Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 663: Tỉnh lại




Lý Chúc thở ra một hơi: "Mẹ nó! Tao còn tưởng rằng tên Trần Ngạo Kiều kia đuổi tới, ai ngờ lại là thằng bị thương sắp chết thế này!"



Lý Chúc nhìn Từ Lãng nằm trên mặt đất không động đậy thì kinh ngạc buông Kỳ Kỳ ra, gã đi tới trước mặt Từ Lãng, đá vào đầu anh ta một cái rồi đè chân lên: "Bị thương nặng như vậy mà đuổi kịp nhanh thế, nóng ruột thế sao, chẳng lẽ con nhỏ này là người yêu mày hả?”



Lý Chúc cười giễu cợt, gã lại nói: “Nhưng tao không có thời gian nói chuyện thừa thãi với mày, đi chết đi”.



Gã nói xong thì nhấc chân lên giậm mạnh xuống, ý muốn kết thúc mạng sống của Từ Lãng.



Từ Lãng vội vàng lật người tránh đi.



“Phịch”.



Lý Chúc giậm chân hụt vào mặt đất.



Sau đó Từ Lãng lập tức bật dậy ra tay, Lý Chúc cũng phản ứng rất nhanh, gã nhìn thấy Từ Lãng ra đòn thì nghiêng người né, gã né được một đòn của Từ Lãng, sau đó nâng chân lên đạp mạnh vào ngực anh ta.



“Phịch!”



Từ Lãng bị đạp bay ra xa, người đập vào trên xe rồi rơi xuống đất.



“Phụt!"



Từ Lãng phun ra một ngụm máu, hai mắt gặng gượng mở ra nhìn Kỳ Kỳ đã ngất đi, trong mắt tràn ngập quyết tâm, anh ta hô to một tiếng rồi lại lao tới.



“Tao phải giết mày!”



Trước đó Từ Lãng không biết Kỳ Kỳ là em gái mình, vì vậy khi nhìn Kỳ Kỳ bị người ta đánh thì anh ta không có cảm giác gì.



Nhưng bây giờ anh ta đã biết được chuyện đó, trong lòng cũng không thể nhịn được.



Sau năm 10 tuổi Từ Lãng chỉ có một mình, em gái là hy vọng duy nhất của anh ta, bởi vì anh ta biết em gái mình chỉ mất tích thôi, có thể vẫn còn sống, và em gái cũng là người thân duy nhất của anh ta.



Bây giờ Từ Lãng khó lắm mới tìm thấy em gái, anh ta làm sao có thể đứng nhìn em gái mình bị người ta ức hiếp được chứ?



Vì thế lúc này Từ Lãng quyết phải giết chết Lý Chúc.



Nhưng vết thương của bản thân anh ta còn chưa khỏi, vậy làm sao có thể đánh thắng Lý Chúc được?



Cứ cho rằng Từ Lãng không bị thương đi chăng nữa thì anh ta cũng không phải là đối thủ của Lý Chúc.



Cho nên Từ Lãng không những không thể giết chết được Lý Chúc, mà còn bị gã đánh cho nhừ tử.



Từ Lãng lao đến đấm Lý Chúc, Lý Chúc dễ dàng tránh được, sau đó gã nâng tay lên, trực tiếp bóp cổ Từ Lãng, tay kia thì vung lên đánh.



“Bốp!"



Từ Lãng cảm thấy trong đầu hiện lên mảng trắng xóa.



Sau đó những nắm đấm của Lý Chúc không ngừng rơi xuống người Từ Lãng, Từ Lãng bị Lý Chúc đánh cho nằm sõng soài trên mặt đất.



Đợi đến khi Từ Lãng không còn động tĩnh gì nữa thì Lý Chúc mới nhổ một ngụm nước bọt: "Mẹ nó! Thực lực chỉ có thế mà cũng dám đánh tao? Lại còn muốn giết tao nữa, mơ tưởng hão huyền!”



Gã lại nói tiếp: "Mẹ nó! Suýt chút nữa thì bị chúng mày làm lỡ việc rồi, tao phải nhanh chóng giết mày, nếu không đợi đến khi bọn người kia đuổi đến đây thì không chạy kịp mất!”



“Con mẹ nó! Chúng mày cứ đợi đó cho tao, sớm muộn gì tao cũng giết hết bốn gia tộc chó ghẻ chúng mày”.



Gã nói xong thì đi về phía Kỳ Kỳ, nhưng lại bị Từ Lãng ôm hai chân.



Cả người Từ Lãng đều là máu, đến cả mặt cũng đầy máu, thậm chí chỗ lông mày cũng bị rách ra một mảng lớn, đôi mắt anh ta nhắm nghiền, cả người không có chút sức chiến đấu nào, nhưng anh ta vẫn kiên quyết ôm lấy chân Lý Chúc.



Lý Chúc hơi ngạc nhiên, gã cúi đầu nhìn Từ Lãng: "Không phải chứ? Con nhóc này thật sự là người yêu mày à? Sắp chết rồi mà vẫn còn muốn bảo vệ nhỏ này hả?”



Từ Lãng yếu ớt nói: "Em ấy... là em gái tao... không được làm hại em ấy… em gái tao… dù thế nào... cũng không thể chết...”



Lúc này tay Kỳ Kỳ hơi cử động.



Lý Chúc nghe thấy thế thì ngược lại có chút ngạc nhiên, nhưng gã vẫn không thể hiểu được loại tình cảm anh trai em gái này.



“Như vậy đi, nếu đã thế thì trước tiên tao giết mày, sau đó giết em gái mày luôn một thể!"



Khi Lý Chúc chuẩn bị ra tay thì phía sau đột nhiên vang lên âm thanh.



“Nếu như mày giết anh ấy, con trai mày sẽ mất đi người thật lòng đối xử tốt với nó”.



Lý Chúc dừng lại, gã quay đầu lại nhìn, Kỳ Kỳ đã tỉnh lại, cô ta đứng lên hoạt động gân cốt một chút, xem ra thuốc giải đã phát huy tác dụng, bây giờ cô ta đã hoàn toàn khôi phục.



Lý Chúc không hiểu: “Mày có ý gì?”



Kỳ Kỳ lạnh lùng nói: "Tên của anh ấy là Từ Lãng”.



Kỳ Kỳ biết việc Từ Lãng nhặt được một đứa bé tên là Lý Hữu Sinh, bởi vì cô ta thường hay ở bên Bạch Diệc Phi, nên lúc Trương Hoa Bân nói chuyện này cô ta cũng nghe thấy.



Lại thêm lời nói của Lý Chúc trong phòng họp, cô ta lập tức đoán được con trai của Lý Chúc là Lý Hữu Sinh, đó cũng chính là đứa bé mà Từ Lãng nhặt được, bây giờ Lý Hữu Sinh đã là con trai của Từ Lãng.



Chuyện này hẳn là Lý Chúc cũng biết được, chỉ là gã chưa từng nhìn thấy Từ Lãng mà thôi.



Vì thế sau khi Lý Chúc nghe thấy cái tên Từ Lãng này thì lập tức sừng sờ.



Lúc này có âm thanh từ dưới núi vọng lên: “Mau lên! Họ ở ngay phía trước!"



“Mau lên!”



Lý Chúc nghe thấy âm thanh này thì sắc mặt cũng thay đổi, đám người Trần Ngạo Kiều đã đuổi tới.



Lý Chúc nói: "Tao rất biết ơn mày vì đã thay tao chăm sóc con trai, nhưng hôm nay không phải là mày chết thì là tao chết, nên dĩ nhiên tao sẽ lựa chọn mày chết, mày yên tâm, sau khi mày chết tao sẽ đốt tiền vàng cho mày”.



Nói xong thì gã lại giơ chân lên, muốn giết chết Từ Lãng.



Lý Chúc rất rõ ràng, để Kỳ Kỳ hoặc Từ Lãng rời khỏi đây là chuyện không thể.



Dù sao gã đã làm ra nhiều chuyện như vậy, khi đó Từ Lãng và Kỳ Kỳ đều ở đó, Bạch Diệc Phi nhất định sẽ không tha cho gã.



Vì vậy chỉ có thể giết bọn họ thì gã mới yên tâm.



Không đợi chân gã kịp hạ xuống thì Kỳ Kỳ giống như một tia chớp, đột nhiên xuất hiện trước mặt gã, cô ta giơ chân lên, trực tiếp đạp gã bay ra xa.



“Phịch”.



Lý Chúc bay xa đến khi va vào cái cây nhỏ thì mới rơi xuống đất.



“Phụt!"



Lý Chúc phun ra một ngụm máu, gã kinh ngạc bò dậy nhìn Kỳ Kỳ.



Trước kia gã chưa từng nhìn thấy Kỳ Kỳ, nên tất nhiên không biết được thực lực của cô ta, mà vừa nãy ở trong phòng họp gã chỉ nghĩ rằng đó đã là toàn bộ sức mạnh của cô ta rồi.



Nhưng Kỳ Kỳ lúc đó vẫn còn độc tố trong người, nên đương nhiên sức mạnh không thể bằng khi bình thường được.



Việc này đã vượt ngoài dự tính của Lý Chúc.



Đúng lúc này Kỳ Kỳ đột nhiên hét lên một tiếng.



“Ha ha!"



Từ sau khi bị thương trên đảo Lam cô ta vẫn luôn bực bội, đặc biệt là khi bị Bạch Diệc Phi giam lỏng nhiều ngày, cô ta luôn bị bắt uống thứ thuốc khiến cơ thể không có chút sức lực nào, không cần nói cũng biết khó chịu tới nhường nào.



Sau này khi không cần uống nữa, muốn quay lại báo thù thì lại phát hiện Bạch Diệc Phi biết tin tức của anh trai cô ta, vì thế cô ta đành phải nhịn, nhịn liền một mạch tới tận bây giờ, lúc này cô ta hoàn toàn bộc phát.



“Mày dám đánh anh trai tao! Tao phải đánh chết mày!”



“Đánh chết mày!”



Kỳ Kỳ tức giận hét lớn lao về phía Lý Chúc, bây giờ cô ta đã biết anh trai mình là ai, tất cả kìm nén và nhẫn nhịn đều có thể trút hết ra hết.



Lý Chúc thấy Kỳ Kỳ lao tới thì bẻ gãy gương chiếu hậu của xe ô tô, sau đó ném qua.



Kỳ Kỳ căn bản không thèm né, cô ta nâng tay lên đập tan gương chiếu hậu, sau đó giơ chân đạp.



Lý Chúc một lần nữa bị đạp bay ra xa.



Gã vừa rơi xuống đất, còn chưa kịp bò dậy thì đã bị Kỳ Kỳ giậm mạnh lên đầu, đè bẹp trên mặt đất.



“Bốp!”



Đầu Lý Chúc đập mạnh trên nền đất, gã phun ra máu.



Lý Chúc thấy thế thì muốn nói gì đó, nhưng Kỳ Kỳ hoàn toàn không quan tâm, cô ta lại hạ chân xuống, đạp vào xương sườn của gã.



“Á”



Lý Chúc kêu lên, theo đó là tiếng “rắc rắc”.



Sau đó Lý Chúc bị Kỳ Kỳ nhấc lên, trong mắt cô ta đều là sát ý muốn giết chết gã.



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK