Kỳ Kỳ lại một lần nữa trầm mặc, cô ta không tiếp tục hỏi nữa.
...
Biệt thự của Long Linh Linh.
Lưu Hiểu Anh và Long Linh Linh nằm trên giường cùng nhau, cả hai đều nhìn lên trần nhà, nhưng một người trông có vẻ đờ đẫn còn người kia lại tràn đầy lo lắng.
Lưu Hiểu Anh nói: "Thực sự không còn cách nào khác sao?"
Long Linh Linh gượng cười một tiếng: "Đây có lẽ là số phận của tôi!"
Lưu Hiểu Anh dường như muốn nói điều gì đó để an ủi cô ta, nhưng nhất thời không thể tìm được từ ngữ thích hợp.
Đúng lúc này, "rầm" một tiếng, cửa sổ biệt thự được mở ra, từ hành lang của tầng hai truyền đến tiếng bước chân.
...
Bạch Diệc Phi rời khỏi thủ đô, đi đến thành phố Thiên Bắc.
Nhưng cả đêm anh không chợp mắt, lái xe hơn hai tiếng đồng hồ, cặp mắt khô khốc, cơ thể cũng cảm thấy mệt mỏi, cho nên sau đó anh lái xe vào một khu phục vụ.
Bạch Diệc Phi vào siêu thị mua một bao thuốc lá, sau đó trở về xe chợp mắt một lát.
Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, anh liền cảm thấy một trận ớn lạnh.
Bạcm kiếm gỗ mà anh từng thấy trong mộng.
Bạch Diệc Phi không nhịn được hỏi: "Tôi lại đang nằm mơ sao?"
Người đàn ông trung niên không nhìn anh, mà nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, nhàn nhạt đáp: "Cứ cho là vậy đi".
Bạch Diệc Phi không khỏi nhìn sang bên cạnh, đằng kia chỉ có một siêu thị nhỏ, qua cửa sổ còn có thể nhìn thấy được cô chủ đang ở trong siêu thị.
Vì vậy Bạch Diệc Phi hỏi: "Nếu như là mơ, tại sao tôi lại thấy rõ ràng như vậy? Ngay cả tướng mạo của ông cũng cực kỳ rõ ràng".
Nói xong, anh chậm chạp giơ tay lên.
Lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên nói: "Véo chính mình đi, véo tôi, giấc mộng của cậu sẽ không còn đâu".
Bạch Diệc Phi lập tức dừng tay, vẻ mặt có chút xấu hổ.
"Cậu nghĩ tôi là ai?", người đàn ông trung niên đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút, không có trả lời ông ta, mà hỏi tiếp: "Cô chủ nhà đó là con gái của ông sao?"
"Là vợ của tôi", người đàn ông trung niên nói.
"Ồ...", Bạch Diệc Phi nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ngưổi?
Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc, đột nhiên nghĩ đến người vợ cũ mà người đàn ông trung niên nhắc tới lúc trước, liền hỏi: "Vậy cô ấy là ai?"
Người đàn ông trung niên cười nói: "Cụ thể thế nào thì tôi quên rồi, tôi cũng có hơn mười cô vợ! Bởi vì tôi rất sợ cô đơn".
Bạch Diệc Phi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Người đàn ông trung niên lại mỉm cười: "Tất cả bọn họ đều sẽ già đi, nhưng tôi thì không".
"Vài người trong số đó lựa chọn tự mình rời đi, còn lại là tôi tự rời đi".
“Bởi vì khi họ trở thành những bà lão nhăn nheo, trong khi đó chồng của mình vẫn là một người đàn ông trung niên, tôi nghĩ họ đều cảm thấy tự ti”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy gật đầu nói: "Tôi nghĩ tôi có thể đoán được ông là ai rồi".
Người đàn ông trung niên mỉm cười nhưng không nói gì.
Bạch Diệc Phi lại nói: "Bọn họ nói, ông đã chết rồi".
Người đàn ông trung niên đáp: "Là bọn họ đều mong tôi chết".
Bạch Diệc Phi trầm mặc trong giây lát, thận trọng hỏi: "Vậy ông tới tìm tôi, là có chuyện gì muốn giao phó sao?"
Người đũng đoán được".
"Đã như vậy, cậu cũng không nên suy nghĩ nhiều, cứ giữ gìn nhiệt huyết trong lòng, làm bất cứ việc gì mình muốn, bất kể hậu quả ra sao, tôi đều có thể lo liệu cho cậu".
Bạch Diệc Phi kinh ngạc không thôi.
Người đàn ông trung niên lúc này mới quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi.
Ánh mắt của hai người một lần nữa chạm vào nhau.
Bạch Diệc Phi sau khi chứng kiến ánh mắt đó, đột nhiên có cảm giác mình như rơi xuống vực sâu, cả người vô lực rơi xuống phía dưới, không có chút khả năng phản kháng.
Ngay sau đó cơ thể anh chợt run lên, sau đó choàng tỉnh dậy.
Bạch Diệc Phi lập tức quay đầu nhìn về phía băng ghế sau, phát hiện ghế trống không, không khỏi lắc đầu cười khổ: "Thật sự là mơ!"
Bạch Diệc Phi cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Người phụ nữ thấy vậy không khỏi thấp giọng nói một câu: "Đồ thần kinh!"
Bạch Diệc Phi ra khỏi sân, lại nghi hoặc: "Mình thật sự có vấn đề sao?"
"Hình như bản thân mình thật sự có vấn đề".
Bạch Diệc Phi bây giờ vẫn như vậy, trong mắt anh chỉ có ban ngày chứ không hề có ban đêm.
Ngày mai là đám cưới của Long Linh Linh, có một số chuyện chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng.
Nhưng, đêm nay anh phải vượt qua như thế nào đây?
Anh đã hai ngày hai đêm liên tiếp không chợp mắt rồi.
Nhưng anh không dám ngủ trong sân nhỏ, bởi vì anh cảm thấy không an toàn, cuối cùng anh chỉ có thể đến biệt thự cảng Lam Ba.
Bạch Diệc Phi một lần nữa đi tới dưới nhà của Long Linh Linh.
Bấm chuông cửa xong, Lưu Hiểu Anh ra mở cửa, có chút kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi: "Sao anh lại ở đây? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Bạch Diệc Phi hỏi: "Cô ấy thế nào? Cô ấy có sao không?"
Lưu Hiểu Anh nghe vậy sắc mặt có chút ảm đạm: "Cô ấy không ổn lắm..."
Bạch Diệc Phi cau mày, sau đó cùng Lưu Hiểu Anh bước vào cửa.