Nhưng anh ta vẫn chậm một bước.
Cát Nhĩ túm chặt cổ của anh ta, lớn tiếng nói: “Ông đây muốn đi thì đi, muốn tới thì tới, loại vô dụng các người dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi?”
“Dừng tay!”, Trịnh Tùng thấy Cát Nhĩ ra tay, trong lòng lo lắng mà hét lên.
Nhưng Cát Nhĩ hoàn toàn phớt lờ ông ta.
“Răng rắc!”
Ngay khi Cát Nhĩ buông tay, người bảo vệ kia đã mềm nhũn ngã thẳng xuống đất, tử vong.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người liền thay đổi, càng có nhiều người lộ ra vẻ hoảng loạn hơn.
Phần lớn những người ở phía đối diện đều là cao thủ cấp hai và ba, còn có ba cao thủ cấp một. Thực lực của đối phương quá mạnh, Trịnh Tùng hoàn toàn không có sức phản kháng.
Cát Nhĩ vô cùng ngạo nghễ liếc Trịnh Tùng, khí thế trên người cũng không phải là giả.
Đúng lúc này, Trịnh Minh bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Trịnh Tùng, bộ dạng tận tâm khuyên bảo: "Bố nuôi, người xem cục diện hôm nay thật sự không dễ thu xếp, không bằng... chúng ta hãy đồng ý với điều kiện của anh ta?"
Điều kiện mà hắn ta nhắc tới chính là để Trịnh Ngữ Yên gả cho Cát Nhĩ xấu xí không gì sánh được kia.
Khuôn mặt Trịnh Tùng lập tức sa sầm lại,ông ta hét lên: "Đồ khốn kiếp! Cút ra ngoài cho tao!”
Trịnh Tùng mắng chửi Trịnh Minh trước mặt nhiều người như vậy khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi, nhưng hắn vẫn tiếp tục: “Bố nuôi, nếu như không đồng ý nghe theo lời họ, vậy chúng ta…”
“Cút!”, Trịnh Tùng lại tức giận thét lên trước khi hắn ta nói xong.
Trịnh Minh sợ hãi cúi thấp đầu lùi lại một bước, nhưng không một ai thấy được một tia sát ý lóe qua mắt hắn.
Trịnh Tùng không quan tâm tới Trịnh Minh, mà nhìn chằm chằm Cát Nhĩ hỏi: “Các người cuối cùng cũng không nhẫn nhịn nữa muốn ra tay với nhà họ Trịnh rồi phải không?”
Tiếp đó cười lạnh một tiếng: “Còn không phải là do các người không biết đối nhân xử thế sao?”
“Nếu như ông thông minh hơn một chút, thì đã đem con gái gả cho tôi, ông sau này chính là bố vợ của tôi, còn có thể quản lý toàn bộ đảo Lam, kết cục như vậy, không phải cả hai bên đều vui vẻ sao?”
Trịnh Tùng đáp lại bằng nụ cười giễu cợt: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
“Thì chúng tôi cũng không đến nỗi ra tay với nhà các người”, Cát Nhĩ cười cười nói: “Dẫu sao uy tín của nhà họ Trịnh mấy người trong thành phố cũng khá cao, và chúng tôi không muốn khơi dậy sự tức giận của dân chúng trong lúc này”.
"Nhưng... người thừa kế tiếp theo của nhà họ Trịnh, chúng ta có thể xem xét lại."
Vừa nghe được lời này, vẻ mặt của của mọi người đều thay đổi.
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, Cát Nhĩ muốn nhúng tay vào việc của nhà họ Trịnh.
Trịnh Tùng thấy vậy, lại lạnh giọng đáp: “Cậu tưởng rằng mình có thể thao túng người thừa kế của nhà họ Trịnh chúng tôi sao?”
“Tại sao lại không?”, Cát Nhĩ đột nhiên mỉm cười đầy thâm ý.
Trịnh Tùng cau mày, trong lòng nổi lên dự cảm không lành.
Giây tiếp theo, điềm báo đó liền linh nghiệm.
“Phập!”
Một con dao tinh xảo cắm vào lưng Trịnh Tùng.
Trịnh Tùng kinh ngạc trợn trừng hai mắt.
Bà Trịnh cũng sửng sốt, vội vã vung tay đập về phía Trịnh Tùng.
Đúng vậy, người vừa ra tay chính là Trịnh Minh, con trai nuôi của Trịnh Minh.
Trịnh Minh lập tức nấp ra phía sau, Trịnh Tùng chỉ vào hắn ta mà rống lên: “Đồ khốn nạn!”
“Người đâu, giết hắn cho tôi!”
Bà ta vừa dứt lời, không có ai động đậy.
Ngoài ra, có một vài vệ sĩ trực tiếp rút dao chĩa về phía Trịnh Tùng và bà Trịnh.
Trịnh Ngữ Yên hét lên một tiếng, vội chạy tới đỡ lấy Trịnh Tùng: “Bố, bố thế nào rồi?”
Trong nháy mắt, cả gia đình Trịnh Tùng trở nên tứ cố vô thân.
Trịnh Tùng lúc này mới ý thức được, đây là một âm mưu mà chúng đã lên kế hoạch từ lâu.
Trong số hàng trăm thuộc hạ của nhà họ Trịnh, hơn một nửa đã tạo phản, những người còn lại sau khi thấy thế cục trước mắt, vì mạng sống tất nhiên không dám lộ diện.
Bởi vậy, bên cạnh Trịnh Tùng chỉ có Trịnh Ngữ Yên, Bà Trịnh cùng con dâu.
May mắn thay, bà Trịnh là một cao thủ cấp hai, bà ta che chở trước phía trước chồng mình, chỉ vào Trịnh Minh lớn tiếng trách móc: "Trịnh Minh! Thứ vong ân phụ nghĩa, uổng công chúng tao còn coi mày như con trai ruột mà nuôi dưỡng!”
“Con trai ruột?”, Trịnh Minh cười chế giễu: “Con trai ruột cái rắm!”
“Tôi trước kia từng đề cập qua với bà, tôi thích Ngữ Yên, muốn cô ấy gả cho tôi, bà có nhớ lúc đó bà nói gì với tôi không?”
“Bà nói tôi không xứng với cô ấy, còn muốn tôi phải nhận rõ thân phận của mình”.
“Đây chính là thứ mà bà nói coi tôi như con trai ruột sao?”
“Toàn bộ đều là giả dối!”
“Các người chẳng qua vì bố tôi vì nhà họ Trịnh mấy người mà hy sinh mới thu nhận tôi làm con nuôi, còn nói coi tôi như con trai ruột, vậy bà nói cho tôi biết, vị trí người đứng đầu của nhà họ Trịnh sẽ trao lại cho tôi sao?”
“Mày! Tên khốn kiếp!”, bà Trịnh chỉ vào Trịnh Minh mà chửi rủa.
Chị dâu của Trịnh Ngữ Yên cũng chỉ vào Trịnh Minh mắng: “Mày là cái thá gì? Chỉ có anh cả của mày mới đủ tư cách kế thừa vị trí người đứng đầu của nhà họ Diệp, mày đừng mơ!”
“Chị nói Trịnh Thiệu?”, Trịnh Minh cười lạnh.
Trịnh Ngữ Yên phẫn nộ quát lên: “Đương nhiên!”
Trịnh Minh bật cười: “Vậy chị nói cho tôi biết, Trịnh Thiệu bây giờ ở đâu, nhà họ Trịnh hiện giờ nguy cơ trùng trùng, anh ta đang ở xó nào? Là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Trịnh, anh ta đi đâu rồi?”
Chị dâu Trịnh Ngữ Yên lập tức hiểu ra, trợn to hai mắt: “Là mày bắt anh ấy!”
Trịnh Ngữ Yên cũng nghe được lời này, cũng tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Minh: “Anh bắt anh tôi tới đâu rồi? Mau thả anh ấy ra!”.
ngôn tình ngược
“Ha ha…”
Trịnh Minh bật cười, đợi hắn cười đủ, chỉ vào một nhà Trịnh Tùng nói: “Bố nuôi, tất cả những việc này, muốn trách chỉ có thể trách ông không biết thời thế, hãy nhìn vào thực lực của người ta, rồi xem lại bản thân mình, ông làm thế nào đấu với người ta?”
“Tôi thấy ông chính là không muốn đắc tội cả hai bên, muốn đợi nhóm người phương Bắc kia cùng Nam Môn đánh xong, sau đó mới quyết định ủng hộ bên nào, có phải không?”
“Bố nuôi, ngày thường ông khá thông minh, sao bây giờ lại hồ đồ như vậy? Lúc đó đánh cũng đã đánh xong, ai còn quan tâm tới việc ông ủng hộ bên nào nữa?”
Vừa nói, hắn ta lại vừa chỉ vào mình: “Khu số hai thế nhưng là tâm huyết của nhà họ Trịnh chúng ta, tôi không muốn ông hủy hoại nó, bởi vậy tôi đã bí mật liên lạc với các vị đại nhân của Nam Môn”.
“Đợi đến lúc ông chết, Trịnh Thiệu cũng tiếp bước đi theo, Ngữ Yên lại gả cho thiếu gia của Nam Môn, nhà họ Trịnh chỉ còn lại tôi, chỉ có tôi mới có thể kế thừa vị trí đứng đầu của nhà họ Trịnh”.
Những lời này khiến người nhà họ Trịnh phẫn nộ tới hai mắt ngập tràn lửa giận nhìn Trịnh Minh chòng chọc.
Nhưng bọn họ không dám hành động hấp tấp.
Lúc này, Bà Trịnh đã bị chọc giận tới tột độ, mạnh mẽ gào lên: “Tên khốn nạn, hôm nay tao phải đích thân thanh lý môn hộ!”
Dứt lời bà ta liền bất chấp mà xông về hướng Trịnh Minh.
Bà Trịnh dù sao cũng là cao thủ cấp hai, đối với Trịnh Minh chỉ là một cao thủ cấp ba mà nói thì hoàn toàn có thể dễ dàng nghiền ép.
Nhưng Trịnh Minh lại không mảy may rối loạn.
Một vài cây kim châm mang theo tiếng gió rít nhằm hướng Bà Trịnh mà bắn tới.
Bà ta giật mình kinh ngạc, lập tức xoay người né tránh.
Tuy nhiên, ngay trong khoảng trống mà bà tránh được, lại bất ngờ xuất hiện một người phụ nữ, vươn tay vào đập vào lồng ngực bà Trịnh.
"Phốc!"
Bà Trịnh ngã nhào xuống đất miệng còn nôn ra một ngụm náu lớn.
Khi bà ta muốn đứng dậy, cần cổ đã bị một con dao gác thẳng khiến bà không thể cựa quậy.
Trịnh Minh liếc nhìn Bà Trịnh với nụ cười dữ tợn nở trên môi: "Đừng động đậy nếu không sẽ mất mạng đó!"
Có vẻ như cuối cùng thì bức màn cũng được hạ xuống, Cát Nhĩ vốn đang đứng bên xem kịch bước tới, còn cười nói: "Đúng là đặc sắc!"
Sau đó hắn đi tới trước mặt Trịnh Ngữ Yên khuôn mặt treo nét cười tà ác
Trịnh Ngữ Yên sợ hãi trốn ra phía Trịnh Tùng.