“Ông, ông, cháu phải làm sao bây giờ? Cháu…”, gã ta không muốn đi làm giám đốc nhà vệ sinh gì đó.
Bạch Diệc Phi nhìn gã cười: “Vị trí này có gì không tốt? Tao cảm thấy rất hợp với mày”.
“Hợp? Mẹ nó mày đùa tao đấy à?”, Lý Phàm phẫn nộ.
Bạch Diệc Phi đột nhiên thu lại vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng nói: “Người đang đùa là mày đấy!”
Lý Phàm trợn mắt, gã ta còn chưa lên tiếng thì Bạch Diệc Phi đã tiếp tục nói.
“Thằng ngu, không làm việc gì đứng đắn, chỉ biết cho mình là nhất, không có năng lực cũng muốn trèo cao. Lý Thị mà rơi vào tay mày thì cho dù có Hầu Tước giúp đỡ thì cũng bị mày hủy hoại”.
“Tao có thể cho mày chức vụ, không đuổi mày đi đã là nể mặt ông cụ rồi. Mày tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời cho tao, đừng có làm thiêu thân! Nếu không mày cứ đợi cút khỏi Lý Thị đi!”
Cả căn phòng im lìm.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi hừ một tiếng: “Được rồi, cứ vậy đi, lập tức chấp hành những gì tôi vừa nói”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết ra khỏi phòng hội nghị.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Ông cụ Lý bất đắc dĩ thở dài.
Đến khi Bạch Diệc Phi đi được rất lâu rồi, Lý Phàm mới đột nhiên ngẩng đầu, mắng: “Bạch Diệc Phi! Mày là cái thá gì! Chuyện của Lý Thị đến lượt mày lên tiếng à?”
“Im miệng!”, Lý Đại Hải quát: “Mày còn chưa đủ mất mặt à?”
“Bạch Diệc Phi…”.
Ông cụ Lý vỗ bàn: “Im miệng hết cho tôi!”
…
Trên xe, Lý Tuyết quay đầu hỏi: “Tại sao anh có thể quyết định được vấn đề nhân sự của Lý Thị? Có phải anh giấu em chuyện gì không?”
Bạch Diệc Phi lập tức cười khan: “Làm gì có? Những gì cần trình bày thì anh đã trình bày hết rồi đấy thôi”.
“Hứ”, Lý Tuyết bĩu môi: “Vậy anh nói xem tại sao muốn em làm chủ tịch của Lý Thị? Hơn nữa còn không nói trước với em”.
“Thật ra anh cũng chỉ là nhất thời ra quyết định, có điều em thật sự rất phù hợp. Lúc trước chẳng phải em đã từng làm người phụ trách hạng mục của Lý Thị à? Em đã có hiểu biết về Lý Thị, làm việc cũng sẽ dễ dàng hơn”.
Lý Tuyết kinh ngạc: “Nhất thời ra quyết định? Không đúng, anh có thể tùy ý quyết định như vậy ư? Không cần bàn bạc với tập đoàn Hầu Tước ư?”
“Anh là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, anh muốn làm thế nào chẳng được”.
Lý Tuyết nghe vậy thì lầm bầm: “Bỏ đi, anh lại lấy chuyện cười này qua loa có lệ với em”.
Bạch Diệc Phi có chút bất lực, anh nói sự thật mà không có ai tin, đâu thể trách anh được!
Hai người lái xe về biệt thự.
Nhưng vừa vào đến nơi thì đã thấy một bóng đen trèo lên tường. Hai người giật mình, lẽ nào là trộm?
Trộm? Không phải đâu nhỉ? Đây là khu biệt thự cảng Lam Ba đấy.
Lúc này, lại có một bóng đen chạy ra, nhưng không trèo tường mà đang tìm kiếm cái gì đó.
Một lát sau, bóng đen nhìn thấy xe của Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi thì từng bước từng bước tiến tới.
Tim Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi lập tức vọt lên cổ họng bởi vì họ biết người này.
Chính là gã sát thủ muốn giết Bạch Diệc Phi lần trước.
Đợi đến gần, hai người thấy gã mặc một chiếc áo hoodie, đầu tóc rối tung, râu còn chưa cạo, trông như một tên lang thang.
Nhưng bọn họ biết đây là sát thủ.
Lý Tuyết căng thẳng nói: “Hay là quay xe rời đi?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu, biểu tình của tên sát thủ đã không còn vẻ nhất định phải giết chết anh như lần đầu gặp mặt, lúc này hẳn gã không có ý định ra tay với anh.
Gã sát thủ tiến lên gõ cửa xe.
Bạch Diệc Phi mở cửa bước xuống thì bị Lý Tuyết ngăn cản: “Bạch Diệc Phi!”
“Yên tâm, không sao”, Bạch Diệc Phi an ủi cô, sau đó bước ra.
Anh nhìn gã sát thủ trước mặt mình hỏi: “Mày đến giết tao?”
Gã lắc đầu: “Không phải, đến giúp mày”.
Bạch Diệc Phi nhướn mày: “Giúp tao?”
Rõ ràng là anh không tin. Gã sát thủ không giết anh thì thôi lại còn giúp anh? Sao có thể được?
Gã giải thích: “Giúp mày là vì tao muốn tận tay giết mày, có vậy tao mới lấy được tiền thù lao”.
Bạch Diệc Phi im lặng một lát rồi hỏi: “Còn kẻ khác muốn giết tao?”
Gã sát thủ không phủ nhận: “Tao vừa giúp mày đuổi tên đó đi”.
Bạch Diệc Phi lập tức cảnh giác. Đã đuổi một tên sát thủ, vậy chẳng phải tiếp theo gã sẽ ra tay với anh sao?
Nhìn vẻ mặt của anh, gã lạnh nhạt nói: “Yên tâm, bây giờ tao chưa giết mày”.
“Hử?”, anh nghi hoặc.
Gã sát thủ lạnh lùng: “Tao sẽ giết mày vào lúc tên đó buông lỏng cảnh giác”.
Nói xong gã quay đầu bỏ đi.
Bạch Diệc Phi sững ra. Tên đó? Bạch Hổ?
Lý Tuyết nhìn gã sát thủ đã đi rồi mới xuống xe hỏi anh: “Không sao chứ?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không sao”.
Hai người tiến vào biệt thự. Lý Tuyết vào phòng khách uống một cốc nước rồi mới lên tầng nghỉ ngơi.
Bạch Diệc Phi ngồi trên sô pha trong phòng khách suy nghĩ về lời gã sát thủ. Còn người khác muốn giết anh? Là tên chủ cũ thuê sát thủ mới hay là một người khác tìm sát thủ đến giết anh?
Chậc, người đã mò đến tận biệt thự rồi, xem ra một mình Bạch Hổ là không đủ! Có lẽ nên tìm thêm hai vệ sĩ nữa, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này, Lý Tuyết đã đi đến đầu cầu thang, cô nói với Bạch Diệc Phi: “Em đi tắm, anh có việc thì gọi em”.
Nếu là bình thường Lý Tuyết sẽ không nói một câu thừa thãi, nhưng bây giờ tay Bạch Diệc Phi đã bị thương, làm gì cũng không tiện cho nên cô mới nói như vậy.
Bạch Diệc Phi đáp lại một tiếng. Đợi đến khi Lý Tuyết đã vào phòng anh mới dựa vào sô pha tiếp tục suy nghĩ.
Đến khi anh nghĩ xong, cầm điện thoại lên thì đã qua hơn một tiếng rồi, anh thật nghi ngờ có phải bản thân nửa mơ nửa tỉnh không nữa.
Anh đứng dậy định đi uống hớp nước thì đột nhiên phát hiện trên bàn có một ít bột trắng, giống như mảnh vụn rơi ra từ viên thuốc. Mà nước trong cốc…
Anh nhớ rằng lúc Lý Tuyết lên lầu đã uống hai ngụm.
Bạch Diệc Phi bất giác nhíu mày.
Anh nhìn mảnh vụn trên bàn rồi cho vào một túi plastic, buộc lại, đến ngày mai sẽ đưa đi làm hóa nghiệm.
Thu dọn xong Bạch Diệc Phi mới lên tầng, vào phòng của Lý Tuyết.
Anh nghe thấy tiếng nước chảy. Lúc đầu còn không để ý nhưng sau đó thì lập tức hoảng hốt, đã hơn một tiếng rồi mà Lý Tuyết còn tắm?
Anh đi vài bước đến trước nhà tắm rồi gõ cửa: “Tuyết Nhi?”
Không ai trả lời.
“Tuyết Nhi?”
Vẫn không ai trả lời.
Bạch Diệc Phi bồn chồn, không thèm quan tâm gì cả mà xô cửa, xô vài ba lần cửa mới mở ra.