Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 690: Cái bẫy của Đạo Trưởng

“Cô...”, Tôn Minh Kiến dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm Nam Nam.

Nam Nam khó khăn rặn ra được vài chữ: “Ông Tôn… đây… là… hạng hai…”.

Lời còn chưa kịp nói hết thì đã lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Tôn Minh Kiến hoàn toàn ngây dại.



Ông ta còn chưa nhìn thấy Sa Phi Dương ra tay thế nào mà Nam Nam đã bay ra ngoài rồi, thực lực này quả thực không giống như cao thủ cùng đẳng cấp.

Hạng hai, Tôn Minh Kiến nghĩ, có lẽ cô ta muốn nói đến từ “cao thủ hạng hai”.

Một cao thủ hạng hai.

Tôn Minh Kiến bất giác nuốt một ngụm nước bọt.



Sa Phi Dương mỉm cười nói với Tôn Minh Kiến: “Ông định tự mình đi hay là để tôi vác ông đi?”

Tôn Minh Kiến nghe thấy câu này thì lập tức mềm nhũn cả hai chân ngã bò ra đất, gương mặt vừa bất an vừa khủng hoảng cầu xin tha mạng: “Đại ca, anh tha cho tôi có được không, cầu xin anh tha cho tôi, chỉ cần anh tha cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa cho anh”.

Sa Phi Dương hơi nghiêng đầu: “Tiền? Là vàng à?”

Tôn Minh Kiến tưởng ông ta muốn vàng, cho nên mới vội vàng gật đầu: “Vàng cũng được, vàng cũng được, anh muốn thì tôi sẽ đưa cho anh hết”.

Song, sau khi nghe thấy chữ vàng thì nụ cười trên mặt Sa Phi Dương lập tức tắt ngóm.

Vàng?

Bao nhiêu năm nay, ngày nào ông ta cũng nhìn thấy vàng, ngủ trên nền đất lát bằng vàng, thậm chí dùng toilet cũng được dát vàng, trước giờ ông ta chưa từng thiếu vàng.

Thậm chí ông ta còn sinh ra một loại cảm giác thù hận với vàng.

Ông ta chỉ cần tự do, chứ không cần vàng.

Sa Phi Dương dùng ánh mắt thờ ơ nhìn Tôn Minh Kiến: “Tôi ghét nhất là vàng!”

Nói xong, tay ông ta đập xuống, Tôn Minh Kiến bèn lăn ra đất ngất xỉu, Sa Phi Dương xách ông ta lên, từ từ đi vào trong khu biệt thự.

...

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là mấy phút, cũng có lẽ là mười mấy phút, Phương Nhiên bị mọi người quên lãng nằm trên mặt đất rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Lúc cô ta thấy mình đang nằm trong gara ô tô cùng với chiếc siêu xe bị vỡ kính và cô vệ sỹ bị ghim vào trong ô tô kia thì hét lên một tiếng.

"Aaa!"

Phương Nhiên sợ hãi ngồi bật dậy, cơ thể không ngừng lùi về phía góc khuất bên trong, chỉ sợ đám người kia sẽ ra tay với cô ta.

Nhưng mà đợi một lúc lâu, phát hiện trong gara không hề có người nào khác, chẳng có chút động tĩnh nào cả.

Lúc này cô ta mới lấy hết dũng khí, cực kỳ cẩn thận đứng dậy, sau đó đi về phía chiếc siêu xe nọ, sau khi nhìn thấy Nam Nam bị ghim vào trong xe thì đột nhiên ngây ra.

“Đây là chuyện gì?”

Cô ta còn nhớ Tôn Minh Kiến nói, người phụ nữ này là vệ sỹ giỏi nhất trong tay của ông ta, đến cô ta cũng bị đánh thành ra thế này, vậy thì có thể đoán ra được người đã đánh cô ta giỏi đến mức nào.

Nghĩ đến đây, cô ta lập tức xoay người bỏ chạy, cô ta phải rời khỏi chỗ này.

Mà Tôn Minh Kiến không hề nằm trong danh sách mà cô ta cần quan tâm.

Chỉ là cô ta vừa mới chạy được hai bước thì có một loạt tiếng xe gầm rú, chẳng bao lâu sau, chỗ này đã bị rất nhiều chiếc xe ô tô bao vây lại.

Phương Nhiên bỗng cực kỳ choáng váng.

Cô ta bây giờ đang rất hoảng loạn, dù gì cô ta cũng là một ngôi sao, có nhiều người đến như vậy, khả năng bị người ta nhận ra rất lớn, mà bây giờ cô ta lại đang ở trong nhà của Phó chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp Tôn Minh Kiến, việc này nếu bị truyền ra ngoài, sau này cô ta chắc chắn khỏi cần ở lại trong giới giải trí này nữa.

Cho nên Phương Nhiên quét mắt một vòng, phát hiện trong góc của gara có mấy thùng giấy bỏ đi, bèn dứt khoát chạy qua đó chui thẳng vào trong một chiếc thùng giấy, sau đó dùng một chiếc thùng giấy khác úp lên chiếc thùng của mình rồi trốn kỹ trong đó.

Ngồi bên trong, bỗng cô ta phát hiện trên thùng giấy có một lỗ hổng nhỏ, cô ta bèn quan sát tình hình bên ngoài qua lỗ nhỏ này.

Vừa mới nhìn ra bỗng thấy trong gara đột nhiên có rất nhiều người xông đến.

Thậm chí có mấy người còn đi đến trước chiếc siêu xe kia kiểm tra, sau đó có người giật mình kinh ngạc nói: “Người này… là Nam Nam!”

Mấy người phía sau nghe vậy cũng thấy rất ngạc nhiên.

“Chuyện gì vậy?”

“Nam Nam không phải là cao thủ hạng ba sao?”

“Ông chủ, mau xem này, Nam Nam là bị một cú đấm đánh bay, trên người không hề có vết thương nào khác nữa”.

“Nói như vậy, chẳng phải là có một cao thủ hạng hai sao?”

“Thế thì đã sao? Lần này Đạo Trưởng đã huy động tất cả người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô và toàn thể người của các gia tộc hào môn đến để vây bắt Bạch Diệc Phi, thậm chí đến cả nhà họ Tùng của tứ đại gia tộc cũng đến đây, cho dù bên cạnh Bạch Diệc Phi có cao thủ hạng hai thì cũng chẳng làm được gì”.

“Vậy giờ chúng ta xông vào luôn chứ!”

Không, từ từ đã, đợi xác định được Tôn Minh Kiến đã chết trong tay Bạch Diệc Phi đã rồi chúng ta hãy xông vào”.

“Tại sao?”

“Tôi cũng không biết, Đạo Trưởng nói vậy”.

...

Trong sảnh chính của biệt thự.

Tôn Minh Kiến bị hất một chậu nước lạnh vào mặt cho tỉnh, ông ta mở bừng mắt ra nhìn thấy một phòng đầy nhóc người, bao gồm người của Bạch Diệc Phi còn có cả Ngưu Vọng và con trai ông ta cùng với mấy bác sỹ.

Bác sỹ là do Lâm Cuồng tìm giúp, bọn họ bây giờ đang xử lý vết thương cho Ngưu Vọng và con trai của ông ta.

Sở dĩ chưa đưa bọn họ đến bệnh viện ngay là bởi vì Bạch Diệc Phi không dám đảm bảo trên đường đến bệnh viện sẽ không có người chặn bọn họ lại, cho nên giữ họ lại bên cạnh mình mới là an toàn nhất.

Mà bên cạnh Tôn Minh Kiến là con trai Tôn Hào của ông ta đang nằm trên mặt đất, Tôn Hào cũng đã tỉnh lại, đang nằm run lẩy bẩy.

Thấy vậy, Tôn Minh Kiến đột nhiên hét ầm lên: “Bạch Diệc Phi, mày ra đây cho tao!”

Vì nhóm người của Bạch Diệc Phi đều mặc giống hệt nhau nên hầu như không thể nhìn ra được ai là Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đứng dậy đi tới trước mặt ông ta, từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm ông ta, nhưng nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra được, trong ánh mắt của anh đang chứa đựng cơn thịnh nộ dời non lấp biển.

“Tìm tao?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Tôn Minh Kiến lập tức gật đầu: “Tao có lời muốn nói”.

“Vậy thì mau nói đi, nói xong tao mời mày uống trà”, Bạch Diệc Phi nói bằng giọng nhàn nhạt.

Tôn Minh Kiến sửng sốt: “Ý gì? Uống trà?”

Bạch Diệc Phi vẫn bình tĩnh như vậy, giọng nói thấp trầm: “Mời mày đi uống trà với Diêm vương”.

Tôn Minh Kiến lập tức hiểu được ý của anh, kinh hoàng lắc đầu: “Không, mày không được giết tao, Bạch Diệc Phi, mày không thể giết tao!”

“Tại sao không thể?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Vì cái gì mà mày có thể giết bạn của tao, tao lại không thể giết mày?”

Tôn Minh Kiến nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Bạch Diệc Phi, đây đều là âm mưu của Đạo Trưởng, ông ta cố ý lập cái bẫy này chính là để cho mày giết chết tao, ông ta mới có thể…”.

“Mới có thể dùng tội danh tao giết mày để phát động thế lực của cả Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô cùng với những thế lực khác đến để vây giết tao?”, Bạch Diệc Phi dùng giọng rất tự nhiên nói tiếp câu còn lại của Tôn Minh Kiến.

Tôn Minh Kiến nghe xong thì gật đầu lia lịa, trên mặt dường như nổi lên chút cảm xúc vui mừng: “Đúng, đúng là như vậy, cho nên, mày không thể giết tao, chúng ta có thể hợp tác với nhau, cùng nhau đối phó…”.

“Bốp!”




Bạch Diệc Phi vung tay tát cho ông ta một bạt tai.

Lời của Tôn Minh Kiến bị cắt ngang, cả người ngẩn ra.

Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: “Tao cho mày một bạt tai, theo như tính cách của mày thì chắc chắn mày sẽ ghi thù đến cuối đời, sau này chỉ cần có cơ hội thì sẽ trả thù tao, vậy thì để tránh sau này bị mày tìm đến báo thù, chỉ đành phải giết mày thôi”.

Sắc mặt Tôn Minh Kiến đột nhiên tái mét, ông ta làm sao mà không hiểu được ý của Bạch Diệc Phi, cái tát này chẳng qua chỉ là cái cớ, ngay từ đầu anh đã không định tha cho ông ta.

“Bạch Diệc Phi, mày phải nghĩ cho kỹ”, Tôn Minh Kiến sốt ruột nói: “Mày hẳn là biết được thế lực của Đạo Trưởng lớn đến đâu, nếu như mày giết tao, chắc chắn cũng sẽ không sống mà rời khỏi thủ đô này được!”

“Tao nói cho mày biết, ngoại trừ Hiệp hội liên minh doanh nghiệp còn có các gia tộc hào môn khác vì muốn nịnh bợ Hiệp hội đều sẽ nghe theo lời của Đạo Trưởng, không những thế, nhà họ Tùng cũng sẽ tham gia vào vụ này, mày còn có nhà họ Diệp là đối thủ, ắt hẳn bọn họ cũng sẽ tham gia, đến lúc đó mày chắc chắn là sẽ không sống nổi đâu!”

Những lời mà ông ta nói đúng là sự thực, Bạch Diệc Phi cũng đều hiểu rõ, chỉ cần anh không giết Tôn Minh Kiến và Tôn Hào, vậy thì khi anh đi ra chắc chắn sẽ không có ai dám động tay động chân với anh.

Nhưng anh không cam tâm.

Ngưu Vọng và con trai của ông ta bên kia còn đang hấp hối.

Chỉ cần nhìn thấy cảnh này, thì cơn thịnh nộ trong lòng anh không thể kiềm nén được.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên.

Chương 691: Quyết định táo bạo của Bạch Diệc Phi

“Cô...”, Tôn Minh Kiến dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm Nam Nam.

Nam Nam khó khăn rặn ra được vài chữ: “Ông Tôn… đây… là… hạng hai…”.

Lời còn chưa kịp nói hết thì đã lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Tôn Minh Kiến hoàn toàn ngây dại.



Ông ta còn chưa nhìn thấy Sa Phi Dương ra tay thế nào mà Nam Nam đã bay ra ngoài rồi, thực lực này quả thực không giống như cao thủ cùng đẳng cấp.

Hạng hai, Tôn Minh Kiến nghĩ, có lẽ cô ta muốn nói đến từ “cao thủ hạng hai”.

Một cao thủ hạng hai.

Tôn Minh Kiến bất giác nuốt một ngụm nước bọt.



Sa Phi Dương mỉm cười nói với Tôn Minh Kiến: “Ông định tự mình đi hay là để tôi vác ông đi?”

Tôn Minh Kiến nghe thấy câu này thì lập tức mềm nhũn cả hai chân ngã bò ra đất, gương mặt vừa bất an vừa khủng hoảng cầu xin tha mạng: “Đại ca, anh tha cho tôi có được không, cầu xin anh tha cho tôi, chỉ cần anh tha cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa cho anh”.

Sa Phi Dương hơi nghiêng đầu: “Tiền? Là vàng à?”

Tôn Minh Kiến tưởng ông ta muốn vàng, cho nên mới vội vàng gật đầu: “Vàng cũng được, vàng cũng được, anh muốn thì tôi sẽ đưa cho anh hết”.

Song, sau khi nghe thấy chữ vàng thì nụ cười trên mặt Sa Phi Dương lập tức tắt ngóm.

Vàng?

Bao nhiêu năm nay, ngày nào ông ta cũng nhìn thấy vàng, ngủ trên nền đất lát bằng vàng, thậm chí dùng toilet cũng được dát vàng, trước giờ ông ta chưa từng thiếu vàng.

Thậm chí ông ta còn sinh ra một loại cảm giác thù hận với vàng.

Ông ta chỉ cần tự do, chứ không cần vàng.

Sa Phi Dương dùng ánh mắt thờ ơ nhìn Tôn Minh Kiến: “Tôi ghét nhất là vàng!”

Nói xong, tay ông ta đập xuống, Tôn Minh Kiến bèn lăn ra đất ngất xỉu, Sa Phi Dương xách ông ta lên, từ từ đi vào trong khu biệt thự.

...

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là mấy phút, cũng có lẽ là mười mấy phút, Phương Nhiên bị mọi người quên lãng nằm trên mặt đất rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Lúc cô ta thấy mình đang nằm trong gara ô tô cùng với chiếc siêu xe bị vỡ kính và cô vệ sỹ bị ghim vào trong ô tô kia thì hét lên một tiếng.

"Aaa!"

Phương Nhiên sợ hãi ngồi bật dậy, cơ thể không ngừng lùi về phía góc khuất bên trong, chỉ sợ đám người kia sẽ ra tay với cô ta.

Nhưng mà đợi một lúc lâu, phát hiện trong gara không hề có người nào khác, chẳng có chút động tĩnh nào cả.

Lúc này cô ta mới lấy hết dũng khí, cực kỳ cẩn thận đứng dậy, sau đó đi về phía chiếc siêu xe nọ, sau khi nhìn thấy Nam Nam bị ghim vào trong xe thì đột nhiên ngây ra.

“Đây là chuyện gì?”

Cô ta còn nhớ Tôn Minh Kiến nói, người phụ nữ này là vệ sỹ giỏi nhất trong tay của ông ta, đến cô ta cũng bị đánh thành ra thế này, vậy thì có thể đoán ra được người đã đánh cô ta giỏi đến mức nào.

Nghĩ đến đây, cô ta lập tức xoay người bỏ chạy, cô ta phải rời khỏi chỗ này.

Mà Tôn Minh Kiến không hề nằm trong danh sách mà cô ta cần quan tâm.

Chỉ là cô ta vừa mới chạy được hai bước thì có một loạt tiếng xe gầm rú, chẳng bao lâu sau, chỗ này đã bị rất nhiều chiếc xe ô tô bao vây lại.

Phương Nhiên bỗng cực kỳ choáng váng.

Cô ta bây giờ đang rất hoảng loạn, dù gì cô ta cũng là một ngôi sao, có nhiều người đến như vậy, khả năng bị người ta nhận ra rất lớn, mà bây giờ cô ta lại đang ở trong nhà của Phó chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp Tôn Minh Kiến, việc này nếu bị truyền ra ngoài, sau này cô ta chắc chắn khỏi cần ở lại trong giới giải trí này nữa.

Cho nên Phương Nhiên quét mắt một vòng, phát hiện trong góc của gara có mấy thùng giấy bỏ đi, bèn dứt khoát chạy qua đó chui thẳng vào trong một chiếc thùng giấy, sau đó dùng một chiếc thùng giấy khác úp lên chiếc thùng của mình rồi trốn kỹ trong đó.

Ngồi bên trong, bỗng cô ta phát hiện trên thùng giấy có một lỗ hổng nhỏ, cô ta bèn quan sát tình hình bên ngoài qua lỗ nhỏ này.

Vừa mới nhìn ra bỗng thấy trong gara đột nhiên có rất nhiều người xông đến.

Thậm chí có mấy người còn đi đến trước chiếc siêu xe kia kiểm tra, sau đó có người giật mình kinh ngạc nói: “Người này… là Nam Nam!”

Mấy người phía sau nghe vậy cũng thấy rất ngạc nhiên.

“Chuyện gì vậy?”

“Nam Nam không phải là cao thủ hạng ba sao?”

“Ông chủ, mau xem này, Nam Nam là bị một cú đấm đánh bay, trên người không hề có vết thương nào khác nữa”.

“Nói như vậy, chẳng phải là có một cao thủ hạng hai sao?”

“Thế thì đã sao? Lần này Đạo Trưởng đã huy động tất cả người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô và toàn thể người của các gia tộc hào môn đến để vây bắt Bạch Diệc Phi, thậm chí đến cả nhà họ Tùng của tứ đại gia tộc cũng đến đây, cho dù bên cạnh Bạch Diệc Phi có cao thủ hạng hai thì cũng chẳng làm được gì”.

“Vậy giờ chúng ta xông vào luôn chứ!”

Không, từ từ đã, đợi xác định được Tôn Minh Kiến đã chết trong tay Bạch Diệc Phi đã rồi chúng ta hãy xông vào”.

“Tại sao?”

“Tôi cũng không biết, Đạo Trưởng nói vậy”.

...

Trong sảnh chính của biệt thự.

Tôn Minh Kiến bị hất một chậu nước lạnh vào mặt cho tỉnh, ông ta mở bừng mắt ra nhìn thấy một phòng đầy nhóc người, bao gồm người của Bạch Diệc Phi còn có cả Ngưu Vọng và con trai ông ta cùng với mấy bác sỹ.

Bác sỹ là do Lâm Cuồng tìm giúp, bọn họ bây giờ đang xử lý vết thương cho Ngưu Vọng và con trai của ông ta.

Sở dĩ chưa đưa bọn họ đến bệnh viện ngay là bởi vì Bạch Diệc Phi không dám đảm bảo trên đường đến bệnh viện sẽ không có người chặn bọn họ lại, cho nên giữ họ lại bên cạnh mình mới là an toàn nhất.

Mà bên cạnh Tôn Minh Kiến là con trai Tôn Hào của ông ta đang nằm trên mặt đất, Tôn Hào cũng đã tỉnh lại, đang nằm run lẩy bẩy.

Thấy vậy, Tôn Minh Kiến đột nhiên hét ầm lên: “Bạch Diệc Phi, mày ra đây cho tao!”

Vì nhóm người của Bạch Diệc Phi đều mặc giống hệt nhau nên hầu như không thể nhìn ra được ai là Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đứng dậy đi tới trước mặt ông ta, từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm ông ta, nhưng nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra được, trong ánh mắt của anh đang chứa đựng cơn thịnh nộ dời non lấp biển.

“Tìm tao?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Tôn Minh Kiến lập tức gật đầu: “Tao có lời muốn nói”.

“Vậy thì mau nói đi, nói xong tao mời mày uống trà”, Bạch Diệc Phi nói bằng giọng nhàn nhạt.

Tôn Minh Kiến sửng sốt: “Ý gì? Uống trà?”

Bạch Diệc Phi vẫn bình tĩnh như vậy, giọng nói thấp trầm: “Mời mày đi uống trà với Diêm vương”.

Tôn Minh Kiến lập tức hiểu được ý của anh, kinh hoàng lắc đầu: “Không, mày không được giết tao, Bạch Diệc Phi, mày không thể giết tao!”

“Tại sao không thể?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Vì cái gì mà mày có thể giết bạn của tao, tao lại không thể giết mày?”

Tôn Minh Kiến nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Bạch Diệc Phi, đây đều là âm mưu của Đạo Trưởng, ông ta cố ý lập cái bẫy này chính là để cho mày giết chết tao, ông ta mới có thể…”.

“Mới có thể dùng tội danh tao giết mày để phát động thế lực của cả Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô cùng với những thế lực khác đến để vây giết tao?”, Bạch Diệc Phi dùng giọng rất tự nhiên nói tiếp câu còn lại của Tôn Minh Kiến.

Tôn Minh Kiến nghe xong thì gật đầu lia lịa, trên mặt dường như nổi lên chút cảm xúc vui mừng: “Đúng, đúng là như vậy, cho nên, mày không thể giết tao, chúng ta có thể hợp tác với nhau, cùng nhau đối phó…”.

“Bốp!”

Bạch Diệc Phi vung tay tát cho ông ta một bạt tai.




Lời của Tôn Minh Kiến bị cắt ngang, cả người ngẩn ra.

Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: “Tao cho mày một bạt tai, theo như tính cách của mày thì chắc chắn mày sẽ ghi thù đến cuối đời, sau này chỉ cần có cơ hội thì sẽ trả thù tao, vậy thì để tránh sau này bị mày tìm đến báo thù, chỉ đành phải giết mày thôi”.

Sắc mặt Tôn Minh Kiến đột nhiên tái mét, ông ta làm sao mà không hiểu được ý của Bạch Diệc Phi, cái tát này chẳng qua chỉ là cái cớ, ngay từ đầu anh đã không định tha cho ông ta.

“Bạch Diệc Phi, mày phải nghĩ cho kỹ”, Tôn Minh Kiến sốt ruột nói: “Mày hẳn là biết được thế lực của Đạo Trưởng lớn đến đâu, nếu như mày giết tao, chắc chắn cũng sẽ không sống mà rời khỏi thủ đô này được!”

“Tao nói cho mày biết, ngoại trừ Hiệp hội liên minh doanh nghiệp còn có các gia tộc hào môn khác vì muốn nịnh bợ Hiệp hội đều sẽ nghe theo lời của Đạo Trưởng, không những thế, nhà họ Tùng cũng sẽ tham gia vào vụ này, mày còn có nhà họ Diệp là đối thủ, ắt hẳn bọn họ cũng sẽ tham gia, đến lúc đó mày chắc chắn là sẽ không sống nổi đâu!”

Những lời mà ông ta nói đúng là sự thực, Bạch Diệc Phi cũng đều hiểu rõ, chỉ cần anh không giết Tôn Minh Kiến và Tôn Hào, vậy thì khi anh đi ra chắc chắn sẽ không có ai dám động tay động chân với anh.

Nhưng anh không cam tâm.

Ngưu Vọng và con trai của ông ta bên kia còn đang hấp hối.

Chỉ cần nhìn thấy cảnh này, thì cơn thịnh nộ trong lòng anh không thể kiềm nén được.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên.

Chương 692: Từng bước đập tan âm mưu của Đạo Trưởng

Cùng lúc đó, trên một con đường khác, đoàn xe của nhà họ Chu cũng bị một đội ngũ xe chặn lại.

Người chặn bọn họ chính là Trường Tiễu mặc cả cây trắng.

Trường Tiễu không dùng xe container để chặn bọn họ lại mà là bất ngờ đánh úp.

Lúc nhận được điện thoại của Bạch Diệc Phi thì anh ta cũng đang ở thủ đô, Bạch Diệc Phi nói muốn nhờ anh giúp một việc, sau đó nói kế hoạch của mình cho anh ta nghe.



Lúc đó anh ta trả lời một câu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu như không đánh thắng được, tôi cũng không muốn liều mạng”.

“Điều này là đương nhiên, phải đặt sự an toàn của anh lên hàng đầu”, Bạch Diệc Phi cười nói: “Tôi không muốn vừa mới giúp Ngưu Vọng báo được thù lại phải đi báo thù cho anh đâu”.

Trường Tiễu đã lựa chọn nhà họ Chu, là một trong những gia tộc hào môn có thế lực tương đối mạnh.

Lúc này anh ta đang đánh nhau với hai cao thủ hạng ba của nhà họ Chu.



...

Song, hai nhà họ Hồ và Chu không có quá nhiều sự uy hiếp cho Bạch Diệc Phi.

Người mà có thể mang đến sự uy hiếp lớn nhất vẫn là nhà họ Tùng của tứ đại gia tộc…

Dù sao thì Tùng Vưu Duy là do Bạch Diệc Phi giết, cho nên, một cơ hội báo thù tốt như vậy, bọn họ sao có thể bỏ lỡ được.

Mà nhà họ Tùng còn có một cao thủ hạng hai.

Lúc này bọn họ cũng đang bị chặn lại trên đường.

Xe của ông Ba Tùng vừa mới ra khỏi cửa không bao lâu thì đã bị một chiếc Bentley chặn lại.

Trên xe có hai người bước xuống, là ông Hai nhà họ Lâm Lâm Dụ Xương và Tần Sơn ăn mặc lôi thôi lếch thếch.

Ông Ba Tùng cũng bước xuống xe, ánh mắt thẫm lại nhìn chằm chằm Lâm Dụ Xương: “Ông Hai Lâm, ông muốn vì một đứa con riêng mà đối địch với nhà họ Tùng hay sao?”

“Không muốn”, Lâu Dụ Xương lắc đầu nói.

Ông Ba Tùng lạnh lùng nói: “Vậy ông còn không tránh ra!”

Lâm Dụ Xương lại lắc đầu: “Không được, con trai của tôi còn đang ở nhà họ Tôn”.

“Con mẹ nó, con trai của tôi còn chết rồi kìa!”, ông Ba Tùng phẫn nộ gào lên.

Lâm Dụ Xương chẳng qua là sợ việc này sau khi bị làm cho lớn chuyện, trong lúc hỗn loạn chẳng may làm bị thương đến con trai Lâm Cuồng của ông ta, điều này ông Ba Tùng rất hiểu.

