Vì thế Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi ở bên nhau khiến hắn ta không cam lòng, muốn tìm người cho Bạch Diệc Phi một bài học rồi chụp ảnh lại gửi cho Lưu Hiểu Anh, từ đó khiến cô ta thất vọng về anh.
Lúc này, anh Thạch gõ gõ tay lên mặt bàn, nói: “Rõ ràng là cao thủ, 2 triệu không đủ”.
“Được, tôi có thể thêm tiền, thêm 1 triệu nữa”, chỉ cần có thể cho Bạch Diệc Phi một trận thì bỏ ra số tiền này cũng xứng đáng.
Nhưng anh Thạch lại nói: “Không được, 5 triệu, được thì làm, không thì thôi”.
Phan Bộ Đình do dự một lát rồi vỗ bàn nói: “Được, quyết vậy đi!”
…
Trưa ngày hôm đó, du thuyền của Bạch Diệc Phi cập bến thành phố Thiên Bắc.
Bạch Diệc Phi đứng trên boong tàu, nhìn bến cảng càng ngày càng gần thì không khỏi bồi hồi.
Anh sắp được gặp Lý Tuyết cùng con mình rồi, anh vừa kích động vừa căng thẳng.
Anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đã trở thành bố, điều này khiến anh vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, đồng thời cũng vô cùng vui mừng.
Anh đang nghĩ khi gặp lại Lý Tuyết cùng con thì nên nói gì, nên làm gì, thậm chí còn nghĩ phải chăm sóc con thế nào…
…
Những người quay về lần này, ngoại trừ Bạch Diệc Phi ra thì còn có những người chủ chốt của Cuồng Sa cùng Hứa Y Y và chị em Lục Miêu Miêu.
Bạch Diệc Phi đã hứa với Lục Viễn là đưa bọn họ trở về đất liền, vì thế lần này anh cũng đưa họ theo.
Còn mục đích của Lục Viễn là gì? Bạch Diệc Phi đã không quan tâm nữa.
Hơn nữa, khi Lục Viễn chết, Trương Hoa Bân cũng tra được một chuyện, đó là trong điện thoại của Lục Viễn có một số cố định, sau khi tra ra thì đó là của nhà họ Tùng ở thủ đô.
Hơn nữa, vừa hay số điện thoại đó chỉ khác một số với số điện thoại mà Vân Anh cho anh xem lúc trước, cũng có nghĩa là người liên lạc với Vân Anh là người nhà họ Tùng.
Sau khi thuyền cập bến thì có người muốn bê đồ cho Bạch Diệc Phi nhưng anh từ chối. Bởi vì đây là những món quà đặc biệt mà anh đem về cho Lý Tuyết, anh không muốn đưa cho người khác.
…
Sau khi xuống thuyền, Lục Miêu Miêu đứng bên bến tàu, nhìn thủ đô xe cộ tấp nập, cô ta ngây ra một lúc lâu.
Lục Dương cũng vậy, thậm chí còn không tin được những gì mình nhìn thấy.
Hứa Y Y cũng đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc đến há miệng.
Bạch Diệc Phi nói với bọn họ: “Cảm nhận đi, đây mới là thế giới thực sự”.
Một lúc sau, xe của tập đoàn Phi Tuyết đã đến bến tàu, Trương Vinh xuống xe rồi chạy đến trước mặt Bạch Diệc Phi, cười giả lả định cầm đồ hộ anh: “Chủ tịch, anh về rồi, mọi người đều rất nhớ anh”.
Bạch Diệc Phi tránh ra, không cho Trương Vinh đụng vào đồ, cười nói: “Tôi tự cầm được”.
Trương Vinh thấy thế thì khựng lại, sau đó lại cười nói: “Xe đã chuẩn bị xong rồi, mời chủ tịch lên”.
Cách đó không xa có một chiếc xe Bently đang đỗ, bên cạnh nó là hai hàng vệ sĩ mặc đồng phục chỉnh tề.
Bạch Diệc Phi bình thản gật đầu: “Vậy đi thôi”.
Chị em Lục Miêu Miêu theo sau anh, đi về phía chiếc Bently.
Nhưng lúc sắp đi đến thì Bạch Diệc Phi đột nhiên dừng lại, cau mày, đồng thời anh nghiêng người né, tóm lấy cổ tay một người đang cầm dao.
Những người xung quanh thấy vậy thì lập tức tách ra.
Những người Cuồng Sa định ra tay thì Bạch Diệc Phi lại liếc họ một cái, ý bảo họ tạm thời không cần động.
Trương Vinh kinh ngạc đến mức suýt nữa thì hét lên nhưng bị Bạch Diệc Phi ngăn lại.
Chị em Lục Miêu Miêu cùng Hứa Y Y đều kinh ngạc đến vẻ mặt thay đổi.
Bên sườn Bạch Diệc Phi là một gã đàn ông đội mũ đen, ăn mặc hơi quái dị, khuôn mặt dài nhỏ. Người này chính là bartender mà Phan Bộ Đình tìm đến.
Mục tiêu của gã là cái người đi gần nhóm người tập đoàn Phi Tuyết, vì thế gã lập tức xác định được Bạch Diệc Phi.
Bản thân Bạch Diệc Phi tự mình xách vali nên gã nghĩ anh đi một mình.
Con dao không đâm trúng khiến anh Thạch khựng lại nhưng gã không quá chú ý đến điều này. Gã cười với Bạch Diệc Phi, nói: “Tên nhãi mày cũng phản ứng nhanh đấy, nhưng… A…”
Gã còn chưa nói xong Bạch Diệc Phi đã vứt con dao trong tay xuống đất khiến gã cũng theo đó mà kêu lên.
Anh Thạch đánh đấm cũng tạm được, nhưng đó chỉ là với một người bình thường mà thôi, với thực lực của gã hiện giờ thì chỉ cần cao thủ cấp 4 là đã có thể giết được gã chứ đừng nói là Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến gã, ném gã ra đằng sau rồi đi thẳng.
Anh Thạch lui về sau vài bước, còn chưa đứng vững đã bị đám người Cuồng Sa tóm.
Anh Thạch nhất thời sững sờ, sau đó chửi ầm lên: “Mẹ nó, buông tao ra”.
Gã vừa nói vừa vung tay nhưng người của Cuồng Sa lại đạp lên đầu gối gã.
“A!”
Anh Thạch quỳ xuống đất, kêu gào thảm thiết.
Bạch Diệc Phi đưa đám người Lục Miêu Miêu lên xe.
Trương Vinh lại đi đến trước mặt anh Thạch, không nói gì mà cho gã một bạt tai.
“Bốp!”
“Tên nhãi nhép ở đâu chui ra, đến sếp Bạch của bọn tao mà mày cũng dám động?”
Anh Thạch đau đến nhe răng, mà sau khi nghe Trương Vinh nói thì gã trợn tròn hai mắt: “Sếp… Sếp Bạch?”
“Anh ta là Bạch…”
Ai ai cũng biết, người có được một đội hình như thế này lại họ Bạch thì ngoại trừ Bạch Diệc Phi ra thì còn có thể là ai được nữa?
Trương Vinh không thèm để ý đến gã mà vung tay: “Đưa người đi!”
Sau đó người của Cuồng Sa đưa gã lên một chiếc xe khác.
Anh Thạch lúc này vô cùng hối hận, chửi ầm lên: “Phan Bộ Đình, mẹ nó mày dám gài ông, nếu lần này ông đây ra được thì sẽ đập chết mày!”
Nếu Bạch Diệc Phi không trọc đầu thì gã đương nhiên có thể nhận ra được, dù sao gã cũng từng là thuộc hạ của Lưu đầu trọc.
Bạch Diệc Phi ở ngay trước chiếc xe đó, nghe anh Thạch chửi vậy thì dừng lại, sau đó xuống xe, đến trước mặt Trương Vinh: “Các ông đưa họ về trước, sắp xếp cho họ ở biệt thự cảng Lam Ba, sau đó liên lạc trường học cho họ”.
“Vâng”.
Nói xong, anh đi lên chiếc xe ở phía sau.
Anh ngồi bên cạnh anh Thạch. Gã bị anh nhìn đến mức co rúm người lại, cực kỳ sợ hãi.
“Phan Bộ Đình bảo anh đến?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Anh Thạch nghe vậy thì khóc nói: “Sếp Bạch, tôi sai rồi, tôi nhất thời nổi lòng tham mới nhận 5 triệu của Phan Bộ Đình đi đánh một người, nhưng tôi không ngờ người đó lại là anh”.
“Nếu biết là anh, đừng nói là đồng ý với hắn, tôi còn cho hắn một trận ấy!”
Bạch Diệc Phi vung tay để người của Cuồng Sa thả anh Thạch ra.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Biết Phan Bộ Đình bây giờ đang ở đâu không?”
Anh Thạch lập tức gật đầu nói: “Tôi biết, tôi biết, hắn còn đang đợi tin tức của tôi, tôi đưa anh đi”.
Một quán bar ở thành phố Thiên Bắc.
Bởi vì đang là buổi sáng nên quán bar không làm việc, trong quán chẳng có mấy người.
Nhưng trong một phòng bao, Phan Bộ Đình trái ôm phải ấp, còn vuốt ve cơ thể hai người đẹp.
Hai cô gái này đều là tiếp rượu của quán bar, thân hình rất đẹp, trang điểm quyến rũ. Bởi vì Phan Bộ Đình trả tiền nên bọn họ không nói gì được, thậm chí còn phối hợp với hắn ta.
Lúc này, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
Phan Bộ Đình quay lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng cửa mở thì tưởng là anh Thạch đã về. Hắn ta không quay đầu lại, cười nói: “Anh Thạch về rồi, anh đúng là mạnh thật đấy, nào, cùng uống rượu với tôi”.
Phan Bộ Đình suy cho cùng cũng chỉ là một người bình thường, không quá hiểu rõ về những người biết võ, hắn ta nghĩ anh Thạch là cao thủ ở thành phố Thiên Bắc thì có thể thắng được Bạch Diệc Phi.
Sau khi Phan Bộ Đình nói vậy thì không ai trả lời.
Lúc này hắn ta mới ngây ra rồi quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn thì hắn ta đã lập tức hóa đá, sợ đến mức dựng tóc gáy.
Anh Thạch đứng sau lưng một người đàn ông mặc đồ đen. Gã cúi đầu, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Mà người đàn ông mặc đồ đen chính là Bạch Diệc Phi.
Phan Bộ Đình đứng lên, sợ đến lui về sau vài bước, chỉ vào Bạch Diệc Phi mà gào lên: “Là mày! Sao lại là mày?”