“Uầy hoành tráng thế, đỉnh thật".
"Có chuyện gì thế? Hơn nữa chỗ kia hình như là bến tàu mà thuyền chúng ta cập bến".
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Tất cả mọi người rất tò mò nhìn nơi đó, Bồ Khánh cũng theo họ nhìn thử.
Chỉ thấy trên bến tàu đó là đội ngũ đứng thành hai hàng chỉnh tề, mỗi người đều mặc vest đen, đeo giày da, nhìn qua vô cùng phô trương.
Hơn nữa đứng sau cùng hai đội ngũ có vài chiếc Bentley đang đậu.
Thấy thế thì Bồ Khánh vừa khiếp sợ, vừa nghi hoặc.
Phô trương tới mức này, chẳng lẽ trên thuyền bọn họ có nhân vật lớn nào sao?
Nhưng rõ ràng là không thể như thế!
Lúc này điện thoại Bồ Khánh vang lên.
Mà cùng lúc đó, Trương Vinh cũng mặc âu phục cười tủm tỉm nhìn lướt qua một vòng, ông ta lập tức tìm thấy Bồ Khánh trên boong thuyền.
Trên thuyền, người đàn ông trung niên được Bồ Khánh đút hai chục ngàn lập tức ra đón, lúc đi qua Bồ Khánh còn đẩy Bồ Khánh một cái: "Con mẹ nó, còn chưa cút qua một bên hả, đừng cản đường!"
Nói đùa, tận mấy chiếc Bentley đỗ ở đó, nhìn trình độ phô trương như này đã biết rõ là nhân vật lớn mà bọn họ không đắc tội nổi.
Sau đó người đàn ông trung niên mau chóng chạy tới bên cạnh Trương Vinh, vẻ mặt nịnh nọt hỏi: "Thưa ông chủ, có việc gì cứ phân phó ạ".
Nụ cười Trương Vinh cứng lại trong chớp mắt, ông ta hơi nhíu mày, sau đó lại lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Tiếp đó điện thoại Bồ Khánh cũng vang lên, anh ta cầm điện thoại rất là buồn bực nói: "Ai thế?"
Mà người đàn ông trung niên kia thấy vậy thì mắng Bồ Khánh: "Bồ Khánh, con mẹ nó, làm gì đó? Còn không mau tắt điện thoại đi, không thấy ông chủ lớn đang gọi điện thoại sao?"
Nghe thế thì Bồ Khánh lại càng hoảng sợ, mau chóng hoảng hốt cúp điện thoại.
Cùng lúc đó điện thoại bên Trương Vinh cũng bị dập máy.
Ngay sau đó Trương Vinh rất kinh ngạc nhìn về phía Bồ Khánh, ông ta cho rằng Bạch Diệc Phi đặc biệt phân phó tới đón người, thì dù thế nào thân phận cũng sẽ không thấp, ai mà ngờ lại chính là công nhân trên thuyền hàng?
Ánh mắt Trương Vinh nhìn vào Bồ Khánh, đang định đi qua thì lại bị người đàn ông trung niên kia chặn lại, còn dùng vẻ mặt nịnh nọt cười nói: "Ông chủ, ông xem..."
"Cút ngay cho tôi!", ông ta tới đây là để đón người, nhưng rất rõ ràng người trước mặt này tuyệt đối không phải người ông ta cần đón, thế mà còn luôn ở trước mặt ông ta nói tới nói lui, nhìn đã thấy phiền.
Người đàn ông trung niên bị rống lên một tiếng thì lập tức trầm mặt xuống, nhưng có giận cũng không dám nói gì.
Trương Vinh không thèm để ý người đàn ông trung niên bị mình đẩy ra kia. Ông ta trực tiếp đi tới trước mặt Bồ Khánh, cong môi cười nói: "Xin hỏi đây là điện thoại số của anh đúng không?", nói xong thì cầm điện thoại đưa cho Bồ Khánh xem.
"Hả?", Bồ Khánh có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai dãy số không bắt máy trong điện thoại di động của Trương Vinh, anh ta nhẹ gật đầu: "Là số của tôi? Tại sao ông lại có..."
Nói cách khác người vừa mới gọi điện thoại cho anh ta chính là ông chủ lớn này sao?
Những người chứng kiến đều trợn tròn mắt.
Mà người đàn ông trung niên kia càng trợn trừng mắt, thậm chí còn có chút chột dạ, Bồ Khánh sao vậy? Không ngờ nhìn vậy mà lại là một nhân vật lớn?
Lúc trước ông ta còn nhận hai chục ngàn của Bồ Khánh, hồi nãy còn hết mắng lại đẩy. Nếu Bồ Khánh thật sự là nhân vật lớn, vậy thì ông ta xong rồi.
Đúng lúc này Trương Vinh thấy Bồ Khánh gật đầu thì vui vẻ: "Thật sự quá tốt rồi. Cuối cùng cũng tìm được anh, mời đi theo tôi".
Vẻ mặt Bồ Khánh ngây ngẩn.
Người đàn ông trung niên thấy vậy thì lòng như tro tàn.
Bồ Khánh ngẩn người, sau đó có chút khẩn trương nói: "Cái kia, tôi…trên thuyền…của tôi..."
"Chủ tịch chúng tôi nói, anh có gì phân phó cứ việc nói, chúng tôi đều đáp ứng cho anh".
Vẻ mặt Bồ Khánh có chút hoảng hốt, không khỏi hỏi: "Các ông là ai thế? Tại sao muốn tìm tôi? Đúng rồi, các ông không phải là người nhà họ Kiều của thành phố Bắc Hải chứ?"
Nhà họ Kiều đúng là nhà của vợ Bồ Khánh, ở thành phố Bắc Hải cũng là một gia tộc đứng thứ hai.
Nhưng mà Trương Vinh nhíu mày nói: "Thật có lỗi, tôi chưa từng nghe thấy nhà họ Kiều, hơn nữa tại tỉnh Bắc Hải, có thể khiến chủ tịch chúng tôi để ý cũng chỉ có tập đoàn Diệp Thị thôi".
Mọi người nghe vậy thì không khỏi hít một hơi sâu.
Đúng là vào một năm trước, tập đoàn Diệp Thị vẫn là tập đoàn đứng đầu tỉnh Bắc Hải, nhưng mà một năm sau, tập đoàn đứng đầu này đổi thành tập đoàn Phi Tuyết của thành phố Thiên Bắc.
Như vậy hiển nhiên tập đoàn đang nhắc tới cũng chỉ có một.
Nhưng dù là vậy thì vẻ mặt Bồ Khánh vẫn còn hoang mang, thậm chí còn rất khiếp sợ: “Tôi hoàn toàn không biết chủ tịch của các ông là ai".
Trương Vinh không nói tỉ mỉ, chỉ cười ha ha nói: "Chủ tịch nói chỉ cần anh đi thì sẽ biết".
Nghe thế thì vẻ mặt Bồ Khánh không khỏi giật mình.
Hình như đã từng nghe qua câu này ở đâu rồi thì phải?
....
Bồ Khánh mang theo khó hiểu và tò mò trong đầu. Dắt vợ của mình và con cùng nhau ngồi trên một chiếc Bentley ở trước mặt mà đám Trương Vinh đi đến.
Sau khi tất cả mọi người lên xe, vài chiếc Bentley lập tức lái đi.
Trên thuyền, những công nhân khác thấy thế đều lắc đầu cảm thán.
“Thằng nhóc này e là sắp phất lên rồi".
“Đúng vậy, được nhân vật trâu bò nhất của tỉnh Bắc Hại mời rồi, thì có lẽ sau này sẽ không trở về làm việc với chúng ta nữa".
“Sao anh ta có thể quen biết nhân vật lớn tới thế chứ?”
Nét mặt mọi người vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.
Mà chân người đàn ông trung niên kia lại mềm nhũn.
Nhưng mà chẳng ai chú ý tới nhân vật lớn trong miệng bọn họ, Bạch Diệc Phi đang ở trong đám người vây xem.
Sau khi nhìn thấy cảnh đó thì Bạch Diệc Phi cảm thấy rất bình lặng, dù sao trong mắt anh, hiện tại giải quyết những chuyện này là thoải mái nhất.
Mà anh ẩn trong đám người, dựa vào thực lực hiện tại của anh thì gần như chẳng có ai phát hiện ra.
Thời điểm đám người tản ra, chẳng còn mấy mống thì anh đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên kia, nhìn ông ta rồi thản nhiên nói: “Bây giờ đã biết sợ rồi sao?”
Nghe thế thì người đàn ông trung niên mới tỉnh táo lại, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì sắc mặt thay đổi, lập tức nổi giận mắng: "Con mẹ nó, mày..."
Bạch Diệc Phi không muốn nghe ông ta nói chuyện, lập tức cắt ngang lời ông ta: "Nếu như với tính khí trước kia của tôi, có lẽ bây giờ ông đã bị đánh không bò dậy nổi rồi, nhưng tôi của hiện tại sẽ không làm thế".
Người đàn ông trung niên giật mình nhìn Bạch Diệc Phi.
Giờ phút này ông ta không phải bị Bạch Diệc Phi hù sợ, mà là bởi vì ông ta nghĩ đến Bạch Diệc Phi là do Bồ Khánh giới thiệu, như vậy nhất định quan hệ giữa anh và Bồ Khánh không tệ, mà hiện tại Bồ Khánh đã phát đạt, ông ta cũng không thể nổi giận với Bạch Diệc Phi. Nếu không Bạch Diệc Phi đi tìm Bồ Khánh, vậy chẳng phải là ông ta toang rồi sao?
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta, phì cười một tiếng nói: “Tôi nghe cậu ấy nói ông là một kẻ hám lợi".
Dứt lời người đàn ông trung niên có chút chột dạ, còn có chút sợ hãi.
Bạch Diệc Phi nói tiếp: "Nhưng mà ông cũng là lấy tiền làm việc, thôi bỏ qua. Ông rất giống một người bạn là Lưu đầu trọc mà hồi trước tôi đã gặp".
“Việc ông vẫn cho vợ con Bồ Khánh ở lại trên thuyền, chứng tỏ lương tâm của ông còn chưa nát hết".
“Nhưng mà ông không cần lo lắng, ông cũng biết tính tình Bồ Khánh thế nào mà. Cậu ấy sẽ không nói gì ông đâu".
Người đàn ông trung niên rất nhạy bén, đã nghe được ba chữ “Lưu đầu trọc” kia, trong lòng vô cùng khiếp sợ, càng thêm sợ hãi Bạch Diệc Phi: "Rốt cuộc anh là ai?"
Mà khi ông ta hỏi câu này, ở bên cạnh bọn họ vang lên một giọng nói khác.
“Ai hả? Để tôi nói cho ông biết".
“Anh ta chính là chủ tịch tập đoàn Phi Tuyết, cũng là người thừa kế duy nhất của một trong bốn gia tộc lớn, nhà họ Bạch ở thủ đô, anh ấy còn là nhân vật làm mưa làm gió đánh bại chủ tịch liên minh doanh nghiệp là Hứa Đạo Trưởng ở thủ đô".
"Bạch Diệc Phi!"
Bạch Diệc Phi và người đàn ông trung niên đồng thời nhìn sang, phát hiện người kia không ngờ cũng mặc quần áo công nhân trên thuyền, còn đeo một mũ lưỡi trai.
Đợi đến lúc người nọ lấy mũ xuống, người đó cười chào hỏi Bạch Diệc Phi: "Thật sự là đã lâu không gặp nhỉ!"
Sau khi Bạch Diệc Phi thấy rõ người trước mặt thì đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Không ngờ là Liễu Chiêu Phong mà đã rất lâu rồi anh chưa từng gặp lại, và cũng không có chút tin tức nào.
Mà người đàn ông trung niên dù không biết Liễu Chiêu Phong, nhưng cũng bị lời Liễu Chiêu Phong dọa sợ rồi, sợ tới mức gần như quỳ xuống.
Không…không ngờ anh ta chính là Bạch Diệc Phi!