Lục Miêu Miêu bị ném trên đất. Cô ta sợ hãi nhìn hai người đàn ông trung niên vẻ mặt hung ác này.
Lục Miêu Miêu luôn ở trong tòa nhà ở thành phố Quang Minh. Thấy thành phố Quang Minh ngày càng phát triển, cô ta cảm thấy mình không thể cứ ngồi ăn không ngồi rồi như này, nghĩ rằng mình nên làm gì đó.
Vì vậy, cô ta đi tìm Bạch Diệc Phi và hỏi ý kiến của anh, Bạch Diệc Phi cũng đồng ý nên cô ta liền đi theo Lưu Hiểu Anh làm y tá.
Bởi vì ban ngày thành phố Quang Minh và người của Nam Môn đánh nhau, bị thương và chết vô số nên phòng bệnh của bệnh viện cũng nhiều hơn, Lục Miêu Miêu cũng bận không ngớt.
Lúc đó chính là hai người đàn ông trước mặt này, họ đưa đến một người mất cánh tay, do cô ta phụ trách làm thủ tục rồi đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cuối cùng, sau khi cô ta có thời gian ngồi uống cốc nước thì người đàn ông hơi béo đến nói chuyện với cô ta: “Cô y tá ơi, tình hình người anh em của tôi thế nào rồi?”
Lục Miêu Miêu nghe thấy vậy thì lắc đầu nói: “Tôi chỉ là y tá, không biết…”.
Nhưng cô ta vẫn chưa nói dứt lời thì đã bị người đàn ông trước mặt đập một cái vào cổ rồi ngất đi.
Cô ta mới tỉnh lại mấy phút trước thì phát hiện ra mình bị bắt cóc rồi.
Người đàn ông họ Tôn kia vuốt cằm, ánh mắt dâm đãng nhìn Lục Miêu Miêu, nói: “Hì! Cô y tá này xinh đấy chứ”.
Người đàn ông lái xe sau khi xuống xe nhìn thấy cô ta vừa cao vừa gầy thì nói với tên họ Tôn kia, nói: “Đừng để ý đến mấy cái đó, mau giết đi”.
“Chẳng phải tôi nói là cô em y tá này xinh đẹp thế này, nếu giết đi chẳng phải tiếc lắm sao?”, tên họ Tôn ngồi xuống dùng tay chạm lên hai bên gò má của Lục Miêu Miêu.
Lục Miêu Miêu nghe thấy vậy thì lập tức hiểu được bọn chúng muốn làm gì với mình, vì vậy sợ hãi run rẩy. Hơn nữa ở đây là bờ biển nên không có ai phát hiện ra, nếu bị làm sao thì không ai đến cứu mình được.
Đồng thời lúc này, cô ta nghĩ tới một người, một người khiến cô ta vừa yêu vừa hận. Những giọt nước mắt tuyệt vọng và hối hận lăn dài trên gò má cô ta.
Cô ta trợn trừng mắt nhìn gã họ Tên đang nhìn mình cười dâm đãng, sau đó lấy giẻ rách trong miệng cô ta rồi nhét vào miệng cô ta một viên thuốc, nói: “Cô y tá! Nuốt viên thuốc này thì bảo đảm cô sẽ cảm thấy phê lắm”. .
Truyện Hệ Thống
Lục Miêu Miêu vừa run rẩy vừa thấp giọng khóc thút thít.
Nỗi tuyệt vọng trong mắt cô ta như bị chìm dần, lúc này cô ta cảm thấy cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ xa truyền lại.
“Có biết làm như vậy thì sẽ có hậu quả gì không?”
Hai người đàn ông và Lục Miêu Miêu đều ngây người ra rồi đồng thời nhìn lại.
Người đàn ông đứng cách họ không xa là người đàn ông có thân hình cao to, sự xuất hiện của hắn ta khiến Lục Miêu Miêu sáng mắt lên. Bởi vì cô ta biết đây là Lại Kha, người ở bên cạnh Bạch Diệc Phi.
“Anh Lại!”, giọng nói kèm theo sự vui mừng. Nhưng đó không phải là Lục Miêu Miêu gọi mà là gã họ Tôn và người đàn ông cao gầy gọi.
Lục Miêu Miêu vốn nhìn thấy hy vọng, lúc này lại như rơi xuống thung lũng sâu.
Nghe ngữ khí thì dường như họ quen nhau. Điều đó có phải là Lại Kha cùng một phe với họ?
Lại Kha sau khi nhìn thấy họ thì bước lại, nói: “Hóa ra là anh Tôn và anh Trương à, đã lâu không gặp”.
Gã họ Tôn tạm thời buông Lục Miêu Miêu ra rồi vui mừng đi đến trước mặt Lại Kha, nói: “Làm tôi sợ quá đi, hóa ra là anh Lại. Anh vẫn còn sống à, đúng là tốt quá!”
Gã họ Trương cũng cười nói: “Đúng thế! Trước đó nghe nói anh và Đạo Trưởng đảm nhận nhiệm vụ, các anh em chết hết rồi mà không ngờ anh vẫn còn sống”.
Lại Kha cười, sau đó thở dài nói: “Đúng thế! Đúng là khiến người khác bất ngờ. Hiện giờ ngược lại, Đạo Trưởng là phản tặc cấu kết với Nam Môn, còn Bạch Diệc Phi lần này là chủ lực chống lại Nam Môn”.
Gã họ Trương thấy vậy liền hỏi: “Anh Lại! Sao anh lại ở đây?”
Gã họ Tôn tát nhẹ gã kia một cái, nói: “Đúng là lời thừa! Tất nhiên là chạy trốn như chúng ta rồi. Chẳng lẽ còn đi bán mạng cho đám ngu xuẩn kia sao?”
“Anh Lại! Nếu chúng ta đã gặp nhau thì ba chúng ta sẽ cùng là một đội. Tôi và gã Trương này sẽ đi theo anh và nghe lời anh”.
Lại Kha nghe thấy vậy thì chau mày hỏi: “Nghe tôi sao?”
“Đúng thế!”, gã họ Trương gật đầu, nói.
Lại Kha thấy thế liền nói: “Được! Nếu đã như vậy thì quay về với tôi, nhận sai với Bạch đại ca, có lẽ anh ấy sẽ tha cho các người”.
“Cái gì?”, gã Tôn và gã Trương đều ngây người ra, nụ cười trên mặt như cứng đờ.
Sau đó gã họ Tôn kinh ngạc trừng mắt nhìn Lại Kha, nói: “Anh Lại, anh có ý gì vậy?”
Lại Kha nhìn họ, nghiêm mặt nói: “Mỗi người đều có một phần trách nhiệm với sự hưng vong của thiên hạ, mặc dù chúng ta không đủ sức lực nhưng vẫn phải góp chút sức”, nghe thấy vậy hai người đều kinh ngạc.
Gã họ Tôn kinh ngạc nói: “Anh Lại! Anh sao vậy? Không giống với anh lắm?”
“Tôi còn nhớ lúc anh ở hiệp hội liên minh doanh nghiệp, rõ ràng là người tham sống sợ chết mà. Sao giờ anh lại…?”
Gã họ Trương nhìn gã họ Tôn, cười hai tiếng nói: “Anh Lại! Anh đừng nghe hắn nói, hắn nói năng vẫn luôn khó nghe”.
“Thật ra chúng tôi cũng không muốn, chủ yếu là thực lực của chúng ta cách biệt quá lớn. Kể cả đi rồi cũng là bỏ mạng thôi. Hơn nữa, chúng ta đều là những người có mẹ già con nhỏ, nếu như chết rồi thì người nhà phải làm sao? Anh nói có phải không?”
Lại Kha trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu. Ánh mắt hắn ta kiên định, nói: “Thật ra anh Tôn nói không sai, trước đây tôi là người tham sống sợ chết, thậm chí có thể nói, sống không có ý nghĩa gì”.
“Nhưng hiện giờ khác rồi, tôi tìm được ý nghĩa của sự sống, cũng tìm được niềm đam mê của mình”.
“Đam mê?”, gã họ Tôn nghe thấy vậy liền nghĩ tới gì đó rồi chỉ tay về phía Lục Miêu Miêu, nói: “Anh nhìn cô em này xinh thế này, anh muốn làm gì cũng được, tôi tặng cô ta cho anh đấy”.
Lại Kha vẫn lắc đầu, nói: “Đây không phải là đam mê mà là phạm tội đấy”.
“Phạm tội?”, gã họ Tôn cười nói: “Lại Kha! Anh cũng biết nói hai chữ này sao? Trước đây anh phạm tội ít lắm sao?”
Lại Kha nghiêm khắc nói: “Trước đây là trước đây, bây giờ thì không”.
“Xùy!”, gã họ Tôn ở bên cạnh nhổ nước bọt, phẫn nộ nói: “Nếu đã như vậy thì không có gì để nói nữa. Anh đi đi, coi như tối nay chúng ta chưa gặp nhau”.
Lại Kha vẫn lắc đầu, nói: “Anh Bạch nói rồi, những kẻ chạy trốn khi lâm trận thì giết! Kẻ nào không tôn trọng phụ nữ thì phạt!”
Gã họ Tôn bị Lại Kha chọc tức nên nói: “Lại Kha! Mẹ kiếp, mày có biết mày là ai không? Mày đi theo Bạch Diệc Phi được bao lâu mà lại bán mạng vì hắn thế?”
“Hơn nữa, thực lực của ba chúng ta ngang nhau, lẽ nào mày còn định ra tay với bọn tao?”
Sắc mặt gã họ Trương lạnh lùng, thản nhiên nói: “Lại Kha! Nếu mày muốn đi theo hắn thì mày không có liên quan gì đến bọn tao nữa, cũng đừng chặn đường mưu sinh của bọn tao. Nếu không thì đừng trách bọn tao không nể tình”.
Lại Kha thản nhiên nói: “Các người quay về với tôi thì tôi có thể nói giúp các người”.
Nghe thấy vậy, hai gã kia nhìn nhau, chỉ nhìn đã hiểu được ý nhau.
Một lát sau, hai người đồng thời ra tay, một kẻ cầm dao, một kẻ tung quyền, đồng thời tấn công Lại Kha.
Lại Kha thấy vậy thì sắc mặt ngưng trọng, sau đó hắn ta ung dung lấy dao ra chém về phía gã họ Tôn.
Trong lòng gã họ Tôn kinh ngạc, dao này của Lại Kha rõ ràng là giết được một ngàn, làm thương tám trăm người.
Lúc ở hiệp hội liên minh doanh nghiệp, Lại Kha nhát gan nhất nhưng lần này lại khiến họ bất ngờ. Vì vậy hắn ta vội thu dao lại, lùi về sau để tránh dao của Lại Kha.
Nhưng Lại Kha lại trúng quyền của gã họ Tôn nhưng dao của hắn ta cũng đâm xuyên cánh tay của đối phương.
“Phụp!”, Lại Kha ngồi phụp trên đất.
Vì cánh tay của gã họ Tôn bị đâm nên máu tươi chảy ra.
Gã họ Trương nhìn thấy vậy thì nhân cơ hội lại đánh Lại Kha một quyền. Nhưng Lại Kha đột nhiên đứng lên, không né tránh thậm chí còn lao về phía hắn ta.
“Bụp!”, hai người đồng thời tung quyền đánh đối phương.
Gã họ Trương lùi về sau mấy bước, còn Lại Kha cũng bị đánh ngã trên đất, thậm chí còn phụt ta ngụm máu.
Gã họ Tôn thấy cánh tay mình chảy máu thì sắc mặt dữ tợn. Hắn ta cầm dao nói với Lại Kha: “Đây là mày ép chúng tao nhé”, nói xong hắn ta chém dao về phía Lại Kha.
Lại Kha cũng cầm dao chém về phía hắn ta.
Giống như lúc trước, anh ta đánh kiểu liều mạng, còn gã họ Tôn phải thu dao lại để chặn dao của Lại Kha, quát: “Mẹ kiếp! Mày điên à?”
Gã họ Trương thấy thế thì cũng lên trước giúp gã họ Tôn, còn hét lớn: “Lại Kha! Chúng ta không thù không hận, sao phải liều mạng thế?”
- ------------------