Nhưng, ông ta làm sao có thể bỏ qua cho hung thủ đã giết chết con trai của mình được? Đến một nửa gia tộc hào môn của thủ đô đều đã đi giết Bạch Diệc Phi, ông ta tại sao còn phải co đầu rụt cổ?

Không những thế, lần này bọn họ còn có lý do quang minh chính đại để giết chết Bạch Diệc Phi!

Song Lâm Dụ Xương chỉ hờ hững nói: “Nhưng con trai tôi vẫn còn sống!”

Ý là, con trai ông đã chết rồi, nhưng con trai tôi vẫn còn sống nên không thể để cho con trai tôi xảy ra chuyện gì được.

“Ông!”, ông Ba Tùng tức đến nỗi không nói được câu gì, nhưng không thể không nhẫn nhịn, bởi vì Lâm Dụ Xương là người nhà họ Lâm, tứ đại gia tộc cần phải duy trì sự cân bằng, không có ai sẽ chủ động lật mặt với ai cả.

Nhẫn nhịn một lúc thật lâu, ông Ba Tùng mới hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, sau đó mới dùng giọng đều đều nói: “Ông có thể yên tâm, tôi sẽ bảo người của tôi chú ý, không làm bị thương đến con trai ông”.

“Chú ý?, Lâm Dụ Xương hơi hơi lắc đầu: “Vậy nếu như không chú ý thì sao?”

“Tôi không thể để con trai mình rơi vào trong hoàn cảnh nguy hiểm được, cho dù chỉ là một tẹo xác suất cũng không được”.

Ông Ba Tùng dường như sắp hết chịu nổi rồi, quát ầm lên: “Vậy thì chỉ có thể trách con trai ông chơi với một thằng bạn chẳng ra gì!”

Gào xong câu này thì ông ta mới phát giác có điều không ổn, cho nên lại hít sâu một hơi nữa, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại: “Ông Hai Lâm, đêm nay đi giết Bạch Diệc Phi có không ít người, tại sao lại chỉ chặn tôi lại?”

“Bởi vì ông là người có ý muốn giết người nhiều nhất”, Lâm Dụ Xương than thở, dường như cũng rất bất đắc dĩ.

Ông Ba Tùng không khỏi nói: “Ý muốn giết người của Đạo Trưởng mới nhiều nhất!”

Lâm Dụ Xương lại càng bất đắc dĩ hơn: “Tôi không ngăn được á!”

Cho nên chỉ đành phải chặn ông thôi.

Ông Ba Tùng tức đến mức muốn ói máu, con mẹ nó thấy ông ta dễ bắt nạt đúng không?

“Ông Hai Lâm, ông cho rằng có thể chặn được tôi à?”, ông Ba Tùng bực mình gào lên, ông ta cũng không phải người dễ bị ăn hiếp đâu.

Lâm Dụ Xương nói bằng giọng chẳng sao cả: “Thử là biết ngay”.

Ông Ba Tùng lạnh lùng hỏi: “Biết Trương Hồng không?”

“Biết”, Lâm Dụ Xương gật đầu: “Vệ sỹ của ông, cao thủ hạng hai, thực lực không kém hơn Đạo Trưởng, ngang tài ngang sức với Kinh La”.

Ông Ba Tùng bật cười: “Biết thì công cho rằng hai người các ông có thể ngăn được tôi sao?”

Nhưng Lâm Dụ Xương lại lắc đầu nói: “Không phải hai người, là một người”.

Nói xong chỉ vào Tần Sơn đứng phía sau.

Ông ba Tùng nghe vậy thì cười lạnh lùng, chỉ quét mắt nhìn sang Tần Sơn rồi khinh khỉnh nói: “Chỉ dựa vào anh ta?”

Lời vừa dứt, một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi bước ra, người đàn ông này rất cao, có lẽ phải đến 1m87, dáng người vừa phải, gương mặt bình thường, nhưng mà nhìn vào hai cánh tay dài hơn mức bình thường kia thì lại có cảm giác hơi kỳ quặc.

Gã bước tới đứng bên cạnh người ông Ba Tùng, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Tần Sơn, giọng nói rất trầm: “Cậu hầu như không phải là đối thủ của tôi, không muốn chết thì mau tránh ra”.

Từ lúc xuống xe, Tần Sơn vẫn đứng dựa vào chiếc xe Bentley, bộ dáng rất là cà lơ phất phơ, chẳng qua sau khi nghe thấy câu nói này của Trương Hồng thì anh ta mới khẽ quay đầu liếc nhìn một cái, cuối cùng cũng đứng thẳng người dậy, sau đó đi về phía Trương Hồng.

Trương Hồng thấy vậy hơi nhíu mày, bộ dáng không nghiêm túc này thực sự làm người ta không thể vui nổi.

“Cái con mẹ nhà mày!”

Tần Sơn nhấc một chân lên đạp.

Trương Hồng thấy vậy cực kỳ khinh bỉ hừ một tiếng, đang định ra tay chặn cú đạp này lại, nhưng…

“Rầm!”

Trương Hồng bị Tần Sơn đạp cho văng ra ngoài, ít nhất phải đến bảy tám mét.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây dại.

Trương Hồng còn chưa kịp đứng dậy, tốc độ của Tần Sơn nhanh đến mức quái dị sáp đến trước mặt gã, chẳng nói hai lời, đặt mông ngồi lên người gã rồi cứ nhè đầu gã mà đấm liên tục.

“Con mẹ nó, ông ghét nhất là cái kiểu người làm màu làm mè như mày!”

“Mẹ kiếp, còn ở trước mặt ông làm bộ làm tịch!”

“Còn nói không muốn chết thì mau tránh ra, con mẹ mày giỏi thì đánh chết tao đi!”

“Xem ông có đánh chết mày không!”

“Bốp bốp bốp…”.

Tần Sơn đấm cho gã sưng vù mặt mũi, đánh gã cao thủ hạng hai này đến mức mẹ gã cũng không nhận ra nổi nữa.

May mắn thay, Lâm Dụ Xương kịp thời nói một câu: “Vừa phải là được”.

Tần Sơn vậy mới chịu đứng dậy, sau đó “Phì!” nhổ một bãi nước bọt.

Anh ta nhổ thẳng lên người Trương Hồng, sau đó chậm rì rì đi về phía chiếc xe Bentley, tiếp tục dựa người vào xe, vẫn là cái bộ dáng cà lơ phất phơ lúc nãy, như thể nãy giờ anh ta chưa từng động tay động chân với người ta vậy.

Ông Ba Tùng nhìn Trương Hồng đánh đến mức mặt sưng như mặt lợn thì bất giác nuốt nước miếng, con mẹ nó từ đâu chui ra cái thằng biến thái này vậy?

Trương Hồng là cao thủ hạng hai, mặc dù chỉ là cấp thấp nhưng cũng vẫn là cao thủ hạng hại, so với cao thủ hạng ba thì vẫn có sự khác biệt rõ ràng.

Đạo Trưởng là cao thủ hạng hai, võ lực có thể coi là xếp hàng đầu ở thủ đô, mà ông ta đánh nhau với Trương Hồng cũng không đến mức như bây giờ, Trương Hồng gần như không hề có cơ hội phản đòn.

Lâm Dụ Xương lại thở dài, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Ông Ba, còn chưa về sao, có một số việc không đơn giản như ông nghĩ, ắt là sau này ông sẽ biết thôi, tôi chặn ông lại cũng là vì muốn tốt cho ông”.




Ông Ba Tùng sa sầm mặt: “Tôi còn được lựa chọn sao?”

...

Nhà họ Diệp, ông Tư nhà họ Diệp Diệp Giả ở trước cửa gặp được một người.

Diệp Giả nhìn thấy người này thì cười vui vẻ vươn tay: “Thật là khách quý, khách quý nha!”

Bạch Vân Bằng cũng vươn tay ra bắt lấy, sau đó tay còn lại đưa một bình Lô Châu Lão Kiếu ra cười nói: “Đây là bình rượu đã cất kỹ nhiều năm, suýt chút nữa là quên mất, may là hôm nay Quế Hương nhắc nhở tôi mới nhớ ra”.

“Đi, chúng ta uống vài ly”.

Diệp Giả mặc dù vẫn đang cười, nhưng lời nói thì không còn hữu hảo như trước nữa: “Bây giờ gia chủ nhà họ Bạch lại đến tìm tôi, e không phải chỉ là để uống rượu đâu nhỉ?”

“Thực sự chỉ là để uống rượu”, Bạch Vân Bằng cười đáp.

Nói xong ông đi thẳng vào nhà của Diệp Giả.

Sau đó, một người đàn ông đầu trọc đi đến bên cạnh Diệp Giả, thì thầm hỏi: “Ông Tư, cái này…”.

Diệp Giả lắc đầu cười khổ: “Thôi bỏ đi, bố người ta đã đến tận cửa rồi, tôi đành đi uống vài ly vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK