Phải biết là, Tần Sơn có khả năng đập cho Đạo Trưởng đến mức không có sức để phản đòn, nên càng đừng nói đến Bạch Diệc Phi.
Cú đấm thứ hai của anh vẫn không thể chạm đến Tần Sơn, Tần Sơn thì lại nhấc chân lên đạp thẳng vào bụng của Bạch Diệc Phi.
“Rầm!”
Bạch Diệc Phi bị đạp văng ra ngoài, bay ra một đoạn rất xa.
“Rầm!”
Người Bạch Diệc Phi đập mạnh lên lan can của boong tàu rồi mới nện xuống sàn tàu.
Sau đó, anh cảm thấy bụng mình quặn thắt, đau đến nỗi khuôn mặt của anh vặn vẹo hết cả lại.
Tần Sơn từ từ bước tới, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay xốc cổ áo Bạch Diệc Phi lên, bật cười nói một câu: “Để tâm đến Chu Khúc Nhi như vậy? Có đáng không? Cô ta cũng chỉ là bạn thân của vợ anh mà thôi, anh lại quan tâm đến cô ta như vậy? Hay là anh với cô ta…”.
Nghe được những lời này, hai mắt Bạch Diệc Phi lại loé lên tia sáng màu đỏ.
Bạch Diệc Phi dùng ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Tần Sơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ấy là người phụ nữ của anh tôi, cũng là người phụ nữ của anh trai anh, con mẹ nó anh đừng có nói lung tung!”
“Nếu anh dám làm tổn thương đến cô ấy, mẹ kiếp, tôi có làm ma cũng không tha cho anh đâu!”
Tần Sơn nhíu mày nhìn Bạch Diệc Phi chằm chằm.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn chằm chằm lại Tần Sơn, chẳng qua là trong ánh mắt của anh còn lộ ra sự phẫn nộ khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi.
Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm một lúc ai cũng không nói năng gì.
Bầu không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.
Đột nhiên, Bạch Diệc Phi kêu lên một tiếng.
“A!”
Đồng thời, đôi mắt của anh bỗng biến thành một màu đỏ tươi như máu.
Một giây tiếp theo.
“Bốp!”
Tần Sơn giơ tay đập mạnh vào sau gáy của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi trợn mắt lên một cái rồi ngất xỉu.
Trước khi ngất đi, anh dường như nghe thấy một giọng nói: “Con mẹ nó tôi không có anh trai! Cũng không phải anh trai của anh!”
...
“Rào!”
Một chậu nước lạnh dội lên người Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi giật mình, lập tức tỉnh dậy.
Mở mắt ra, anh phát hiện ánh sáng trong phòng rất tối, hơn nữa còn có cảm giác lắc lư.
Sau khi tỉnh dậy, anh lập tức ý thức được mình bây giờ có lẽ đang ở trên thuyền.
Bên trong căn phòng này ngoài anh ra còn có bốn năm người nữa, trong đó có một người là Chu Truyền Võ.
Chu Truyền Võ khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng cười nhìn Bạch Diệc Phi: “Ái chà, tỉnh rồi à?”
Trong tay Chu Truyền Võ cầm một cây roi màu đen, vừa nói vừa vung tay lên quất mạnh cây roi xuống đất.
Song Bạch Diệc Phi chỉ hỏi: “Vợ tao đâu?”
Động tác của Chu Truyền Võ hơi khựng lại, ngay sau đó bật cười lạnh lùng, nói: “Còn có tâm trạng quan tâm đến vợ mày nữa à, tốt nhất hãy quan tâm đến mày trước đi!”
Ánh mắt Bạch Diệc Phi cực kỳ lạnh lùng nhìn Chu Truyền Võ, dùng giọng điệu rất là khinh thường nói: “Tao nói rồi, mày không có tư cách để nói chuyện với tao, gọi Lâm Dụ Xương ra đây cho tao”.
Chu Truyền Võ bực bội không thôi.
Lúc ở trên boong tàu, khi nghe Bạch Diệc Phi nói những lời này ông ta đã vô cùng tức giận, chí ít thì ông ta cũng là gia chủ của một trong mười gia tộc hào môn, ở thủ đô cũng được tính là người có máu mặt.
Thế mà trong mắt Bạch Diệc Phi lại chẳng coi ông ta ra gì, thậm chí lúc ở trên boong tàu, Lâm Dụ Xương còn nói ông ta chẳng bằng một tên vệ sĩ, dựa vào cái gì?
Bây giờ Bạch Diệc Phi lại nói với ông ta rằng ông ta không có tư cách, Chu Truyền Võ lại càng điên tiết hơn.
“Bốp!”
Chu Truyền Võ vung roi lên quất mạnh lên người Bạch Diệc Phi.
“Con mẹ nó, mày có bản lĩnh gì mà dám nói những lời như vậy với tao, còn không phải là ỷ vào phía sau mày có Bạch Vân Bằng chống lưng hay sao?”
“Nếu không có Bạch Vân Bằng thì mày cũng chả là cái thá gì cả!”
“Ông còn là gia chủ của nhà họ Chu đây!”
Cây roi đánh lên người Bạch Diệc Phi, sau đó trên cánh tay anh liền xuất hiện một vết hằn rớm máu.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại chẳng có phản ứng gì, đến biểu cảm trên mặt của anh cũng chẳng hề thay đổi.
Những người khác nhìn thấy vậy thì giật mình kinh hãi, có người lập tức ngăn Chu Truyền Võ lại nói: “Gia chủ đừng tức giận, loại chó này chắc chắn là cố ý muốn chọc giận ông, đừng để cho nó đạt được mục đích!”
“Đúng đúng đúng, gia chủ, chúng ta cứ hỏi trước đã!”
Chu Truyền Võ không vung roi lên nữa mà hít sâu liền mấy hơi sau đó trợn trừng mắt lên nhìn Bạch Diệc Phi: “Nếu như không phải đại boss nói không cần mạng của mày thì hôm nay tao sẽ đập chết mày!”
“Nói, kho vàng số 3 ở đâu?”
Về việc kho vàng, Bạch Diệc Phi trước đó không hề hay biết gì, mãi sau này mới dần dần hiểu được một chút, cộng thêm sự phân tích của Bạch Vân Bằng và Diệp Giả nên anh mới hiểu được đại khái.
Khoảng sáu mươi năm trước, không biết là ai đó nói rằng có bốn kho vàng lớn của quốc gia, mà trong kho vàng này được chất đầy vàng, ngay đến cả mặt đất cũng được lát bằng vàng.
Ban đầu mọi người không có ai tin chuyện này cả, dù gì thì những việc như vậy có nghe rồi cũng sẽ cảm thấy rất hoang đường, hầu như không có một chút căn cứ xác thực nào để chứng minh nó là thật cả.
Nhưng vào hai mươi năm trước, sau khi Lương Minh Nguyệt trở thành Chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, ông ta đã lập tức san lấp đá ngầm dựng nên hòn đảo này.
Theo như lúc đó, Lương Minh Nguyệt làm vậy là bởi vì phát hiện ra kho vàng số 3, cũng chính vì kho vàng này mà nhà họ Lương mới đột ngột phất lên như thế.
Lúc này, việc liên quan đến bốn kho vàng kia mới bị mọi người biết đến, bọn họ dường như đã tin tưởng vào câu chuyện này, cho nên có rất nhiều bậc thầy về phong thuỷ cùng với đám trộm mộ đều muốn tìm được bốn kho vàng này.
Đương nhiên, mối quan hệ hợp tác giữa bậc thầy phong thuỷ và gia tộc hào môn mới là ổn thoả nhất, gia tộc hào môn ra tiền, bậc thầy phong thuỷ bọn họ ra sức.
Trong số đó, hai bậc thầy phong thuỷ nổi tiếng nhất chính là Sa Phi Dương và Thiên Hoa Sơn.
Nếu như nói trước đây, Bạch Diệc Phi nghe thấy kiểu tin đồn như vậy thì chắc chắn sẽ khịt mũi khinh thường và không bao giờ thèm tin, nhưng đến bây giờ thì anh không thể không tin nữa, bởi vì anh đã phát hiện ra kho vàng.
