Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 657: Kỳ Kỳ là em gái anh




Bạch Diệc Phi nghe vậy thì xoay người đi về phía đầu cầu thang: "Vậy đi thôi, nên tắm rửa rồi đi ngủ rồi!"



"Anh!", Kỳ Kỳ tức giận: "Anh là đồ không biết xấu hổ!"



Bạch Diệc Phi thấy Kỳ Kỳ phản ứng mạnh như vậy thì đột nhiên cảm thấy bản thân đùa giỡn quá mức. Dù sao cô ta cũng là em gái Từ Lãng, nói đùa như vậy quả thật không thích hợp, vì vậy anh lập tức nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không nói đùa như vậy nữa".



Nói xong lời này thì anh trực tiếp xuống lầu.



Kỳ Kỳ nhìn bóng lưng của Bạch Diệc Phi, cô ta có chút ngơ ngác, không ngờ tên khốn kiếp Bạch Diệc Phi lại nói xin lỗi với cô ta!



Bởi vì tiếng xin lỗi này mà Kỳ Kỳ có chút hoảng hốt. Cô ta đột nhiên nghĩ tới lúc vừa mới quen biết Bạch Diệc Phi, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này thì bỗng nhiên cảm thấy Bạch Diệc Phi cũng không đáng ghét đến như vậy.



Và dường như cô ta đã hiểu tại sao anh không muốn nói ra mối quan hệ giữa cô ta và anh trai cô ta rồi?



Dù là cô ta hay anh trai, thì bất kỳ ai trong số họ đều sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn sau khi biết sự thật.



Khi Bạch Diệc Phi quyết định không giết cô ta nữa và tiếp tục giấu kín bí mật này, thì bắt đầu từ lúc đó Bạch Diệc Phi đã phải gánh vác lựa chọn khó khăn này.



...



Bạch Diệc Phi trở lại phòng mình, anh nằm trên giường nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được.



Chuyện bây giờ dính đến đến quá nhiều người, cũng liên quan cả đến vấn đề tình cảm. Mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của anh, anh không biết lựa chọn của mình rốt cuộc là đúng hay sai.



Từ trong đáy lòng, anh thực sự hy vọng sau khi mọi chuyện kết thúc, anh có thể đưa Lý Tuyết và em gái mình cùng rời khỏi nơi này, không tham dự vào chốn thị phi nữa.



Một đêm không chợp mắt.



Chín giờ sáng, đám người Bạch Diệc Phi đến tòa nhà kinh doanh đã hẹn trước.



Khi bọn họ đến thì nơi này đã có rất nhiều người, còn có rất nhiều xe sang. Bởi vì tới quá nhiều người mà bãi đậu xe chỉ có thể cho từng người một vào, ngã tư lúc này đã bị tắc nghẽn.



Sau khi xuống xe Bạch Diệc Phi trực tiếp đi vào bên trong.



Không biết tối qua Kỳ Kỳ ngủ ở đâu mà hôm nay xuất hiện bên cạnh Bạch Diệc Phi rất đúng giờ.



Sau khi vào thang máy, đúng lúc cửa sắp đóng lại thì đột nhiên có một người phụ nữ hét lên: "Chờ tôi một chút!"



Ngay khi giọng nói vừa dứt thì một người phụ nữ thân hình thon thả đã chen vào.



Khi bước vào thang máy, người phụ nữ nhìn thấy đám người trong đó thì rất kinh ngạc: "Bạch Diệc Phi?"



Bạch Diệc Phi khẽ liếc mắt nhìn cô ta, sau đó anh giả vờ như không quen biết, cũng không để ý tới.



Người phụ nữ này không phải ai khác, cô ta chính là Phùng Tiên Tiên, vợ của Diệp Hoan.



Phùng Tiên Tiên kinh ngạc khi thấy Bạch Diệc Phi ở chỗ này: "Anh vẫn dám đến sao?"



Bạch Diệc Phi không thèm để ý tới cô ta. Cũng không biết hôm nay Phùng Tiên Tiên xảy ra chuyện gì mà không đi cùng Diệp Hoan, bên người cũng không có ai cả, thật là hiếm thấy.



Bởi vì Bạch Diệc Phi không thèm để ý tới mình nên Phùng Tiên Tiên rất tức giận: "Bạch Diệc Phi, tôi nói cho anh biết, anh đấu không lại chồng tôi đâu".



"Còn nữa, rốt cuộc thì anh đã làm gì Diệp Ngải. Nếu anh dám động vào một sợi tóc gáy của Diệp Ngải thì chồng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Anh biết điều mà thả Diệp Ngải ra đi, anh..."



Phùng Tiên Tiên cứ lảm nhảm bên tai Bạch Diệc Phi, hơn nữa Bạch Diệc Phi đã thức cả đêm hôm qua, nên giờ anh cảm thấy ồn ào đến mức đau cả đầu.



Vừa đúng lúc anh thấy thang máy đã lên đến tầng mười, vì thế lập tức ấn tầng mười một.



Phùng Tiên Tiên không chú ý đến động tác của Bạch Diệc Phi, cô ta vẫn không ngừng lảm nhảm: "Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều sợ anh, tôi nói cho anh biết, nhà họ Diệp chúng tôi không sợ anh đâu, anh..."



Bạch Diệc Phi nghe vậy thì đột nhiên cười lạnh: "Trên thuyền nếu không có tôi thì bây giờ cô còn có thể đứng được ở đây sao?"



Nếu ở trên thuyền Bạch Diệc Phi không cứu Phùng Tiên Tiên thì cô ta đã bị hai gã đàn ông kia làm nhục rồi, làm sao còn có thể đứng đây lảm nhảm được chứ?



Phùng Tiên Tiên nghe thấy thế thì đột nhiên im lặng, mặt cô ta cũng từ từ đỏ lên.



Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: "Nói luôn mồm không ngừng nghỉ, ồn ào muốn chết, ném ra ngoài đi".



Phùng Tiên Tiên còn chưa kịp phản ứng, cô ta muốn tiếp tục nói chuyện trên thuyền với Bạch Diệc Phi, nhưng Bạch Diệc Phi đã trực tiếp kêu người ném cô ta ra ngoài, vì thế cô ta tức giận nói: "Bạch Diệc Phi! Sao anh dám hả?"



Cô ta vừa dứt lời thì cửa thang máy đúng lúc mở ra.



"Rầm!"



Kỳ Kỳ giơ chân lên, đạp Phùng Tiên Tiên ra ngoài.



Không chỉ Bạch Diệc Phi cảm thấy ồn ào mà Kỳ Kỳ cũng thế. Vì vậy cô ta rất đồng ý với lời nói của Bạch Diệc Phi, cũng rất vui vẻ làm theo.



Cửa thang máy đóng lại lần nữa, bọn họ nghe thấy tiếng mắng của Phùng Tiên Tiên: "Bạch Diệc Phi, anh chờ đó! Chờ lát nữa chồng tôi tới, tôi nhất định sẽ bảo anh ấy giết anh!"



Mặc cho cô ta kêu gào thế nào thì cuối cùng lỗ tai Bạch Diệc Phi cũng được yên tĩnh đến tận tầng hai mươi ba.



Khi ra khỏi thang máy, bọn họ lập tức nhìn thấy một người phụ nữ mặc com lê, khí chất nổi bật, sau lưng người phụ nữ đó là một đám đàn ông mặc vest. Bọn họ cũng đứng ở cửa thang máy, dường như đang đợi ai đó.



Vừa thấy Bạch Diệc Phi thì người phụ nữ mỉm cười đi tới, sau đó đưa tay ra: "Em trai, cuối cùng chị cũng thấy cậu rồi".



Người phụ nữ vốn có hình tượng lạnh lùng đột nhiên nhiệt tình chào đón, điều này khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy rất khó chịu, có vẻ cô ta đang cố ý.



Vì vậy thay vì vươn tay ra thì anh lại đút tay vào túi quần, đứng đó cao ngạo nhìn xuống, rồi cười nhạt nói: "Bạch Kiều, tôi và cô không quen".



Bạch Kiều thấy Bạch Diệc Phi đút hai tay vào túi thì chân mày khẽ nhíu lại, nhưng sau đó đã nhanh chóng giãn ra, cô ta thản nhiên rút tay về, giữ nguyên nụ cười vừa rồi: "Chúng ta đều là người nhà họ Bạch, lại là chị em họ, cho dù không quen thì cũng có quan hệ máu mủ ruột thịt phải không? Cậu có thái độ như vậy thật sự khiến chị họ rất đau lòng đấy!"



Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười nhạt: "Nói cũng hay ghê, vậy nếu tôi không đáp lễ lại cô thì thật sự không biết lễ phép đúng không?"



Lời này ám chỉ quá rõ ràng, có nghĩa là Bạch Diệc Phi đã biết Bạch Kiều giở trò sau lưng. Vì vậy Bạch Diệc Phi cũng sẽ trả lại cho cô ta một món quà lớn.



Đã nói đến mức này rồi thì Bạch Kiều cũng không giả bộ nừa, sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống, sau đó hừ lạnh nói: "Mày đừng có gấp, vở kịch này vừa mới bắt đầu thôi!"



Cô ta nói xong lời này thì đột nhiên đến gần Bạch Diệc Phi, sau đó nói nhỏ: "Mấy lão già nhà họ Bạch tư duy cổ hủ, trọng nam khinh nữ, đã thời nào rồi mà chỉ cho phép đàn ông thừa kế nhà họ Bạch chứ!"



"Tao sẽ để cho bọn họ thấy đàn ông nhà họ Bạch đều là lũ vô dụng, không đủ tư cách thừa kế nhà họ Bạch".



Bạch Diệc Phi không muốn để ý đến cô ta. Bạch Kiều chưa kịp nói hết thì anh đã trực tiếp lướt qua cô ta, đi vào bên trong.



Thấy vậy thì sắc mặt Bạch Kiều vô cùng âm trầm, Bạch Diệc Phi dám coi thường cô ta như vậy, thật sự không coi cô ta ra gì.



Bạch Kiều suy nghĩ sâu xa một lúc, sau đó xoay người nói với Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi! Mày chờ đó, tao sẽ cho mày biết đàn ông nhà họ Bạch đều là lũ vô dụng, để cho mày chính mắt thấy tao lấy được đất xây dựng thế nào!"



...



Cùng lúc đó tại phòng vip của bệnh viện Ngọa Long.



Sa Phi Dương gõ cửa bước vào, ông ta đến mép giường đưa một phong thư cho Từ Lãng.



Từ Lãng khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"



Sa Phi Dương trả lời: "Bạch Diệc Phi nhờ tôi giao hộ".



Từ Lãng hơi ngừng lại, anh ta nghi ngờ mở phong thư ra, vừa mở vừa nói: "Có chuyện gì không thể trực tiếp nói thẳng sao? Còn bày đặt làm như vậy nữa, thật kì lạ!"



Từ Lãng vừa dứt lời thì nhìn thấy nội dung bức thư, anh lập tức sửng sốt.



Trong thư chỉ có mấy cái chữ.



Kỳ Kỳ là em gái anh.



Mấy chữ này tách ra đọc thì anh ta đều hiểu, nhưng ghép chung một chỗ thì anh ta lại không hiểu lắm.



Có ý gì?



Kỳ Kỳ là em gái anh ta sao?



Từ Lãng cực kì khiếp sợ, thật sự khó có thể tin được.



Nhưng mà anh ta biết Bạch Diệc Phi sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa, cho nên đây là sự thật.



Tay Từ Lãng bắt đầu run rẩy.



Dương Xảo thấy vậy thì biết có chuyện không ổn, nhưng lại không biết là tại sao, cô ta có chút lo lắng cầm tay Từ Lãng: "Anh Lãng, anh sao vậy?"



Từ Lãng hoàn hồn lại, sau đó hỏi Sa Phi Dương: "Sao anh ấy lại biết được?"



Sa Phi Dương lắc đầu một cái, nói: "Anh ta chỉ để tôi đến đưa thư, không để tôi xem nội dung của bức thư".



Điều này có nghĩa là Sa Phi Dương cũng không biết trong thư viết gì.



Từ Lãng ngừng một lát, sau đó liều mạng vén chăn lên để đi giày.



"Anh Lãng!", Dương Xảo thấy vậy thì rất lo lắng, cô ta vội vàng ngăn cản: "Anh làm sao vậy? Vết thương của anh vẫn chưa lành, không thể xuống giường!"



Từ Lãng hơi ngừng lại, sau đó nhẹ nhàng vỗ Dương Xảo, anh ta run rẩy nói: "Dương Xảo, mau để anh đứng lên, anh tìm được em gái, tìm được rồi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK