Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 606: Nhận Lý Hữu Sinh làm con nuôi

Từ Lãng đá văng cánh cửa nhà, Dương Xảo ở trong phòng khách lập tức đứng lên: "Anh Lãng, anh đã về rồi à? Ăn uống gì chưa..."

Dương Xảo còn chưa dứt lời liền nhìn thấy Từ Lãng cõng một cậu nhóc trên lưng khiến cho cô ta sửng sốt một hồi.

Từ Lãng đổi lại vẻ mặt thỏa hiệp, hỏi: "Lâm Tử đâu?"

Dương Xảo đáp: "Đã ngủ rồi".



Từ Lãng nói: "Gọi cậu ta dậy đi, để cậu ta tắm rửa cho anh bạn nhỏ này, nhóc này mới hơn 10 tuổi nên hay xấu hổ lắm".

Dương Xảo nhanh chóng vâng vâng dạ dạ, lên tầng gọi Dương Lâm.

Từ sau khi ở thành phố Lam trở về, Từ Lãng luôn coi chị em Dương Xảo như người nhà, cho nên chị em bọn họ liền dọn tới ở cùng Từ Lãng.

Từ Lãng dạy cho Dương Xảo biết sử dụng máy tính, còn mua điện thoại cho bọn họ, để khi nào bọn họ không hiểu vấn đề gì còn biết đường lên mạng tìm kiếm.



Chị em Dương Xảo rất nghe lời, dù sao cũng đến một nơi hoàn toàn xa lạ, khác hẳn thành phố Lam nên cô ta không dám ra ngoài, chỉ một mực ngoan ngoãn ở nhà học tập, thuận tiện giúp Từ Lãng dọn dẹp nhà cửa một chút.

Từ Lãng ở tầng một còn chị em Dương Xảo ở tầng hai.

Mặc dù Từ Lãng khá ít nói, nhưng ba người sống cùng nhau như người thân trong nhà, vô cùng gắn bó thân thiết.

Từ Lãng suýt chút nữa gặp nạn, Bạch Diệc Phi nói với anh ta rằng Dương Xảo đau lòng và lo lắng cho anh ta đến nỗi đứng ngồi không yên.

Khoảnh khắc hai người đối diện với nhau, không ai chủ động nói ra chuyện ngày đó, cũng không ai muốn phá vỡ không khí vui vẻ này.

Dương Xảo thấy Từ Lãng đem một đứa bé trở về, trong lòng cảm thấy lo lắng hơn cả sự tò mò.

Nhưng Dương Xảo không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, chỉ vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Lý Hữu Thành, rồi đặt lên sô pha.

Sau khi Dương Lâm mắt nhắm mắt mở thức dậy, rồi vội vàng đưa Lý Hữu Sinh đi tắm rửa.

Bây giờ chỉ còn lại Từ Lãng và Dương Xảo, cô ta đi đến phòng bếp hâm nóng một ít thức ăn rồi bưng ra cho Từ Lãng.

Vừa nãy ở trong tiệm mỳ, Từ Lãng không ăn mỳ bởi vì anh ta biết ở nhà phần cơm nên dù có đói thì anh ta cũng không ăn.

Từ Lãng vừa ăn vừa nói: "Mua cho cậu bé một ít đồ dùng sinh hoạt trước, tôi sẽ nói với Bạch Diệc Phi tìm một trường học rồi đưa nó đến trường".

"Vâng", Dương Xảo gật đầu.

Cơm nước xong xuôi, Từ Lãng cầm chén cơm định đem đi rửa nhưng lại bị Dương Xảo giành lấy: "Để tôi rửa cho".

Nhưng cô ta không chú ý nên lỡ tay làm đổ đĩa thức ăn xuống bàn.

"Xoảng!"

Đĩa thức ăn rơi xuống mặt đất vỡ tan tành.

Hai người đứng hình một lát rồi Dương Xảo lập tức cúi người xuống nhặt từng mảnh vụn của đĩa thức ăn, còn luôn miệng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi... Á!"

Bởi vì quá hoảng hốt nên cô ta không chú ý, chẳng may bị mảnh vụn cứa vào tay, chảy máu.

Từ Lãng thấy vậy lập tức bỏ bát đũa trên tay xuống, anh ta ngồi xuống, nắm lấy ngón tay của Dương xảo, vô thức đưa ngón tay bị trầy xước kia ngậm vào trong miệng để cầm máu.

Dương Xảo kinh ngạc trợn tròn mắt, nín thở một vài giây, sau đó gò má nhanh chóng đỏ bừng lên.

Thật ra thì vết thương ngoài da này không hề nghiêm trọng đối với Từ Lãng, nhưng không hiểu tại sao khi Từ Lãng thấy Dương Xảo bị thương, cho dù chỉ là vết thương nhỏ anh ta cũng lo lắng không thôi.

Dương Xảo xấu hổ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu nói: "Ở nhà... có thuốc..."

Mặc dù nhỏ giọng nói nhưng Từ Lãng nghe được, trong lòng đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Lúc này, Từ Lãng mới ý thức được đây chỉ là một vết thương nhỏ, chỉ cần sát trùng rồi băng lại là được, nhưng anh ta lại chuyện bé xé ra to...

Thật ra thì Từ Lãng cũng là sát thủ, thường xuyên bị thương khi gặp nhiệm vụ, dĩ nhiên anh ta phải tự mình xử lý vết thương, đây chính là bản năng sinh tồn của sát thủ, chỉ có điều phương pháp có chút đơn giản và thô bạo.

Từ Lãng sau khi bình tĩnh thì đỏ bừng mặt, đứng dậy đi lấy thuốc: "Vậy... để tôi đi lấy thuốc..."

Nhưng ngay khi anh ta vừa đứng dậy thì Dương Xảo đã nắm lấy tay của anh.

Từ Lãng ngừng lại một lát, giống như bị điểm huyệt vậy.

Giờ phút này, bầu không khí dần trở nên mập mờ.

Hai người đứng không nhúc nhích nhìn nhau, trong ánh mắt có những xúc cảm khó nói thành lời, như nóng bỏng xen lẫn hoảng hốt.

Đột nhiên, giọng nói của Bạch Diệc Phi văng vẳng bên tai Từ Lãng: "Anh cũng sắp ba mươi rồi, nên tìm một người phụ nữ bên cạnh để chăm sóc".

Tim của Từ Lãng vô thức loạn nhịp, trong đầu không khỏi lóe lên một ý nghĩ: "Có một người phụ nữ bên cạnh, sẽ như thế nào nhỉ?"

Hai người vô thức nhích lại gần nhau, Từ Lãng có thể ngửi rõ cả mùi thơm phụ nữ trên người Dương Xảo.

"Có một gia đình sẽ cảm thấy như thế nào?"

"Không, chắc chắn là cảm thấy không tốt rồi".

"Nhưng sao tim mình đập nhanh vậy".

"Không được, mình là sát thủ, không thể như vậy, mình phải tĩnh tâm lại thôi".

"A!"

Khi Từ Lãng đang giãy giụa đấu tranh tư tưởng thì cánh môi của hai người đã vô tình chạm vào nhau.

Đúng lúc đó.

"Anh Lãng, chị!"

Giọng của Dương Lâm từ trên tầng truyền xuống.

Tiếng hét này khiến Từ Lãng và Dương Xảo giật nảy mình, vội vàng tách nhau ra, Từ Lãng đứng lên, đỏ mặt không biết phải làm sao, không khỏi đứng tại chỗ lẩm bẩm, sau đó cũng không biết mình đang nói gì: "A... Cái đó... Cô, không sao..."

Dương Xảo đỏ bừng mặt, thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn Từ Lãng, nhưng nghe thấy Từ Lãng nói xong liền sững sờ.

Từ Lãng vỗ trán mình một cái, anh ta biết mình quá bối rối, vừa muốn mở miệng thì giọng của Dương Lâm lại một lần nữa truyền tới.

"Anh Lãng, mau tới đây!"

Từ Lãng phản ứng kịp thời, vội vã xoay người lên lầu, nhưng lúc lên có lẽ không giữ được bình tĩnh, luống ca luống cuống suýt chút nữa bị ngã.

Dương Xảo thấy vậy trong lòng cũng lo lắng, may mà tài nghệ của anh cũng không tệ, nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Thấy Từ Lãng đi lên tầng hai, Dương Xảo mới đưa tay ra không ngừng quạt, để cho hạ nhiệt trên khuôn mặt, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, mang theo một chút dư vị ngọt ngào.

Trên tầng hai, Từ Lãng sững sờ khi nhìn thấy Dương Lâm và Lý Hữu Sinh.

Lý Hữu Sinh bị Dương Lâm lột sạch quần áo, hoảng sợ núp ở một góc trong phòng tắm, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác xen lẫn sợ hãi, run lẩy bẩy nhìn Dương Lâm.

Dĩ nhiên, đây không phải là lý do khiến Dương Lâm gọi Từ Lãng lên đây.

Nguyên nhân chính là do trên người Lý Hữu Sinh chi chít vết sẹo.

Không chỉ có như vậy, cánh tay cậu bé cũng có rất nhiều vết sẹo, khoảng chừng hơn 20 vết thương, nhưng những vết thương này đã đóng vảy chỉ còn lại dấu vết.

Từ Lãng và Dương Lâm đều vô cùng sửng sốt.




Một đứa bé mới hơn mười tuổi, cho dù không phải người nhà mình nhưng cũng không nhẫn tâm đánh đập cậu bé như thế này!

Từ Lãng lập tức vô cùng phẫn nộ, vô thức siết chặt tay thành nắm đấm.

Dương Lâm không biết phải làm sao: "Anh Lãng..."

Từ Lãng hít một hơi thật sâu, sau đó vẫy tay với Lý Hữu Sinh: "Tới đây".

Lý Hữu Sinh nhìn Dương Lâm, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, lại quay sang nhìn Từ Lãng, cuối cùng rón rén đi tới trước mặt Từ Lãng, khi đến gần liền ôm lấy cánh tay của Từ Lãng rồi núp ở sau lưng anh ta.

Từ Lãng ngồi xuống, đặt tay lên vai cậu bé: "Những vết thương này do ai gây ra?"

"Bố và anh trai cùng mụ hồ ly tinh đó".

Trán của Từ Lãng nổi cả gân xanh.

Anh ta thật khó có thể tưởng tượng nổi.

Trừ con hồ ly tinh ra, bọn họ rõ ràng là người một nhà, người thân ruột thịt, thế nhưng lại đánh đứa nhỏ ra nông nỗi này, rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu thù hận?

Từ Lãng muốn chăm sóc cậu bé thêm một thời gian rồi mới điều tra con hồ ly tinh trong lời Lý Hữu Sinh kể, nếu như con hồ ly tinh đấy còn quá đáng thì anh ta liền giết chết ả ta, sau đó đem Lý Hữu Sinh cho bố của cậu bé.

Nhưng xem ra bây giờ, căn bản là không cần nữa.

Từ Lãng xoa đầu của Lý Hữu Sinh, trầm giọng nói: "Con hãy nhớ, từ nay về sau, con sẽ mang họ Từ, là con trai của Từ Lãng này".

"Sau này con hãy đi theo ta, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt con".

Lý Hữu Sinh cúi đầu, không dám nói lời nào.

Dương Lâm không hiểu nhìn hai người, hỏi: "Anh Lãng, chuyện này... Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chương 607: Anh có gia đình rồi

Từ Lãng lắc đầu, không có ý định nói thêm gì nữa: “Cậu về ngủ trước đi, để tôi tắm cho cậu bé”.

Dương Lâm vẫn còn muốn hỏi gì đó nhưng thấy không khí có chút gì đó không ổn nên cuối cùng không hỏi nữa mà rời khỏi nhà tắm.

Từ Lãng đi lấy nước, sau khi đổ đầy nước trong thùng thì ôm Lý Hữu Sinh, nói: “Người bẩn nên tắm qua chút”.

Lý Hữu Sinh đỏ ửng mặt, gật đầu.



Từ Lãng chầm chậm đẩy Lý Hữu Sinh vào trong. Chỉ có điều, vừa vào thì Lý Hữu Sinh lập tức hét lên, sau đó nhảy vọt ra ngoài ôm chặt lấy Từ Lãng.

“Bố ơi, nóng quá!”.

Từ Lãng lập tức cúi đầu nhìn chân của cậu bé, cũng may là chỉ vừa bước vào trong nên hơi đỏ chứ không bị bỏng.

Lúc này, Từ Lãng mới nhớ ra. Lý Hữu Sinh chỉ là đứa trẻ, da vẫn còn mềm mỏng nên không chịu đuợc nhiệt độ này.



Sau khi Từ Lãng nghĩ ra thì vội nói: “Xin lỗi nhóc nha, xin lỗi. Chú không.... À, ban nãy nhóc gọi chú là gì?”

Cuối cùng Từ Lãng mới phản ứng lại, ban nãy Lý Hữu Sinh đã gọi mình. Âm thanh này khiến Từ Lãng thấy chấn động. Còn Lý Hữu Sinh thì cẩn thận nhìn Từ Lãng mà không dám lên tiếng. Có lẽ cậu ta khá lạ lẫm với cách xưng hô này.

Từ Lãng thấy thế thì không đắn đo gì mà bảo Lý Hữu Sinh cứ đứng đó còn mình đi điều chỉnh độ ấm của nước.

Bình thường anh ta là người khá khô khan, nên tắm cho người khác là việc khá hiếm.

Lúc tắm anh ta kỳ cọ khá mạnh nên sau lưng Lý Hữu Sinh đỏ ửng lên.

Khó khăn lắm mới tắm xong, khăn tắm của mình dùng rồi nên cuối cùng anh ta đành phải gọi Dương Xảo mang một bộ quần áo đến.

Cuối cùng Lý Hữu Sinh cũng tắm xong, cảm thấy mình như được giải thoát.

Sau khi Từ Lãng dắt Lý Hữu Sinh tắm sạch sẽ bước ra, cậu ta như biến thành một người hoàn toàn khác, thành cậu bé sáng sủa đáng yêu hơn nhiều.

Dương Xảo không khỏi ngạc nhiên, đợi khi định thần lại thì lập tức nói: “Nếu Hữu Sinh muốn ngủ riêng thì tôi sẽ dọn dẹp căn phòng bên cạnh”.

“Con trai thì tất nhiên phải ngủ một mình rồi”, Từ Lãng nói.

Từ Lãng dắt Lý Hữu Sinh đến phòng mình, nói: “Sau này căn phòng này sẽ là của nhóc, cũng không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi”.

Sau khi Lý Hữu Sinh nhìn thấy căn phòng thì trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.

Có lẽ, đứa trẻ nào cũng đều hi vọng mình có được một nơi riêng tư thuộc về mình.

Kể cả là Lý Hữu Sinh lần đầu đến đây nhưng cậu ta dường như đã dựa dẫm vào Từ Lãng hết rồi.

Từ Lãng đồng ý giúp cậu ta giết người, dẫn cậu ta đi ăn mì, dẫn về nhà rồi tắm cho cậu ta. Tất cả những điều này dần dần khiến cậu ta dựa dẫm vào Từ Lãng.

Lý Hữu Sinh vui vẻ chạy vào trong phòng, bật đèn lên thì nhìn thấy chiếc giường lớn mềm và những thiết bị khác đều đầy đủ nên càng vui hơn. Lúc này cậu ta cũng mạnh dạn hơn rất nhiều, cậu ta hò hét một phen rồi định đóng cửa lại.

Đột nhiên, cậu ta nghĩ ra gì đó rồi thò đầu ra từ phía sau cửa, cẩn thận nhìn Từ Lãng hỏi: “Sau này con thật sự ngủ ở đây sao?”

Từ Lãng gật đầu, nói: “Đúng rồi”.

Lý Hữu Sinh lại hỏi: “Nếu con làm hỏng đồ thì bố có đánh con không?”

Từ Lãng dừng lại chút rồi cười nói: “Chỉ cần nhóc đừng dỡ căn phòng này ra là được”.

“Hự”.

Lý Hữu Sinh lại một lần nữa hét lên, nói: “Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ”.

Sau đó đóng cửa lại rầm một cái.

Từ Lãng và Dương Xảo đứng ở bên ngoài cửa thì ngây người ra, sau đó Dương Xảo mới phản ứng lại, hỏi với vẻ khó hiểu: “Ban nãy cậu ta gọi tôi là...”.

“Đâu có! Cô nghe nhầm rồi”, Từ Lãng vội xoay người rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi đến nhà của Từ Lãng.

Từ Lãng và Bạch Hổ đều là vệ sĩ sát sườn của Bạch Diệc Phi, vì vậy họ đều ở gần chỗ của anh. Bạch Diệc Phi cũng rất phóng khoáng khi tặng cho mỗi người một căn biệt thự ở bên cạnh nhà mình.

Bạch Diệc Phi gõ cửa, Từ Lãng nghe thấy liền đi ra mở cửa.

Từ Lãng vừa tập thể dục xong nên trên người vẫn còn mồ hôi. Anh ta đang dùng khăn mặt lau mồ hôi rồi nhìn Bạch Diệc Phi, bất mãn nói: “Gọi cú điện thoại là được mà”.

Bạch Diệc Phi cười hì hì, nói: “Mấy bước chân ý mà, không cần lãng phí tiền điện thoại thế. Đi nào, đi giải quyết chút chuyện với tôi”.

Từ Lãng thầm mắng một tiếng: “Đúng là đồ keo kiệt”.

Đường đường là người giàu nhất thành phố Thiên Bắc mà keo kiệt đến nỗi tiền điện thoại cũng tiếc.

Từ Lãng lại nói: “Tôi đi thay bộ quần áo, lát nữa sẽ đến gặp anh”.

“OK!”

Bạch Diệc Phi gật đầu, định đến nhà của Bạch Hổ. Nhưng lúc định đi thì quay đầu nhìn lại, lúc này anh ngây người ra.

Trong căn phòng, Dương Xảo đang mặc áo ngoài cho một cậu bé. Từ Lãng đi đến bên cạnh họ còn giơ tay ra xoa đầu cậu bé, thoạt nhìn cứ tưởng đây là một gia đình nhỏ.

Bạch Diệc Phi ngây người tại chỗ. Anh không vội đến nhà của Bạch Hổ mà đứng ở cửa lấy điếu thuốc ra hút.

Không bao lâu, Từ Lãng đi ra, lúc này anh ta đã đổi sang bộ quần áo thường rồi nói: “Đi thôi”.

Bạch Diệc Phi vẫn đứng dựa vào cửa mà không nhúc nhích, hếch đầu vào bên trong, hỏi: “Đứa bé kia là thế nào vậy?”

Từ Lãng thản nhiên đáp: “Tôi nhặt được đấy”.

Bạch Diệc Phi cũng đưa cho Từ Lãng một điếu thuốc, cười nói: “Tôi thấy gợi ý trước đó của tôi cũng hay đấy chứ”.

“Cái gì cơ?”, Từ Lãng hỏi.

Bạch Diệc Phi lại cười, nói: “Tôi cho anh một cái bệnh viện và một ngân hàng cũng được nhỉ”.

Từ Lãng chau mày, nói: “Không cần đâu”.

Bạch Diệc Phi liền lắc đầu, nói: “Hiện giờ anh không còn một mình nữa rồi”.

Từ Lãng nhanh chóng phản bác, nói: “Anh mới thế ý”.

Bạch Diệc Phi cạn lời luôn.

Phải nói thế nào được nhỉ, quả thật anh không còn một mình nữa. Nhưng nếu hiểu một cách tỉ mỉ thì giống như kiểu mắng người thì đúng hơn.

Nhưng ý Bạch Diệc Phi muốn nói là hiện giờ Từ Lãng có chị em Dương Xảo, còn có cả một cậu bé kia nữa. Cũng coi như anh ta có một gia đình rồi, người nhà sẽ lo lắng cho anh ta.

Những việc mà Bạch Diệc Phi làm bây giờ là bắt buộc phải làm, muốn chủ động giành giật lấy cuộc sống yên bình thì không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng Từ Lãng thì khác, anh ta có thể dừng lại bất cứ lúc nào.

Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ một lúc, cũng không tiếp tục nói mấy chuyện này nữa mà khoát tay, vừa đi vừa nói: “Thôi bỏ đi, chuyện này không cần đến anh nữa. Anh đi mua ít quần áo cho vợ con anh đi”.




Từ Lãng trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Anh mới có vợ con ý”.

“Há?”, Dương Xảo nghe thấy vậy thì tò mò mở cửa ra nhìn Từ Lãng. Từ Lãng lập tức thấy ngượng ngùng, thấp giọng thanh minh: “Vợ anh ta không sinh con được”.

....

Bạch Diệc Phi đã ngồi trong phòng khách của nhà Bạch Hổ, chau mày phiền muộn.

Anh chuẩn bị về Lam Thành một chuyến, lấy một ít vàng mang về.

Nhưng chuyện này vô cùng quan trọng, không thể để nhiều người biết.

Chung Liên chắc chắn không thể dẫn đi được, dù sao thì Chung Liên là Bạch Vân Bằng cử đến. Ai biết được chủ nhân thật sự của cô ta là anh hay là Bạch Vân Bằng nữa?

Bạch Hổ là người mà mẹ ruột anh- Ngô Quế Hương cử đến.

Trần Ngạo Kiều thì càng không cần nói nữa, anh ta còn rất nhiều chuyện giấu anh.

Hiện giờ, chỉ e có mỗi Từ Lãng mới là người mà anh tin tưởng nhất.

Nhưng cái tên này chỉ qua một đêm mà đã có gia đình, còn đầy đủ cả ‘Vợ, em vợ và cả con trai nữa’.

Bạch Diệc Phi thở dài một tiếng, Bạch Hổ rót cho anh cốc nước.

Bạch Diệc Phi bưng chén nước lên uống một ngụm, hỏi Bạch Hổ: “Tiểu Bạch! Hôm nay chúng ta tâm sự một chút được không?”

Chương 608: Người anh có thể tin tưởng

Bạch Hổ ngồi phía đối diện nhìn Bạch Diệc Phi, cảm thấy chuyện này không đơn giản nên lời ít mà ý nhiều: “Anh nói đi”.

Bạch Diệc Phi không lập tức trả lời mà im lặng một lát, cuối cùng mời nghiêm túc nhìn Bạch Hổ, hỏi: “Bạch Hổ, tôi có thể tin tưởng anh không?”

Bạch Hổ nghe vậy thì cau mày.

Bạch Diệc Phi đưa điếu thuốc cho anh ta. Bạch Hổ lắc đầu từ chối, Bạch Diệc Phi lại tự châm cho mình một điếu.



Châm thuốc xong, anh mới nói: “Nói thật đi, hiện tại anh vẫn liên lạc với mẹ ruột tôi?”

Bạch Hổ đáp: “Dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của anh, có một số chuyện không cần giấu bà ấy, hơn nữa có rất nhiều lúc bà ấy có thể giúp anh”.

Bạch Diệc Phi nhìn anh ta: “Tôi biết rồi”.

Sau đó, anh hút liền hai điếu thuốc, sau đó mời cười nói: “Tôi không sao, chỉ đến tìm anh nói chuyện thôi”.



Anh nói xong thì đứng dậy rời đi.

Bạch Hổ nhìn anh, lại nhìn nửa điếu thuốc trong gạc tàn rồi trầm mặc.

Thật sự chỉ đến tán gẫu thôi ư?

Sau khi Bạch Diệc Phi đi ra thì nhìn trời xanh mà thở dài.

Bạch Hổ trung thành với anh nhưng anh ta cùng Chung Liên cũng trung thành với Ngô Quế Hương và Bạch Vân Bằng.

Bạch Diệc Phi nghĩ một lát, định lái xe đến bệnh viện Ngọa Long. Hiện tại người khiến anh yên tâm chỉ có Trương Hoa Bân.

Nhưng anh vừa đi đến cửa nhà thì thấy một người đang ở ngay đó.

Nhìn kỹ hóa ra là Trương Vinh.

Bạch Diệc Phi sầm mặt đi tới, đạp vào mông Trương Vinh: “Quỳ ở đây làm gì?”

Trương Vinh giật mình lập tức đứng dậy, phát hiện ra là Bạch Diệc Phi thì xông tới, ôm lấy chân anh xin tha: “Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi. Chủ tịch, xin anh tha thứ cho tôi, sau này tôi sẽ không mắc sai lầm, không phản bội anh nữa”.

Trước khi Liễu Chiêu Phong tiếp quản tập đoàn Hầu Tước, Trương Vinh được anh phái đến giúp đỡ công ty đá quý của Lý Tuyết. Nhưng sau khi ông ta biết Hầu Tước đã thuộc về Liễu Chiêu Phong thì lập tức vứt bỏ Lý Tuyết, tự mình chạy về tập đoàn.

Thật ra Bạch Diệc Phi không quá quan tâm đến chuyện này, dù sao Trương Vinh cũng phải nuôi người nhà mình, gặp chuyện như thế này thì đương nhiên sẽ chọn chuyện có lợi cho mình nhất.

Ông ta không tính là phản bội, chỉ là không đủ trung thành mà thôi.

Hơn nữa Bạch Diệc Phi cũng không coi ông ta là người mà anh tin tưởng được.

Nhưng nhìn bộ dạng này của ông ta khiến Bạch Diệc Phi nổi hứng trêu đùa, vì thế anh lạnh lùng nói: “Nếu ông đã nhận sai thì nên bày tỏ thành ý của mình”.

Trương Vinh lập tức gật đầu, sợ Bạch Diệc Phi không cho mình cơ hội: “Có có có, tôi có đem theo thành ý của tôi đến. Tôi biết bí mật của Liễu Chiêu Phong”.

Bạch Diệc Phi nhướn mày: “Ông nói nghe xem nào”.

Trương Vinh lập tức nói: “Chủ tịch, tôi biết người đứng sau Liễu Chiêu Phong là ai”.

Ông ta nói, có một lần lúc ông ta đi qua văn phòng chủ tịch thì nghe thấy Liễu Chiêu Phong bàn chuyện với người khác. Trương Vinh định nghe trộm một hai câu để sau này tìm cơ hội nịnh nọt.

Nhưng ông ta vừa dán tai lên cửa thì cánh cửa lập tức vỡ ra, ông ta cũng bị bắt vào.

Trương Vinh còn nói: “Người đó rất giống người bạn cảnh sát của anh”.

Bạn cảnh sát?

Không phải là Tần Hoa sao?

Tần Hoa hiện tại đang nằm viện, vậy người đó hẳn là Tần Sơn.

Trương Vinh nghĩ đến cảnh lúc đó thì vô cùng sợ hãi: “May mà lúc đó tôi đang cầm văn kiện cần Liễu Chiêu Phong ký tên nên nói là đến xin chữ ký của hắn”.

“Bọn họ dường như không nghi ngờ tôi nên bỏ qua. Lúc đó tôi sợ chết đi được”.

Bạch Diệc Phi cau mày.

Tần Sơn?

Chẳng phải Tần Sơn đi theo ông hai nhà họ Lâm ư? Nếu vậy thì chỗ dựa của Liễu Chiêu Phong là nhà họ Lâm?

Bạch Diệc Phi gật gật đầu sau đó khoát tay: “Vậy thì ông đã lập được công rồi, nhưng ông nên đi tìm Long Linh Linh, hiện tại cô ấy mới là chủ tịch của Hầu Tước”.

“Cái gì?”, Trương Vinh ngây ngẩn, kinh ngạc nói: “Nhưng trợ lý Long…”

Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn ông ta. Anh biết ông ta định nói gì, còn chẳng phải là nói Long Linh Linh ít kinh nghiệm, còn quá trẻ, không bằng ông ta à? Vì thế người làm chủ tịch phải là ông ta mới đúng.

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Bởi vì cô ấy đủ trung thành”.

Trương Vinh nhất thời nghẹn họng.

Lúc này ông ta đã hối hận đến đứt ruột!

Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Ông có thể đi rồi”.

Sau khi đuổi Trương Vinh đi, Bạch Diệc Phi cùng Lý Tuyết đi ăn cơm, sau đó mới đến bệnh viện Ngọa Long.

Ở căn cứ sau bệnh viện, Bạch Diệc Phi kể lại toàn bộ chuyện ở thành phố Lam cho Trương Hoa Bân.

Trương Hoa Bân như hóa đá.

Một lúc lâu sau anh ta mới hoàn hồn, nghiêm giọng hỏi: “Anh đã nói chuyện này cho vợ anh chưa?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Bạch Vân Bằng sắp xếp bốn vệ sĩ cho cô ấy. Tôi sợ cô ấy biết chuyện này sẽ không cẩn thận để lộ ra”.

Nghe vậy, Trương Hoa Bân ngẫm nghĩ: “Cũng đúng, chuyện này đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Nhưng lúc chúng ta trở lại, Đạo trưởng muốn Kỳ Kỳ, chúng ta hẳn nên giết chết cô ta trước rồi mới đưa cho gã”.

Bạch Diệc Phi ngớ ra: “Tại sao?”

“Cái chết của Lương Minh Nguyệt, cùng mục đích hiện tại của liên minh doanh nghiệp ở thành phố Lam, đạo trưởng hẳn đã biết sự tồn tại của số vàng đó rồi chỉ là ông ta không biết Lương Minh Nguyệt giấu chúng ở đâu”.

“Anh có thù với Kỳ Kỳ nhưng anh không đến mức phải giết cô ta. Chỉ cần là người hiểu anh thì sẽ biết được, anh và Kỳ Kỳ đã biết chuyện liên quan đến số vàng đó rồi”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy giật thót: “Không khoa trương đến vậy chứ?”

Trương Hoa Bân lắc đầu: “Gã hẳn chỉ suy đoán mà thôi, còn chưa chắc chắn nhưng bọn chúng đã tìm vàng rất lâu rồi mà vẫn chưa tìm được, cho nên dù chỉ là suy đoán thì cũng đủ để bọn chúng mạo hiểm đi xác minh”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì trong lòng kinh hãi.

Nếu là vậy thì bây giờ, Đạo trưởng nhất định sẽ đến thành phố Thiên Bắc.

Như vậy, gã có thể ra tay với Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ bất cứ lúc nào.

Trương Hoa Bân nhìn Bạch Diệc Phi rồi hỏi: “Ngày mai anh đi thành phố Lam, đã sắp xếp được thuyền chưa?”

Bạch Diệc Phi gật đầu.

Trương Hoa Bân cân nhắc một lát rồi nói: “Ngày mai anh không đi được, chúng ta phải đi trước, hơn nữa phải thuê một con tàu rời đi từ bến cảng của thành phố Hoa Thượng”.

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Được, tôi lập tức đi liên lạc”.

Trương Hoa Bân lại nói: “Đưa cả Kỳ Kỳ theo nữa”.






Buổi chiều hôm đó, hơn mười chiếc xe rời khỏi bệnh viện Ngọa Long rồi chia ra mỗi xe một ngả.

Trên tầng cao nhất của một khách sạn thành phố Thiên Bắc.

Đạo Trưởng chắp tay sau lưng, nghe đàn em báo cáo: “Mười mấy chiếc xe đi hướng khác nhau”.

“Trò trẻ con mà thôi”.

Sau đó, gã lạnh lùng ra lệnh: “Thông báo cho người của chúng ta giám sát nghiêm ngặt mấy huyện trấn gần Trường Giang của Bắc Hải, đặc biệt là mấy bến tàu. Một khi phát hiện có xe của thành phố Thiên Bắc thì lập tức xác nhận”.

“Vâng!”

Sau khi người đó rời đi thì một người đeo mặt nạ sắt đi ra từ góc phòng.

Người đó đi đến phía sau Đạo trưởng, cười nói: “Hắn thật thú vị, dám giở trò ngay trước mắt chúng ta”.

“Nhưng tôi nghĩ Bạch Diệc Phi sẽ không đến mấy quận, huyện gần Trường Giang đâu”.

Đạo trưởng cho dù gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, gã đi đến trước bàn trà, rót một ly.

Kinh La thấy vậy thì cười nói: “Đạo Trưởng khách khí rồi nhưng tôi không uống”.

Đạo trưởng chậm rãi rót trà rồi uống một ngụm.

Kinh La nhất thời lúng túng nhưng cũng chỉ trong một lát mà thôi.

Đạo trưởng uống trà xong mới từ từ nói: “Trong một lúc phái ra hơn 10 chiếc xe thì hẳn hắn đã đoán được chúng ta sẽ cản trở. Vậy thì theo tính cách của Bạch Diệc Phi, giở thù đoạn cũng là chuyện bình thường”.

Chương 609: Người đàn ông đeo mặt nạ sắt

“Vì thế bọn họ không ở trên những chiếc xe đến bến cảng hoặc bến tàu đó”.

Đạo Trưởng híp mắt: “Cho nên, bọn họ…”

Đúng vào lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

“Cốc, cốc, cốc…”



Đạo Trưởng và Kinh La khựng lại nhìn nhau.

Hai người bọn họ đều không có người quen ở thành phố Thiên Bắc, hơn nữa không nhiều người biết khách sạn này, hẳn sẽ không có ai đến gõ cửa mới phải.

Đạo Trưởng khẽ gật đầu với Kinh La, hắn cũng gật đầu đáp lại, sau đó thì đi về phía cửa.

Với bọn họ mà nói, chỉ cần không phải Tử Y và Tân Thu thì cho dù là ai biết được bí mật của bọn họ, một trong hai người bọn họ cũng đều dư sức khiến kẻ đó ngậm miệng.



Nhưng lúc Kinh La mở cửa thì ngây người.

Người đứng ngoài cửa là một người đàn ông đeo mặt nạ.

Khi hai người chạm mắt nhau đều nhận ra sự kinh ngạc cùng nghi hoặc trong mắt đối phương.

Kinh La cảnh giác hỏi: “Mày là ai?”

Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng trả lời: “Người tiễn bọn mày lên đường”.

Kinh La nghe vậy bật cười: “Mày biết người trong phòng là ai không?”

“Đạo Trưởng”, người đàn ông đeo mặt nạ lập tức đáp.

Kinh La không cười nổi nữa. Ở thành phố Thiên Bắc, Đạo Trưởng là một người có thể trấn áp được mọi thứ, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ này không có vẻ gì là sợ hãi.

Có thể thấy được, gã không đơn giản.

Người đàn ông đeo mặt nạ không muốn lãng phí thời gian nên đi thẳng vào trong phòng.

Kinh La lập tức vươn tay ngăn cản.

Hai người cũng vì thế mà ra tay với nhau.

Sau đó Kinh La nhất thời văng ra ngoài.

Khi Kinh La vừa đứng vững lại, còn chưa hết kinh ngạc thì người đàn ông đeo mặt nạ đã xuất hiện trước mắt hắn, vung quyền lên.

Tốc độ của người đàn ông đeo mặt nạ rất nhanh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ cho rằng gã lướt đến.

Quá đáng sợ, vượt qua khỏi khả năng lý giải của con người.

Trong phòng, Đạo Trưởng nhìn thấy vậy thì không thể ngồi yên nữa. Gã đứng dậy, trong chớp mắt đã đến bên người đàn ông đeo mặt nạ.

Ngay khi nắm đấm của người đàn ông sắp hạ xuống người Kinh La thì Đạo Trưởng tiến đến đánh úp sau lưng gã.

Gã không thể không bỏ qua việc công kích Kinh La, sau đó xoay người tránh thoát khỏi đòn tấn công của Đạo Trưởng, tiếp theo gã cúi người, bả vai đặt lên ngực Đạo Trưởng.

Đạo Trưởng nhất thời kinh hãi.

“Bộp…”

Sau cú va chạm mạnh, Đạo Trưởng lảo đảo lùi về sau vài bước.

Kinh La nhân cơ hội lật người, thoát khỏi thế tấn công của người đàn ông đeo mặt nạ.

Sau đó, hắn và Đạo Trưởng đều sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt.

“Mày là ai?”

Cho dù là Đạo Trưởng thì lúc này cũng không thể giữ khuôn mặt bình tĩnh được nữa. Gã trừng mắt nhìn người đàn ông.

Chỉ “cọ xát” trong chốc lát cũng đã rõ ràng rồi.

Người đàn ông đeo mặt nạ này mạnh hơn bọn họ.

Nhưng rất rõ ràng, cho dù là giọng nói hay dáng người của gã đều cho thấy gã không phải Tử Y và Tân Thu, mà ngoại trừ hai người đó ra, Kinh La và Đạo Trưởng hoàn toàn không biết ai còn mạnh hơn bọn họ.

Đã thế còn mạnh hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn dáng vẻ nhàn hạ của gã là rõ.

Kinh La không thể tin nổi mà nói: “Không thể nào, thành phố Thiên Bắc không thể có cao thủ bậc này!”

Người đàn ông không vội tấn công, hơn nữa còn nhàn nhãn đứng đó, từ tốn nói: “Rời khỏi đây nếu không tao sẽ giết chúng mày”.

Mặc dù giọng nói của gã rất bình thản nhưng lại nồng nặc ý vị giết chóc, khiến Kinh La và Đạo Trưởng đều khiếp sợ giống như cảm giác của Bạch Diệc Phi khi đối diện với Đạo Trưởng.

Đạo Trưởng nhìn người đàn ông, hỏi: “Có thể nói cho tao thân phận của mày không?”

Người đàn ông đeo mặt nạ không trả lời mà quay người đi ra ngoài, vừa nói: “Chúng mày có một tiếng, nếu không rời khỏi thành phố Thiên Bắc này thì không cần rời đi nữa”.

Sau khi người đàn ông rời đi, cánh cửa phòng đóng lại lần nữa, không khí trong phòng lập tức trở nên trầm trọng.

“Làm sao bây giờ?”, Kinh La quay đầu hỏi Đạo Trưởng.

Đạo Trưởng cau mày, cuối cùng nói: “Rời khỏi đây trước đã”.

Kinh La thở dài: “Thành phố Thiên Bắc này đúng là nơi ngọa hổ tàng long! Không ngờ lại có người đáng gờm đến vậy!”

Đạo Trưởng liếc nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Tên Tần Hoa đó chẳng phải ở bệnh viện à?”

Nghe vậy, Kinh La lập tức hiểu ý gã: “Đúng là ở bệnh viện, xương cổ hắn bị thương, đã trở thành người thực vật rồi, không thể đứng lên được nữa”.

“Hơn nữa tôi thừa nhận đã từng đánh một trận với Tần Hoa, hắn quả thực mạnh hơn tôi nhưng cho dù hắn có thể đứng lên được thì người này cũng không phải hắn”.

Đạo Trưởng im lặng một lát rồi nói: “Rời đi trước đã”.



Cùng lúc đó, một chiếc xe xuất phát từ bệnh viện Ngọa Long dừng lại ở bến thuyền thành phố Thiên Bắc.

Xe vừa dừng lại thì lập tức có bảo vệ ngăn cản.

“Nơi này không được đỗ xe, mau rời đi”.

Tài xế mở cửa xe, rút điếu thuốc đưa cho bảo vệ: “Người anh em, châm chước chút đi, tôi đến đón người”.

“Không được!”, bảo vệ từ chối điếu thuốc của tài xế, nghiêm khắc nói: “Anh mau rời khỏi chỗ này, lãnh đạo của chúng tôi hôm nay sẽ đến”.

Tài xế không còn cách nào khác chỉ đành lái xe rời đi.

Cho đến khi bọn họ đi khỏi, tên bảo vệ mới nói vào bộ đàm: “Không phát hiện ra mục tiêu”.

Cảnh này vừa hay bị vài người trong đoàn khách du lịch nhìn thấy.

Bọn họ đội mũ che nắng đứng lẫn lộn trong đoàn khách, hướng dẫn viên du lịch của bọn họ là một cô gái hơn 20 tuổi, tay cầm cờ cùng loa.

“Sau khi thuyền đến thì mọi người xếp hàng lên thuyền, tấm thẻ tôi đưa cho mọi ngời là vé tàu, đừng đánh rơi mất, nếu không mọi người sẽ phải tự đi mua lại”.

Cho dù hướng dẫn viên du lịch nói gì thì mấy người vừa nãy vẫn nhìn ngó khắp nơi.

Người đội mũ che nắng chính là Trương Hoa Bân. Anh ta thì thầm với Bạch Diệc Phi: “Quả nhiên bảo vệ ở bến tàu đều là người của Đạo Trưởng”.

Bạch Diệc Phi gật gật đầu: “Mục tiêu của Đạo Trưởng là mấy chiếc xe lái ra ngoài tỉnh của chúng ta”.

“Bọn họ cho rằng chúng ta lên thuyền ở ngoại tỉnh nhưng không ngờ rằng chúng ta vẫn lên thuyền ở Thiên Bắc, hơn nữa còn dùng cách này”, Trương Hoa Bân cười nói.

Bạch Diệc Phi nghe vậy cũng cười.

Lúc này anh cảm thấy có Trương Hoa Bân bên cạnh quả là may mắn.

Bạch Diệc Phi giỏi nhất là phá cục, bày cục, mà Trương Hoa Bân lại giỏi phá trận kẻ địch, phân tích tình thế. Hai bọn họ hợp tác với nhau quả là hoàn mỹ.

Trương Hoa Bân cười khen: “Nói thật, vẫn là anh giỏi. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, bọn họ nhất định không ngờ rằng chúng ta lại lên thuyền ở thành phố Thiên Bắc”.




Bạch Diệc Phi nghe vậy cũng tâng bốc: “Anh có thể phá giải âm mưu của Đạo Trưởng, anh vẫn giỏi hơn một bậc”.

Nói xong, hai người nhìn nhau cười.

Lúc này, Kỳ Kỳ vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ khinh bỉ: “Bỉ ổi vô sỉ! Ghê tởm!”

Kỳ Kỳ ngứa mắt với hành động của bọn họ vì thế mới trào phúng.

Trạng thái cơ thể của cô ta rất tốt, vết thương đã khỏi phân nửa nhưng vẫn không có sức.

Kỳ Kỳ biết, đồ ăn bình thường cô ta ăn có thuốc khiến toàn thân cô ta mất sức.

Cô ta cũng biết, bởi vì đống vàng mà Bạch Diệc Phi sẽ không thả cô ta, vì thế cô ta mới không có cách phản kháng, cũng không thể phản kháng.

Đến bên biển, Trần Hạo lặng lẽ rời đi, sau đó chạy đến bên một con thuyền đánh cá, nói gì đấy với người ở đấy, không lâu sau thì quay lại.

“Đã bàn bạc xong rồi. Nguyên liệu trên thuyền đầy đủ, chủ thuyền nói bọn họ vốn định ngày mai ra khơi, chỉ là vẫn chưa đủ người nên mới đợi ở bến tàu”.

Chương 610: Em gái Từ Lãng

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Đi”.

Bốn người cùng lên thuyền.

Đến bây giờ, người Bạch Diệc Phi thật sự yên tâm chỉ có Trương Hoa Bân cùng Trần Hạo.

Sau khi bốn người lên thuyền đánh cá thì xuất phát hướng về thành phố Lam.



Trong một khoang thuyền, Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi: “Anh hãy nghĩ kỹ hậu quả sau khi làm vậy đi”.

Tàu đánh cá không to bằng du thuyền, khoang để nghỉ ngơi cũng không nhiều. Bạch Diệc Phi lo Kỳ Kỳ sẽ nhân cơ hội mà bỏ trốn nên để đề phòng, anh dùng dây thừng buộc vào cổ tay cô ta, một đầu khác thì buộc lên người mình.

Nhưng như vậy thì buổi tối anh chỉ đành ở cùng một phòng với cô ta.

Bạch Diệc Phi không để ý đến Kỳ Kỳ mà nhìn ra biển rộng ngoài cửa sổ.



Nếu có một ngày anh đủ thực lực, mạnh mẽ đến mức có thể tùy ý chọn lựa cuộc sống của mình thì anh nhất định sẽ mua một hòn đảo, cùng Lý Tuyết sống một cuộc sống không tranh không giành.

Bởi vì nghĩ vậy nên sau này Bạch Diệc Phi đã trở thành chủ nhân của Lam Đảo.

Đương nhiên đó là chuyện của tương lai.

Kỳ Kỳ thấy Bạch Diệc Phi không nói chuyện thì lạnh mặt, tức giận nói: “Người như anh khi chết nhất định sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục!”

Bạch Diệc Phi vẫn không để ý đến Kỳ Kỳ nhưng cô ta cứ nói anh. Bạch Diệc Phi không khỏi cảm thấy phiền phức, bực mình nói: “Tôi xuống địa ngục thì liên quan đéo gì đến cô? Cô cho rằng mình là diêm vương chắc?”

Kỳ Kỳ càng tức giận: “Tôi nói vậy đều vì tốt cho anh!”

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Vậy thì cảm ơn cô, chẳng qua phiền cô sau này không cần tốt với tôi, cảm ơn!”

“Anh! Dù sao anh cũng không được động đến đống vàng đó!”, Kỳ Kỳ sầm mặt nói.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng phản bác: “Vì sao? Vàng đó là của nhà cô chắc? Hay bên trên đó khắc tên cô? Không phải của cô thì đừng có ra lệnh!”

Kỳ Kỳ điên tiết: “Anh! Anh là thằng điên hết thuốc chữa! Sớm muộn sẽ có một ngày anh bị tiền tài làm mờ mắt, chết không có chỗ chôn!”

Bạch Diệc Phi im lặng. Từ trước đến nay, có biết bao nhiêu người vì dục vọng của bản thân mà bất chấp tất cả, cuối cùng chết một cách thê thảm.

Kỳ Kỳ tiếp tục nói: “Hôm nay anh động vào một ít thôi thì sẽ cảm nhận được sự sung sướng khi không có làm mà vẫn có ăn rồi dần dần mất đi bản tính, sau đó lại ham muốn nhiều hơn, nhiều nữa, cuối cùng trong lúc vô tình, anh đã trở thành đối tượng bị tất cả mọi người chỉ trích”.

Giống như tên trộm, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ 2, thứ 3…

Bạch Diệc Phi biết Kỳ Kỳ nói đúng, cho dù là ai cũng sẽ trở thành như thế.

Nhưng Bạch Diệc Phi khác bọn họ, anh biết mình muốn gì, những gì anh làm chỉ là vì muốn có được cuộc sống yên ổn cùng vợ và gia đình mà thôi.

Anh trừng mắt nhìn Kỳ Kỳ: “Đừng phí lời nếu không tôi sẽ vứt cô cho đám người trên thuyền kia đấy”.

Kỳ Kỳ nói vì tốt cho anh nhưng thật ra là vì muốn bản thân hoặc là sư phụ của cô ta được độc chiếm số vàng kia mà thôi.

“Đám đàn ông đó quanh năm ra khơi, rất ít gặp phụ nữ…”

Lời nói của Bạch Diệc Phi khiến Kỳ Kỳ tức giận đến mức cho anh phát đạp: “Đồ vô sỉ!”

Nhưng Kỳ Kỳ trúng thuốc, trên người không còn bao nhiêu sức lực vì thế phát đạp nhẹ tênh, tốc độ cũng không nhanh, không những không đạp trúng Bạch Diệc Phi mà còn bị anh túm lấy mắt cá chân”.

“Anh buông ra!”, Kỳ Kỳ tức giận gào lên.

Bạch Diệc Phi cười nhạo: “Xấu hổ rồi? Có phải tôi chưa từng nhìn đâu”.

Kỳ Kỳ càng điên, vừa xấu hổ vừa bực bội, nhìn khuôn mặt đáng ghét của Bạch Diệc Phi mà gào lên: “Mẹ nó! Tôi liều mạng với anh!”

Liều mạng thì không được rồi.

Cả người không có sức, cổ chân còn bị Bạch Diệc Phi nắm lấy thì liều mạng kiểu gì?

Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ nhảy qua nhảy lại, lạnh lùng nói: “Mấy ngày này cô ngoan ngoãn nằm trên giường cho tôi, nếu như cô ra ngoài đụng trúng những người khác trên thuyền thì kết cục sẽ rất thảm đấy”.

Bạch Diệc Phi vừa nói vừa cởi giày của Kỳ Kỳ, sau đó thuận tay vứt luôn ra cửa sổ.

“Anh!”

Kỳ Kỳ hùng hổ định bước đến: “Aaa!”

Bạch Diệc Phi “xùy” một tiếng, bóp chặt cổ chân Kỳ Kỳ khiến cô ta lảo đảo, ngã ngược ra giường.

“Biết điều cho tôi, đừng…”, Bạch Diệc Phi vốn định nói: “Đừng gây sự”, nhưng đột nhiên nhìn thấy lòng chân Kỳ Kỳ thì ngây ra.

Lòng bàn chân Kỳ Kỳ có hai nốt ruồi đen.

Bạch Diệc Phi còn nhớ Từ Lãng không lâu trước có nói lòng bàn chân em gái anh ta có hai nốt ruồi.

Chuyện này… Quá trùng hợp rồi đi?

“Bạch Diệc Phi! Anh chờ đấy cho tôi! Có cơ hội tôi nhất định sẽ giết anh!”, Kỳ Kỳ gào lên.

Bạch Diệc Phi buông chân Kỳ Kỳ ra rồi ngồi ngẩn người bên giường.

Sao lại trùng hợp như vậy?

Bạch Diệc Phi không nhịn được mà rút thuốc ra, cho dù Kỳ Kỳ có mắng thế nào anh cũng im lặng.

Không biết bao lâu sau, Bạch Diệc Phi đột nhiên hỏi: “Năm nay cô 24 tuổi”.

Kỳ Kỳ đang chửi hăng nhưng nghe thấy câu này thì đột nhiên im lặng, kinh ngạc mà trừng Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nhìn biểu tình của cô ta thì lập tức hiểu ra mình đã nói đúng.

Điều này khiến anh càng năn tăn.

Kỳ Kỳ rất có khả năng là em gái ruột của Từ Lãng.

Phải làm sao bây giờ?

Nói cho Từ Lãng biết ư?

Kỳ Kỳ là em gái của Từ Lãng thì còn cần giam lỏng cô ta nữa hay không?

Nhưng cô ta biết bí mật của Lam Đảo, không thể thả ra.

Hơn nữa, nếu Từ Lãng biết anh từng thấy Kỳ Kỳ khỏa thân thì liệu có cầm dao liều mạng với anh không?

Một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu anh.

Kỳ Kỳ thu lại vẻ kinh ngạc, nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt kỳ lạ: “Sao anh biết được?”

Bạch Diệc Phi không trả lời mà hỏi: “Cô… Có phải có một người anh trai thất lạc nhiều năm không?”

Nghe vậy, Kỳ Kỳ run lên, hai mắt trợn trừng nhìn Bạch Diệc Phi.

Cho đến khi hoàn hồn, cô ta xông về phía anh, vội vã hỏi: “Sao anh biết được? Anh biết anh trai tôi? Anh ấy ở đâu?”



Thành phố Thiên Bắc, nhà Từ Lãng.

Trong vườn, ba người Bạch Hổ, Từ Lãng, Trần Ngạo Kiều ngồi trên bậc thềm.

Từ Lãng vốn muốn ra ghế ngồi nhưng bị từ chối, vì thế ba người cứ ngồi trên bậc thềm như vậy.

Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều vừa hút thuốc vừa nói: “Anh ta nhất định là trở lại Lam Đảo”.

Bạch Hổ lắc đầu: “Không biết”.

Trần Ngạo Kiều không nói chuyện, Từ Lãng hỏi: “Các anh không tò mò?”

“Tò mò thì làm được gì? Anh ta không nói với chúng ta tức là không muốn chúng ta biết”, Bạch Hổ thở dài.




Anh ta nói xong, Từ Lãng lại nhìn Trần Ngạo Kiều: “Anh thì sao?”

Trần Ngạo Kiều nhún vai: “Anh ta không tin tưởng tôi”.

Từ Lãng và Bạch Hổ đều nhìn anh ta. Bình thường Trần Ngạo Kiều rất ít khi ngồi cùng bọn họ, chỉ có lúc cùng làm việc là ngoại lệ nhưng lúc đó cũng là vây quanh Bạch Diệc Phi.

Vì thế hôm nay Trần Ngạo Kiều đến khiến Từ Lãng cảm thấy bất ngờ.

Bây giờ đề tài này không nói được nữa, Từ Lãng đành hỏi: “Trình độ hiện giờ của anh ở mức nào?”

Lúc ở trên du thuyền, mặc dù thực lực của Trần Ngạo Kiều không bằng Đạo Trưởng nhưng chắc chắn mạnh hơn hai người bọn họ.

Nói thật, Bạch Hổ và Từ Lãng đều không vui.

Trần Ngạo Kiều không để tâm mà cười cười, nói: “Tôi cũng không rõ lắm, dù sao cũng đánh thắng được hai người các anh”.

“Hừ!”, Từ Lãng hấm hứ, hiển nhiên lời này khiến anh ta càng không vui.

Bạch Hổ thấy vậy thì hỏi: “Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại đi theo Bạch Diệc Phi? Có quan hệ gì với đám Đạo Trưởng?”

Trần Ngạo Kiều vươn chân ra trước, cười nói: “Giống anh”.

“Tôi cũng được phái đến bảo vệ anh ta. Chúng ta sẽ trung thành với người phái chúng ta đến, cũng trung thành với Bạch Diệc Phi”.

Chương 611: Kỳ Kỳ là một vấn đề nan giải

"Nhưng mà, Bạch Diệc Phi sẽ không tin chúng ta".

Bạch Hổ nghe vậy thì nói: "Chúng ta khác nhau".

Từ Lãng hỏi: "Khác ở chỗ nào?"

Bạch Hổ nghiêm túc nói: "Nếu một ngày nào đó cần phải đưa ra lựa chọn, tôi sẽ…”.



“Sẽ thế nào?”, Trần Ngạo Kiều và Từ Lãng đều tò mò nhìn chằm chằm Bạch Hổ.

Lúc này, cửa được đẩy ra, Dương Xảo nắm tay Từ Hữu Sinh bước vào.

Trên người bọn họ đều đã thay quần áo mới, quần áo mà Dương Xảo khá là kín đáo, cô ta mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi màu trắng, cuối cùng cũng lộ ra vẻ trẻ trung xinh đẹp mà một cô gái ở độ tuổi này nên có.

Quần áo mà Từ Hữu Sinh và Dương Xảo mặc là bộ đồ mẹ con, sau khi được tắm rửa sạch sẽ thì trông cậu nhóc cũng khá trắng trẻo đẹp trai, nhìn rất là nhanh nhẹn hoạt bát.



Sau khi Từ Hữu Sinh nhìn thấy Từ Lãng liền lon ton chạy đến trước mặt anh ta xoay người một vòng: "Bố, thế nào?"

Cậu ta dường như không hề biết lạ, mới có một ngày mà đã quen hết với tất cả mọi người, cũng đã chấp nhận thân phận mới của mình.

Từ Lãng gật đầu: "Đẹp".

Từ Hữu Sinh cười hi hi: "Mẹ mua cho con đó, còn mua hẳn mấy bộ nữa, để con đi thử mấy bộ khác cho bố xem”.

Sau đó, vèo một cái đã chạy thẳng vào trong phòng.

Khuôn mặt Dương Xảo đỏ lên, mở miệng chào hỏi Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều xong liền quay trở về phòng.

Đợi hai người về phòng hết, Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều đồng loạt xoay người lại nhìn Từ Lãng.

Nói không kinh hãi thì chắc chắn là giả!

Từ Lãng là người thế nào, bọn họ không phải không rõ, nhưng sao lại đột nhiên lòi ra một thằng con trai thế này? Còn có cả vợ nữa?

Bị bọn họ nhìn như vậy, Từ Lãng không kiềm được, lỗ tai đỏ lên, ấp úng nói: “Không phải như mọi người nghĩ!”

"Nghĩ thế nào? Anh biết chúng tôi nghĩ cái gì?", Trần Ngạo Kiều như cười mà không phải cười nhìn anh ta.

Bạch Hổ gật đầu.

Từ Lãng xấu hổ gãi gãi đầu, giải thích nói: "Trẻ con không hiểu chuyện gọi bừa, tôi với Dương Xảo không có gì cả”.

Bạch Hổ dường như lúc này mới biết được tên của Dương Xảo: "Hóa ra tên là Dương Xảo!"

Trần Ngạo Kiều gật đầu: "Cái tên khá đẹp".

Từ Lãng nổi cáu: "Các anh có biết đâu là trọng điểm không? Cái tôi muốn nói là cái này à?”

Trần Ngạo Kiều thấy vậy thì xua tay: “Chúng tôi nghe thấy rồi, hai người không có quan hệ gì”.

Từ Lãng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như giải thích rõ ràng, nếu không nhất định sẽ bị bọn họ cười nhạo.

Đúng vào lúc này, Dương Xảo thò đầu ra khỏi cửa, nói với Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều: "Tối nay mọi người ở lại ăn tối nhé, tôi nấu thêm vài món”.

Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều đồng thanh đáp: "Được, chị dâu".

Hai từ "chị dâu" khiến Dương Xảo đỏ mặt, xấu hổ rụt người lại.

Từ Lãng: "...".

Trần Ngạo Kiều phủi mông đứng dậy nói: “Tôi phải đi tặng quà gặp mặt cho con trai mới đây”.

Bạch Hổ bừng tỉnh, gật đầu cũng đứng lên theo: "Vậy tôi cũng tặng chị dâu…”.

Từ Lãng nghe vậy trợn mắt lườm, Bạch Hổ lập tức sửa miệng: “Con trai của chị dâu, một món quà gặp mặt”.

Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều vừa nói vừa đi vào trong phòng khách, Từ Lãng chỉ đành đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người kia.

"Haiz, đúng là đáng tiếc cho chị dâu quá! Đi theo một người xấu xí như thế!”

"Tốt số thật, tôi có chút ngưỡng mộ”.

Giọng hai người nói chuyện không to lắm, nhưng với khoảng cách như vậy, Từ Lãng chắc chắn có thể nghe rõ mồn một, cho nên anh ta tức đến nỗi muốn xông lên cho hai tên kia mỗi người một đao.

Từ Lãng nghĩ, hai cái tên này có giải thích thế nào cũng không rõ ràng được! Đương nhiên, có thể là do bản thân anh ta cũng không biết phải giải quyết việc này như thế nào, giải thích rồi cũng như chưa giải thích vậy.

Anh ta còn nghĩ, tôi còn lâu mới thích một người phụ nữ yếu đuối như vậy!

Tôi...

"Aaa!"

Tiếng hét lớn của Dương Xảo truyền tới.

Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều vừa bước vào phòng khách, nghe thấy tiếng hét này thì hiển nhiên ngẩn ra một chút.

Đúng vào lúc mà bọn họ đang ngẩn ra thì Từ Lãng đã vọt qua người bọn họ bằng tốc độ cực nhanh, chỉ lưu lại một bóng dáng mờ mờ, xông thẳng vào trong phòng bếp.

Sau khi Từ Lãng bước vào nhìn thấy Dương Xảo ngã nhoài trên mặt đất, rau dưa cũng rơi đầy xung quanh.

Sau khi Dương Xảo nhìn thấy Từ Lãng, đang định bám vào tủ bếp để tự đứng dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi…”.

Tuy nhiên, vừa mới dồn sức đứng dậy thì lại ngã nhào xuống đất.

Từ Lãng vội vàng tiến lên đỡ lấy cô ta: “Đừng động đậy”.

Khom người xuống, Từ Lãng trầm giọng nói: “Để tôi xem xem”.

Sau khi Từ Lãng nhìn thấy chân của Dương Xảo sưng lên một cục to thì sa sầm mặt, bắt đầu cảm thấy lo lắng, động tác tay thì lại càng cẩn thận hơn, cởi giày của cô ta ra liền kiểm tra thật kỹ.

Mặc dù nhìn Dương Xảo như đang xấu hổ đỏ cả mặt, nhưng có lẽ phần nhiều trong đó là do cơn đau dưới chân.

Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều cũng đi vào, sau khi nhìn một lượt, Trần Ngạo Kiều nói: “Hẳn là bị trật khớp rồi, cũng không có gì, Từ Lãng biết cách chữa”.

Từ Lãng là sát thủ, đương nhiên biết cách chữa mấy loại vết thương như này.

Từ Lãng nhẹ giọng với Dương Xảo: "Chịu đau chút".

Dương Xảo nghiến răng gật đầu, lén lút liếc nhìn Từ Lãng một cái.

Từ Lãng dùng một tay ấn vào bắp chân của Dương Xảo, một tay còn nắm lấy bàn chân của cô ta, nhẹ nhàng xoay vài cái.

Nhưng ngay sau vài cái xoay này, sắc mặt Từ Lãng liền thay đổi, trong ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Bởi vì Từ Lãng nhìn thấy dưới bàn gan bàn chân của Dương Xảo là hai nốt ruồi màu đen.

...

Con tàu đi mất hai ngày một đêm, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy được hòn đảo Lam ở phía xa xa.

Đảo Lam, một hòn đảo nhỏ không hề được ghi chép trên bất cứ tấm bản đồ nào.

Tại thành phố Thiên Bắc, Bạch Diệc Phi đã tìm kiếm rất nhiều nguồn tài liệu, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào liên quan đến đảo Lam, thậm chí không có lấy một bản ghi chép nào.

Mà từ sau khi Bạch Diệc Phi phát hiện Kỳ Kỳ rất có thể là em gái ruột của Từ Lãng thì cũng không làm gì quá đáng với Kỳ Kỳ, chẳng qua là không muốn nói chuyện với cô ta nữa.

Bây giờ anh vẫn chưa biết phải xử lý cô ta thế nào.

Đêm hôm đó, Bạch Diệc Phi đã hỏi Kỳ Kỳ: “Nếu như tương lai có một ngày, anh trai của cô và người thân của cô xảy ra xung đột, cô sẽ lựa chọn đứng về bên nào?”

Kỳ Kỳ không trả lời Bạch Diệc Phi.

Bởi vì một bên là anh trai ruột, một bên là sư môn đã nuôi cô ta lớn, bất luận là lựa chọn bên nào thì cũng đều khổ sở.

Vì vậy Bạch Diệc Phi cũng không băn khoăn về chuyện này nữa.

Trên boong tàu, Bạch Diệc Phi nhìn mặt biển, không biết đã thở dài lần thứ bao nhiêu rồi.

"Haiz..."

Trương Hoa Bân rót một tách trà đưa cho Bạch Diệc Phi, cười nói: "Có ai từng nói với anh rằng, anh suy nghĩ quá nhiều chưa?"

“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn về phía Trương Hoa Bân.

Trương Hoa Bân nhàn nhạt nở nụ cười, chỉ về hướng mặt biển: “Anh nhìn mặt biển này đi, bề mặt thì êm đềm”.

"Kỳ thực ai cũng biết, bên dưới sự êm đềm này là biết bao sóng ngầm xoáy nước”.




"Trong đại dương này, trước giờ vẫn luôn là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép, bọn chúng sẽ không nghĩ đến những chuyện khác, chỉ cần có thể no bụng là được rồi”.

"Đây là quy luật sinh tồn của tự nhiên, bản năng của chúng là tránh xa kẻ thù thiên nhiên nhưng lại ăn con mồi của mình”.

Bạch Diệc Phi nghi hoặc nhìn anh ta: "Có thể nói rõ hơn được không?"

"Mặc dù người và cá khác nhau, nhưng nguyên tắc thì đều giống nhau, đều muốn tránh xa sự tồn tại mạnh mẽ hơn mình, mà cách tốt nhất chính là phải khiến cho những sự tồn tại đó biến mất”.

"Đối với chúng ta mà nói, sự tồn tại mạnh mẽ hơn mình, chẳng qua là chỉ những người hoặc những việc mà chúng ta không giải quyết được, đương nhiên cũng bao gồm cả sự lựa chọn”.

"Thay vì ngồi đây tự tìm phiền não cho mình, băn khoăn day dứt không thôi, chẳng bằng trốn cho thật kỹ, cứ coi như chưa hề xảy ra chuyện gì cả”.

"Tôi có thể giúp anh giữ kín bí mật này”.

Bạch Diệc Phi yên lặng nhìn mặt biển xa xăm, trong lòng thì đang rung động không ngừng.

Anh đã hiểu ý của Trương Hoa Bân rồi.

Đối với anh, Kỳ Kỳ là một vấn đề không có lời giải, anh không thể giải quyết được, vậy cách tốt nhất là tránh đi, khiến cho cô ta biến mất, coi như cô ta chưa từng tồn tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK