Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Không bỏ qua cho anh
Tất nhiên những lời mà Lưu Hiểu Anh nói ra không hề khiến Tôn Vĩ cảm thấy uy hiếp: “Ha ha….đánh chết tôi sao? Đang nói đùa hả?”
Trong phòng này toàn là mấy đồ chơi tình thú, trừ mấy cái đó ra cũng chỉ có một cái gối mềm Lưu Hiểu Anh đang cầm trong tay thôi. Vậy mà nói muốn đánh chết ông ta, tấu hài à?
Lý Tuyết bị Lưu Hiểu Anh đẩy ra, cô ngã ngồi xuống bên kia ghế sô pha, cách Tôn Vĩ cũng một khoảng. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tôn Vĩ thì cô cảm thấy ông ta rất đáng ghét, cô muốn bước lên bảo vệ Lưu Hiểu Anh.
Tôn Vĩ liếc mắt về phía Lý Tuyết, ông ta cười khà khà nói: “Cô nói tôi nên chơi cô trước, hay là chơi cô ta trước đây?”
Lưu Hiểu Anh chán ghét nói: “Đừng có nằm mơ nữa. Nếu không Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”
Vừa nghe thấy tên Bạch Diệc Phi thì Tôn Vĩ đã tức giận: “Thằng đó còn chẳng biết mấy người đang ở đâu, vậy mà còn mong chờ thằng đó đến cứu hai người ấy hả? Hừ! Mà cho dù có biết thì cũng đã muộn rồi!”
Tôn Vĩ nói xong thì cũng không muốn tốn thời gian nữa, ông ta nhào thẳng về phía Lưu Hiểu Anh.
Nhưng không ngờ Lý Tuyết lại cầm ly rượu vừa nãy của Tôn Vĩ đập mạnh tới.
Ly rượu đập trúng vào trán của Tôn Vĩ, màu đỏ của rượu vang lập tức tràn ra, chảy xuống dọc theo mặt ông ta.
Tôn Vĩ bị ly rượu đập vào người thì cảm thấy vô cùng đau đớn. Không chỉ thế, mấy giọt rượu đổ ra còn chảy vào mắt, khiến cho ông ta phải nhanh chóng che mắt lại.
Thấy thế thì Lưu Hiểu Anh vội kéo Lý Tuyết chạy về phía cửa.
“Chạy mau!”
Tôn Vĩ kịp thời phản ứng, ông ta chịu đựng cơn đau từ đôi mắt cố gắng túm người lại. Nhưng Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh đã chạy đến gian ngoài rồi.
“Giữ chúng nó lại cho tao!”, Tôn Vĩ hét lớn một câu.
Đám đàn em canh giữ ngoài cửa lập tức xông vào, bao vây lấy Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh.
Tôn Vĩ đi đến trước mặt Lưu Hiểu Anh: “Ông coi trọng mày thì đó chính là phúc của mày. Mày ngoan ngoãn nằm đấy cho tao chơi, nếu không...”
“Tao sẽ chơi mày ngay trước mặt Bạch Diệc Phi đấy!”
Lúc này Lưu Hiểu Anh cảm thấy vô cùng bất lực. Chẳng lẽ thật sự để ông ta vấy bẩn mình thế này sao? Không có một ai đến cứu các cô sao? Vì sao lại như thế? Cô ta không muốn bị vấy bẩn!
Lưu Hiểu Anh nghĩ thế thì trong lòng thầm kiên quyết. Nếu như Tôn Vĩ thật sự cưỡng bức thì cô ta sẽ tự sát ngay lập tức!
Nhưng lúc này Lý Tuyết vốn đang bị đám đàn em kia khống chế lại đột nhiên kêu lên một tiếng, cô vùng vẫy khỏi sự kìm kẹp xông về phía Tôn Vĩ: “Không cho phép ông bắt nạt chị!”
Tôn Vĩ không chú ý đến bên này, lại thêm Lý Tuyết dùng sức không nhỏ, nên Tôn Vĩ đã bị xô ngã nhào xuống đất.
“Mẹ nó!”, Tôn Vĩ ngã ngồi dưới đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Sau khi Lý Tuyết xô ngã Tôn Vĩ thì lập tức bị những người đứng phía sau bắt về, rồi giữ chặt lại.
Sau đó Tôn Vĩ đứng dậy bước sang bên đó, ông ta thẳng tay đánh vào mặt Lý Tuyết.


“Bốp!”
Đầu tiên là bị Lý Tuyết dùng ly rượu đập vào mặt, còn bây giờ lại bị xô ngã, vậy nên sự tức giận của ông ta với Lý Tuyết tăng lên vùn vụt: “Con mẹ nó! Hôm nay tao không tin không thể dạy dỗ được mày!”
Tôn Vĩ nói xong thì nâng cằm Lý Tuyết lên, ông ta đánh thẳng vào mặt Lý Tuyết hai cái.
Lý Tuyết không nhịn được mà rơi nước mắt, cô thấp giọng nức nở.
Tôn Vĩ muốn đánh thêm nữa thì đột nhiên dừng lại.
Lý Tuyết vốn đã rất xinh đẹp, sau khi bị đánh hai ba cái thì hai bên má xuất hiện dấu đỏ, cộng thêm hốc mắt của Lý Tuyết cũng ửng đỏ, khóe mắt còn chảy xuống vài ba giọt nước mắt. Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu thế này càng khiến cho người ta cảm thấy muốn bắt nạt.
Vẻ đẹp thế này thật sự khiến cho bất cứ gã đàn ông nào cũng phải hưng phấn điên cuồng.
Ánh mắt Tôn Vĩ nhìn Lý Tuyết đã thay đổi, càng trở nên hèn mọn và dâm tà hơn.
Ông ta không thể chờ được nữa mà muốn có được Lý Tuyết ngay lập tức: “Mau làm cô ta ngất đi!”
Tên đàn em Thanh Ngư nghe vậy thì gật đầu, một tên đàn em khác đưa cây gậy đang cầm trong tay cho tên đang giữ lấy Lý Tuyết.
Tên kia cầm lấy cây gậy rồi bất ngờ đánh vào gáy Lý Tuyết.
Lúc này cửa phòng cũng bị phá ra, Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ chạy vào.
“Tuyết Nhi!”
Tốc độ ra tay của kẻ kia cực nhanh, chỉ trong chớp mắt cây gậy đã đập vào người Lý Tuyết. Lý Tuyết lập tức ngất xỉu nằm trên đất.
Mà Bạch Diệc Phi phải trơ mắt đứng nhìn Lý Tuyết bị người ta đánh một gậy, anh lập tức khuỵu xuống đất. Lúc này anh cảm thấy như ngày tận thế đã đến vậy.
Chương 252: Mau khai tên ra
Đến bây giờ Tôn Vĩ vẫn còn có chút mơ hồ.
Mới đầu khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ cùng nhau xông vào thì ông ta hoàn toàn không hiểu tại sao hai người đó lại tìm được nơi này?
Sau đó lại thấy Bạch Diệc Phi té xỉu, ông ta cảm thấy mông lung như một trò đùa. Chẳng lẽ cứ nhìn thấy vợ mình ngất xỉu thì bản thân cũng ngất xỉu theo luôn sao?
Bạch Hổ đỡ lấy Bạch Diệc Phi, anh ta nhanh chóng gọi 120, sau đó lại đặt anh sang một bên. Lúc này anh ta mới quét mắt nhìn qua đám người ở đây.
Tôn Vĩ vẫn còn nhớ rõ ký ức bị Bạch Hổ đánh, ông ta chỉ nhìn thấy anh ta thôi cũng cảm thấy đau đớn rồi. Cơ thể mập mạp của ông ta không khỏi run rẩy: “Mày…mày muốn làm gì?”
Đám đàn em Thanh Ngư không tham dự vào chuyện lần trước, vậy nên không biết sức mạnh thật sự của Bạch Hổ, bọn họ thấy thái độ của Tôn Vĩ như thế thì nghĩ rằng chỉ cần bảo vệ được ông ta thì ông ta chắc chắn sẽ tăng lương cho bọn họ. Vậy nên bọn họ lập tức đứng ra.
“Mày từ đâu đến đây? Mau khai tên tuổi ra!”
Nhưng đáp lại câu hỏi này là một cú đạp của Bạch Hổ, tiếng va chạm vang lên, gã kia đập thẳng vào tường.
Những tên đàn em khác lập tức trợn tròn mắt.
Vừa rồi bọn chúng đã nhìn thấy cái gì vậy?
Nhưng mà chẳng có thời gian để bọn chúng suy nghĩ nhiều, Bạch Hổ đã tặng cho mỗi người một đạp, nhanh chóng giải quyết hết đám người trước mặt này.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó thì yên ắng lại.
Bây giờ chỉ còn mỗi Tôn Vĩ.
“Đại ca, có chuyện gì thì từ từ nói, có chuyện gì thì từ từ nói….”, Tôn Vĩ sợ hãi lùi lại, đến khi đụng phải chân tường, không còn đường lùi nữa thì mới đứng yên.
Bạch Hổ không nói tiếng nào, anh ta giơ tay lên đánh cho Tôn Vĩ bất tỉnh.
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy cảnh này thì thở dài một hơi, sau đó chạy nhanh đến bên cạnh Lý Tuyết. Đầu tiên là xem xét tình huống của Lý Tuyết, sau khi phát hiện ra không có gì đáng ngại thi lại tranh thủ thời gian chạy đến bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Lần này Bạch Diệc Phi ngất xỉu là do cảm xúc dao động quá mạnh. Đợi đến khi anh tỉnh lại thì chắc chắn sẽ suy yếu hơn so với trước đây.
Xe cứu thương đã đến nơi, Bạch Hổ để Lưu Hiểu Anh đi theo Lý Tuyết, còn Bạch Diệc Phi thì tiếp tục ở lại chỗ này.
Bạch Hổ biết rằng sau khi tỉnh lại thì Bạch Diệc Phi nhất định sẽ xử lý tên Tôn Vĩ này. Bởi vì lần này Tôn Vĩ đã thật sự chọc giận Bạch Diệc Phi rồi. Lần này ông ta đã động đến điểm giới hạn của anh, chỉ cần nghĩ thôi đã biết được hậu quả rồi.
Lưu Hiểu Anh cũng biết rõ tính tình của Bạch Diệc Phi nên không nhiều lời nữa mà đi theo xe cứu thương.
Một tiếng sau, Bạch Diệc Phi tỉnh lại.
“Tuyết Nhi!”
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngồi dậy, sau đó phát hiện ngoại trừ đám người Tôn Vĩ đang nằm dưới mặt đất thì chỗ này chỉ còn lại mỗi anh và Bạch Hổ mà thôi.
“Tuyết Nhi đâu rồi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Hổ trả lời: “Đã đưa đến bệnh viện rồi, không có việc gì cả, chỉ bị ngất xỉu thôi”.
Bạch Diệc Phi nghe thế thì thấy yên tâm hơn nhiều, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng Lý Tuyết bị người ta đánh một gậy thì trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác tuyệt vọng kia khiến anh thấy mình như suýt chết rồi vậy.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, anh từ từ bình tĩnh lại: “Đứng lên thôi, đi đến chỗ Tôn Vĩ”.
Tôn Vĩ mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng nằm trên đất, trên áo choàng tắm có dính một ít rượu vang đỏ, trán thì sưng đỏ lên một cục.
Bạch Diệc Phi không phải kẻ ngu, anh chỉ nhìn qua thôi đã biết Tôn Vĩ định làm gì rồi? Nếu như anh đến muộn một chút thì Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh đều bị tên lưu manh này cưỡng bức mất.
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đều bị người ta cưỡng bức, nghĩ thôi cũng biết chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý lớn thế nào, đặc biệt là Lý Tuyết. Bây giờ cô chỉ là một đứa trẻ, chuyện đáng sợ như thế này sẽ tạo ra biết bao tổn thương cho cô chứ!
Vậy nên Tôn Vĩ nhất định phải chết!
Bạch Hổ đứng sau lưng Bạch Diệc Phi, không nói gì cả.
Một lúc lâu sau thì giọng nói trầm thấp của Bạch Diệc Phi mới vang lên: “Không cẩn thận ngủ trong nhà tắm rồi chết, chuyện này rất bình thường đúng không?”
Bạch Hổ giật mình, anh ta nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của Bạch Diệc Phi: “Vâng”.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Camera”.
Bạch Hổ hiểu ý, anh ta quay người rời đi.
Sau khi Bạch Hổ rời đi thì Bạch Diệc Phi lập tức dùng sức đá vào người Tôn Vĩ, đá xong mới chịu đi ra khỏi phòng.
Trong phòng tắm không có camera giám sát nhưng căn phòng bên ngoài thì có.
Bên trong camera theo dõi ghi lại tất cả những gì xảy ra trong gian phòng này, kể cả lúc Bạch Diệc Phi đánh Tôn Vĩ rồi rời đi.
...
Bạch Diệc Phi gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Anh, sau đó thì đi đến bệnh viện.
Lý Tuyết không có gì đáng ngại, chỉ là bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, vậy nên Lưu Hiểu Anh mới luôn túc trực trong phòng bệnh.
Sau khi nhìn thấy Lý Tuyết đang nằm trên giường thì Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Tuyết Nhi!”


