Mãi vẫn chưa điều tra được ông chủ đứng sau tập đoàn Tân Tây là ai, lại càng không thể biết được mối thâm thù giữa tập đoàn Tân Tây và công ty trái cây Lý Thị là gì. Anh đành thâm nhập vào tập đoàn Tân Tây để tự mình điều tra.
Mối nghi ngờ của anh đang là Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong luôn có tư tình với Lý Tuyết, nhưng cô chưa từng để mắt tới gã. Đã vậy còn nhiều lần bị Bạch Diệc Phi phá hoại chuyện tốt, thế nên gã muốn đánh sập Lý Thị. Khiến cho Lý Thị phải cầu cứu đến sự viện trợ từ bên ngoài. Đến lúc đó, Liễu Thị sẽ dang tay cứu vớt rồi dùng Lý Tuyết làm điều kiện trao đổi.
Ông cụ Lý luôn coi trọng Lý Thị, ắt sẽ vì thế mà buộc Lý Tuyết phải ly hôn với Bạch Diệc Phi rồi gả cô cho Liễu Chiêu Phong. Nếu nghĩ như vậy, thì quả là rất hợp lý.
Nhưng hợp lý thì hợp lý, trước khi tìm được chứng cứ cũng không thể kết luận bừa được. Nếu không sẽ gây ảnh hưởng tới phán đoán của bản thân.
Tập đoàn Tân Tây nằm ở quận Bắc Giao thành phố Thiên Bắc, thường được gọi là quận Bắc, cũng không xa lắm, lái xe chừng hai, ba mươi phút là tới.
Đến tập đoàn Tân Tây, Bạch Diệc Phi báo với lễ tân cái tên mà Long Linh Linh đưa, sau đó đợi người ấy ra gặp.
Vài phút sau, một cô gái có nét nhang nhác giống Long Linh Linh rảo bước trên đôi giày cao gót tiến tới phía anh.
“Anh là Bạch Diệc Phi?”, cô ta khẽ liếc nhìn.
Bạch Diệc Phi khẽ gật đầu: “Vâng”.
“Tôi là Kim Mộng Lan, là thư ký chủ tịch”, Kim Mộng Lan nói.
Bạch Diệc Phi lịch thiệp gật đầu: “Chào cô”.
Kim Mộng Lan hắng giọng nói: “Vốn dĩ tập đoàn chúng tôi không có kế hoạch tuyển người, nhưng anh là do Linh Linh giới thiệu đến, nào mời đi theo tôi!”. Nói xong, cô ta quay gót bước đi.
Bạch Diệc Phi rảo bước theo sau.
Kim Mộng Lan dẫn Bạch Diệc Phi lên lầu trên, tới bộ phận nghiệp vụ và giới thiệu anh với một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào: “ Phan Tuệ Tuệ, người mới, cô hướng dẫn đi”.
Phan Tuệ Tuệ ngoan ngoãn gật đầu, nhoẻn cười nói: “Vâng, thư ký Kim”.
Kim Mộng Lan quay đi.
Phan Tuệ Tuệ thấy vậy lập tức tắt nụ cười, lấy tay vỗ vỗ lên ngực: “Mẹ ơi, sợ quá!”
“Cô sợ cô ta à?”, Bạch Diệc Phi thấy buồn cười.
Phan Tuệ Tuệ trả lời theo phản xạ: “Tất nhiên rồi, cô ấy thực sự là…”, vừa nói được nửa câu thì vội vàng dừng lại, nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ nghi hoặc rồi hỏi: “Công ty không tuyển người, anh lại còn được thư ký Kim dẫn lên, chắc anh là người quen của cô ấy hả?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Lần đầu gặp thôi”.
“Thật đấy?”
“Thật mà”, Bạch Diệc Phi gật đầu xác nhận.
Phan Tuệ Tuệ thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẫn không yên tâm nhìn ngó trước sau mới dám thầm thì nói với Bạch Diệc Phi: “Thư ký Kim là sư tử Hà Đông có tiếng ở công ty đó!”
Văn phòng này không lớn lắm, cũng chỉ tầm sáu, bảy mươi mét vuông, bàn làm việc được ngăn với nhau bằng tấm vách màu xanh dương. Những người khác giờ này đều đang cắm cúi làm việc.
Vì sợ người khác nghe thấy, nên mặc dù đã nói rất nhỏ nhưng Phan Tuệ Tuệ vẫn ghé sát về phía Bạch Diệc Phi. Khi nói chuyện, hơi ấm phả thẳng vào vành tai Bạch Diệc Phi.
Bất giác, vành tai Bạch Diệc Phi động đậy, sau đó anh giơ hai tay thành bộ móng vuốt, ngoác miệng ra: “ Như thế này hả?”
“Ha ha …”
Bạch Diệc Phi cũng cười, vì mới gia nhập công ty mới nên phải tạo quan hệ tốt với đồng nghiệp.
Cảnh hai người cười đùa, đã bị một người ở phía cửa vào nhìn thấy.
Thời gian còn lại, Phan Tuệ Tuệ miệt mài hướng dẫn Bạch Diệc Phi, hai người trở nên rất thân thiết và thường nghe có tiếng cười nói.
Về phía Bạch Diệc Phi, vì muốn nhanh chóng tìm hiểu được thông tin mà mình cần nên cần phải nhanh chóng tạo quan hệ tốt với Phan Tuệ Tuệ.
Và cũng vô tình tạo ra cho mình một chuỗi rắc rối.
Sau giờ làm, Phan Tuệ Tuệ dẫn Bạch Diệc Phi đến ký túc xá của nhân viên.
Nhân viên của công ty đều có phòng ký túc riêng, Bạch Diệc Phi mới đến, nên đành phải nhờ Phan Tuệ Tuệ đưa về ký túc. Phan Tuệ Tuệ cũng khá thân thiết với Bạch Diệc Phi nên nhận lời ngay.
Nhưng chưa kịp đến ký túc, thì đã bị 4-5 người chặn lại.
Năm nhân viên công ty khoảng chừng 20 tuổi bao vây lấy Bạch Diệc Phi và Phan Tuệ Tuệ. Gã trai đeo khuyên tai đứng đầu tiên trong số đó nhìn có vẻ là đàn anh.
Gã đeo khuyên nhìn tướng mạo cũng thường thường, nhưng cứ nhìn vào quần áo và chiếc đồng hồ đeo tay của gã là biết, chắc chắn gia đình có điều kiện.
Phan Tuệ Tuệ nhìn thấy gã trai trước mặt thì vội vàng nép vào sau lưng Bạch Diệc Phi rồi hỏi với giọng run sợ: “Tôn Trình, anh làm gì vậy?”
Gã Tôn Trình cười khẩy: “Làm gì?”, nói xong, hắn đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi dò xét một lát rồi nói: “Anh là người mới hả?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Đúng vậy”.
Anh đến đây là để điều tra về ông chủ thực sự chứ không muốn gây chuyện. Hơn nữa, anh cũng chẳng hiểu là mình đã làm gì gây hấn với đám người kia.
Tôn Trình nhìn Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Nếu là người mới, thì lần này tôi cũng không so đo nữa. Nhưng tôi cảnh cáo anh, Phan Tuệ Tuệ là người của tôi, anh tránh xa cô ấy ra. Lần sau tôi còn nhìn thấy, thì cứ ở đó mà chờ chết đi!”
“Anh nói gì vậy? tôi không phải người của anh, tôi cũng không thích anh!”, Phan Tuệ Tuệ tức giận nói.
Tôn Trình lạnh lùng: “Vậy thì sao?”
“Anh!”, Phan Tuệ Tuệ cắn chặt răng.
Tôn Trình nhìn Bạch Diệc Phi: “Đã nhớ lời tôi vừa nói chưa?”
“Tôi nhớ rồi”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Anh không muốn gây chuyện nên việc gì tránh được thì nên tránh.
Tôn Trình có vẻ rất ngạc nhiên vì thái độ dễ nói chuyện của Bạch Diệc Phi, nhìn Bạch Diệc Phi với con mắt hứng thú rồi cười nói: “Được đấy, tên này rất biết điều!”
Phan Tuệ Tuệ không ngờ rằng Bạch Diệc Phi lại hèn đến vậy, trong lòng có chút coi thường và bước xa anh ra một bước.
Tôn Trình nhìn Phan Tuệ Tuệ rồi cười khá hài lòng, sau đó dẫn đám người của mình rời đi.
Đợi đám người kia đi hết, Bạch Diệc Phi mới hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
Phan Tuệ Tuệ nhìn anh bằng ánh mặt lãnh đạm, câu trả lời của cô không còn vẻ nhiệt tình như trước đây nữa: “Nhân viên của công ty!”
Bạch Diệc Phi ngẩn người, nói tiếp: “Vậy chúng ta đi thôi?”
“Tôi còn có việc, anh tự đi đi!”, Phan Tuệ Tuệ lạnh lùng trả lời rồi quay gót đi luôn.
Bạch Diệc Phi nhìn theo cạn lời, sau đó cũng tự tìm thấy ký túc. Khi bước vào trong phòng đã có 3 người đàn ông ở đó rồi.
Cũng gần giống với ký túc của sinh viên đại học, ở đây 4 người một phòng.
Bạch Diệc Phi bước vào, thấy mọi người đều đang làm việc riêng. Người thì đang ăn bánh mỳ, người đang giặt quần áo, còn một người nữa đang nghịch điện thoại. Họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi cũng chỉ có thái độ rất thờ ơ.
Bạch Diệc Phi cũng không màng đến họ.
Bước thẳng ra ban công, Bạch Diệc Phi rút điện thoại ra gọi cho Lý Tuyết, nhưng cũng vẫn không liên lạc được.
Gọi liên tiếp mấy lần không có kết quả, cũng hết cách nên đành gửi tin nhắn cho Lý Tuyết, nói buổi tối có chút việc nên không về nhà được.
Gửi tin nhắn xong, Bạch Diệc Phi quan sát ba người kia, muốn hỏi thăm họ về tập đoàn Tân Tây, thế nhưng xem ra, họ cũng chẳng muốn quan tâm đến anh.
Bạch Diệc Phi nhún vai, đúng là đang cần thăm dò tin tức, nhưng cũng chẳng đến nỗi phải xum xoe quẫy đuôi với tất cả mọi người.
Đang định đi ra ngoài, thì cậu trai nghịch điện thoại đột nhiên hỏi: “Người anh em, ăn cơm không?”
Bạch Diệc Phi hơi bất ngờ, nhưng cũng gật đầu nói: “Có”.
Hai người đến tiệm ăn nhanh bên ngoài và gọi hai suất ăn.
“Tôi là Hàn Uy”, cậu trai tự mình giới thiệu.
Bạch Điệc Phi cười nói: “Bạch Diệc Phi, mới đến công ty, nhờ anh giúp đỡ”.
“Ồ …”, Hàn Uy đột nhiên thở dài.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Sao vậy?”
Hàn Uy lại thở dài: “Giúp đỡ cái gì, công ty bây giờ hoạt động không tốt, đang cắt giảm nhân sự”.
Bạch Diệc Phi không hề bất ngờ với tin này, tiếp tục nghe Hàn Uy nói: “Có biết vì sao họ có thái độ không tốt với anh không?”
“Vì đang cắt giảm người sao?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Hàn Uy gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ công ty đang cắt giảm nhân sự, thế mà anh lại còn vào công ty. Đã thế còn được thư ký Kim đưa tới. Mọi người đều nghĩ là anh vào do có quan hệ nên việc cắt giảm chắc chắn sẽ không rơi vào anh. Thế nên trong bọn họ sẽ phải có người bị thôi việc, anh nói xem ai còn vui được chứ?”.