Lúc này, người trên xe đó mở rèm xe ra, sau đó giơ một tay lên cầm khẩu súng màu đen rồi nhắm vào Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy thì không kìm nổi mà phun ra một từ “What”.
Đó là súng, là súng thật, là súng giết chết người đó!
“Bằng”, tiếng súng vang lên bắn trúng cửa xe của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi hít một hơi thật sâu. Ban nãy nếu như không phải là Từ Lãng giơ tay kéo vô lăng sang một bên thì chắc giờ anh đã bị phát súng đó bắn nổ tung đầu rồi.
Từ Lãng chau mày, kéo chặt vô lăng nói: “Đổi vị trí đi”.
Bạch Diệc Phi không nói nhiều với gã, hai người lập tức đổi vị trí cho nhau.
Từ Lãng sau khi ngồi lên thì bẻ vô lăng, giậm chân ga sau đó phóng xe vút ra ngoài, phía sau vẫn còn vang lên mấy tiếng súng.
“Bằng, bằng, bằng”, Bạch Diệc Phi nhìn về sau thì có ba chiếc xe. Một chiếc ở phía sau xe mình, hai chiếc còn lại một cái bên trái một bên phải bao vây xe của Bạch Diệc Phi lại. Còn xe của Bạch Diệc Phi thì chỉ nhanh hơn bọn chúng một chút.
Lúc này Từ Lãng vẫn còn tâm trạng để nói: “Xe hai triệu tệ cũng chưa chắc là xịn lắm”, nhưng xe ở trong tay của Từ Lãng vẫn tốt hơn là ở trong tay Bạch Diệc Phi. Có lẽ gã ở trong tình huống như này thì thích hợp hơn, không hoảng loạn mà tăng tốc rất ung dung thoải mái, còn thỉnh thoảng rẽ lái mấy lần nữa.
Một lúc sau, xe của họ đi vào đường trục chính, ở đây xe cũng nhiều hơn hẳn. Sau khi Từ Lãng nhắc nhở Bạch Diệc Phi một câu thì bắt đầu rẽ trái rẽ phải, bên cạnh rèm xe cứ chốc chốc lại có một chiếc xe, lái nhanh đến nỗi không nhìn rõ mọi thứ.
Bạch Diệc Phi ở trong xe vì theo quán tính nên bị văng qua văng lại, cũng may anh giữ chặt tay, nếu không thì còn bị văng dữ hơn.
Hơn mười phút sau, Bạch Diệc Phi nhìn về phía sau thì không nhìn thấy bóng dáng ba cái xe kia đâu nữa.
“Lợi hại thật”, Bạch Diệc Phi không kìm nổi mà khen một câu.
Từ Lãng không nói gì nhưng ý tứ trong ánh mắt gã có nghĩa là ‘Đây có là gì đâu’.
Bọn họ đã đến được trung tâm thành phố. Trong tay đám người đó có súng nên cũng không dễ dàng đuổi theo tiếp được.
Xe chầm chậm giảm tốc độ, lúc này Bạch Diệc Phi mới thả lỏng người, nói: “Hôm nay đúng là sinh tử trong gang tấc”.
Từ Lãng liếc mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Anh cứu tôi một mạng, tôi cứu anh một mạng, coi như huề nhé”.
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, nói tiếp: “Tôi cũng không định dùng cái đó để bắt anh làm gì cả”.
Anh cứu mạng gã cũng chỉ muốn được yên tâm hơn thôi chứ không có ý gì khác.
Từ Lãng không nói gì mà đột nhiên dừng xe ở bên đường.
Bạch Diệc Phi thấy hoài nghi đồng thời vẫn có chút cảnh giác. Không phải tên này định giết mình trước mặt bao nhiêu người thế chứ?
Nhưng thực tế đã cho thấy, Bạch Diệc Phi nghĩ nhiều quá rồi.
“Anh lên lái xe đi, thuốc của tôi vẫn chưa phát huy hết hiệu quả”.
Bạch Diệc Phi ngây người ra một lúc, lúc này mới phản ứng lại rồi đổi vị trí với Từ Lãng.
“Anh bị trúng thuốc hả?”, Bạch Diệc Phi khó có thể tưởng tượng được, khi bị trúng thuốc mà gã vẫn có năng lượng và nghị lực đến thế, đúng là không tầm thường mà.
Sau khi đổi vị trí thì Bạch Diệc Phi hỏi: “Anh nhìn thấy kẻ đó ở đâu? Sao anh lại bị hãm hại vậy?”
Từ Lãng mím môi rồi đáp: “Ở KTV Huy Hoàng”, khi Từ Lãng giao đấu với người đó ở biệt thự thì có làm rơi một chiếc bật lửa, bên trên có in chữ ‘KTV Huy Hoàng’. Vì vậy gã cứ phục kích ở gần đó, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy người đó nên đi theo dõi suốt đoạn đường đến tận khi vào nhà kho bỏ hoang. Nhưng kết quả là vừa vào bên trong thì trước mặt tối sầm lại và ngất lịm đi.
Còn những chuyện xảy ra sau đó thì chắc Bạch Diệc Phi cũng biết rồi.
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng rồi nói với giọng cảnh giác: “Hôm nay không phải định giết tôi đấy chứ?”
Từ Lãng nhìn Bạch Diệc Phi một cái, hiện giờ thể lực của gã không đủ, nếu muốn giết Bạch Diệc Phi thì quả thực hơi khó.
Bạch Diệc Phi cũng chú ý đến thanh đao nhọn trên người Từ Lãng, thầm nuốt nước bọt, nói: “Vậy thì tôi gọi điện cho Bạch Hổ”.
Từ Lãng không nói gì, Bạch Diệc Phi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Hổ: “Đối diện với KTV Huy Hoàng”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi cúp điện thoại. Bạch Diệc Phi lái xe đến KTV Huy Hoàng nhưng từ đây qua đó cũng mất nửa tiếng, vì vậy anh hỏi với ý thăm dò: “Anh trở thành sát thủ kiểu gì?”
Anh nhớ là người này từng nói, hai người họ rất giống nhau. Từ Lãng cũng là con rể của nhà giàu có, gã cũng ở rể rồi bị mọi người châm biếm chế giễu, còn bị chính vợ mình hắt hủi và còn bị cắm sừng nữa. Nhưng những điều này cũng không đến nỗi biến một người trở thành sát thủ chứ?
Từ Lãng hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi không muốn nói quá nhiều với người chết”.
Bạch Diệc Phi đơ người ra, giận dỗi nói: “Tôi vẫn chưa chết nhé”.
“Sớm muộn cũng phải chết thôi”, Từ Lãng lạnh lùng nói.
Bạch Diệc Phi trừng mắt nhìn gã một cái, nói: “Tôi bảo này! Hôm nay chúng ta cũng coi như có duyên kết giao, anh xem có thể tha cho tôi không?”
“Không được”.
Bạch Diệc Phi nhếch lông mày lên hỏi: “Tại sao? Chỉ cần anh không giết tôi thì tôi chính là bạn của anh rồi, bạn chí cốt đấy”.
“Sát thủ thì không cần bạn bè”, là một sát thủ thì phải nhẫn tâm, không được có bất cứ tình cảm gì. Bất luận là tình thân, tình yêu hay tình bạn. Một khi vướng vào thì chỉ khiến mình yếu đuối và đó cũng là chính là điểm chí mạng của mình.
Bạch Diệc Phi xùy một tiếng, giả bộ tức giận nói: “Mẹ kiếp, rốt cuộc là kẻ nào muốn giết tôi? Lạ thật, không quen biết gì mà cũng đòi giết tôi, tôi chết cũng không được rõ ràng”.
“Là một người mà anh không hề muốn biết, người đó sẽ không tha cho anh đâu”.
Bạch Diệc Phi vẫn muốn hỏi thêm gì đó nhưng Từ Lãng không muốn nói thêm nữa.
Lúc xe đến KTV Huy Hoàng thì Bạch Hổ đã đợi ở đó.
Bạch Diệc Phi xuống xe kiểm tra một chút. Không nhìn thì thôi, nhìn vào thì sợ hết cả hồn.
“Ôi mẹ ơi, xe của tôi”, vì xe bị đạn bắn trúng, mặc dù không bắn xuyên qua nhưng vẫn còn dấu vết của đạn, thoạt nhìn đúng là ảnh hưởng đến mỹ quan của xe quá đi: “Không được, phải mang đi sửa thôi”.
Bạch Hổ nhìn xe rồi lại nhìn về phía Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt dường như có câu hỏi.
Bạch Diệc Phi lúng túng sờ lên mũi rồi nói đơn giản về câu chuyện cho Bạch Hổ nghe.
Bạch Hổ sau khi nghe xong thì hừ một tiếng rồi mắng ‘đáng chết’.
Ba người ngồi ở quán đồ nướng đối diện rồi gọi mấy chục xiên đồ nướng, vừa ăn vừa nhìn về KTV đối diện.
Trước đó Bạch Diệc Phi có bảo Bạch Hổ đem mẫu máu của Lý Tuyết đến thủ đô xét nghiệm. Kết quả nói rằng đó là một loại vi rút hòa tan trong máu, càng về sau loại vi rút này càng trở nên nghiêm trọng, hiện tại vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.
Để cứu Lý Tuyết, anh nhất định phải tìm được người đó. Hôm nay nếu đi ra thì sẽ khiến chúng phải quay về vạch xuất phát, vì vậy anh mới tiếp tục phục kích ở đây.
Ba người không nói gì mà cứ ngồi ăn đồ nướng, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào cửa KTV, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ.
Nhưng đến hai giờ sáng mà vẫn không nhìn thấy người đó.
Chủ quán thịt nướng bước lại, nói với vẻ khó xử: “Thưa quý khách, chúng tôi sắp đóng cửa rồi…”.
KTV ở đối diện cũng đóng cửa tầm này, vì thế ba người đành bất đắc dĩ rời đi.