Lưu Hiểu Anh đứng dậy, nhường lại vị trí cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đến gần, anh muốn nhìn Lý Tuyết thật kỹ, nhưng lại phát hiện ra dấu tay trên mặt Lý Tuyết, anh lập tức biết là do Tôn Vĩ làm. Trong mắt chất chứa lửa giận: “Tên kia dám đánh em hả!”
“Bạch Diệc Phi!”, Lưu Hiểu Anh đỡ lấy cơ thể đang lung lay của Bạch Diệc Phi: “Anh bình tĩnh một chút đi, Tiểu Tuyết không làm sao đâu”.
Nhưng mà cô thật sự đã bị Tôn Vĩ đánh.
Bạch Diệc Phi hít sâu mấy hơi, anh nhìn về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lưu Hiểu Anh không để ý xem tại sao Bạch Hổ lại đi ra ngoài, cô ta chỉ một mực khuyên nhủ: “Chờ một lúc nữa chắc Tiểu Tuyết sẽ tỉnh lại thôi. Anh cũng nên chú ý đến cơ thể mình một chút, không thể ngất xỉu thêm một lần nữa đâu”.
Bạch Diệc Phi cũng có thể tự cảm nhận thấy sau lần ngất xỉu này thì cơ thể đã suy yếu hơn hẳn so với trước kia, đúng là cơ thể sắp không chịu được rồi.
Lưu Hiểu Anh thấy vẻ mặt của anh thì cũng không nhiều lời nữa, cô ta lặng lẽ đi sang một bên.
Bạch Diệc Phi cũng không thông báo chuyện này cho Lưu Tử Vân. Lý Cường Đông còn đang nằm trong bệnh viện, chuyện của Lý Tuyết sẽ làm cho hai người họ càng thêm lo lắng hơn. May mắn Lý Tuyết chỉ ngất đi thôi, không có việc gì lớn cả. Nếu không thì cũng không giấu nổi chuyện này.
Hai giờ sau, Lý Tuyết tỉnh lại.
“Tuyết Nhi, em tỉnh rồi, có chỗ nào thấy không thoải mái không?”, Bạch Diệc Phi lo lắng hỏi.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, cô chớp mắt mấy cái, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không có”.
Trong đầu Lý Tuyết bây giờ rất mơ hồ. Vừa rồi hai bị người xấu bắt đi, cô còn bị đánh, sau đó thì không biết gì nữa. Nhưng mà không sao hết, chỉ cần chú ở đây thì cô sẽ không sợ bất cứ chuyện gì nữa.
Chương 253: Chết cũng đáng
Buổi tối có một tin giật gân được công bố ra ngoài.
Sau khi ngủ quên trong phòng xông hơi thì Tôn Vĩ, chủ tịch ngân hàng Cự Đỉnh đã chết vì ngạt thở.
Tin tức này vừa công bố ra đã khiến chủ tịch các xí nghiệp ở thành phố Thiên Bắc đều sửng sốt.
Chắc hẳn ai cũng biết đến thân phận của Tôn Vĩ rồi, cái chết của ông ta sẽ khiến ngân hàng Cự Đỉnh chịu ảnh hưởng theo.
Trước đây chủ tịch Hầu Tước bảo những xí nghiệp đó mau chóng rút vốn ra, có người đồng ý, nhưng có người lại duy trì thái độ quan sát, cũng không rút vốn luôn ra.
Lần này thì hay rồi, Tôn Vĩ đã chết, tiền vốn của bọn họ cũng bị ảnh hưởng theo.
Người sốc nhất là Tôn Huy.
Tôn Huy giận Tôn Vĩ không làm việc cho hẳn hoi, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là đồng hương, hơn nữa lại cùng nhau cố gắng gây dựng sự nghiệp đến ngày hôm nay, con đường đã trải qua cũng không dễ dàng gì.
Ông ta vẫn còn chút tình nghĩa đồng hương với Tôn Vĩ, hơn nữa chuyện lần này còn có cách giải quyết, nhưng không ngờ Tôn Vĩ lại chết.
Lúc Tôn Huy biết tin này thì ông ta còn không dám tin, cho tận tới khi ông ta nhìn thấy thi thể của Tôn Vĩ…
Bên ngoài phòng xông hơi, Tôn Huy nhìn Tần Hoa: “Cảnh sát, đây…đây chắc chắn là cố ý mưu sát!”
Tôn Huy nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan tới Bạch Diệc Phi, gần đây Tôn Vĩ cũng chỉ đắc tội với Bạch Diệc Phi thôi, hơn nữa trước đây đâu phải Tôn Vĩ chưa từng tắm xông hơi, sao ông ta có thể chết vì ngạt thở sau khi ngủ quên chứ?
Tần Hoa dẫn theo một đội nhân viên cảnh sát phong tỏa hiện trường, tra khám manh mối khắp nơi, anh ta nghe thấy lời Tôn Huy nói thì trả lời: “Chủ tịch Tôn, chuyện này rốt cuộc là mưu sát hay là chết do bất cẩn thì còn cần tìm chứng cứ, không thể ra quyết định một cách độc đoán như vậy được”.
“Sao lại không phải mưu sát?”, Tôn Huy ngạc nhiên: “Cảnh sát, đang yên đang lành lại chết vì ngạt thở lúc ngủ trong phòng tắm xông hơi, chuyện này không kỳ lạ sao?”
“Hơn nữa tôi vô cùng nghi ngờ kẻ giết người chính là Bạch Diệc Phi, chủ tịch tập đoàn Hầu Tước!"
"Gần đây Hầu Tước đang nhắm vào Cự Đỉnh, còn yêu cầu các xí nghiệp ở thành phố Thiên Bắc rút vốn khỏi Cự Đỉnh, có thể thấy Bạch Diệc Phi có động cơ với Tôn Vĩ, nhất định là anh ta đã giết người!"
Phân tích của Tôn Vĩ rất hợp lý, không thể không nói rất gần với chân tướng rồi.
Sau khi nghe Tôn Huy nói thì Tần Hoa khẽ nhíu mày: "Chủ tịch Tôn, cho dù là vụ án nào cũng phải có chứng cứ, không phải ông nói mồm là phải đâu, đồng nghiệp của tôi đang tìm kiếm chứng cứ, tình hình cụ thể như thế nào thi chúng tôi sẽ thông báo cho ông biết sau".
Tôn Huy không cam tâm: "Cảnh sát, anh tin tôi đi, chắc chắn là Bạch Diệc Phi ra tay! Trừ anh ta ra không ai…"
“Đủ rồi, bên cảnh sát chúng tôi đang làm việc, xin ông đừng làm phiền”, sắc mặt Tần Hoa rất không tốt.
Tôn Huy ngừng lại nhưng vẫn không cam lòng, cuối cùng ông ta hừ lạnh một tiếng rồi mới rời khỏi hiện trường.
Sau khi ông ta rời đi thì một cảnh sát cầm video giám sát đến: "Đội trưởng Tần, đây là camera giám sát".
Sau khi Tần Hoa cầm lấy thì tay nắm chặt lại, anh ta có nên xem video không? Nếu thật sự là Bạch Diệc Phi thì sao?
Đợi đến khi thi thể được mang đi và bọn họ kiểm tra các phòng riêng xong thì nhóm người Tần Hoa mới quay trở lại đồn cảnh sát.
Tần Hoa do dự rất lâu rồi mới một mình mở video giám sát ra xem.

