Kẻ dẫn đầu là người đàn ông mặc áo đen, trên mặt có sẹo. Gã nắm chặt Lý Tuyết, dùng dao kề lên cổ cô, hung dữ nói với Bạch Diệc Phi: “Mẹ kiếp, ai tin lời mày?”
“Chẳng phải người bên cạnh mày có súng sao? Bây giờ mày lập tức cầm súng bắn vào đầu mình. Mày chết thì tao lập tức thả vợ mày ra”.
“Đừng…”, chưa ai lên tiếng nhưng Lý Tuyết đã hét lên.
“Câm mồm”, dao của người đàn ông vạch một vệt đỏ trên cổ Lý Tuyết, nói: “Nếu không câm thì giờ tao sẽ giết mày”.
Lý Tuyết không hét nữa mà nhìn Bạch Diệc Phi. Trong ánh mắt của cô đã thể hiện rất rõ ý, cô không muốn Bạch Diệc Phi vì cô mà tự sát.
Còn Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy lời của tên mặt sẹo kia, mặt vô cảm, nói: “Súng đâu”.
Người đàn ông sững người ra, nói: “Anh điên rồi”.
“Đưa súng cho tôi”, Bạch Diệc Phi phẫn nộ quát lên.
Người đàn ông đó không đưa mà nói: “Anh bình tĩnh chút, anh chết mà bọn chúng vẫn không thả người thì sao? Một mình tôi không đánh lại chúng đâu”.
Bạch Diệc Phi ngưng lại chút, nheo mắt lại nhìn về phía người đàn ông mặt sẹo ở đối diện.
Tên đó nhổ ra một bãi, nói: “Hiện giờ mày không có tư cách nói điều kiện với tao”.
Bạch Diệc Phi không đáp lời, ban nãy anh quả thật quá xốc nổi. Vừa nghĩ đến Lý Tuyết ở trong tay chúng rồi con dao kề ở cổ cô là anh muốn dùng cách nhanh nhất để cô có được tự do. Lúc đó, anh thật sự mất đi lý trí rồi. Kể cả phải chết anh cũng tình nguyện.
Nhưng anh đã quên, nếu anh chết, Lý Tuyết và người đàn ông này căn bản không phải là đối thủ của chúng và họ vẫn rơi vào tay chúng thôi.
Bạch Diệc Phi bình tĩnh lại, nhìn về phía Lý Tuyết. Còn cô cũng dùng ánh mắt để nói với anh, cô không hề sợ chết.
Bạch Diệc Phi che một bên mắt, anh sợ mình lại mất kiểm soát.
“Mày giết tao cũng vô ích thôi”.
Người đàn ông mặt sẹo hừ lạnh nói: “Ai bảo là vô ích? Mày là đối tượng mà rất nhiều gia tộc muốn giết”.
“Thay vì giết tao thì chi bằng bắt tao, chúng mày có thể đánh phế, như vậy tao không chạy được. Như vậy chúng mày có thể dụ Bạch Vân Bằng xuất hiện rồi”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Người đàn ông mặt sẹo do dự một lát. Tất nhiên chúng cũng có suy nghĩ này nhưng bắt Bạch Diệc Phi khó quá. Vì vậy sau khi một tốp người đến, chúng đều muốn giết chết Bạch Diệc Phi. Chúng không tin, giết được Bạch Diệc Phi mà Bạch Vân Bằng vẫn không xuất hiện.
“Đừng tin lời hắn, ai biết được hắn muốn làm gì? Tên này xảo quyệt lắm”, một tên khác đứng sau người đàn ông mặt sẹo nhắc nhở.
Người đàn ông mặt sẹo nghe thế thì ánh mắt ngưng trọng, nói: “Bạch Diệc Phi, mày định giở trò quỷ gì đây?”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau làm theo lời tao nói đi. Nếu không thì tao sẽ giết cô ta ngay lập tức”, dao của người đàn ông mặt sẹo kề sát lên chút.
Trên cổ trắng nõn của Lý Tuyết chảy xuống giọt máu đỏ, màu đỏ hòa quyện màu trắng tạo nên sự đối lập rõ nét. Gió biển khẽ thổi, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, rõ ràng là vô cùng nhức mắt.
“Đừng động vào cô ấy”, Bạch Diệc Phi sốt sắng, lại nói với người đàn ông kia: “Đưa súng cho tôi”.
Người đàn ông thấy thế đành phải đưa súng cho Bạch Diệc Phi, miệng mấp máy: “Anh phải nghĩ kỹ đến hậu quả sau khi anh tự sát”.
Bạch Diệc Phi nói với giọng chỉ hai người họ mới nghe thấy: “Tôi sẽ không tự sát đâu”, nói xong anh cầm lấy súng rồi nhắm chuẩn hai chân mình, nói: “Tao bắn phế hai chân mình, còn chúng mày thả cô ấy ra”.
Người đàn ông mặt sẹo nhếch mắt lên với vẻ ngạc nhiên, nói: “Quả nhiên, một thằng đàn ông chỉ biết hi sinh vì gái, đúng là ngu xuẩn”.
“Mày cứ thả cô ấy ra trước rồi tao lập tức bắn phế hai chân mình”, thần sắc Bạch Diệc Phi nghiêm túc, nói tiếp: “Ở đây chỉ có hai người bọn tao nên không chạy được đâu. Mày thả Tuyết Nhi ra để người đàn ông này đưa cô ấy đi”.
“Mày nằm mơ à?”, người đàn ông mặt sẹo hừ lạnh, nói: “Mày tưởng đang ở chợ rau à? Còn mặc cả nữa á?”
Người đàn ông bên cạnh Bạch Diệc Phi sững người ra. Hắn đã nghĩ đến hậu quả xấu nhất, đó chính là Bạch Diệc Phi tự phế hai chân mình. Chỉ có một mình hắn đối diện với đám người này, kết quả cũng chỉ có một, đó là chết.
Nhưng không ngờ Bạch Diệc Phi lại bảo hắn hãy đưa Lý Tuyết đi, coi như cho hắn một con đường sống.
Bạch Diệc Phi nghĩ rất đơn giản. Anh không cần biết người đàn ông này là ai phái đến, nhưng đã cứu anh thì không thể vì anh mà mất mạng được, vì vậy anh mới đưa ra đề xuất kia để hai người họ rời đi.
Lý Tuyết lại không đồng ý, cô nói: “Bạch Diệc Phi! Đừng bỏ em một mình”.
“Chúng ta là vợ chồng, đừng bỏ em ở lại”.
Lý Tuyết nói từng câu từng chữ đều khiến Bạch Diệc Phi cảm động.
Đã nói là vợ chồng đồng cam cộng khổ nhưng thật sự đến lúc đó, vợ chồng thật sự yêu thương nhau sẽ chỉ nghĩ cho đối phương, để họ được sống tốt hơn, để lại mọi thứ cho người ấy.
Hiện giờ Bạch Diệc Phi đang ở tình cảnh này. Nếu như chỉ có một người có thể sống thì tất nhiên anh hy vọng Lý Tuyết có thể sống.
Bạch Diệc Phi cố kìm nén không nhìn Lý Tuyết mà đỏ mắt nhìn người đàn ông mặt sẹo, nói: “Có đồng ý không, nếu không thì chúng ta quyết chiến ở đây”.
“Mẹ kiếp, mày tưởng mày vẫn còn sự lựa chọn sao?”, tên mặt sẹo nổi nóng, nói: “Mày hãy nhìn rõ tình hình hiện giờ đi, vợ mày đang trong tay tao đấy, tao nói gì thì chính là cái đó”.
“Mày… Hãy tự phế hai chân của mình đi”, người đàn ông mặt sẹo hung dữ, nói.
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế liền sầm mặt lại nói: “Được”.
Người đàn ông kéo chặt tay anh, nói: “Đừng xốc nổi”.
“Anh bỏ ra”, Bạch Diệc Phi hất tay hắn ra, nói: “Mẹ kiếp, không hiểu gì thì anh đừng có nói”.
Những người có mặt ở đây đều không hiểu, không hiểu được tình cảm Bạch Diệc Phi dành cho Lý Tuyết, không hiểu được tình yêu của hai người họ, nó đã vượt qua giới hạn của sinh mạng rồi. Vì vậy, Bạch Diệc Phi không để ý mình sống hay chết, chỉ cần Lý Tuyết có thể sống là đủ rồi.
Lý Tuyết đã khóc đỏ mắt, nói: “Bạch Diệc Phi… Đừng mà! Anh mà dám làm thế thì em sẽ hận anh cả đời”.
Bạch Diệc Phi cười khổ, nói: “Hận đi…”, nói xong anh cầm súng lên định phế hai chân mình.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng súng vang lên.
“Đoàng”, tiếng súng không phải là Bạch Diệc Phi nổ mà ở phía sau anh.
Đồng thời lúc này, người đàn ông mặt sẹo trợn trừng hai mắt, ấn đường đỏ ửng, viên đạn đã bắn trúng trán của gã.
Tiếp đó, người đàn ông bên cạnh Bạch Diệc Phi phản ứng nhanh chóng. Hắn rất nhanh đoạt lại súng trong tay anh, bắn vài phát, mấy tên bên cạnh người đàn ông mặt sẹo cũng bị bắn nổ tung đầu. Sau đó hắn kéo Lý Tuyết nhanh chóng lùi về bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Lúc này Bạch Diệc Phi mới định thần lại, một tay ôm chặt lấy Lý Tuyết, run rẩy gọi: “Tuyết Nhi”.
Lý Tuyết cũng thất thần, vẫn chưa phản ứng lại thì cô đã đến bên cạnh Bạch Diệc Phi: “Chồng ơi…”.
“Không được cử động”, người đàn ông cầm súng chỉ vào đối phương, nói: “Kẻ nào động đậy tao sẽ nổ súng”.
Bạch Diệc Phi run rẩy buông Lý Tuyết ra, hít sâu một hơi rồi mới hỏi: “Ban nãy ai nổ súng vậy?”
Người đàn ông lắc đầu, hắn cũng không biết.
Những tên ở đối diện thì càng ngơ ngác hơn, thế cục đang chiếm ưu thế lúc này bị phá hỏng hết, còn đại ca của chúng cũng chết rồi, con tin cũng không còn nữa. Mẹ kiếp, thế này còn bắt cái gì nữa.
“Là tôi”, giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Mọi người cùng nhìn lại thì thấy người trẻ tuổi mặc đồ âu màu xanh. Trong tay anh ta cầm một cây súng tiểu liên rồi từ từ bước lại.
“Trường Tiễu”, Bạch Diệc Phi vui mừng khôn xiết. Ban đầu nói với anh ta là mình muốn anh ta giúp nhưng thật sự xảy ra chuyện thì anh cũng không mong đợi quá nhiều ở Trường Tiễu. Nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất thì anh ta lại xuất hiện.
Trường Tiễu đưa súng cho người đàn ông kia, nói: “Tôi không dùng quen cái này, hay anh dùng đi”.
Người đàn ông kia cầm lấy súng tiểu liên, trên mặt mừng rỡ giống như có được bảo bối gì đó, vì thế mà cứ cầm khư khư.
Những kẻ ở đối diện thấy thế thì lập tức cảnh giác. Bởi vì chúng biết Trường Tiễu là cao thủ xếp hạng thứ 3 ở thủ đô.
Bọn chúng có bao nhiêu người đứng ở đây nhưng không ai biết Trường Tiễu đến từ lúc nào. Nếu anh ta mà nổ súng thì chỉ e bọn chúng đều chết hết.
Chương 482: Bốn bề bao vây
Trường Tiễu lặng lẽ đi tới không một tiếng động làm cho Bạch Diệp Phi vô cùng mừng rỡ đồng thời cũng rất kinh ngạc, trong lòng không khỏi khen ngợi anh ta không hổ danh là cao thủ thứ ba của thủ đô.
"Đi mau!"
Vẻ mặt Trường Tiễu nghiêm lại: "Bọn chúng người đông mà đạn của chúng ta lại không nhiều".
Bạch Diệc Phi gật đầu một cái, kéo Lý Tuyết lên xe, còn Trường Tiễu cùng người đàn ông kia yểm trợ phía sau.
Một lúc sau, bốn người họ đã lên chiếc xe lúc nãy của người đàn ông kia.
Trường Tiễu ngồi ở ghế phụ kế bên người đàn ông đang lái xe kia, nói: "Anh được coi là người đầu tiên chọc cho nhiều gia tộc lớn muốn đuổi giết người của anh như vậy".
"Vậy tôi vinh hạnh quá", Bạch Diệc Phi tức giận nói.
Lý Tuyết đang dựa vào trước ngực của Bạch Diệc Phi, nghe được những lời này trong lòng không khỏi xiết chặt: "Chồng, anh có thể sẽ..."
"Không đâu", Bạch Diệc Phi cắt ngang lời nói của Lý Tuyết: "Em vẫn còn ở đây, anh sẽ không chết đâu".
Lý Tuyết đáp lại một tiếng, giọng có chút áy náy nói: "Xin lỗi anh, tất cả đều tại em..."
"Không, người phải nói xin lỗi là anh mới đúng, chính anh khiến cho em rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, là do anh không có tài cán gì, anh...", Bạch Diệc Phi cũng vô cùng tự trách bản thân mình, anh cho rằng để cho Chung Liên đi bảo vệ Lý Tuyết là đủ rồi, dẫu sao thì những người đó cũng nhắm vào anh.
Nhưng anh đã đánh giá thấp đám người hèn hạ này, bọn chúng vậy mà lại dám bắt Lý Tuyết tới uy hiếp anh!
"Tôi nói nếu hai người muốn xin lỗi nhau thì cũng nên đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi mới xin lỗi chứ?"
Bạch Diệc Phi quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Nói thật thì chúng ta thật sự chạy không thoát có phải không?"
Dứt lời, không khí trong xe đều trở nên yên lặng.
Bọn họ bây giờ chỉ có bốn người, cho dù có đợi đám người Bạch Hổ ở phía sau chạy tới thì thế nào? Những gia tộc giàu có quyền thế kia cứ từng đám từng đám kéo đến như vậy có giết cũng chẳng hết được.
Đến cuối cùng, bọn họ vẫn chỉ có một con đường chết.
Trường Tiễu trầm tĩnh một lúc rồi nói: "Thật ra thì... tìm được người quan trọng nhất thì chúng ta sẽ có cơ hội để xoay chuyển hoàn cảnh".
"Người quan trọng nhất?", Bạch Diệc Phi nghi ngờ hỏi: "Ai vậy?"
Trường Tiễu miễn cưỡng nở ra một nụ cười: "Xin lỗi, tôi không thể nói với anh".
Bạch Diệc Phi thấy vậy ánh mắt liền lóe lên: "Anh rất quan tâm đến cô ấy?"
"Ừ", Trường Tiễu trả lời.
"Vậy tôi biết đó là ai rồi".
"Tôi không hỏi anh rằng cô ấy đang ở đâu, anh cũng có người anh cần bảo vệ, hoàn cảnh này sẽ như thế nào, không tới thời khắc cuối cùng thì chúng ta đều không biết được", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Trường Tiễu lại cười gượng một tiếng: "Cảm ơn anh..."
Có thể để cho Trường Tiễu quan tâm như vậy chỉ có thể là người vợ chưa cưới của anh ta: Tùng Lệ Nhã.
Tùng Lệ Nhã là em gái của Tùng Vưu Duy, cô ta muốn báo thù cho Tùng Vưu Duy cho nên lần này bọn họ gặp nhiều kẻ thù vây giết như vậy cũng có thể là do cô ta phái người đến, nhưng nếu như tìm được cô ta, có thể làm cho cô ta rút lui thì bọn họ sẽ bớt đi được một đám người muốn đuổi giết.
Những người còn lại hầu như đều là người của các gia tộc quyền thế khác, nhưng dù vậy, sợ rằng bọn họ cũng không chạy thoát.
Đây chính là hoàn cảnh bốn bề bao vây!
Bạch Diệc Phi không tìm ra con đường phía trước, cũng chẳng thể quay đầu lại, con đường này chỉ có thể đi tiếp, nhất định anh cũng phải sống, không phải vì ai khác mà chính vì Lý Tuyết còn đang nằm trong ngực mình.
Lý Tuyết một mực yên tĩnh không lên tiếng, bây giờ cô không thể giúp được gì nên không thể tạo thêm phiền phức cho bọn họ.
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì có vài chiếc xe ở phía sau đuổi đến, lần này xe của bọn chúng đều là những chiếc siêu xe hơn hẳn chiếc xe thương vụ của bọn họ.
Bạch Diệc Phi có chút lo lắng: "Tốc độ của chiếc xe này..."
Còn chưa nói hết lời, mấy chiếc xe thể thao ở phía sau đã vọt lên song song cùng với chiếc xe của bọn họ, bọn chúng còn mở cửa xe ra hét lớn: "Bạch Diệc Phi! Đừng cố gắng vùng vẫy nữa, mày không trốn thoát được đâu!"
"Phía sau chúng tao còn có người! Mày có chạy đằng trời!"
Bọn chúng có la hét thế nào thì đám người của Bạch Diệc Phi cũng không thèm để ý đến, lái xe quẹo trái quẹo phải để tránh những chiếc xe thể thao này.
Nhưng lần này bọn họ không còn may mắn như trước nữa, tốc độ của những chiếc xe thể thao kia rất nhanh, căn bản lái xe không thể bỏ xa được mấy chiếc xe đó, không chỉ như vậy, mấy người đó còn không thiết sống mà đâm thẳng vào xe của bọn họ.
Cuối cùng lần đụng xe này bọn họ còn chưa kịp né tránh thì chiếc xe thương vụ đã bị đâm vỡ, chiếc xe của bọn họ nằm ở ngoài cùng do cú va chạm đã đâm qua lan can khiến chiếc xe bị lật trực tiếp lao xuống phía dưới.
Phía bên ngoài là một sườn dốc còn ở bên dưới là bãi cát.
Chiếc xe của bọn họ lăn lộn vài vòng, một tiếng "phịch" vang lên, chiếc xe cuối cùng cũng rơi trên bãi cát.
Trong thời điểm chiếc xe lăn lộn, Bạch Diệc Phi vội bảo vệ cho Lý Tuyết theo bản năng, anh ôm cô vào trong ngực rồi nằm ở phía trên che chắn cho cô nên cũng chẳng còn tay mà bảo vệ mình.
Lý Tuyết hoảng sợ kêu lên một tiếng, cô cũng muốn bảo vệ Bạch Diệc Phi, nhưng sức lực của anh lớn hơn cô, ngay cả phản ứng cũng nhanh hơn cô nữa, cô vẫn còn chưa kịp làm gì thì đã được Bạch Diệc Phi dùng cơ thể để bảo vệ.
"Bạch Diệc Phi!"
Bạch Diệc Phi không có trả lời cô, bởi vì sau khi lăn lộn vài vòng thì cả đầu, cánh tay và sau lưng của anh đều bị va đập vào thành xe, cũng bởi cửa sổ của chiếc xe vỡ tan tành nên anh đã bị những mảnh vụn của kính xe đâm cho chảy máu.
Người đàn ông và Trường Tiễu ngồi ở chỗ lái và ghế phụ nhờ có túi hơi an toàn nên trong khi chiếc xe lăn lộn vài vòng thì bọn họ cũng không có đau đớn gì, nhưng bọn họ cũng bị những mảnh vụn của kính xe đâm bị thương.
May mà vận may của bọn họ cũng không quá tệ, chiếc xe rơi xuống bãi cát mà không bị lật ngược, chiếc xe cũng giống như đang chạy trên mặt đất, chỉ khác là bây giờ chiếc xe đang ở trên bãi cát mà thôi.
"Mau xuống xe!", người lái xe bị thương nhẹ nhất nên xuống xe trước, Trường Tiễu cũng lập tức nhảy xuống.
Bạch Diệc Phi bị thương rất nặng, một chân còn bị mắc kẹt ở trong xe.
"Bạch Diệc Phi, anh sao rồi?", Lý Tuyết giãy giụa đi ra liền thấy cả người của Bạch Diệc Phi toàn là máu.
Bạch Diệc Phi còn chút tỉnh táo, nhẹ giọng nói: "Không sao, anh không sao".
Người lái xe cùng Trường Tiễu cùng mở cửa xe, Trường Tiễu nói: "Chị dâu, chị ra trước đi, bọn tôi sẽ kéo anh ấy ra ngoài".
Lý Tuyết thấy vậy vội lau nước mắt trên khuôn mặt, nhanh chóng xuống xe, hồi hộp nhìn bọn họ.
Người lái xe cùng Trường Tiễu hợp sức để đẩy chiếc xe, cuối cùng chân của Bạch Diệc Phi cũng có thể cử động được, sau đó anh được hai người dìu xuống xe.
Vừa xuống xe, Lý Tuyết liền sợ hãi kêu lên một tiếng: "Bọn chúng tới rồi!"
Lúc chiếc xe lăn xuống dưới thì đám người kia cũng tới tấp dừng xe, nhìn thấy bọn họ lại không chết, do đó tất cả bọn chúng men theo sườn dốc đi xuống.
"Đi mau!"
Người lái xe cầm hai khẩu súng tiểu liên lên, đánh ngã mấy tên trước mặt, sau đó xoay người bỏ chạy.
Trong khi người lái xe nói thì Bạch Diệc Phi cũng kéo Lý Tuyết và Trường Tiễu cùng nhau chạy về phía trước.
Nơi này là vùng biển chưa được khai thác, bên bờ không có cái gì cả chứ đừng nói gì đến bến tàu lẫn thuyền bè.
Bọn họ không ngừng chạy về phía trước còn đám người phía sau cũng đuổi sát theo sau.
Trước mặt chỉ có bãi cát vô tận, trừ cái này ra thì không có gì cả.
Bọn họ chạy có tác dụng gì không?
Chạy mãi thì cũng sẽ có lúc sức cùng lực kiệt, khi đó bọn họ chỉ có thể làm mồi cho người ta xâu xé.
Đúng như dự đoán, Lý Tuyết là phụ nữ cho nên thể lực kém hơn hẳn bọn họ, cô sẽ là người đầu tiên mất hết sức lực.
Lý Tuyết thở hổn hển nói: "Bạch Diệc Phi... Đừng để ý đến em... Em sẽ ở lại đây..."
"Em nói nhăng nói cuội cái gì thế!", Bạch Diệc Phi gào lên với Lý Tuyết: "Còn không bằng để anh ở lại thì tốt hơn".
"Mọi người đừng nói chuyện, tiết kiệm sức lực đi", Trường Tiễu nhíu mày nói.
Không biết qua bao lâu, bốn người bọn họ cũng sắp cạn kiệt sức lực.
Đám người còn đuổi theo phía sau với bọn họ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, bọn chúng cũng không chịu dừng bước.
Không hiểu tại sao anh đột nhiên có chút buồn cười, trong đầu đám người này đều là ý nghĩ giết anh, nhưng nhìn tình hình trước mắt sợ là bọn chúng cũng chết vì kiệt sức thôi!
Bởi vì Bạch Diệc Phi còn mang theo Lý Tuyết nên mệt hơn so với những người khác, trong thoáng chốc anh nghe thấy một âm thanh.
"Giết!"
Chương 483: Cùng lắm thì chết cùng nhau
"Giết!", âm thanh đó lại vang lên, hơn nữa còn là tiếng của rất nhiều người.
Bốn người Bạch Diệc Phi lập tức quay đầu nhìn một cái, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người vừa tới không phải ai khác mà chính là đám người Bạch Hổ.
Bọn họ dựa vào lời chỉ đường của Trương Hoa Bân mà đến được đây.
Cuối cùng bốn người Bạch Diệc Phi cũng không cần phải chạy nữa, bọn họ dừng lại liền không ngừng thở hổn hển.
Bên kia, mấy tên đuổi theo Bạch Diệc Phi đã bị đám người Bạch Hổ tấn công từ phía sau, ngay lập tức bọn chúng cũng không kịp trở tay, hơn nữa đuổi theo bọn họ lâu như vậy nên thể lực cũng gần cạn kiệt đương nhiên không thể đấu lại đám người Bạch Hổ, chẳng mấy chốc mà mười mấy tên đã ngã xuống như rơm như rạ.
"Mẹ kiếp! Giết hết cho tao!"
Bọn chúng cũng không phải là đậu phụ mềm để mặc cho người ta chém giết, mười mấy người anh em đã bị giết nên bọn chúng nhất định sẽ đánh trả.
Thế là một trận hỗn chiến xảy ra.
Nhân cơ hội này Bạch Diệc Phi tranh thủ nghỉ ngơi để phục hồi thể lực.
"Tuyết Nhi, chờ lát nữa em hãy trèo lên rồi đi trước nhé", Bạch Diệc Phi dặn dò Lý Tuyết.
Lý Tuyết kiên quyết lắc đầu: "Em không muốn, chúng ta là vợ chồng, chuyện gì cũng phải cùng nhau gánh vác!"
Trong lòng Bạch Diệc Phi rất cảm động nhưng anh càng lo lắng cho sự an toàn của Lý Tuyết hơn: "Tuyết Nhi, em..."
Trường Tiễu cắt ngang lời của Bạch Diệc Phi: "Chị dâu đừng trách tôi nói chuyện khó nghe nhưng chị ở nơi này chỉ tạo thêm gánh nặng, anh ấy chính là mục tiêu đuổi giết của bọn chúng nên chắc chắn bọn chúng sẽ dùng chị để uy hiếp anh ấy".
