Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Diệc Phi rút tay lại, mặt không biểu cảm nhìn Tân Thu đang từ từ ngã quỵ xuống đất.

Thành thực mà nói, anh hiện giờ cũng có chút hoảng loạn.

Trước kia đã từng nói qua, trước khi Nguyệt xuất hiện, anh tưởng rằng Tân Thu là sự tồn tại mạnh mẽ nhất, và chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ giết chết ông ta, nhưng sự thật là anh thực sự đã giết Tân Thu.

“Sư huynh!”

“Sư phụ!”

Hai người Tử Y và Kỳ Kỳ cùng lúc nhào lên, một phát đón lấy Tân Thu đang đổ xuống.

Sắc mặt Tử Y hoảng loạn, thuận thế quỳ trên mặt đấy: “Sư huynh… sư huynh…”



Vừa gọi bà ta vừa muốn dùng tay che lại bộ ngực đang không ngừng chảy máu của Tân Thu.

Kỳ Kỳ cũng dùng tay bịt lại: “Sư phụ sẽ không có chuyện gì đâu, người lợi hại như vậy, người sẽ không chết…”

Tân Thu liếc Tử Y, lại nhìn Kỳ Kỳ, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt: “Một đời này của tôi… có một sư muội đối xử chân thành… còn có một đồ đệ nguyện ý hy sinh vì mình..."

“Cũng không tính… uổng phí…”

Có lẽ là sắp chết nên Tân Thu không còn vẻ lạnh nhạt vô tình thường ngày nữa, cuối cùng cũng có chút niệm tưởng mà con người nên có.

Đôi mắt Tử Y đã ánh lên tia nước mù mờ: “Sư huynh, ông đừng nói nữa, bây giờ tôi lập tức đưa ông trở về, nhất định còn có thể cứu chữa”.

Nói đoạn, Tử Y thực sự muốn đỡ Tân Thu dậy trở về.

Nhưng Tân Thu biết bản thân sắp không kiên trì nổi nữa rồi, căn bản không còn khả năng cứu sống, bởi vậy không gượng dậy cùng Tử Y, mà nhìn về hướng của Nguyệt đang đứng ở một bên.

“Sư đệ, tôi thua rồi”.

Nguyệt nhìn Tân Thu, nét mặt cũng phức tạp vạn phần: “Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc đầu còn làm như vậy?”

Nếu họ không có lòng tham, hoặc không tham lam nhiều đến vậy thì sẽ không một lòng muốn thiết kế bẫy và giết chết ông ta, từ đó độc chiếm kho vàng.

Tuy nhiên, trên cõi đời không ai biết trước được điều gì.

Hơn nữa Tân Thu cũng không hề hối hận, nếu như làm lại một lần nữa, ông ta vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.

Chỉ là ông ta kém cỏi, thua cuộc mà thôi.

Thiên Kỳ bước đến, cũng không ngờ tới Tân Thu sẽ bị giết như thế này: “Sư huynh…”

Lương Minh Nguyệt cũng dìu Cát Tắc đi tới, đứng trước người Tân Thu: “Sư phụ…”

Đúng là họ muốn giết Tân Thu, nhưng khi thực sự chứng kiến sư phụ mình đang hấp hối, trong lòng vẫn là rung động, huống hồ người giết chết ông lại không phải là bọn họ.

Tân Thu không nhìn họ, chỉ nhìn Tử Y cùng Kỳ Kỳ, nói: “Người...cuối cùng cũng phải chết, sớm muộn… mà thôi”.

Dứt lời, Tân Thu nghiêng đầu, hoàn toàn nhắm lại mắt.

“Sư huynh!”

“Sư phụ!”

Tử Y và Kỳ Kỳ là hai người có phản ứng lớn nhất, bọn họ thực sự quan tâm tới Tân Thu, cái chết của Tân Thu đối với họ mà nói là một đả kích không nhỏ.

Còn Thiên Kỳ thì không có tình cảm sâu đậm với Tân Thu, trước đây cùng nhau hành động chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, hiện tại Tân Thu chết rồi, nếu đến cuối cùng ông ta thắng thì sẽ bớt phải chia một bát canh.

Về phần Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc, sau những xúc động ban đầu, họ thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

Cường giả võ cảnh thần giới như Tân Thu chết bớt đi không ít uy hiếp cho họ.

Về phần Nguyệt chỉ đạm mạc nhìn Tân Thu lắc đầu.

Vũ Mạt ngược lại rất vui vẻ: “Cháu chắt chắt chắt trai, đánh đẹp lắm!”

Lời này đã kích thích tới Tử Y và Kỳ Kỳ đang thương tâm, cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn Vũ Mạt, Vũ Mạt không sợ hãi: “Thế nào? So mắt ai to à?”

Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm Vũ Mạt với đôi mắt đầy phẫn hận, đột nhiên hét lên một tiếng rồi lao người chạy về phía Vũ Mạt: “Tôi phải giết bà!”

Vũ Mạt chép miệng một tiếng, với thực lực cấp hai của Kỳ Kỳ căn bản không đáng nhắc tới.

Tử Y cũng hiểu được điều này, tuy rằng bà ta cũng rất muốn xông lên nhưng vẫn giữ được lý trí, bởi vậy vội vàng ngăn Kỳ Kỳ lại: “Kỳ Kỳ, đừng hấp tấp, cô không phải là đối thủ của bà ta!”



“Buông tôi ra!”, Kỳ Kỳ vùng vẫy, cố sức nhào lên.

Tử Y giữ chặt lấy cô, thấy cô không nghe khuyên giải, bèn gầm một câu: “Người giết sư phụ của cô là Bạch Diệc Phi!”

Đúng, người giết Tân Thu là Bạch Diệc Phi.

Cô ta nên lao lên giết Bạch Diệc Phi mới đúng, chứ không phải là Vũ Mạt, kẻ đang cười trên nỗi đau của người khác kia.

Nhưng...

Tại sao lại là Bạch Diệc Phi?

Tại sao người giết sư phụ lại Bạch Diệc Phi đây?

Cô ta rõ ràng… rõ ràng… thích anh như vậy....

Bạch Diệc Phi đứng ở phía sau Kỳ Kỳ không xa, anh liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ, không nói chuyện.

Kể từ khi quen Kỳ Kỳ, từ hận không được đánh cô một trận tới coi cô như một cô gái nhỏ với tính khí quái đản, ít nhiều vẫn có chút tình cảm.

Chỉ là giữa họ dây dưa quá nhiều quan hệ, nếu như có thể Bạch Diệc Phi cũng không muốn giết sư phụ của cô ta.

Nếu Tân Thu không chết, đợi ông ta hồi phục trong tương lai sẽ là một trận chiến khốc liệt, do đó còn không bằng nhân lúc anh còn có năng lực giết Tân Thu, kết thúc trận ác chiến này càng sớm càng tốt.

Bạch Diệc Phi biết Kỳ Kỳ hiện tại nhất định phải rất hận mình, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn hướng Lương Minh Nguyệt cùng Cát Tắc.

“Tiếp theo, đến phiên các người!”

Sắc mặt Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.

Đặc biệt là Cát Tắc, ngoài cảnh giác, ông ta còn có thêm một chút sợ hãi, vừa rồi ông ta ra tay muốn giết Bạch Diệc Phi, đều không có người động tới ông ta, chuyện này cũng đã gây ra chút ảnh hưởng cho ông ta rồi.

Thiên Kỳ thấy cảnh này thì cau chặt mày, ông ta không thể ngồi chờ chết được nữa, đợi Bạch Diệc Phi giết Cát Tắc cùng Lương Minh Nguyệt xong, e rằng người tiếp theo sẽ là ông ta!

Sau đó lợi dụng lúc Bạch Diệc Phi không chú ý, Thiên Kỳ đã ra tay trước một bước.

“Cẩn thận!”

Vũ Mạt quan sát thấy hành động của Thiên Kỳ, bởi vậy vào khoảnh khắc Thiên Kỳ ra tay, bà ta liền hét lên.

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi vẫn không thay đổi, vừa xoay người đã đến trước người Thiên Kỳ vỗ ra một chưởng.

“Bùm!"

Sau một tiếng động lớn, Thiên Kỳ bị sức mạnh của đòn công kích này ép lùi ngược lại phía sau, người được cho là vững chắc đứng yên lại lùi lại một bước.

Nhưng mọi người đều không quan tâm đến chi tiết này, điều họ quan tâm hơn cả chính là việc Thiên Kỳ bị Bạch Diệc Phi vỗ một chưởng đánh lùi.

Nhận thức của họ về thực lực của Bạch Diệc Phi càng thêm khắc sâu.

Lương Minh Nguyệt thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nói với Tử Y: “Sư thúc, cùng nhau lên thôi, nếu không, chúng ta hôm nay đều phải chết ở đây!"

Tử Y nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt phức tạp, cuối cùng nhắm mắt lại nói: “Lên đi!”

So với Bạch Diệc Phi, tất nhiên Tân Thu chiếm vị trị càng cao hơn trong lòng Tử Y, suy cho cùng đó cũng là sư huynh đã bầu bạn bên cạnh nhiều năm như vậy, mà Bạch Diệc Phi, chẳng qua chỉ là đồ đệ quen biết nhau hai ba năm, hơi có chút tình cảm mà thôi.

Mà Bạch Diệc Phi đã giết chết Tân Thu, thứ tình cảm ít ỏi đó đã bị quét sạch.

Bà ta hiện giờ chỉ muốn giết chết Bạch Diệc Phi để báo thù!

“Lên!”

Lương Minh Nguyệt hô lên một tiếng, cho dù là bản thân ông ta hay là Cát Tắc hay Tử Y, bọn họ đồng thời tấn công về phía Bạch Diệc Phi.

Vũ Mạt và Bạch Diệc Phi thấy vậy thì có chút lo lắng: “Cháu chắt chắt chắt trai có thể đối phó được không?”

Nguyệt cũng không yên lòng, bởi vì ông ta để ý vừa rồi Bạch Diệc Phi có lùi lại một bước, điều này chứng tỏ sức mạnh của ông ta lưu lại trong cơ thể Bạch Diệc Phi đã tiêu hao ít nhất một nửa, nếu không với thực lực của võ cảnh siêu thần khi đối đầu với cảnh giới võ thần tuyệt đối sẽ không bị đẩy lùi lại.

“Nhiều nhất năm phút”, Bạch Diệc Phi lo âu đáp.

Vũ Mạt không hiểu: “Năm phút gì cơ?”

Nguyệt lắc đầu, không tiết lộ vào lúc này, mà nói với Bạch Diệc Phi: “Tốc chiến tốc thắng, ông tổ cậu đói rồi, nhanh về nhà ăn cơm thôi”.

Mấy người Tử Y nghe được lời này xém chút không ổn định được thân hình, Bạch Diệc Phi đúng là ức hiếp người quá đáng!

Vì vậy tất cả đều trút hết tức giận lên người Bạch Diệc Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK