“Em mới xây một bệnh viện tư nhân, xong xuôi sẽ cần một nhóm bác sĩ. Thời gian này anh có thể bồi dưỡng những người có tiềm năng để chuẩn bị”.
Ngưu Vọng thấy khó hiểu. Mới xây một bệnh viện? Nhưng không phải anh đã mua một bệnh viện rồi ư?
Cuối cùng, Ngưu Vọng cũng không hỏi mà chỉ gật đầu đồng ý.
Trong xe nhất thời rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Ngưu Vọng đột nhiên đạp phanh xe khiến Bạch Diệc Phi đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng phải tỉnh lại.
Đứng trước xe là một người phụ nữ đeo balo, ăn mặc trông có vẻ trẻ trung hoạt bát như một sinh viên đại học. Cô ta ngăn xe lại xong thì đi đến nói: “Chú à, có thể cho cháu đi nhờ một đoạn không? Cháu đứng đây lâu rồi mà không bắt được xe”.
“Cháu… Định đi đâu? Nếu tiện đường thì được”, Ngưu Vọng nhìn Bạch Diệc Phi, thấy anh không có phản ứng gì mới trả lời cô ta.
Cô gái nghe vậy thì vội nói: “Chú, giúp cháu đi mà! Cháu đợi ở đây rất lâu rồi, cho cháu đi nhờ một đoạn đi mà, đến chỗ bắt được xe thì cháu sẽ xuống”.
Ngưu Vọng lại nhìn Bạch Diệc Phi, thấy anh không nói gì thì cho cô ta lên.
Cô gái ngồi ở ghế sau, thầm thở phào nhưng khuôn mặt lại hơi căng cứng: “Cảm ơn chú, chú thật là người tốt”.
“Không có gì”, Ngưu Vọng ngượng ngùng. Ông ta cũng chú ý đến vẻ cứng đờ trên khuôn mặt cô. Là một bác sĩ, ông ta liếc một cái là nhận ra cô gái này đã phẫu thuật thẩm mỹ.
Nhưng tư tưởng của mọi người càng ngày càng thoải mái, người phẫu thuật thẩm mỹ cũng càng ngày càng nhiều, bây giờ chuyện này đã là chuyện bình thường.
Tính cách cô gái khá cởi mở, sau khi lên xe thì nói chuyện không ngừng với Ngưu Vọng, bầu không khí cũng vì thế mà thoải mái hơn nhiều.
“Cháu thật là xui xẻo mà, gặp phải lái xe bất lương, còn bắt cháu trả thêm tiền…”, cô gái giải thích tại sao mình lại bắt xe giữa đường.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì liếc cô ta một cái nhưng lập tức khựng lại, anh dường như đã từng thấy đôi mắt này ở đâu đó.
“Nhà cô ở đâu? Đã sắp trưa rồi mà còn định đi chơi với bạn?”, Bạch Diệc Phi làm như chỉ hỏi ngẫu nhiên.
Cô gái than thở: “Nhà tôi ở khu chung cư Vạn Gia Hoa, hơn chín giờ sáng tôi đã đến rồi, ai ngờ lại gặp phải tài xế bất lương nên sau đó cứ đứng đợi ở đấy, mãi chẳng thấy cái xe nào”.
“Ồ”, Bạch Diệc Phi đáp lại một tiếng, sau đó nhẹ nhàng lấy điện thoại của mình ra.
Cô gái lại nói chuyện với Ngưu Vọng: “Chú, hai người định đi đâu vậy? Cháu xem có chỗ nào thích hợp để xuống không”.
Ngưu Vọng đang định trả lời thì Bạch Diệc Phi đột nhiên lên tiếng: “Anh Ngưu, phía trước có siêu thị không? Mua gì đó uống đi, nếu không đi từ đây đến trấn Can Châu thì em sẽ chết khát mất”.
Ngưu Vọng hơi ngây ra. Bạch Diệc Phi dùng ánh mắt ra hiệu cho ông ta.
“Được, đợi lát nữa thấy cái siêu thị nào thì vào mua”, Ngưu Vọng hiểu ý.
Lúc này, Bạch Diệc Phi nhân cơ hội bật chế độ im lặng cho điện thoại rồi gọi cho Bạch Hổ, sau đó nói với cô gái: “Cô có vội không? Lát nữa có lẽ sẽ hơi mất thời gian đấy”.
“Không sao, tôi không vội”, cô gái khua khua tay.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng , lại nói: “Tôi thấy mặt cô hơi bất thường, từng phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Cô gái khựng lại như thể bị đạp trúng chỗ đau, hơi tức giận mà nói: “Phẫu thuật thì sao? Có ăn mất miếng nào của anh không? Chẳng liên quan gì đến anh hết!”
“Đừng tức giận!”, Bạch Diệc Phi ra vẻ vô liêm sỉ: “Tôi cũng chỉ tò mò thôi. Công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ bây giờ rất phát triển nhưng tôi thấy chẳng ra sao, nhìn mặt cô xem, cứng đơ ra kìa”.
Người này thực không biết ăn nói.
Cô gái nghe xong thì tức giận: “Anh giai à, con người anh kiểu gì vậy? Nói chuyện kiểu đấy mà nghe được à, vừa nhìn đã biết là không có bạn gái!”
…
Bạch Diệc Phi tán gẫu rất nhiều với cô gái. Mà từ khi nghe điện thoại đến giờ, Bạch Hổ vẫn không hề lên tiếng nhưng anh ta đã nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện ở đầu bên kia, cũng đã hiểu rõ vấn đề.
Bạch Hổ biết Bạch Diệc Phi không phải loại người gọi điện thoại cho người ta rồi lại ngó lơ. Ngược lại, nếu anh làm vậy thì chỉ có một khả năng, đó là anh gặp phải nguy hiểm.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hổ lập tức định vị chỗ của Bạch Diệc Phi rồi mau chóng lái xe đi tìm.
…
Bạch Diệc Phi thấy Bạch Hổ cúp điện thoại thì yên tâm, hẳn anh ta đã hiểu ý rồi.
Trên xe lúc này, Ngưu Vọng là một người không biết võ, xương ngực của anh còn chưa khỏi hẳn. Hai người quá yếu, hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương.
Nhưng tại sao Bạch Diệc Phi lại làm những điều này?
Bởi vì anh nhớ ra mình đã gặp đôi mắt này ở đâu.
Lúc này, Ngưu Vọng hoàn toàn vẫn chưa biết gì, nhưng rất ăn ý mà phối hợp với Bạch Diệc Phi.
Cuối cùng đã nhìn thấy một siêu thị. Bạch Diệc Phi bảo Ngưu Vọng dừng xe, đồng thời nói với ông ta: “Cùng đi đi, em không mang ví, anh trả tiền hộ em”.
Ngưu Vọng bất đắc dĩ, chỉ đành xuống xe, trước đó còn dặn dò cô gái: “Chúng tôi sẽ quay lại ngay”.
Ánh mắt cô gái lóe lên: “Cháu đi cùng hai người! Dù sao ở trong xe lâu cũng ngột ngạt, cháu nhân tiện mua bánh mì lót dạ luôn”.
Bạch Diệc Phi không ngăn cản mà nhìn cô ta một cái, sau đó kéo Ngưu Vọng vào siêu thị.
Ba người mua đồ một cách rất bình thường, xong xuôi thì quay lại xe.
Bạch Diệc Phi đưa cho Ngưu Vọng một điếu thuốc, cũng châm cho mình một điếu: “Hút thuốc đi!”, nói xong thì lại quay sang cô gái: “Cô không vội chứ? Tôi sợ trong xe ám mùi thuốc”.
Cô gái lắc đầu: “Không sao, không vội”.
Ngưu Vọng và Bạch Diệc Phi cùng đứng cạnh xe hút thuốc nhưng Ngưu Vọng lại cảm thấy nghi hoặc, Bạch Diệc Phi định làm gì? Tại sao ông ta không thể nào hiểu nổi? Từ trước đến nay ông ta chừa từng thấy Bạch Diệc Phi lằng nhằng như vậy!
Bạch Diệc Phi vốn định lấy điện thoại ra xem giờ nhưng động tác này lại kích thích người bên cạnh.
Anh vừa rút điện thoại ra thì cô gái vốn đang yên lặng ăn bánh mỳ lại đột nhiên xông đến.
Bạch Diệc Phi mau chóng phản ứng. Anh vứt điếu thuốc trong tay đi, đẩy Ngưu Vọng ra, còn bản thân thì né tránh.
Cô gái không đánh trúng Bạch Diệc Phi thì chuyển sang tóm lấy gáy anh.
Bạch Diệc Phi hít vào một hơi, nhân tư thế của mình mà quét chân một cái. Cô gái không chú ý đến nên ngã lăn ra đất.
Ngưu Vọng đã nhìn đến đứng hình. Ông ta hoàn toàn không ngờ được, cô gái gặp trên đường lại biến thành một người… muốn ra tay với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đứng lên, mau chóng cách xa cô gái rồi kéo Ngưu Vọng bỏ chạy.
Cô gái hành động mau lẹ, vừa ngã xuống đất đã đứng bật dậy đuổi theo: “Bạch Diệc Phi! Tao phải giết mày!”
Ngưu Vọng chạy theo Bạch Diệc Phi, trong lòng kinh hoàng. Người này là ai? Cô ta muốn giết Bạch Diệc Phi?
Xương ngực của Bạch Diệc Phi còn chưa khỏi hẳn, động tác vừa rồi lại ảnh hưởng đến vùng ngực khiến nó đau nhức, nhưng may mà anh vẫn chịu được.
Vào lúc này, Bạch Diệc Phi và Ngưu Vọng lại nghe thấy tiếng kêu của cô gái.
“A!”
Hai người quay lại nhìn thì lập tức thở phào.
Bạch Hổ đến kịp lúc, kéo lấy cổ áo của cô gái rồi ném cô ta qua vai. Cô ta kêu lên thảm thiết rồi lăn ra đất.
Sau đó, Bạch Diệc Phi bình tĩnh đi đến: “Mặt cô ta có vấn đề”.
Bạch Hổ hiểu rõ mà gật đầu. Anh ta khom người, gỡ bỏ mặt nạ của cô gái. Anh ta sờ lên mặt cô ta một lúc, tìm được gì đó rồi giựt mạnh, khuôn mặt căng cứng biến mất mà thay vào đó là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Ngưu Vọng nhất thời kinh ngạc: “Chuyện này… Chuyện này là thế nào?”
Chương 322: Thả Bông hoa của Linh Nam
Bạch Diệc Phi không giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn người đang nằm trên mặt đất: “Đưa về”.
...
Trong căn phòng nhỏ âm u, Bông hoa bị mấy sợi xích to bằng đầu ngón tay cái xích chặt cả tay lẫn chân, do ả ta vẫn đang ngất nên không có sức đứng lên mà bị đặt ngồi tựa vào bên chân tường, còn đầu thì lệch về một bên.
Bạch Diệc Phi đứng ở vị trí chỉ cách khoảng hai mét, ra hiệu cho Bạch Hổ làm cho ả tỉnh dậy.
Bạch Hổ bước tới, không hề nể nang gì mà vươn tay tát thật mạnh vào mặt Bông hoa “Bốp” một tiếng vang dội.
Bông hoa của Linh Nam tỉnh dậy, ngẩng đầu lên liền phát hiện mình bị xích sắt xích lại thì cố sống cố chết giãy dụa, mắt ả vằn lên đầy hận thù nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Mày sẽ không được chết tử tế!”
“Tại sao tao lại không được chết tử tế?”, Bạch Diệc Phi hỏi: “Là do mày đến báo thù cho chồng mày? Nhưng mà sao tao lại nhớ chồng mày không phải do tao giết nhỉ”.
Bông hoa của Linh Nam tận mắt nhìn thấy Tần Hoa nổ súng bắn chết La cuồng, nhưng tất cả những điều này không phải đều xuất phát từ Bạch Diệc Phi hay sao?
Nếu như Bạch Diệc Phi không giết hai tên học trò của Vua Linh Nam trước thì ông ta sẽ không đến thành phố Thiên Bắc tìm giết Bạch Diệc Phi, như vậy thì sẽ không có những chuyện xảy ra tiếp theo, như vậy thì chồng ả sẽ không chết.
