Lý Tuyết chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Bạch Diệc Phi, bầu bạn với anh, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn thấy bố mẹ, bố vợ mẹ vợ, còn có vợ ngồi bên cạnh mình, trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy ấm áp và bình yên vô cùng.
Dường như tất cả những việc hỗn loạn trên đảo Lam kia, chuyện của đám người Lưu Hiểu Anh bỗng chốc trở nên rất xa vời.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cửa phòng bệnh bất ngờ bị đạp tung.
“Rầm!”
Hơn mười người bỗng nhiên xông vào, tất cả đều mặc áo phông đen, có người để đầu undercut, có người lại nhuộm tóc vàng, vừa nhìn đã biết là thanh niên xã hội đen.
Mọi người trong phòng đều bị dọa sửng sốt trước cảnh này.
Một nhóm người bỗng nhiên tiến vào khiến cả căn phòng có chút chật chội, người đàn ông cầm đầu mặc áo phông đen, trên cánh tay còn có hình xăm, sau khi quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng dời ánh mắt tới cặp vợ chồng trung niên.
Sau đó mang theo chút hung ác mà hỏi: “Ông chính là Từ Cường?”
Vợ của ông Từ đang đút cơm cho chồng, nghe xong lập tức đặt đồ xuống, đứng dậy hỏi: "Xin hỏi anh là ai?"
Người đàn ông xăm trổ cười lạnh một tiếng, sau đó lấy ra một tờ giấy ném qua: “Tiền này là bà vay phải không? Nhanh như vậy đã quên rồi à?”
Vợ ông Từ đứng ngây ra bất động tại chỗ.
Ông Từ thì chết lặng, rồi quay sang hỏi vợ: “Bà mượn tiền người ta à?”
Thấy vậy, bà vợ bất lực thở dài “Không vay thì tiền đâu mà nằm viện”.
“Đừng nói nhảm nữa, mau trả tiền đi!”, người đàn ông xăm trổ khịt mũi: “Tổng cộng là một trăm ngàn tệ!”
“Cái gì?”, vợ của ông Từ kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Làm sao có thể thành một trăm ngàn tệ? Chúng tôi chỉ vay mười ngàn! Hơn nữa mới qua một ngày, tại sao có thể biến thành một trăm ngàn cơ chứ?”
Người đàn ông xăm trổ cười lạnh: “Thế nào? Nghe ý của bà thì không muốn trả tiền phải không?”
“Không phải”, vợ ông Từ vội vàng lắc đầu: “Ý của tôi là, số tiền không đúng”.
“Không đúng ở đâu? Bà con mẹ nó nhìn cho rõ, tiền bà vay là vay nặng lãi!”, người đàn ông xăm trổ lại cười giễu cợt.
Ánh mắt vợ ông Từ liền dại ra: “Cái gì?”
Ông Từ vừa nghe nói là cho vay nặng lãi, liền lo lắng: “Sao lại thành vay nặng lãi rồi?”
Sau đó lại oán trách nói: “Bà có phải là mất trí rồi hay không? Vay cái gì không vay lại đi vay nặng lãi?”
“Tôi…”, vợ ông Từ dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Ông Từ quay đầu lại nói với thanh niên xăm trổ: “Người anh em, là như thế này, tôi cũng biết, chúng tôi đã phải đi vay thì trên người thực sự không có tiền nữa, nhưng qua hai ngày nữa ông chủ sẽ ứng trước cho tôi tiền công, hay là cậu thư thả hai ngày, tôi đem tiền gốc trả lại cho cậu?”
“Ô, ông cmn chỉ muốn trả tiền gốc?”, người đàn ông kia liền thay đổi sắc mặt: “Có biết cho vay nặng lãi là cái gì không? Còn nghĩ chỉ trả tiền gốc?”
Nói xong, hắn thoáng dừng lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó nói: "Tuy nhiên, tôi có thể cho ông một cơ hội. Chúng tôi có thể gia hạn cho ông thêm vài ngày, còn có thể trừ đi một nửa, chỉ cần trả năm mươi ngàn, nhưng…”
“Việc ông bị thương trên công trường chớ nói loạn ra ngoài, hiểu không?”
“Nếu như ông đồng ý…”, người đàn ông vừa nói, một tên đàn em ở phía sau vừa đưa lên một phần văn kiện, người đàn ông xăm trổ liền ném về phía ông Từ: “Ký vào đây đi”.
Ông Từ và vợ của ông ta nhìn chằm chằm tờ văn kiện kia không biết phải làm sao.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc vẫn là chuẩn bị ký tên, suy cho cùng bọn họ không có bao nhiêu tiền để trả nợ.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng nói chen vào: “Ông chủ Triệu chẳng qua là không muốn làm ầm ĩ việc lần này nên cố ý giở trò mà thôi”.
Bởi vì trong phòng tạm thời không có ai lên tiếng, nên mọi người đang có mặt đều nghe được câu nói này của anh.
Người đàn ông xăm trổ lập tức quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, hung dữ chửi bới: "Câm cái miệng chết tiệt của mày lại! Đừng có tọc mạch! Nếu không…"
Thấy vậy, vợ ông Từ lập tức đứng chắn trước mặt Bạch Diệc Phi, tuy rằng không biết phải làm thế nào nhưng bà có thể hiểu được Bạch Diệc Phi đang giúp bọn họ nói chuyện, bởi vậy sợ gã đàn ông kia gây phiền phức giận chó đánh mèo.
Vợ ông Từ vội vàng nói: "Chúng tôi ký! Chúng tôi bây giờ liền ký!"
Bạch Diệc Phi lại ngăn cản lại: “Chị à, không thể ký!”
“Thằng nhóc chết tiệt! Mày cmn muốn chết à?”, người đàn ông xăm trổ trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi hung dữ gầm lên.
Bạch Diệc Phi cũng không thèm nhìn hắn ta mà chỉ nói với vợ ông Từ một cách rất nghiêm túc: “Cho dù hai ngày qua anh không nói gì về chuyện của mình, nhưng tôi cũng hiểu được đại khái”.
“Hôm qua vợ tôi còn hỏi sao tôi không quan tâm tới?"
“Lúc đó tôi không trả lời cô ấy, bởi tôi biết rằng con người đều có xu hướng yếu đuối trong tiềm thức, mà lời ông chủ Triệu đã nói ngày hôm qua không có gì sai, là anh đã vi phạm quy tắc thao tác trước”.
“Nhưng tối hôm qua tôi đã kiểm tra, cho dù như vậy, việc của lão Từ cũng không được tính là tai nạn lao động, nhưng công ty vẫn phải có trách nhiệm bồi thường cho ông ấy”.
“Hôm nay họ đến vì họ muốn anh từ bỏ khoản bồi thường này."
“Huống hồ cho vay nặng lãi là bất hợp pháp, đặc biệt là loại cho vay nặng lãi kèm theo hăm dọa này”.
“Vì vậy các người không thể ký”.
Nghe xong những lời này, vợ chồng ông Từ đều ngẩn người.
Gã đàn ông xăm trổ bị nói trúng tim đen, trực tiếp giơ cây gậy trên tay lên phẫn nộ lao về phía anh.
“Thứ chó má! Đúng là thứ thích lo chuyện bao đồng!Xem ông đây hôm nay đánh chết mày như thế nào!”
Gã đàn ông thân hình cường tráng, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người bình thường phải cảm thấy e dè, hắn mãnh liệt xông tới như vậy, nếu là người bình thường, sợ rằng sớm đã bị dọa nhũn chân.
Nhưng nhóm người Bạch Diệc Phi lại không phải là người thường.
Ngay khi gã đàn ông xăm trổ xông đến bên cạnh Bạch Vân Bằng, ông chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay của gã, tay còn lại thì thuận thế cướp lấy cây gậy gỗ trong tay hắn ta.
“A!”
Gã đàn ông xăm trổ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cả cơ thể cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Mà Bạch Vân Bằng vẫn điềm đạm nhã nhặn đứng tại chỗ, giống như chỉ đang bắt lấy một con bọ nhỏ.
Gã đàn ông xăm hình muốn vùng vẫy nhưng làm cách nào cũng không thể thoát ra được, ngược lại càng vùng vẫy thì càng đau thấu xương.
Chứng kiến một màn này, những người còn lại có mặt trong phòng bệnh đều ngẩn người.
Ngay sau đó, những tên đàn em mà gã đàn ông đó dẫn theo phản ứng lại, đồng loạt rút vũ khí chuẩn bị ra tay.
Mà gã đàn ông xăm trổ lại tức khắc hét lên: “Đều dừng tay lại cho tao! A…”
Bạch Vân Bằng vẫn đang túm chặt hắn ta, hắn không thể không khuất phục.
Bạch Diệc Phi không có biểu cảm gì đối với việc này, chỉ lạnh nhạt nói: “Trở về nói với ông chủ của mấy người, nếu muốn làm gì thì nhanh lên, có lẽ hai người ngày nữa tôi sẽ xuất viện”.
Tên đàn ông xăm trổ vẫn bị Bạch Vân Bằng siết chặt cổ tay, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn: “Không… không dám...”
Bạch Vân Bằng thấy vậy lại hỏi: “Cứ cho qua như vậy sao?”
Phải biết rằng ở thủ đô không có ai dám khiêu khích tứ đại gia tộc, chưa kể đây chỉ là thành phố Thiên Bắc của tỉnh Bắc Hải.
Hơn nữa, gã xăm trổ kia còn mắng chửi con trai của ông là thứ chó chết, nêú với tính khí trước đây của ông, thì sớm đã phế hắn từ lâu rồi.
Do đó Bạch Diệc Phi chỉ xử lý như vậy khiến ông có chút ngạc nhiên, gã xăm trổ kia không rõ, nhưng ông lại biết, Bạch Diệc Phi làm vậy thật ra là đang cầu xin cho hắn.
Bạch Diệc Phi nghe vậy chỉ nhàn nhạt đáp: “Ai cũng sống không dễ dàng gì, chỉ là đi nhầm đường mà thôi, để bọn họ cút đi”.
Dễ dàng tha thứ cho những người này như vậy, thể hiện lòng dạ Bạch Diệc Phi không đủ độc ác, khiến Bạch Vân Bằng và Lý Cường Đông nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.
Nhưng, Bạch Diệc Phi vẫn luôn như vậy, mềm lòng, trọng tình cảm, thiếu quyết đoán.
Nhưng ngay cả như vậy, tại sao hiện giờ còn càng trở nên nương tay hơn so với trước kia?
Bạch Vân Bằng không thể lý giải, nhưng ông vẫn tôn trọng con trai mình, liền buông tha cho tên kia.
Gã đàn ông xăm trổ được thả ra thì ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhưng hắn ta vừa chạy vừa hét lên với Bạch Diệc Phi: “Thứ chó chết! Mày đợi đó cho ông! Đợi ông trở về báo với ông chủ giết chết mày!”
Tuy nhiên những lời này không hề ảnh hưởng tới Bạch Diệc Phi.
Ngược lại vợ chồng ông Từ bị doạ tới mặt tái nhợt.
Một lúc sau, Bạch Vân Bằng và những người khác lần lượt rời đi.
Trên xe, đóng xong cửa Lưu Tử Vân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Trời ạ, vừa rồi tôi sợ chết khiếp, nếu như nhà thông gia không ở đó, không biết phải kết thúc như thế nào đây?"
Lý Cường Đông nghe vậy chỉ mỉm cười.
Lưu Tử Vân có chút sùng bái nói: Nói đến thông gia bên kia thực sự là lợi hại, tướng mạo không tồi, gia thế lại tốt, một màn vừa rồi vừa nhìn đã biết là một người luyện võ, xem thế nào cũng thấy mạnh hơn ông gấp trăm lần".
Nghe được lời này, Lý Cường Đông không nhịn được mà bật cười, nhưng cũng không mở miệng đáp lại.
- ------------------