Đợi sau khi họ rời đi được một đoạn thì Bạch Diệc Phi mới ném điện thoại lấy trộm được của Cát Xa xuống biển. Bởi vì những thông tin trong điện thoại đó đều là giả.
Nếu như cứ đem trên người, ngộ nhỡ trên điện thoại có định vị thì vị trí hiện giờ của họ sẽ bại lộ.
Bây giờ họ chỉ có thể đứng từ xa nhìn du thuyền đang bốc cháy.
Tùng Lệ Tư nhìn Bạch Diệc Phi, hỏi với vẻ bất an: “Vậy bây giờ… Chúng ta sẽ đi đâu?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì nhìn bầu trời và biển tối om, nhất thời cảm thấy mù mịt.
Một lát sau, anh cười khổ, nói: “Cứ sống được rồi tính tiếp”.
Tùng Lệ Tư nghe thấy vậy thì càng bất an, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
Cô ta cẩn thận nhìn Bạch Diệc Phi một lát, cuối cùng hỏi với vẻ không chắc chắn: “Anh là Bạch Diệc Phi?”
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng không cần kiêng kị gì mà xé rách mặt nạ của mình.
Nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Diệc Phi, Tùng Lệ Tư như đơ người ra. Bạch Diệc Phi không phải quá đẹp trai nhưng rất ưa nhìn, hơn nữa càng nhìn càng thấy có sức hút. Ít nhất thời điểm hiện tại, Tùng Lệ Tư nhìn mà cảm thấy thoải mái.
Bạch Diệc Phi hiện giờ đẹp trai hơn nhiều so với Bạch Diệc Phi mà Tùng Lệ Nhã từng nói với cô ta.
Tùng Lệ Tư cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, tiếp đó là cảm giác xấu hổ.
Cô ta có chút không dám nhìn Bạch Diệc Phi và chỉ cúi đầu nói: “Vậy thì hiện giờ chúng ta…”.
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Cứ nghỉ ngơi một lát, đợi khi trời sáng thì sẽ nghĩ tiếp nên làm như thế nào?”
Tùng Lệ Tư đáp lại một tiếng, sau đó lại nghĩ đến gì đó nên hỏi: “Trước đó, anh tưởng người đó là tôi nên…”.
Cô ta chưa nói hết câu thì Bạch Diệc Phi đã hiểu ý của cô ta, giọng điệu bình thản ngắt lời cô ta: “Lúc ở trên du thuyền, dù sao chúng ta cũng là đồng bào. Kể cả người đó không phải là cô thì tôi vẫn sẽ làm như vậy”.
“Hơn nữa… Bắt đầu từ lúc liên hôn cho hai chúng ta kết hôn, tất cả đều là họ lên kế hoạch, họ đã sớm dựng lên vở kịch đó”.
“Anh nói thế là ý gì?”, Tùng Lệ Tư không hiểu, hỏi.
Từ tận đáy lòng Tùng Lệ Tư thấy hoang mang, đồng thời còn có chút hụt hẫng.
Tại sao tất cả lại là vở kịch?
Tại sao đều là giả?
Tại sao không thể thích cô ta?
Bạch Diệc Phi không biết những suy nghĩ trong lòng Tùng Lệ Tư và anh cũng không để ý đến những điều này. Anh chỉ nói cho Tùng Lệ Tư nghe những suy đoán của mình.
Không chỉ thế, để cho cô ta có thể hiểu hơn về mọi việc, anh nói về chuyện Lương Minh Nguyệt và bốn gia tộc lớn và chuyện ở đảo Lam và Nam Môn.
Cũng có thể dùng cách này để giết thời gian trên biển mênh mông như này.
Sau khi Tùng Lệ Tư nghe anh kể xong thì cảm giác như mình đang nghe câu chuyện của một anh hùng. Cô ta hiểu được quá khứ của anh, trong lòng có chút rung động.
“Anh thật là giỏi!”, đây là lời khen xuất phát từ tận đáy lòng của Tùng Lệ Tư.
Bạch Diệc Phi chỉ cười khổ một tiếng, nói: “Hy vọng ông ấy có thể dọa được cô ta”.
Trước khi anh hành động, anh đã gửi tin cho Tân Thu nói là bên anh xảy ra chuyện rồi. Vân Anh có thể sẽ ra tay với vợ con anh nên nhờ Tân Thu nghĩ cách hù dọa Vân Anh một phen, tốt nhất để cô ta từ bỏ ý niệm ra tay.
Ngập ngừng một lát, Bạch Diệc Phi lại nói: “Ở đây cách thủ đô quá xa, ngồi thuyền cứu sinh về thì không thể được”.
“Nhưng ở đây cách Nam Môn rất gần nên chúng ta đến Nam Môn trước rồi nghĩ cách quay về”.
Tùng Lệ Tư gật đầu, cô ta nghĩ, chỉ cần không phải gả cho Cát Xa thì thế nào cũng được.
Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ của Tùng Lệ Tư nên lại nói thêm một câu: “Trời sắp sáng rồi, cô cố chịu một chút”.
“Ừm!”, Tùng Lệ Tư lại gật đầu, cô ta không muốn thể hiện ra vẻ yếu đuối của mình.
Ở đây đã cách du thuyền một đoạn nên không cần lo âm thanh của động cơ sẽ thu hút mọi người. Vì thế Bạch Diệc Phi mở động cơ, đi về phía mà anh đã nhìn thấy.
Bởi vì tốc độ của thuyền này chậm hơn du thuyền nên kể cả trời sáng thì đám Bạch Diệc Phi cũng không nhìn thấy bờ.
Bạch Diệc Phi cứ tưởng mình đã đi nhầm hướng. Còn Tùng Lệ Tư lúc này đã lạnh đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh như tàu lá chuối, khóe môi tái nhợt.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cũng cảm thấy bất lực. Cuối cùng anh ngẫm nghĩ chút rồi để Tùng Lệ Tư ngồi trước mình, còn anh ngồi phía sau ôm chặt lấy cô ta.
Mặc dù không có tác dụng lắm nhưng chí ít có thể chắn gió được.
Khi Tùng Lệ Tư vùi đầu vào ngực Bạch Diệc Phi thì lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Đồng thời lúc này, tim cũng đập nhanh hơn.
Bạch Diệc Phi ôm Tùng Lệ Tư khiến anh bất giác nhớ đến Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh, nhất thời có chút hoảng loạn.
Không biết qua bao lâu, nhiên liệu trọng động cơ sắp dùng hết.
Bạch Diệc Phi và Tùng Lệ Tư cảm thấy tuyệt vọng. Không có động cơ, cũng không nhìn thấy bờ, nếu định chèo thuyền từng chút một thì đối với họ là điều không thể.
Nhưng đúng lúc này, họ nhìn thấy rồi! Nhìn thấy một mảnh đất!
Bạch Diệc Phi và Tùng Lệ Tư đều thấy kích động. Cũng chính vì vậy mà dây thần kinh căng thẳng của Tùng Lệ Tư cũng nhẹ nhõm hơn, sau đó cô ta ngất lịm trong lòng Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy sợ hãi, lúc chạm vào da của Tùng Lệ Tư thì phát hiện da cô ta đã lạnh thấu xương rồi.
Vì vậy anh vội ôm chặt, hai tay xoa xoa hai tay cô ta để cô ta cảm thấy ấm hơn.
Lúc đi đến một bờ biển, Tùng Lệ Tư cảm thấy ấm dần rồi từ từ mở mắt ra. Lúc cô ta nhìn thấy mình được Bạch Diệc Phi ôm trong lòng và xoa tay cho thì không khỏi đỏ mặt lên.
Bạch Diệc Phi thấy cô ta tỉnh rồi thì buông cô ta ra, nói: “Chúng ta đến rồi!”
Tùng Lệ Tư thấy vậy thì trong lòng lại thấy hụt hẫng, sau đó lấy lại tinh thần. Bởi vì cuối cùng họ cũng đến bờ.
Giờ này là sáng sớm, Bạch Diệc Phi đưa người đi rất vội vã. Tùng Lệ Tư vẫn đang mặc áo ngủ, còn không đi giày nữa. Vì vậy, lúc đến bờ biển Bạch Diệc Phi đã cõng Tùng Lệ Tư.
Tùng Lệ Tư có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Hay là thả tôi xuống đi!”
Dù sao cô ta mặc cũng mỏng, cùng với hành động của Bạch Diệc Phi nên khiến cô ta cũng thấy ngại.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại nói: “Trên đất có nhiều sỏi đá, cô lại không đi giày thì đi kiểu gì?”
Tùng Lệ Tư lập tức không nói gì nữa.
Nơi mà hiện giờ họ ở giống như vùng nhiệt đới không có người, chắc cách cảng rất xa.
Bạch Diệc Phi đoán nơi này chắc có một ngôi làng ven biển nên anh trực tiếp đi vào trong.
Nhưng sau khi đi hai tiếng thì vẫn không nhìn thấy dấu hiệu sinh sống của con người.
Đúng lúc này, bụng Tùng Lệ Tư truyền lại tiếng kêu ùng ục. Cô ta ngại ngùng cúi gằm mặt xuống.
Bạch Diệc Phi dừng lại một chút, sau đó nhìn xung quanh rồi tìm nơi bằng phẳng và đặt Tùng Lệ Tư xuống, nói: “Cô ở đây đợi tôi, tôi đi tìm đồ ăn”.
Nhìn thấy Bạch Diệc Phi định đi nên Tùng Lệ Tư theo bản năng nắm chặt lấy áo Bạch Diệc Phi, nói: “Anh đừng đi! Tôi sợ lắm”.
Bạch Diệc Phi bất lực nhìn cô ta. Anh nhìn xung quanh, sau đó phát hiện ở bên cạnh mấy mét có một cây to, trên cây có rất nhiều quả.
Bạch Diệc Phi chỉ vào đó, nói: “Tôi đi hái quả”.
Tùng Lệ Tư nhìn một cái, đó là nơi cô ta cũng nhìn thấy nên mới buông tay Bạch Diệc Phi ra.
Bạch Diệc Phi đi lại, thoắt cái đã trèo lên được.
Anh tiện tay hái quả gần nhất, cầm xem thử. Sau đó anh dùng sức tách ra, phát hiện quả này không những sần sùi khó coi mà còn phảng ra mùi hôi thối.
Xem ra quả này không thể ăn rồi, Bạch Diệc Phi tiện tay ném đi. Đúng lúc này anh đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt.
Bạch Diệc Phi theo bản năng nhìn lại thì lúc này đơ người ra. Bởi vì từ góc độ của anh nhìn lại thì thấy Tùng Lệ Tư ngồi đối diện đang co chân lên. Cô ta lại mặc váy ngủ mỏng, vì vậy anh nhìn thấy cặp đùi trắng nõn, còn lộ cả quần lót màu hồng.
Nhưng Bạch Diệc Phi chỉ ngây người ra một lúc, tiếp đến nhìn về phía lưng của Tùng Lệ Tư.
Phía sau Tùng Lệ Tư là một bụi cây, nhưng đúng lúc này trong bụi cây đang rung chuyển rất mạnh.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi biến đổi, lập tức hét: “Mau tránh đi!”
Tùng Lệ Tư nghe thấy âm thanh này thì giật mình rồi nhìn Bạch Diệc Phi mà không tránh đi.