"Nếu chẳng may chị lại bị bắt thì sao?", Trường Tiễu hỏi: "Lần này chẳng ai có thể tới cứu chúng ta đâu".
Đôi mắt Lý Tuyết đỏ hoe, cô thật sự rất muốn cùng Bạch Diệc Phi đối mặt với tất cả, cũng vô cùng lo lắng cho anh, cô sợ cô đi rồi anh sẽ bị đám người kia bao vây đến chết.
Cô không muốn Bạch Diệc Phi chết, càng không muốn sau khi trở về lại nghe được tin anh đã chết, cô sợ rằng đây sẽ là lần cuối mình có thể nhìn thấy anh.
Cuối cùng, Lý Tuyết cắn răng nói: "Cùng lắm thì chết cùng nhau!"
Lý Tuyết biết, tình hình hiện tại của bọn họ không thể kiên trì được bao lâu, phía sau còn có vô số người nữa xông tới cho nên dù có phải chết thì cũng muốn được bên anh!
Bạch Diệc Phi sững sờ nhìn Lý Tuyết.
Anh biết Lý Tuyết yêu anh, nhưng trước giờ anh chưa từng nghĩ Lý Tuyết yêu anh sâu đậm đến nhường này!
Trường Tiễu thấy vậy há hốc miệng kinh ngạc, cuối cùng cũng không nói gì, đồng thời anh ta cũng có chút ngưỡng mộ tình yêu của Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi ôm lấy Lý Tuyết, trong lòng cũng đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Một mặt, anh mong Lý Tuyết sẽ bình an, mặt khác, anh cũng cảm thấy lời Lý Tuyết nói rất đúng, cùng lắm thì chết cùng nhau thôi, có cái gì mà phải trốn tránh?
Suy nghĩ một lúc rồi Bạch Diệc Phi nói với Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, em đi lên..."
"Anh lại muốn bỏ em một mình!", Lý Tuyết phẫn nộ trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Em còn điện thoại không?"
Trải qua cuộc đuổi giết lâu như vậy, chắc hẳn chiếc điện thoại của Bạch Diệc Phi trong lúc lật xe đã ở trong đó.
"Vẫn còn", chiếc điện thoại của Lý Tuyết ở trong chiếc túi của cô mà chiếc túi ấy cô vẫn luôn đeo trên người để đề phòng không liên lạc được với người khác, bây giờ thì nó cũng có tác dụng.
Bạch Diệc Phi nói: "Đưa điện thoại cho anh".
Lý Tuyết nhanh chóng đem điện thoại ra đưa cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhập một dãy số điện thoại rồi bấm gọi.
Chỉ chốc lát sau, đã có người nhận điện thoại, Bạch Diệc Phi lập tức nói: "Hoa Bân, chúng tôi đang ở trên bãi biển ngoài cùng của thành phố Thiên Bắc, mau chóng chuẩn bị một chiếc thuyền tới đây, càng sớm càng tốt!"
Sau khi nói xong, Bạch Diệc Phi liền cúp máy.
Lúc này ba người Lý Tuyết mới hiểu rõ ý của Bạch Diệc Phi.
Bây giờ bọn họ bị mắc kẹt tại chỗ này, lên không nổi, đi cũng không xong.
Nhưng nếu có một chiếc thuyền, vậy thì bọn họ có thể chạy trốn bằng đường thủy, mấy người đó có muốn đuổi theo họ bằng thuyền thì cũng phải tốn một ít thời gian để chuẩn bị, đến lúc đó bọn chúng có đuổi theo cũng vô ích vì bọn họ đã sớm cao chạy xa bay rồi.
"Vậy tại sao em phải đi lên? Em có thể đi cùng mọi người", Lý Tuyết hỏi.
"Ừ, đi cùng nhau".
Bạch Diệc Phi ban đầu nghĩ sẽ để Lý Tuyết đi tìm Trương Hoa Bân, nhưng nhớ ra điện thoại liền hỏi, nếu điện thoại của Lý Tuyết không có ở đây, vậy chỉ có thể để Lý Tuyết rời đi tìm người tới cứu viện.
Nhưng mà điện thoại của Lý Tuyết vẫn còn ở đây, cho nên anh lựa chọn lập tức gọi điện cho Trương Hoa Bân, đành phải để Lý Tuyết đi theo.
Trường Tiễu thấy vậy vỗ vào vai Bạch Diệc Phi một cái: "Oắt con, vậy mà lại có thể tìm người đến giúp à!"
"Á...", khắp người Bạch Diệc phi đều là vết thương, cái vỗ vai này làm anh đau đến nhe răng nhe lợi: "Con mẹ anh, đừng có động tay động chân như thế chứ!"
Trường Tiễu nhẹ nhàng nói: "Tôi xúc động quá nên quên mất".
"Nghỉ ngơi đủ chưa? Nghỉ đủ rồi thì lên giúp bọn họ đi", Bạch Diệc Phi tức giận nói.
Trường Tiễu cười một tiếng: "Anh sai bảo tôi không ngượng mồm chút nào nhỉ".
Dứt lời, Trường Tiễu cũng người lái xe cùng nhau xông lên, có thêm hai người bọn họ nhập cuộc thì trận hỗn chiến này đã trở nên chênh lệch không cân sức chút nào.
Vài phút sau, tất cả kẻ địch đều bị giết chết.
Đám người Bạch Hổ cũng đi tới, anh nhìn thấy bọn họ đều bình an cũng yên lòng: "Các anh sao rồi?"
"Còn sống cả", Trần Ngạo Kiều nói.
Tất cả mọi người vẫn còn sống, không có một ai bỏ mạng!
Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi".
Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp nói gì thì hàng chục chiếc xe khác đã dừng lại bên đường, một nhóm người từ trên xe bước xuống, cũng phải đến gần trăm người.
"Định mệnh! Lại tới nữa!"
Người lái xe chửi thề một câu rồi dùng mấy viên đạn còn sót lại bắn chết mấy tên ở trước mặt.
"Chạy mau!"
Trường Tiễu kêu lên một tiếng, Bạch Diệc Phi liền kéo Lý Tuyết tiếp tục chạy về phía trước, đám người Bạch Hổ ở phía sau ngăn cản bọn chúng.
Sau đó, lại xảy ra một trận chém giết đẫm máu.
Nhưng trận chém giết này sẽ vô cùng tàn khốc bởi vì bọn họ mới dừng lại không được bao lâu, thể lực đã bị tiêu hao quá nặng, ít nhiều cũng sẽ bị thương.
Không nhắc tới thể trạng hiện tại của bọn họ, cho dù bọn họ có khỏe mạnh đến nhường nào mà phải đối mặt với hơn một trăm người thì bọn họ cũng không thể đánh lại.
Trận chém giết lúc đầu chính là ví dụ điển hình nhất, nếu như không có người lái xe cầm súng đột nhiên xông ra thì có thể bọn họ đã sớm bị băm vằm thành thịt nát rồi.
Nhưng bọn họ cũng không thể lui, lui một bước là chỉ còn có con đường chết mà thôi!
"Giết!"
Tiếng gào rung trời lại một lần nữa vang lên, toàn bộ mấy chục con người lại xông vào chém giết!
Chương 484: Cao thủ số hai của kinh đô
Bạch Diệc Phi vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, anh cảm thấy không đành lòng đồng thời cũng cầu nguyện thuyền của Trương Hoa Bân có thể mau chóng tìm thấy bọn họ.
Chạy được nửa đường thì Bạch Diệc phi nhìn thấy phía xa xa kia có một chiếc thuyền đang tiến lại gần bọn họ, nhưng chiếc thuyền quá nhỏ, cùng lắm cũng chỉ chứa được mấy người.
Bạch Diệc Phi không còn thời gian để suy tính nhiều như vậy, chỉ cần nhìn thấy thuyền là có hy vọng rồi, vì vậy anh dừng lại nói với Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, em ở chỗ này chờ thuyền tới, anh đi giúp bọn họ".
Nói xong, Bạch Diệc Phi vừa muốn quay người xông tới thì bị Lý Tuyết kéo lại: "Chồng, anh phải cẩn thận nhé!"
Bạch Diệc Phi ngừng lại một lát, trịnh trọng gật đầu: "Ừ, anh biết rồi".
Lý Tuyết thả tay ra, ngay lập tức Bạch Diệc Phi vọt tới, nói với người của mình: "Xông lên!"
Tất cả mọi người hiển nhiên đã hiểu lời Bạch Diệc Phi nói, vì vậy bọn họ cũng nhìn thấy niềm hy vọng vào sự sống, càng ra sức chiến đấu mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên Trường Tiễu lại cảm thấy hơi khó hiểu, điện thoại mới gọi có mười mấy phút mà thuyền đã tới rồi sao? Nhanh như vậy sao?
Trường Tiễu đang định hỏi thì lại bị mấy người gần đấy quấy rối, vì thế nhanh chóng ra tay, tham gia chiến đấu một lần nữa.
Lý Tuyết ở bên kia nhìn thấy thuyền ngày càng gần liền không ngừng vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ nhanh tới một chút.
Chỉ vài phút sau, chiếc thuyền cũng tới, dừng tại chỗ Lý Tuyết.
Lý Tuyết vô cùng mừng rỡ nhưng cũng không lập tức lên thuyền, mà hét lớn: "Tôi đi gọi người, các anh đợi một chút, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng sẵn sàng lên đường".
Nhưng mà một người đàn ông từ trong thuyền đi ra, mặc quần áo bình thường màu vàng nhạt, nhìn cũng tầm hai bảy hai tám tuổi, dáng vẻ cực kỳ hèn hạ đặc biệt là đôi mắt nhỏ hẹp dài khiến cho người ta cảm thấy khó chịu kia.
"Cô gái xinh đẹp này, tôi nghĩ là cô hiểu nhầm rồi".
Lý Tuyết ngừng một lát, quay người nhìn thì phát hiện cô không biết người đàn ông này, cô tự hỏi trong lòng rằng đây cũng là người của Bạch Diệc Phi sao? Sao cô lại có cảm giác không giống lắm?
"Anh là...", Lý Tuyết cảnh giác hỏi lại.
Người đàn ông cười một tiếng, không thèm nói lời nào mà trực tiếp móc một con dao ra.
Ngay sao đó người đàn ông nhảy xuống bãi cát, đi mấy bước liền tóm được Lý Tuyết.
Lý Tuyết vùng vẫy kêu to: "Thả tôi ra!"
Người đàn ông kéo tóc Lý Tuyết, kề dao trên cổ cô: "Đừng có nhúc nhích, dao kiếm không có mắt đâu!"
Lý Tuyết cảm nhận rõ ràng con dao đang kề trên cổ mình một cách lạnh lẽo, chỉ cần cô giãy giụa một chút thì nó sẽ cứa đứt cổ họng cô.
Lý Tuyết giả vờ bình tĩnh hỏi: "Anh là ai? Bắt tôi làm gì?"
Người đàn ông hừ một tiếng, nói: "Tôi á, tôi là Triệu Long, người nhà họ Tùng".
Vừa dứt lời, Lý Tuyết lập tức trợn trừng đôi mắt, người nhà họ Tùng? Không phải là đến để tìm Bạch Diệc Phi báo thù sao?
Cơ thể Lý Tuyết không ngừng run lên, cô muốn gọi Bạch Diệc Phi chạy nhanh đi, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ rằng một khi phát ra tiếng động Bạch Diệc Phi sẽ vì cô mà phân tâm, bị đám người kia tìm thấy sơ hở tạo cơ hội cho bọn chúng làm anh bị thương.
Nhưng lúc này cô nên làm gì đây?
Cô lại bị kẻ xấu bắt được, cô không muốn bọn chúng dùng cô để uy hiếp anh.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi đang chém giết với một đám người cách đó không xa, đôi mắt cô đỏ hoe, bất giác cô nhớ lại từng chút kí ức cùng Bạch Diệc Phi chung sống trong ba năm qua.
Trong hai năm đầu bọn họ chung sống với nhau như hai người xa lạ, dần dần từ thân thuộc rồi trở thành bạn bè, cuối cùng bọn họ cũng trở thành người yêu và sau này chính thức nên duyên vợ chồng.
Nhưng ngày tháng đẹp đẽ ấy như vừa mới bắt đầu ấy liền kết thúc như vậy sao?
Lý Tuyết không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho Bạch Diệc Phi nữa, cô không muốn người ta dùng cô để uy hiếp anh.
Lý Tuyết siết chặt tay thành nắm đấm: "Chồng... Em yêu anh..."
Nói xong, Lý Tuyết hít một hơi thật sâu rồi giơ tay lên nắm tay của Triệu Long: "Giết tôi đi! Giết tôi luôn đi!"
Triệu Long sửng sốt một chút, gã chưa từng thấy người nào không sợ chết như vậy, lại còn chủ động đòi chết cơ đấy!
Đáng tiếc, gã sẽ không để cho cô chết dễ dàng như vậy nếu không thì làm sao có thể uy hiếp Bạch Diệc Phi?
"Nằm mơ đi", Triệu Long hừ lạnh một tiếng.
Lý Tuyết thấy vậy hai mắt lóe lên, nắm lấy tay Triệu Long, ra sức cứa vào cổ mình.
Chỉ cần cô chết thì không ai có thể uy hiếp Bạch Diêc Phi được nữa, Bạch Diệc Phi cũng không cần phải kiềm chế rồi.
Triệu Long đương nhiên sẽ không cho cô cơ hội này.
"Con mẹ nó! Muốn chết cũng không dễ như thế đâu!", sức lực của Triệu Long lớn hơn Lý Tuyết rất nhiều, lúc Lý Tuyết đang ra sức thì Triệu Long liền lập tức thu tay về, nhưng vì hai người lôi kéo nên con dao vẫn vô tình làm xước cổ của Lý Tuyết.
Cô ban đầu đã có một vết thương, bây giờ vết thương ấy lại sâu hơn, vết máu đã khô lại chảy xuống một lần nữa.
Triệu Long thấy vậy thì xì một tiếng: "Mẹ kiếp! Muốn chết như vậy thì đợi lát nữa ông đây thành toàn cho chúng mày, bây giờ mày ngoan ngoãn đợi ở đây nếu không tao lập tức giết chết Bạch Diệc Phi!"
Lý Tuyết ngẩn ra, không dám manh động nữa.
Lúc này, Bạch Diệc Phi ở bên kia đột nhiên hét lớn, sau đó chạy vọt tới.
Bạch Diệc Phi vừa mới nhìn thấy cảnh kia.
Anh vốn tưởng là thuyền của Trương Hoa Bân phái tới, nhưng anh xem nhẹ hai vấn đề, một là chiếc thuyền này tới quá nhanh, hai là chiếc thuyền này quá nhỏ căn bản không chứa nổi mười mấy người bọn họ.
"Dám động vào vợ của tao, tao liều chết với mày!"
Đôi mắt Bạch Diệc Phi đỏ bừng, anh vội vàng vọt tới.
Triệu Long thấy vậy định dùng Lý Tuyết để uy hiếp Bạch Diệc Phi, còn Lý Tuyết lúc này nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang xông đến, cô theo bản năng không muốn người khác dùng mình để uy hiếp anh nên đã thừa dịp Triệu Long không để ý mà cắn vào tay gã một cái.
"Á!"
Triệu Long kêu lên một tiếng thảm thiết.
Do đó Lý Tuyết có thể thuận lợi thoát khỏi sự khống chế của Triệu Long, sau đó lập tức vọt sang một bên.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi lao tới trước mặt, giơ chân đá lên, Triệu Long chưa kịp phản ứng chỉ có thể giơ tay chống cự, theo quán tính gã bị đá lùi lại phía sau mấy bước.
Sau khi Bạch Diệc phi tiếp đất, anh nhân lúc Triệu Long không chú ý mà tung ra một cú đấm, nhưng lần này Bạch Diệc Phi không thành công.
Triệu Long lập tức nắm được nắm chặt nắm đấm của Bạch Diệc Phi sau đó thúc cùi chỏ, giơ chân đó bay Bạch Diệc Phi ra ngoài.
"Bịch!"
Bạch Diệc Phi bị đập mạnh xuống bãi cát, khóe miệng chảy ra một ít máu tươi.
Lý Tuyết chạy tới đỡ lấy Bạch Diệc Phi, cô vô cùng lo lắng nói: "Bạch Diệc Phi. anh sao rồi? Anh đừng dọa em sợ..."
Bạch Diệc Phi dựa vào Lý Tuyết mà đứng lên, một tay lau khóe miệng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Long: "Anh không sao".
Triệu Long cũng dừng lại, nhìn Bạch Diệc Phi, trong mắt đầy vẻ châm chọc: "Rác rưởi!"
Ánh mắt Bạch Diệc Phi tối sầm lại, vừa rồi gã chỉ đánh hai chiêu, nhưng Bạch Diệc Phàm cảm thấy gã quả thực rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả Trường Tiễu.
"Mày là ai?", Bạch Diệc Phi hỏi.
Triệu Long không trả lời, nhưng Lý Tuyết đã trả lời anh: "Anh ta nói tên là Triệu Long, người nhà họ Tùng."
Bạch Diệc Phi ngây ra: "Người nhà họ Tùng?"
"Đúng vậy, hôm nay tao tới đây là để báo thù cho cậu chủ", Triệu Long không có chút vội vàng, Bạch Diệc Phi ở trong mắt gã cũng chỉ như con cá nằm trên thớt.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: "Mày muốn tận tay giết chết tao?"
"Tất nhiên", Triệu Long nói xong liền ngừng lại: "Có thể, cô chủ của tao cũng muốn đích thân ra tay".
"Tùng Lệ Nhã?", Bạch Diệc Phi ngước mắt lên nhìn gã: "Cô ta cũng tới đây sao?"
Trong đầu Bạch Diệc Phi nghĩ tới dáng vẻ của cô gái ngây thơ chỉ tầm mười bảy tuổi ấy, không thể ngờ lại muốn người khác ra tay giết anh.
"Triệu Long!"
Giọng nói đột ngột vang lên, hóa ra là người đàn ông cầm súng đã cứu Bạch Diệc Phi, ông ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi chạy qua đây cũng nhanh chóng giải quyết đám người bên cạnh để theo tới, bởi vì nhiệm vụ của anh ta từ đầu đến cuối là bảo vệ Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta một chút, đôi mắt hơi nhíu lại: "Hai người quen nhau?"
Người đàn ông ngừng một lát, cười gượng gạo nói: "Quen chứ, cao thủ số hai ở kinh đô, trên Trường Tiễu một bậc".
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi ngây ra, chẳng trách, hóa ra gã chính là cao thủ thứ hai.
Triệu Long cười mỉa mai một tiếng: "Không ngờ có thể gặp anh Sáu ở chỗ này".
Chương 485: Cắt đứt quan hệ
Người đàn ông được gọi là anh Sáu cười khổ: “Đừng nói vậy, mục đích của chúng ta không giống nhau”.
Anh ta cũng rất cảnh giác, bởi anh ta đánh không lại Triệu Long.
Ngay sau đó, Triệu Long nói: “Cũng phải, mục đích quả thực không giống nhau, nhưng anh Sáu, tôi biết nếu anh có súng, tôi nhất định sẽ không đánh lại tay súng thần như anh, nhưng nếu không còn súng nữa…”.
Lời phía sau, không cần nói cũng rõ.
Bạch Diệc Phi nhìn anh Sáu, lại nhìn Triệu Long, nói tiếp: “Người nhà họ Tùng chúng mày muốn giết tao, tao không có ý kiến, nhưng trước đó chúng mày phải giết được tao trước những người này”.
“Bọn mày cũng muốn giành quyền khai thác Lam Đảo?”, Bạch Diệc Phi hỏi: “Nếu bây giờ tao chết thì bọn mày hoàn toàn không có cơ hội uy hiếp Bạch Vân Bằng, càng đừng nghĩ lấy được quyền khai thác”.
Triệu Long sầm mặt: “Mày muốn tao giúp mày giải quyết đám người này?”
Gã không ngu, Bạch Diệc Phi không chống lại được nhiều người như vậy nên muốn lợi dụng bọn gã để giải quyết đám người đuổi giết anh.
Bạch Diệc Phi nói thẳng: “Đúng, đường ở ngay trước mặt mày, mày có đi hay không?”
Lúc này, Bạch Diệc Phi bình tĩnh chưa từng có. Anh muốn sống sót thoát khỏi đám người đuổi giết này thì nhất định phải lợi dụng tất cả những gì có thể.
Nếu không, anh chỉ còn một con đường chết!
Triệu Long do dự một lát, sau đó bị tiếng nói trên thuyền ngắt mạch: “Đồ ngu, nghĩ nhiều thế làm gì? Cứ giết anh ta đi!”
Lời vừa dứt, một cô gái 17-18 tuổi từ trong thuyền bước ra. Cô ta ăn mặc đồ thể thao rộng rãi, buộc tóc đuôi ngựa, trông vô cùng thoải mái.
“Quả nhiên cô cũng ở đây!”, khi nghe Triệu Long nói thì Bạch Diệc Phi cũng đoán được Tùng Lệ Nhã cũng đến, vì thế mới hỏi cô ta có ở đây hay không.
Tùng Lệ Nhã nhìn anh: “Anh đừng giở trò trước mặt tôi, hôm nay tôi đến báo thù cho anh mình, tôi không quan tâm quyền khai thác Lam Đảo”.
Bạch Diệc Phi híp mắt, lạnh lùng nói: “Cô không quan tâm nhưng nhà cô thì có”.
“Bọn họ sẽ hiểu cho tôi, hơn nữa ai nói nhất định phải dùng anh để tìm Bạch Vân Bằng?”, Tùng Lệ Nhã hừ một tiếng: “Nhà họ Tùng chúng tôi không cần anh để tìm ông ta!”
“Đến lúc đó, quyền khai thác Lam Đảo cũng sẽ thuộc về chúng tôi!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì nói: “Tại sao nhà họ Tùng đến giờ vẫn chưa có được quyền khai thác?”
Nếu nhà họ Tùng thực sự không cần anh để tìm Bạch Vân Bằng thì hẳn đã sớm tìm được ông rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn hoàn toàn không có tin tức gì của ông cả!
Tùng Lệ Nhã khựng lại, sửng cồ lên: “Liên quan gì đến anh!”
“Triệu Long! Giết anh ta!”
Triệu Long gật đầu: “Vâng! Cô chủ!”
Nói xong, Triệu Long định ra tay, nhưng đúng lúc này một người tiến đến.
“Dừng tay!”
Trường Tiễu mặc một bộ trang phục màu xanh lam đậm bước đến.
Lúc đầu anh ta không chú ý đến tình hình bên này, cũng không nhận ra Triệu Long, hơn nữa Bạch Diệc Phi và người đàn ông kia đều ở đây nên anh ta không đi qua.
Nhưng sau khi thấy Tùng Lệ Nhã thì Trường Tiễu đã hiểu ra vấn đề vì thế sau khi giải quyết đám người bên mình thì anh ta cũng chạy đến.
“Lệ Nhã”, Trường Tiễu nhìn Tùng Lệ Nhã, ánh mắt phức tạp.
Tùng Lệ Nhã rất kinh ngạc: “Anh Trường Tiễu? Sao anh lại ở đây? Anh cũng đến giúp em ư?”
“Không, anh đến giúp Bạch Diệc Phi?”, Tùng Lễ Nhã phát hiện bất thường, bởi vì Trường Tiễu đứng bên phía Bạch Diệc Phi, vừa rồi anh ta còn ngăn cản Triệu Long.
Tùng Lệ Nhã không thể tin nổi mà nhìn Trường Tiễu: “Anh Trường Tiễu, sao anh lại giúp Bạch Diệc Phi?”
“Anh ta đã giết anh em!”
“Chẳng phải anh đã nói muốn báo thù cho anh em ư?”
“Bạch Diệc Phi đang ở trước mặt anh đấy, anh mau ra tay đi!”
Tùng Lệ Nhã gào lên, cô ta rất kinh ngạc về thái độ của Trường Tiễu, cô ta không thể hiểu nổi, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thất vọng.
Trường Tiễu nói: “Lệ Nhã, em nghe anh nói, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Anh em đã không còn là cái người mà anh biết nữa rồi, anh ta…”.
“Em không nghe!”, Tùng Lệ Nhã hét lên: “Sự thật là sự thật, cho dù anh em đã làm gì thì anh ấy cũng đã bị Bạch Diệc Phi giết chết!”
“Giết người thì đền mạng!”
“Anh ta nhất định phải chết!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh, không muốn nhiều lời nữa. Chuyện này anh đã giải thích rất nhiều lần rồi, bây giờ không muốn lặp lại thêm nữa, dù sao Tùng Lệ Nhã cũng không nghe.
Trường Tiễu khó xử: “Lệ Nhã, em đừng như vậy được không?”
Tùng Lệ Nhã nhìn anh ta, mắt đỏ lên: “Anh Trường Tiễu, anh thay đổi rồi! Anh không phải anh Trường Tiễu của em!”
“Lệ Nhã…”, đồng tử Trường Tiễu co chặt, vô thức nắm chặt tay. Lời của Tùng Lệ Nhã khiến tim anh ta thắt lại nhưng không biết phải làm sao.
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng bất đắc dĩ. Nhìn vẻ này thì Trường Tiễu có vẻ là có tình cảm với Tùng Lệ Nhã, không phải chỉ là vợ chồng chưa cưới trên danh nghĩa, bọn họ thực sự thương yêu nhau.
Nhưng mọi chuyện đã thành thế này…
Trường Tiễu nói: “Anh vẫn luôn là anh, nhưng Bạch Diệc Phi là bạn anh”.
Tùng Lệ Nhã kinh ngạc: “Anh làm bạn với Bạch Diệc Phi? Vậy anh của em thì sao? Anh em không phải bạn anh ư?”
“Anh em cũng vậy”, Trường Tiễu trả lời.
Tùng Lệ Nhã nghe vậy bật cười, nụ cười buồn thảm.
Lòng Trường Tiễu rất khó chịu, nhưng anh ta thật sự không muốn người bạn mà anh ta vừa chấp nhận lại bị vợ chưa cưới của mình giết.
Bạch Diệc Phi cũng cảm thấy bất ngờ với lời nói của anh ta. Anh cho rằng Trường Tiễu tìm anh để báo thù, bây giờ giúp anh chỉ vì chuyện quyết đấu, không đánh lén cũng là vì nhân phẩm của anh ta tốt, nhưng không ngờ rằng anh ta lại coi anh là bạn.
“Cảm ơn”, Bạch Diệc Phi chậm rãi nói.
Trường Tiễu cười khổ lắc đầu, không nói gì.
Tùng Lệ Nhã lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa”.
Trường Tiễu sững sờ nhìn cô ta.
Lúc này, anh ta cảm thấy tim mình đau xót, dường như không thể hô hấp, nhưng bản thân lại bất lực.
Ánh mắt Tùng Lệ Nhã rất kiên quyết, thậm chí còn mang theo sự thất vọng với Trường Tiễu.
“Triệu Long, anh tránh ra, tôi muốn tự tay giết anh ta!”
Triệu Long nghe vậy thì gật đầu. Gã tin tưởng cô chủ nhà mình có thực lực, mặc dù cô ta không mạnh bằng gã nhưng đối phó với một kẻ yếu đuối như Bạch Diệc Phi thì hoàn toàn không vấn đề gì.
Gã không biết rằng, Bạch Diệc Phi nay đã khác xưa, ít nhất anh còn có thể đánh nhau với Trường Tiễu, bây giờ anh yếu như vậy là bởi vì thể lực tiêu hao quá độ, cơ thể lại bị thương rất nhiều, đương nhiên không thể mạnh như lúc bình thường.
Trưỡng Tiễu thấy vậy thì lập tức đứng chắn trước người Bạch Diệc Phi: “Lệ Nhã!”
Tùng Lệ Nhã nhìn anh ta, không hề nhượng bộ: “Trường Tiễu, chúng ta đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi, anh không có tư cách ngăn cản em!”
“Tránh ra!”
Trường Tiễu không lên tiếng, cũng không tránh ra.
Tùng Lệ Nhã gằn giọng: “Tránh ra!”
Nói xong, cô ta rút một con dao găm ra: “Đừng cho rằng em không dám động vào anh!”
Trường Tiễu vẫn như thế, không lên tiếng cũng không tránh ra.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài, nói: “Anh tránh ra đi!”
Trường Tiễu ngây ra: “Anh sẽ chết đấy”.
“Chưa chắc”, Bạch Diệc Phi nói rất khẽ nhưng lại khiến người ta vô thức tin tưởng.
Anh không nói dối. Anh có khát vọng sống sót, bởi vì Lý Tuyết ở bên cạnh nên cho dù thế nào, anh đều phải sống.
Lý Tuyết nghe xong thì lo lắng, bất giác nắm chặt lấy anh.
Chương 486: Tránh ra
“Tránh ra đi...”, Bạch Diệc Phi mở miệng nói.
Trường Tiễu đã làm quá nhiều rồi, không những giúp đỡ anh mà còn vì anh mà cãi nhau với vợ chưa cưới, sau đó thì cạch mặt nhau. Điều này thật sự đã khiến Bạch Diệc Phi rất băn khoăn.
Anh vừa dứt lời thì Tùng Lệ Nhã cũng bảo Trường Tiễu tránh ra, sau đó cô ta giễu cợt nói: "Hắn ta cũng bảo tránh ra, sao anh còn chưa tránh hả? Đừng nói anh coi hắn ta là bạn đấy chứ?"
Trong mắt Trường Tiễu hiện lên vẻ đau lòng, cuối cùng anh ta cũng tránh ra.
Lúc này người được gọi là anh Sáu đứng dậy: "Muốn giết Bạch Diệc Phi thì phải giết tôi trước!"
“Ông là ai? Ông xứng để tôi ra tay hả?”, gương mặt nhỏ nhắn của Tùng Lệ Nhã hiện lên vẻ lạnh lùng.
Triệu Long đứng dậy: "Anh Sáu, đối thủ của anh là tôi".
Anh Sáu nhìn Triệu Long, anh ta không thèm để ý đến gã, nhiệm vụ của anh ta chính là bảo vệ Bạch Diệc Phi.
Triệu Long thấy thế thì tức giận: "Tôi nói này, đừng nói là anh nghĩ rằng anh đánh cô chủ tôi thì tôi sẽ không đánh lại anh đấy chứ? Dù sao thì anh vẫn phải đánh nhau với tôi thôi!"
Anh Sáu trừng mắt nhìn ta: "Cậu rõ ràng biết tôi không còn súng nên đánh không lại cậu mà!"
Triệu Long đắc cười: "Thế nên anh cần gì phải làm vậy chứ?"
Anh Sáu vẫn không chịu tránh ra, lúc này Bạch Diệc Phi lại nói: "Tránh ra hết đi".
Anh chưa từng nhìn thấy võ công của Tùng Lệ Nhã, nhưng anh cũng không chủ quan. Tùng Lệ Nhã can đảm nói muốn đánh nhau với anh thì chứng tỏ thực lực của cô ta cũng không kém. Cũng đúng, cô chủ của một trong bốn gia tộc lớn làm sao giống con gái nhà bình thường chân yếu tay mềm được.
Trên bờ cát, Bạch Diệc Phi và Tùng Lệ Nhã đứng đối lập nhau, hai người chỉ cách nhau khoảng ba mét.
Hai người đánh nhau một với một, người bên ngoài không được nhúng tay vào.
"Bắt đầu đi!", Bạch Diệc Phi ung dung nói.
Tùng Lệ Nhã hừ lạnh một tiếng, cô ta cầm lấy dao găm chuẩn bị xông lên.
Đúng lúc này có tiếng súng tiểu liên vang lên.
Mọi người sững lại, bọn họ lập tức quay đầu lại xem, tình hình có vẻ không ổn rồi.
…
Trở lại hai phút trước đó, trên đường cái của bờ biển lại có thêm một nhóm người. Trong tay tất cả bọn họ đều cầm súng tiểu liên, bọn họ đứng đầy hai bên đường.
Người đàn ông đứng giữa trong đám người đó rống lên một tiếng: "Ai là người của Bạch Diệc Phi?"
Vì đám người này cách Bạch Diệc Phi khá xa, với lại đang lúc hai phe đọ sức nên bọn họ không nghe thấy. Nhưng bên hướng Bạch Hổ thì đều nghe rõ mồn một.
Mọi người nhìn thấy đám người này cầm súng thì lập tức đứng yên. Sau khi nghe được câu nói kia thì bọn họ đều cho rằng đám người này đến giết Bạch Diệc Phi.
Vì vậy mọi người chỉ vào đám Bạch Hổ rồi nói: "Bọn họ là người của Bạch Diệc Phi!"
Sắc mặt Bạch Hổ cùng đám người Trần Ngạo Kiều rất khó coi, không cần nghĩ đã biết đối phương chiếm ưu thế hơn, bọn chúng có súng, lại còn ở vị trí thuận lợi, nếu bọn chúng bắn súng thì bọn họ chắc chắn sẽ không còn cơ hội sống.
Mà những cao thủ kia thì mừng rỡ như điên.
"Không biết là người của nhà nào? Ra tay cũng bạo ghê?"
"Không nhận ra nhà nào cả!"
"Chắc là một trong bốn gia tộc lớn?"
"Cũng có khả năng, nhiều súng như vậy không phải giỡn chơi thôi đâu!"
“...”
Trong lúc mỗi người một suy nghĩ thì bỗng có người nổ súng.
“Cạch cạch cạch...”
Sau tiếng bắn súng thì một đám người ngã xuống.
Đám người Bạch Diệc Phi quay đầu lại, đúng lúc nhìn được cảnh này.
"Nguy rồi!"
Bạch Diệc Phi thầm nói không ổn, anh đang định lao trở lại đường lớn, nhưng vừa mới chạy ra hai bước đã ngẩn người.
Tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên, số người ngã xuống ngày càng nhiều, nhưng người của anh đều an toàn cả.
Không chỉ Bạch Diệc Phi mà cả đám người Trường Tiễu, Tùng Lệ Nhã cũng bối rối.
Đây là tình huống gì vậy?
Những người phía trên kia không phải tới giết Bạch Diệc Phi sao?
Bạch Diệc Phi trâu bò như thế hồi nào vậy? Những mười mấy khẩu súng lận đấy.
Lúc này Bạch Hổ đang ở trung tâm của tầm ngắm cũng ngây ra như phỗng.
Anh ta cứ nghĩ bản thân sẽ bị bắn, cho nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu chết rồi, nhưng ai mà ngờ được tình huống lại thay đổi ngoạn mục như thế. Những người này lại đến giúp bọn họ!
Trần Ngạo Kiều nhìn Bạch Hổ: "Này là sao vậy?"
Bạch Hổ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Mười người còn sót lại sau khi hết kinh ngạc thì bắt đầu vui mừng hò reo: "Chúng ta thắng rồi!"
"Chúng ta thắng rồi!"
"Thắng rồi!"
“Ha ha...”
Trên người ai nấy đều có vết thương, nhưng lúc này bọn họ lại vui mừng tới mức không hơi đâu để ý đến vết thương đó. Điều gì có thể vui hơn việc giữ được mạng sống chứ?
Mấy người Bạch Hổ thấy thế cũng thở phào một hơi.
Một phút sau tiếng súng chấm dứt, những người kia nhìn thấy tất cả kẻ địch đều đã bị bắn chết thì nhanh chóng cất súng rồi quay người lái xe rời đi.
…
Đến lúc này Triệu Long mới kịp phản ứng lại: "Cô cả, đi mau!"
Những người cầm súng kia đã đi rồi, nhưng đám người Bạch Diệc Phi vẫn còn, bên phía đó có những mười mấy người, mà phía họ lại còn mỗi hai cao thủ.
Tùng Lệ Nhã thấy thế thì không cam lòng: "Giết Bạch Diệc Phi trước đã!"
“Cô cả!”, Triệu Long nhíu mày: "Hiện giờ tình thế rất bất lợi với chúng ta, nếu cô không đi thì sẽ không đi được nữa đâu".
Tùng Lệ Nhã nghe vậy thì sâu xa nhìn Bạch Diệc Phi một cái, sau đó lại nhìn sang Trường Tiễu, cô ta được Triệu Long bảo vệ lên thuyền.
Lúc thuyền di chuyển thì đám người Bạch Hổ cũng tới.
Bạch Diệc Phi không ngăn cản, bọn họ đã sức cùng lực kiệt, đối phương chủ động rời đi là kết quả tốt nhất.
"Cảm ơn", Bạch Diệc Phi nói với Trường Tiễu.
Trường Tiễu cười khổ: “Có thể không làm tổn thương cô ấy không?”
“Tôi đồng ý với anh", Bạch Diệc Phi gật đầu: "Hôm nay nếu như không có anh thì có lẽ tôi đã bị giết chết. Anh coi tôi là bạn bè thì tôi cũng sẽ không khiến anh khó xử, sau này nếu có gặp thì tôi cũng không ra tay với cô ta".
Sau đó Bạch Diệc Phi nhìn về phía đám người Bạch Hổ, anh đếm qua số người rồi nhẹ nhàng thở phào: "Còn sống là tốt rồi".
Mọi người thấy thế đều đỏ ửng mắt, trận chiến này bọn họ liều mạng chiến đấu, nhưng rất đáng giá.
Cuối cùng bọn họ cũng an toàn.
“Đợi thuyền của Hoa Bân tới thì có thể trở về rồi".
Anh nói xong thì anh Sáu không nấn ná lại đây nữa. Anh ta không nói gì mà quay người bước đi.
"Đợi một chút, anh rốt cuộc là ai?", Bạch Diệc Phi hỏi ông ta
Chương 487: Không thể sinh con
Anh Sáu đưa lưng về phía mọi người: "Tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh thôi".
“Tôi muốn biết anh là người của ai?"
Trực giác mách bảo Bạch Diệc Phi rằng ông chủ sau lưng người này sẽ là thông tin then chốt, từ đó anh sẽ biết được thêm càng nhiều tin tức hơn nữa.
Anh Sáu vẫn chỉ nói một câu: “Sau này sẽ biết thôi".
Nói xong thì anh Sáu quay người rời đi.
Bạch Diệc Phi nhìn bóng lưng của anh ta, sau đó khẽ nhíu mày, anh không kịp nghĩ nhiều thì Lý Tuyết bên cạnh đã ngất đi.
Bạch Diệc Phi vội vàng vươn tay ôm lấy Lý Tuyết: "Tuyết Nhi!"
"Hay là chúng ta đi lên trên?", Trường Tiễu thấy Bạch Diệc Phi lo lắng thì bèn đề nghị.
Bạch Diệc Phi cũng có suy nghĩ này, nhưng nếu đi lên thì phải mang Lý Tuyết đang ngất lên thế nào? Đừng nói là Bạch Diệc Phi, mà trên người bọn họ ai cũng có vết thương.
Đúng lúc này Bạch Hổ nhìn thấy chiếc thuyền từ phía xa.
"Thuyền tới rồi".
Đám người Bạch Diệc Phi nghe xong lập tức nhìn lại, bọn họ thật sự nhìn thấy một chiếc thuyền cỡ trung đủ cho mười mấy người, không chỉ như thế, lúc đến gần dường như còn thấy được lá cờ dựng trên thuyền, bên trên viết một chữ: Cuồng.
Người bình thường nhìn thấy chữ này thì sẽ nghĩ tới cuồng vọng, ngông cuồng... nhưng không ai nghĩ tới chữ này lại đại diện cho thế lực của Bạch Diệc Phi.
Chỉ có Bạch Diệc Phi và người của anh mới biết được ý nghĩa trong đó. Đồng thời người khác cũng sẽ không biết được đám người này thuộc về phe nào, như thế sẽ không bị bại lộ thân phận.
Bạch Diệc Phi rất hài lòng về điều này, chẳng qua giờ phút này điều khiến anh lo lắng hơn cả chính là Lý Tuyết đang hôn mê.
Sau mấy phút thì Trương Hoa Bân tự mình dẫn người neo thuyền lại gần, còn chưa kịp nói câu nào thì Bạch Diệc Phi đã ôm Lý Tuyết lên thuyền, sau đó anh nhìn về phía Trương Hoa Bân: "Nhanh chóng liên hệ với Ngưu Vọng, dùng tốc độ nhanh nhất trở về!"
Trương Hoa Bân nhìn thấy Lý Tuyết đã ngất đi thì cũng không nhiều lời, anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi, đợi đến lúc tất cả mọi người lên thuyền hết rồi mới bảo lái thuyền đi nhanh hết mức có thể.
…
Một giờ sau, Bạch Diệc Phi mang theo Lý Tuyết đi vào bệnh viện, Ngưu Vọng lập tức dẫn người tới và bắt đầu kiểm tra.
Bạch Diệc Phi bảo Trần Ngạo Kiều mang theo những người còn lại vào bệnh viện Ngọa Long chữa trị rồi nghỉ ngơi chờ hồi phục. Bạch Hổ và Từ Lãng cũng cùng nhau trở về.
Hơn nửa tiếng trôi qua, Ngưu Vọng đi ra.
“Anh Ngưu, vợ em sao rồi?”
Ngưu Vọng nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó nói: "Đi với anh đến văn phòng một chuyến đi!"
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì trong lòng lập tức căng thẳng, trong nội tâm đã có dự cảm không lành.
Đồng thời Bạch Diệc Phi cũng rất nghi ngờ, Lý Tuyết không phải chỉ bị thương nhẹ thôi sao? Sao lại ngất đi được? Chẳng lẽ lúc trước bị bắt trói đã gặp phải chuyện gì rồi?
Nghĩ tới đây thì trong lòng Bạch Diệc Phi thầm run rẩy, nỗi sợ hãi lan tràn trong anh.
Đã đến văn phòng Ngưu Vọng, nét mặt Ngưu Vọng trở nên nghiêm túc: "Lúc trước em dâu có từng uống loại thuốc nào không? Thuốc liên quan đến tránh thai ấy".
“Là sao?”, Bạch Diệc Phi sững sờ, anh và Lý Tuyết mới ở bên nhau, số lần đụng chạm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi lần như thế cũng sẽ không tránh thai, tại sao phải hỏi anh vấn đề này?
Ngưu Vọng thở dài: "Cơ thể em dâu không sao cả, chỉ bị thương ngoài da thôi, nhưng lúc anh kiểm tra phát hiện trong cơ thể em ấy hình như có một loại độc tố, loại độc tố này khiến em ấy không thể sinh con được".
"Cái gì?"
Đầu Bạch Diệc Phi như muốn nổ tung, tại sao lại như vậy chứ?
"Không thể sinh con?", Bạch Diệc Phi cảm thấy rét lạnh, không phải vì việc không sinh con được, mà là vì không hiểu tại sao Lý Tuyết lại trúng độc.
Ngưu Vọng thở dài: "Loại độc này không thể giải được, nó giống như độc lần trước, đã hòa tan trong máu rồi, nếu muốn loại bỏ thì phải tìm được thuốc giải".
Lòng Bạch Diệc Phi trầm xuống, anh nghĩ tới điều gì đó, nhưng không có thời gian quan tâm mà chỉ hỏi: "Lý Tuyết biết chuyện này không?"
"Anh không nói", Ngưu Vọng lắc đầu.
Bạch Diệc Phi nói: "Cảm ơn anh".
“Cảm ơn cái gì chứ, đều là bạn bè cả mà. Đây là việc nên làm", Ngưu Vọng vỗ vai Bạch Diệc Phi: “Nhưng phải giải quyết nhanh một chút, anh sợ em dâu sẽ nghĩ nhiều”.
“Em biết rồi”, Bạch Diệc Phi nghiêm túc gật đầu.
Bạch Diệc Phi vừa trải qua trận chiến chém giết liên tục, bây giờ lại biết vợ mình vì trúng độc mà không thể sinh con, loại tra tấn tinh thần này khiến anh nháy mắt trở nên tang thương rất nhiều.
Ngưu Vọng cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ đành bảo anh đi thăm Lý Tuyết trước.
Bạch Diệc Phi gật đầu định đi, nhưng Ngưu Vọng đột nhiên nói: "Em có thể bảo Lưu Hiểu Anh nhìn thử xem".
"Vâng", Bạch Diệc Phi cũng định như vậy.
Bạch Diệc Phi đã đến phòng bệnh, anh nhìn Lý Tuyết, Lý Tuyết cũng đã tỉnh.
Không biết vì sao lúc Bạch Diệc Phi đi vào thì ánh mắt Lý Tuyết giống như đang trốn tránh anh, nhưng bề ngoài cô lại biểu như không có gì, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy có điều kỳ lạ.
“Vợ à”.
“Anh đã đến rồi à...”, thái độ Lý Tuyết bình tĩnh, Bạch Diệc Phi chỉ cho là tinh thần cô không tốt, nên bèn nói: "Em nghỉ ngơi thêm đi, anh ở đây trông chừng cho em".
Lý Tuyết nhìn theo Bạch Diệc Phi từ lúc anh đi vào, khi nhìn thấy anh còn chưa thay quần áo dính máu ra thì lập tức nói: "Vết thương của anh..."
“Không cần lo đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Nhưng Lý Tuyết lại quay mặt đi, cô không muốn nhìn thấy Bạch Diệc Phi như vậy, anh càng như vậy thì nội tâm Lý Tuyết càng khó chịu.
Bởi vì vừa rồi cô đã nghe được cuộc đối thoại của Ngưu Vọng và mấy bác sĩ khác, cô biết mình không thể sinh con.
“Anh đi nhanh đi. Nếu không em không nghỉ ngơi đâu”, Lý Tuyết giả bộ nổi giận nói.
Bạch Diệc Phi nghe vậy đành phải chịu thua.
Lý Tuyết nhìn thấy Bạch Diệc Phi đi ra ngoài thì hốc mắt lập tức ngập nước, cô cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.
Bạch Diệc Phi đi tìm Ngưu Vọng, anh xử lý tốt vết thương rồi lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, tiếp theo anh định đi thăm Lý Tuyết.
Vừa bước tới hành lang thì biết được tin Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân đã tới.
Lưu Tử Vân vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lập tức bùng cháy.
"Bạch Diệc Phi! Sao anh không đi chăm sóc Tuyết Nhi hả?”
“Tại sao Tuyết Nhi lại phải vào viện?”
“Đúng là vô dụng, hết lần này tới lần khác để cho Tuyết bị thương. Anh có còn là đàn ông không hả?”
Lưu Tử Vân gầm lên, trong mắt bà ta ánh lên nước mắt, nếu không phải cố gắng nhịn xuống thì chắc rằng đã bật khóc rồi.
Lý Cường Đông đi theo sau lưng Lưu Tử Vân, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi bị Lưu Tử Vân mắng cũng không có phản ứng gì, nhưng khi anh nhìn thấy Lý Cường Đông phía sau thì nổi giận.
Bạch Diệc Phi đẩy Lưu Tử Vân ra, khiến cho Lưu Tử Vân lảo đảo một cái: "Bạch Diệc Phi, anh làm gì đấy? Bây giờ anh dám động tay động chân với tôi nữa hả? !"
Nhưng Bạch Diệc Phi không để ý đến Lưu Tử Vân, anh bắt lấy cổ áo Lý Cường Đông: "Bố nói cho con biết, bố biết cái gì rồi? Rốt cuộc bố biết cái gì hả?"
Từ khi vừa bắt đầu chính Lý Cường Đông và Vương Lâu đã đón Lý Tuyết đi, điều này chứng tỏ ông biết rõ sẽ có chuyện gì xảy ra, thế nên đã chuẩn bị trước.
Trong trận chém giết hôm nay, giữa chừng anh Sáu xuất hiện, hơn nữa lúc cuối lại nhảy đâu ra một đám người cầm súng nữa. Mà bọn họ đều giúp đỡ anh. Anh chỉ nghĩ được hai người có khả năng đó, chính là Lý Cường Đông và Bạch Vân Bằng.
Bạch Diệc Phi đoán những người cầm súng kia nhất định là do Bạch Vân Bằng cử tới, như vậy cũng chứng minh được anh Sáu có thể là người của Lý Cường Đông.
Lý Cường Đông không ngờ Bạch Diệc Phi lại đột nhiên kích động như vậy, nhưng mà ông cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó thì bình tĩnh lại: "Bây giờ chưa thể nói cho con biết được".
Bạch Diệc Phi hoàn toàn nổi giận: "Không nói cho con, bố có biết bố không nói cho con biết nên suýt nữa đã hại Tuyết Nhi rồi không! Tuyết Nhi là con gái ruột của bố, bố có nghĩ tới điều này không?"
Nói xong thì Bạch Diệc Phi giơ nắm đấm lên, nhưng lại bị Lưu Tử Vân kéo lại: “Anh làm gì đấy? Ngay cả bố vợ anh mà anh cũng muốn đánh hả?"
Bạch Diệc Phi hất tay Lưu Tử Vân ra: "Mẹ im đi!"
Lưu Tử Vân sững sờ, Bạch Diệc Phi chưa từng dùng thái độ ác liệt như vậy với bà ta, điều này làm cho bà ta có chút sững sờ.
Chương 488: Sợ bị vứt bỏ
Bạch Diệc Phi lại nhìn Lý Cường Đông, mắt toàn tơ máu: “Bố nói đi! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lý Cường Đông cười khổ: “Có thể cho bố thăm Tuyết Nhi trước không?”
Ánh mắt Bạch Diệc Phi trầm xuống, anh đột nhiên vươn tay đẩy ông một cái.
Lưu Tử Vân phát hiện sự bất thường giữa hai người thì cảm thấy nghi hoặc, lớn giọng hỏi: “Hai người đang nói gì đấy? Ông biết Tuyết Nhi sẽ gặp nguy hiểm ư? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lưu Tử Vân càng nói thì càng sốt ruột, hy vọng Lý Cường Đông sẽ nói cho bà ta mọi chuyện.
Bạch Diệc Phi đấm mạnh vào tường nhưng không hề cảm thấy đau, cơn giận trong lòng không thể nào giải tỏa được. Chỉ cần nghĩ đến có người đã sớm biết chuyện sẽ xảy ra lại không tiết lộ bất cứ điều gì, khiến cho Lý Tuyết bị thương thậm chí hôn mê là lòng anh lại tràn ngập lửa giận.
Lý Cường Đông bình tĩnh nói với Lưu Tử Vân: “Không sao, tôi đi thăm Tuyết Nhi trước đã”.
Sau khi biết Lý Cường Đông nhẫn nhịn bao nhiêu năm, Lưu Tử Vân bây giờ gần như là ông nói gì thì sẽ nghe nấy.
Lý Cường Đông không cho bà ta đáp án, bà ta cũng vô thức mà ngậm miệng, không hỏi nữa.
Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân đến phòng bệnh của Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi đứng ở bên ngoài, không nói gì cả.
Trong phòng bệnh, Lý Tuyết vùi mình trong chăn âm thầm rơi lệ.
Không thể sinh con đối với một người phụ nữ mà nói là chuyện vô cùng đau đớn. Cô đã mất đi quyền được làm mẹ, thậm chí sẽ mất đi cả tình yêu thương của chồng cùng gia đình chồng.
Điều cô lo lắng là, liệu Bạch Diệc Phi có vì vậy mà không còn yêu cô nữa hay không?
Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, tim cô lại đau như dao cắt, cho dù cô có kiên cường đến đâu thì lúc này cũng mềm yếu khôn cùng.
“Cạch!”
Cửa mở, Lý Tuyết tưởng là Bạch Diệc Phi đến, lập tức lau khô nước mắt, giả vờ như đang ngủ.
“Tuyết Nhi”.
Lưu Tử Vân đi đến bên giường, trong lòng vô cùng lo lắng. Bà ta thấy cô đang ngủ thì vô thức bước thật khẽ.
Lý Tuyết nghe thấy giọng mẹ mình thì mở mắt: “Mẹ?”
Ngay lúc gọi ra, Lý Tuyết cảm thấy vô cùng uất ức, rất muốn khóc nhưng cô không muốn khiến bố mẹ lo lắng, vì thế cố gắng nhẫn nhịn.
Lưu Tử Vân ngồi xuống bên giường: “Tuyết Nhi, con sao rồi?”
“Con không sao”, Lý Tuyết miễn cưỡng cường.
Lưu Tử Vân trừng mắt: “Sao lại không sao? Đã phải vào viện rồi mà còn nói không sao?”
“Đều tại Bạch Diệc Phi không bảo vệ được con, lần nào cũng khiến con vào viện! Không biết nó làm chồng kiểu gì!”, Lưu Tử Vân bắt đầu cằn nhằn.
Lý Tuyết nghe xong thì trong lòng không thoải mái: “Mẹ…”.
“Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa”, Lưu Tử Vân thấy biểu tình của cô thì biết cô lại muốn nói đỡ cho Bạch Diệc Phi.
Lý Cường Đông đợi mẹ con hai người nói xong thì mới trầm giọng hỏi: “Tuyết Nhi, nói cho bố biết, con sao rồi?”
Lý Cường Đông không hổ là Lý Cường Đông, mặc dù Lý Tuyết nói là không sao nhưng ông vừa nhìn đã biết tuyệt đối có vấn đề, vì thế mới khiến Bạch Diệc Phi phát cuồng, sắc mặc Lý Tuyết rất xấu.
Lưu Tử Vân khựng lại, nhận ra có chuyện: “Tuyết Nhi, có phải con giấu chúng ta chuyện gì không? Có phải Bạch Diệc Phi bắt nạt con không? Nói với bố mẹ, bố mẹ giúp con giải quyết!”
“Không phải”, Lý Tuyết lập tức lắc đầu, lại nhìn Lý Cường Đông. Ánh nhìn của ông như đã thấu tỏ, cô không thể không nói: “Bác sĩ nói, trong người con có một loại thuốc, khiến con… Không thể có con…”.
Nói xong, Lý Tuyết cắn môi, cố gắng nhịn không khóc, không để nước mắt rơi xuống.
Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông đều sững sờ.
“Cái gì?”
Lưu Tử Vân trừng mắt, không thể tin được mà nhìn cô: “Con nói… Không thể có con?”
Lý Tuyết nghẹn ngào gật đầu: “Vâng…”.
“Chuyện này…”, mắt Lưu Tử Vân tối sầm, suýt nữa ngất đi.
Sau khi kinh ngạc, sắc mặt Lý Cường Đông trở nên trầm trọng: “Có cách nào không?”
“Con… Con không biết…”, Lý Tuyết không nhịn được nữa bật khóc: “Huhu…”.
Lưu Tử Vân thấy vậy thì vô cùng đau lòng, mau chóng ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô, nghẹn ngào nói: “Không sao, không sinh được thì thôi, ai quy định nhất định phải có con chứ?”
“Nếu tên nhóc Bạch Diệc Phi dám chê con thì mẹ liều mạng với nó!”
“Mẹ…”, Lý Tuyết lau nước mắt, không dám tưởng tưởng đến cảnh đó, trong lòng lại nghĩ: “Bạch Diệc Phi thực sự sẽ vứt bỏ mình ư?”
Lý Cường Đông vuốt vuốt mi tâm, giọng nói trở nên trầm trọng cùng nghiêm khắc trước nay chưa từng có: “Tuyết Nhi, mình, hai người phải nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không được nói ra!”
“Cái gì?”, Lưu Tử Vân và Lý Tuyết nghi hoặc nhìn ông.
Lý Cường Đông trầm giọng: “Biết vì sao người nhà họ Bạch tìm Bạch Diệc Phi về không?”
“Vì chân của Bạch Khiếu có vấn đề?”, lúc trước Lý Tuyết từng đến thủ đô, cũng từng gặp Bạch Khiếu nên biết một số chuyện.
Lý Cường Đông nhìn cô đầy ẩn ý, tiếp tục nói: “Không sai, Bạch Khiếu đã không thể sinh con nữa rồi”.
Lý Tuyết đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Vậy con…”.
Lý Cường Đông lại nói: “Bây giờ Bạch Diệc Phi đang tiếp nhận kiểm tra của nhà họ Bạch, chỉ cần nó vượt qua được thì có thể trở về, danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế nhà họ Bạch, mà tiền đề là…”.
“Nhà họ Bạch căn cơ sâu rộng, bọn họ quan tâm nhất là chuyện nối dõi tông đường, nếu không cũng sẽ không tìm Bạch Diệc Phi về”.
“Vì thế, chuyện này nhất định phải giấu kỹ trong bụng!”, Lý Cường Đông nghiêm nghị nói.
Lý Tuyết và Lưu Tử Vân một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Đặc biệt là Lý Tuyết. Tâm trạng của cô lúc này đã rất không ổn rồi. Nhà họ Bạch cần Bạch Diệc Phi nối dõi tông đường, nhưng cô bây giờ không thể sinh con được, làm sao thực hiện chuyện này đây?
“Nếu nhà họ Bạch biết được thì sẽ thế nào?”, Lý Tuyết đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Lý Cường Đông trầm xuống: “Ép Bạch Diệc Phi ly hôn”.
Lòng Lý Tuyết thắt lại, ly hôn?
Cô đã từng rất muốn ly hôn với Bạch Diệc Phi nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không muốn.
Nước mắt mà cô cố nhịn xuống bây giờ lại tuôn ra.
“Con… Con phải làm sao đây? Huhu…”.
Lưu Tử Vân an ủi cô: “Nó dám? Nếu nó dám ly hôn thì mẹ sẽ đánh nó đến khi nó không dám nữa thì thôi”.
“Đừng nói linh tinh”, giọng của Lý Cường Đông càng thêm trầm trọng: “Bạch Diệc Phi sẽ không ly hôn”.
“Tình cảm nó đối với con, con còn không hiểu hay sao?”
“Nhưng sau đó, nó sẽ bị nhà họ Bạch vứt bỏ”, Lý Cường Đông không vui vẻ gì.
Lý Tuyết và Lưu Tử Vân đề nghẹn lại.
Một người vốn có quan hệ máu mủ lại bởi vì không thể sinh con mà bị vứt bỏ, quả thực quá tuyệt tình!
Bạch Diệc Phi sống ở nông thôn, hẳn đã bị vứt bỏ từ nhỏ. Nếu không tại sao nhiều năm như vậy còn không đến tìm anh? Tại sao đợi đến khi anh có giá trị với nhà họ Bạch thì mới đến tìm về?
Bạch Diệc Phi còn bắt buộc phải làm kiểm tra, thật không có nhân tính!
Mặc dù Lưu Tử Vân không hiểu rõ chuyện nhưng bà ta biết, điều này rất không công bằng với anh, lại thêm tình cảnh của anh lúc này, nếu bị vứt bỏ thì chỉ còn một con đường chết.
“Nhà họ Bạch bọn họ sao có thể như vậy?”, Lưu Tử Vân lầm bầm.
Lý Cường Đông không nói gì.
Một lúc sau, Lý Tuyết mới nói: “Con biết rồi”.
Lý Cường Đông gật đầu: “Con nghỉ ngơi cho khỏe đi, bố mẹ về trước”.
Nói xong, ông gọi Lưu Tử Vân cùng rời khỏi bệnh viện.
Lý Tuyết lặng im ngồi trên giường, đôi mắt trống rỗng, nhưng trong lòng lại là sóng gió cuồn cuộn。
Chương 489: Yêu một người
Lý Tuyết suy nghĩ rất nhiều nhưng đến cuối cùng thì chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Bạch Diệc Phi không thể chết, không thể bị chối bỏ, vậy thì anh ấy bắt buộc phải ly hôn với cô!
Ly hôn…
Thì… ly hôn vậy!
…
Bạch Diệc Phi đứng mãi ở bên ngoài nhưng không hề nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong phòng bệnh, mãi cho đến khi thấy có người bước ra, Bạch Diệc Phi không kiềm được nhìn chăm chú vào Lý Cường Đông.
Lý Cường Đông cũng không đưa ra lời giải thích nào, ngược lại thì Lưu Tử Vân đã thay đổi thái độ, cười nói với Bạch Diệc Phi: “Anh mau vào xem Tuyết Nhi đi, dành nhiều thời gian chăm sóc cho con bé”.
Bạch Diệc Phi nghi hoặc nhìn Lưu Tử Vân, còn chưa kịp nói gì thì Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân đã đi xa rồi,
Bạch Diệc Phi nhìn bóng dáng hai người phía xa, bất đắc dĩ thở dài sau đó mới điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi bước vào trong phòng bệnh của Lý Tuyết.
“Vợ, em thấy thế nào rồi?”, Bạch Diệc Phi bước vào nhìn thấy Lý Tuyết đang dựa người trên đầu giường vì vậy nhanh chóng bước qua: “Muốn uống nước không? Anh rót cho em nhé”.
Lý Tuyết nhìn bóng dáng Bạch Diệc Phi đang rót nước cho cô mà sống mũi cay cay, có phải sau khi ly hôn thì sẽ không được nhìn thấy anh ấy như vậy nữa? Có phải sau này anh sẽ đối xử như vậy với một người phụ nữ khác?
“Tuyết Nhi? Em làm sao thế? Sao lại khóc rồi?”
Lý Tuyết vội vàng quay đầu đi, nói giọng nhàn nhạt: “Không sao”.
Bạch Diệc Phi khựng lại, ngay sau đó như nghĩ đến điều gì nên vô cùng không nỡ, ôm chặt Lý Tuyết vào lòng: “Ừ, sẽ không sao đâu”.
Lý Tuyết không rõ vì sao khi được Bạch Diệc Phi ôm vào trong lòng thì lại càng muốn khóc nhiều hơn.
Nhưng mà cô cố gắng nén lại, chủ động đẩy Bạch Diệc Phi ra: “Chắc anh vẫn còn việc bận cần làm đúng không, mau đi đi, đừng làm lỡ việc, em muốn đi ngủ rồi”.
“Hả…vậy được”, Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ chỉ đành phải đứng dậy rời đi, sau khi anh ra ngoài mới phản ứng lại được, hình như lần đầu tiên anh đi ra ngoài cũng là vì Lý Tuyết nói cô ấy muốn đi ngủ?
Bạch Diệc Phi lắc đầu, thôi bỏ đi, có lẽ Lý Tuyết biết việc mình không thể mang thai cho nên mới khóc đến đau lòng như vậy. Nhớ lại dáng vẻ của Lý Tuyết lúc nãy, Bạch Diệc Phi thấy trái tim mình đau nhói từng đợt.
“Không được, phải mau mau nghĩ cách gì đó”, Bạch Diệc Phi siết chặt nắm tay, định đi đến bệnh viện Ngoạ Long tìm Lưu Hiểu Anh.
Mới vừa đi đến cửa của bệnh viện liền nhìn thấy Lưu Hiểu Anh cũng đang đi đến đây.
“Haiz, Bạch Diệc Phi! Anh không sao chứ?”, Lưu Hiểu Anh nhìn thấy Bạch Diệc Phi xong thì rất vui vẻ, tâm trạng căng thẳng cũng dịu lại rất nhiều.
Bạch Diệc Phi mỉm cười: “Không sao, đúng rồi, Linh Linh thế nào?”
“Chỉ là vết thương ngoài da, tôi đã xử lý xong hết rồi”, Lưu Hiểu Anh trả lời, tiếp sau đó lại bĩu môi nói: “Anh không lo lắng cho tôi chút nào sao?”
“Cô làm sao cơ?”, Bạch Diệc Phi nghi ngờ hỏi.
Lưu Hiểu Anh trợn trắng mắt khinh bỉ sau đó xuỳ một tiếng: “Được rồi được rồi, tôi nghe nói là Tuyết Nhi cũng nhập viện rồi nên chạy tới đây coi sao, Tuyết Nhi đâu?”
Vừa nhắc đến chuyện này thì sắc mặt Bạch Diệc Phi trở nên nghiêm trọng hẳn lên.
“Sao thế?”, Lưu Hiểu Anh rất mẫn cảm với tâm trạng của Bạch Diệc Phi cho nên đã phát giác ra sự lo lắng của anh.
Bạch Diệc Phi chau mày nói: “Đợi chút nữa cô đi thăm Tuyết Nhi tiện kiểm tra cho cô ấy thêm lần nữa, cứ nói là Trung Tây y kết hợp, an toàn gấp đôi”.
Cho dù biết được Lý Tuyết có khả năng đã biết việc mình không thể sinh con, nhưng nếu có thể tránh được không nhắc đến thì tránh, anh không muốn khiến cho cô đau lòng.
Lưu Hiểu Anh nhìn anh bằng ánh mắt quái lạ: “Tại sao vậy? Sức khoẻ cô ấy có vấn đề gì sao?”
Bạch Diệc Phi nói bằng giọng đều đều: “Cô kiểm tra là sẽ biết ngay thôi, kiểm tra xong rồi thì nói cho tôi xem có cách giải quyết nào không?”
“Tôi đi thăm Linh Linh”, Bạch Diệc Phi nói xong bèn bước chân đi.
Lưu Hiểu Anh ở phía sau gọi vài lần: “Haiz, anh nói cho rõ ràng chứ!”
Nhưng mà Bạch Diệc Phi không quay đầu lại mà lái xe đi thẳng đến bệnh viện Ngoạ Long.
…
Lưu Hiểu Anh bĩu môi sau đó ngúng nguẩy mái tóc đuôi gà, tung tăng đi vào bệnh viện thăm Lý Tuyết.
Lý Tuyết quả thực muốn ngủ một giấc, chẳng qua là do quá buồn, nghĩ quá nhiều cho nên không ngủ được, nghe thấy có tiếng động thì nghi hoặc mở mắt, lại là ai đến đây?
“Tuyết Nhi, thế nào rồi?”, Lưu Hiểu Anh ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh giường.
Lý Tuyết thấy Lưu Hiểu Anh đến thì có chút ngạc nhiên, ngẩn ngơ trả lời: “Không sao”.
“Nào nào nào, tôi cũng là bác sĩ để tôi kiểm tra cho cô chút”, Lưu Hiểu Anh nói xong thì cầm cổ tay của Lý Tuyết lên, bắt đầu bắt mạch cho cô.
Lý Tuyết giật mình lập tức rụt tay lại: “Tôi không sao thật mà, bác sĩ Ngưu không phải đã kiểm tra xong rồi sao?”
Lưu Hiểu Anh lắc lắc tay: “Ai dà, bác sỹ Ngưu là chuyên Tây y còn tôi là Trung y mà, Trung Tây y kết hợp cô hiểu không?”
“Thêm nữa, tôi cảm thấy Trung y của tôi còn giỏi hơn Tây y của bác sỹ Ngưu nữa đó!”, nói xong sắc mặt của Lưu Hiểu Anh đắc ý hẳn lên.
Lý Tuyết thấy vậy thì bật cười, tâm trạng cũng cảm thấy đỡ hơn một chút: “Thực sự không có gì cần phải kiểm tra đâu”.
Lưu Hiểu Anh chẳng thèm để ý lời Lý Tuyết mà nắm lấy tay cô giả bộ tức giận: “Cô có coi tôi là bạn không? Là bạn thì đưa tay ra đây để tôi xem sao, dù sao thì xem qua một chút cũng chẳng sao cả!”
Lý Tuyết hơi do dự nhưng rồi cũng đồng ý: “Được rồi…”.
Lưu Hiểu Anh cười gian, sau đó tập trung bắt mạch, mấy phút sau gương mặt cô ta đầy sự khó tin.
“Cái này…”.
Lý Tuyết rút tay lại cười khổ: “Vẫn bị cô nhìn ra được…”.
“Sao lại như thế được?”, Lưu Hiểu Anh ngạc nhiên không thôi, sau nghĩ lại thái độ của Bạch Diệc Phi lúc nãy thì gần như đã hiểu ra tất cả, sau đó quay đầu an ủi Lý Tuyết: “Cái gì đó, cô đừng lo lắng, việc này cũng không phải là tuyệt đối”.
“Ý là sao? Có thể chữa được sao?”
Giờ khắc này, Lý Tuyết như lại được nhìn thấy hy vọng nhưng đồng thời cũng lo sợ là mình nghĩ nhiều.
Lưu Hiểu anh cũng không thể nói rõ chỉ đành nói: “Tình trạng này của cô là bị ảnh hưởng bởi thuốc, nói thẳng ra là, thực ra trong cơ thể cô vẫn còn sót lại một loại độc tố, chỉ cần loại bỏ được hết độc này ra khỏi cơ thể là được, nhưng mà loại bỏ độc tố cũng tương đối khó khăn…”.
“Vậy tức là không có cách nào sao?”, lòng Lý Tuyết trầm hẳn xuống, quả nhiên là vậy, cô không nên ôm hy vọng thì sẽ không cảm thấy tuyệt vọng thêm lần nữa.
Lý Tuyết cảm thấy lạnh thấu cả trái tim.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy thì lập tức lắc tay: “Không phải, không phải, cô nghe…”.
Sau đó cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì Lý Tuyết đã nói: “Hiểu Anh, cô thích Bạch Diệc Phi đúng không?”
Lưu Hiểu Anh khựng lại, lời đang muốn nói bị tắc lại trong họng, không nói ra được mà cũng không nuốt lại được, cô ta ngẩn ra tại chỗ.
Thấy phản ứng như vậy của cô ta thì Lý Tuyết liền hiểu mình đã nói đúng rồi.
Tranh thủ lúc Lưu Hiểu Anh còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Tuyết lập tức nói: “Hiểu Anh, tôi…”.
Sau đó lời muốn nói đã ra đến miệng nhưng Lý Tuyết lại do dự, thực sự phải làm như vậy sao? Anh ấy là chồng của mình đó? Thực sự cứ như vậy mà nhường lại cho người khác sao?
“Cái gì?”, cuối cùng Lưu Hiểu Anh cũng hoàn hồn lại, hơi cảm thấy ngại ngùng nhưng vẫn phủ nhận: “Cái gì đó, cô đừng nói linh tinh, chúng tôi chỉ là bạn thôi!”
“Lại nói, ai mà không biết Bạch Diệc Phi yêu cô đến mức cuồng dại! Là kiểu yêu thích vượt qua cả sinh mệnh của mình”.
Lý Tuyết nghe vậy thì bất giác trả lời: “Cho nên, cô mới thích anh ấy, không phải sao?”
“Hả…”, Lưu Hiểu Anh ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lấp lánh nói: “Con người của anh ta ấy à, sức hấp dẫn cá nhân quả thực rất lớn cho nên thích anh ta là chuyện bình thường, nhưng mà cô đừng nghĩ ngợi lung tung, chúng tôi thích anh ta là kiểu thích của bạn bè thuần tuý, tuyệt đối không phải là kiểu mà cô nghĩ đâu”.
Lý Tuyết mím môi không nói.
Cô có tin không? Đương nhiên cô không tin, cô cũng là phụ nữ nên đương nhiên sẽ hiểu tâm tư của phụ nữ, cũng càng hiểu rõ ánh mắt khi nhìn đàn ông của một người phụ nữ, cô biết Lưu Hiểu Anh thích Bạch Diệc Phi.
Suy nghĩ lúc nãy của cô là, cô với Bạch Diệc Phi ly hôn để cho Lưu Hiểu Anh gả cho Bạch Diệc Phi, như vậy thì Bạch Diệc Phi sẽ có con cháu, thì anh sẽ không bị gia đình mình vứt bỏ nữa.
Nhưng mà, những lời mà Lưu Hiểu Anh nói lúc nãy khiến cho cô đột nhiên tỉnh ngộ.
Bạch Diệc Phi thích cô, yêu cô còn hơn cả sinh mệnh của mình, vậy thì cách làm của cô chắc chắn sẽ làm tổn thương anh ấy, chà đạp lên tình cảm của anh ấy.
Nếu như Bạch Diệc Phi đã vì cô mà không màng đến tính mạng của mình thì làm sao mà cô lại nỡ vì chút chuyện này mà rời xa anh ấy?
Trong lòng Lý Tuyết như tìm lại được ánh sáng, cô nở một nụ cười từ tận đáy lòng: “Hiểu Anh, cảm ơn cô”.
“Hả?”, mặt Lưu Hiểu Anh dại ra chả hiểu gì.
Lý Tuyết lại cười: “Hiểu Anh, lời cô nói lúc nãy là thật không? Có cơ hội có thể loại bỏ được độc tố không?”
“Đúng, nhưng mà có chút khó khăn, có lẽ sẽ cần phải tìm đến dì hai của tôi…”, Lưu Hiểu Anh nghiêm túc gật đầu: “Cô… đừng lo lắng, sẽ không sao đâu”.
“Được, tôi tin cô, cũng… cảm ơn cô”.
Chương 490: Kế hoạch đổ bể
Tại một căn biệt thự nào đó của nhà họ Bạch tại thủ đô.
Bạch Khiếu ngồi trên xe lăn, hai tay quét mạnh lên mặt bàn phía trước khiến cho ly trà trên đó rơi loảng xoảng xuống mặt đất vỡ tan.
“Một đám vô dụng!”
“Vô dụng!”
Bạch Khiếu nổi điên quát tháo, phái nhiều người như thế để đi giết Bạch Diệc Phi mà vẫn để cho anh ta sống sót, không phải vô dụng thì là gì?
Sau cùng, khi Bạch Khiếu phát tiết hết cơn tức thì một người đàn ông đeo mặt nạ sắt nãy giờ vẫn đứng phía sau hắn mới lên tiếng nói: “Cậu chủ Bạch, bước tiếp theo trong kế hoạch của anh là gì?”
“Nếu như không có, vậy bên kia…”
“Không được!”, Bạch Khiếu lập tức mở miệng ngăn lại: “Không được để lộ thân phận quá sớm!”
“Vậy kế hoạch của anh là?”, mặt nạ sắt lạnh lùng hỏi.
Hai mắt Bạch Khiếu nheo lại, không còn vẻ tức giận ban nãy nữa mà ngược lại là vẻ bày mưu tính kế: “Bước tiếp theo, đương nhiên sẽ là chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp Bắc Hải”.
“Đã hiểu”.
“Đúng rồi, anh điều tra tên Tần Sơn kia đến đâu rồi?”, Bạch Khiếu đột nhiên lại nhớ ra cái người thú vị này.
Mặt sắt nhàn nhạt đáp lời: “Tra được rồi, là…”.
“Tốt lắm, người bên đó có biết không?”, Bạch Khiếu hỏi.
“Vẫn chưa biết, còn chưa gặp”.
“Vậy để bọn họ đi gặp nhau, làm quen chút”.
“Đã biết”.
…
Biệt thự nhà họ Tùng.
Tùng Thảo Ngọc mặc một bộ áo khoác ngoài màu đen ngồi bên cạnh hồ cá cho cá ăn, tiện thể nghe người phụ nữ da ngăm đen báo cáo.
“Mai Sáu kịp thời xuất hiện đã cứu được mạng của đám người Bạch Diệc Phi, sau đó thì Trường Tiễu cũng xuất hiện giúp đỡ cho Bạch Diệc Phi chạy trốn, đến cuối cùng thì lại lòi ra một đám người cầm súng đến giết hết những người còn lại”.
Tùng Thảo Ngọc càng nghe sắc mặt càng trở nên khó coi: “Cho nên Bạch Diệc Phi bây giờ vẫn còn sống?”
“Đúng”.
“Đáng chết!”
“Nhiều người như thế mà cũng không giết được nổi hắn, hắn có ba đầu sáu tay à?”, Tùng Thảo Ngọc cực kỳ phẫn nộ ném hết chỗ thức ăn cá vào trong hồ: “Toàn là một lũ vô dụng”.
Lần vây giết này ngoài tứ đại gia tộc ra còn có thêm những gia đình quyền thế khác nữa, số người cộng lại ít nhất cũng phải đến mười gia tộc, phái đi gần hai ba trăm người mà vẫn không thể giết được Bạch Diệc Phi, ngược lại còn bị Bạch Diệc Phi giết sạch!
Con mẹ nó ô nhục cả dòng họ!
Tùng Thảo Ngọc tức đến nỗi ngực phập phồng: “Đi, tra cho tôi đám người kia là thế nào?”
Ông ta dù có nổi điên thế nào đi nữa thì ít nhất vẫn có đầu óc, đám người cầm súng đó chắc chắn không phải người của Bạch Diệc Phi, như vậy, tức là có người ở phía sau đang âm thầm giúp đỡ Bạch Diệc Phi.