Sau khi xem xong video thì Tần Hoa rất phẫn nộ: “Tôn Vĩ đáng chết!”
Đúng vậy, Tần Hoa cảm thấy Tôn Vĩ thật sự đáng chết.
Bắt cóc Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết xong còn muốn cưỡng hiếp hai người bọn họ, nếu như không phải Bạch Diệc Phi đến kịp thời thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được!
Xem đến cuối cùng thì Tần Hoa thấy Bạch Diệc Phi đã đi, Tôn Vĩ ngất trên mặt đất, sau đó camera bị nhiễu sóng, không còn video nữa, đợi lúc hiện lại hình thì Tôn Vĩ ở trong camera vẫn duy trì tư thế như cũ.
Tần Hoa biết camera giám sát chắc chắn đã bị người khác động tay vào, điều này cho thấy cái chết của Tôn Vĩ thật sự là một vụ giết người.
Một lúc sau báo cáo khám nghiệm tử thi được bên pháp y gửi tới.
Đúng là Tôn Vĩ bị ngạt thở chết, nhưng có vẻ nhiệt độ trong phòng xông hơi dường như đã được điều chỉnh thành 50 độ, Tôn Vĩ ở trong phòng có nhiệt độ cao, cộng thêm hơi nước tràn ngập toàn bộ căn phòng nên oxi trong phòng càng ngày càng ít, vì thế ông ta mới bị chết ngạt.
Sau khi Tần Hoa xem xong cũng đã nghĩ ra toàn bộ quá trình phạm tội, trước tiên có người phá hủy camera giám sát, sau đó điều chỉnh nhiệt độ trong phòng riêng của Tôn Vĩ lên 50 độ, một lúc lâu sau khi đảm bảo rằng Tôn Vĩ đã chết rồi thì mới điều chỉnh lại nhiệt độ như cũ.
Mà điều khiến người ta kỳ lạ là trên mặt Tôn Vĩ có hai vết tát, nhưng không hề phát hiện bất cứ dấu vân tay nào.
Vẻ mặt của Tần Hoa trở nên nghiêm túc, bởi vì anh ta đã biết hung thủ là ai rồi.
Đồng thời tâm trạng của anh ta cũng có chút phức tạp.

Lưu Hiểu Anh mới biết tin này vào sáng ngày hôm sau.
"Tôn Vĩ chết rồi sao?"
Một tên cặn bã như vậy chết cũng đáng!
Lý Tuyết không biết chuyện này, bây giờ cô đang nghỉ ngơi ở trong nhà, Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh đều ở cùng với cô.
Bạch Diệc Phi còn kêu Bạch Hổ phải bảo vệ Lý Tuyết mọi lúc mọi nơi.
Tôn Vĩ đã chết, nhưng khó đảm bảo rằng những người khác sẽ tìm đến Lý Tuyết.
Lúc này Bạch Diệc Phi ở Hầu tước, anh gọi điện cho Lưu Đầu Trọc và Lão Khương.
"Đập phá hết các tất cả các tụ điểm ăn chơi của Thanh Ngư cho tôi".
Lưu Đầu Trọc và Lão Khương vội vàng đồng ý, cơ hội tốt để đánh Thanh Ngư, hơn nữa còn kiếm thêm được tiền, đúng là cơ hội ngàn năm có một.
Một buổi sáng trôi qua, lại có thêm tin tức mới.
Các tụ điểm ăn chơi trên địa bàn Khu Tây của Thanh Ngư chỉ trong một buổi sáng đã bị đập phá thành đống đổ nát.
Sau khi đập tới cuối thì Lưu Đầu Trọc và Lão Khương gặp nhau ở sòng bài Hoàng Đế.
Thanh Ngư nhận được tin tức thì lập tức đi xuống dưới, hắn nhìn thấy là Lưu Đầu Trọc và Lão Khương thì lập tức tức giận nói: "Chúng mày bắt tay nhau phá tao hả! Mẹ kiếp! Chúng mày nghĩ thằng này hiền hả?"
"Anh em đâu, lên!"
Người của ba bên bắt đầu lao vào đánh nhau.


Kết quả đã rõ như ban ngày.
Lưu Đầu Trọc và Lão Khương đã đánh bại được Thanh Ngư và đám đàn em của hắn, không chỉ vậy họ còn đập tan sòng bài Hoàng Đế nữa.
Đập xong thì ánh mắt Lão Khương lóe lên: "Lão Lưu, mày nghĩ chúng ta có nên nhân cơ hội này giải quyết triệt để? Sau đó chia đôi khu Tây này không?"
Thanh Ngư nằm trên đất vùng vẫy: "Chúng mày...chúng mày dám ... giết người...là phạm pháp..."
Cả Lão Khương và Lưu Đầu Trọc đều phớt lờ Thanh Ngư.
Lưu Đầu Trọc nhẹ giọng nói: "Tao chỉ làm theo những gì sếp dặn thôi".
Nói xong thì Lưu Đầu Trọc xoay người bước đi.
Lão Khương nhún vai: "Quên đi, chúng ta đi thôi!"
Thanh Ngư lúc này mới biết không phải bọn họ liên kết lại để xử hắn, mà là Bạch Diệc Phi muốn cho hắn một trận.
Bạch Diệc Phi không chỉ tức giận với riêng Tôn Vĩ, mà còn cả Thanh Ngư và đám đàn em của hắn nữa.
Đây chính là kết cục mà Thanh Ngư tự chuốc lấy.
Nếu Thanh Ngư không hợp tác với Tôn Vĩ thì anh sẽ không động đến hắn, nhưng Thanh Ngư lại không biết sống chết mà tiếp tục hợp tác với Tôn Vĩ.
Hơn nữa nếu Thanh Ngư không hợp tác với Tôn Vĩ, thì Tôn Vĩ sẽ không bắt được Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh, nếu thế thì cũng không đến bước đường này.
Hiện giờ Thanh Ngư hối hận rồi, Bạch Diệc Phi thật sự không dễ trêu chọc vào.
"Tôn Vĩ chết tiệt!"
"Chết cũng đáng!"
Chương 254: Hợp tác điều tra
Buổi chiều, chủ tịch Tôn của Cự Đỉnh chủ động tới Hầu Tước tìm Bạch Diệc Phi.
Khi Tôn Huy nhìn thấy phòng làm việc không có người ngoài thì ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi! Chính anh đã giết Tôn Vĩ!"
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn ông ta: "Không phải tôi!"
"Hừ!", Tôn Huy hừ lạnh một tiếng: "Chắc chắn là anh! Anh không cần phải cãi chày cãi cối ở đây! Tôi nói cho anh biết, tôi đã hỏi người ở quán xông hơi. Sau khi Tôn Vĩ vào đó thì chính anh đã dẫn người xông vào quán, hơn nữa bọn họ còn thấy một đám người bị các anh đánh chạy ra ngoài, còn anh là người rời khỏi đó cuối cùng, không phải anh thì còn ai nữa?"
"Làm sao biết được bình thường ông ta có đắc tội với ai không chứ?"
"Anh! Nếu anh không thừa nhận thì cứ chờ đi, bây giờ tôi sẽ lập tức đi tố cáo anh! Còn nữa, tập đoàn Hầu Tước này của anh tiêu đời rồi!"
Nói xong thì Tôn Huy xoay người, đẩy mạnh cửa đi ra.
Bạch Diệc Phi vẫn ngồi ở đó, không phản ứng gì.
Long Linh Linh vẫn luôn đứng ngoài cửa, mặc dù cô ta không nghe được nội dung cuộc nói chuyện, nhưng khi thấy Tôn Huy đẩy mạnh cửa đi ra thì cũng biết cuộc nói chuyện giữa họ cũng không mấy vui vẻ rồi.
"Chủ tịch?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không sao đâu, hãy chuẩn bị cho một trận chiến ác liệt sắp diễn ra đi".
...
Sau khi Tôn Huy quay về thì nhanh chóng gọi thư ký của mình tới.
"Đi thông báo cho người ở trong tỉnh, mau chóng chặn hết tất cả tàu chở hàng của tập đoàn Hầu Tước. Không cần biết lý do gì, các người phải tìm lý do để ngăn lại cho tôi!"
Dù sao thì tập đoàn Cự Đỉnh cũng là một tập đoàn thuộc top 100 cả nước. Ban đầu họ không đối đầu với Hầu Tước là vì không muốn rước lấy phiền phức, nhiều hơn một chuyện cũng không bằng bớt đi một chuyện, thế nhưng Bạch Diệc Phi lại chơi ác như thế, dám giết chết Tôn Vĩ.
Vậy ông ta sẽ không để Bạch Diệc Phi sống tốt!