Đạo trưởng và người nhà họ Lâm cũng đã đoán ra anh biết được kho vàng số 3 ở đâu.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Chu Truyền Võ, lạnh lùng nói: “Nói cho mày cũng được, nhưng tao phải nhìn thấy vợ tao bình yên vô sự”.
Chu Truyền Võ bật cười chế nhạo: “Mày cho là bây giờ mày còn có tư cách để mặc cả nữa à?”
Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Có”.
“Tao muốn biết vợ tao có được an toàn hay không, nó cũng giống như việc mấy người muốn biết được vị trí của kho vàng số 3 ở đâu”.
Chu Truyền Võ nghẹn lời.
Câu nói này của Bạch Diệc Phi khiến cho ông ta nhất thời không thể phản bác lại được.
Còn Bạch Diệc Phi lại nhìn chằm chằm Chu Truyền Võ nãy giờ không nói năng gì, dường như đang do dự.
Cho nên, trong lòng của Bạch Diệc Phi dần dần, từ từ trở nên nặng nề.
Rõ ràng là một câu hỏi rất dễ để trả lời, thậm chí cách làm cũng rất đơn giản, bọn họ có thể đưa Lý Tuyết đến trước mặt Bạch Diệc Phi để uy hiếp anh, bởi vì Lý Tuyết chính là mạng sống của Bạch Diệc Phi
Chỉ cần làm như vậy thì Bạch Diệc Phi sẽ không hề do dự mà đưa bọn họ đến kho vàng.
Nhưng không hề.
Cho nên Bạch Diệc Phi không thể không nghi ngờ, Lý Tuyết có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Bạch Diệc Phi không dám nghĩ sâu hơn, càng nghĩ anh lại càng cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, Chu Truyền Võ đột nhiên nhìn vào Bạch Diệc Phi nở nụ cười dữ tợn nói: “Bạch Diệc Phi, mày đã rơi vào trong tay tao thì chắc chắn sẽ không thể thoát ra được, tao khuyên mày tốt nhất nghe lời, nói ra vị trí của kho vàng, nếu không, tao có thể dùng bất kỳ cách nào để dày vò mày”.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng bật cười: “Tao muốn gặp vợ tao, những thứ còn lại miễn bàn”.
Chu Truyền Võ nghiến răng, sắc mặt vặn vẹo nói: “Được, đây là do mày tự chuốc lấy!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh, rồi cứ nhìn ông ta khiêu khích, ý nghĩa trong đó khỏi cần nói cũng rõ.
Tiếp đó, Chu Truyền Võ cầm roi lên quất thật mạnh lên người Bạch Diệc Phi.
“Chát!”
Tiếng roi đánh lên người Bạch Diệc Phi phát ra tiếng vang chát chúa.
Cơ thể Bạch Diệc Phi run rẩy nhưng anh vẫn nghiến chặt răng không kêu ra tiếng, thậm chí biểu cảm trên mặt và ánh mắt vẫn không hề thay đổi.
Chương 742: Bức cung
Sau đó tiếng roi đánh lên da thịt liên tiếp vang lên.
“Chát chát chát…”.
Chẳng mấy chốc quần áo trên người Bạch Diệc Phi đã bị đánh cho rách nát hết, máu thấm đầy lên trên mặt vải, thê thảm đến mức khiến cho người ta không dám nhìn vào.
Mà Bạch Diệc Phi dù cảm nhận được cơn đau xuyên thấu cả tâm can nhưng vẫn không hề rên lên một tiếng.
Bạch Diệc Phi trước đó rất sợ đau, nhưng sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, quá nhiều lần bị thương, anh đã quen với việc chịu đau từ lâu rồi cho nên bây giờ anh đã không còn sợ hãi nữa, cũng sẽ không rên lên nữa.
Anh muốn để đối phương biết được thái độ của anh, cho dù có đánh chết anh, chỉ cần không nhìn thấy Lý Tuyết được an toàn thì anh sẽ không bao giờ thoả hiệp.
Không biết đã qua bao lâu, Chu Truyền Võ cuối cùng cũng ném cây roi trong tay xuống rồi thở hồng hộc, nhìn có vẻ là đánh mệt rồi.
Người của Chu Truyền Võ rất lo lắng, bèn khuyên Bạch Diệc Phi: “Tôi nói anh hà tất gì phải thế, mau nói đi, còn đánh nữa thì anh sẽ bị đánh chết đó”.
Nhưng lại có người đề nghị: “Gia chủ, nếu anh ta đã không nói thì chúng ta chơi nặng đô hơn nữa đi, muối thì sao?”
Chu Truyền Võ nghe thấy lời đề nghị này thì lập tức hớn hở: “Mang muối lên đây!”
Cho nên có người nhanh chóng chạy ra ngoài, chẳng bao lâu sau liền mang đến một túi muối.
Lúc này hơi thở của Chu Truyền Võ cũng đã ổn định lại, cười lạnh nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Cho mày một cơ hội cuối cùng, nói hay là không?”
Cả người Bạch Diệc Phi đều chẳng còn chỗ nào lành lặn cả, máu lẫn cả vào quần áo còn cả mồ hôi lạnh chảy ra do nhịn đau, nhưng anh vẫn không hề nói một câu nào.
Có thể tưởng tượng được, Bạch Diệc Phi đang phải chịu đựng cơn đau đớn thế nào, như vậy mà còn xát muối lên nữa, chỉ sợ loại đau đớn đó sẽ dày vò người ta đến phát điên mất.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi đã nhợt nhạt đi rất nhiều nhưng anh vẫn kiên trì nói: “Không gặp được vợ tao, con mẹ nó tao sẽ không nói gì cả, có bản lĩnh thì cứ việc làm đi!”
Chu Truyền Võ nghe vậy thì tức phát khùng, nếu đã như vậy: “Được, hôm nay ông cũng muốn xem xem, con mẹ mày định mạnh mồm đến lúc nào!”
Cho nên ông ta tự tay cầm túi muối kia đi đến phía trước mặt Bạch Diệc Phi, lại nắm một vốc muối rắc lên chỗ vết thương dày đặc của anh, thậm chí còn chà lên trên lưng của anh.
Đau!
Đau đớn hơn gấp trăm lần lúc nãy.
Bạch Diệc Phi nghiến chặt răng, hai mắt trợn lên, đầu nổi gân xanh.
Cuối cùng, anh thực sự không chịu nổi nữa rên nhẹ một tiếng.
Chu Truyền Võ nhìn Bạch Diệc Phi như vậy, đắc ý cười, nói: “Còn mạnh miệng nữa không? Con mẹ mày có thích không?”
Giây tiếp theo, đầu của Bạch Diệc Phi rũ xuống, anh đã ngất vì quá đau.
Chu Truyền Võ lập tức nói: “Dội nước cho nó tỉnh!”
“Rào!”
Bạch Diệc Phi lại bị dội nước lạnh cho tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, vết thương trên người đau đến mức khiến anh muốn ngửa cổ lên trời hét lớn, thậm chí còn muốn dùng tay đấm mạnh xuống đất.
Bạch Diệc Phi thở hổn hển, nghiến chặt hai hàm răng, đợi đến khi cơ thể thích nghi với cơn đau này, anh mới uể oải nói: “Chu Truyền Võ, hôm nay những gì mày làm với tao, ông đây ghi nhớ hết rồi, nếu ông vẫn còn sống, con mẹ nó, ông chắc chắn sẽ đập chết mày!”
“Tao nhổ vào! Lại còn dám uy hiếp tao?”, Chu Truyền Võ nhổ một bãi nước bọt, sau đó lại bốc thêm một vốc muối ném lên vết thương của Bạch Diệc Phi.
“Hừ…”.
Bạch Diệc Phi đau đớn run rẩy, gân xanh nổi đầy trên trán.
Chẳng qua lần nay anh không ngất xỉu nữa.
Không những vậy, hai mắt anh bắt đầu đỏ lên.
Chu Truyền Võ nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Con mẹ mày có nói hay không?”
Hai mắt Bạch Diệc Phi đã đỏ như máu, bây giờ Chu Truyền Võ trong mắt anh đã thay đổi rồi, trở nên mờ mờ ảo ảo, thậm chí còn không ra hình người, mà trong đầu anh chỉ còn lại duy nhất một giọng nói, bảo anh đánh chết ông ta! Đánh chết Chu Truyền Võ!
Trong mắt anh dường như có hai ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy, mà những vết thương trên người đang bắt đầu chảy máu, giống như đổ nước vậy, máu đang chảy ra như muốn rửa sạch hết những vết máu lúc nãy.
Chu Truyền Võ lại bốc lấy một vốc muối khác, đang định ném lên người Bạch Diệc Phi thì sửng sốt: “Con mẹ nó, mày còn mạnh miệng nữa không, rốt cuộc là mày có nói hay không, nếu như mày không nói thì tao… mẹ kiếp, thế này là sao?”
Chu Truyền Võ sững sờ.
Đám người của ông ta cũng choáng váng.
Bạch Diệc Phi đang có dấu hiện phồng lên, thực sự là phồng lên, cơ thể đột nhiên biến thành kiểu đầy cơ bắp, từng múi cơ to nổi lên khắp người.
Mà đôi mắt của Bạch Diệc Phi lại đỏ như máu.
“Tao phải giết mày!
“Giết chết mày!”
“Aaa!”
Bạch Diệc Phi hét lên một tiếng, sau đó sợi dây buộc trên người anh bắt đầu căng lên, tiếp sau đó nữa.
“Phựt”
Sợi dây đứt lìa.
Trông thấy cảnh này, Chu Truyền Võ bị doạ cho sợ khiếp vía, hoang mang ra lệnh: “Mau bắt đấy nó!”
Đám người của Chu Truyền Võ thấy vậy lập tức xông lên muốn giữ Bạch Diệc Phi lại lần nữa.
Nhưng người xông lên đầu tiên đã bị Bạch Diệc Phi vung một đấm trúng vào cổ, sau đó cổ của người nọ liền gãy nát, hai mắt trợn trừng lên, ngã vật ra đất, chết không nhắm mắt.
Những người khác thấy thế đều ngây dại, còn chưa kịp phản ứng lại thì Bạch Diệc Phi đã vung tay đấm về phía bọn chúng.
“Rầm!”
Người thứ hai ngã vật ra đất, tắt thở.
Đám người còn lại thấy vậy cũng không dám xông lên nữa mà xoay người bỏ chạy thục mạng.
Nhưng tốc độ của Bạch Diệc Phi cực nhanh, tóm lấy gáy áo của một trong số đó quăng mạnh về một bên.
“Rầm!”
Người nọ đập mạnh vào bức tường của khoang thuyền rồi rơi xuống đất.
Bạch Diệc Phi bước tới, giẫm mạnh một cái, đầu của người đó giống như bị vỡ ra, máu văng tung toé.
Sau đó, Bạch Diệc Phi đuổi theo hai người còn lại, hai người này kinh hãi chạy về phía trước.
Tốc độ của Bạch Diệc Phi cực nhanh, chạy lên một bước phi thân đạp bay một người, sau đó lại nện thêm một cú đấm lên người cuối cùng.
Người đã tắt thở.
Tất cả đều chết hết.
Chỉ còn lại một mình Chu Truyền Võ.
Lúc đầu Chu Truyền Võ rất sợ, nhưng sau đó ông ta đã bình tĩnh lại.
Bạch Diệc Phi chẳng qua chỉ là cao thủ hạng ba cấp trung, ông ta lại là cao thủ hạng ba cấp cao, cảnh giới cao hơn của Bạch Diệc Phi nên không cần phải sợ.
Cho nên, Chu Truyền Võ đứng yên tại chỗ không chạy đi mà còn ngăn Bạch Diệc Phi lại, lạnh lùng nói: “Có thể gồng đứt được dây thừng thì đã sao? Có tao ở đây, hôm nay mày đừng mong trốn thoát được ra ngoài!”
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đỏ như máu tươi nhìn vào Chu Truyền Võ, nở một nụ cười u ám: “Con mẹ nó, tao nói là muốn trốn lúc nào?”
Chu Truyền Võ nhìn thấy đôi mắt của Bạch Diệc Phi thì trái tim đập loạn cả lên, đôi mắt này quá đáng sợ, nó giống như đôi mắt của ác ma vậy, khiến người ta sợ hãi theo bản năng.
Chu Truyền Võ không muốn thừa nhận rằng mình đang rất sợ hãi, nên cố lớn tiếng tỏ vẻ hung hãn, nói: “Con mẹ nó, mày đang doạ ai đấy?”
Trong lòng Chu Truyền Võ thầm nghĩ: Bạch Diệc Phi chắc chắn là đang làm bộ làm tịch thôi, cho dù anh ta có là một cao thủ thì cũng bị hành hạ đến mức này, hiện giờ chắc chắn đã suy yếu rồi, lại thêm Bạch Diệc Phi cũng chỉ là cao thủ hạng ba cấp trung mà thôi.
Cho nên Chu Truyền Võ lại cầm roi lên quất về phía Bạch Diệc Phi.
“Chát!”
Cây roi nhanh chóng quất mạnh vào người Bạch Diệc Phi.
Chu Truyền Võ bỗng đắc ý hơn: quả nhiên là yếu đi rồi, cảnh giới cũng thấp hơn mình, đến roi cũng không tránh được.
Giây tiếp theo, Chu Truyền Võ liền ngây dại cả người.
Bởi vì Bạch Diệc Phi không hề né tránh, mà rõ ràng là chẳng có ý định tránh đi.
Cây roi đánh lên người Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi cũng không lui về phía sau mà ngược lại còn đi thẳng về phía người Chu Truyền Võ.
Trong lòng Chu Truyền Võ hoảng sợ, lập tức quất thêm một roi nữa.
“Chát!”
Roi vẫn rơi trên người Bạch Diệc Phi, nhưng Bạch Diệc Phi lại chẳng có chút phản ứng nào, cứ như là đang đánh lên người khác chứ không phải mình.
Chỉ mấy giây trôi qua, Bạch Diệc Phi đã đi đến trước mặt Chu Truyền Võ.
Chương 743: Lâm Dụ Xương muốn chiếm kho vàng
Chu Truyền Võ sững sờ một lúc, rồi vứt luôn cây roi trong tay đi mà vung nắm đấm lên nện về phía Bạch Diệc Phi.
Nhưng nắm đấm của Chu Truyền Võ đã bị bàn tay của Bạch Diệc Phi bắt lấy.
“Tao muốn mày phải chết!”, giọng nói của Bạch Diệc Phi âm trầm lạnh lẽo khiến người nghe bất giác sợ đến mức túa mồ hôi lạnh.
Chu Truyền Võ sững sờ.
“Aaa!”
Chu Truyền Võ cảm nhận được sức tay của Bạch Diệc Phi đang dần tăng lên, mà cổ tay của ông ta lại không thể chịu được sức mạnh này, ông ta cảm thấy cổ tay mình như sắp nát ra rồi.
“Aaa!”
Chu Truyền Võ không nhịn được kêu ầm lên, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Bạch Diệc Phi nhưng lại không thể giằng ra được, cả cơ thể không ngừng co giật.
Sau đó, Bạch Diệc Phi đột nhiên dùng sức, tay của Chu Truyền Võ đã bị bẻ gãy.
“Rắc rắc!”
“Aaa!”
Bạch Diệc Phi hất tay ông ta ra, Chu Truyền Võ quỳ thẳng trên mặt đất, đau đến mức không thể đau hơn được nữa.
Chu Truyền Võ bắt đầu thấy sợ, cho nên ông ta bắt đầu cầu xin tha mạng: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi sai rồi, tha cho tôi đi, tôi sau này không dám nữa…”.
Bạch Diệc Phi không hề để ý đến lời nói của Chu Truyền Võ mà yên lặng tóm lấy cánh tay còn lại của ông ta.
Chu Truyền Võ thấy vậy thì khinh hoàng không thôi.
Bạch Diệc Phi muốn làm gì?
Sự suy đoán khiến ông ta cảm thấy khủng hoảng còn chưa kịp hình thành thì đã nghe thấy một tiếng kêu giòn giã.
“Rắc rắc!”
Tay còn lại của ông ta cũng gãy nốt.
“Aaa!”
Chu Truyền Võ gào lên thảm thiết, sau đó không ngừng cầu xin: “Xin cậu, tha cho tôi, tha cho tôi đi, cậu muốn cái gì tôi sẽ cho cậu hết!”
Chu Truyền Võ thực sự sợ hãi, mà ông ta chỉ cảm thấy, bây giờ điều duy nhất có thể khiến cho Bạch Diệc Phi dừng tay lại, e chỉ có tiền mà thôi.
Nhưng ông ta đã nhầm.
Bạch Diệc Phi không thiếu tiền.
Ngược lại, Bạch Diệc Phi biết kho vàng ở đâu, cũng gián tiếp có được kho vàng đó rồi.
Cho nên, Bạch Diệc Phi hoàn toàn không để tâm đến những thứ này.
Hơn nữa, Bạch Diệc Phi lúc này đã gần như chìm trong trạng thái phát điên rồi, anh chỉ thấy, bất kể ra sao, người ở trước mặt này đều phải chết!
“Mày không phải muốn hành hạ tao sao?”
“Không phải rất đắc ý à?”
“Mẹ kiếp, mày hỏi tao có sướng không, giờ tao hỏi lại mày, con mẹ mày có sướng không?”
“Rắc rắc!”
Đây là âm thanh mà Bạch Diệc Phi dẫm lên chân của Chu Truyền Võ, chân của Chu Truyền Vũ cũng gãy rồi.
“Aaa!”
Chu Truyền Võ hét ầm lên, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Chu Truyền Võ, một cao thủ hạng ba nhưng bây giờ lại không hề có một chút năng lực nào để chống trả lại Bạch Diệc Phi.
“A, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin cậu, tha cho tôi đi, tôi sau này không dám nữa”.
Chu Truyền Võ vừa la hét vừa cầu xin tha mạng.
Xong, Bạch Diệc Phi lúc này lại thèm để tâm đến lời cầu xin của ông ta hay sao?
Đáp án đương nhiên là: Không.
Bạch Diệc Phi cười lạnh lùng: “Cầu xin mà có tác dụng, cho dù mày muốn tao quỳ xuống dập đầu, tao cũng bằng lòng, chỉ cần mày thả vợ tao ra”.
“Nhưng mà làm như thế thì có tác dụng gì không? Chúng mày không đồng ý, nhưng bây giờ lại quay ra cầu xin tao, trên thế giới này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
Chu Truyền Võ hoảng hốt tột độ, lập tức nói: “Tôi biết Lý Tuyết…”.
“Phụt!”
Đáng tiếc lời nói của ông ta chỉ mới được một nửa đã bị người nào đó đâm một dao từ phía sau lưng, mũi dao xuyên qua cơ thể ông ta, phía trước ngực còn lộ ra đầu nhọn của lưỡi dao.
Chu Truyền Võ không tin nổi trợn tròn mắt lên, từ từ quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Lâm Dụ Xương và Tần Sơn ở phía sau lưng mình.
“Rầm!”
Chu Truyền Võ ngã vật ra đất, tắt thở.
Mà Bạch Diệc Phi nhìn thấy Chu Truyền Võ đã chết, màu đỏ trong mắt anh dần nhạt đi, sau đó cũng ngã xuống đất ngất xỉu.
Tần Sơn nhìn thấy những vết thương kín đặc trên người Bạch Diệc Phi, nhíu mày nói: “Dùng thủ đoạn thấp kém này để bức cung, đúng là vô dụng!”
Lâm Dụ Xương gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhưng ông ta lại than nhẹ, nói: “Hình như không còn biện pháp nào khả quan hơn rồi”.
Tần Sơn hờ hững nói: “Ắt sẽ có”.
Sau đó Tần Sơn lại hỏi: “Đại boss lúc nào sẽ đến?”
“Nhanh thôi”, Lâm Dụ Xương thờ ơ đáp lời.
...
Bạch Diệc Phi tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình vẫn bị trói ở trên tàu, căn phòng trước mặt vẫn đang lắc lư, như vậy tức là anh vẫn đang ở trên thuyền.
Nhưng nhìn các đồ đạc được bày biện trong phòng, hình như anh đã bị đổi sang một căn phòng khác, hơn nữa căn phòng này so với căn phòng trước đó tốt hơn rất nhiều, bây giờ anh đang nằm trên giường, mà trong tầm mắt của anh xuất hiện một chiếc sô pha và bàn trà.
Anh cúi đầu nhìn xuống sợi dây thừng trên người, đây không phải là một sợi dây bình thường mà là dây da, như vậy tức là anh sẽ không thể giằng đứt được nữa rồi.
Bạch Diệc Phi cảm thấy như đã mất hết sức lực, cả người yếu ớt, cơ bắp đau mỏi, hơn nữa anh cũng không dùng sức được.
Bạch Diệc Phi nhắm mắt, rồi lại mở ra, lần này anh nhìn thấy Tần Sơn và Lâm Dụ Xương đang ngồi trên sô pha.
Lâm Dụ Xương trông thấy Bạch Diệc Phi đã tỉnh thì hờ hững nói: “Diệc Phi à, thấy cậu và tên nhóc nhà tôi có mối quan hệ rất tốt, tôi cũng không nhẫn tâm giết cậu”.
“Chỉ cần cậu hợp tác với chúng tôi, tôi có thể bảo đảm cho cậu bình yên vô sự, hơn nữa, cũng có thể đảm bảo cho cả vợ cậu cũng được bình an vô sự”.
“Lại nói, nhà họ Lâm chúng tôi mà phất lên thì cũng sẽ không quên nhà họ Bạch, dù gì thì mối quan hệ giữa tôi và bố cậu cũng không tệ”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy không khỏi lạnh lùng bật cười: “Bảo đảm vợ tôi bình an vô sự?”
“Đúng”, Lâm Dụ Xương gật đầu.
“Nếu thực sự có thể đảm bảo cho vợ tôi bình an vô sự thì tại sao không để cô ấy ra đây gặp tôi?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Lại hà tất phải dùng hình bức cung, thậm chí không cho tôi nói chuyện với cô ấy qua điện thoại?”
Nghe vậy, mặt Lâm Dụ Xương biến sắc, nhất thời không thể phản bác lại được.
Bây giờ Bạch Diệc Phi đã bình tĩnh lại rồi.
Nếu Lâm Dụ Xương có con át chủ bài là Lý Tuyết thì sẽ không để cho Chu Truyền Võ dùng hình bức cung anh nữa, như vậy, chỉ có thể chứng minh, Lý Tuyết không nằm trong tay bọn họ.
Lại nhớ đến lúc trước, Hồ Phi Hồng chết ở trong nhà kho, như vậy có thể suy đoán, hẳn là Chu Truyền Võ và Hồ Phi Hồng đã nảy sinh mâu thuẫn, mà Hồ Phi Hồng sở dĩ nảy sinh mâu thuẫn với Chu Truyền Võ là bởi vì ông ta nhận ra được hoàn cảnh nguy hiểm của mình, cho nên mới âm thầm thả Lý Tuyết đi, do vậy mới bị Chu Truyền Võ giết chết.
Bạch Diệc Phi biết được Lý Tuyết đã không còn nằm trong tay Lâm Dụ Xương, hơn nữa Lý Tuyết hẳn là còn chưa gặp phải nguy hiểm.
Bạch Diệc Phi chỉ nói bằng giọng thờ ơ: “Cho dù các người giết tôi thì tôi cũng sẽ không nói đâu”.
Lâm Dụ Xương yên lặng hồi lâu.
Sau đó, ông ta đột nhiên đập mạnh lên bàn, nổi giận quát: “Bạch Diệc Phi! Cậu phải biết tình cảnh hiện tại của cậu, nếu như cậu nói cho tôi biết vị trí của kho vàng, tôi còn có thể giúp cậu cứu vợ mình ra, nhưng nếu như cậu không nói, sau khi đại boss đến đây, kết cục của cậu sẽ càng thê thảm hơn”.
“Nhà họ Bạch và nhà họ Lâm trước giờ vẫn có mối quan hệ rất tốt, nếu như tôi có thể lấy được vị trí của kho vàng, có được số vàng đó trong tay, đến lúc đó cũng sẽ không thiếu được phần cho nhà họ Bạch các cậu, mẹ kiếp, cậu có thể suy nghĩ cho kỹ được được không?”
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này, biểu cảm hờ hững, chẳng tỏ vẻ gì.
“Ai có thể đảm bảo sau khi lấy được số vàng đó mà vẫn duy trì được nhân tính?”, Bạch Diệc Phi chỉ hờ hững nói một câu: “Mặc dù sống rất mệt mỏi, nhưng ít nhất xã hội này vẫn an toàn, thế giới này vẫn hoà bình”.
“Vì vậy, tôi không có quyền đi quấy nhiễu thế giới này, tôi cũng không muốn bởi vì tôi mà khiến người của cả thế giới mất đi cảm giác an toàn”.
“Hơn nữa, các người dùng loại thủ đoạn này để uy hiếp tôi, có thể thấy được là các người cũng không xứng để đi quấy nhiễu thế giới này!”
Lâm Dụ Xương nghe được câu này thì cực kỳ phẫn nộ: “Con mẹ nó phét lác cái gì đấy? Điều mà cậu cần quan tâm nhất lúc này chính là bản thân cậu chứ không phải là thế giới!”
“Reng reng reng…”
Chuông điện thoại của Lâm Dụ Xương vang lên.
Chương 744: Ai cũng có nhược điểm
Lâm Dụ Xương lập tức nghe điện thoại. Sau khi nói vài câu thì cúp điện thoại rồi nói: “Đại Boss đến rồi”.
Lời này là ông ta nói với Tần Sơn. Tần Sơn sau khi nghe xong thì đứng dậy, thiết nghĩ chắc Đại Boss này rất có máu mặt.
Lâm Dụ Xương nhìn Bạch Diệc Phi, trầm giọng nói: “Đại Boss đến rồi, đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Nếu như cậu nói ra thì tất nhiên sẽ không bạc đãi cậu”.
“Nhưng nếu như cậu đợi đến lúc đại boss ép cậu nói, vậy thì chuyện lại khác. Tôi nghĩ, chắc cậu không muốn nếm thử thủ đoạn của đại boss chứ”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Chẳng qua cũng chỉ là chết thôi mà. Tôi không sợ đâu”.
Lâm Dụ Xương nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, nói tiếp: “Cậu nghĩ đơn giản quá”, nói xong ông ta xoay người đi ra ngoài, Tần Sơn cũng đi theo.
Bạch Diệc Phi không biết Đại Boss đó là ai, bởi vì đối với anh thì điều này không quan trọng.
Lý Tuyết không nằm trong tay họ thì anh càng không quan tâm đến điều đó, dù sao thì anh cũng sẽ không nói. Nhưng kể cả Lý Tuyết nằm trong tay họ thì anh cũng sẽ không nói.
Không phải vì anh không quan tâm đến Lý Tuyết mà vì nếu cô ấy chết thì anh cũng sẽ chết theo.
Trên đời này có rất nhiều người giống như Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết, trong lòng họ đều có một người để mình quan tâm.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên cúi đầu khẽ nói: “Vợ à, anh xin lỗi…”.
“Cộc, cộc, cộc…”, đột nhiên tiếng giày cao gót vang lên khiến Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên. Là tiếng con gái!
Tiếp đó họ cùng bước vào phòng. Tổng cộng có ba người, trong đó có hai người là Lâm Dụ Xương và Tần Sơn, một người còn lại đi ở phía trước, là một cô gái mà Bạch Diệc Phi từng gặp. Vì vậy, sau khi nhìn thấy cô ta, Bạch Diệc Phi mới ngây người ra, cảm thấy có gì không bình thường.
Theo như anh thấy, Đại Boss cuối cùng chắc hẳn là người rất lợi hại nhưng anh không thể ngờ đó lại là một cô gái và lại là người mà anh từng gặp.
Lương Vĩ Siêu, em gái của Lương Minh Nguyệt.
Nhưng rõ ràng Lương Vĩ Siêu đã bị Đạo Trưởng và Lâm Dụ Xương giết rồi mà, tại sao lại vậy? Bạch Diệc Phi nghĩ mãi không ra, cảm thấy đầu mình như không còn tỉnh táo.
Lương Vĩ Siêu mặc bộ lễ phục, trên mặt mang theo nụ cười tươi. Nếu như không phải cô ta xuất hiện ở đây thì Bạch Diệc Phi còn tưởng cô ta sắp đi tham dự bữa tiệc nào đó.
Lương Vĩ Siêu đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, cúi xuống nhìn anh rồi cười nói: “Ngạc nhiên lắm phải không?”
Bạch Diệc Phi trợn trừng mắt, nói không nên lời.
“Không cần ngạc nhiên đâu, bởi vì mỗi người đều theo đuổi một thứ khác nhau. Thứ mà tôi theo đuổi anh không tưởng tượng nổi đâu. Để thực hiện được nó, tôi có thể bỏ qua tất cả mọi thứ, bao gồm cả anh trai không có quan hệ huyết thống với mình”.
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi cảm thấy lạnh buốt trong lòng. Anh không thể ngờ được, một người có thể máu lạnh đến mức bày trận giết người thân của mình. Hơn nữa, lúc nói đến chuyện này mà cô ta vẫn thấy vẻ vang chứ không thấy áy náy tội lỗi gì.
Lương Vĩ Siêu thản nhiên nói: “Nói đi! Anh cần điều kiện gì mới nói cho tôi vị trí của kho vàng?”
“Bất cứ điều kiện gì thì tôi cũng không nói đâu”, Bạch Diệc Phi đáp.
Lương Vĩ Siêu không tức giận, thậm chí còn cười nói: “Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối cả, mỗi chuyện có làm được hay không thì phải dựa vào độ khó của nó”.
“Và đối với tôi thì chuyện này không khó”.
Bạch Diệc Phi không để ý gì đến lời của Lương Vĩ Siêu, đối phương nói tự tin quá khiến anh không tin nổi: “Còn gì đáng sợ hơn chết nữa”.
“Tôi không sợ chết, vì vậy tôi không tin là cô có cách khiến tôi thỏa hiệp”, Bạch Diệc Phi nói xong còn cười chế giễu một tiếng.
Lương Vĩ Siêu lại cười nói: “Tôi không tin là có người không sợ chết. Tất nhiên, anh nói thế khiến tôi hơi ngạc nhiên. Kể cả anh nói là thật thì đã làm sao?”
“Kể cả không sợ chết thì sẽ có nhược điểm khác. Không chỉ mỗi anh có nhược điểm mà ai cũng có, bao gồm cả tôi”.
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta một cái, nói: “Cô nói không sai nhưng không thể khiến tôi tin được”.
Lương Vĩ Siêu cười nói: “Không, anh sai rồi”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn, nói tiếp: “Tôi không tin”.
Lương Vĩ Siêu khẽ cười một tiếng rồi rồi nói với vẻ chắc chắn: “Tôi sẽ cho anh thấy, rốt cuộc là tin hay không?”
“Dẫn người vào”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì trong lòng chấn động, anh đoán chẳng lẽ là Lý Tuyết? Họ thật sự bắt Lý Tuyết rồi sao?
Nhưng nếu thật là vậy thì tại sao ban nãy họ không dẫn Lý Tuyết vào?
Nhưng lúc hai cô gái bị dẫn vào thì Bạch Diệc Phi trợn trừng mắt lên. Anh ngẩng đầu nhìn Lương Vĩ Siêu, phẫn nộ quát: “Cô bị điên rồi sao, chuyện này thì liên quan gì đến họ?”
Hai cô gái bị dẫn vào rồi bị ném trên đất như đồ vật, toàn thân họ bị trói chặt, bất lực nằm đó.
Một người trong đó tên là Chu Khúc Nhi. Cô ta ngẩng đầu nhìn thấy Tần Sơn rồi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, lúc này cười mỉa một cái, nói: “Đây là việc anh đồng ý giúp tôi đi cứu người sao?”
Tần Sơn với vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Chỉ là vở kịch thôi, hà tất phải coi là thật”.
Chu Khúc Nhi trợn trừng mắt nhìn Tần Sơn, trong mắt đều là lửa giận.
Một người con gái khác là Lương Ngọc. Sau khi nhìn thấy Lương Vĩ Siêu, cô ta rất kinh ngạc hỏi: “Cô ơi! Chuyện gì thế này?”
Lương Vĩ Siêu khẽ cười nói: “Tiểu Ngọc à! Cô cũng không còn cách nào khác, vì đại nghiệp của cô, cháu chịu thiệt chút vậy”.
Lương Ngọc nhìn Lương Vĩ Siêu mà có chút không tin, quát lên: “Cháu là cháu gái của cô, sao cô nỡ làm thế?”
Lương Vĩ Siêu nói với sắc mặt không đổi: “Đến anh trai mình mà cô còn dám giết, huống chi là cháu gái?”
“Cái gì?”
“Bố tôi là do cô giết ư?”, toàn thân Lương Ngọc như ngây dại.
Bạch Diệc Phi lúc này cũng thấy hỗn loạn. Anh nhìn tình hình trước mặt, cố ép mình phải giữ được bình tĩnh. Anh phải giả bộ mình là người máu lạnh. Chỉ có như vậy thì Lương Vĩ Siêu mới tưởng rằng hai người con gái này không thể uy hiếp anh và mới thả họ ra.
Vì vậy, sau khi ổn định lại tinh thần, Bạch Diệc Phi mới lạnh lùng nói: “Lương Vĩ Siêu! Tôi chỉ quan tâm đến vợ mình thôi. Họ không thể so với vợ tôi được”.
“Thế à?”, Lương Vĩ Siêu nói: “Thử là biết ngay mà”.
Lương Vĩ Siêu nhìn về phía Chu Khúc Nhi rồi lắc đầu nói: “Ngoại hình được đấy nhưng tiếc là…”.
Sau đó Lương Vĩ Siêu quay đầu nhìn Tần Sơn, cười nói: “Không phải anh vẫn luôn muốn có cô gái này sao? Bây giờ là cơ hội tốt nhất rồi”.
“Ở đây sao?”, Tần Sơn ngập ngừng hỏi.
Lương Vĩ Siêu gật đầu nói: “Ở đây luôn”, nói xong cô ta nhìn Lương Ngọc rồi nói với Lâm Dụ Xương: “Ông có muốn không?”
Lâm Dụ Xương lắc đầu nói: “Sếp ơi, cô biết mà, tôi…”.
Lương Vĩ Siêu cũng không để ý mà nói luôn: “Vậy thì tìm tên đàn em nào đó cũng được”.
Lương Ngọc nghe thấy vậy thì sắc mặt tái nhợt, lòng nguội như tro tàn.
Lâm Dụ Xương quay đầu gọi một vệ sĩ ở cửa vào. Vệ sĩ đó to cao, toàn thân cơ bắp. Nếu so với cô gái nhỏ nhắn như Lương Ngọc thì đúng là người lớn và trẻ em.
Vệ sĩ khi nghe thấy chuyện này thì lập tức hưng phấn xoa xoa tay. Hắn không đợi được mà kéo cô ta từ trên đất lên.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của Lương Ngọc, hắn ôm cô ta rồi vừa sờ vừa thơm hôn.
Lương Ngọc không hề phản kháng, lúc này cô ta đã giống như xác không hồn, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Lương Vĩ Siêu chứ không để ý có người đang xâm hại mình.
Lương Vĩ Siêu thì nhìn Tần Sơn, Tần Sơn nhún vai nói: “Mặc dù không thích biểu diễn trước mặt mọi người nhưng thật sự tôi muốn rất lâu rồi, vậy tôi không khách khí nữa”, vì vậy Tần Sơn ngồi xuống, dùng tay nắm nhẹ lấy cằm của Chu Khúc Nhi rồi hôn một cái.
Chương 745: Nỗi đau khi bị người thân bán đứng
“Không…”, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc bị làm nhục thì gân xanh nổi lên, không kìm nổi nữa mà phải hét lên.
Anh thật sự không để ý đến sự sống chết của bản thân mình, thậm chí còn muốn chết cùng Lý Tuyết. Nhưng anh không thể chịu được bạn của mình bị làm nhục như vậy.
Lương Vĩ Siêu nói rất đúng, con người đều có nhược điểm. Chỉ cần nắm được nó thì không sợ không làm được việc.
Và Lương Vĩ Siêu đã sử dụng được nhược điểm của Bạch Diệc Phi vào đúng hoàn cảnh.
Anh không thể chịu được nữa rồi: “Dừng tay… Mau dừng tay lại”.
Lương Vĩ Siêu thấy thế thì giơ tay lên. Lúc này Tần Sơn và tên vệ sĩ kia lập tức dừng tay.
Tần Sơn dường như cảm thấy có chút luyến tiếc, thậm chí còn nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ bất mãn. Nếu như Bạch Diệc Phi không hô dừng lại thì tốt biết mấy.
Còn Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc lại bị ném trên đất.
Lương Vĩ Siêu cười nhìn Bạch Diệc Phi, thản nhiên nói: “Sớm biết như vậy thì ban đầu sao phải khổ thế?”
“Anh nhìn xem, tại anh mà làm phiền hai cô gái đến tận đây”.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào Lương Vĩ Siêu, trong mắt đều là vẻ phẫn nộ.
Lương Vĩ Siêu không để ý, nói: “Anh yên tâm! Chỉ cần tìm được kho vàng số 3 thì tôi bảo đảm giúp anh cứu vợ anh về. Hơn nữa, tôi sẽ để anh được sống cuộc sống anh mong muốn”.
“Phải rồi! Theo như tôi biết thì có mấy cô gái đều thích anh, chắc hẳn anh cũng khó xử lắm. Nhưng nếu như tôi có được kho vàng số 3 thì tôi sẽ có quyền phát ngôn tuyệt đối trên thế giới này. Đến lúc đó, chỉ cần một câu nói, chẳng phải anh muốn có mấy người thì đều được sao?”
Bạch Diệc Phi chỉ cười lạnh với lời Lương Vĩ Siêu nói. Những lời quỷ này làm sao anh tin cho được, đó chẳng qua chỉ là trấn an anh mà thôi.
Cô ta nói là sẽ cho anh một số lợi ích nhưng thực tế trong lòng anh rất rõ. Anh biết quá nhiều bí mật, có câu ‘Biết càng nhiều thì chết càng nhanh’.
Lương Vĩ Siêu khẽ cười, nói: “Giờ thì nói được rồi”.
Bạch Diệc Phi nói: “Ở Lam Đảo”.
Lương Vĩ Siêu đang cười, lúc này dừng lại, nói lớn: “Tôi muốn vị trí cụ thể”.
Bạch Diệc Phi nói: “Tôi không hình dung ra được, tại nó phức tạp quá. Nếu như cô muốn tìm nơi đó thì tôi sẽ dẫn các cô đi”.
“Được”, Lương Vĩ Siêu lập tức đồng ý, sau đó dặn dò mọi người: “Đến Lam Đảo”.
…
Tàu xuất phát đi về phía Lam Đảo. Sau đó Bạch Diệc Phi được cởi trói nhưng anh vẫn bị nhốt trong phòng.
Không chỉ như vậy, Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc cũng bị nhốt chung phòng với anh.
Từ thủ đô đến Lam Đảo phải đi ba ngày. Ngày đầu, Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc cứ ngồi bên cạnh, không ai nói gì, tâm trạng không ổn chút nào.
Bạch Diệc Phi toàn thân đều là vết thương, muốn nhúc nhích cũng khó. Nhưng lúc có người đưa thuốc vào, Lương Ngọc đã bôi thuốc cho anh.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lương Ngọc bôi cho mình thì trong lòng áy náy, nói: “Tôi xin lỗi”.
Lương Ngọc có chút ngập ngừng, sau đó lại lắc đầu nói: “Người phải nói xin lỗi là tôi, là tôi trách nhầm anh”.
Ban đầu khi Lương Minh Nguyệt bị giết, tất cả mọi người đều tưởng rằng Bạch Vân Bằng giết. Lúc đó cô ta cũng nghĩ như vậy.
Lúc Bạch Diệc Phi thấy Lương Ngọc nói mà mặt không biểu cảm, trong lòng anh càng áy náy hơn.
Bởi vì anh hiểu, càng những người mặt không biểu cảm thì trong lòng càng cảm thấy bức bối khó chịu.
“Tôi biết, hôm Đạo Trưởng vây giết tôi, chính cô đã giúp tôi. Chuyện trước đó tôi chưa từng trách cô”, Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Nhưng hôm nay vì tôi mà các cô mới bị bắt đến đây”.
Lương Ngọc vẫn mặt không biểu cảm, nói rất bình tĩnh: “Không phải lỗi của anh nên không trách anh được”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì trong lòng càng áy náy.
Đến tối, anh muốn để hai cô gái ngủ trên giường nhưng hiện giờ người toàn vết thương, anh không nhúc nhích được nên đành phải để yên như này.
Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc ngồi trên ghế sofa rồi dựa vào một bên nhìn ra bên ngoài.
Ở góc này vừa hay có thể nhìn thấy ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Hôm nay là trăng rằm, trăng vừa tròn vừa sáng.
Không biết nhìn bao lâu, Lương Ngọc đột nhiên nói: “Hồi nhỏ, vì bố quá bận nên toàn là cô ruột đưa tôi đi chơi, đưa tôi đi ăn đồ ngon. Lúc đó tôi cảm thấy, cô ruột là người đối tốt với tôi nhất. Đợi sau này lớn rồi đi làm, tôi sẽ hiếu thuận với bố và cô”.
“Nhưng…”, Lương Ngọc không nói hết câu nhưng họ biết và cũng hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô ta.
Người thân nhất của mình bị một người thân khác bày kế giết hại, thậm chí còn định để người khác làm nhục mình. Điều này đối với Lương Ngọc mà nói là đả kích quá khủng khiếp.
Đả kích như vậy khiến Lương Ngọc mãi mãi không thể thoát ra nổi.
Trong phòng yên tĩnh một lúc thì Chu Khúc Nhi đột nhiên nói: “Có lúc tôi cũng ngưỡng mộ Tuyết Nhi! Bởi vì tôi từng mơ mộng một nửa của mình sẽ là một tổng tài bá đạo như trong phim”.
“Nhưng đến khi tôi gặp được anh ấy, tôi rất nhanh đã phải lòng anh. Không phải vì anh bá đạo hay gì, cũng không phải vì anh đẹp trai mà vì sự chân thành của anh. Tôi thích cảm giác được ở bên anh”.
“Lúc đó tôi mới biết, đây mới là một nửa mà mình thật sự cần”.
“Nhưng đến ngày kết hôn thì anh không thể tỉnh lại được. Sau đó tôi gặp được Tần Sơn, tôi cứ tưởng là anh ấy quay về rồi, anh ấy đã tỉnh lại rồi. Nhưng khi gọi điện thoại đến bệnh viện thì mới biết không phải là anh ấy”.
“Nhưng mỗi lần nhìn thấy Tần Sơn tôi lại nghĩ, anh ấy đã tỉnh lại rồi, trong lòng lại ôm một tia hy vọng, thậm chí mong người ở bệnh viện đó là giả, đây mới là thật. Nhưng giờ đây thì tôi đã tỉnh ngộ, không phải là anh ấy”.
Nói xong những lời này, Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Anh bị nhìn như thế nên ngây người ra, sau đó mới phản ứng lại: “Đúng rồi, tôi cũng nghĩ thế”.
…
Khi cách Lam Đảo chỉ còn một ngày nữa, Lương Vĩ Siêu bỗng cho họ ra ngoài, còn chuẩn bị cho họ một bữa thịnh soạn.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Bạch Diệc Phi có thể xuống giường và đi lại cũng không ảnh hưởng gì.
Ba người họ được mời đến bàn ăn. Đây là bàn ăn dài, người ngồi ở vị trí chính tất nhiên là Lương Vĩ Siêu, hai bên cô ta là Lâm Dụ Xương và Tần Sơn.
Sau khi đám Chu Khúc Nhi đến, nhìn thấy bàn ăn thịnh soạn thì nuốt nước bọt. Bởi hai ngày nay họ không được ăn bữa ngon.
Vì vậy, Chu Khúc Nhi nhỏ giọng hỏi Bạch Diệc Phi: “Có được ăn không?”
Bạch Diệc Phi vẫn chưa lên tiếng thì Lương Vĩ Siêu đã nói: “Cứ yên tâm ăn đi! Nếu muốn giết các người thì hà tất phải hạ độc trên bàn ăn. Huống hồ, bây giờ vẫn phải bảo vệ các người ý chứ”.
Nghe thấy vậy, ba người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy lời Lương Vĩ Siêu nói cũng có lý.
Lương Vĩ Siêu muốn giết họ thì dễ như trở bàn tay, đâu cần phải hạ độc vào thức ăn. Hơn nữa Bạch Diệc Phi còn phải dẫn họ đi tìm kho vàng. Hiện giờ Bạch Diệc Phi quan trọng như kho vàng nên Lương Vĩ Siêu nhất định sẽ bảo vệ anh.
Tất nhiên, trong lòng mọi người đều hiểu. Kiểu bảo vệ này chẳng qua chỉ là trước khi tìm thấy kho vàng thôi.
Sau khi nghĩ kỹ thì ba người đều ngồi xuống, không nói gì mà bắt đầu ăn cơm.
Đã lâu không được ăn ngon như này, vì vậy mà bất luận là Chu Khúc Nhi hay Lương Ngọc đều ăn không giữ ý gì, họ dùng tay bốc luôn.
Bạch Diệc Phi cũng không để ý gì mà nhét miếng lớn vào mồm.
Đợi sau khi họ ăn no, Lương Vĩ Siêu đột nhiên nói với Bạch Diệc Phi: “Đi với tôi một lát, tôi có lời muốn nói”, vì thế, Bạch Diệc Phi cùng Lương Vĩ Siêu đi ra boong tàu.
Chương 746: Người canh giữ kho vàng lộ diện
Sau đó, Lương Ngọc cũng rời khỏi phòng ăn. Lâm Dụ Xương thấy vậy, ông ta quay sang nhìn Chu Khúc Nhi một cái, sau đó vỗ vai Tần Sơn rồi cũng rời đi luôn.
Hiện giờ, trong phòng ăn chỉ còn lại Chu Khúc Nhi và Tần Sơn. Hai người nhìn nhau nhưng không ai nói gì.
Một lát sau, Chu Khúc Nhi đột nhiên đột nhiên nói với Tần Sơn: “Tôi có thứ này muốn cho anh”.
“Ồ! Xem ra cũng yêu mình đó chứ?”, Tần Sơn có chút bất ngờ nhưng rất nhanh lại tươi cười.
Chu Khúc Nhi nói với vẻ mặt vô cảm: “Anh có muốn hay không?”
Tần Sơn lập tức gật đầu nói: “Tất nhiên là có rồi. Tôi thích cô đến thế cơ mà, cô đưa cho tôi vật này là kiểu vật làm tin đấy à?”
“Nhắm mắt lại”, Chu Khúc Nhi thản nhiên nói.
Tần Sơn không lập tức nhắm mắt mà cười nói: “Cô muốn cho tôi đồ thì cũng không đến mức lạnh lùng như vậy chứ? Dù sao thì cũng là tình cảm mà”.
Chu Khúc Nhi hừ một tiếng rồi đứng dậy định rời đi: “Không muốn thì thôi vậy”.
Tần Sơn thấy thế thì lập tức ngăn cô ta lại, nói: “Đừng! Đừng mà! Tôi nhắm mắt ngay đây”, nói xong Tần Sơn nhắm chặt mắt rồi giơ tay ra.
“Bốp, bốp”, Chu Khúc Nhi cầm một cái đĩa trên bàn rồi trực tiếp ném về phía Tần Sơn. Cái đĩa đập lên đầu anh ta, sau đó rơi xuống đất vỡ tan.
Chu Khúc Nhi quát lớn một tiếng: “Đồ khốn kiếp! Đi chết đi”, sau khi quát xong cô ta xoay người rời đi.
Tần Sơn mở mắt ra, bất lực nhìn bóng hình cô ta rời khỏi phòng ăn.
…
Ở trên boong tàu, Bạch Diệc Phi và Lương Vĩ Siêu đứng ở trên lan can. Gió biển thổi nhẹ, không ai nói gì mà chỉ đứng tận hưởng sự yên tĩnh đó.
Không biết qua bao lâu, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói với Lương Vĩ Siêu: “Nếu hiện giờ tôi muốn giết cô cũng không phải không thể. Kể cả đám Tần Sơn đến cứu cô thì cũng không kịp”.
Nhưng cuối cùng anh lại không ra tay, anh nói như vậy chỉ là cảnh cáo Lương Vĩ Siêu để cô ta biết, anh có khả năng giết cô ta. Bởi vì Bạch Diệc Phi ghét nhất cái kiểu người ra vẻ nắm chắc mọi thứ tay trong tay như Lương Vĩ Siêu, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự tính của cô ta vậy.
Lương Vĩ Siêu nghe thấy vậy thì chỉ khẽ cười, nói: “Anh ngây thơ quá”.
Bạch Diệc Phi chau mày nhìn cô ta.
Lương Vĩ Siêu quay đầu lại nhìn rồi thản nhiên nói: “Có muốn biết bí mật của bốn kho vàng lớn không?”
Thần sắc của Bạch Diệc Phi ngưng lại chút, nheo mắt nhìn Lương Vĩ Siêu. Thật ra đối với chuyện này, bất luận là ai thì chắc đều có hứng thú.
Vì vậy chưa đợi anh đáp lời, Lương Vĩ Siêu đã nói: “Thật ra, đây cũng không phải là bí mật gì lớn. Bởi vì bốn kho vàng lớn đã tồn tại từ lâu rồi. Chỉ vì vị trí của nó quá bí hiểm, hơn nữa chưa ai đánh được người canh giữ ở đó nên mới không bị ai phát hiện ra”.
“Hiện giờ người canh giữ ở kho vàng số 3 và số 4 đều thất truyền, vì vậy mọi việc mới bình lặng như vậy”.
Lương Vĩ Siêu lại quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi một cái, nói tiếp: “Anh có biết người canh giữ ở kho vàng số 1 và số 2 là ai không?”
“Ai?”, Bạch Diệc Phi theo bản năng, hỏi.
Lương Vĩ Siêu cười nói: “Lẽ nào anh không cảm thấy từ khi kế thừa tập đoàn Hầu Tước, xung quanh anh có các kiểu nguy hiểm à?”
Bạch Diệc Phi lập tức phản ứng lại, hỏi với vẻ kinh ngạc: “Có liên quan đến tôi sao?”
“Đúng vậy”, Lương Vĩ Siêu gật đầu nói: “Anh được chọn là người canh giữ tiếp theo của kho vàng số 1”.
Bạch Diệc Phi đơ người ra. Lúc này anh đột nhiên nhớ tới lời của Trần Ngạo Kiều và Kỳ Kỳ nói. Lúc đó họ nói anh được chọn và là quân cờ trên bàn cờ, còn người đánh cờ chính là sư phụ của anh, Tân Thu và Tử Y.
“Nói như vậy thì Tân Thu và Tử Y là người canh giữ kho vàng số 1 và số 2?”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi.
Lương Vĩ Siêu lắc đầu nói: “Họ đều là người canh giữ kho vàng số 1”.
Cô ta ngưng một lát rồi mới chỉ vào mình, cười nói: “Tôi mới là người canh giữ kho vàng số 2”.
Bạch Diệc Phi hoàn toàn chấn động. Chuyện Lương Vĩ Siêu là người canh giữ kho vàng số 2 còn khiến anh chấn động hơn chuyện Tân Thu và Tử Y là người canh giữ kho vàng.
Trước đó cô ta cũng từng nói, người canh giữ kho vàng có thực lực rất lớn. Vì vậy, kể cả có người tìm được kho vàng thì cũng không có khả năng xông vào được.
Nếu như Lương Vĩ Siêu là người canh giữ kho vàng số 2, vậy thì thực lực của cô ta cũng ngang tầm của Tử Y và Tân Thu.
Bạch Diệc Phi lập tức thấy ngượng ngùng vì ban nãy mình còn uy hiếp cô ta, còn nói là mình có thể giết cô ta nữa.
Trầm ngâm hồi lâu Bạch Diệc Phi mới hỏi: “Ý của cô là người canh giữ kho vàng số 3 đã thất truyền?”
Lương Vĩ Siêu gật đầu, sau đó nói: “Thật ra phải nói là người canh giữ kho vàng số 3 và số 4 đều thất truyền”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì trong lòng đột nhiên có một dự đoán. Sở dĩ Lương Vĩ Siêu nói những điều này với anh là có hai khả năng. Hoặc là muốn đào tạo anh trở thành người của cô ta, hoặc là biết Bạch Diệc Phi chắc phải chết.
Nhưng Bạch Diệc Phi không nghĩ rằng Lương Vĩ Siêu sẽ đào tạo mình thành người của cô ta, vì vậy chỉ có một kết cục thôi. Đó là… Chết.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Diệc Phi thấy run rẩy. Nhưng một lát sau, anh lại thở phào vì anh đã có kế sách.
Đúng lúc này, Lương Vĩ Siêu lại cười nói: “Có phải anh đang nghĩ, sau khi đến Lam Đảo sẽ nghĩ cách bỏ lại chúng tôi rồi lợi dụng trận pháp ở trước kho vàng để chạy trốn không?”
Lời nói của Lương Vĩ Siêu khiến Bạch Diệc Phi kinh ngạc, sắc mặt cũng có chút không tự nhiên.
Anh ngạc nhiên nhìn Lương Vĩ Siêu, lúc này anh cảm nhận được sức mạnh của cô ta. Không phải nói đến thực lực mà là tâm địa của cô ta.
Lương Vĩ Siêu vẫn giữ nụ cười đó, nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất hãy thành thật chút, nếu không tôi không dám bảo đảm anh có an toàn không đâu”.
“Hơn nữa, trước đó tôi cũng nói dối đấy, tôi nói là sẽ không hạ độc vào thức ăn”.
Bạch Diệc Phi cảm thấy nụ cười của Lương Vĩ Siêu thật nhức mắt, khiến người khác đau khổ, nụ cười đó quá giả tạo.
Thật ra đây là sự ghét bỏ và phẫn nộ. Bởi vì đối phương chỉ cười thôi mà có thể nắm bắt tất cả trong tay, thậm chí còn nhìn thấu tâm tư của anh.
“Yên tâm đi, chỉ cần tìm được kho vàng thì tôi sẽ đưa thuốc giải cho các người”, Lương Vĩ Siêu nói.
Bạch Diệc Phi không tin Lương Vĩ Siêu nên giọng nói có chút tức giận: “Tôi không tin”.
“Đợi chúng ta đến được kho vàng, chỉ e chào đón chúng tôi sẽ là cái chết thôi?”
Lương Vĩ Siêu lại cười, hỏi: “Sao anh lại nghĩ thế?”
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta, nghĩ như vậy lẽ nào không bình thường sao?
Bạch Diệc Phi biết những bí mật này, còn Lương Vĩ Siêu muốn độc chiếm kho vàng thì tất nhiên sẽ muốn giết anh và những người biết bí mật này rồi.
Lương Vĩ Siêu nói tiếp: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không sợ ai biết bí mật này cả. Bởi, với tôi mà nói thì đây không được coi là bí mật”.
“Vì tôi muốn tất cả mọi người biết, tôi mới là vua của thế giới này, họ đều phải quy thuận tôi”.
“Còn về anh, anh là người được chọn canh giữ kho vàng số 1. Có tôi giúp thì anh sẽ thành sự lựa chọn duy nhất. Đến lúc đó anh sẽ thành người canh giữ thật sự”.
“Đến lúc đó, anh có kho vàng số 1, tôi có kho vàng số 2 và số 3. Chúng ta có thể trở thành đồng minh rồi. Dù sao thêm một người bạn còn hơn thêm kẻ thù”.
“Huống hồ, tôi biết anh chỉ muốn sống yên ổn, tôi có thể giúp anh thực hiện được điều này”.
“Vì vậy, tại sao tôi phải giết các anh chứ?”
Bạch Diệc Phi nghe xong thì toàn thân như đờ đẫn. Bởi anh không biết những câu của Lương Vĩ Siêu, câu nào là thật nữa. Nhưng anh biết rõ, Lương Vĩ Siêu nói đúng, anh chỉ muốn cùng vợ con sống những ngày bình yên.
Hơn nữa, nếu người canh giữ đổi lại là người khác thì cũng là chuyện phiền phức với Lương Vĩ Siêu. Đang yên đang lành, dại gì đi tìm người không quen canh giữ?