“Chúng mày đều đáng chết!”, biểu cảm trên mặt Bông hoa vô cùng hung ác.
Bạch Diệc Phi nhìn ả giãy dụa một cách vô ích nên mới tốt bụng nhắc nhở một câu: “Mày vì chồng mà làm như vậy quả thực là cảm động cả trời đất, nhưng mà mày có từng nghĩ đến việc, mày chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ đáng thương không?”
"Lợi dụng tình cảm của mày với chồng, biến mày trở thành một công cụ giết người, đợi đến khi mày không còn giá trị lợi dụng nữa thì lại coi mày như một quân cờ mà ném đi không thương tiếc, à không, phải nói chính xác là xử lý mới đúng!”
Bông hoa nghe đến đây thì đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy trừng lớn đôi mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Ý mày là gì?”
Bạch Diệc Phi không trả lời mà hỏi: "Là ai nói cho mày hành tung của tao?”
Bông hoa nghe vậy thì quay mặt đi không thèm trả lời.
Thực ra Bạch Diệc Phi có một suy đoán.
Chuyện về bệnh viện tư nhân chỉ có một số ít những người bên cạnh anh biết được, nhưng trong đó lại có một ngoại lệ.
Vương Hải vốn không phải là người ở bên cạnh Bạch Diệc Phi, nhưng mà ông ta lại biết đến bệnh viện tư nhân của anh, đồng thời ông ta cũng là người đưa ra lời hứa sẽ bảo vệ Hầu Tước, với điều kiện là chỉ cần ăn một bữa thật ngon.
Vương Hải là người duy nhất không phải là người của mình nhưng lại biết được hành tung của anh.
Bạch Diệc Phi hờ hững nhìn Bông hoa, cất giọng nhẹ như gió thoảng: “Vương Hải nói cho mày chứ gì”.
Đồng tử của Bông hoa bỗng nhiên co lại, ngay sau đó vội cụp mắt xuống như đang che giấu gì đó.
Mà Bạch Diệc Phi thì không hề bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên mặt ả ta, cho nên anh đã có thể chắc chắn rằng suy đoán của mình là đúng.
"Lời tao nói lúc nãy, mày cứ suy nghĩ cho kỹ, mày muốn báo thù cho chồng mày hay là trở thành quân cờ cho người khác”.
Con ngươi của Bông hoa hơi co lại, dường như ả đang nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi sau đó dốc sức nói: “Vậy thì mày giết tao đi!”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không, tao sẽ không giết mày, tao sẽ thả mày đi”.
Bông hoa kinh hãi nhìn chằm chằm anh: “Mày muốn thả tao đi? Mày muốn làm gì?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh lùng nói: “Vậy tao sẽ cho mày thêm một sự lựa chọn nữa, làm vệ sĩ của tao thì sao?”
“Mày nằm mơ đi!”, Bông hoa không suy nghĩ mà trả lời thẳng thừng.
Bạch Diệc Phi cảm thấy nhạt nhẽo nên hừ một tiếng rồi quay ra nói với Bạch Hổ: “Thả đi!”
Sau đó, Bạch Diệc Phi lại nhìn Bông hoa: “Một phụ nữ, cần gì phải khổ như vậy? Quay về sống một cuộc sống yên ổn đi, đừng có tham gia vào những chuyện như thế này nữa, nếu còn có lần sau thì mày chưa chắc đã được may mắn như vậy nữa đâu”.
Bạch Hổ không nói năng gì liền mở khoá xích sắt thả Bông hoa đi.
Bông hoa hơi ngừng lại, cuối cùng quay sang trợn mắt lườm Bạch Hổ: “Lần sau mà rơi vào tay tao, thì tao sẽ không mềm lòng đâu”.
Mặt Bạch Hổ vô cảm, thậm chí anh ta còn chẳng thèm ừ hữ một câu.
Bông hoa hừ mũi rồi rời đi.
Bên ngoài chính là hành lang của bệnh viện tư nhân, thoạt nhìn thì chẳng ai có thể đoán ra bên trong lại là cảnh tượng như hồi nãy cả.
Sau khi Bạch Diệc Phi ra ngoài, anh đi tìm Ngưu Vọng, cuối cùng thì Ngưu Vọng cũng có được cơ hội để hỏi cụ thể tình hình: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
"Trước đây người hạ độc em chính là học trò của vua Linh Nam, hắn chết rồi, ông ta đến tìm em trả thù, có lẽ còn có người nhân cơ hội này cũng thuê người giết em, Bông hoa của Linh Nam này cũng là học trò của ông ta”.
Ngưu Vọng lo lắng nói: “Vậy cậu…”.
“Không sao”, Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Em sẽ giải quyết việc này”.
Ngưu Vọng cũng không thể giúp được gì cho Bạch Diệc Phi, điều duy nhất mà ông ta có giúp Bạch Diệc Phi đó là khi anh bị ốm hoặc bị thương, nhưng mà ông ta lại không hề mong muốn Bạch Diệc Phi gặp phải những chuyện không may mắn này.
Trên đường đi, Bạch Diệc Phi bất ngờ nhận được điện thoại của Vương Hải.
“Tiểu Bạch nè, ngày kia tôi có việc phải quay về một chuyến, hay là ngày mai chúng ta gặp mặt nhau nhỉ?”, Vương Hải nói thẳng vào vấn đề.
Bạch Diệc Phi hơi nhướng mày: "Được, không có vấn đề gì”.
Vương Hải cười cười: “Đúng rồi, vấn đề của doanh nghiệp kia tôi đã giải quyết xong rồi, anh yên tâm đi!”
“Vậy cảm ơn ông Vương nhé”, Bạch Diệc Phi đáp.
Vương Hải cười nói: "Anh khách sáo với tôi làm gì, những gì tôi đã nói thì ắt sẽ làm được”.
Bạch Diệc Phi đáp lời sau đó hẹn lại chính xác thời gian và địa điểm ngày mai rồi tắt điện thoại.
Vương Hải hoàn toàn không hề đề cập đến Bông hoa, nhưng ông ta lại gọi cho anh đúng vào lúc này thì quá là trùng hợp, cũng có thể coi đó như một loại ám thị.
Quay trở lại biệt thự, Bạch Hổ không xuống xe mà quay sang nói với Bạch Diệc Phi: “Tôi đi đón một người”.
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, phải đợi đến sau khi chiếc xe ra khỏi khu biệt thự anh mới phản ứng lại: “Anh ta đi đón ai vậy? Hẳn là không phải đi đón Chung Liên chứ?”
Chung Liên giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện mà, nói vậy thì Bạch Hổ hẳn là nên quay về bệnh viện để thăm em gái của mình chứ?
Bạch Diệc Phi lắc đầu, thôi bỏ đi, đợi anh ta quay về rồi hỏi sau.
Một lúc sau, Bạch Hổ đưa theo Từ Lãng quay về.
Khi nhìn thấy Từ Lãng, Bạch Diệc Phi hơi bất ngờ: “Lúc đó anh đi đâu vậy?”
“Tôi bị thương, mà tôi cũng quen tự xử lý vết thương rồi”, Từ Lãng trả lời.
Câu trả lời này khiến Bạch Diệc Phi chẳng biết phải nói gì và anh cũng không hỏi thêm Từ Lãng nữa.
Chương 323: Người phụ nữ váy đỏ
Sáng hôm sau, Bạch Diệc Phi đưa Bạch Hổ và Từ Lãng đến chỗ khách sạn Vương Hải hẹn.
Trong bãi đậu xe, ba người Bạch Diệc Phi bước xuống từ một chiếc xe trông rất tầm thường.
Vừa tới cửa thang máy liền thấy thang máy mở ra, bên trong có một đôi nam nữ đang đi ra, người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi, còn người phụ nữ thì rất xinh đẹp cũng rất trẻ, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ trông rất nóng bỏng.
Người đàn ông vòng tay qua ôm eo người phụ nữ, bàn tay đang không ngừng vuốt ve một cách ái muội, còn mặt của anh ta thì gần như sắp chôn vào ngực của người phụ nữ.
Nhìn thấy cảnh này, biểu cảm của cả ba người đều có chút không nói nên lời.
Người đàn ông không để ý đến bọn họ, nhưng người phụ nữ kia thì lại nhìn thấy ba người Bạch Diệc Phi, nhìn thấy biểu cảm của bọn họ khiến cô ta hơi ngừng lại và có chút không vui nói: “Mấy người nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy gái đẹp bao giờ à?”
Vừa mở miệng thì mới phát hiện, hoá ra cô ta là cô gái ghê gớm.
Ba người Bạch Diệc Phi thu lại ánh mắt, nghiêm túc đi thẳng vào trong thang máy, nhưng người phụ nữ kia không hiểu bị làm sao mà cố tình nhảy ra gây sự: “Ê, tôi nói các anh đó? Tai các anh điếc hết rồi hả?”
Nói xong, cô ta quay qua bạn trai của mình nũng nịu nói: “Chồng ơi, anh nhìn bọn họ kìa, bọn họ nhìn trộm em, chắc chắn là có ý đồ xấu xa với em”.
Người đàn ông lúc nghe thấy câu đầu tiên của người phụ nữ thì đã ngẩng phắt đầu lên quét ánh mắt khinh thường nhìn sang ba người bọn họ, khi phát hiện bọn họ cũng chẳng phải nhân vật có máu mặt nào thì trong ánh mắt đó lại càng lộ rõ vẻ khinh bỉ: “Chúng mày có biết cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn không?”
"Con mẹ mày, người đàn bà của tao mà chúng mày cũng dám nhìn? Có tin tao tìm vài anh em đến móc mắt chúng mày ra không?”
Bạch Diệc Phi cạn lời, người bình thường khi thấy có ai đó từ thang máy đi ra thì cũng sẽ nhìn một cái chứ hả? Tình huống này là đang cố tình gây sự à? Mà không hiểu người anh em này lấy đâu ra dũng khí này vậy? Bạch Hổ với Từ Lãng vẫn còn đang đứng sau lưng anh, chẳng lẽ hắn ta không để ý đến à?
Kỳ thực, người đàn ông này đúng là không chú ý đến thật, bởi vì Bạch Hổ và Từ Lãng đã thu lại khí thế của mình, cho nên người bình thường sẽ chỉ nhìn thấy bọn họ khá là to cao mà thôi.
Bạch Diệc Phi không muốn dính dáng gì đến mấy người không liên quan này, cho nên cũng không trả lời mà tiếp tục đi thẳng về phía thang máy.
Người đàn ông thấy mình bị lơ đi như vậy thì không cam tâm, hắn từ bé đến lớn như này cũng chưa có ai dám không coi hắn ra gì như vậy nên nổi khùng lên: “Con mẹ mày, đứng lại cho tao!”
Vừa nói người đàn ông vừa bước lên trước một bước, ý đồ định túm lấy vai của Bạch Diệc Phi.
Đúng vào lúc này thì Bạch Hổ ra tay, một tay anh ta nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông hất ra.
Người đàn ông bị Bạch Hổ hất ra thì loạng choạng lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững được. Đến lúc này thì hắn mới chú ý đến hai người đàn ông to cao đang đứng phía sau Bạch Diệc Phi, nhưng mà hắn lại nghĩ không thể mất thể diện trước mặt phụ nữ, cho nên hắn mới cố ép mình nói: “Chúng mày định làm gì? Định mưu sát à?”
Gặp phải hai tên thần kinh thì làm thế nào? Nếu cố giải thích thì cũng mất thời gian, mà anh thì đang vội.
“Bạch Hổ, chúng tôi đi lên trước”, Bạch Diệc Phi không muốn lãng phí thời gian với bọn ngu đần, dặn dò xong liền cùng Từ Lãng đi vào trong thang máy.
…
Đi thang máy thẳng lên tầng cần đến, Bạch Diệc Phi gõ cửa phòng.
Không lâu sau cửa phòng mở ra, là một người đàn ông mặc đồ tây màu đen với gương mặt hung dữ: “Tìm ai?”
“Tôi đến tìm ông Vương”, Bạch Diệc Phi đáp.
Nhưng sau đó tên vệ sĩ không nói lời nào mà chỉ “Rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
“Có phải tôi đi nhầm phòng không?”, Bạch Diệc Phi nhìn lại số phòng, chắc chắn là số này, không hề bị nhầm cho nên lại gõ cửa phòng thêm lần nữa.
Lại là tên vệ sĩ lúc này mở cửa, nhìn thấy là Bạch Diệc Phi thì cau mày nói: “Ở chỗ chúng tôi không có người mà anh cần tìm”.
May mà lần này Bạch Diệc Phi phản ứng cực nhanh nên đã vươn tay chặn cửa lại không cho tên vệ sĩ đóng cửa rồi nói: “Người anh em, tôi thực sự đến tìm ông Vương, ông ấy nói với tôi địa chỉ này, chắc chắn là không sai được”.
Vệ sĩ đang định ra tay đuổi bọn họ đi thì đúng lúc này, bên trong phòng truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Để bọn họ vào đi”.
Lời vừa dứt, vệ sĩ liền buông tay, nghiêng người sang một bên để Bạch Diệc Phi đi vào.
Đúng lúc này Bạch Hổ cũng lên đến nơi, do vậy ba người cùng nhau bước vào trong phòng.
Đây là phòng hạng sang của khách sạn cao cấp này, những trang trí bên trong rất xa xỉ và rộng rãi, có thể nói là rất xứng với tên gọi Phòng hạng sang.
Ba người Bạch Diệc Phi vừa đi vào liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhưng đáng tiếc trước mặt cô ta có mười mấy tên vệ sĩ mặc quần áo đen đứng chắn trước mặt, nên bọn họ không nhìn ra được khuôn mặt của cô ta, chỉ có thể nhìn qua khe hở giữa các vệ sĩ để thấy được cô ta mặc một chiếc váy liền màu đỏ mà đôi chân dài trắng nõn nà đang đặt lên trên sô pha.
Thành thật mà nói, nhìn thấy cảnh này khiến Bạch Diệc Phi có chút dại ra.
Địa chỉ mà Vương Hải nói cho anh rõ ràng là ở đây, nhưng khi anh đến thì người mà anh gặp lại không phải là Vương Hải, mà là một người phụ nữ, hơn nữa bọn họ còn nói ở đây không có người nào tên là Vương Hải.
Sau khi định thần lại, Bạch Diệc Phi nheo mắt, tỏ vẻ chẳng quan tâm mà cười lạnh một tiếng, sau đó sắc mặt anh trầm xuống nói: “Xin chào, hôm qua Vương Hải hẹn tôi tới đây gặp mặt, không biết bây giờ ông Vương có ở trong này không?”
Đây là một căn hộ, chỗ anh đang đứng là phòng khách, bên cạnh còn có hai phòng ngủ, có thể là Vương Hải đang ở bên trong phòng ngủ.
Giọng nói của người phụ nữ vang lên có chút biếng nhác: “Anh tìm nhầm chỗ rồi, ở đây không có ông Vương nào cả”.
"Cái này...", Bạch Diệc Phi hơi ngừng lại: "Địa chỉ này là do ông Vương đưa cho tôi, hẳn là không sai được”.
Người phụ nữ hừ mũi: "Trước đây cũng có vài người nghe không hiểu, cố tình xông vào phòng của tôi, nhưng sau đó chẳng có một ai có thể đứng mà đi ra cả”.
Câu này nói ra khiến cho không khí bỗng nhiên trở nên vô cũng căng thẳng
Sắc mặt Bạch Diệc Phi nhàn nhạt: "Ồ, vậy sao? Vậy thì cũng chưa chắc đâu”.
“Ra tay đi!”, người phụ nữ ra lệnh cho đám vệ sĩ.
Đám vệ sĩ thấy vậy thì lập tức có năm người bước ra bao lây lấy ba người Bạch Diệc Phi.
Một trong số vệ sĩ ra tay trước, nhưng vừa mới vươn tay ra thì đã bị Từ Lãng giữ lại, anh ta dồn sức vào tay, đột nhiên bóp mạnh vào cổ tay tên vệ sĩ.
"Aaaaa!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên làm cho những tên vệ sĩ khác cảnh giác hơn.
Bạch Diệc Phi nói không nhanh không chậm: “Hà tất phải như vậy chứ? Chẳng lẽ không thể nói chuyện với nhau bình thường được sao?”
Người phụ nữ hừ một tiếng: “Anh muốn nói anh là quân tử à? Nhưng tôi lại không phải!”
Cái quái gì cơ?
Người phụ nữ đã hết kiên nhẫn nói với đám vệ sĩ: “Động tác nhanh lên chút!”
Đám vệ sĩ nghe thấy vậy thì đều chạy hết qua vây bọn họ lại, ý đồ muốn hạ gục Bạch Diệc Phi.
Còn Bạch Diệc Phi biết vết thương của mình chưa lành hẳn cho nên rất ngoan ngoãn trốn ở phía sau lưng Bạch Hổ và Từ Lãng để cho bọn họ có thể phát huy hết khả năng của mình.
Từ Lãng và Bạch Hổ lại có cơ hội liên thủ, bọn họ kết hợp với nhau vô cùng ăn ý, chẳng bao lâu mười tên vệ sĩ đã bị hai người bọn họ hạ gục hết.
Người phụ nữ trông thấy vậy thì vô cùng tức giận: “Một đám ăn hại! Không biết dùng vũ khí à? Nếu chết tôi chịu trách nhiệm!”
Bạch Diệc Phi nghe xong liền cảm thấy tim hẫng một nhịp: “Cô muốn giết chúng tôi?”
“Không thì sao?”, người phụ nữ đứng dậy, vênh váo nhìn Bạch Diệc Phi.
Lúc này Bạch Diệc Phi mới nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó, cô ta rất xinh đẹp, nhất là khi mặc bộ váy màu đỏ kia lên người thì lại càng tăng thêm vẻ diễm lệ.
Nhưng mà thật đáng tiếc, biểu cảm vênh váo kia đã làm hỏng đi vài phần vẻ đẹp của cô ta.
"Một tên rác rưởi dám nhìn tôi, thì nó đáng chết!”
Bạch Diệc Phi nghi ngờ một cách rất nghiêm túc rằng não của người phụ nữ này có vấn đề, mẹ kiếp, cái kiểu suy nghĩ gì vậy, cô ta nghĩ rằng mình là công chúa của thời xưa chắc?
“Cô thực sự muốn giết tôi à?”, Bạch Diệc Phi hỏi lại lần nữa.
Người phụ nữ hừ mũi, quay ra quát đám vệ sĩ vừa mới bò dậy từ trên mặt đất: “Còn đợi cái gì nữa? Không nghe hiểu lời tôi nói à?"
Chương 324: Đàn bà đúng là chúa nói dối
Thoắt cái, đám vệ sĩ đều lấy ra cây côn dài nửa mét rồi xông lại.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì trực tiếp nói: “Không cần giơ cao đánh khẽ làm gì cả”.
Vì thế, Bạch Hổ và Từ Lãng đều ăn ý liếc mắt nhìn nhau, lúc này đều nhìn thấy vẻ khát máu trong mắt đối phương.
Đám vệ sĩ vừa bước lên thì dao trong tay Từ Lãng xoẹt một cái, tên vệ sĩ đó chỉ thấy trước mắt mình choáng váng, giống như bị người ta điểm huyệt, cứ đứng bất động tại chỗ.
Một lúc sau, tên đó ngã sấp xuống đất, chết luôn.
Cùng lúc này, Bạch Hổ một cú đấm đánh về cổ tên vệ sĩ, cổ hắn ta bị đánh gãy, tắt thở luôn.
Người phụ nữ nhìn chỉ còn ba tên vệ sĩ, lúc này sợ hãi muôn phần rồi hét lên: “Các người… Các người muốn làm gì…”.
Bạch Diệc Phi chầm chậm bước lại, nói: “Hà tất phải thế? Chẳng phải ban nãy nói rồi thây, nói chuyện hẳn hoi tốt biết mấy”.
“Tôi chỉ muốn tìm ông chủ Vương thôi”.
Người phụ nữ nheo mắt lại hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi tên là Bạch Diệc Phi, phiền cô nói cho tôi biết ông chủ Vương có ở đây không?”
Thật ra không cần hỏi thì Bạch Diệc Phi cũng đoán được một chút. Dù sao thì địa chỉ này cũng là ông chủ Vương nói cho anh biết, hơn nữa thời gian cũng là ông ta quyết định. Giờ đây anh đến đúng giờ nhưng lại gặp phải cảnh này. Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều nghĩ ra được chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ không đáp lại mà hừ lạnh một tiếng, nói: “Phải nói rằng, vệ sĩ của anh lợi hại đấy nhưng cũng chỉ có thế mà thôi”, nói xong cô ta hét một tiếng: “Đi ra đi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lập tức có cảnh giác, tiếp đó nhìn thấy một vệ sĩ áo đen thân hình vạm vỡ đi ra từ chỗ cửa sổ phòng khách. Khí thế trên người gã ta hoàn toàn khác với đám vệ sĩ ban nãy. Vừa nhìn đã biết không phải cùng đẳng cấp với nhau.
Người phụ nữ nhìn Đại Đông, đắc ý nói: “Vệ sĩ này của tôi là lính đánh thuê trên chiến trường hơn năm năm đó, từng giết được sát thủ xếp top 10 thế giới nữa”.
“Ai trong các người hôm nay cũng…”, người phụ nữ chưa nói xong thì hai mắt trợn trừng, đứng ngây tại chỗ. Cô ta chỉ thấy Từ Lãng lên trước, nhanh như tia chớp. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng ‘phụp’, tên vệ sĩ kia bất động trước mắt mình luôn. Cô ta nhìn thấy cảnh này thì đờ người ra.
Bạch Diệc Phi chỉ dùng một ngón tay khẽ đẩy một cái, tên vệ sĩ kia ngã xuống đất, trên cổ có một vết chém rất rõ, máu chảy đầm đìa, hai mắt trợn trừng, đúng kiểu chết không nhắm mắt.
“Ban nãy cô nói gì ý nhỉ? Tôi không nghe rõ”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Người phụ nữ hoảng loạn, nói: “Sao có thể thế được? Sao có thể…”.
“Không có gì không thể cả, phải biết rằng, núi cao sẽ có núi cao hơn”.
Câu này như nhắc nhở chính bản thân anh. Ban đầu anh cứ tưởng rằng Bạch Hổ là người mạnh nhất rồi, nhưng sau khi biết đến vua của Linh Nam, Bạch Vân Bằng và Tần Hoa thì…
Lúc này, người phụ nữ đột nhiên trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Anh dám đối xử với tôi như vậy, ông Vương sẽ không tha cho anh đâu”.
“Ố?”, Bạch Diệc Phi nghe thấy ‘ông Vương’ thì nói: “Nói như vậy thì cô có quen với ông chủ Vương? Vậy thì chắc chắn ông ta ở đây?”
Người phụ nữ nói với vẻ hống hách: “Ông Vương rất coi trọng tôi, chỉ cần tôi không vui thì ông ấy sẽ giúp tôi xả giận. Hôm nay anh chết chắc rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn người phụ nữ này đột nhiên hiểu ra mối quan hệ giữa cô ta và Vương Hải. Lúc này anh thầm nghĩ ‘Đúng là đồ không biết xấu hổ, lớn tuổi như vậy rồi mà còn đi hại đời cô gái trẻ thế này’.
Người phụ nữ thấy Bạch Diệc Phi không nói gì thì còn tưởng anh sợ, lúc này càng đắc ý nói: “Nếu biết điều thì anh hãy quỳ xuống dập đầu cho tôi. Nếu tâm trạng tốt thì tôi có thể bảo ông Vương tha cho anh”.
“Nếu anh không đồng ý thì anh sẽ chết rất thảm đấy”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Phiền cô hiểu rõ tình hình trước đã. Giờ đây rõ ràng là cô đang ở trong tay tôi chứ không phải ngược lại”.
“Tôi muốn cô chết thì cũng chỉ trong mấy phút thôi”.
Sau khi giết người, Bạch Diệc Phi đã không còn bài xích với chuyện này nữa nhưng anh vẫn rất coi trọng tính mạng con người. Nhưng có những người cứ cố ý xông lên, vậy thì anh cũng không để ý nữa.
Lúc này, cửa bị người ở bên ngoài mở ra.
“Ố, mọi người đang làm gì vậy?”, Vương Hải cười ha ha bước vào.
Người phụ nữ kia nhìn thấy Vương Hải thì như chết đuối vớ được cọc, nhanh bước chạy lại nắm chặt tay ông ta nói: “Anh Vương! Cuối cùng anh cũng về rồi. Tên này bắt nạt em, anh mau giúp em đi”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thế thì cạn lời luôn. Sao kiểu nũng nịu này giống kiểu phi tần đang nhờ hoàng thượng làm chủ cho mình vậy?
“Ông chủ Vương”, nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Diệc Phi vẫn cung kính gọi Vương Hải một tiếng.
Vương Hải phớt lờ lời của người phụ nữ kia, sau đó gật đầu với Bạch Diệc Phi, nói với vẻ áy này: “Thật ngại quá! Tôi có việc đột xuất phải ra ngoài, không kịp thông báo với anh, để các anh hiểu nhầm rồi”.
Bạch Diệc Phi quét nhìn vệ sĩ đang nằm trên đất, trong lòng cười lạnh ‘Hiểu nhầm ư? Chỉ e là cố ý thăm dò thì đúng hơn?’
Trên mặt Bạch Diệc Phi vẫn không có thay đổi gì, cười nói: “Ông chủ Vương! Là do tôi đường đột quá”.
“Ấy, quả thật là do tôi không đúng. Tôi đền tội với anh vậy, đi nào, vào trong uống với tôi một chén đi”, Vương Hải vỗ vai Bạch Diệc Phi nói.
Người phụ nữ kia thấy Vương Hải cứ nói chuyện với Bạch Diệc Phi mà không nói đỡ cho cô ta, lập tức không vui mà nũng nịu nói: “Anh Vương! Anh có nghe thấy không? Ban nãy hắn nói là muốn giết em đấy, lại còn định ‘vô lễ’ với em nữa”.
Bạch Diệc Phi khóe miệng co giật vài cái, phụ nữ đúng là cao thủ nói dối.
“Ông chủ Vương, ban nãy tôi…”, Bạch Diệc Phi định biện minh cho mình, dù sao thì người như Vương Hải cũng không thể đắc tội được. Nhưng điều khiến anh không ngờ tới là…
Vương Hải khoát tay rồi nói với Bạch Diệc Phi: “Không sao đâu”.
Tiếp đó ông ta trở mặt với người phụ nữ của mình: “Đồ tiện nhân! Tiểu Bạch là người như nào chẳng lẽ tôi còn không biết sao? Có vô lễ với cô hay không thì trong lòng cô biết rõ. Anh ta là khách quan trọng của tôi, không cho phép cô nói năng lung tung”.
Người phụ nữ bị Vương Hải mắng nên uất ức nói: “Anh Vương, em… Ban nãy hắn thật sự muốn giết em…”.
Vương Hải thấy thế thì tát cho cô ta một cái.
“Bốp”, cái tát vang giòn, người phụ nữ kia đờ người ra.
Vương Hải tức giận nói: “Tôi không muốn nói cái gì hai lần cả, tự kiểm điểm mình đi, hậu quả thế nào thì cô biết rồi đấy”, nói xong Vương Hải nói với Bạch Diệc Phi: “Đi thôi, chúng ta vào trong”.
Cửa phòng đóng lại, Bạch Hổ và Từ Lãng đứng ở bên cửa. Lúc này tên vệ sĩ gầy gò luôn đi theo sau Vương Hải cũng đứng ở đây.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, thầm đánh giá về thực lực của đối phương.
Bạch Hổ nhìn Từ Lãng, Từ Lãng cũng hiểu được ý của anh ta. Mặc dù tên vệ sĩ này thoạt nhìn gầy yếu nhưng trên thực tế lại rất mạnh.
…
Ở trong phòng ngủ cũng có phòng khách, không hổ danh là xa hoa tráng lệ, quả thật rất đẹp.
Vương Hải bảo Bạch Diệc Phi ngồi xuống, sau đó đun nước chuẩn bị pha trà, tiện nói luôn: “Đàn bà hiểu biết nông cạn, anh đừng chấp nhé”.
Bạch Diệc Phi đáp: “Tôi không để bụng đâu”.
Vương Hải cười một cái rồi dùng nước nóng pha trà Long Tỉnh, có thể thấy ông ta pha trà rất thành thục, xem ra thường tự mình pha trà chăng.
Bạch Diệc Phi cảm thán nói: “Ông chủ Vương thật có nhã hứng”.
“Ôi, toàn giết thời gian ý mà”, Vương Hải đáp, trà cũng pha xong rồi, ông ta rót một cốc rồi đưa cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi giơ hai tay nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, nói: “Tay nghề của ông chủ Vương thật tốt”.
Vương Hải đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: “Có biết tôi tìm anh đến là có việc gì không?”
Chương 325: Bữa tiệc giảng hòa
“Xin ông chủ Vương cứ nói”, Bạch Diệc Phi nói.
Vương Hải nói thẳng vào vấn đề luôn: “Tôi cần sự giúp đỡ của anh”.
“Ông chủ Vương đề cao tôi quá rồi”, Bạch Diệc Phi đáp. Vương Hải là chủ tịch hiệp hội thương mại tỉnh Bắc Hải, vậy mà còn cần sự giúp đỡ của Hầu Tước sao?
Vương Hải thở dài, nói: “Những chuyện trước đây mong anh đừng để bụng. Tôi chỉ là muốn có một đối tác chắc chắn thôi, vì vậy muốn xem thực lực của anh được không thôi?”
Lúc này Bạch Diệc Phi đã hiểu được ý của ông ta nhưng anh vẫn hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tại sao ông chủ Vương lại chọn tôi?”
“Chọn anh tất nhiên vì anh trong sạch rồi”, Vương Hải nói thẳng: “Tạm thời anh vẫn chưa phải dựa vào bất cứ thế lực nào. Tiểu Bạch à! Có lẽ anh không biết, mặc dù tôi là chủ tịch hiệp hội thương mại của tỉnh, bề ngoài thì có vẻ oai hùng đấy nhưng thực tế thì có không biết bao nhiêu kẻ lăm le vị trí này của tôi, bất cứ lúc nào cũng muốn kéo tôi xuống”.
“Cuộc tranh đấu trong đó không khác gì với việc tranh giành ngai vàng ở thời cổ đại. Anh nói xem, một hoàng đế thì sao có thể để người khác nhòm ngó ngai vàng của mình như thế được?”
“Ý của ông chủ Vương là muốn tôi giúp ông giữ vững ngai vàng này?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Vương Hải gật đầu, nói tiếp: “Tôi đã thể hiện thành ý của mình rồi, giúp anh giữ được Hầu Tước. Sau này chúng ta bắt tay nhau, Hầu Tước cũng có thể gia nhập vào top 10 của tỉnh rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn Vương Hải, nói: “Vậy ông chủ Vương muốn đối phó với ai?”
“Hai nhà! Đó là cốt thép Ngân Hoa của tập đoàn Diệp Thị và Phạm Chu Nhu”, Vương Hải nói tiếp: “Chỉ có hai nhà này thôi. Nhưng trước tiên phải đối phó với nhà họ Diệp”.
“Vừa hay, chẳng phải Diệp Ngải của tập đoàn Diệp Thị luôn đối đầu với Hầu Tước sao? Anh có thể nhân cơ hội này đối phó cả với cô ta, còn cả Diệp Hoan của nhà họ Diệp nữa”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì nhớ lại trước đây Diệp Hoan từng đến thành phố Thiên Bắc tìm Hầu Tước đầu tư. Nhưng vì gã có ý đồ với Long Linh Linh nên Bạch Diệc Phi đã cương quyết từ chối việc đầu tư này. Có lẽ chính vì chuyện này nên mới khiến Diệp Ngải muốn nhắm vào mình đến vậy.
“Diệp Ngải là…”, Bạch Diệc Phi hỏi với ý thăm dò.
“Là em gái của Diệp Hoan”.
Quả nhiên là như vậy. Bạch Diệc Phi như bừng tỉnh nhưng trong lòng vẫn lo lắng, nói: “Tập đoàn Diệp Thị là tập đoàn đứng thứ sáu của tỉnh, còn tôi còn chưa vào được top 10, vậy thì đấu với nhà họ Diệp kiểu gì?”
“Chẳng phải vẫn còn tôi sao?”, Vương Hải cười đáp: “Chúng ta bắt tay nhau thì tất nhiên có thể đối phó rồi”.
Bạch Diệc Phi đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Ông chủ Vương! Nếu ông phải tìm người giúp ông đối phó với nhà họ Diệp, vậy chứng tỏ rằng bản thân ông không đối phó được họ rồi. Đến ông không được thì làm sao Hầu Tước được chứ?”
“Ông chủ Vương, thật sự ông đề cao tôi quá rồi. Hiện giờ đến Hầu Tước của tôi cũng lực bất tòng tâm vậy thì làm gì còn sức làm chuyện khác?”
Vương Hải đột nhiên trầm mặt xuống, nói: “Tiểu Bạch! Anh tưởng tôi không biết gì sao? Cục diện hiện giờ chẳng qua là anh cố ý bày ra thế thôi. Nếu thật sự muốn giãy ra, chẳng phải là quá đơn giản sao?”
Sắc mặt Bạch Diệc Phi nghiêm túc, mắt nheo lại, tên Vương Hải này đúng là tin tức nhạy bén thật, đến điểm này mà ông ta cũng biết. Điều này khiến anh không thể không đề phòng.
“Thật xin lỗi, tôi vẫn chưa thể đồng ý được”, Bạch Diệc Phi trực tiếp từ chối.
Vương Hải trầm giọng nói: “Không thể cân nhắc thêm sao? Phải biết rằng, đây là đối phó với nhà họ Diệp đấy, cũng coi như giải quyết được phiền phức cho anh”.
“Giải quyết được chỗ phiền phức này thì địa vị của Hầu Tước ở tỉnh Bắc Hải cũng tăng thêm một bậc rồi, đến lúc đó thì không có ai dám đấu với anh nữa. Như vậy cũng coi như giúp nhà anh có được cuộc sống tốt hơn, chẳng phải thế sao?”
Lời nói vừa dứt thì Bạch Diệc Phi nheo mắt lại, do dự nói: “Ông chủ Vương muốn tôi làm gì?”
“Ha ha…”, Vương Hải vui vẻ cười nói: “Tôi biết ngay Tiểu Bạch là người biết nắm bắt thời cơ mà. Như vậy đi, mai tôi phải quay về rồi, tối nay Diệp Ngải mở tiệc tiếp đãi tôi, đến lúc đó anh đi cùng đi”.
Bạch Diệc Phi chau mày, nói: “Ông chủ Vương! Ông cũng biết là hiện giờ tôi không tiện lộ diện”.
“Có tôi ở đó, anh còn sợ cái gì?”, Vương Hải nói.
Lúc này Bạch Diệc Phi đành phải gật đầu đồng ý. Vương Hải vui vẻ nói với Bạch Diệc Phi vài câu rồi đưa anh ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, thi thể trong phòng khách cũng được vệ sĩ gầy gò kia xử lý xong xuôi. Còn Bạch Hổ và Từ Lãng vẫn đứng ở đó, người phụ nữ kia thì ngồi trên ghế sofa, khóc thút thít.
Vương Hải nhìn thấy cũng bơ đi, sau đó cười ha hả tiễn ba người ra về.
Lên xe rồi, sắc mặt Bạch Diệc Phi khác hẳn. Vương Hải đúng là lão hồ ly, tin tức nhạy bén đã đành, không ngờ còn muốn nhìn mình và tập đoàn Diệp Thị đấu nhau nữa. Đừng tưởng anh không biết, chẳng qua ông ta chỉ muốn tìm người chắn nguy hiểm cho mình thôi, còn việc ông ta muốn làm là thu lợi.
Đáng hận nhất là ông ta lại uy hiếp Bạch Diệc Phi, dùng Lý Tuyết và em gái ra để uy hiếp anh.
Bạch Hổ và Từ Lãng liếc mắt nhìn nhau, sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: “Anh định làm thế nào?”
Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lúc, mới nói: “Cứ xem đã rồi tính”.
…
Buổi tối Bạch Diệc Phi vẫn dẫn theo Bạch Hổ và Từ Lãng, dựa theo địa chỉ mà Vương Hải nói đi đến một khách sạn. Khách sạn này cách với nơi Vương Hải ở rất gần, đi bộ tầm mười phút là tới.
Bạch Diệc Phi gõ cửa một phòng vip ở tầng hai của khách sạn. Sau khi vào, anh lập tức chau mày. Vương Hải nói là Diệp Ngải mở tiệc thiết đãi ông ta, về lý mà nói thì Diệp Ngải liên kết với mấy chục doanh nghiệp, vậy thì cô ta không thể đến một mình được. Nhưng trên thực tế, hiện giờ chỉ có Diệp Ngải và Vương Hải ở đây. Ngoài ra chỉ có vệ sĩ của Diệp Ngải, tên ma ốm và sư đệ của Từ Lãng.
Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì Diệp Ngải sững người ra, sau đó nghĩ đến gì đó. Lúc này cô ta liền cảnh giác rồi nhìn tên ma ốm phía sau mình.
Tên đó nhìn thấy Từ Lãng thì chớp mắt một cái coi như chào hỏi, nhưng Từ Lãng lại bơ luôn.
Sau khi ngồi xuống, Vương Hải nhìn Diệp Ngải một cái rồi lại nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Chắc mọi người đều biết nhau rồi nên tôi không giới thiệu nữa nha”.
Diệp Ngải vẫn giữ nụ cười trên mặt, gật đầu một cái nhưng ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi thì vẫn có chút phức tạp.
Ban đầu, cô ta thật sự tưởng rằng Bạch Diệc Phi mất trí và còn thành kẻ ngốc nữa. Sau đó khi nhìn thấy Tô Đại Lưu thì có chút nghi ngờ. Tiếp đó nữa, Hầu Tước lại có thể vận hành bình thường khi bị bao nhiêu doanh nghiệp nhằm vào. Điều này đúng là có gì đó bất thường.
Lúc đó cô ta đã đoán được, Bạch Diệc Phi căn bản không thành kẻ ngốc mà đây đều là do Bạch Diệc Phi bày ra mà thôi. Chỉ có điều, không có chứng cứ, không tìm được tung tích của Bạch Diệc Phi nên không chắc chắn được. Giờ đây thì mọi chuyện đã rõ.
Vẻ ngoài thì không có gì nhưng trong lòng Bạch Diệc Phi đã đoán được Vương Hải định làm gì. Buổi sáng mới nói là muốn giúp anh đối phó với tập đoàn Diệp Thị, buổi tối cũng nói là mở tiệc thiết đãi, nhưng giờ đây chỉ có ba người. Lẽ nào cố ý thể hiện với Diệp Ngải để cô ta lơ là cảnh giác?
Vương Hải để ý hai người ở đối diện, lập tức ra vẻ không có chuyện gì, nói với vệ sĩ của mình: “Đi bảo bọn họ mang thức ăn lên”.
Tiếp đó ông ta nói với hai người: “Hôm nay bảo hai người đến cũng không có ý gì khác, chủ yếu là muốn hòa giải hai bên, xin đừng trách tôi tự quyết thế này”.
“Tôi biết là hai nhà có chút hiểu nhầm nhưng mọi người đều muốn phát triển, phát triển tiêu cực kiểu này thì không đúng, nên cùng nhau phát triển, hợp tác cùng có lợi mới phải”.
“Những chuyện trước đây cũng qua rồi, hôm nay ăn bữa cơm này coi như quên hết mọi việc”, nói xong trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Bạch Diệc Phi khóe miệng kèm theo nụ cười lạnh, Diệp Ngải cũng không có phản ứng gì nhưng thái độ thì xem ra cũng không muốn hòa giải.
Nhất thời, không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, ai nấy đều rất gượng gạo.
Chương 326: Đừng có uy hiếp tôi
Vương Hải thấy thế thì cũng không nói nhiều, cười ha ha hai tiếng, nói đế vào một câu: “Không nói nữa, chúng ta ăn cơm trước đã”.
Vừa hay lúc này tên vệ sĩ kia quay lại, sau lưng là mấy nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn ngon lên.
Trong cả bữa ăn, dường như chỉ có Vương Hải nói, Bạch Diệc Phi đáp mấy câu còn Diệp Ngải từ đầu đến cuối không nói câu nào. Không biết có phải vì danh tiếng của tập đoàn Diệp Thị khiến cô ta không coi Vương Hải ra gì nên không thèm có biểu cảm hay không.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Ngải nói mình có việc nên dẫn theo tên ma ốm rời đi, trong phòng vip lúc này chỉ còn lại đám Bạch Diệc Phi và Vương Hải.
Vương Hải đặt đũa xuống, nói: “Tiểu Bạch à, tôi đang trải đường cho anh đấy nhé”.
“Diệp Ngải đã nghi ngờ anh từ lâu rồi, giờ lại xuất hiện trước mặt cô ta mà không thấy anh bị làm sao nên cô ta sẽ thận trọng hơn, vì thế họ sẽ không ra tay quá nhanh đâu”.
“Hơn nữa, cô ta biết là tôi mời anh đến nên tất nhiên sẽ đoán ra mối quan hệ giữa tôi và anh là không tầm thường vì thế mà càng kiêng dè hơn. Như vậy thì anh có thể lợi dụng thời gian cô ta đang đề phòng mà ra tay luôn”.
Bạch Diệc Phi nghe xong, dường như có chút suy nghĩ, nói: “Ông chủ Vương suy nghĩ thật chu toàn”.
“Ấy, giờ chúng ta đã cùng trên một thuyền rồi, trước khi tôi đi thì việc trải đường thênh thang cho anh cũng là đều nên làm mà”, Vương Hải cười ha ha nói.
Bạch Diệc Phi gật đầu, nói: “Tôi đưa ông chủ Vương về nha”.
“Được”.
Vì khoảng cách khá gần nên hai người đi bộ về khách sạn. Lúc về đến nơi, Vương Hải định bảo Bạch Diệc Phi về đi nhưng anh lại nói: “Hay để tôi đưa ông lên đó, như vậy tôi mới yên tâm”.
Vương Hải nghe thấy câu này thì bật cười: “Được lắm, Tiểu Bạch, coi như tôi không nhìn nhầm người”.
Bạch Diệc Phi cũng cười không đáp lại. Sau khi đi lên, Vương Hải mời Bạch Diệc Phi vào uống trà và anh cũng không từ chối.
Vẫn là căn phòng đó nhưng lần này vào lại dễ hơn. Người phụ nữ kia đang ngồi trên ghế sofa, thấy Bạch Hổ và Bạch Diệc Phi vào thì cũng không dám nói nhiều.
Vương Hải dẫn Bạch Diệc Phi vào phòng ngủ rồi pha cho anh bình trà.
“Thơm quá”, Bạch Diệc Phi nói: “Nhưng thật đáng tiếc”.
Vương Hải cũng uống một ngụm rồi nói: “Tiếc gì chứ?”
Bạch Diệc Phi đặt chén trà xuống và nói: “Tiếc là sau này không được thưởng thức nữa rồi”.
“Có gì đâu, đợi sau này anh phát triển thành doanh nghiệp hàng đầu của tỉnh Bắc Hải rồi đến tỉnh tìm tôi, tôi sẽ pha cho anh”, Vương Hải cười ha ha nói tiếp: “Nhưng, anh hứa với tôi là làm món ngon cho tôi ăn thì không được nuốt lời đâu”.
Bạch Diệc Phi đột nhiên đứng lên, tùy ý đi lại trong phòng, nói: “Ông chủ Vương biết hưởng thụ thật, không biết khi nào tôi mới được ở nơi như này đây”.
“Anh đừng nói đùa nữa, một chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước mà không ở được phòng như này sao?”, Vương Hải cũng đứng lên nói.
Bạch Diệc Phi cười, nói: “Cũng đúng! Nhưng ông chủ Vương này, giờ ông hãy ngắm kỹ đi, không là không còn cơ hội đâu”.
Lời nói vừa dứt, Vương Hải cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi: “Lời này là có ý gì?”
Bạch Diệc Phi đi lên trước rồi đi đến bên cạnh Vương Hải, khẽ nói: “Bởi vì… Người chết thì không có phúc hưởng nữa”, đồng thời lúc này anh rút con dao ở hông ra đâm vào tim Vương Hải.
“Hự…”, Vương Hải cúi đầu không tin nhìn con dao rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Diệc Phi, nói kiểu ngắt quãng: “Anh… Anh dám… Giết tôi…”.
Đến bây giờ, Vương Hải vẫn không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi lại giết mình.
Buổi sáng quả thật mình đã uy hiếp anh ta nhưng Bạch Diệc Phi đã đồng ý hợp tác rồi, buổi tối cũng không có vẻ gì khác thường. Kết quả là vào phòng nói được mấy câu thì bị trúng một nhát dao. Thật khiến người khác không thể hiểu nổi.
Hơn nữa, thân phận của ông ta là chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh, ông ta tin rằng không kẻ nào ngốc lại đi ra tay giết mình nhưng Bạch Diệc Phi lại làm thế, mà còn làm không có dấu hiệu gì trước đó.
Bạch Diệc Phi buông lỏng tay ra, cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi giết ông đấy”.
Vương Hải trợn trừng hai mắt, hỏi: “Tại… Tại sao…?”
Bạch Diệc Phi vừa nói vừa nắm chặt dao: “Vì ông luôn tự cho mình là đúng”, nói xong anh rút dao ra, còn Vương Hải trợn trừng hai mắt ngã sấp xuống đất.
Bạch Diệc Phi ghét nhất là bị uy hiếp, hơn nữa còn lôi người thân bên cạnh anh như Lý Tuyết và em gái của anh ra để uy hiếp. Đây là điều Bạch Diệc Phi không thể chịu được.
Buổi sáng anh đồng ý chỉ vì nhất thời không nghĩ được phải làm thế nào. Nhưng lúc ăn cơm tối nhìn thấy Diệp Ngải thì anh mới quyết định, thay vì bị người khác khống chế thì chi bằng ra tay trước.
Chiêu ra tay tối nay của Vương Hải ngoài kiểu như anh nói ban nãy thì không ít lần ông ta đã cảnh cáo anh. Cảnh cáo anh tốt nhất hãy ngoan ngoãn hợp tác, nếu không thì ông ta có thể bắt tay với Diệp Ngải bất cứ lúc nào, trước tiên tiêu diệt Hầu Tước sau đó là những người bên cạnh anh.
Điểm này khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy bất an. Anh không muốn người nào có ý định làm hại Lý Tuyết và em gái mình, vì vậy Vương Hải phải chết.
Con dao trong tay anh là của Từ Lãng, ban nãy trong phòng vip Bạch Diệc Phi lấy cớ đi vệ sinh rồi nhìn Từ Lãng một cái. Sau khi Từ Lãng ra ngoài hai phút thì Bạch Diệc Phi hỏi mượn của gã.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Vương Hải đã chết trên đất rồi cầm dao đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn lại. Anh thong thả bước ra, con dao trong tay vẫn còn máu chảy nhưng không hề ảnh hưởng đến anh. Nhưng sau lưng anh giờ đã không có Vương Hải.
Chỉ cần nhìn một cái thì có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Anh đã giết ông Vương?”, người phụ nữ hít một hơi, đứng dậy nhưng đứng cách Bạch Diệc Phi. Vì cô ta sợ Bạch Diệc Phi sẽ ra tay giết mình.
Bạch Hổ và tên vệ sĩ gầy gò hoàn toàn không biết Bạch Diệc Phi giết Vương Hải. Còn Từ Lãng, vì con dao là của gã nên lúc đưa dao cho Bạch Diệc Phi, gã đã đoán được điều gì đó rồi.
Bạch Diệc Phi thần sắc thản nhiên đi đến bên cạnh người phụ nữ: “Đừng sợ, tôi sẽ ra tay nhẹ thôi”.
Người phụ nữ trợn trừng hai mắt, tràn đầy sự hoảng sợ, lắc đầu cầu xin: “Đừng giết tôi… Đừng mà…”.
Bạch Diệc Phi thốt lên một tiếng: “Một người đẹp như này tôi cũng không nỡ đâu nhưng ai bảo các cô biết tôi là hung thủ? Để an toàn, tôi đành phải giết hết các người thôi”.
Lúc này, tên vệ sĩ gầy gò nói: “Anh có thể bỏ qua tôi, hơn nữa, nếu anh không giết thì tôi cũng sẽ giết ông ta”.
Bạch Diệc Phi thấy có vẻ li kỳ, tò mò hỏi: “Ý gì đây? Ai thuê anh đến đây?”
“Tập đoàn Diệp Thị? Hay là Phạm Chu Nhu?”
Tên vệ sĩ gầy gò lắc đầu, nói: “Đám rác rưởi đó không có tư cách sai khiến tôi”.
Bạch Diệc Phi thấy tim đập nhanh hơn, anh liếc nhìn Bạch Hổ và Từ Lãng với thần sắc nghiêm nghị, lập tức đánh giá lại tên vệ sĩ này. Xem ra gã không đơn giản như bề ngoài.
Suy nghĩ một lát, Bạch Diệc Phi quyết định vẫn phải giết tên vệ sĩ này, anh không thể mạo hiểm được.
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ kia, giơ dao lên, nói: “Cô muốn chết thế nào? Bóp chết hay bị đâm chết?”
Đột nhiên tên vệ sĩ lên tiếng: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng giết cô ta. Cô ta tên là Đào Yêu, hơn bốn mươi tuổi rồi, không có gì ngoài hàng tá tình nhân”.
Người phụ nữ này thoạt nhìn chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, không ngờ đã hơn bốn mươi rồi? Đây còn là người nữa không? Với lại, thế nào gọi là hàng tá tình nhân?
Bạch Diệc Phi khóe môi giật giật, hỏi: “Tình nhân của cô ta lợi hại không? Có được như Vương Hải không?”
Tên vệ sĩ gầy gò nói thẳng: “Có biết tại sao Vương Hải lại biết được thông tin chi tiết của anh không? Vì sau lưng ông ta có một bộ phận tình báo chuyên đi thu thập thông tin, và tình nhân của Đào Yêu là người đứng đầu của bộ phận này”.
Nói xong, thần sắc của Bạch Diệc Phi nghiêm nghị hơn. Chẳng trách Vương Hải lại biết anh ở bệnh viện tư, cũng biết được mọi đường đi của anh sau đó. Hóa ra là có bộ phận tình báo riêng.
Chương 327: Đi cùng nhau
“Cảm ơn”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
“Một tin tức đáng giá như vậy có thể đổi được mạng cho tôi rồi chứ ?”
Câu trả lời của Bạch Diệc Phi lại khiến gã hơi ngạc nhiên: “Tôi vốn cũng không định giết anh”.
Thực ra Bạch Diệc Phi có ý định giết gã nhưng tên vệ sĩ này không đơn giản lại còn biết nhiều chuyện. Bạch Hổ và Từ Lãng đều vô cùng nghiêm túc, vì thế sau khi suy nghĩ, anh mới quyết định thả gã.
Sau khi có được đáp án thì tên vệ sĩ gầy gò cũng mau chóng rời khỏi hiện trường.
Tiếp đó, anh nhìn Đào Yêu: “Tình nhân của cô tên gì? Liên hệ với hắn, nếu không tôi sẽ giết cô”.
“Được, tôi gọi cho anh ấy, tôi gọi cho anh ấy”, Đào Yêu biết bản thân không phải chết nữa thì rất kích động, lập tức đồng ý.
Nhưng Bạch Diệc Phi tò mò mà hỏi: “Anh ta nói cô có rất nhiều người tình, rốt cuộc là có bao nhiêu người?”
Đào Yêu do dự một lát, cô ta sợ Bạch Diệc Phi tức giận nên trả lời thành thật: “Ba người”.
Rốt cuộc cô ta phải ghê gớm đến mức nào mới có thể chơi đùa với ba người đàn ông cùng lúc chứ?
“Người đầu tiên là bạn từ nhỏ với tôi, anh ta chỉ là một tên thô lỗ, không được tích sự gì. Người thứ hai là một người chuyên thu thập tình báo, người thứ ba là… cậu chủ nhà họ Tùng, nghe nói bị đưa đi đày, không biết có về nữa không?
“Nhà họ Tùng?”, Bạch Diệc Phi nghi hoặc: “Ghê gớm lắm à?”
Đào Yêu cạn lời, chỉ đành nói: “4 dòng họ lớn ở thủ đô bao gồm Diệp, Lâm, Bạch, Tùng. Nhà họ Tùng là một trong số đó”.
Bạch Diệc Phi đã hiểu. Nhưng anh không có hứng thú với người nhà họ Tùng, anh chỉ quan tâm đến nhà họ Bạch: “Nhà họ Bạch cũng tính à? Là dòng họ nhà Bạch Vân Bằng hay là nhà nào khác?”
“Anh biết?”, Đào Yêu ngạc nhiên, sau đó khẳng định: “Đúng là dòng họ Bạch nhà Bạch Vân Bằng”.
“Nhà họ Bạch yếu nhất trong bốn dòng họ nhưng căn cơ thâm sâu khó dò, những nhà khác không đấu lại họ”.
Nghe như thể rất ghê gớm vậy.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi để Từ Lãng và Đào Yêu trao đổi số điện thoại với nhau, đến lúc cần thì cô ta sẽ liên lạc với gã.
…
Lên xe, Bạch Diệc Phi thả lỏng, sau lưng anh đã đổ đây mồ hôi. Thật lòng mà nói, lần đầu anh giết người là vì không thể bỏ mặc em gái mình, cho nên anh hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi.
Nhưng lần này là giết người chân chính.
Đến tận lúc này, tay anh vẫn run lên. Vừa rồi anh chỉ là cố tỏ ra bình tĩnh để không bị người khác nhìn ra sơ hở mà thôi.
Từ Lãng nhìn cánh tay đang run lên của anh nói: “Khả năng nhẫn nại của anh được đấy, thích hợp để học võ, đáng tiếc…”.
“Đáng tiếc cái gì?”, Bạch Diệc Phi được khen thì vui vẻ nhưng nghe đến 2 chữ “đáng tiếc” thì lại cảm thấy tụt hứng.
“Đáng tiếc anh đã già rồi”.
…
Sáng hôm sau, trước khi Bạch Diệc Phi đi thì Lý Tuyết gọi anh lại: “Em muốn ra ngoài đi dạo”.
“Em muốn đi đâu? Anh bảo người đưa em đi”, Bạch Diệc Phi do dự một lát mới trả lời. Tình hình hiện tại quả thực không an toàn, nhưng cứ luôn ở trong nhà thì sẽ rất ngột ngạt.
“Em… Em muốn đi cùng anh, anh yên tâm, em sẽ không làm phiền đến anh đâu”.
Lời cô nói khiến anh hơi bất ngờ nhưng tâm trạng cũng tốt hơn: “Được, em có làm phiền cũng không sao”.
Lý Tuyết ngượng ngùng đi theo anh. Hai người cùng lái xe đến bệnh viện tư nhân.
“Anh đến bệnh viện kiểm tra lại à?”, Lý Tuyết vừa tò mò vừa lo lắng hỏi. Chẳng lẽ vết thương của anh còn chưa khỏi?
Bạch Diệc Phi thấy cô lo lắng như vậy thì giải thích: “Không phải, anh đến để xem xét thôi. À đúng rồi, bệnh viện này bây giờ là của anh, cũng là của em rồi”.
“Anh đã mua bệnh viện rồi, sau này… nếu muốn khám thai thì có thể đến bệnh viện nhà mình, không cần phải trả tiền”.
Bạch Diệc Phi vốn định nói là sinh bệnh thì có thể đến nhưng lại cảm thấy sai sai. Anh không hy vọng Lý Tuyết bị bệnh, càng không hy vọng sức khỏe của cô xảy ra vẫn đề gì. Vì thế không bị bệnh mà đến bệnh viện thì hẳn chỉ có khám thai thôi?
Mặt Lý Tuyết lập tức đỏ lên: “Đừng… Đừng nói linh tinh!”
Bạch Diệc Phi tủm tỉm: “Được, anh không nói linh tinh, sau này anh đến cùng em”.
Đến bệnh viện, Bạch Diệc Phi đi tìm Ngưu Vọng có việc nên để Lý Tuyết tự do đi dạo, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.
Bạch Diệc Phi vào phòng làm việc của Ngưu vọng, còn Lý Tuyết thì đi thăm thú gần đấy. Cô cảm thấy nhạt nhẽo nên tìm một chiếc ghế ngồi nghỉ ngơi.
Cô vừa ngồi xuống thì một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, khuôn mặt đê tiện cũng ngồi theo.
“Hi, người đẹp”, người đàn ông ra vẻ như quen biết mà chào hỏi: “Xin hỏi đến khoa xương khớp thì đi đường nào?”
Lý Tuyết hơi sững ra, sau đó lại lắc đầu: “Xin lỗi, tôi cũng không biết, hay là anh đi hỏi y tá xem”.
Người đàn ông khua tay: “Không sao, cái bệnh viện này lớn quá, tìm mãi cũng không thấy chỗ mình cần đâu, đúng là phiền phức”.
Lý Tuyết vừa biết bệnh viện này là của Bạch Diệc Phi, giờ lại nghe người khác chê bai thì thấy không vui: “Bệnh viện hiển nhiên phải rộng rồi, mỗi khoa phải được sắp xếp hợp lý mới không bị loạn. Anh không tìm được đường thì có thể đến quầy lễ tân hỏi mà!”
Người đàn ông không ngờ Lý Tuyết lại gắt như vậy nên chuyển đề tài: “Này, cô đến bệnh viện làm gì? Hay cô là người nhà bệnh nhân?”
Chương 328: Dâng vợ cho người ta
Lý Tuyết cảm thấy khó hiểu rồi cứ vậy lắc đầu.
Người đàn ông thấy thế thì mặt nhăn nhó, sau đó liền khôi phục lại nguyên dạng rồi cười với vẻ nham hiểm: “Người đẹp! Chúng ta có duyên đấy, cho xin số điện thoại nha”.
Lý Tuyết lập tức hiểu được ý của tên này.
“Không cần thiết”, Lý Tuyết nói xong đứng lên định cách xa người đàn ông này.
Hắn ta nhanh tay nhanh mắt nắm chặt tay Lý Tuyết, nói: “Đừng đi mà! Khì khì, một người đẹp cực phẩm như này đúng là hời cho thằng Bạch Diệc Phi quá”.
“Anh nói cái gì?”, Lý Tuyết nghe thấy tên của Bạch Diệc Phi thì ngước mắt lên nhìn hắn ta.
Người đàn ông không giải thích gì mà nói tiếp: “Tôi nói này! Hay là cô đi theo đại ca của tôi đi? Thân phận của đại ca tôi cao hơn Bạch Diệc Phi nhiều. Người ở thủ đô đều không dám động vào đấy”.
“Hoặc là cô đi theo tôi cũng được, tôi bảo đảm sẽ đối tốt với cô”.
“Tôi…”, nhưng người đàn ông đó chưa nói hết câu sau thì đã bị Bạch Diệc Phi đấm một cái vào má trái.
Anh kéo Lý Tuyết lại che ở phía sau mình, nói với người đàn ông kia: “Đứng cách vợ tao xa ra một chút”.
“Mẹ mày chứ”, người đàn ông ôm má trái của mình, sau đó đột nhiên ghé sát lại Bạch Diệc Phi, nhỏ giọng nói: “Có tin tao sẽ nói ra chuyện mày giết Vương Hải không?”
Bạch Diệc Phi chau mày, sau đó hỏi với kiểu không hiểu: “Mày đang nói gì? Ve vãn tán tỉnh vợ tao không được, bây giờ lại định vu khống tao à?”
Người đàn ông cười thành tiếng, nói: “Đừng giả ngốc nữa, mày biết tao đang nói gì mà”.
Bạch Diệc Phi nheo mắt nói: “Chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh nói chuyện được không?”
“Ok thôi”, người đàn ông gật đầu nói.
Nói xong, Bạch Diệc Phi bảo Lý Tuyết đợi ở đây, sau đó anh dẫn người đàn ông kia đến văn phòng của mình. Sau khi vào, tên kia nhìn xung quanh rồi thốt lên: “Ồ, văn phòng này tuyệt quá nhỉ”.
“Cứ tự nhiên”, Bạch Diệc Phi không có ý rót trà cho hắn ta mà hỏi thẳng: “Mục đích của mày?”
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, nói: “Vậy là mày đã thừa nhận mày giết Vương Hải rồi?”
“Đâu có”, Bạch Diệc Phi vẫn bình thản nói.
Người đàn ông ngập ngừng, nói: “Đừng phét nữa! Không phải mày giết thì ai giết? Mày đừng gạt tao. Bạch Diệc Phi, mày to gan thật đấy, chuyện này nếu đồn ra ngoài thì mày đợi ngồi tù đi”.
“Vậy mày muốn thế nào?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Người đàn ông thấy thế liền lấy điện thoại ra gọi một số, sau khi đối phương bắt máy thì hắn ta liền cung kính, nói: “Vâng! Gặp được rồi”.
“Vâng”, đợi hắn ta cúp máy rồi lại quay sang nói với Bạch Diệc Phi: “Mày có biết người trong điện thoại ban nãy là ai không? Là Tùng Vưu Duy, phó chủ tịch hiệp hội thương mại tỉnh Bắc Hải đấy”.
Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong thì ngón tay động đậy, đây chính là một trong những người tình của Đào Yêu? Không ngờ gã ta lại là phó chủ tịch?
Nhưng vẻ mặt Bạch Diệc Phi vẫn không thể hiện ra: “Vậy thì đã làm sao? Lẽ nào muốn tao thể hiện ra vẻ kinh ngạc sao?”
Người đàn ông nhất thời không phản bác lại được, chỉ hung hăng nói: “Phó chủ tịch nói, mày nhất định phải có câu trả lời hợp lý, nếu không sẽ cho tập đoàn Hầu Tước của mày biến mất khỏi thành phố Thiên Bắc”.
Bạch Diệc Phi nhìn hắn ta nhưng vẫn nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Chả có gì nói cả”.
Người đàn ông nghe xong, trước tiên ngập ngừng nhưng sau đó cười chế giễu: “Bạch Diệc Phi, mày đúng là to gan, nhưng mày sẽ phải trả giá cho cái gan chó đó của mày”.
“Mày tưởng rằng mày giết chủ tịch rồi thì sẽ không sợ phó chủ tịch sao? Tao nói cho mày biết, phó chủ tịch và chủ tịch không giống nhau đâu. Vương Hải dựa vào tổng hiệp hội thương mại toàn quốc, nói cho cùng thì ông ta cũng không có bản lĩnh gì”.
“Nhưng phó chủ tịch của chúng tao, thế lực sau lưng không phải là thứ mày có thể tưởng tượng được đâu. Đừng nói là Hầu Tước của mày, ngay cả Vương Hải cũng không dám đắc tội với phó chủ tịch đâu”.
“Mày hãy đợi đấy, tao sẽ nói hết những lời hôm nay của mày cho phó chủ tịch biết. Ông ta biết được thì Hầu Tước của mày sẽ biến mất thôi”.
Bạch Diệc Phi nheo mắt nhìn hắn ta, nói: “Mày muốn nói là, phó chủ tịch lợi hại hơn chủ tịch? Hay là gã ta ngầm làm những chuyện xấu xa hơn cả chủ tịch?”
“Mày đừng có nói lung tung”, người đàn ông sốt sắng, bởi hắn ta căn bản không có ý này.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng, kể cả biết rồi thì đã làm sao? Người cũng giết rồi, thật sự không có gì để nói nữa.
Người đàn ông đắc ý nói: “Mày cứ nói bừa đi, dù sao thì mày cũng không sống được bao lâu nữa”.
“Nhưng tao có một cách có thể khiến mày sống được thêm thời gian nữa”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy liền hỏi: “Cách gì?”
“Vợ của mày đẹp như thế, phó chủ tịch vô cùng thích gái đẹp. Chi bằng mày dâng vợ lên cho phó chủ tịch, ông ta vui thì biết đâu sẽ cho qua chuyện này”.
“Mày đừng tiếc, đàn bà ý mà, nhiều vô kể. Sau này có thể tìm tiếp, hơn nữa dâng vợ cho người ta còn cứu được mạng mình, tốt quá còn gì”.
Bạch Diệc Phi chỉ sầm mặt lại trong lúc người đàn ông nói câu đó.
“Chỉ có cách này sao?”, Bạch Diệc Phi cắn răng, hỏi.
Người đàn ông nghe thấy, đảo mắt một cái, cười hì hì nói: “Tất nhiên còn một cách nữa, đó là lấy lòng tao. Như này đi, mày cắt cổ phần Hầu Tước cho tao, phó chủ tịch biết tao có cổ phần trong đó thì sẽ ra tay nhẹ thôi”.
“Nhưng muốn làm giảm lửa giận trong lòng phó chủ tịch thì vẫn nên dâng vợ của mày lên. Nếu không thì phó chủ tịch vẫn ra tay với Hầu Tước đấy”.
Bạch Diệc Phi nắm chặt nắm đấm nhưng lại buông lỏng, nói: “Nếu đã như vậy… Tao đành phải làm theo cách của mình thôi”.
Người đàn ông cười khinh bỉ, nói: “Cách của mày? Có phải mày vẫn chưa rõ tình hình hiện giờ không? Mày căn bản không có quyền nói chữ ‘không’ rồi”.
Vừa hay lúc này Bạch Hổ mở cửa bước vào .
“Xử lý gọn gàng vào”, Bạch Diệc Phi nói xong liền xoay người rời đi.
Người đàn ông kia ngây người ra, lập tức mắng: “Bạch Diệc Phi, mẹ kiếp mày muốn làm gì? Mày muốn giết tao? Mày dám giết ư? Mày có biết bố mày là ai không?”
“Tao là tâm phúc của phó chủ tịch đấy, mày dám động vào tao, mày…”.
Bạch Diệc Phi không thèm quay đầu lại liền đi ra khỏi văn phòng. Lúc cửa phòng đóng lại, anh nghe thấy tiếng kêu thảm của tên kia, anh cười một tiếng rồi đi thẳng về trước.
Sau khi ra ngoài gặp Lý Tuyết, anh gọi Từ Lãng bảo gã lái xe, mấy người lại quay về biệt thự.
Vừa đến nơi, lúc này Từ Lãng nhận được điện thoại của Đào Yêu.
“Tôi đã liên hệ với gã ta rồi, anh bảo với sếp của anh là gã ta đợi sếp anh ở nhà, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh”.
Từ Lãng ừm một tiếng, sau khi cúp điện thoại liền thông báo cho Bạch Diệc Phi: “Đào Yêu nói là đợi anh ở nhà, địa chỉ sẽ gửi đến ngay”.
Lúc này, phản ứng đầu tiên của Bạch Diệc Phi là đi gặp Lý Tuyết nhưng cô ấy chỉ cầm điều khiển ti vi định mở ti vi lên xem chứ không nhìn anh.
Bạch Diệc Phi liền quay đầu nói với Từ Lãng: “Tôi biết rồi, lát nữa anh gửi cho tôi”, nói xong anh lại nói với vẻ bất an: “Lần sau nói năng thì nói cho rõ, đừng để dễ gây hiểu nhầm như vậy”.
Chương 329: Đừng giết tôi được không
Nhận được địa chỉ cụ thể, Bạch Diệc Phi bảo Bạch Hổ ở lại bảo vệ Lý Tuyết, còn Từ Lãng thì đi cùng anh.
Lái xe đến cổng khu chung cư, hai người cùng nhau bước vào. Họ tìm được nơi ở theo như lời Đào Yêu nói.
“Cốc, cốc, cốc…”, không bao lâu, cửa phòng được mở ra.
Một người đàn ông thư sinh đeo kính tầm hơn ba mươi tuổi đứng ở cửa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì không kinh ngạc chút nào, nhưng ánh mắt thì điềm tĩnh, nói: “Vào đi”.
Bạch Diệc Phi cũng không khách khí, dẫn Từ Lãng đi vào.
Ba người ngồi trên ghế sofa, người đàn ông đó rót nước cho hai người.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Tên?”
“Trương Hoa Bân”.
“Hợp với anh đấy”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói, sau đó anh quét nhìn một lượt. Ngôi nhà có hai phòng đơn giản, phong cách cũng khá dịu. Nếu như không biết Trương Hoa Bân làm nghề gì thì đây đúng là nhà vô cùng bình thường.
Trương Hoa Bân không ngờ Bạch Diệc Phi lại nói vậy, gã sững người ra một lát rồi nói thẳng: “Tôi biết mục đích anh tìm tôi, muốn chiêu dụ tôi…?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Anh cũng hiểu đó nhỉ, nhưng… Không phải tôi đến chiêu dụ anh mà là… Giết anh”.
“Cái gì?”, Trương Hoa Bân đứng dậy nhưng bị Từ Lãng chặn lại. Gã nói: “Anh giết tôi thì anh cũng không sống được bao lâu đâu”.
“Ý anh muốn nói là có người muốn giết tôi?”, Bạch Diệc Phi chau mày hỏi.
Trương Hoa Bân im bặt, trong mắt lóe lên vẻ ảo não.
Bạch Diệc Phi thản nhiên hỏi: “Tôi rất tò mò, sao anh lại biết những thông tin đó?”
Trương Hoa Bân nghe vậy liền nói: “Tôi có thể xâm nhập vào hệ thống camera toàn thành phố và để có được thông tin tôi muốn thì rất đơn giản. Tất nhiên, đây không phải là cách duy nhất”.
Bạch Diệc Phi vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Anh làm như vậy mà không sợ chết sao?”
Phải biết rằng, biết càng nhiều thì chết càng nhanh.
“Hiện giờ chẳng phải tôi vẫn sống tốt sao?”
Bạch Diệc Phi bừng tỉnh, Trương Hoa Bân nói cũng đúng. Nếu gã đã làm nghề này thì chắc chắn phải có thủ đoạn giữ bí mật, nếu không sẽ không sống được đến hiện tại.
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của Trương Hoa Bân, Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Đáng tiếc là bây giờ anh phải chết rồi”.
“Tôi có thể giúp anh, anh muốn biết thông tin của ai thì tôi có thể điều tra giúp anh”, Trương Hoa Bân vội nói.
Thật nực cười! Ban đầu khi chắc chắn rằng Bạch Diệc Phi đến chiêu dụ mình thì gã đặt mình lên vị trí cao. Nhưng hiện giờ Bạch Diệc Phi không phải đến chiêu dụ gã mà đến giết gã, có ai mà không sợ chết thì lúc này gã lại hạ thấp mình xuống, thấp đến mức đáng thương.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện đó, thứ mà tôi muốn biết thì tôi có thể tự tìm”.
Trương Hoa Bân nghe thấy thế thì càng hoảng loạn hơn. Lúc này nỗi sợ chết như chiếm trọn đầu óc gã nhưng gã không biết nên làm thế nào. Những gì gã có thể làm chỉ có thế thôi.
Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lát, đang định nói gì thì cửa phòng ngủ mở ra rồi có tiếng gọi: “Chồng ơi”.
Trương Hoa Bân kinh ngạc quay đầu nhìn, trong lòng cũng vô cùng chua xót. Gã cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Vợ à, sao thế?”
Bạch Diệc Phi và Từ Lãng cũng nhìn lại thì thấy một người phụ nữ mặc đồ ở nhà, ngoại hình không quá nổi bật nhưng cũng không tệ, trông vô cùng dịu dàng. Chỉ thấy cô ta nói: “Em khát quá”.
“Ừm, đợi anh một lát, anh đi rót nước cho”, Trương Hoa Bân nhìn Bạch Diệc Phi rồi đứng lên đi vào phòng bếp rót nước cho vợ mình.
“Em uống từ từ thôi”, Trương Hoa Bân dịu dàng nói.
Người vợ nhận lấy cốc nước, nói: “Vậy em vào xem ti vi tiếp nha”.
“Ừm, em đi đi”, Trương Hoa Bân gật đầu rồi nhìn vợ mình đi vào trong phòng. Đợi lúc cô ta đóng cửa lại, gã mới xoay người lại nói: “Đó là vợ tôi, cô ấy…”.
“Tôi nhìn thấy rồi”.
Mắt của vợ Trương Hoa Bân không nhìn thấy gì, nếu không khi phát hiện thấy tình hình hiện tại, có ai lại điềm tĩnh hỏi chồng mình nước uống chứ?
Bạch Diệc Phi nói xong thì trầm ngâm một lát. Cảnh tượng này khiến anh nhớ đến Lý Tuyết, vì anh cảm nhận được Trương Hoa Bân rất yêu vợ mình.
Vậy, gã chắc hẳn không muốn để vợ mình rơi vào nguy hiểm mới đúng. Nhưng tất cả những việc mà gã làm hiện giờ, có việc nào không đẩy họ vào nguy hiểm không?
“Anh làm như này có từng nghĩ sẽ hại chết cô ấy không?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng hỏi.
Trương Hoa Bân bất lực, nói: “Đây là công việc của tôi, tôi phải duy trì kế sinh nhai”.
“Duy trì kế sinh nhai? Ha ha…”, Bạch Diệc Phi cười chế giễu một tiếng: “Duy trì kế sinh nhai là phải làm những chuyện nguy hiểm như này sao? Kể cả là anh đến công trường rồi khuân vác cũng được, ít nhất cũng tốt hơn hiện giờ”.
Bạch Diệc Phi có chút tức giận, nếu đã quan tâm vợ như vậy thì không nên để cô ấy đứng trước mũi sào nguy hiểm chứ?
Bao nhiêu lâu nay, anh không dám để Lý Tuyết sống trong nguy hiểm, kể cả một chút thôi cũng không dám.
Trương Hoa Bân không giải thích mà nói: “Có thể đừng giết tôi không? Tôi sẽ trung thành tuyệt đối với anh”.
Trung thành tuyệt đối?
Một người có thể xâm nhập vào hệ thống camera, một người có thể dễ dàng kiểm soát nhiều thông tin, đối với Bạch Diệc Phi mà nói thì đây là người không dễ có được.
Bạch Diệc Phi có lòng muốn xây dựng thế lực của riêng mình, về phương diện tình báo mà có được người như này thì đúng là thành công một nửa rồi.
Trong lúc Bạch Diệc Phi định hỏi gì đó, Trương Hoa Bân lại nói: “Nhưng tôi có một điều kiện”.
“Bảo vệ vợ anh?”, Bạch Diệc Phi nghĩ đến ngay điểm này.
Trương Hoa Bân lắc đầu, nói: “Sống được đến ngày mai. Nếu anh sống được đến ngày mai thì tôi sẽ nói lời giữ lời”.
Chương 330: Thoát khỏi vòng vây
Bạch Diệc Phi giật mình, sống đến ngày mai ư? Nói như vậy thì hôm nay có người muốn giết mình?
Trương Hoa Bân thấy dáng vẻ lúc này của Bạch Diệc Phi nên có lòng tốt giải thích cho anh nghe: “Anh giết Vương Hải đúng là quá xốc nổi. Tùng Vưu Duy đã chuẩn bị ra tay rồi nhưng anh nhanh hơn gã ta một bước, cũng vừa hay trải đường cho gã ta rồi đó”.
“Gã ta muốn vị trí chủ tịch?”, Bạch Diệc Phi không ngốc, chỉ nghĩ chút là hiểu được.
Hơn nữa, nếu Tùng Vưu Duy ra tay giết Vương Hải thì chắc chắn sẽ bị chỉ trích nhưng Bạch Diệc Phi ra tay thì lại khác. Như vậy thì chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến gã ta rồi. Gã ta có thể danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí chủ tịch.
Trương Hoa Bân gật đầu, nói: “Đúng thế, hơn nữa, anh cũng không nên giết Tang Thấm”.
Bạch Diệc Phi chau mày, Tang Thấm chính là người đàn ông đến tìm anh trước đó?
Trương Hoa Bân lại nói: “Tùng Vưu Duy sẽ không tha cho anh đâu”.
Bạch Diệc Phi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng gật đầu. Đây cũng coi như thỏa thuận được với nhau rồi, chỉ cần Bạch Diệc Phi có thể sống đến ngày mai, vậy thì Trương Hoa Bân sẽ trung thành tuyệt đối với mình.
Sau khi chắc chắn, Bạch Diệc Phi và Từ Lãng rời đi. Ra khỏi khu chung cư, Từ Lãng lập tức cảnh giác, khẽ nói với Bạch Diệc Phi ở phía sau: “Có người đi theo”.
Bạch Diệc Phi thần sắc không biến đổi, sau khi Trương Hoa Bân nói những lời đó thì anh cũng biết mình rời khỏi đây chắc chắn không đơn giản, vì vậy lúc này anh cũng không ngạc nhiên mà thản nhiên đi về bên đường.
Từ Lãng cũng không có phản ứng gì, đi cùng lên xe rồi đến vị trí ngồi lái.
Lúc này, có người gõ cửa sổ xe của Bạch Diệc Phi. Anh ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện có một người đàn ông trung niên mặc quần áo bình thường, đội mũ lưỡi trai, ở cằm có vài cọng râu nữa.
Nhìn thấy người này, Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lúc sau anh có cảnh giác. Anh không mở cửa xe mà nhìn người ở bên ngoài.
Lúc này, người bên ngoài xe mới liếc nhìn những người đang đi theo kia, Bạch Diệc Phi lập tức nói với Từ Lãng: “Lái xe đi”.
Hành động này của gã rõ ràng là đồng bọn với đám kia nên Từ Lãng lập tức khởi động xe. Xe phóng vút như mũi tên rồi lao về trước.
Người đội mũ lưỡi trai thấy thế thì ngây người tại chỗ, mắng: “Mẹ kiếp”.
Không bao lâu, ba xe cùng nổ máy, tất cả đều đuổi theo xe của Bạch Diệc Phi.
Người đội mũ lưỡi trai không nói nhiều liền chặn một chiếc xe taxi rồi đuổi lái xe xuống, còn mình lên ngồi, lái xe đuổi theo.
“Có ba chiếc xe”, Từ Lãng nhìn qua gương chiếu hậu, nói.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn thấy, sau đó nói: “Cố gắng bỏ xa chúng đi”.
Từ Lãng ừm một tiếng. Sắc mặt Bạch Diệc Phi ngưng trọng, đám người này to gan thật, không ngờ lại truy sát anh một cách lộ liễu như vậy, lẽ nào không sợ cảnh sát bắt được sao?
Ha ha! Cũng phải thôi, Tùng Vưu Duy là người của nhà họ Tùng ở thủ đô. Những chuyện này chẳng phải sẽ dễ dàng xử lý sao?
“Nắm chắc nhé”, Từ Lãng đột nhiên nói một câu. Bạch Diệc Phi theo phản xạ tự nhiên nắm chặt tay nắm trên đầu, lát sau cảm thấy Từ Lãng đang tăng tốc.
Cũng may là nơi này là khu chung cư cũ nên không có nhiều xe lắm. Từ Lãng càng tăng tốc nhanh thì xe phía sau càng đi nhanh.
“Còn một xe nữa”, Từ Lãng phát hiện phía sau ba xe kia còn có một xe taxi nữa.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì nhìn gương chiếu hậu, trong mắt đầy nghi ngờ, lẽ nào đám người đó hành động không đồng nhất sao? Hay là hai tốp khác nhau?
Từ Lãng lại tăng tốc, rẽ ngang rẽ dọc rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ. Ở đây không có xe, môi trường cũng kém, còn có vài thùng rác nữa.
Đột nhiên Từ Lãng hét một tiếng: “Nằm xuống”.
Bạch Diệc Phi lập tức nằm xuống, không bao lâu sau có tiếng súng vang lên.
“Mẹ kiếp”, Bạch Diệc Phi thầm chửi tục: “Không ngờ bọn chúng còn mang súng nữa”.
Sắc mặt Từ Lãng ngưng trọng, ban nãy tránh được mấy viên đạn nhưng xe lại bị bắn trúng, cũng may là không bắn vào cửa kính, nếu không thì bọn người phía sau chớp thời cơ, vậy hai người họ cũng mất mạng rồi.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm, những xe đuổi theo ban nãy giờ đây cũng dừng hết lại, lắc lư trái phải rồi đâm vào tường.
Từ Lãng nhìn qua gương chiếu hậu, cuối cùng một người từ trên xe taxi bước xuống, đó chính là người đàn ông đội mũ lưỡi trai lúc nãy. Sau khi gã xuống xe thì đi lên vài bước đuổi theo ba xe màu đen đang giảm tốc trong con hẻm. Sau đó hắn rút dao ra đâm đòn chí mạng. Người chết hết rồi, xe cũng không lái được nữa nên bị đâm vào tường.
Từ Lãng nhìn thấy cảnh này thì giậm chân ga, Bạch Diệc Phi hú lên một tiếng rồi đập vào ghế xe phía trước.
“Chuyện gì thế?”, Bạch Diệc Phi ôm đầu bị đập ban nãy, ngồi dậy hỏi.
Từ Lãng trầm giọng nói: “Tên đội mũ lưỡi trai kia giết hết đám người kia rồi”, lời nói vừa dứt thì thấy tên đội mũ lưỡi trai kia bước tới.
Gã đang giúp chúng ta sao?
“Cốc, cốc, cốc…”, cửa xe lại bị gõ một tiếng.
Bạch Diệc Phi mở cửa sổ xe ra, vừa định nói gì thì người đó gỡ mũ xuống, Bạch Diệc Phi cũng vì thế mà nhìn thấy diện mạo của người đó.
“Hự… Trần Ngạo Kiều?”
Từ Lãng nhìn lại, gã cũng biết Trần Ngạo Kiều nhưng chưa gặp bao giờ.
Trần Ngạo Kiều ừm một tiếng, biểu cảm cứng đờ, có lẽ không thích cái tên này của mình lắm. Lúc này gã cũng không chấp nhặt gì mà nói: “Đi theo tôi”.
“Á?”, Bạch Diệc Phi sững người ra, hỏi: “Nhưng sao… Sao chúng tôi phải đi theo anh? Chúng tôi…”.
“Sẽ có người đến tiếp đấy, đi thôi”, Trần Ngạo Kiều giải thích.
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhìn Từ Lãng một cái. Từ Lãng không nói gì nhiều, lập tức xuống xe.
Hai người đi theo Trần Ngạo Kiều vào sâu con hẻm. Nhìn thấy cửa phía sau mở ra thì đi vào, nhân tiện đóng cửa lại luôn.
Ba người đứng ở trong đó thì nghe thấy tiếng dao thớt, tiếng xào nấu và tiếng người nói vang lên. Âm thanh hỗn tạp nhưng lại khiến người ta hoang mang giữa hiện thực và mơ mộng.
Ngây người ra một lúc Bạch Diệc Phi mới phản ứng lại, đây là bếp sau của một nhà ăn.
Hiện giờ vẫn chưa đến giờ ăn cơm nhưng sắp đến rồi. Bếp sau là bận nhất, bên trong có mấy người đàn ông mặc đồ bếp màu trắng, người thì cắt rau người thì rửa rau, xào nấu các kiểu, ai cũng có việc của mình.
Kết quả là khi họ định đi thì bếp đó có một người phụ nữ béo đi vào. Cô ta mặc đồ bếp nhưng nhìn dáng vẻ chắc là chức vụ cao hơn những người kia.
Cô ta nhìn một cái thấy ba người này không giống với mấy người làm bếp, tất nhiên chỉ thấy khác về cách ăn mặc thôi.
“Tôi nói ba người này, có đến đây giúp việc không vậy? Đừng đứng đó nữa, mau đi lấy quần áo làm việc đi, không thấy mọi người đang bận sao?”
Ba người đờ ra, ấp úng nói: “Không phải đâu, chúng tôi không phải là…”.
“Không phải cái gì mà không phải, đến giúp thì tự giác chút, đừng có lười biếng, mau đi lấy quần áo đi”, cô ta không nhẫn nại, nói.
Bạch Diệc Phi định lên tiếng giải thích nhưng Trần Ngạo Kiều và Từ Lãng đồng thời kéo anh lại.
“Giờ mà đi ra ngoài khéo bị phát hiện đấy”.
“Thay quần áo giả trang một chút”, vì vậy ba người đi lấy quần áo rồi đến thay ở phòng.
Giờ đây, Bạch Diệc Phi mới có thời gian hỏi Trần Ngạo Kiều: “Sao anh lại quay về vậy?”
“Tôi đến đầu quân cho anh”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì trong lòng kích động. Ban đầu khi cứu được Trần Ngạo Kiều, anh đã có ý muốn giữ gã ở lại rồi nhưng người ta cứ muốn đi nên anh thất vọng một thời gian dài.
Lần này thì hay rồi, người ta còn chủ động quay về và nói muốn đầu quân cho mình, đúng là mừng quá đi.