Bạch Diệc Phi đứng đó biểu cảm không hề suy chuyển, chỉ khi nghe thấy Bạch Vân Bằng kêu bố, vẻ mặt mới có chút biến đổi.
Người Bạch Vân Bằng gọi là bố, vậy chính là ông nội ruột của Bạch Diệc Phi!
Bạch Diệc Phi thấy trong đó có một ông lão vẫn luôn nhìn anh mỉm cười, Bạch Diệc Phi có thể cảm nhận được sự thân thiết của ông ấy do đó cũng hơi khom người đáp lại.
Anh có thể cảm giác được người ông nội ruột này của anh chỉ là một cao thủ cấp hai cấp thấp.
Mà người đàn ông trung niên đứng đầu kia, Bạch Diệc Phi lại không nhìn ra được thực lực của ông ta.
Ngay sau đó, Bạch Vân Bằng hơi cúi đầu đối với người đứng đầu đó: “Ông hai, hôm nay tôi đặc biệt dẫn theo Bạch Diệc Phi tới đến xin lỗi các vị trưởng bối”.
Bạch Diệc Phi vô cùng ngạc nhiên khi nghe Bạch Vân Bằng xưng hô như vậy, đây không phải là ông cố nội của anh sao?
Ông cả đang đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, liền quay đầu nhìn sang, nhìn cũng không thèm nhìn họ.
Ngược lại ông cố nội kia xem ra rất ôn hòa, ông ta cười nói: “Đều là người một nhà, cãi nhau là chuyện thường tình, các cháu đừng để bụng”.
Bạch Diệc Phi thấy thái độ của ông cố nội hòa như như vậy, thì vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó ông ta lại nói: “Nhưng Vân Bằng à, cháu cũng biết, các chú các bác của cháu đều là vì sự phát triển lợi ích của gia tộc, chuyện này, chỉ đành để Bạch Diệc Phi chịu chút ấm ức, chứ cũng không có đúng sai”.
Bạch Vân Bằng gật đầu, đáp lại: “Vâng”.
Đúng lúc này, ông cả bỗng nhiên mở miệng nói: “Chú hai, chúng ta đều là người nhà họ Bạch, vì sự phát triển của nhà họ Bạch, một người trong số đó phải chịu ủy khuất, căn bản không tính là gì”.
“Lại nói, đàn ông của nhà họ Bạch chúng ta làm sao một chút ấm ức cũng không chịu được? Vậy tương lai làm sao có thể dẫn dắt nhà họ Bạch tiến lên chứ?”
Lời này của ông ta vừa dứt, lại có một người già khác nói: “Chú hai, Bạch Diệc Phi nếu đã không nguyện ý chịu một chút ấm ức này, thì hoàn toàn không phải là mẫu đàn ông có thể gánh vác của nhà họ Bạch chúng ta, theo như tôi thấy, không bằng trực tiếp hủy bỏ quyền lợi kế thừa vị trí người đứng đầu nhà họ Bạch của cậu ta”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì sắc mặt trở nên nặng nề, Bạch Vân Bằng lập tức kéo anh lại.
Sau đó người ông cả lại nói: “Nhưng nếu như cậu ta ly hôn với Lý Tuyết để kết thân với nhà họ Tùng, thì còn có thể cân nhắc để cậu ta tiếp tục kế thừa cơ nghiệp của nhà họ Bạch”.
"Tôi nhớ rằng Tùng Vưu Minh của nhà họ Tùng không lâu nữa cũng sẽ kết hôn, nếu như có thể, còn có thể cùng nhau tổ chức hôn lễ”.
Ông cố nội nghe vậy liền nhìn Bạch Vân Bằng, khuôn mặt treo nụ cười hỏi: “Vân Bằng, cháu thấy thế nào?”
Bạch Vân Bằng hơi cúi đầu xuống, cung kính đáp: “Ông à, sợ rằng Bạch Diệc Phi không có may mắn ấy”.
Vẻ mặt của ông cố nội hơi khựng lại, nhưng sau đó nhanh chóng hồi phục lại bộ dạng thờ ơ.
Ông cả khi nghe lời này thì khịt mũi: “Bạch Vân Bằng, cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng, nếu như không đồng ý, Bạch Diệc Phi sẽ không thể kế thừa sản nghiệp nhà Bạch nữa!”
Khi ông ta nói lời này, ngoại trừ ông nội ruột của Bạch Diệc Phi, những người khác dường như đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Ông cố nội thấy vậy thì cười nói: “Người trẻ tuổi luôn rất coi trọng tình cảm, không bằng thế này đi, để tôi nói chuyện với ông già của nhà họ Tùng”.
“Với tư cách người thừa kế của nhà họ Bạch, để cậu ta cưới thêm một người vợ nữa, nhà họ Tùng bên kia chắc cũng sẽ không nói gì nhiều”.
Lời này vừa buông xuống, Bạch Diệc Phi liền ngẩn người.
Đây là có ý gì?
Ông cả mỉa mai một tiếng: “Vậy thì có lợi cho cậu ta quá rồi, còn có thể một lúc hai vợ nữa!”
“Nhưng nếu cậu ta đồng ý, cũng không phải là không thể, nhưng xuất thân của Lý Tuyết chỉ có thể làm vợ bé, để con gái nhà họ Tùng làm bà cả!”
Bạch Diệc Phi lập tức trừng to hai mắt nói: “Tôi không đồng ý!”
“Cậu nói cái gì?”, ông cả trợn trừng mắt lườm Bạch Diệc Phi.
Những người khác cũng vậy, nhìn chằm chằm vào anh, đến Bạch Vân Bằng cũng ngây ra.
Sắc mặt ông cố nội cũng có chút mất tự nhiên.
Ông cả sau khi định thần lại thì vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Bạch Diệc Phi mà chửi: “Bạch Diệc Phi, cậu không biết tốt xấu, lại có dám từ chối đề nghị của chú hai ở nơi đây!”
“Chú hai cũng là có ý tốt, cậu đã chịu thiệt thòi rồi lại còn dám phản kháng?”
“Đừng tưởng bản thân có chút võ công thì không coi ai ra gì nữa?”
Ngoại trừ ông nội ruột của Bạch Diệc Phi, tất cả mọi người đều đang chỉ trích anh.
Bạch Diệc Phi bị nhiều người trách mắng như vậy thì không hề phản bác, chỉ nắm chặt nắm đấm và nhẫn nhịn, bởi vì Bạch Vân Bằng vẫn đang ở đây.
Đối với anh mà nói, không ai có thể thay thế Lý Tuyết trong trái tim anh.
Hai năm trước, từ khi cưới Lý Tuyết thì anh đã không thể cho cô thứ gì, khi em gái anh bị tai nạn, Lý Tuyết đã cãi nhau với Lưu Tú Cầm, muốn bán nhà để cho anh tiền chữa bệnh.
Lúc ấy, Bạch Diệc Phi đã âm thầm quyết định, cuộc đời này anh sẽ đối xử tốt với cô ấy, không ai có thể thay thế vị trí của Lý Tuyết trong lòng anh được.
Đúng lúc này, Bạch Vân Bằng đột nhiên kéo Bạch Diệc Phi lùi lại, tự mình tiến lên một bước, nói với ông cố nội và ông cả: “Bác cả, có thể hỏi bác một vấn đề không?”
Ông cả hừ lạnh nói: “Vấn đề gì?”
Bạch Vân Bằng cung kính nói: “Nếu có người muốn sắp xếp một bà già cho bác làm vợ, bác sẽ cảm thấy thế nào?”
“Cậu!”
Bác cả trừng lớn mắt, đổi tay chỉ vào Bạch Vân Bằng, đầu ngón tay run lên.
Những người khác cũng bị sock bởi dáng vẻ này của ông ta.
Bạch Diệc Phi càng thêm kinh ngạc hơn.
Bạch Vân Bằng đây là công khai đối đầu với bọn họ sao?
Mọi người đều biết, ông cả rất sợ vợ, không ai ngờ tới Bạch Vân Bằng sẽ nói như vậy.
“Bạch Vân Bằng!”, ông cả chỉ vào Bạch Vân Bằng mắng: “Cậu thật láo toét? Sao lại dám nói chuyện với bề trên như vậy? Làm gia chủ bao nhiêu năm có phải vô dụng rồi không?”
Bạch Vân Bằng không hề tức giận, ngược lại cười nói: “Bác cả, bác xem bác không phải cũng tức giận rồi sao?”
“Cậu!”, ông cả tức đến mức không nói được lời nào.
Bạch Vân Bằng không quan tâm đến ông cả tức giận như thế nào, ngược lại xoay người lại nói với ông cố nội: “Ông cố nội, chuyện này thật sự không thích hợp, ít nhất một người bố chồng như cháu không thể làm vậy”.
“Vả lại, hôm nay Bạch Vân Bằng đến chủ yếu là để xin lỗi các vị trưởng bối, không phải đến bàn chuyện hôn nhân”.
Ông cả lạnh lùng nói: “Tự bản thân mình còn không biết tôn trọng bề trên, còn có mặt mũi nào đưa con trai đến xin lỗi?”
Bạch Vân Bằng khẽ đứng thẳng người dậy, nhàn nhạt nói: “Bạch Diệc Phi là con trai của tôi, tôi sẽ dạy nó, nhưng cá nhân tôi, tôi sớm đã không thoải mái với những thói lề xưa cũ này rồi”.
Lời của Bạch Vân Bằng khiến tất cả mọi người có mặt bị sock.
Bạch Diệc Phi cũng rất kích động.
Lúc này, ông cả tức giận đến mức giơ tay định tát Bạch Vân Bằng: “Cái loại không có tôn ti trật tự gì, còn không quỳ xuống cho tôi!”
Bạch Diệc Phi thấy vậy lập tức bước lên trước một bước, đứng trước mặt Bạch Vân Bằng, lạnh lùng đợi ông cả.
Động tác ông cả khẽ dừng, cả người cứng đờ tại chỗ.
Ông ta còn nhớ rõ dáng vẻ của mình khi bị Bạch Diệc Phi đánh, lúc này đối mặt với anh, ông ta đã có chút ám ảnh.
Thế nên sau khi dừng lại, ông ta nhanh chóng thu tay về.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Ông dám!”
Tiếng gầm này của anh, làm ông cả không thể không lùi lại một bước.
Một bước lùi này, trong khoảnh khắc đã làm mất hết tôn nghiêm trưởng lão của ông ta.
Tuy nhiên, Bạch Vân Bằng đột nhiên hét lớn với Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, lùi xuống ngay!”
Bạch Diệc Phi không ngờ Bạch Vân Bằng lại nói vậy để bênh vực mình, thế nên khi ông mắng anh như vậy thì anh cũng rất nể mặt mà lùi xuống.
Mà những trưởng lão khác thì trừng mắt nhìn anh, thậm chí còn hung hãn đứng dậy, bọn họ dường như muốn chỉ trích và trách mắng Bạch Diệc Phi cùng Bạch Vân Bằng.
Đúng lúc này, ông cố nội lên tiếng: “Làm cái gì vậy? Không coi tôi ra gì nữa à?”
Tất cả mọi người khẽ dừng, đám người kia mặc dù tức giận, nhưng không dám bộc phát ra ngoài, chỉ có thể nuốt giận ngồi xuống.
Ông cố nội nhàn nhạt nói: “Vừa rồi chỉ là một đề nghị mà thôi, mọi người không đồng ý là chuyện bình thường, người một nhà cả cần gì phải ác liệt như vậy? Ai không biết còn tưởng chúng ta là kẻ thù nữa!”
Bạch Diệc Phi trong lòng thầm cảnh giác với người ông cố nội này, chưa kể không thể nhìn ra thực lực của ông ta, chỉ dựa vào một câu nói đơn giản để chọc giận mọi người, bây giờ lại dùng một câu nói liền trấn áp được đại cục.
Thực ra, ông ta nói vậy nhưng lửa giận của những người này vẫn cứ nhằm vào Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi, bản thân ông ta lại không hề hấn gì, còn dạy dỗ bọn họ với tư cách bề trên.
Đủ thấy, người này không hề đơn giản.
- ------------------