.....
Sau khi Tôn Huy đi thì Diệp Ngải lại tới.
"Chuyện Tôn Vĩ chết có liên quan tới anh không?"
Bạch Diệc Phi vẫn lắc đầu.
Diệp Ngải nghi ngờ nhìn anh, cô ta cũng nhận được tin tức nói rằng khi Tôn Vĩ ở phòng xông hơi thì Bạch Diệc Phi là người cuối cùng gặp ông ta, mà vừa khéo là Tôn Vĩ lại bắt cóc vợ của Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi là người có động cơ nhất trong chuyện này.
Diệp Ngải mím môi: "Bạch Diệc Phi, giết người là phạm pháp đấy. Mặc dù tôi và anh không hợp nhau, nhưng tôi thích anh, vì thế tôi không mong anh sẽ xảy ra chuyện gì".
"Xin lỗi, tôi cũng không có lời gì muốn nói với cô, chuyện của tôi thì tôi tự biết", Bạch Diệc Phi lạnh lùng trả lời.
Lúc này Tần Hoa cũng dẫn theo hai viên cảnh sát bước vào.
Anh ta nhìn Bạch Diệc Phi đầy ẩn ý: "Bạch Diệc Phi, có người tố cáo anh tội mưu sát. Căn cứ theo camera giám sát thì anh là người bị tình nghi lớn nhất, vì thế mong anh phối hợp với chúng tôi, đi cùng tôi một chuyến để hỗ trợ điều tra”.
Diệp Ngải nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Bạch Diệc Phi, mặt cô ta hiện lên vẻ khác thường.
Thế nhưng Bạch Diệc Phi bình tĩnh đứng dậy: "Hỗ trợ điều tra là việc mà tôi nên làm".
Trong lòng Tần Hoa cảm thấy có chút phức tạp, thế nhưng vẫn để viên cảnh sát kia đưa Bạch Diệc Phi đi.
Diệp Ngải và Long Linh Linh đứng trong phòng làm việc, mỗi người một suy nghĩ.
Long Linh Linh đang nghĩ, Bạch Diệc Phi cứ bị đưa đi như thế, nếu những giám đốc bộ phận khác biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ khiến mọi người bàng hoàng. Tập đoàn Hầu Tước vốn cũng không hề yên bình, bây giờ lại phải đối mặt với chuyện này thì nên làm gì bây giờ?
Còn Diệp Ngải lại nghĩ, mặc dù vẻ mặt Bạch Diệc Phi vô cùng bình tĩnh, nhưng chuyện này thật sự có liên quan tới anh. Chuyện này cũng đã cho cô ta một cơ hội, một cơ hội để cô ta ra tay với tập đoàn Hầu Tước.
Chương 255: Nước đục thả câu
Long Linh Linh cũng đi cùng đến đồn cảnh sát.
“Đội trưởng Tần, chủ tịch của chúng tôi chắc chắn không cố ý mưu sát đâu, có thể chỉ là hiểu lầm thôi”, Long Linh Linh cuống cuồng nói.
Đội trưởng Tần trả lời: “Tất cả đều phải có chứng cứ, chúng tôi sẽ cố gắng, nhưng mà… cậu ấy cho người đập phá tất cả các khu vui chơi của Thanh Ngư, lại còn đánh Lý Phàm rất nặng tay ở bệnh viện nữa…”.
“Nếu muốn thắng, thì chỉ còn cách thuyết phục họ rút kiện”.
Long Linh Linh cứng họng, rút đơn kiện ư?
Sao có thể?
Lý Phàm hận Bạch Diệc Phi đến tận xương tủy, không bao giờ có chuyện rút đơn kiện.
Toàn bộ cửa hàng của Thanh Ngư đã bị đập nát, hắn cũng không bao giờ rút đơn.
Còn Tôn Huy thì lại càng khó nhằn, vì vấn đề liên quan đến cả tính mạng thì càng không thể rút đơn kiện.
“Trợ lý Long mau đi tìm luật sư đi! Đó mới là cách có lợi nhất cho cậu ấy”, Tần Hoa khuyên nhủ.
Long Linh Linh bỗng như bừng tỉnh, ừ nhỉ, cô phải đi tìm luật sư ngay lập tức, biết đâu luật sư còn có thể gột tội được cho Bạch Diệc Phi.
Long Linh Linh ngay lập tức quay về Hầu Tước, còn chưa kịp tìm luật sư thì Trương Vinh đã tìm đến.


“Tôi nghe nói chủ tịch bị cảnh sát bắt rồi à? Có thật không vậy?”, Trương Vinh căng thẳng hỏi.
Long Linh Linh không dám phủ nhận vì việc cảnh sát đến Hầu Tước rõ ràng đến như vậy, cũng có rất nhiều người đã nhìn thấy: “Vâng, nhưng tôi đã đi hỏi rồi, chỉ là hiểu lầm thôi chứ không liên quan đến chủ tịch”.
Trương Vinh nghe vậy thì hoài nghi hỏi lại: “Vậy thì bây giờ chủ tịch đâu?”
“Có chút việc cá nhân nên về rồi”.
Long Linh Linh không thể cho người khác biết chuyện Bạch Diệc Phi đang trong đồn cảnh sát, nếu không thì Hầu Tước như rắn mất đầu sẽ càng khó quản lý.
Trương Vinh bán tín bán nghi: “Vậy cũng được. À đúng rồi, tôi thấy hôm nay tàu hàng xuất của chúng ta có chút vấn đề, đang bị phía hải quan giữ lại. Việc này rất gấp, cô phải báo cáo với chủ tịch đấy”.
“Chắc chắn rồi”, Long Linh Linh gật đầu.
Sau khi Trương Vinh đi, Long Linh Linh cười khổ sở. Cô ấy biết đi đâu để báo cáo với chủ tịch đây? Vừa rồi ở đồn cảnh sát Tần Hoa còn không cho cô ấy gặp mặt Bạch Diệc Phi!

Ngày hôm sau, vừa sáng sớm đã thấy Diệp Ngải đến Hầu Tước.
Trong phòng khách.
Long Linh Linh miễn cưỡng cười: “ Chủ tịch Diệp đến vì chuyện gì sao?”
Diệp Ngải khẽ nhoẻn miệng cười: “Việc rất quan trọng, đó chính là thu mua Hầu Tước”.
Chương 256: Vượt ngục
Thu mua Hầu Tước? Long Linh Linh cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Nhưng Diệp Ngải tiếp tục nói: “Trợ lý Long hẳn đã biết, hiện tại tất cả tàu hàng của Hầu Tước đều bị tạm giữ rồi. Với một công ty phát triển trong lĩnh vực công thương nghiệp thì việc này sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng đến mức nào”.
“E là trì trệ một ngày thì tổn thất cũng lên đến trăm triệu”.
Long Linh Linh nắm chặt tay. Diệp Ngải nói không sai, chuyện này đối với bọn họ mà nói không khác nào vết thương trí mạng.
Nhưng cô ta không thể tỏ ra yếu thế: “Chủ tịch Diệp, Hầu Tước còn chưa đến mức đó”.
Diệp Ngải cười cười: “Tôi tận mắt nhìn thấy Bạch Diệc Phi bị đưa đi. Với tội danh như này, anh ta tạm thời không thể ra được, thậm chí còn không có cơ hội đi ra. Không có anh ta, Hầu Tước không thể chống đỡ được bao lâu”.
“Bây giờ tôi thu mua Hầu Tước là cứu các người, không để Hầu Tước bị tổn thất nhiều hơn”.
“Nhưng tôi biết cô chỉ là một trợ lý, không có quyền gì, vì thế phiền cô nói với chủ tịch của mình là mau chóng trả lời đi”.
Nói xong, Diệp Ngải cũng rời đi.
Hôm nay cô ta đến cũng biết không thể lập tức thu mua Hầu Tước, vì vậy sẽ không dài dòng. Cô ta chỉ cần chờ câu trả lời của Long Linh Linh là được.
Sự tình đã phát triển đến mức này rồi, Long Linh Linh càng lúc càng sốt ruột.
Như Diệp Ngải nói, Bạch Diệp Phi tạm thời không thể ra được, thậm chí có khi là cả đời phải ở trong đó. Hiện giờ tất phải có người đến khống chế toàn cục.
Nghĩ đến đây, Long Linh Linh lập tức nghĩ đến Lý Tuyết. Cô là vợ Bạch Diệc Phi, là vợ của chủ tịch, cô có thể tạm thời thay thế vị trí của anh.
Nhưng với tình hình hiện giờ của Lý Tuyết thì hoàn toàn không phù hợp. Một đứa trẻ sao có thể quản lý một công ty?
Hay là để Lý Cường Đông thay?
Long Linh Linh do dự một lát vẫn quyết định đi nói với Lý Cường Đông, để bọn họ quyết định.
Rất nhanh Long Linh Linh đã đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, nhìn thấy Long Linh Linh đến, cả Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân đều cảm thấy khó hiểu.
“Sao trợ lý Long lại đến đây?”, Lưu Tử Vân hỏi.
Sắc mặt Long Linh Linh rất xấu, sau đó cô ta kể lại mọi chuyện.
“Cháu nói gì?”, Lưu Tử Vân phản ứng kịch liệt: “Bạch Diệc Phi bị bắt vào ngục rồi?”
“Sao lúc nào nó cũng gây chuyện vậy? Thật làm tôi tức chết!”
“Vào cũng tốt, sau này bớt sinh sự!”
Lý Cường Đông lại hơi cau mày: “Tình hình Hầu Tước hiện giờ thế nào?”
“Đang trọng trạng thái nửa tê liệt, vì thế cháu cần một người đứng ra thay mặt chủ tịch. Nếu không…”, Long Linh Linh lo lắng nói.
Lý Cường Đông cũng hiểu. Tình hình hiện giờ không lạc quan, cần một người đáng tin cậy chủ trì.
Suy nghĩ một lát, Lý Cường Đông nói: “Để Tuyết Nhi đi đi, nó thích hợp nhất”.
Lưu Tử Vân nghe vậy không nhịn được lớn tiếng: “Tuyết Nhi đi? Ông đùa gì thế? Tuyết Nhi bây giờ chỉ là một đứa trẻ, nó đi thì làm được gì? Đến để bị người ta bắt nạt à?”
Long Linh Linh khẽ gật đầu. Mấy cổ đông cấp cao của Hầu Tước không dễ lừa gạt.
Lý Cường Đông cũng biết điều này nhưng vẫn kiên quyết: “Thân phận của Tuyết Nhi là thích hợp nhất. Chỉ cần đến lúc đó cháu dạy nó nói chuyện là được”.
Long Linh Linh chỉ đành làm theo.

Sau khi ra ngoài, Long Linh Linh đi đến cục cảnh sát một chuyến. Cô ta hỏi Tần Hoa bây giờ có thể gặp Bạch Diệc Phi được hay không? Tần Hoa vẫn lắc đầu, cô ta hết cách, chỉ đành đi tìm Lý Tuyết.


Lý Tuyết ở nhà Chu Khúc Nhi, cô ta gọi thêm Lưu Hiểu Anh cùng đi.
Hai người đến khu chung cư nhà Chu Khúc Nhi thì bảo Chu Khúc Nhi mang Lý Tuyết ra.
Long Linh Linh kể lại đơn giản tình hình của Hầu Tước: “Bây giờ chỉ có Lý Tuyết là có thân phận thận thích hợp nhất”.
“Hơn nữa các cổ đông đã nghe phong phanh, trực tiếp mở cuộc họp cổ đông rồi, một tiếng nữa sẽ bắt đầu”.
“Vậy chúng ta mau đi thôi”.

Lý Tuyết hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì cứ thể bị kéo đi đến Hầu Tước.
Nhưng đúng lúc này, xe của Tần Hoa đến. Anh ta vội vã chạy ra hỏi bọn họ.
“Các cô có gặp Bạch Diệc Phi không?”
“Hả?”, mấy người không hiểu: “Không phải anh ấy đang ở trong cục cảnh sát ư?”
Tần Hoa thấy vậy thì biết bọn họ không gặp Bạch Diệc Phi vì thế than thở: “Bạch Diệc Phi đánh cảnh sát, nhân lúc mọi người nghỉ trưa thì chạy ra rồi”.
“Cái gì?”, ba người kinh ngạc, lập tức lo lắng không thôi, đồng thời cũng không hiểu được tại sao Bạch Diệc Phi lại vượt ngục.
Tần Hoa cũng biết bọn họ lo lắng nên chuyển đề tài: “Các cô định đi đâu?”
Long Linh Linh trả lời: “Đến Hầu Tước, có một số chuyện cần xử lý”.
“Tôi đi cùng các cô, không biết chừng Bạch Diệc Phi đã về công ty rồi”, Tần Hoa đề nghị.
Vì thế 5 người cùng lái xe đến Hầu Tước.
Nhưng đáng tiếc là Bạch Diệc Phi không ở đây.
Tần Hoa thở dài: “Tôi đi tìm chỗ khác thì hơn”.
“Vậy để tôi tiễn anh”, Chu Khúc Nhi chủ động nói.
Tần Hoa không quá để ý, gật đầu đồng ý.
Chương 257: Lý Tuyết ra mặt
Tin tức Bạch Diệc Phi vượt ngục đã đến tai Tôn Huy.
“Bạch Diệc Phi, cậu tự tìm đường chết thì đừng trách tôi!”, Tôn Huy cười nham hiểm, nói với thư ký: “Vào tỉnh tìm vài người, sau khi xử lý xong chuyện này thì truyền tin tức Bạch Diệc Phi sợ tội tự sát ra”.
Thư ký hiểu ý gật đầu.
Thật ra tin tức Bạch Diệc Phi vượt ngục đã bị phong tỏa. Tôn Huy biết được là bởi vì bản thân ông ta có mối riêng, nếu không ông ta cũng không thể bắt được cơ hội này.
Chắc chắn không bao lâu nữa, tin Bạch Diệc Phi sợ tội tự sát sẽ được truyền ra, đến lúc đó ông ta có thể ra tay với Hầu Tước rồi.
Không lâu sau, thư ký quay lại.
Tôn Huy không hỏi mà nói: “Tình hình Hầu Tước bây giờ thế nào?”
“Hầu Tước gần như đã vào trạng thái tê liệt, thuyền hàng của bọn họ đều bị giữ lại, tổn thất mỗi ngày lên đến hàng trăm triệu”, thư ký trả lời.
Tôn Huy thỏa mãn gật đầu: “Rất tốt, cứ như vậy thì không bao lâu nữa, Hầu Tước coi như xong rồi”.
“Nhưng…”.
Tôn Huy thấy vậy thì sầm mặt: “Nhưng cái gì?”
“Nhưng dường như nhà họ Diệp muốn thu mua Hầu Tước”, thư ký trả lời: “Vừa rồi có người đến thông báo với tôi rằng, Diệp Ngải mang người đến Hầu Tước, nhưng hình như còn chưa đàm phán xong”.
Tôn Huy nghe xong thì hơi cau mày: “Nhà họ Diệp mà nhúng tay vào thì đúng là khó giải quyết”.
Nhà họ Diệp xếp thứ 10 ở thủ đô, Cự Đỉnh của bọn họ không thể sánh bằng được. Nhưng ông ta không cam tâm bỏ qua cho Hầu Tước.
Xem ra chỉ có thể đến gặp Diệp Ngải một lần.

Phòng họp Hầu Tước.
Tất cả cổ đông cùng các cấp cao đều tụ tập trong phòng họp.
“Tôi nghe nói chủ tịch đã bị bắt vào cục cảnh sát, chuyện này có thật không?”
“Tôi cũng nghe nói”.
“Vậy thì 80% là thật rồi”.
“Bây giờ mỗi ngày đều tổn thất hơn trăm triệu, nếu cứ như thế thì tất cả chúng ta đều phải vào theo!”
“Chủ tịch rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Nếu lát nữa trợ lý Long không đưa ra một lời giải thích hợp lý thì chúng ta cứ nhân lúc còn sớm mà rời đi”.
“Cũng đúng…”.
“…”.
Mọi người đang thảo luận vô cùng kịch liệt thì Long Linh Linh đưa Lý Tuyết vào.
Vì để chấn áp được những người ngày, cô ta đã chuẩn bị cho Lý Tuyết một bộ đồ công sở màu trắng, như vậy trông sẽ có khí thế hơn.
Tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn sang. Người đầu tiên họ nhìn thấy đương nhiên là Long Linh Linh, nhưng càng nhiều người bị Lý Tuyết phía sau cô ta thu hút.
Lý Tuyết mặc bộ đồ công sở màu trắng, mặt không cảm xúc đi theo sau cô ta. Khuôn mặt xinh đẹp cùng khí chất mạnh mẽ khiến người khác không thốt lên lời, đồng thời ai nấy đều có suy nghĩ, người phụ nữ này là ai?
Chỉ có Trương Vinh biết cô là vợ Bạch Diệc Phi, vợ chủ tịch của bọn họ.
Long Linh Linh nhìn mọi người một lượt rồi để Lý Tuyết đi theo cô ta, ngồi xuống vị trí mà Bạch Diệc Phi nên ngồi.
“Ngồi đi!”
Lý Tuyết nhìn Long Linh Linh, không ai chú ý đến ánh mắt cô mang theo sự khiếp đảm.
Long Linh Linh mỉm cười gật đầu, động viên cô.
Lý Tuyết thấy vậy thì khẽ gật đầu, đang định ngồi xuống thì bị đánh gãy.
Một cổ đông đứng ra: “Trợ lý Long, đó là vị trí của chủ tịch, cô tùy tiện tìm một người phụ nữ đến ngồi là có ý gì?”
“Đúng thế! Trợ lý Long, chủ tịch đã hai ngày không đến công ty rồi, nghe nói là phạm tội. Không biết có phải thật hay không? Cô có thể giải thích cho chúng tôi không?”
Long Linh Linh lạnh giọng: “Thứ nhất, chủ tịch hoàn toàn không phạm pháp, anh ấy chỉ là có chuyện riêng cần giải quyết, vì thế mới hai ngày không đi làm”.


“Thứ 2, cô ấy có tư cách ngồi đây hay không, không phải do mọi người quyết định”.
“Trợ lý Long có ý gì?”
“Một người phụ nữ cũng có thể tùy tiện ngồi vào chỗ đó thì có phải chúng tôi cũng có thể không?”
“Đúng thế, trợ lý Long, cô không thể ỷ vào mình là trợ lý chủ tịch mà lạm dụng chức quyền!”
Long Linh Linh bình thản nói: “Thân là cổ đông của Hầu Tước, lẽ nào mọi người không quan tâm đến sự phát triển của tập đoàn hay sao? Tình hình hiện tại của Hầu Tước mọi người cũng đã thấy rồi, cứ cãi nhau thì hoàn toàn không có tác dụng gì với tập đoàn!”
“Trợ lý Long đã nói vậy thì cô thử nói xem, nhiều thuyền hàng bị giữ như vậy, nhất định là đã đắc tội với người nào đó. Chúng ta có thể làm gì?”
“Tổn thất của Hầu Tước hiện tại không thể đo được, chúng ta hoàn toàn không biết là ai chèn ép chúng ta. Cho dù muốn làm gì thì cũng không biết nên đối phó với ai!”
“Đúng thế, trợ lý Long, tình huống đã cấp bách lắm rồi, tại sao chủ tịch lại không lo? Cậu ấy có chuyện riêng gì mà còn quan trọng hơn sự sống còn của Hầu Tước?”
“...”
Long Linh Linh nhìn Trương Vinh. Loại tình huống này, chỉ cần ông ta đứng ra nói một câu thì những người này sẽ không kêu gào đè ép như thế. Bởi vì ngoại trừ Bạch Diệc Phi ra thì Trương Vinh là người có quyền lên tiếng nhất.
Nhưng ông ta lại làm như không thấy, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại.
Nhưng thật ra Trương Vinh cũng đang do dự. Vợ Bạch Diệc Phi ở đây, ông ta cũng lên thể hiện ra một chút, nhưng Bạch Diệc Phi rốt cuộc có xảy ra chuyện hay không, còn thêm tình hình hiện tại của Hầu Tước thì quả thật không lạc quan chút nào.
Ông ta muốn quan sát thêm.
Chương 258: Trấn an các cổ đông
“Hầu Tước sẽ không ngã xuống, mọi người có thể yên tâm. Chuyện riêng của chủ tịch quả thực quan trọng hơn Hầu Tước”.
“Cái gì?”
Sau khi nghe Long Linh Linh nói thì ai nấy đều vô cùng bất mãn với Bạch Diệc Phi.
Chuyện riêng còn quan trọng hơn Hầu Tước?
Trương Vinh cũng ngẩng đầu nhìn Long Linh Linh bằng ánh mắt thắc mắc.
Long Linh Linh không nói rõ là chuyện riêng gì mà chỉ bảo: “Dù sao thì chủ tịch cũng sẽ không mặc kệ Hầu Tước. Điều chúng ta cần làm lúc này là làm theo sự chỉ đạo của vợ chủ tịch để đối phó với nguy cơ hiện tại”.
Những người muốn xông ra phản đối sau khi nghe vậy thì nghẹn họng.
Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?
Vợ chủ tịch?
“Trợ lý Long, cô vừa nói gì? Vợ chủ tịch?”
Mọi người đều dõi mắt vào Lý Tuyết khiến cô càng thêm căng thẳng và sợ hãi.
Long Linh Linh nhân cơ hội để Lý Tuyết ngồi xuống rồi đặt tay lên vai cô: “Đúng, cô ấy chính là vợ của chủ tịch”.
“Bây giờ, cô ấy hẳn đã có tư cách ngồi ở vị trí này rồi chứ?”
Mọi người nhất thời không thể phản bác.
Long Linh Linh lại nói: “Nào, ngồi đi”.
Đồng thời, cô ta thì thầm với Lý Tuyết: “Đừng sợ, cứ làm như lúc trước tôi dạy cô là được”.
Lý Tuyết ngồi xuống, không nhìn vẻ mặt của mọi người mà chỉ lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.
Đây là điều mà Long Linh Linh đã dạy cô.
Long Linh Linh biết Lý Tuyết bây giờ chỉ là một đứa trẻ, đối diện với đám cáo già này thì chỉ cần một ánh mắt thôi cũng sẽ khiến cô lộ tẩy. Vì thế, Long Linh Linh dạy Lý Tuyết nhìn thẳng về phía trước, đừng nhìn bất kỳ ai, nếu thật sự sợ hãi thì nhìn cô ta.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ kính trọng Bạch Diệc Phi là bởi vì thủ đoạn của anh khiến bọn họ phải nể phục, cho nên tự nhiên cũng sẽ kính trọng Lý Tuyết.
Long Linh Linh lạnh lùng nói: “Chủ tịch đã dặn dò, tất cả công việc hiện tại đều sẽ để cô Bạch xử lý, quyết định của cô ấy cũng là quyết định của chủ tịch”.
Nói xong, mọi người đều nhìn Lý Tuyết.
Tay Lý Tuyết đặt dưới bàn, bởi vì căng thẳng mà nắm chặt lại, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Long Linh Linh đã dạy cô.
Long Linh Linh khẽ vỗ Lý Tuyết làm cô hoàn hồn, mím môi.
“Mọi người nên làm gì thì làm, tôi đã biết vấn đề của Hầu Tước nên sẽ cố gắng nhanh chóng xử lý, xin mọi người yên tâm”.
Long Linh Linh thấy vậy thì khẽ gật đầu. Lý Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, cứng nhắc nói từng câu, nhìn qua cũng rất có sức thuyết phục, cứ thế này thì cho đến khi tan họp cũng không ai phát hiện ra bất thường.
Các cổ đông nghe Lý Tuyết nói vậy thì hơi yên tâm, đã có người đứng ra dẫn dắt tình hình thì bọn họ cũng không nói nhiều nữa. Nhưng lúc này:
“Cô Bạch, nói thì nói vậy nhưng tổn thất lần này rất lớn, cô định giải quyết thế nào? Lẽ nào chúng tôi cứ thế ngồi nhìn cô xử lý?”
“Đúng thế, cô bảo chúng tôi phải làm thế nào? Có lẽ chúng tôi cũng có thể giúp đỡ”.
Mọi người mỗi người một câu khiến Lý Tuyết vô cùng căng thẳng.
Long Linh Linh hơi cau mày, lên tiếng: “Cô Bạch mới đến, mặc dù biết tình hình của Hầu Tước nhưng muốn nghĩ ra cách thì cũng cần thời gian, đến lúc cần thì nhất định sẽ thông báo cho các vị cổ đông”.
Lý Tuyết nghe vậy lập tức gật đầu: “Đúng”.
Mọi người chỉ đành im miệng.
Nhưng có người thật sự đáng ghét.
“Cô Bạch, tôi nghe nói chủ tịch đã phạm tội, có đúng như vậy không?”
Long Linh Linh đã nói là Bạch Diệc Phi đi giải quyết việc riêng, nhưng mọi người đều không tin tưởng, vừa hay vợ của chủ tịch ngồi đây vì thế muốn hỏi rõ ràng.
“Đúng thế, nếu đúng là vậy thì cô Bạch hãy thông báo sự thực cho mọi người”.
“Đúng, thân là một thành viên của Hầu Tước, nếu chủ tịch phạm pháp thì chúng tôi cũng có thể điều chỉnh kịp thời”.
“Điều chỉnh” trong miệng bọn họ thực tế là nếu tình hình không ổn sẽ lập tức rút vốn bỏ chạy mà thôi.
Nhờ Long Linh Linh mà Lý Tuyết biết được người bọn họ nhắc đến là Bạch Diệc Phi, cũng là chú mà cô thích. Vì thế không cần Long Linh Linh nói gì cô đã lên tiếng: “Anh ấy rất ổn, sẽ sớm trở về thôi”.
“Thế…”.
Vẫn còn có người muốn hỏi rõ ràng hơn.
Trương Vinh thấy rõ tình thế thì lập tức đứng lên: “Đủ rồi!”
“Cô Bạch đã nói vậy rồi thì còn hỏi gì mà lắm thế?”
“Chẳng lẽ cô ấy phải báo cáo việc riêng của chủ tịch cho các người mới được?”
“Đã nói là chủ tịch vẫn ổn rồi, các người ngoan ngoãn ngồi im là được, đừng có gây thêm phiền phức”.
Trương Vinh phẫn nộ nói một tràng, sau đó cười với Lý Tuyết: “Cô Bạch, mọi chuyện chúng tôi đều nghe theo cô”.
Lý Tuyết có thể cảm nhận được Trương Vinh đứng về phía cô nên lần đầu tiên can đảm nhìn ông ta. Quả nhiên cô thấy được một một khuôn mặt tươi cười, vì thế cũng mỉm cười theo, còn gật gật đầu.
Trương Vinh thấy Lý Tuyết hài lòng với biểu hiện của mình thì vô cùng vui mừng, nói với mọi người: “Được rồi, cô Bạch hẳn còn bận nghĩ biện pháp, mọi người nên làm gì thì đi làm đi”.
Mọi người nghe vậy thì gật đầu đồng ý.
Cuộc họp kết thúc.
Không lâu sau, phòng họp chỉ còn lại mình Lý Tuyết và Long Linh Linh.
Lý Tuyết cuối cùng cũng thả lỏng, giọng run run: “Chị Linh Linh, bọn họ thật đáng sợ!”
“Không sao, cô làm rất tốt”, Long Linh Linh rất hài lòng. May mà Lý Tuyết chống đỡ được nếu không những cổ đông này sẽ loạn hết.
Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh tiến vào.
“Sao rồi? Thuận lợi chứ?”


Long Linh Linh gật đầu: “Tuyết Nhi làm rất tốt”.

Phòng làm việc của Lý Cường Đông.
Bình thường Lý Cường Đông rất ít khi đến đây, phòng làm việc chủ tịch có tiếng mà không có miếng. Nhưng lúc này có một người đang ở đó.
Chính là Bạch Diệc Phi vừa chạy ra từ cục cảnh sát.
Anh lúc này rất yết ớt, vô cùng mệt mỏi mà nằm trên sô pha.
Anh biết sức khỏe của bản thân rất tệ, nếu còn không uống thuốc giải thì không bao lâu nữa sẽ chết.
Nhưng anh không cam tâm.
Anh còn rất nhiều chuyện chưa làm.
Người sau màn hại anh thành như vậy, anh muốn phản kích lại, muốn trả thù.
Ký ức của Lý Tuyết còn chưa khôi phục lại, anh muốn ở bên cô, cùng cô sinh con.
“Khụ khụ…”.
Bạch Diệc Phi không nhịn được mà ho vài tiếng: “Đều không thể có được rồi…”.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Diệc Phi không quan tâm, người biết anh ở trong này chỉ có Trần Hạo.
Hắn chưa đợi anh lên tiếng đã tiến vào.
“Sếp”, Trần Hạo thấy Bạch Diệc Phi suy yếu như vậy thì vô cùng buồn khổ.
Bây giờ hắn đã là một nhân viên ở nơi này nên đến đây cũng rất tiện.
Bạch Diệc Phi hơi mở mắt ra: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Đều đã giải quyết xong rồi”, Trần Hạo trả lời: “Chỉ còn bên anh Bạch Hổ thôi”.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng: “Chuột Nhắt, tôi cảm thấy tôi sắp không xong rồi…”.
Chương 259: Tìm thuốc giải
“Sếp…”, Trần Hạo nghẹn ngào: “Hay là anh uống thuốc giải đi?”
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu: “Tôi không muốn… quên đi…”.
Trong hai mươi mấy năm của cuộc đời mình, anh không có ký ức khi còn nhỏ, chỉ nhớ mình cùng em gái từng sống ở nông thôn mười mấy năm.
Quan trọng nhất là anh không muốn quên đi Lý Tuyết.
Cô là chấp niệm trong cuộc đời này của anh.
Trần Hạo nhẫn nhịn, cố khiến giọng của bản thân trở nên bình thường: “Nhưng thà quên đi còn hơn là chết…”.
“Cậu không hiểu”, Bạch Diệc Phi cười nhợt nhạt.
Trần Hạo mím môi, hắn thực sự không hiểu.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Tuyết Nhi sao rồi?”
“Cô ấy được trợ lý Long đưa đến Hầu Tước để khống chế tình hình”, Trần Hạo trả lời thành thật.
Bạch Diệc Phi hơi bất ngờ: “Tuyết Nhi… Khỏi rồi?”
“Không”, Trần Hạo trả lời: “Cô ấy chỉ giả vờ thôi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cười buồn. Anh còn cho rằng Lý Tuyết đã hồi phục rồi, hóa ra chỉ là giả bộ!
Trong lòng Trần Hạo rất khó chịu: “Sếp…”.
Bạch Diệc Phi nhắm mắt: “Đừng gọi sếp, gọi anh đi!”.
“Anh”.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng: “Cậu giải quyết những chuyện còn lại đi! Xử lý xong chúng ta sẽ lên đường”.
“Vâng”, Trần Hạo gật đầu, lại nhìn Bạch Diệc Phi rồi mới ra khỏi phòng làm việc.

Màn đêm buông xuống, một chiếc BMW từ cảng Lam Ba đi về hướng ngoại ô.
Không lâu sau, một chiếc xe tải đuổi theo rồi cứ thế đâm thẳng vào chiếc BMW.
BMW lăn vài vòng trên đường, cuối cùng lật ra khỏi đường, “bùm” một tiếng nổ tan tành.
Thân xe lập tức bùng cháy.
Mà chiếc xe tải cũng mau chóng rời đi.
Sáng hôm sau, tin tức được công bố, vệ sĩ của chủ tịch Hầu Tước lúc lái xe thì xảy ra tai nạn mà chết, đến hài cốt cũng không còn.
Thông tin vừa ra, có người chỉ hóng biến, có người lại cảm thấy cơ hội đã đến.
Chẳng hạn như Tôn Huy.
“Bên người Bạch Diệc Phi bây giờ đã không còn ai nữa, đã đến lúc ra tay rồi”.

Lại thêm một ngày nữa, Bạch Diệc Phi còn suy yếu hơn hôm qua, anh đã không đứng lên được nữa rồi.
Lúc Trần Hạo đến nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của anh thì lại nói: “Anh, uống thuốc đi…”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, kiên quyết không uống.
Trần Hạo thở dài: “Anh, cho dù anh không nhớ bọn em nữa, bọn em cũng sẽ nhớ anh”.
Nếu không có Bạch Diệc Phi thì Trần Hạo vẫn chỉ là một con chuột bên đường, sống cuộc sống chui lủi, nào có thể ngẩng cao đầu mà sống như bây giờ?
Người bên cạnh Bạch Diệc Phi có ai là không bị anh thu hút mà tình nguyện làm việc cho anh?
Ngay cả gã sát thủ kia cũng…
Bạch Diệc Phi không muốn nói nhiều, từ từ nâng người dậy: “Chuẩn bị xong chưa?”
Trần Hạo tiến lên đỡ anh: “Đã xong rồi”.
“Vậy thì đi thôi”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Trần Hạo gật đầu, đỡ Bạch Diệc Phi rời khỏi phòng làm việc.
Hai người đi đến nhà để xe.
Không lâu sau, một chiếc xe Volkswagen không quá bắt mắt rời khỏi, cùng lúc đó, một chiếc xe dã ngoại cũng đi ra theo.
Hai chiếc xe đi lên đường cao tốc.
Volkswagen đi trước, xe dã ngoại theo sau.
Trần Hạo lái chiếc Volkswagen, một người ngồi ở ghế sau đội chiếc mũ bóng chày che khuất nửa mặt, nhìn không rõ là ai.
Một người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp đang lái chiếc xe dã ngoại, trông dáng người thì có vẻ là do thường xuyên làm việc ở công trường mà có được. Anh ta đeo kính đen, đầu đội mũa xanh dương, trông rất bình thường.
Hai chiếc xe duy trì một khoảng cách nhất định trên đường cao tốc, từ từ hướng về phía thủ đô tấp nập.

Long Linh Linh tới biệt thự ở cảng Lam Ba đón Lý Tuyết đến phòng làm việc của chủ tịch.
Diễn kịch thì phải diễn đến cùng, vì thế Long Linh Linh để Lý Tuyết lại phòng làm việc, giả vờ như đang xử lý văn kiện để khiến những người kia yên tâm. Thực tế, những thứ này đều là cô ta giải quyết.
Nhưng Long Linh Linh nhiều nhất cũng chỉ là nhìn mà thôi, có một số việc vẫn cần Bạch Diệc Phi ra quyết định.
Mà chuyện cần đến anh nhất là việc Diệp Ngải thu mua tập đoàn Hầu Tước.
Long Linh Linh vẫn chưa có cách nào cho Bạch Diệc Phi biết chuyện này, đã thế anh còn vượt ngục. Anh không biết thì đương nhiên không thế đưa ra giải pháp được.


Mà bây giờ, người có thể đưa ra quyết định chỉ có Lý Tuyết, nhưng với tình trạng của cô bây giờ thì cũng đành chịu.
Chu Khúc Nhi đã đến Lý Thị rồi, mà Lưu Hiểu Anh thì Long Linh Linh lúc này vẫn chưa liên lạc được.
Long Linh Linh lo lắng, tối qua lúc về vẫn còn bình thường, sao sáng nay đã không thấy đâu rồi?
Sau khi gọi cho cô ta vài lần không được, Long Linh Linh vội gọi điện cho Tần Hoa.
“Alo, đội trưởng Tần, tôi không liên lạc được với Hiểu Anh, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện”.
Có cảnh sát đi tìm Lưu Hiểu anh vẫn hơn là một mình cô ta ở đây sốt ruột.

Trên đường cao tốc, Trần Hạo lái Volkswagen, sắc mặt căng thẳng.
Càng tiến về phía trước thì bản năng càng nói với Trần Hạo rằng đằng trước có nguy hiểm. Điều này khiến hắn vô thức nắm chặt tay lái.
Trần Hạo biết lần hành động này cũng là bởi việc sắp tới đây, vì thế hắn càng căng thẳng.
Nhưng bên cạnh đó, Trần Hạo cũng hy vọng chuyện này sẽ thành công, như vậy ít nhất Bạch Diệc Phi còn được cứu, mà hắn có sống sót được hay không cũng không sao cả.
Có thể có được những ngày tháng như thế này, với hắn mà nói là hoàn toàn xứng đáng.
Bất giác, đường cao tốc bắt đầu tắc đường.
Trong chiếc xe dã ngoại phía sau, Bạch Diệc Phi nằm trên sô pha, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt.
Lưu Hiểu Anh ngồi bên cạnh vô cùng lo lắng.
Lúc sáng cô ra ngoài mới nhận được điện thoại của Bạch Diệc Phi bảo cô ta đến gặp.
Anh nói hết mọi chuyện cho cô ta. Lúc này Lưu Hiểu Anh mới hiểu rõ tất cả đồng thời cũng càng thêm bồn chồn.
“Như vậy thực sự được không? Chẳng may đối phương không có thuốc giải thì sao?”
Đúng thế, lần hành động này của Bạch Diệc Phi tất cả đều là vì lấy thuốc giải, loại thuốc giải thực sự không khiến anh mất đi ký ức.
Bạch Diệc Phi bình thản nói: “Nếu không có thì chỉ có thể nói rằng tôi thực sự quá đen đủi…”.
Chương 260: Giết nhầm người rồi
“Sắp bắt đầu rồi”, Bạch Diệc Phi cảm thấy xe cứ đi rồi lại dừng nên nghĩ chắc là tắc đường rồi.
Nếu nói có gì xảy ra ngoài ý muốn thì tắc đường chính là tiện nhất.
Lưu Hiểu Anh nghe thấy âm thanh này nên cũng nhìn ra ngoài cửa xe, lúc này cô ta cũng có chút lo lắng. Còn Trần Hạo ở trước đoàn xe mới thật sự căng thẳng.
Mặc dù hắn ta không sợ nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu gặp phải chuyện này nên không tránh khỏi căng thẳng.
Trần Hạo nuốt nước bọt, xe đã dừng lại, giờ không nhìn thấy đoàn xe ở cuối nữa rồi. Không biết khi nào mới có thể lưu thông được, tóm lại, bây giờ không đi nổi.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, Trần Hạo có chút sốt sắng.
“Cốc, cốc, cốc…”, có người đi đến trước xe gõ cửa xe.
Trần Hạo giật mình, cố gắng giữ sự bình tĩnh, cũng may là người bên ngoài không nhìn ra tình hình bên trong xe, nếu không thì đã phát hiện ra có gì đó không ổn.
Trần Hạo mở cửa xe, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bên ngoài xe là một người đàn ông ăn mặc bình thường nhưng sắc mặt gã ta rất hung hãn, hai mắt mang theo sát khí, chỉ nghe thấy gã ta ra lệnh: “Xuống xe ngay”.
Trần Hạo hỏi: “Sao thế, chẳng phải phía trước đang tắc đường sao?”
“Tao bảo mày xuống xe”, giọng nói của người đàn ông kia càng hung hãn hơn: “Tất cả người trong xe đều xuống hết cho tao”.
Trần Hạo cười khan hai tiếng, nói: “Đại ca ơi, xuống xe làm gì thế?”
“Đừng nhiều lời”, người đàn ông đó giơ một tay vào, một con dao kề lên cổ của Trần Hạo.
Trần Hạo sợ đến mức trợn trừng hai mắt, nói: “Chúng tôi xuống xe đây, xuống ngay đây”.
Người đàn ông đó còn nói với người ngồi ở ghế sau: “Mày nữa, xuống cùng luôn”.
Người ngồi phía sau nghe thấy thế liền mở cửa xe ra. Tên kia nhìn thấy nên lúc này mới thu dao lại.
Đám Trần Hạo xuống xe rồi đứng ở bên đường. Hiện giờ họ mới nhìn thấy, ngoài người đàn ông ban nãy còn có hai người nữa. Ba tên này đều xông lên bao vây họ lại.
Một người trong đó nhìn người đàn ông đội mũ, hỏi: “Mày… Là Bạch Diệc Phi?”
Người đàn ông đội mũ hơi ngẩng đầu lên, chỉ lộ mỗi cằm rồi đáp: “Đúng vậy”.
Người đàn ông kia nghe thế thì ánh mắt biến đổi: “Vậy thì không sai rồi”, hai người đàn ông khác liền lên trước bắt người đàn ông đội mũ lại.
Nhưng trong lúc họ sắp tiếp cận được người đàn ông đội mũ thì đối phương đột nhiên giơ tay ra nắm chặt tay của hai người, sau đó kéo hai người đập vào nhau.
“Bốp” một tiếng, đầu của hai tên kia đập vào nhau.
“A…”, tiếp đó là hai tiếng kêu thảm thiết.
Người đàn ông đội mũ lùi về sau hai bước rồi tháo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt không phải là Bạch Diệc Phi mà là Từ Lãng.
Đúng vậy! Chính là Từ Lãng!
Thật ra trận cãi vã trước đó giữa Bạch Diệc Phi và Từ Lãng cùng việc sau đó Bạch Diệc Phi đánh Từ Lãng chạy ra khỏi quán bar là cố ý diễn kịch cho người khác xem, mục đích là để người ta biết, bên cạnh Bạch Diệc Phi không có Từ Lãng và anh đang thiếu đi một trợ thủ.
Ai biết được, Từ Lãng lại giả dạng là anh rồi ngồi ở sau xe?
Còn ba người đàn ông kia là sát thủ được mời đến, chỉ biết là phải giết Bạch Diệc Phi chứ không biết được ngoại hình của anh.
Từ Lãng lạnh lùng nhìn ba người, nói: “Sát thủ? Chúng mày cũng xứng sao?”
Ba người đàn ông bị khiêu khích bởi câu nói này, lập tức phẫn nộ quát: “Mẹ kiếp, dám coi thường chúng tao à? Ông mày đánh chết mày”.
Từ Lãng mặt không biểu cảm rồi lao vào đánh lộn với ba người.
Ba người đàn ông tay cầm dao, sắc mặt hung hãn. Bọn họ nhớ trong tài liệu có ghi chú Bạch Diệc Phi không biết võ, vì vậy ban nãy đoán liều cũng là phản ứng nhất thời, ba người cộng lại mà muốn giết Bạch Diệc Phi thì đúng là dễ như trở bàn tay. Nhưng họ nhầm rồi.
Người mà họ phải đối mặt không phải là Bạch Diệc Phi mà là Từ Lãng- sát thủ số một thủ đô.
Từ Lãng thấy bọn họ cầm dao chém xuống thì giơ tay lên, một tay nắm chặt lấy cánh tay họ rồi dùng lực hất ra sau.
“A…”, tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đó bị Từ Lãng đánh bay ra đường cao tốc, còn bên dưới đường là sườn dốc nhỏ hơn mười mét. Nếu như ngã xuống đây thì đừng nói là chết tại chỗ, kể cả gãy xương thì cũng không chạy thoát được.
Hai người còn lại thấy thế thì thấy kinh hãi vô cùng.
Chỉ kéo có một cái nhẹ mà đã đánh bay người ta ra ngoài rồi? Sợ quá đi.
Lúc này chúng vẫn còn tưởng rằng đối phương không biết võ, may ra là có sức mạnh thiên bẩm thôi, vì vậy hai tên còn lại không thu tay lại mà tiếp tục tấn công Từ Lãng.
Từ Lãng hừ lạnh một tiếng, nói: “Để tao cho mày biết thế nào gọi là sát thủ nhé”.


Nói xong, Từ Lãng biến hình nhanh đến mức mọi người nhìn không rõ, thoắt cái đã xuất hiện phía sau lưng hai người. Trong lúc bọn chúng vẫn chưa kịp phản ứng lại, gã lấy dao của mình ra rồi chém xuống.
Một cánh tay của một người trong đó bị dao chém trúng.
“A…”, tiếng kêu thảm thiết thất thanh vang lên.
Cũng vì vậy mà đã thu hút những xe xung quanh. Động tác ban nãy không rõ lắm, hơn nữa mọi người đều ở trên xe của mình cũng không để ý tình huống bên ngoài xe, vì thế gần như mọi người không để ý được Từ Lãng là người hất người ra ngoài.
Nhưng lúc này, tiếng kêu thảm thiết kia quá lớn nên không muốn chú ý cũng khó. Nhưng nhìn lại thì thấy vô cùng kinh hãi.
Trong tay Từ Lãng cầm con dao, trên dao còn đang chảy máu. Một người khác thì đang nắm chặt cánh tay mình, chỉ có điều gã chỉ còn một cánh tay thôi, còn cánh tay kia đang rơi trên đất.
Một người còn lại nhìn thấy tình huống này thì thầm mắng một câu, lập tức không dám nhúc nhích.
Mẹ kiếp! Chẳng phải nói là không biết võ sao? Đây còn lợi hại hơn cả sát thủ, đây mà là ông chủ thương mại sao?
Nhưng trên tài liệu rõ ràng ghi là người đó không biết võ mà. Không đúng, chiều cao của người này không giống.
Ban đầu khi bọn họ hỏi xong thì không nghi ngờ gì về thân phận của đối phương. Bây giờ nhìn lại thì căn bản không giống như trên tài liệu.
Trên tài liệu là chiều cao 1m7 hơn nhưng người này gần 1m9 rồi. Còn nữa, tài liệu ghi đối phương không biết võ nhưng người này còn lợi hại hơn cả cao thủ.
Vì vậy người này căn bản không phải là Bạch Diệc Phi.
“Đại ca, đại ca, xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi nhận nhầm người, hiểu nhầm thôi…”, người đó bắt đầu cầu xin.
Từ Lãng hừ lạnh một tiếng, nói: “Muộn rồi”.
“Không phải đâu đại ca, chúng tôi thật sự nhận nhầm thôi. Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi dập đầu trước đại ca đây”, nói xong người đó quỳ thật rồi dập đầu với Từ Lãng.
Trần Hạo ở bên cạnh nhìn mà nuốt nước bọt ừng ực, sau đó nhìn Từ Lãng với vẻ mặt khâm phục. Người này đúng là cừ quá đi!
Từ Lãng không thèm để ý tên kia dập đầu trước mình, mà nói với Trần Hạo: “Báo cảnh sát đi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK