh không thể bỏ qua chuyện này.
Thế nên Bạch Diệc Phi lại bắt đầu tung đòn về phía trước.
Như Tần Sơn đã nói, Bạch Diệc Phi đối với anh ta mà nói thật sự quá yếu ớt.